Địch Hậu
-
Chương 15
“Nàng lại là Hoàng hậu Kim Lương nên rất có giá trị, không biết Duệ Đế có nguyện ý trao đổi không?”. Cảnh Thừa Nghêu nhịn đau, trên mặt vẫn mang theo nụ cười. “Ta khuyên Duệ Đế đừng kích động, nếu không ta vừa chết thì ảnh vệ của ta cũng sẽ chặt đứt dây thừng. Đến lúc đó kết quả thế nào chắc Duệ Đế cũng rất rõ ràng”.
Nàng treo trên thành cao gần trăm thước. Nếu như dây thừng trói trên người nàng mà đứt thì rơi chết không phải nghi ngờ.
Nhìn về phía thành Nghiêm Tuyển run sợ, ngực càng đau rút.
Nàng tin tưởng Cảnh Thừa Nghêu như vậy mà Cảnh Thừa Nghêu lại đem nàng thành điều kiện trao đổi. Mặc dù có tỉnh táo hay thông minh hơn nữa thì chắc chắn nàng sẽ rất khổ sở.
“Sao? Một Hoàng hậu bất trinh lại tư thông với địch phản nước, có đáng giá để Duệ Đế lấy Đông Kỳ làm vật trao đổi không?”. Cảnh Thừa Nghêu quan sát Nghiêm Tuyển không chớp mắt. Mặc dù nắm chức vạn phần, dù biết hắn yêu Quỳnh Anh rất sâu nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Dù sao thì, một nữ nhân và một quốc gia, bên trọng bên khinh, là ai thì cũng sẽ chọn vế sau.
Huông chi hắn ta lại là Chiến thần bách chiến bách thắng, trên đời không đặt cái gì vào mắt.
“Điều kiện của ngươi là muốn ta lui binh?”. Nghiêm Tuyển giễu cợt hỏi.
“Không những thế, mà Duệ Đế còn phải thệ ước, không bao giờ xâm phạm Đông Kỳ nữa”. Cảnh Thừa Nghêu biết kế của mình thật nguy hiểm nhưng nếu hôm đó không phải hắn tự mình dò xét Nghiêm Tuyển thì hắn sẽ không đi nước cờ này.
“Chỉ cần Duệ Đế đồng ý, ta sẽ sai người thả Lạc Quỳnh Anh. Nếu không đồng ý hoặc cố ý xâm phạm đến Đông Kỳ thì cho dù ta có chết thì ngay lập tức Ảnh vệ của ta sẽ chém đứt dây thừng để nàng rơi từ cổng thành xuống mà chết”.
Cảnh Thừa Nghêu cười với Nghiêm Tuyển khuôn mặt âm u lạnh lẽo, ánh đao màu vàng ánh trên khuôn mặt tuấn mỹ, mắt phượng như ngàn lưỡi dao đâm thẳng vào người hắn.
Nghiêm Tuyển... Rốt cuộc ngươi có thể vì Lạc Quỳnh Anh mà buông tha cho một Đông Kỳ quốc? Trong lòng Nghiêm Tuyển, Lạc Quỳnh Anh có bao nhiêu phân lượng.
Qua trận này, là có thể biết được.
Đầu đau quá, cả người thật nặng nề...
Lạc Quỳnh Anh muốn giơ tay xoa đầu lại phát hiện mình không làm được, mây mù trong đầu dần tan, đột nhiên nàng mở hai mắt.
Lạnh cả người.
Đây là đâu? Nàng liếc nhìn thấy mình đang treo trên không trung, giật mình sợ hãi.
Hai tay nàng bị trói sau lưng, thây thừng thô cuốn chặt lấy hai tay, men theo dây thừng... Nàng giương mắt, mặt tái đi.
Nàng bị treo trên cổng thành cao gần trăm thước.
Ở phía xa, một bóng dáng cao lớn cầm Kim đao hiện trong đáy mắt nàng. Nàng cả kinh gọi hắn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cách nhau quá xa nên nàng không nghe được Nghiêm Tuyển và Cảnh Thừa Nghêu đang nói cái gì?
“Quỳnh Anh đừng sợ”. Một giọng nói êm ái trấn an, Lạc Quỳnh Anh quay về phía đó.
Lạc Quỳnh Anh vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy trên cổng thành, Ngu Ngưng Lan đang đứng bên cạnh Ảnh Vệ, vẻ mặt vừa hối lỗi vừa đau lòng nhìn nàng.
“Mẫu phi? Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao con... có phải chén thuốc đó là nguyên nhân làm con hôn mê?”. Nàng mờ mịt hỏi.
“Quỳnh Anh, đừng trách mẫu phi chỉ có làm thế này mới có thể bảo vệ cả con và Đông Kỳ quốc”. Ngu Ngưng Lan nói: “Đừng sợ, dây thừng này quấn mảnh thép tinh luyện có thể chịu được sức nặng trăm cân, chỉ có đao phủ giỏi nhất mới có thể chém đứt”.
“Không, con không hiểu, tại sao mẫu phi lại làm như vậy? Là ý của Cảnh Thừa Nghêu sao?”. Lạc Quỳnh Anh không tin mẫu phi sẽ dùng nàng để uy hiếp Nghiêm Tuyển.
“Không phải ý của Thừa Nghêu, là mẫu phi bảo hắn làm như vậy”. Ngu Ngưng Lan nói.
“Tại sao?”. Lạc Quỳnh Anh trừng mắt không tin.
“Đợi lát nữa con sẽ hiểu được tại sao mẫu phi làm như vậy”.
Ngu Ngưng Lan hất đầu về phía đó, Lạc Quỳnh Anh đau lòng cũng nhìn về phía đó thấy ở phía xa Nghiêm Tuyển rút thanh đao đang gác trên cổ Cảnh Thừa Nghêu ra. Cảnh Thừa Nghêu nhìn về phía này mỉm cười.
Một lúc sau, đại quân Kim Lương chiếm cứ trong hoàng thành Đông Kỳ rút lui, Cảnh Thừa Nghêu sai người mang lụa gấm và bút lông sói.
Nghiêm Tuyển thu hồi Kim Đao, nhận lấy bút lông sói, không biết đã viết gì trên lụa gấm, sau đó vứt bút trên đất, vẻ mặt lạnh lùng nói gì đó.
Sau đó... Cảnh Thừa Nghêu hài lòng cười một tiếng xoay người lại, dẫn Nghiêm Tuyển vào Hoàng thành.
Lạc Quỳnh Anh nhắm chặt hai mắt, tim run lên.
Bên tai nàng nghe tiếng của mẫu phi thở dài, dịu dàng nói: “Quỳnh Anh, chỉ khi con lâm vào sống chết, con mới có thể nhìn thấy tình ý của người đó đối với con là như thế nào”.
Đừng như nàng nghĩ, ngàn vạn lần đừng như thế... Nghiêm tuyển tuyệt đối không thể vì nàng mà buông tha sự nghiệp của hắn được.
Hắn trêu tức nàng, buồn nàng, thậm chí là hận nàng, không thể vì nàng, người đã đối nghịch với hắn, làm hắn bị chịu bao nhiêu trận thua mà buông tha giang sơn được.
Hắn là đế vương lãnh khốc vô tình không ai sánh nổi, nàng chỉ là một công chúa mất nước, một quân cờ tùy thời có thể vứt bỏ được, tuyệt đối không có khả năng hắn vì nàng...
“Kéo nàng vào”. Tiếng gió xẹt qua, Lạc Quỳnh Anh cắn môi, nghe Cảnh Thừa Nghêu ra lệnh.
Mỗi lần Ảnh vệ kéo dây là dây thừng lại siết chặt, đau làm nàng không thể hô hấp, nước mắt tràn ra khóe mắt.
Do treo lơ lửng trên cao quá lâu nên nàng hơi choáng váng, có một chút buồn nôn. Sau đó lại nghe thấy tiếng Nghiêm Tuyển giận dữ mắng mỏ, nàng nâng mắt lên nhìn hắn.
Hắn khoác trên mình áo giáp hoàng kim, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh ngạo, khuôn mặt tràn đầy tức giận.
Hắn dùng một tay kéo dây thừng, một tay kéo nàng vào, hai chân còn đứng chưa cững hắn đã ôm lấy nàng rồi nhẹ nhàng cởi dây thừng quanh thân nàng.
Chóp mũi nàng chua chua, trước mắt mơ hồ, hàm răng chắn cắn chặt lấy môi dưới, rốt cuộc nàng đã hiểu vì sau mẫu phi làm như vậy.
Người này... rất yêu nàng.
Sự nghiệp của hắn sắp thành công nhưng hắn lại bỏ qua chỉ để cứu một người không đáng như nàng.
Nghiêm Tuyển giận dữ cởi dây trói cho nàng, lại thấy cả người nàng phát run, khuôn mặt trắng bệch, môi bị cắn chảy một vết máu, mắt đẹp tràn lệ, ngực hắn đau nhói.
Nhưng lòng tự ái không cho hắn tỏ ra dịu dàng với nàng. Nghiêm Tuyển đè nén đau lòng đùa cợt nói: “Nàng dùng hết tâm cơ muốn thoát khỏi hoàng cung Kim Lương, không muốn làm Hoàng hậu của trẫm. Hôm nay nam tử trong lòng nàng không để ý đến sống chết của nàng, đem ngươi thành điều kiện trao đổi, trong lòng cảm thấy thế nào? Tức hay hận? Hay là hối hân lúc đầu đã không ngoan ngoãn ở lại Kim Lương?”.
Lạc Quỳnh Anh cúi đầu, nghẹn ngào, nhẹ nhàng lắc đầu không nói câu nào.
Nghiêm Tuyển lại nghĩ rằng nước mắt của nàng vì bị Cảnh Thừa Nghêu phản bội mà rơi, lại không biết rằng đó đều là vì hắn.
Thấy nàng khóc bờ vai run rẩy, đứng thì không vững thì đau lòng, thô lỗ kéo nàng vào ngực.
Cảnh Thừa Nghêu thấy vậy thì cười một tiếng: “Duệ Đế đúng là có tấm lòng rộng rãi, có thể thứ được cho hoàng hậu tư thông với địch, làm người rất bội phục”.
Trong mắt Nghiêm Tuyển chỉ có người trong ngực, không nói gì. Lạc Quỳnh Anh ngước mắt nhìn Cảnh Thừa Nghêu, nhìn thấy sự áy náy trong mắt hắn thì trong lòng ấm áp.
Nàng biết, Cảnh Thừa Nghêu cố ý cho Nghiêm Tuyển biết hai người bọn họ có quan hệ mập mờ, lại nói những lời này để kích thích Nghiêm Tuyển. Ý muốn nói cho nàng biết rõ Nghiêm Tuyển quan tâm nàng nhiều như thế nào.
“Quỳnh Anh, nàng đừng trách ta độc ác”. Cảnh Thừa Nghêu diễn rất vui, lại còn làm bộ nam nhân phụ lòng cười vô sỉ, giả vờ cười như không cười: “Nếu như không phải Duệ Đế quan tâm nàng như vậy thì sao ta dùng nàng để đổi lấy bách thế an bình (bình yên ngàn đời) của Đông Kỳ quốc”.
Bách thế an bình? Lạc Quỳnh Anh nghe vậy thì ngẩn ra.
Nghiêm Tuyển không chỉ lui binh mà còn kí hiệp ước không bao giờ xâm phạm Đông Kỳ với Cảnh Thừa Nghêu.
Mắt đẹp run lên, lệ rơi đầy mặt, nàng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Nghiêm Tuyển. Đôi mắt phượng của hắn chỉ nhìn về nàng.
“Người đời đều biết Duệ Đế đánh đâu thắng đó, anh dũng vô song không gì địch nổi, không nghĩ rằng Hoàng hậu lại là cái xương mềm (điểm yếu) của Duệ Đế”.
“Quỳnh Anh ơi Quỳnh Anh, mặc dù ta không muốn nàng nhưng ít nhất nàng có thể đi theo Duệ Đế về Kim Lương tiếp tục làm Hoàng hậu Kim Lương, vậy chẳng phải tốt hơn là làm Thái tử phi của Đông Kỳ sao? So với ta là kẻ phụ tình thì Duệ Đế đối với nàng là người chân tình. Nếu trách thì chỉ trách tại sao nàng lại quá yêu ta chứ đừng trách ta”.
“Cảnh Thừa Nghêu, ngươi nói đủ chưa?”. Nghiêm Tuyển lạnh lùng nói, không muốn Cảnh Thừa Nghêu lại dùng những lời nói đó để làm tổn thương nàng. Hắn ôm sát thân thể mềm mại trong ngực.
Cảnh Thừa Nghêu nhướn mày: “Nói đủ rồi. Người cũng đã giao đến tay của Duệ Đế, Ảnh vệ của Duệ Đế vẫn theo sau, không cần ta tiễn các ngươi chứ?”.
Nghiêm Tuyển nhìn vào ánh mắt đang run sợ của nàng, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, thần sắc không hiểu.
“Trẫm biết nàng không muốn cùng trẫm trở về Kim Lương nhưng mà nàng cũng thấy rồi Cảnh Thừa Nghêu không cần nàng, còn lấy nàng làm điều kiện trao đổi. Bây giờ dù nàng có đồng ý hay không thì trẫm đều dẫn nàng về Kim Lương”.
A, nàng hiểu rồi.
Hắn thật sự nghĩ rằng nàng yêu Cảnh Thừa Nghêu. Mặc dù bị Cảnh Thừa Nghêu phản bội cũng không muốn trở về Kim Lương... Người thông minh cơ trí như hắn lại bị tình yêu che mắt, không phát hiện đây chỉ là một vở kịch.
Như vậy có thể thấy được lúc trước khi nàng đứng trước mặt hắn nói nàng yêu Cảnh Thừa Nghêu đã làm tổn thương hắn như thế nào.
Nàng đã phụ hắn, hắn phải hận nàng, ghét nàng, không để ý đến sống chết của nàng mới đúng.
Nghĩ đến đây, nước mắt tràn ra, Lạc Quỳnh Anh khóc thổn thức, trái tim cũng nhói đau vì tình yêu của hắn dành cho nàng.
Tình triều mà nàng đè nén trong tim bỗng chốc trán đầy ra ngoài.
Lạc Quỳnh Anh kích động, muốn ôm chặt lấy Nghiêm Tuyển, nói cho hắn biết là nàng không hề yêu Cảnh Thừa Nghêu, người nàng yêu là hắn, nàng nguyện ý cùng hắn trở về Kim Lương.
Bỗng nhiên, gáy nàng bị đập, đôi mắt đẹp trợn to, thấy Nghiêm Tuyển trầm mặt, biết là hắn ra tay đánh nàng.
Nhưng tại sao? Nàng có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nàng còn chưa nói cho hắn biết người nàng yêu là hắn…
Ý thức lại chìm vào bóng đêm, Lạc Quỳnh Anh ngã vào bộ ngực ấm áp, tình ý chỉ có thể giữ trong tâm không thể nói ra.
Bây giờ đã là mùa hè, trong vườn, hoa mộc lan và hoa dâm bụt nở rực rỡ như lửa, hương hoa tỏa quanh Ngọc Ninh cung, ngấm vào lòng.
Trên người Lạc Quỳnh Anh mặc bộ áo tơ mỏng, bên dưới là cái váy dệt tơ cùng màu, vẫn búi kiểu tóc trụy mã kế, trâm vẫn là trâm phượng.
Nàng nằm nghiêng trên chiếc giường La Hán, dáng vẻ lười biếng, cả người tỏa ra sự kiều my.
Cung tỳ vẩy nước quét nhà trong ngoài cung điện thỉnh thoảng sẽ nhìn vào cái bụng của nàng.
Lạc Quỳnh Anh rũ mắt, bàn tay xoa nhẹ lên phần bụng chưa có biến hóa gì, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hai tháng trước, Nghiêm Tuyển đưa nàng đang bất tỉnh về lại Kim Lương, một thời gian sau ngự y chuẩn ra nàng đang mang thai.
Bởi vì người ta không biết nội tình câu chuyện nên cho rằng, nàng là Hoàng hậu Kim Lương bị địch quốc bắt đi, sau đó trở thành con tin, nhất định đã bị người ta lăng nhục. Đứa bé trong bụng nàng là sau khi bị bọn họ lăng nhục mà có, là nghiệt chủng. Vì vậy địa vị của nàng trong hậu cung càng xuống thấp. Văn võ bá quan liên tục dâng sớ khuyên Nghiêm Tuyển phế hậu.
Vì muốn cứu nàng Nghiêm Tuyển đã lập thệ ước không bao giờ xâm phạm Đông Kỳ làm người đời khiếp sợ. người ta nói nàng là họa thủy mới có thể để cho một Đế Vương như hắn lu mờ suy nghĩ làm ra chuyện hoang đường như vậy.
Nàng là một Hoàng hậu ngu không được lòng dân lại không làm được việc gì lớn. Ở trong mắt người dân Kim Lương nàng không xứng đáng làm Hoàng hậu của bọn họ. Trong lòng bọn họ, Nghiêm Tuyển là đế vương chí cao vô thượng, là người sẽ nhất thống thiên hạ. Không nói đến việc bây giờ nàng còn mang thai nghiệ chủng, càng đáng hận.
Vì vậy, trên dưới Kim Lương đều đối xử với Hoàng hậu như là kẻ địch, là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, cực kì chướng mắt.
Lạc Quỳnh Anh nhắm mắt lại hưởng thụ ánh nắng mặt trời chiếu vào gương mặt. Phía xa truyền đến tiếng cười đùa của các phi tần, nàng chăm chú lắng nghe. Nàng nghe một lúc lây cũng không nghe được giọng nói trầm thấp đó.
Nàng mở mắt ra, trên mặt thoáng vẻ cô đơn, trong lòng xiết chặt.
Từ sau khi trở lại Kim Lương, Nghiêm Tuyển chưa từng bước vào Ngọc Ninh cung, cũng chưa từng triệu kiến nàng. Hình như hắn... không muốn gặp nàng.
Nhưng nàng không hiểu tại sao.
Nếu như hắn không yêu nàng thì sẽ không vì nàng mà tha cho Đông Kỳ quốc. Nhưng nếu như hắn yêu nàng thì tại sao từ khi đưa nàng về Kim Lương lại không quan tâm đến nàng.
Lạc Quỳnh Anh đứng dậy đi ra Ngọc Ninh cung, men theo tiếng cười đi đến Trích Ngọc các gần Ngọc Ninh cung.
Vào bên trong thì thấy Nghiêm Tuyển dùng tay đỡ cằm ngồi trong mái, mắt phượng khép hờ không biết đang suy nghĩ gì.
Mấy phi tần đứng bên cạnh thấy tâm tình hắn tốt thì mạnh dạn vây quanh đưa tình, tiếng cười tiếng nói không ngừng vang lên.
Nàng treo trên thành cao gần trăm thước. Nếu như dây thừng trói trên người nàng mà đứt thì rơi chết không phải nghi ngờ.
Nhìn về phía thành Nghiêm Tuyển run sợ, ngực càng đau rút.
Nàng tin tưởng Cảnh Thừa Nghêu như vậy mà Cảnh Thừa Nghêu lại đem nàng thành điều kiện trao đổi. Mặc dù có tỉnh táo hay thông minh hơn nữa thì chắc chắn nàng sẽ rất khổ sở.
“Sao? Một Hoàng hậu bất trinh lại tư thông với địch phản nước, có đáng giá để Duệ Đế lấy Đông Kỳ làm vật trao đổi không?”. Cảnh Thừa Nghêu quan sát Nghiêm Tuyển không chớp mắt. Mặc dù nắm chức vạn phần, dù biết hắn yêu Quỳnh Anh rất sâu nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Dù sao thì, một nữ nhân và một quốc gia, bên trọng bên khinh, là ai thì cũng sẽ chọn vế sau.
Huông chi hắn ta lại là Chiến thần bách chiến bách thắng, trên đời không đặt cái gì vào mắt.
“Điều kiện của ngươi là muốn ta lui binh?”. Nghiêm Tuyển giễu cợt hỏi.
“Không những thế, mà Duệ Đế còn phải thệ ước, không bao giờ xâm phạm Đông Kỳ nữa”. Cảnh Thừa Nghêu biết kế của mình thật nguy hiểm nhưng nếu hôm đó không phải hắn tự mình dò xét Nghiêm Tuyển thì hắn sẽ không đi nước cờ này.
“Chỉ cần Duệ Đế đồng ý, ta sẽ sai người thả Lạc Quỳnh Anh. Nếu không đồng ý hoặc cố ý xâm phạm đến Đông Kỳ thì cho dù ta có chết thì ngay lập tức Ảnh vệ của ta sẽ chém đứt dây thừng để nàng rơi từ cổng thành xuống mà chết”.
Cảnh Thừa Nghêu cười với Nghiêm Tuyển khuôn mặt âm u lạnh lẽo, ánh đao màu vàng ánh trên khuôn mặt tuấn mỹ, mắt phượng như ngàn lưỡi dao đâm thẳng vào người hắn.
Nghiêm Tuyển... Rốt cuộc ngươi có thể vì Lạc Quỳnh Anh mà buông tha cho một Đông Kỳ quốc? Trong lòng Nghiêm Tuyển, Lạc Quỳnh Anh có bao nhiêu phân lượng.
Qua trận này, là có thể biết được.
Đầu đau quá, cả người thật nặng nề...
Lạc Quỳnh Anh muốn giơ tay xoa đầu lại phát hiện mình không làm được, mây mù trong đầu dần tan, đột nhiên nàng mở hai mắt.
Lạnh cả người.
Đây là đâu? Nàng liếc nhìn thấy mình đang treo trên không trung, giật mình sợ hãi.
Hai tay nàng bị trói sau lưng, thây thừng thô cuốn chặt lấy hai tay, men theo dây thừng... Nàng giương mắt, mặt tái đi.
Nàng bị treo trên cổng thành cao gần trăm thước.
Ở phía xa, một bóng dáng cao lớn cầm Kim đao hiện trong đáy mắt nàng. Nàng cả kinh gọi hắn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cách nhau quá xa nên nàng không nghe được Nghiêm Tuyển và Cảnh Thừa Nghêu đang nói cái gì?
“Quỳnh Anh đừng sợ”. Một giọng nói êm ái trấn an, Lạc Quỳnh Anh quay về phía đó.
Lạc Quỳnh Anh vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy trên cổng thành, Ngu Ngưng Lan đang đứng bên cạnh Ảnh Vệ, vẻ mặt vừa hối lỗi vừa đau lòng nhìn nàng.
“Mẫu phi? Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao con... có phải chén thuốc đó là nguyên nhân làm con hôn mê?”. Nàng mờ mịt hỏi.
“Quỳnh Anh, đừng trách mẫu phi chỉ có làm thế này mới có thể bảo vệ cả con và Đông Kỳ quốc”. Ngu Ngưng Lan nói: “Đừng sợ, dây thừng này quấn mảnh thép tinh luyện có thể chịu được sức nặng trăm cân, chỉ có đao phủ giỏi nhất mới có thể chém đứt”.
“Không, con không hiểu, tại sao mẫu phi lại làm như vậy? Là ý của Cảnh Thừa Nghêu sao?”. Lạc Quỳnh Anh không tin mẫu phi sẽ dùng nàng để uy hiếp Nghiêm Tuyển.
“Không phải ý của Thừa Nghêu, là mẫu phi bảo hắn làm như vậy”. Ngu Ngưng Lan nói.
“Tại sao?”. Lạc Quỳnh Anh trừng mắt không tin.
“Đợi lát nữa con sẽ hiểu được tại sao mẫu phi làm như vậy”.
Ngu Ngưng Lan hất đầu về phía đó, Lạc Quỳnh Anh đau lòng cũng nhìn về phía đó thấy ở phía xa Nghiêm Tuyển rút thanh đao đang gác trên cổ Cảnh Thừa Nghêu ra. Cảnh Thừa Nghêu nhìn về phía này mỉm cười.
Một lúc sau, đại quân Kim Lương chiếm cứ trong hoàng thành Đông Kỳ rút lui, Cảnh Thừa Nghêu sai người mang lụa gấm và bút lông sói.
Nghiêm Tuyển thu hồi Kim Đao, nhận lấy bút lông sói, không biết đã viết gì trên lụa gấm, sau đó vứt bút trên đất, vẻ mặt lạnh lùng nói gì đó.
Sau đó... Cảnh Thừa Nghêu hài lòng cười một tiếng xoay người lại, dẫn Nghiêm Tuyển vào Hoàng thành.
Lạc Quỳnh Anh nhắm chặt hai mắt, tim run lên.
Bên tai nàng nghe tiếng của mẫu phi thở dài, dịu dàng nói: “Quỳnh Anh, chỉ khi con lâm vào sống chết, con mới có thể nhìn thấy tình ý của người đó đối với con là như thế nào”.
Đừng như nàng nghĩ, ngàn vạn lần đừng như thế... Nghiêm tuyển tuyệt đối không thể vì nàng mà buông tha sự nghiệp của hắn được.
Hắn trêu tức nàng, buồn nàng, thậm chí là hận nàng, không thể vì nàng, người đã đối nghịch với hắn, làm hắn bị chịu bao nhiêu trận thua mà buông tha giang sơn được.
Hắn là đế vương lãnh khốc vô tình không ai sánh nổi, nàng chỉ là một công chúa mất nước, một quân cờ tùy thời có thể vứt bỏ được, tuyệt đối không có khả năng hắn vì nàng...
“Kéo nàng vào”. Tiếng gió xẹt qua, Lạc Quỳnh Anh cắn môi, nghe Cảnh Thừa Nghêu ra lệnh.
Mỗi lần Ảnh vệ kéo dây là dây thừng lại siết chặt, đau làm nàng không thể hô hấp, nước mắt tràn ra khóe mắt.
Do treo lơ lửng trên cao quá lâu nên nàng hơi choáng váng, có một chút buồn nôn. Sau đó lại nghe thấy tiếng Nghiêm Tuyển giận dữ mắng mỏ, nàng nâng mắt lên nhìn hắn.
Hắn khoác trên mình áo giáp hoàng kim, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh ngạo, khuôn mặt tràn đầy tức giận.
Hắn dùng một tay kéo dây thừng, một tay kéo nàng vào, hai chân còn đứng chưa cững hắn đã ôm lấy nàng rồi nhẹ nhàng cởi dây thừng quanh thân nàng.
Chóp mũi nàng chua chua, trước mắt mơ hồ, hàm răng chắn cắn chặt lấy môi dưới, rốt cuộc nàng đã hiểu vì sau mẫu phi làm như vậy.
Người này... rất yêu nàng.
Sự nghiệp của hắn sắp thành công nhưng hắn lại bỏ qua chỉ để cứu một người không đáng như nàng.
Nghiêm Tuyển giận dữ cởi dây trói cho nàng, lại thấy cả người nàng phát run, khuôn mặt trắng bệch, môi bị cắn chảy một vết máu, mắt đẹp tràn lệ, ngực hắn đau nhói.
Nhưng lòng tự ái không cho hắn tỏ ra dịu dàng với nàng. Nghiêm Tuyển đè nén đau lòng đùa cợt nói: “Nàng dùng hết tâm cơ muốn thoát khỏi hoàng cung Kim Lương, không muốn làm Hoàng hậu của trẫm. Hôm nay nam tử trong lòng nàng không để ý đến sống chết của nàng, đem ngươi thành điều kiện trao đổi, trong lòng cảm thấy thế nào? Tức hay hận? Hay là hối hân lúc đầu đã không ngoan ngoãn ở lại Kim Lương?”.
Lạc Quỳnh Anh cúi đầu, nghẹn ngào, nhẹ nhàng lắc đầu không nói câu nào.
Nghiêm Tuyển lại nghĩ rằng nước mắt của nàng vì bị Cảnh Thừa Nghêu phản bội mà rơi, lại không biết rằng đó đều là vì hắn.
Thấy nàng khóc bờ vai run rẩy, đứng thì không vững thì đau lòng, thô lỗ kéo nàng vào ngực.
Cảnh Thừa Nghêu thấy vậy thì cười một tiếng: “Duệ Đế đúng là có tấm lòng rộng rãi, có thể thứ được cho hoàng hậu tư thông với địch, làm người rất bội phục”.
Trong mắt Nghiêm Tuyển chỉ có người trong ngực, không nói gì. Lạc Quỳnh Anh ngước mắt nhìn Cảnh Thừa Nghêu, nhìn thấy sự áy náy trong mắt hắn thì trong lòng ấm áp.
Nàng biết, Cảnh Thừa Nghêu cố ý cho Nghiêm Tuyển biết hai người bọn họ có quan hệ mập mờ, lại nói những lời này để kích thích Nghiêm Tuyển. Ý muốn nói cho nàng biết rõ Nghiêm Tuyển quan tâm nàng nhiều như thế nào.
“Quỳnh Anh, nàng đừng trách ta độc ác”. Cảnh Thừa Nghêu diễn rất vui, lại còn làm bộ nam nhân phụ lòng cười vô sỉ, giả vờ cười như không cười: “Nếu như không phải Duệ Đế quan tâm nàng như vậy thì sao ta dùng nàng để đổi lấy bách thế an bình (bình yên ngàn đời) của Đông Kỳ quốc”.
Bách thế an bình? Lạc Quỳnh Anh nghe vậy thì ngẩn ra.
Nghiêm Tuyển không chỉ lui binh mà còn kí hiệp ước không bao giờ xâm phạm Đông Kỳ với Cảnh Thừa Nghêu.
Mắt đẹp run lên, lệ rơi đầy mặt, nàng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Nghiêm Tuyển. Đôi mắt phượng của hắn chỉ nhìn về nàng.
“Người đời đều biết Duệ Đế đánh đâu thắng đó, anh dũng vô song không gì địch nổi, không nghĩ rằng Hoàng hậu lại là cái xương mềm (điểm yếu) của Duệ Đế”.
“Quỳnh Anh ơi Quỳnh Anh, mặc dù ta không muốn nàng nhưng ít nhất nàng có thể đi theo Duệ Đế về Kim Lương tiếp tục làm Hoàng hậu Kim Lương, vậy chẳng phải tốt hơn là làm Thái tử phi của Đông Kỳ sao? So với ta là kẻ phụ tình thì Duệ Đế đối với nàng là người chân tình. Nếu trách thì chỉ trách tại sao nàng lại quá yêu ta chứ đừng trách ta”.
“Cảnh Thừa Nghêu, ngươi nói đủ chưa?”. Nghiêm Tuyển lạnh lùng nói, không muốn Cảnh Thừa Nghêu lại dùng những lời nói đó để làm tổn thương nàng. Hắn ôm sát thân thể mềm mại trong ngực.
Cảnh Thừa Nghêu nhướn mày: “Nói đủ rồi. Người cũng đã giao đến tay của Duệ Đế, Ảnh vệ của Duệ Đế vẫn theo sau, không cần ta tiễn các ngươi chứ?”.
Nghiêm Tuyển nhìn vào ánh mắt đang run sợ của nàng, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, thần sắc không hiểu.
“Trẫm biết nàng không muốn cùng trẫm trở về Kim Lương nhưng mà nàng cũng thấy rồi Cảnh Thừa Nghêu không cần nàng, còn lấy nàng làm điều kiện trao đổi. Bây giờ dù nàng có đồng ý hay không thì trẫm đều dẫn nàng về Kim Lương”.
A, nàng hiểu rồi.
Hắn thật sự nghĩ rằng nàng yêu Cảnh Thừa Nghêu. Mặc dù bị Cảnh Thừa Nghêu phản bội cũng không muốn trở về Kim Lương... Người thông minh cơ trí như hắn lại bị tình yêu che mắt, không phát hiện đây chỉ là một vở kịch.
Như vậy có thể thấy được lúc trước khi nàng đứng trước mặt hắn nói nàng yêu Cảnh Thừa Nghêu đã làm tổn thương hắn như thế nào.
Nàng đã phụ hắn, hắn phải hận nàng, ghét nàng, không để ý đến sống chết của nàng mới đúng.
Nghĩ đến đây, nước mắt tràn ra, Lạc Quỳnh Anh khóc thổn thức, trái tim cũng nhói đau vì tình yêu của hắn dành cho nàng.
Tình triều mà nàng đè nén trong tim bỗng chốc trán đầy ra ngoài.
Lạc Quỳnh Anh kích động, muốn ôm chặt lấy Nghiêm Tuyển, nói cho hắn biết là nàng không hề yêu Cảnh Thừa Nghêu, người nàng yêu là hắn, nàng nguyện ý cùng hắn trở về Kim Lương.
Bỗng nhiên, gáy nàng bị đập, đôi mắt đẹp trợn to, thấy Nghiêm Tuyển trầm mặt, biết là hắn ra tay đánh nàng.
Nhưng tại sao? Nàng có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nàng còn chưa nói cho hắn biết người nàng yêu là hắn…
Ý thức lại chìm vào bóng đêm, Lạc Quỳnh Anh ngã vào bộ ngực ấm áp, tình ý chỉ có thể giữ trong tâm không thể nói ra.
Bây giờ đã là mùa hè, trong vườn, hoa mộc lan và hoa dâm bụt nở rực rỡ như lửa, hương hoa tỏa quanh Ngọc Ninh cung, ngấm vào lòng.
Trên người Lạc Quỳnh Anh mặc bộ áo tơ mỏng, bên dưới là cái váy dệt tơ cùng màu, vẫn búi kiểu tóc trụy mã kế, trâm vẫn là trâm phượng.
Nàng nằm nghiêng trên chiếc giường La Hán, dáng vẻ lười biếng, cả người tỏa ra sự kiều my.
Cung tỳ vẩy nước quét nhà trong ngoài cung điện thỉnh thoảng sẽ nhìn vào cái bụng của nàng.
Lạc Quỳnh Anh rũ mắt, bàn tay xoa nhẹ lên phần bụng chưa có biến hóa gì, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hai tháng trước, Nghiêm Tuyển đưa nàng đang bất tỉnh về lại Kim Lương, một thời gian sau ngự y chuẩn ra nàng đang mang thai.
Bởi vì người ta không biết nội tình câu chuyện nên cho rằng, nàng là Hoàng hậu Kim Lương bị địch quốc bắt đi, sau đó trở thành con tin, nhất định đã bị người ta lăng nhục. Đứa bé trong bụng nàng là sau khi bị bọn họ lăng nhục mà có, là nghiệt chủng. Vì vậy địa vị của nàng trong hậu cung càng xuống thấp. Văn võ bá quan liên tục dâng sớ khuyên Nghiêm Tuyển phế hậu.
Vì muốn cứu nàng Nghiêm Tuyển đã lập thệ ước không bao giờ xâm phạm Đông Kỳ làm người đời khiếp sợ. người ta nói nàng là họa thủy mới có thể để cho một Đế Vương như hắn lu mờ suy nghĩ làm ra chuyện hoang đường như vậy.
Nàng là một Hoàng hậu ngu không được lòng dân lại không làm được việc gì lớn. Ở trong mắt người dân Kim Lương nàng không xứng đáng làm Hoàng hậu của bọn họ. Trong lòng bọn họ, Nghiêm Tuyển là đế vương chí cao vô thượng, là người sẽ nhất thống thiên hạ. Không nói đến việc bây giờ nàng còn mang thai nghiệ chủng, càng đáng hận.
Vì vậy, trên dưới Kim Lương đều đối xử với Hoàng hậu như là kẻ địch, là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, cực kì chướng mắt.
Lạc Quỳnh Anh nhắm mắt lại hưởng thụ ánh nắng mặt trời chiếu vào gương mặt. Phía xa truyền đến tiếng cười đùa của các phi tần, nàng chăm chú lắng nghe. Nàng nghe một lúc lây cũng không nghe được giọng nói trầm thấp đó.
Nàng mở mắt ra, trên mặt thoáng vẻ cô đơn, trong lòng xiết chặt.
Từ sau khi trở lại Kim Lương, Nghiêm Tuyển chưa từng bước vào Ngọc Ninh cung, cũng chưa từng triệu kiến nàng. Hình như hắn... không muốn gặp nàng.
Nhưng nàng không hiểu tại sao.
Nếu như hắn không yêu nàng thì sẽ không vì nàng mà tha cho Đông Kỳ quốc. Nhưng nếu như hắn yêu nàng thì tại sao từ khi đưa nàng về Kim Lương lại không quan tâm đến nàng.
Lạc Quỳnh Anh đứng dậy đi ra Ngọc Ninh cung, men theo tiếng cười đi đến Trích Ngọc các gần Ngọc Ninh cung.
Vào bên trong thì thấy Nghiêm Tuyển dùng tay đỡ cằm ngồi trong mái, mắt phượng khép hờ không biết đang suy nghĩ gì.
Mấy phi tần đứng bên cạnh thấy tâm tình hắn tốt thì mạnh dạn vây quanh đưa tình, tiếng cười tiếng nói không ngừng vang lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook