Địa Ngục Trần Gian
-
4: Giếng Khô
Sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, tôi cảm thấy khó hiểu, không thấy người nữa? Một cái xác thì chạy đường nào mà tìm không thấy? Hơn nữa còn không phải là người sống.
Lại nói, kể cả có là người sống mà đã bị chôn như vậy thì muốn trèo lên được cũng khó.
Tôi hít sâu một hơi, đang định nói thì nghe tiếng một bà lão đột nhiên hỏi: "Mấy người chôn cái xác ở chỗ nào?"
Lão bà này tôi có biết, trong thôn chúng tôi được coi như một thầy mo, cũng gần giống thầy lang vườn, những đứa trẻ trong thôn bị đau đầu hay cảm sốt đều do bà ấy chữa, lúc còn nhỏ có một lần tôi ăn phải đồ của người chết ven đường, bị tiêu chảy nặng hơn một tuần, lên trên huyện khám bệnh đều không tìm thấy nguyên nhân, sau đó được lão bà này cho uống thứ nước tro mới khỏi.
"Phía sau núi" người phụ trách đi chôn xác lúc trước lên tiếng.
"Hồ đồ, chỗ nào cũng có thể chôn được, chỉ có sau núi là không được, sao cậu lại có thể đem xác ra sau núi chôn chứ.
" Bà lão sốt sắng.
"Sau núi thì làm sao? Tôi thấy trên núi các chỗ khác đều có mộ rồi, người này ở nơi khác đến lại tự sát không thể chôn cùng với tổ tiên chúng ta được.
" Người đó lầm bầm, khuôn mặt tỏ vẻ hoài nghi.
"Có biết vì sao không thể chôn người ở phía sau núi không?" Khuôn mặt lão bà chùng xuống.
"Tại sao?" Mọi người trong phòng khách bị bà lão làm cho rối tung, tất cả hướng về phía bà ta.
"Mảnh đất đó phong thủy không tốt, chôn người ở đó sẽ cái xác sẽ vùng dậy!" Lão bà lại hít sâu một hơi, dường như nhớ lại chuyện gì kinh khủng lắm, nói tiếp: "Chọn vài người cường tráng đi với ta một chuyến ra sau núi!"
Mặc dù chẳng ai biết trong hồ lô của lão bà bán loại thuốc gì, nhưng chúng tôi cũng rất nhanh chọn ra được mấy người, tôi và anh họ cũng nằm trong số đó, cả thảy tám người cùng với lão bà hướng về phía sau núi.
Đi ra ngoài tôi mới phát hiện ra có gì đó sai sai, trước đây không khí trong thôn rất tốt, cứ đến ngày nắng bầu trời nhất định sẽ trong xanh, nhưng hôm nay không biết sao, bầu trời xám xịt, ánh mặt trời càng gay gắt hơn so với trước đây, nhưng chúng tôi lại chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào.
Tôi lắc mạnh đầu, tự trấn an không nên nghĩ nhiều rồi cùng với cả nhóm hướng về phía sau núi, sau khi cả nhóm chúng tôi đi vào núi, cho dù tôi có tự dặn lòng không nghĩ nhiều thế nào đi nữa thì vẫn cảm nhận được nơi này có điều gì đó kỳ lạ, trong không khí phảng phất mùi máu tanh.
Chúng tôi đi đến chỗ chôn xác trước, nhìn thấy đống bùn máu mà mấy người kia nói, anh họ lên tiếng: "Có khi nào cái xác bị lợn rừng đào lên rồi không nhỉ.
"
Anh họ vừa nói vậy, mọi người nhẹ nhõm thở một hơi, cảm thấy đấy mới thực sự là câu trả lời đúng, tôi nhìn đám bùn máu đó nói lại: "Không thể nào, nếu là lợn rừng đào lên, không thể đắp đất vuông vắn như này được, chắc chắn đã xảy ra chuyện mà chúng ta không ngờ tới.
"
Tôi mới dứt lời bầu không khí vừa mới tốt lên lại trùng xuống hơn, thực ra mọi người đều hiểu xảy ra chuyện gì nhưng vẫn muốn ôm hy vọng, không muốn chấp nhận sự thật.
Đi qua chỗ đất chôn xác, lại đi thêm một đoạn nữa, bà lão dẫn đến một ngôi nhà gỗ cũ nát, thốt lên một câu đến rồi.
Vừa nhìn thấy ngôi nhà gỗ này, tôi liền cảm thấy quen thuộc, lúc nhỏ tôi và anh họ thường đến sau núi chơi, không tránh khỏi nhìn thấy ngôi nhà này, nhà gỗ này không có cửa sổ, không có ai ở, suốt cả năm đều khóa chặt bằng một cái khóa đồng to, không ai biết ngôi nhà tồn tại ở đây từ bao giờ, nghe ông ngoại nói, hồi ông còn nhỏ nó đã ở đó rồi.
Lúc nhỏ chúng tôi đều rất hiếu kỳ rốt cuộc trong ngôi nhà đó là cái gì, nhưng vì chiếc khóa đồng đó nên không cách nào tìm hiểu kỹ hơn được, rồi lớn lên cũng dần dần quên mất, không ngờ hôm nay lại có cơ hội giải đáp thắc mắc xưa kia.
Bà lão kêu chúng tôi đứng ngoài chờ, một mình bà đi vào nhà lấy thứ đồ gì đó, lúc bà ấy mở cửa, tôi tò mò nhìn vào, nhưng phía trong tối đen như mực không nhìn thấy được gì, không biết tại sao, tôi cảm giác có ai đó ở trong nhà đang nhìn tôi, không chỉ mình tôi có cảm giác đó, mấy người tò mò giống tôi đều nhìn vào trong và cảm nhận được như vậy, không ai bảo ai đều rụt hết cổ lại.
Rất nhanh bà lão đi ra rồi khóa cửa lại, cái cảm giác có người nhìn chằm chằm lúc này mới biến mất.
Giờ tôi mới để ý trên tay bà lão cầm một cái xô múc nước giếng, vừa nhìn thấy cái xô tôi liền vui mừng, cất tiếng: "Bà ơi, bà muốn đi múc nước giếng sao? Sau núi có một giếng nước, nhưng nó là cái giếng khô.
"
Mấy người kia cũng lên tiếng, dù sao chúng tôi suốt thời thơ ấu đều lớn lên cùng với mảnh đất sau núi này, trừ căn nhà gỗ ra, những thứ khác đều quá quen thuộc, cái giếng khô đó cách căn nhà gỗ không xa, giếng không sâu, cao tầm bằng một người lớn, hồi nhỏ chơi trốn tìm sợ ăn gian, nên chúng tôi đều bắt người đếm số chui vào trong giếng, tôi cũng đã vào trong giếng mấy lần, bên trong đừng nói là nước, đến một cọng cỏ cũng không có.
Lão bà giống như không nghe thấy chúng tôi nói, chăm chăm cầm chiếc xô đi về phía chiếc giếng, chúng tôi nhìn nhau, sợ bà lão già rồi xảy ra chuyện, liền đi theo sau.
Kết quả vừa lại gần giếng, chúng tôi đều cảm thấy có vấn đề, không khí đặc quánh mùi máu tanh, ngửi thôi là thấy buồn nôn, bà lão hít một hơi, sắc mặt sa sầm, nói một câu "tạo nghiệp", rồi bảo chúng tôi bỏ thùng gỗ vào giếng múc nước, nhưng phải nhớ rằng, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được nhìn vào trong giếng.
Lúc đó chúng tôi nào dám đi múc nước, đến đứa ngốc cũng biết bên trong có vấn đề, một thanh niên can đảm cất tiếng nói: "Một đám hèn nhát, múc nước cũng không dám, đây chẳng phải chỉ là một cái giếng thôi sao? Nghi thần nghi quỷ, để tôi!"
Nói rồi, người đó đi đến cầm cái xô trong tay bà lão, chuẩn bị đi múc nước, anh ta vừa thả chiếc xô xuống, còn chưa kịp kéo đã thấy dây thừng soàn soạt đi xuống.
"Có ma, giếng này trước đây đâu có sâu như vậy!" Nhìn theo sợi dây thừng đã đi xuống độ sâu phải tầm chiều cao hai người, anh ta vội vàng giữ chặt dây thừng, muộn chút nữa là cả chiếc xô cũng bị rơi xuống dưới.
Không ngờ anh ta vừa kéo lại, dây thừng vẫn tiếp tục quay xuống dưới, nhận thấy không thể giữ được nữa, anh ta sốt ruột: "Nhanh đến giúp một tay, chết tiệt, nặng thế này!"
Mấy người chúng tôi định thần, cả bọn chạy đến kéo sợi dây thừng, tám người giữ chặt sợi dây, lúc này mới giữ được sợi dây ổn định, lúc tôi kéo cảm thấy không đúng, cái xô gỗ không nặng lắm, coi như đổ đầy vàng trong xô cũng không nặng đến mức này.
Cảm giác này, giống như có người với sức mạnh vô cùng lớn dưới đáy giếng đang ra sức kéo dây xuống!
"Nghe hiệu lệnh của tôi, đếm đến ba, mọi người kéo mạnh ra sau!" Sợi dây được giữ ổn định rồi, người cầm đầu liền hô hiệu lệnh như thể đang kéo co.
Cứ như vậy, từng chút một chúng tôi kéo được xô gỗ lên, trong xô không có nước, nhưng tất cả mọi người đều biến sắc.
Vì chúng tôi đều thấy, trên xô gỗ, có hai dấu tay phát ra mùi hôi thối!
"Trong này có thứ gì vậy?" Cái người can đảm lúc nãy muốn nhìn vào trong, bà lão vội chạy lại can ngăn nhưng không kịp nữa, người đó đã nhìn rồi, mà không chỉ mình anh ta, bốn năm người khác cũng nhìn theo, tôi đứng ở khá xa, hơn nữa nhớ lời bà lão nói lúc trước dù có chuyện gì xảy ra cũng không được nhìn xuống đáy giếng, nên không lại xem!
Đúng vào lúc bọn họ nhìn vào trong giếng, tôi cảm thấy mùi máu tanh trong không khí càng nồng hơn, cảm giác giống như là.
.
trong nháy mắt bầu không khí đã đặc quánh lại!
Mấy người nhìn vào đều cười cợt.
"Cái gì chứ, bên trong làm gì có gì!"
Nhưng tôi để ý, cái người gan dạ đó sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt, hơn nữa anh ta không nói rằng mình không thấy gì dưới đó.
Bà lão lo lắng.
"Ai cho mấy đứa nhìn, ai cho mấy đứa nhìn hả, giờ thì hay rồi, chúng ta không thể ra khỏi núi này nữa rồi!"
"Cái gì mà không ra được? Đường về không phải ngay trước mặt sao?" Anh họ tôi chỉ vào con đường, cười cười nói.
Nhưng bà lão không nói câu gì, khuôn mặt nhợt nhạt, tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi từ sâu trong ánh mắt của bà.
Không khí càng ngày càng đặc quánh, trong nhóm cái người can đảm đó và bà lão giống như xác chết, trầm lặng suốt quãng đường xuống núi, một câu cũng không nói.
Cứ đi cứ đi, chúng tôi đã phát hiện ra vấn đề, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng dưới chân núi bắt đầu có sương mù, từ từ lan dần lên đỉnh núi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook