Hơn nữa Nguyên Sơ sợ nàng xấu hổ, cho nên chạy đến đầu pháp khí, bộ dạng ta không nghe lén, làm cho má Phương Điệp thẹn thùng, muốn từ chối cũng không được.
Thấy Nguyên Sơ ngồi xuống, Phương Điệp lưu luyến rời tầm mắt, sau đó liếc mắt giận dỗi nhìn Dạ Trầm Uyên, cười thấp giọng nói.
"Ngươi thật là! Còn tuổi nhỏ, mà lại nghĩ đến những chuyện đó, thật không biết xấu hổ?"
Dạ Trầm Uyên nhíu mày, hai mắt buồn bực nhìn nàng ta nói: "Song tu.. là chuyện không thể nghĩ đến?"
Phương Điệp càng thêm ngượng ngùng, nghĩ đến cái gì, nàng kề sát tai Dạ Trầm Uyên nói tiếp:
"Song tu, chính là cùng người ngươi thích nhất làm chuyện gần gũi nhất đó tiểu tử ngốc à."
Thấy nàng tới gần, Dạ Trầm Uyên theo bản năng muốn tránh, nhưng nghe được lời nàng nói, nán lại, tiếp tục hỏi: "Chuyện thân mật nhất?"
Tha thứ cho hắn trước kia chỉ một lòng hướng đạo mà tu luyện, thật sự đúng là không biết Phương Điệp đến chuyện gần gũi nhất là chuyện gì, hay là..
Ánh mắt hắn đột nhiên mơ hồ một chút, sau đó nhìn về phía Nguyên Sơ.
Hắn nhớ tới một năm trước hôn trộm Nguyên Sơ! Tim đập nhanh đến mức không tự chủ được, không lẽ đó chính là chuyện gần gũi nhất?
Thấy Dạ Trầm Uyên thật sự cái gì cũng không biết, như một tờ giấy trắng, ánh mắt Phương Điệp hiện lên một chút nhu hòa, lại càng đến gần, ghé sát tai Dạ Trầm Uyên.
"Song tu đạo lữ, giống như phu thê ở nhân giới khi tình ý nồng đậm sẽ thuận theo cơ thể làm chuyện thân mật nhất, bọn họ thẳng thắn với nhau, cùng ngủ trên một chiếc giường.. mà người tu đạo như chúng ta khi song tu thần thức sẽ chung hòa lại với nhau, đó là một loại cảm giác rất kỳ lạ
Sau này ngươi gặp được người mình thích tự nhiên sẽ nảy sinh loại cảm giác đó."
Nàng nói rất rõ ràng, lại hàm súc, khóe miệng lại mỉm cười một cách kỳ lạ, Dạ Trầm Uyên nhất thời quên mất nàng tới là để giành sư phụ, đang lâm vào tự hỏi
Gặp được người mình thích, khát vọng? Tình ý nồng đậm, thuận theo thân thể, làm ra.. chuyện thân mật nhất?
Hắn mơ hồ, giống như đã hiểu được, nhưng cũng có chỗ không hiểu
Hắn ở trong thức hải hỏi Lão Lệ.
"Lão Lệ, thần thức ngoại phóng không phải là chuyện rất nguy hiểm sao? Tại sao nàng nói song tu thần thức sẽ giao hòa, còn nói sẽ sinh ra cảm giác rất kỳ lạ? Chẳng lẽ, người song tu sẽ không sợ thần thức ngoại phóng của người khác công kích sao?"
Thần thức ngoại phóng khi bị thương, đối với người tu tiên chính là vết thương chí mạng!
Lão Lệ đang giả chết vội ho một tiếng, biết chạy vẫn không khỏi thế nên giải thích cho Dạ Trầm Uyên hiểu.
Lão nghiêm trang nói: "Ngươi biết song tu đạo lữ là cái gì sao? Đó chính là người ngươi tin tưởng nhất, cho dù chết vì nàng ta ngươi cũng không từ chối, ngươi cùng nàng ở bên nhau, sẽ không lo lắng nàng sẽ nhân cơ hội làm tổn thương ngươi, hai người cùng tin tưởng nhau, mới là đạo lữ."
Tin tưởng nhất, mặc dù trả giá sinh mệnh cũng không từ chối? Dạ Trầm Uyên đột nhiên nghĩ hắn đã gặp được người như vậy rồi!
Cho nên, tình cảm của hắn dành cho sư phụ, chính là tình cảm dành cho đạo lữ?
Suy nghĩ này làm cho Dạ Trầm Uyên cảm thấy giật mình! Hắn sắc mặt trắng bệch, mơ hồ ý thức được mình đã làm chuyện cực kì ngu ngốc, giống như nhất định phải bái sư..
Hình như, hắn đã lầm việc gì rồi?
Bên kia, Phương Điệp ôm hai má đỏ bừng, nhìn bóng dáng Nguyên Sơ ở xa xa.
"Ngươi à, còn nhỏ, không hiểu cái gì là thích.." ánh mắt nàng càng thêm si mê, còn ngây ngốc nở nụ cười.
"Thích là vừa gặp đã thương, cũng là lâu ngày sinh tình, là nhìn hắn tim sẽ đập rất nhanh, sau đó nghĩ rằng vẫn luôn cùng hắn ở bên nhau.."
Nàng nói đến đây lại đưa mắt nhìn Dạ Trầm Uyên: "Đúng rồi, tiểu ân công, sư phụ của ngươi hắn.. có hôn ước với ai chưa?"
Dạ Trầm Uyên thiếu chút nữa là hiểu hết lại bị nàng cắt ngang, suy nghĩ vừa dứt, lập tức như ở trong mộng mới tỉnh, không cần suy nghĩ nói: "Có!"
"Cái gì?" Phương Điệp sắc mặt khó coi, cảm xúc nháy mắt liền xấu đi
"Cũng phải thôi, người ưu tú như vậy mà.."
Nàng tiếc nuối nhìn chằm chằm Nguyên Sơ mà Nguyên Sơ đang nghe lén bọn họ nói chuyện lại giả vờ đoan chính, đầu nhỏ lại suy nghĩ song tu rốt cuộc có cảm giác gì.
Đời trước phần lớn thời gian toàn đi giành đồ vật với nam chủ, nàng không có thời gian tùm một người bạn đời, lúc này lại nghe Phương Điệp nói, cùng thái độ nhẹ nhàng kia, nàng cũng có điểm tò mò.. Nhưng mà Nguyên Sơ suy nghĩ một chút liền từ bỏ, vẫn là thôi đi, thần thức ngoại phóng rất nguy hiểm, lỡ như đối phương nhân cơ hội đó làm nàng bị thương, nàng nhất định phải chết, tưởng tượng đến loại chuyện nguy hiểm này, Nguyên Sơ lại thấy sợ, nàng tuyệt đối sẽ không tín nhiệm ai đến mức đó! Tuyệt đối
Sẽ không!
Mặc dù trải qua cảm giác rất quỷ dị trên đường đi, nhưng cuối cùng vẫn đến Chu gia.
Lão tổ tông ở Chu gia hơn bảy trăm tuổi, bởi vì Nguyên Anh sống đến tám trăm tuổi đã là cực hạn, Chu gia tổ chức thọ lớn như thế này, chính là muốn hấp dẫn người khác đến chúc thọ, sẵn tiện trong đó Chu gia sẽ tìm ra bảo vật có thể gia tăng tuổi thọ.
Nguyên Sơ tốt xấu gì vẫn còn nhớ rõ chuyện của Phương Điệp, cho nên để Dạ Trầm Uyên cầm lệnh bài của Vạn Kiếm Tông kiếm gia chủ của Chu gia giải quyết.
Quản sự nghe nói ở chu gia có người dám cướp đoạt dân nữ vội vàng vỗ ngực bảo đảm chuyện này hắn sẽ xử lý, để Phương Điệp an tâm về nhà, tuyệt đối sẽ không có kẻ nào đi tìm nàng gây phiền toái, còn bồi thường Phương Điệp không ít tiền.
Tản đá trong lòng Phương Điệp như biến mất, vội vàng cảm tạ Nguyên Sơ, chỉ là, trong lòng vẫn là có chút trống trải.
Dọc đường đi nàng phát hiện Nguyên Sơ cũng không có ý gì với nàng, cho nên bỏ ý định trong lòng, đối phương thân phận quá cao quý, nàng thật sự trèo không nổi, cho nên sau khi chuyện được giải quyết xong, nàng đi tìm Nguyên Sơ để nói lời từ biệt.
"Lần này, đa tạ đại tiên ra tay cứu giúp!"
Trước cửa lớn ở Chu gia, Phương Điệp cúi xuống hành lễ với Nguyên Sơ, Nguyên Sơ cười hì hì xua tay: "Không có việc gì!"
Nàng cho đối phương một cái ngọc bài: "Cái này ngươi cầm lấy, sau khi bình an về nhà, chỉ cần bóp nát nó, ta có thể biết được."
"Vâng." Phương Điệp lại một lần nữa cảm tạ, trong lòng cảm khái vạn ngàn, không nghĩ tới có thể gặp được người tốt như vậy.
Sau đó, nàng nhìn Dạ Trầm Uyên một cái, rồi xoay người bước đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy tiểu ân công không thích nàng. Thấy Phương Điệp đi rồi, Nguyên Sơ nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc nàng cũng có thể khôi phục nguyên thân tiến vào Chu gia! Tuy rằng cải trang thành một người vừa đẹp trai vừa ưu tú cũng rất tốt, nhưng không cẩn thận lại lấy mất tim của một thiếu nữ, vẫn cảm thấy rất áy náy, cho nên Phương Điệp vừa đi, nàng liền gào to lên, chỉ nghe phịch một tiếng.
Từ một người trưởng thành biến thành một tiểu nữ hài, tiểu nữ hài mặc một bộ quần áo có màu quả hồng mở to hai mắt đắc ý nhìn Dạ Trầm Uyên!
"Thế nào, ta cải trang rất khá đúng không!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook