Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
-
Chương 48: Cha nuôi kim chủ nhẹ chút đi (6)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Sáng sớm hôm sau, kim chủ đại nhân thoả mãn tỉnh giấc, nhìn tiểu kiều thê vẫn còn ngủ say trong lòng, hồi tưởng lại dư vị hôm qua, chép miệng một cái.
“Gọi ba ba.”
“Cút!”
“Có gọi không, hửm?”
“A…”
Bắt cậu gọi ba ba, nhưng mà chết sống cậu cũng không chịu gọi, còn cắn người. Trương Thần Phi bắt đầu nổi lên ý xấu ức hiếp cậu, cuối cùng vẫn là khiến người khóc thút thít, nhưng vẫn không thể nào nghe được tiếng ba ba. Nức nở ẩn nhẫn quật cường, đôi mắt xinh đẹp còn vương nước mắt, còn có răng nanh có lực, mới nghĩ lại liền… Khụ khụ.
Một tay giữ tay cậu, một tay thò vào chăn sờ sờ.
Tiêu Tê nhanh chóng bị đánh thức, theo cái tay kia tát cái bụp, ngáp một cái mở mắt ra: “Mới sáng sớm mà lộn xộn cái gì vậy?”
“A, em còn có mặt mũi mà ngủ hả?” Thấy tiểu kiều thê phách lối như vậy, linh quang nghi vấn đêm qua chợt loé lên, mặt dần đen lại, “Tối hôm qua… không phải lần đầu tiên của em đúng không?”
“Hả?”
Ngủ bảy năm rồi, lần đầu tiên gì mà lần đầu tiên nữa.
“Đúng mà, tôi biết mà!” Tính dùng tiền mua một tiểu cúc non tới dưỡng, gạt được nụ hoa tươi mới, ai ngờ lại ngắt hoa héo thế này.
Tiêu Tê trợn trừng mắt ngồi dậy: “Anh lại biết cái gì nữa?”
Trương Thần Phi nhảy xuống giường, vén chăn lên, chỉ vào ra giường, vẻ mặt dữ tợn: “Đêm qua không thấy máu đỏ, chắc chắn màng xử nam đã sớm rách rồi!”
“Bốp!” Một cái gối đầu bay đến, không nghiêng lệch văng trúng vào mặt Trương Thần Phi.
Kim chủ đại nhân rất tức giận, tiểu ngoạn vật phách lối này, mình đã không còn là xử nam mà còn dám đánh cha nuôi, đúng là thiếu dạy bảo. Triền miên đêm qua bị ném đến sau đầu, kim chủ lãnh huyết vô tình quyết định cho Tiêu Tê một cái giáo huấn cực kỳ tàn nhẫn – không nấu đồ ăn sáng cho cậu.
Mặc quần áo chỉn chu, mở cửa “xoạch” một cái bước đi, để lại một căn nhà với nồi niêu bị thất sủng.
Tiêu Tê rất là bất đắc dĩ, lấy thức ăn cho Quang Tông xong thì lái xe đến Ba Tiêu để ăn sáng ở nhà ăn trong công ty.
Phòng ăn trong Ba Tiêu được phân làm hai khu, khu cho công nhân và khu cho cao tầng. Dư Viên là thư ký riêng của tổng tài, gánh sứ mệnh ăn cơm với tổng tài, cho nên có thể ăn ở khu cao tầng. Đang ăn một lồng bánh bao, ngẩng đầu thì thấy ông chủ nhà mình đến, lập tức giơ tay bắt chuyện: “Tổng tài, ở đây!”
“Món đặc biệt hôm nay có bánh bao hấp và bánh bò, anh có muốn nếm thử không? Bánh bò ăn với hoành thánh, ô, đúng là mỹ vị nhân gian.” Dư Viên lấy mục tiêu là giúp tổng tài ăn no, vì nguyên tắc để Trương tổng an tâm nên vô cùng quen thuộc đề cử đồ ăn.
Đến khi Tiêu Tê ăn hoành thánh thì nghe “tách” một tiếng, ngẩng đầu nghi hoặc, thì phát hiện Dư Viên đang bối rối thu trí não lại.
“Đưa đây.” Tiêu Tê lạnh mặt nhìn hắn.
Tiểu mập mạp run run rẩy rẩy giơ tay, mở màn hình của thiết bị ngoài, chính là khung chat với Trương Thần Phi.
[Hôm nay ăn hoành thánh và bánh bò, không uống đồ lạnh]. Kèm theo là ảnh mới chụp.
“Bắt đầu từ lúc nào?” Tiêu Tê dời ánh mắt từ trên màn ảnh, giọng nói nghiêm túc hỏi Dư Viên. Thư ký chụp hình ông chủ còn gửi cho người khác, đây là hành vi vi phạm rất nghiêm trọng.
“Năm, năm ngoái.” Hai bàn tay mập mạp bất an xoa xoa, “Có lần anh liên tục không ăn trưa ba ngày, lúc sau thì đau dạ dày. Trương tổng mới cho em nhiệm vụ này, mỗi tháng sẽ cho em tiền thưởng.”
Trước đây mỗi lần chụp đều nhớ chỉnh chế độ yên lặng, tốc chiến tốc thắng, lần này quên mất thì bị phát hiện.
Dư Viên chỉ thiên phát thệ, mình đúng là có nhận nhiệm vụ riêng của Trương Thần Phi. Hơn nữa lúc chụp cũng rất cẩn thận, không bao giờ chụp mặt của Tiêu Tê, chỉ chụp tay và đồ ăn, phòng lỡ ngày nào đó trí não của hắn bị hack khiến ảnh chụp bị lộ ra ngoài.
Nhân phẩm của tiểu mập mạp thì Tiêu Tê vẫn tin tưởng được. Nhưng cùng hợp bọn với Trương Thần Phi để lừa cậu thì không đáng cổ vũ, phạt hắn nộp tiền thưởng tháng này của Trương Thần Phi lên, không cùng hắn so đo nữa.
“Hê hê, sao này em có thể chụp nữa không?” Dư Viên mặt dày lộ ra hai cái lúm đồng tiền.
Tiêu Tê liếc nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến.
Không mắng hắn, chính là ngầm cho phép, Dư Viên vui tươi hớn hở đứng lên: “Em đi lấy thêm mấy cái bánh bao hấp.”
Lại chuyển đến phòng tổng tài ở Thạch Phi, kim chủ đại nhân ăn sandwich thư ký mua, bỗng nhiên lại có chút hối hận. Vật nhỏ này là một tay mình cưng chiều nuôi lớn, không biết làm đồ ăn sáng, chính mình đi như thế thì sẽ bị đói bụng.
Không được, không thể mềm lòng!
Đang xoắn xuýt, trí não nhận được tin nhắn, chính là cơ sở ngầm mình xếp vào bên người Tiêu Tê gửi đến một tấm hình. Ngón tay thon dài cầm một chiếc thìa sứ trắng, trong thìa là một miếng hoành thánh da mỏng, nhìn y như một tấm ảnh chụp quảng cáo thức ăn vậy, nhìn vào là biết ăn ngon lắm.
Chỉ nhìn vào đầu ngón tay thôi là Trương Thần Phi có thể nhận ra đây chính là tiểu kiều thê của hắn. Chết tiệt, đúng là không giáo huấn được mà!
Bởi vì chuyện tranh chấp màng xử nam, nguyên một ngày kim chủ đại nhân không để ý đến tiểu ngoạn vật của hắn. Mà tiểu kiều thê có khí phách cũng chẳng thèm liên lạc với hắn.
Buổi tối, Tiêu Tê cứ theo lẽ thường tan tầm, ấn tầng thang máy đi đến nhà giữ xe. Mới vừa mở cửa xe Maserati, bất thình lình bị người kéo lại, ầm một cái ngồi vào ghế sau.
“Ai vậy!” Tiêu Tê hoảng sợ, bò dậy tính đánh trả, lại bị một cái ôm ngập tràn mùi gỗ quen thuộc, liền thả lỏng người, “Trương Đại Điểu, anh lại lên cơn à.”
“Nếu tôi không ở đây ôm cây đợi thỏ thì có phải em tính chạy trốn luôn đúng không?” Đóng cửa xe, trong không gian chật chội tức khắc tràn đầy mùi nguy hiểm.
“Chạy em gái anh á, anh không đến đón em thì em phải tự mình lái về chứ.” Tiêu Tê đẩy hắn, muốn ngồi thẳng lên bị lại bị Trương Thần Phi cởi áo sơ mi, “Này!”
Nhìn áo sơ mi nửa kín nửa hở che giấu cảnh đẹp, nghĩ cảnh trí thế này còn từng bị người khác nhìn thấy, Trương Thần Phi liền ghen tị đến phát cuồng: “Tên kia là ai? Nói cho tôi biết thì tôi sẽ tạm tha cho em.”
“Tên nào?” Tiêu Tê đè lưng quần mình lại không cho hắn cởi, nơi này là tầng để xe của Ba Tiêu, có camera quan sát. Cậu không muốn bảo vệ thấy được hình ảnh “xe rung” của tổng tài nhà mình đâu.
“Tên khai bao em đó.”
“Khai cái lông ấy!”
“A, không chịu nói đúng không.” Trương Thần Phi ném cho Tiêu Tê một cái áo sơ mi mới, đóng cửa sau lại tự mình đến ghế lái ngồi, đập chân ga rời khỏi nhà giữ xe.
Tiêu Tê cởi áo sơ mi bị hư ra thay áo khác: “Anh muốn đi đâu?”
“Đi săn.” Trương Thần Phi liếc tiểu kiều thê một cái từ trong kính chiếu hậu, “Nếu không được ăn đồ mới thì phải kiếm món khác để ăn chứ.”
Lời này vừa nói ra, mặt của Tiêu Tê quả thật trở nên khó coi. Kim chủ đại nhân rất đắc ý, hắn chính là muốn cho cậu biết, tiểu ngoạn vật không quan trọng gì cả, nếu muốn giúp Tiêu gia đông sơn tái khởi thì phải biết nghe lời.
Xe dừng trước một hộp đêm xa hoa, hộp đêm này nổi danh là có bể bơi ở tầng cao nhất, thường có nhiều người đến đây tổ chức party. Tiêu Tê lạnh nhạt theo sát Trương Thần Phi đi vào thang máy, quả nhiên hắn ấn vào nút của tầng cao nhất.
Hôm nay là sinh nhật của tổng tài của DJB Entertainment – Park Bo Gum. Hôm trước cũng đã đưa thư mời cho Tiêu Tê. Nhưng party loại này Tiêu Tê thường theo kiểu đẩy được thì đẩy, không hề có ý định tham gia. Đẩy cửa kính ra, tiếng nhạc lớn bắt đầu chui vào lỗ tai.
Đã là tiết trời giữa thu, bắt đầu có chút lạnh, không thích hợp để bơi. Nhưng vẫn có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ mặc đồ tắm đang chơi đùa trong đám người. Đây hẳn là nhóm nghệ sĩ của DJB Entertainment. Mà những người đến có thiệp mời thì phần lớn ai cũng đạo mạo, tây trang giày da.
“Ngoan ngoãn ngồi đây, cha nuôi đến chào bạn cái đã.” Trương Thần Phi buông tay Tiêu Tê ra, dẫn cậu đến một cái ghế sô pha, để cậu cảm nhận cảm giác không có cha nuôi bảo vệ thì mình sẽ bị ức hiếp. Đợi đến khi hù hoạ đến mức nào đó sẽ giới thiệu cho cậu vài đạo diễn và nhà sản xuất.
“Ai da, Trương tổng đến rồi! Đúng là vô cùng vinh hạnh!” Park Bo Gum thấy Trương Thần Phi đến, lập tức ném người đang nói chuyện, nhanh chóng bước đến.
“Park tổng tài, sinh nhật vui vẻ.” Trương Thần Phi vươn tay chào hỏi với hắn.
“Ai, đừng gọi là Park tổng, gọi Tiểu Phổ là được rồi.”
Cha của Park Bo Gum là người Hàn, mẹ là người Trung Quốc. DJB là công ty chi nhánh của công ty DJA cha hắn mở ở Hàn Quốc. Dựa theo cách gọi của Hàn Quốc, tên hắn gọi là “piao”, nhưng do bạn bè thích trêu đùa hắn nên vẫn thường theo cách phát âm cường điệu của Trung Quốc gọi hắn là “pu”.
“Đêm nay có tiết mục hot đó nha, anh nhất định phải ở lại chơi đó.” Park tổng tài cười nhìn xung quanh một lát, không thấy Tiêu Tê tới, liền nháy mắt với Trương Thần Phi, “Có muốn tìm một người mặc đồ bơi đến nói chuyện với anh không? Đều là người mới của công ty, ai cũng sạch sẽ.”
Park Bo Gum chưa từng chơi với Trương Thần Phi, bình thường gặp mặt cũng là để bàn công việc. Tuy rằng có từng nghe nói Trương tổng sợ vợ nhưng nếu Tiêu Tê không đến thì hắn thân là chỉ phải chiêu đãi khách đến.
“Không cần.” Trương Thần Phi hơi nhíu mày, đến đây chỉ để giáo huấn vật nhỏ thôi, là một kim chủ cực kỳ kén chọn, không thể kiểu ai đến cũng được như vậy, mấy người dung chi tục phấn làm sao mà so được với Tiêu thiếu gia, “Tôi có tự mình dẫn theo.”
Tự mình dẫn theo… Park tổng ngầm hiểu, đúng mà, đàn ông sợ vợ cũng lén đi ăn ngoài. Tò mò Trương tổng dẫn theo mặt hàng cực phẩm nào, hắn cũng theo ngón tay Trương Thần Phi chỉ nhìn sang.
Ngồi trên ghế có một cái dù lớn che trên đầu, thanh niên mặc tây trang cao cấp, khuya áo đắt tiền, đang gác chân ngồi, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua. Có vài người sản xuất và đạo diễn vây quanh cậu, ân cần rót rượu cho cậu.
Đầu ngón tay của Park Bo Gum run run: “Anh, anh dẫn… chính là Tiêu tổng?”
/Hết chương 48/
Bánh bò
Bánh bao hấp
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Sáng sớm hôm sau, kim chủ đại nhân thoả mãn tỉnh giấc, nhìn tiểu kiều thê vẫn còn ngủ say trong lòng, hồi tưởng lại dư vị hôm qua, chép miệng một cái.
“Gọi ba ba.”
“Cút!”
“Có gọi không, hửm?”
“A…”
Bắt cậu gọi ba ba, nhưng mà chết sống cậu cũng không chịu gọi, còn cắn người. Trương Thần Phi bắt đầu nổi lên ý xấu ức hiếp cậu, cuối cùng vẫn là khiến người khóc thút thít, nhưng vẫn không thể nào nghe được tiếng ba ba. Nức nở ẩn nhẫn quật cường, đôi mắt xinh đẹp còn vương nước mắt, còn có răng nanh có lực, mới nghĩ lại liền… Khụ khụ.
Một tay giữ tay cậu, một tay thò vào chăn sờ sờ.
Tiêu Tê nhanh chóng bị đánh thức, theo cái tay kia tát cái bụp, ngáp một cái mở mắt ra: “Mới sáng sớm mà lộn xộn cái gì vậy?”
“A, em còn có mặt mũi mà ngủ hả?” Thấy tiểu kiều thê phách lối như vậy, linh quang nghi vấn đêm qua chợt loé lên, mặt dần đen lại, “Tối hôm qua… không phải lần đầu tiên của em đúng không?”
“Hả?”
Ngủ bảy năm rồi, lần đầu tiên gì mà lần đầu tiên nữa.
“Đúng mà, tôi biết mà!” Tính dùng tiền mua một tiểu cúc non tới dưỡng, gạt được nụ hoa tươi mới, ai ngờ lại ngắt hoa héo thế này.
Tiêu Tê trợn trừng mắt ngồi dậy: “Anh lại biết cái gì nữa?”
Trương Thần Phi nhảy xuống giường, vén chăn lên, chỉ vào ra giường, vẻ mặt dữ tợn: “Đêm qua không thấy máu đỏ, chắc chắn màng xử nam đã sớm rách rồi!”
“Bốp!” Một cái gối đầu bay đến, không nghiêng lệch văng trúng vào mặt Trương Thần Phi.
Kim chủ đại nhân rất tức giận, tiểu ngoạn vật phách lối này, mình đã không còn là xử nam mà còn dám đánh cha nuôi, đúng là thiếu dạy bảo. Triền miên đêm qua bị ném đến sau đầu, kim chủ lãnh huyết vô tình quyết định cho Tiêu Tê một cái giáo huấn cực kỳ tàn nhẫn – không nấu đồ ăn sáng cho cậu.
Mặc quần áo chỉn chu, mở cửa “xoạch” một cái bước đi, để lại một căn nhà với nồi niêu bị thất sủng.
Tiêu Tê rất là bất đắc dĩ, lấy thức ăn cho Quang Tông xong thì lái xe đến Ba Tiêu để ăn sáng ở nhà ăn trong công ty.
Phòng ăn trong Ba Tiêu được phân làm hai khu, khu cho công nhân và khu cho cao tầng. Dư Viên là thư ký riêng của tổng tài, gánh sứ mệnh ăn cơm với tổng tài, cho nên có thể ăn ở khu cao tầng. Đang ăn một lồng bánh bao, ngẩng đầu thì thấy ông chủ nhà mình đến, lập tức giơ tay bắt chuyện: “Tổng tài, ở đây!”
“Món đặc biệt hôm nay có bánh bao hấp và bánh bò, anh có muốn nếm thử không? Bánh bò ăn với hoành thánh, ô, đúng là mỹ vị nhân gian.” Dư Viên lấy mục tiêu là giúp tổng tài ăn no, vì nguyên tắc để Trương tổng an tâm nên vô cùng quen thuộc đề cử đồ ăn.
Đến khi Tiêu Tê ăn hoành thánh thì nghe “tách” một tiếng, ngẩng đầu nghi hoặc, thì phát hiện Dư Viên đang bối rối thu trí não lại.
“Đưa đây.” Tiêu Tê lạnh mặt nhìn hắn.
Tiểu mập mạp run run rẩy rẩy giơ tay, mở màn hình của thiết bị ngoài, chính là khung chat với Trương Thần Phi.
[Hôm nay ăn hoành thánh và bánh bò, không uống đồ lạnh]. Kèm theo là ảnh mới chụp.
“Bắt đầu từ lúc nào?” Tiêu Tê dời ánh mắt từ trên màn ảnh, giọng nói nghiêm túc hỏi Dư Viên. Thư ký chụp hình ông chủ còn gửi cho người khác, đây là hành vi vi phạm rất nghiêm trọng.
“Năm, năm ngoái.” Hai bàn tay mập mạp bất an xoa xoa, “Có lần anh liên tục không ăn trưa ba ngày, lúc sau thì đau dạ dày. Trương tổng mới cho em nhiệm vụ này, mỗi tháng sẽ cho em tiền thưởng.”
Trước đây mỗi lần chụp đều nhớ chỉnh chế độ yên lặng, tốc chiến tốc thắng, lần này quên mất thì bị phát hiện.
Dư Viên chỉ thiên phát thệ, mình đúng là có nhận nhiệm vụ riêng của Trương Thần Phi. Hơn nữa lúc chụp cũng rất cẩn thận, không bao giờ chụp mặt của Tiêu Tê, chỉ chụp tay và đồ ăn, phòng lỡ ngày nào đó trí não của hắn bị hack khiến ảnh chụp bị lộ ra ngoài.
Nhân phẩm của tiểu mập mạp thì Tiêu Tê vẫn tin tưởng được. Nhưng cùng hợp bọn với Trương Thần Phi để lừa cậu thì không đáng cổ vũ, phạt hắn nộp tiền thưởng tháng này của Trương Thần Phi lên, không cùng hắn so đo nữa.
“Hê hê, sao này em có thể chụp nữa không?” Dư Viên mặt dày lộ ra hai cái lúm đồng tiền.
Tiêu Tê liếc nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến.
Không mắng hắn, chính là ngầm cho phép, Dư Viên vui tươi hớn hở đứng lên: “Em đi lấy thêm mấy cái bánh bao hấp.”
Lại chuyển đến phòng tổng tài ở Thạch Phi, kim chủ đại nhân ăn sandwich thư ký mua, bỗng nhiên lại có chút hối hận. Vật nhỏ này là một tay mình cưng chiều nuôi lớn, không biết làm đồ ăn sáng, chính mình đi như thế thì sẽ bị đói bụng.
Không được, không thể mềm lòng!
Đang xoắn xuýt, trí não nhận được tin nhắn, chính là cơ sở ngầm mình xếp vào bên người Tiêu Tê gửi đến một tấm hình. Ngón tay thon dài cầm một chiếc thìa sứ trắng, trong thìa là một miếng hoành thánh da mỏng, nhìn y như một tấm ảnh chụp quảng cáo thức ăn vậy, nhìn vào là biết ăn ngon lắm.
Chỉ nhìn vào đầu ngón tay thôi là Trương Thần Phi có thể nhận ra đây chính là tiểu kiều thê của hắn. Chết tiệt, đúng là không giáo huấn được mà!
Bởi vì chuyện tranh chấp màng xử nam, nguyên một ngày kim chủ đại nhân không để ý đến tiểu ngoạn vật của hắn. Mà tiểu kiều thê có khí phách cũng chẳng thèm liên lạc với hắn.
Buổi tối, Tiêu Tê cứ theo lẽ thường tan tầm, ấn tầng thang máy đi đến nhà giữ xe. Mới vừa mở cửa xe Maserati, bất thình lình bị người kéo lại, ầm một cái ngồi vào ghế sau.
“Ai vậy!” Tiêu Tê hoảng sợ, bò dậy tính đánh trả, lại bị một cái ôm ngập tràn mùi gỗ quen thuộc, liền thả lỏng người, “Trương Đại Điểu, anh lại lên cơn à.”
“Nếu tôi không ở đây ôm cây đợi thỏ thì có phải em tính chạy trốn luôn đúng không?” Đóng cửa xe, trong không gian chật chội tức khắc tràn đầy mùi nguy hiểm.
“Chạy em gái anh á, anh không đến đón em thì em phải tự mình lái về chứ.” Tiêu Tê đẩy hắn, muốn ngồi thẳng lên bị lại bị Trương Thần Phi cởi áo sơ mi, “Này!”
Nhìn áo sơ mi nửa kín nửa hở che giấu cảnh đẹp, nghĩ cảnh trí thế này còn từng bị người khác nhìn thấy, Trương Thần Phi liền ghen tị đến phát cuồng: “Tên kia là ai? Nói cho tôi biết thì tôi sẽ tạm tha cho em.”
“Tên nào?” Tiêu Tê đè lưng quần mình lại không cho hắn cởi, nơi này là tầng để xe của Ba Tiêu, có camera quan sát. Cậu không muốn bảo vệ thấy được hình ảnh “xe rung” của tổng tài nhà mình đâu.
“Tên khai bao em đó.”
“Khai cái lông ấy!”
“A, không chịu nói đúng không.” Trương Thần Phi ném cho Tiêu Tê một cái áo sơ mi mới, đóng cửa sau lại tự mình đến ghế lái ngồi, đập chân ga rời khỏi nhà giữ xe.
Tiêu Tê cởi áo sơ mi bị hư ra thay áo khác: “Anh muốn đi đâu?”
“Đi săn.” Trương Thần Phi liếc tiểu kiều thê một cái từ trong kính chiếu hậu, “Nếu không được ăn đồ mới thì phải kiếm món khác để ăn chứ.”
Lời này vừa nói ra, mặt của Tiêu Tê quả thật trở nên khó coi. Kim chủ đại nhân rất đắc ý, hắn chính là muốn cho cậu biết, tiểu ngoạn vật không quan trọng gì cả, nếu muốn giúp Tiêu gia đông sơn tái khởi thì phải biết nghe lời.
Xe dừng trước một hộp đêm xa hoa, hộp đêm này nổi danh là có bể bơi ở tầng cao nhất, thường có nhiều người đến đây tổ chức party. Tiêu Tê lạnh nhạt theo sát Trương Thần Phi đi vào thang máy, quả nhiên hắn ấn vào nút của tầng cao nhất.
Hôm nay là sinh nhật của tổng tài của DJB Entertainment – Park Bo Gum. Hôm trước cũng đã đưa thư mời cho Tiêu Tê. Nhưng party loại này Tiêu Tê thường theo kiểu đẩy được thì đẩy, không hề có ý định tham gia. Đẩy cửa kính ra, tiếng nhạc lớn bắt đầu chui vào lỗ tai.
Đã là tiết trời giữa thu, bắt đầu có chút lạnh, không thích hợp để bơi. Nhưng vẫn có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ mặc đồ tắm đang chơi đùa trong đám người. Đây hẳn là nhóm nghệ sĩ của DJB Entertainment. Mà những người đến có thiệp mời thì phần lớn ai cũng đạo mạo, tây trang giày da.
“Ngoan ngoãn ngồi đây, cha nuôi đến chào bạn cái đã.” Trương Thần Phi buông tay Tiêu Tê ra, dẫn cậu đến một cái ghế sô pha, để cậu cảm nhận cảm giác không có cha nuôi bảo vệ thì mình sẽ bị ức hiếp. Đợi đến khi hù hoạ đến mức nào đó sẽ giới thiệu cho cậu vài đạo diễn và nhà sản xuất.
“Ai da, Trương tổng đến rồi! Đúng là vô cùng vinh hạnh!” Park Bo Gum thấy Trương Thần Phi đến, lập tức ném người đang nói chuyện, nhanh chóng bước đến.
“Park tổng tài, sinh nhật vui vẻ.” Trương Thần Phi vươn tay chào hỏi với hắn.
“Ai, đừng gọi là Park tổng, gọi Tiểu Phổ là được rồi.”
Cha của Park Bo Gum là người Hàn, mẹ là người Trung Quốc. DJB là công ty chi nhánh của công ty DJA cha hắn mở ở Hàn Quốc. Dựa theo cách gọi của Hàn Quốc, tên hắn gọi là “piao”, nhưng do bạn bè thích trêu đùa hắn nên vẫn thường theo cách phát âm cường điệu của Trung Quốc gọi hắn là “pu”.
“Đêm nay có tiết mục hot đó nha, anh nhất định phải ở lại chơi đó.” Park tổng tài cười nhìn xung quanh một lát, không thấy Tiêu Tê tới, liền nháy mắt với Trương Thần Phi, “Có muốn tìm một người mặc đồ bơi đến nói chuyện với anh không? Đều là người mới của công ty, ai cũng sạch sẽ.”
Park Bo Gum chưa từng chơi với Trương Thần Phi, bình thường gặp mặt cũng là để bàn công việc. Tuy rằng có từng nghe nói Trương tổng sợ vợ nhưng nếu Tiêu Tê không đến thì hắn thân là chỉ phải chiêu đãi khách đến.
“Không cần.” Trương Thần Phi hơi nhíu mày, đến đây chỉ để giáo huấn vật nhỏ thôi, là một kim chủ cực kỳ kén chọn, không thể kiểu ai đến cũng được như vậy, mấy người dung chi tục phấn làm sao mà so được với Tiêu thiếu gia, “Tôi có tự mình dẫn theo.”
Tự mình dẫn theo… Park tổng ngầm hiểu, đúng mà, đàn ông sợ vợ cũng lén đi ăn ngoài. Tò mò Trương tổng dẫn theo mặt hàng cực phẩm nào, hắn cũng theo ngón tay Trương Thần Phi chỉ nhìn sang.
Ngồi trên ghế có một cái dù lớn che trên đầu, thanh niên mặc tây trang cao cấp, khuya áo đắt tiền, đang gác chân ngồi, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua. Có vài người sản xuất và đạo diễn vây quanh cậu, ân cần rót rượu cho cậu.
Đầu ngón tay của Park Bo Gum run run: “Anh, anh dẫn… chính là Tiêu tổng?”
/Hết chương 48/
Bánh bò
Bánh bao hấp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook