Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
Chương 43: Cha nuôi kim chủ nhẹ chút đi (1)

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Tiêu Tê vào cửa thì thấy ông xã nhà mình giống y như một bảo bảo ngoan ngoãn cúi đầu làm bài tập, hơi nhướng mày, đặt hộp cơm lên bàn: “Ăn cơm nào ông trùm xã hội đen.”

Chữ “Phi” cuối cùng bị ký sai.

Bữa trưa là đồ ăn Trung Quốc của một nhà hàng mà hai người đều rất thích, gọi cho anh em Thanh Hồng Bang để họ giúp Tiêu Tê giao đến trước cửa Thạch Phi, lúc Tiêu Tê đến thì cũng vừa đưa tới nên cậu mang theo lên đây luôn.

“Sao lại đặt đồ ăn thế này, vốn tính dẫn em đi ăn mà.” Trương Thần Phi chuyển hộp cơm lên bàn trà, mở ra.

“Đặt thế này tiết kiệm thời gian.” Đối với Tiêu tổng coi trọng hiệu suất mà nói, tốn thời gian chạy đến đây ăn cơm với ông xã đã là khó có được rồi, lại còn chạy đi xa ăn nữa thì không được.

Trương Đại Điểu hiểu được ý tứ trong đó, nhưng khoảng thời gian gần đây hai người hơi phóng túng nên không nhịn được chiếm tiện nghi cho môi mình: “Đúng rồi, ăn cơm xong còn dư nhiều thời gian lắm, để hai ta vào phòng nghỉ “chơi” một lúc.” Mấy chữ cuối cùng là dán sát vào tai Tiêu Tê nói, còn cố ý hạ giọng.

“Cút!” Tiêu Tê lấy cùi chỏ thúc hắn, nhìn Trương Đại Điểu đang thầm lén cười chít chít, cảm thấy ngứa răng, “Em có cái này chơi vui lắm, anh có muốn xem thử không?”

“Gì vậy?” Trương Thần Phi nhét hai miếng sườn kho sốt mận vào, tò mò nhìn sang.

Tiêu Tê mở trí não ra, kết nối với máy chiếu trong phòng làm việc.

[Tôi Trương Thần Phi, mười sáu tuổi bắt đầu lăn lộn… Hôm nay, rửa tay chậu vàng ở đây, thoái ẩn giang hồ…”

Video quay tối qua được chiếu rõ ràng không ngắt đoạn nào.

“Khụ khụ khụ…” Trương Thần Phi lập tức bị sặc, “Nhanh nhanh, tắt đi.”

“Vậy anh trả lời một vấn đề trước đã.”

“Vấn đề gì?”

“Sao anh đến Mỹ tìm em mà lại không nói chuyện với em?”

“…” Trương Thần Phi sửng sốt một chút, mới ý thức được chuyện mình lén đến trường tìm Viêm Viêm đã bị phát hiện, đều là do cái tên tạp mao lò nướng kia!

[Mong là Quang Tông sẽ không trách…] Video vẫn tiếp tục chạy, Trương Đại Điểu không có nhiều thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể giơ tay đầu hàng.

“Bởi vì… không nắm chắc.” Tiện tay bóc một con tôm bỏ vào chén Tiêu Tê, và cơm vào miệng hai cái, rầu rĩ nói ra câu đó.

Tiêu Tê tắt video, có chút đau lòng nhìn hắn: “Vậy anh ngồi tám tiếng xe lửa chẳng phải là ngồi vô ích à.”

“Không có đâu.” Trương Thần Phi ăn một miếng thịt kho, “Anh nhìn thấy em, còn chụp được hình nữa, vô cùng đáng giá. Đáng tiếc là điện thoại đó bị mất lúc về nước nên không lưu lại được… Ưm, món này ngon đó, em nếm thử xem.”

“Anh cầm được giải nhất thế giới mà còn không nắm chắc à?”

“Trương Thần Phi anh làm việc, nếu không nắm chắc thì chắc chắn không bao giờ ra tay.”

“Nhưng lúc trước anh có nói với em là, có 30% thì nên thử, có 50% thì nhất định phải làm, còn nếu có được 70% thì trời sập cũng phải nhảy vào.” Đây chính là bí quyết thành công của ba ba Thần Phi, được rất nhiều học sinh dùng để cổ vũ bản thân mình.

“Cái đó áp dụng vào làm ăn, mà làm ăn thì không sợ thất bại.” Trương Thần Phi cười nói.

Tiêu Tê ngây người.

Tiểu kiều thê mới ăn một cái cánh gà rồi không ăn gì nữa, lúc này Trương Đại Điểu mới ý thức được mình mới nói gì, ngượng ngùng xoa tai, gắp thêm cho Tiêu Tê một cái cánh gà: “Nhanh ăn đi, lát nữa nguội mất.”

Dạ dày không tốt nên không thể ăn đồ nguội, Trương Thần Phi không đồng ý nói chuyện nữa, quan sát cậu ăn hết cơm. Ăn xong thì cướp đi lon Coca ướp lạnh trong tay Tiêu Tê, đổi vào đó là đưa cho cậu một tách trà nóng, giống y như cha già quan tâm không ngớt. Nhưng Trương Đại Điểu rất hưởng thụ làm những việc này, nhìn tiểu vương tử của hắn bưng trà uống vào, vô cùng muốn ôm người vào lòng cọ cọ.

Nhưng tổng tài đại nhân bình thường vẫn có chút khuôn mẫu nên không dám làm vậy, sợ bị đánh. Do dự một chút, vẫn là không khống chế được thò tay ra, chậm rãi kéo người vào lòng.

Tiêu Tê liếc mắt nhìn hắn, không phản đối.

Như là tội phạm được đặc xá, Trương Thần Phi vui vẻ như mèo trộm được cá ôm người vào lòng, cùng nhau làm ổ trên sô pha để tiêu thực: “Bảo bối, cùng anh thương lượng nha.”

“Ừ?”

“Cái video chậu vàng rửa tay kia, hay là xoá đi ha.” Trương Thần Phi nịnh hót nói.

“Không.” Tiêu Tê ưu nhã nhấp một ngụm trà, “Sau này lúc anh chọc em giận thì em sẽ đăng video này lên mạng.”

Anh nào có dám chọc giận em… Trương Thần Phi oán thầm, nhíu mày, mặt nghiêm túc nói: “Đừng vậy mà, như thế thì mọi người dân trên cả nước ai cũng biết ông xã em bị thần kinh đó.”

“Vậy thì em có thể trở thành mười nhân vật lớn làm cảm động người khác của Trung Quốc.” Tiêu Tê đối đáp trôi chảy.

Trương Thần Phi nhe răng, cướp ly trà trong tay cậu đặt lên bàn, Viêm Viêm của hắn học xấu rồi, phải dạy dỗ một chút. Lớn tiếng dùng giọng điệu mấy tên lưu mạnh nói: “Viêm Viêm, hê hê hê, anh muốn ngủ với em.”

“Ha ha, cút qua một bên!”

Hai người đang quậy thì trí não của Tiêu Tê vang lên, là ba Tiêu gọi điện đến, thuận tay ấn nhận.

“Mẹ con nghỉ ở nhà một tuần, thứ bảy này hai đứa về nhà ăn cơm.” Tiêu Tá Nhân nói trong điện thoại.

Tiêu Tê nghiêng đầu nhìn ông xã, không xác định được người này sẽ bình thường đến lúc nào, chỉ đành nói qua loa: “Dạ, tụi con sẽ cố gắng.”

“Cái gì mà cố gắng, nhất định phải về, mẹ con nhớ con khóc hết cả ngày hôm qua.” Ba Tiêu không vui vẻ lắm, nói.

“…” Đó là do nhìn thấy La Mỹ Hương nên tức quá thôi, nhưng lời này không nói ra được, Tiêu Tê chỉ có thể đồng ý trước rồi đến đâu tính tới đó. Cúp cuộc gọi, chân mày Tiêu Tê vẫn cứ nhíu, mấy lời lần trước lúc ba cậu đến nhà nói khiến cậu có chút bận tâm.

Lúc đó Trương Thần Phi nói là “Đã chuẩn bị tốt việc con cái”, nếu để Tiêu Tá Nhân biết chuẩn bị này là chuẩn bị một cục lông vàng, chắc là đánh gãy hai chân hai người họ quá.

“Đừng sợ, có ông xã ở đây.” Trương Thần Phi lại giống như không hề lo lắng, hôn nhẹ lên đầu lông mày của cậu. Đấu trí đấu dũng với ba vợ nhiều năm thế thì hắn cũng không phải dạng vừa đâu.

Tiêu Tê lắc đầu: “Không, lần này để em nói với ba.”

Hôm sau, Trương Thần Phi cự tuyệt lời đề nghị qua ăn cơm với hắn của tiểu kiều thê: “Trưa nay anh có việc cần ra ngoài, một mình em nhớ ăn nhiều đấy. Gọi Dư Viên ăn cùng em để ăn nhiều chút.”

Thật ra tổng tài đại nhân khá là hài lòng với thư ký Dư Viên này. Đầu tiên, đây là một tiểu mập mạp sẽ không câu dẫn tiểu kiều thê, hơn nữa người này ăn cơm trông rất ngon miệng, ngồi cùng ăn với tiểu mập này thì Tiêu Tê có thể ăn thêm nửa chén cơm.

Cúp cuộc gọi, nụ cười trên mặt Trương Thần Phi lập tức biến mất, cởi áo khoác vắt lên tay, nhấc chân bước vào trại tạm giam.

Lúc trước hắn nói hắn có người ở cả hai giới hắc bạch, cái này cũng không phải bịa chuyện, công thành danh toại nhiều năm như vậy, nhân mạch của Trương Thần Phi rất rộng. Ví dụ như muốn tìm một nghi phạm trong trại tam giam thì vẫn có người quen có thể giúp một tay.

“Chính là người đó, tên Tôn Gia Bảo.” Người quen đưa hắn vào, chỉ người bên kia song sắt.

Người nọ nhìn qua có chút mập phệ, trắng trắng mềm mềm, vừa nhìn thì biết là con trai được mẹ cưng chiều không cho làm gì cả, giam chung một chỗ với mấy người cao to vạm vỡ, co ro run rẩy ngồi trong xó tường.

“Cậu ta phạm vào tội lừa gạt, hùn vốn phi pháp, lừa tiền của rất nhiều người. Ban đầu là do cậu ta muốn theo đuổi bạn gái nên mua cho cô đó rất nhiều đồ đắt tiền, thiếu tiền của bọn cho vay nặng lãi cho nên sinh ra chủ ý đi lừa gạt người khác. Tiền lừa gạt được đi hoang phí sống phóng túng và bài bạc, cuối cùng thua sạch, còn bị người bị hại báo.”

Người này chính là con trai của La Mỹ Hương, cái tên đoạt đồ ăn của Viêm Viêm.

“Tôn Gia Bảo, mẹ và em họ của anh đến thăm.”

La Mỹ Hương đeo một túi vải bố trên tay, khóc sướt mướt đi tới, cách song sắt nhìn con trai: “Bảo của mẹ, đói đến gầy đi rồi.”

“Mẹ kiếm được tiền chưa? Nhanh chóng cứu con từ chỗ tồi tệ này ra ngoài đi!” Tên mới rồi còn lo sợ, bây giờ thấy mẹ mình nên bắt đầu lớn lối.

“Anh có biết tiền nộp bảo lãnh nhiều bao nhiêu không? Dì đi đâu tìm được số tiền lớn như thế chứ!” Người cùng đến với La Mỹ Hương là một cô gái trẻ tuổi.

Trương Thần Phi đứng ở chỗ cao nhìn, có chút kinh ngạc, cô gái kia chính là nhân viên thực tập ở Thạch Phi Khoa Kỹ, chính là bảo mẫu của Quang Tông — A Liên.

Mới gần đây A Liên mới biết được chuyện ân oán tình cừu của dì mình và Tiêu gia, tức giận muốn chết. Nhìn thế này, chắc chắn là thực tập xong cô sẽ không có cơ hội ở lại Thạch Phi nữa, dù sao ngày nào đó mà tổng tài biết được thì chắc sẽ làm khó dễ cô. Hu hu, cô còn muốn tiếp tục chăm sóc Quang Tông thiếu gia nữa mà…

“Tiêu gia có tiền như thế, chút tiền này thì có là gì với họ, mẹ đi tìm bọn họ tiếp đi!” Tôn Gia Bảo có chút nóng nảy.

A Liên liếc mắt: “Năm đó mọi người đối xử với Tiêu thiếu gia thế mà còn mong chờ người ta cứu mình? Không bỏ đá xuống giếng tìm một người xử anh chung thân cũng đã là không tệ rồi.”

“…” Số tiền Tôn Gia Bảo lừa gạt người ta cũng không tính là lớn, thật đúng là không xử được tù chung thân, Trương Thần Phi dở khóc dở cười, cô nhóc này nghĩ người có tiền thật quá thần thông quảng đại rồi.

Ra khỏi trại tạm giam, A Liên vô cùng bất đắc dĩ với người dì cứ khóc miết không ngừng.

“Hu hu, nếu lúc đó đối xử với Tiêu Viêm tốt chút thì bây giờ sẽ không thế này rồi.”

“Bây giờ nói thì được gì? Đều là báo ứng thôi.”

“… Liên Liên, sao con có thể nói vậy chứ!”

“Sự thật là như vậy mà.”

Trương Thần Phi nhìn hai người càng lúc càng xa, nhếch miệng cười. Báo ứng thế này là cái mà hai người kia nên nhận được. Biết được chút về đồ ăn trong trại tam giam, hài lòng gật đầu. Cứ như vầy là được rồi, chỉ cần không đến làm bẩn mắt của tiểu vương tử nhà hắn nữa thì hắn sẽ không nhúng tay vào sâu thêm.

“Nếu như mấy người đó còn đến thì làm sao?” Trong phòng tập thể thao, Cao Thạch Khánh cuối cùng cũng thích ứng được với tần suất tập luyện, không tru tréo nữa, hỏi hắn.

“Cậu có biết mua một mạng người cần bao nhiêu tiền không?” Trương Thần Phi đột nhiên sát lại gần, nhỏ giọng nói.

“Hả? Êu êu êu!” Cao Thạch Khánh đang nâng tạ, buông lỏng tay, suýt nữa đã đè chết mình.

“Tôi đã sớm nói với cậu rồi, tiền là vạn năng. Tiền có thể mua được tất cả, bao gồm tình yêu, bao gồm mạng sống.” Trương Thần Phi vỗ vai anh em tốt của mình, cầm khăn mặt, xoay người rời khỏi khu thiết bị tập luyện.

“Cậu đi đâu vậy?” Gần đây Cao Thạch Khánh cùng hợp tác với tên nói nhiều Khuyết Đức nên không tự chủ được lây tính lắm chuyện.

“Đi hưởng thụ tình yêu dùng tiền mua được.” Tổng tài đại nhân soái khí vẫy vẫy tay, bước ra khỏi phòng tập.

Tiêu Tê tan tầm, ấy vậy mà không nhận được tin nhắn nào của Trương Thần Phi báo hắn đến đón mình, đang buồn bực thì thư ký Thạch Phi lái xe đến, đưa cho cậu một tấm thẻ mở cửa phòng.

“Trương tổng nói anh đến đây tìm anh ấy.”

Đây là một phòng tổng thống sa hoa nằm trên tầng cao nhất, Tiêu Tê không hiểu ra sao quét thẻ mở cửa, chỉ thấy một người vẫn còn mặc đồ tập thể dục ngồi trên ghế gần cửa sổ toàn cảnh, trong tay nâng một ly rượu đỏ. Thấy cậu bước vào, ngoắc ngoắc tay: “Bảo bối, lại chỗ cha nuôi nào.”

/Hết chương 43/

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương