Trước kia hắn vẫn luôn nỗ lực tu luyện, là vì sinh tồn, không thể không tranh đoạt. Nhưng hiện tại thì khác, hắn không hề vì chính bản thân mình mà nỗ lực, hắn có mục tiêu, hắn.. Muốn cùng sư phụ kề vai chiến đấu, không muốn vĩnh viễn được nàng bảo vệ, hắn muốn mình mạnh mẽ, không chỉ hơn cả sư phụ mà phải mạnh hơn tất cả kẻ địch, để không ai có thể tổn thương đến nàng.
Hắn, muốn bảo vệ nàng.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Dạ Trầm Uyên một lần nữa nhắm mắt lại.
Đột nhiên, linh khí trong trời đất bỗng bạo động, hào quang đẹp đẽ bị xé rách một nửa, phong vân biến sắc!
Tiếng sấm, tia chớp đột nhiên nổ tung trên không trung, cuối cùng hóa thành lực đạo sắc bén, hung hăng đả lên người Dạ Trầm Uyên!
Ngộ đạo? Dạ Trầm Uyên cũng ngộ đạo? Hơn nữa ngay lúc này!
Lão Lệ nếu như có thực thể, chỉ sợ cằm đã rớt xuống đất! Lão không biết làm thế nào để đối mặt với đôi thầy trò yêu nghiệt này, từ khi nào ngộ đạo đã biến thành cải trắng muốn ngộ thì ngộ? Hơn nữa hai loại dị tượng này đang kịch liệt chém giết trên trời, chắc không có vấn đề gì chứ?
Thiên tượng lúc này quả là rất đáng sợ, giống như bị chia ra làm hai, một bên tiên khí mờ mịt, hào quang ngàn dặm, thiên địa lúc này đều được điểm xuyết bởi hào quang bảy màu, tiểu nữ hài xinh đẹp nằm trên mặt nước, rất giống tiên cảnh.
Bên kia lại rất đáng sợ, cuồng phong cuốn nước bay lên, Dạ Trầm Uyên an vị ngồi ngay giữa, trên bầu trời có tử điện nổ vang! Tia điện bao quanh Dạ Trầm Uyên, quần áo hắn bay phần phật, tóc đen mặc sức mà tung bay, trong không khí có hơi thở huyết mạch cường đại làm cho người ta hít thở không thông! Lôi điện cùng cuồng phong cuối cùng hóa thành gió lốc, mà Dạ Trầm Uyên ở trong đó lại không có chút nào không khoẻ.
Đây.. Chính là chính là sức mạnh đáng sợ của Huyết mạch thần hoàng hay sao? Khí tức của huyết mạch tiết ra bên bên ngoài, vẻ mặt Lão Lệ cứng lại, lần trước Dạ Trầm Uyên tôi thể tuy rằng phong ấn kịp thời, nhưng vẫn đã kích hoạt huyết mạch thứ nhất, cũng may, có Nguyên Sơ ở đây, nếu xảy ra chuyện gì cứ nhờ nàng giúp là được, nếu như chỉ có một mình Dạ Trầm Uyên ở đây thì thật sự rất nguy hiểm, Huyết Mạch thần hoàn không phải huyết mạch bình thường, rất nhiều người muốn có nó. Quả nhiên, như Lão Lệ dự đoán, tuy rằng thánh địa bên này có cuồng phong tia chớp, trời đất lại không ổn, nhưng người của Chu gia không một ai dám vào quấy rầy, phải biết rằng phía sau Nguyên Sơ chính là Vạn Kiếm Tông! Nếu như phá hỏng ngộ đạo của nàng, đắc tội một đám cuồng tu luyện ở Vạn Kiếm Tông. Đây không phải là chuyện đùa.
Nhưng mà mọi người nhìn dị tượng ở trên trời, sự hâm mộ trong lòng không khỏi tràn ra ngoài.
Người khác ngộ đạo cũng có dị tượng, nhưng dị tượng rất ít, dị tượng càng lớn càng thể hiện người ngộ đạo là người có thiên tư hơn có thể tạo được dị tượng như vậy, chứng minh người kia tiền đồ vô cùng rộng mở!
Lại nghĩ đến vị đang tu luyện ở thánh địa kia mới bảy tuổi đã là Nguyên Anh, bối cảnh tốt như vậy, ngộ tính lại cao, Vạn Kiếm Tông đúng là nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp, không khỏi khiến người ta ghen ghét..
Hai dị tượng kia giằng co đến tận tối, mới chậm rãi biến mất, hơn nữa dị tượng này có ranh giới rõ ràng, giống như là đồng thời biến mất, lúc Nguyên Sơ tỉnh lại, Nhìn tu vi của bản thân mình, à.. Nguyên Anh trung kỳ, cứ tạm như vậy đi!
Mà lúc Dạ Trầm Uyên tỉnh lại, lại có chút không vui, vì sao hắn cảm giác thực lực của mình đã tăng lên rất nhiều, nhưng tu vi vẫn không tăng?
Lão Lệ nhìn hắn, nhẹ nhàng thở ra: "Yên tâm đi! Bởi vì ngươi đã kích hoạt một tia huyết mạch thần hoàng, cho nên linh mạch của ngươi rộng hơn người khác nhiều, yêu cầu về linh khí cũng nhiều. Hơn nữa, huyết mạch thần hoàng sẽ có ba mươi sáu huyệt, như thế ngươi sẽ nhiều hơn người khác ba mươi sáu cái đan điền, ngươi vừa mới mở ra một cái, tất cả linh lực đều được hấp thụ vào đó cả, cho nên tu vi của ngươi không có tăng lên, nhưng mà chờ ngưoi đạt đến Trúc Cơ, mở ra một cái huyệt khiếu, thì cùng cấp với ngươi sẽ không có đối thủ."
Thật sự đây là một chuyện khiến người ta vui mừng vốn dĩ huyết mạch thần hoàng khai thông huyệt khiếu rất khó, Lão Lệ chưa từng nghe nói ai mười tuổi mà đã có thể mở huyết mạch, tư chất này so với Nguyên Sơ cũng không kém.
Nhưng Lão Lệ chỉ nghĩ không nói, để cho Dạ Trầm Uyên không kiêu ngạo, mà Nguyên Sơ biết hắn sau này sẽ rất mạnh cũng không có ngạc nhiên, cho nên, rõ ràng là tư chất rất tốt, nhưng trong lòng Dạ Trầm Uyên lại không có cảm giác đặt biệt, chỉ giống như bước được một bước nhỏ.
Thậm chí hắn còn nói rõ trong lòng mình, nhất định phải nỗ lực nhiều hơn, rõ ràng đều là ngộ đạo, nhưng có vẻ hắn kém sư phụ của mình rất nhiều, khẳng định thiên tư của hắn rất kém cỏi chỉ có thể cần cù mà bổ sung!
Nếu Lão Lệ biết suy nghĩ của hắn, không biết là nên vui mừng hay hộc máu! Không chỉ có tư chất nghịch thiên, còn khiêm tốn chăm chỉ và nỗ lực, thế này thì các thiên tài khác phải sống làm sao?
Chờ đến khi bọn họ tu luyện xong bước ra, toàn bộ Chu gia, còn có khách khứa đến dự đều đến bái phỏng Nguyên Sơ.
Lức trước Nguyên Sơ bảy tuổi đã là Nguyên Anh kỳ, rất nhiều người biết lý do, thái độ với nàng đều có chút ghen ghét, khinh thường, nhưng hiện tại thì khác, một khi ngộ đạo còn tăng thêm tu vi, đã chứng minh Nguyên Sơ có tư chất hơn người, hơn nữa là thiên tư khó tìm, thiên tài như thế, rất đáng để kết giao.
Đặt biệt hôm đó thiên tượng vừa long trọng vừa kỳ lạ, cuồng phong tia chớp, khí thế kinh người, chứng minh con đường tu tiên của nàng so với người khác càng lâu dài hơn.
Nguyên Sơ muốn che giấu chuyện của Dạ Trầm Uyên cho nên khi có người hỏi về chuyện dị tượng của nàng, nàng đều nói là dị tượng của một mình nàng, hào phóng mà nhận lễ vật.
Nghỉ ngơi hai ngày, ăn uống no đủ Nguyên Sơ lấy lễ vật nhận được chuẩn bị mà rời đi, mà lúc này, một trận gió đến, phòng nàng xuất hiện thêm một nữ nhân
"Ngươi là ai?"
Dạ Trầm Uyên vội che trước mặt Nguyên Sơ, cảnh giác nhìn đối phương.
Nữ nhân kia vẻ mặt hoảng sợ, tóc rối, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và hoảng loạn! Nàng muốn nói cái gì đó, hé miệng lại không thể nói nên lời, rất nhanh, có rất nhiều người của Chu gia xong vào phòng động tác nhanh nhue kéo nàng ta đi mất.. Nguyên Sơ vừa định hỏi nữ nhân kia là ai, gia chủ của Chu gia, Chu Kế đi đến trước mặt Nguyên Sơ, thái độ vừa cung kính vừa hối lỗi nói: "Tôn giả, thật sự xin lỗi, đã quấy rầy đến ngài! Nữ nhân vừa rồi tinh thần có chút không ổn định, thường xuyên đả thương mình cùng người khác lúc nãy không biết làm sao mà nàng ta lại chạy ra đây. Ta đến đây đem nàng ta nhốt lại! Còn nữa, lão tổ tông đã ở hậu viện bị rượu ngon cùng đồ ăn để tiễn tôn giả đi, ngài sẽ đến chứ?"
Nguyên Sơ thu ánh mắt đang nhìn về phía xa cười hì hì với hắn nói: "Các ngươi cũng quá khách sáo rồi, còn chuẩn bị đồ ăn cùng rượu ngon để tiễn ta, như vậy đi! Ta chuẩn bị một chút sẽ theo ngươi đến hậu viện!"
Chu Kế nhẹ nhàng mà thở ra: "Vậy ta sẽ ở ngoài chờ tôn giả."
"Đi thôi đi thôi!"
Nguyên Sơ xua xua tay, nhìn Chu Kế rời đi, sau đó lắc mình một cái, kéo Dạ Trầm Uyên vào trong thiên châu
"Làm sao vậy? Sư phụ." Dạ Trầm Uyên hỏi. Nguyên sơ nói: "Nữ nhân vừa mới xuất hiện kia, ánh mắt rất sáng, rất rõ ràng, không giống như có vấn đề về tinh thần."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook