Địa Ngục Thời Gian
-
Quyển 4 - Chương 22-2: Ngoại truyện: Một ngày của Oha
THỊ TRẤN MỘT SỪNG.
Hôm nay là ngày ít ỏi mà Oha thức dậy đúng giờ.
Vì hôm nay là một ngày rất đặc biệt!
- Này, cô làm cái quái gì vậy?
Trong phòng ngủ, Hoàng giật mình, tay che bộ hạ. Đậu móa, con ngốc này không biết gõ cửa sao trời?
- Không được rồi, mau lên! Oha lao đến, hai mắt sáng rỡ: - Còn ngủ nữa? Đây đâu phải lúc mặc quần..hôm nay là..
- Biến!
Hoàng vả cho con mắm này một cái khiến nó bay vèo qua cửa sổ, đoạn tức tốc mặc quần. Thế nhưng hắn cũng chỉ yên ổn được 3 giây.
- Còn đợi gì nữa, mau đi thôi, hôm nay là..
- Còn không biến?
Có vật nào đó tiếp tục bay vèo qua cửa sổ...
- Hôm nay là ...
- Hôm nay là ngày..
....
- Hôm nay chính là ngày mà chuối Sayonara chính thức bán ra ngoaì thị trường, một tin tức quan trọng như vậy mà anh còn chưa biết sao?
- Không phải cũng chỉ là chuối thôi sao? Hoàng vừa cạo râu vừa vân vê cằm: - Này, cô có cảm thấy tôi hôm nay đặc biệt đẹp trai không?
- Thế thì anh không biết rồi! Oha hai mắt trợn trừng: - Hiện giờ mọi loại chuối chiếm lĩnh thị trường đều là hàng nhập khẩu cả! Nhưng chuối Sayonara thì hoàn toàn khác đấy!
- He, kiểu râu này theo như tôi tra gu gồ thì là hấp dẫn phái nữ nhất đấy. Chắc chắn Arteta hôm nay sẽ...
- Chính khí hậu đặc biệt của Sayonara đã tạo ra thương hiệu chuối trứ danh này! hơn nữa, điều quan trọng nhất là, ngày hôm nay nó sẽ được vận chuyển và được bày bán tại thị trấn của chúng ta!
- Hừm, nhưng nếu cô ấy không thích đàn ông để râu thì sao nhỉ? Hoàng vẫn đang soi gương.
- Hơn nữa cái này còn là hàng trong nước nữa. Này, không phải bây giờ đang có chiến dịch ủng hộ hàng trong nước sao? Chưa kể đây còn là sự kiện trọng đại của làng chuối đó! Này, anh có nghe Oha nói gì không đó, Hoàng! Nghe nói giá của nó là 53$, chỉ 53$ 1 túi 12 quả...
- Phụt! Hoàng giật mình vì tưởng mình nghe lầm.
Hắn nhíu mày, đoạn ho khùng khục mấy cái rồi cố nặn ra một nụ cười:
- E hèm, Oha này, Sayonara ư, không phải loại chuối này đã nhập về thị trấn Một Sừng hộm qua và đã bán sạch hết trong nửa ngày đó sao?
- CÁI GÌ?
Oha sững sờ như tượng, lẩm bẩm.
- Hôm nay không phải..12 sao?
- Tuần trc tôi lỡ xé nhầm 1 tấm lịch. Hoàng nhún vai: - ..Nay 13 rồi em.
Hoàng được yên thân trong mười lăm phút. Sau khi thay quần áo, đeo một cặp kính mà hắn cho là rất cool, khi đi qua Oha, cả người thất thần ôm gối ngồi dưới thềm, còn nhìn bản thân bằng một ánh mắt rất..hằn học, hắn bỗng dưng cảm thấy rùng mình.
- Anh đi đâu?
Oha hầm hừ.
Linh cảm bảo với Hoàng, buổi hẹn hò hôm nay của hắn và Arteta sẽ không được an ổn với con mắm này.. hơn nữa, hắn cũng tự thấy mình vừa làm một chuyện rất thiếu lương tâm.
- Này, Oha.
- Cái gì?
Hoàng ho khùng khục mấy cái, sau đó cố nặn ra một nụ cười rất tươi:
- Ừm, có vẻ như tôi nhầm..Về Maria Oza..à nhầm, cái Na - ra mà cô nói khi nãy đó, Nghe nói ở nhà ga phía đông thị trấn vẫn còn một cửa hàng đang bày bán. Là suất cuối cùng đó.
Hoàng vừa dứt câu nhìn xuống thì đã không còn thấy Oha đâu nữa. Chỉ còn lại hơi gió thổi đến từ cánh cửa nhà đóng phần phật.
Hắn bỗng dưng mỉm cười. Con mắm này, đúng là vui quá hóa rồ. Hắn vẫn còn chưa đưa tiền cho cơ mà?
Ừm, mà dù gì thì cũng đâu còn hàng mà mua? mình đúng là lo hão rồi. Cơ mà cái nhà ga phía đông đó cách đây cũng khá xa, ít nhất thì cũng không lo cuộc hẹn hôm nay bị con mắm này phá rối.
Hoàng tâm tình phơi phới bước ra đường. Hắn cảm thấy mình vừa làm được một điều gì đó rất vĩ đại.
-------------
- Cái gì, hết rồi?
Oha trân trối nhìn ông chủ quán.
Ông chủ quán gật đầu. Chính ông ta cũng không đếm nổi mình đã làm điều này bao nhiêu lần rồi nữa.
Oha lập tức chìm sâu trong tuyệt vọng. Cảm giác cứ như thể vừa bước tới ngưỡng cửa thiên đường thì trượt chân ngã vậy.
Chính lúc này, có hai cô gái từ đằng xa bước tới. Thật trùng hợp, là Arteta và Thư Lệ.
- Ô, cô gái này, không phải là....
Thư Lệ nhìn Oha, ngắm nghía. Cô bất chợt nhận ra, cô gái này chính là người thiên hạ đồn rằng đang sống chung một nhà với tên Hoàng kia! Là bồ của hắn. Hình như vậy. Không chỉ có thế, nghe đồn một thân võ công hiện giờ của hắn cũng là do con bé này chỉ dạy.
Mặc dù ngàn lần không tin con bé này có cái trình độ ấy, nhưng việc Lê Minh Hoàng, Hồng Côn Nanh Sói gần đây trình độ đại tiến thì lại là chuyện rõ như ban ngày!
Thư Lệ nhìn Oha, càng nhìn càng nghĩ không ra, con bé trông như trẻ con này có chỗ nào là giống một vị danh sư võ học.
- Cái gì, là do hết chuối sao?
Arteta thấy cô bé khóc nức nở thì động lòng quay sang hỏi chủ quán. Đoạn cô nghĩ nghĩ gì đó rồi mỉm cười đưa tay vuốt đầu Oha:
- Này cô bé, đừng khóc nữa.
- Hu hu hu hu..
- Là Sayonara phải không? Arteta mỉm cười: - Này em, nếu đã yêu thích chuối Sayonara đến vậy, vậy thì có biết nước giải khát Furapachino chuối siêu cấp DX không? Thứ đó hôm qua chị vẫn còn thấy có chỗ bán đó.
- Là cái gì vậy?
Oha như người vớ được cọc, nắm chặt tay Arteta nói.
- Là loại nước giải khát được bán kèm theo, làm từ chuối Sayonara..hình như số lượng cũng có hạn, còn 01 suất thôi hay sao đó, nhưng mà..
- Vậy thì còn chờ gì nữa!
Oha không chờ đến câu thứ hai, lập tức kéo tay Arteta xềnh xệch lôi đi!
- Mau đi tới chỗ chị nói đi!
- A, từ từ đã!
- Quán đó ở đâu?
- Thôn Nantara..cách đây ba giờ đi xe điện.
- Thôn Nantara à? Oha sung sướng hét lên: - Oha biết nơi đó, mình đi thôi nào!
- Chờ đã! Thư lệ lúc này vẫn đang bám theo hai người, vừa thở hồng hộc vừa chỉ tay vào nhà xe nói: - Chỗ đó cách thị trấn Một Sừng hơn bảy chục km đấy, đừng nói là cô muốn chạy bộ đấy nhé.
- Tất nhiên rồi. Oha gật đầu khẳng định: - Nếu không chạy bộ thì làm sao biểu lộ được thành ý của mình chứ! Phần nước giải khát cuối cùng đó nhất định là của Oha. Với lại, Oha chạy bộ còn nhanh hơn xe điện mà!
- Không phải chứ?
Thư Lệ giật mình. Trong lòng hơi chấn động. Thậm chí có phần hoài nghi con bé này chém gió. Mặc dù cô không ngại chạy bộ, thế nhưng 70 km thì vẫn hơi quá đáng nha..nhưng mà, đây không phải cơ hội kiểm tra trình độ đối phương rõ ràng nhất sao?
Được rồi, không phải chỉ là chạy bộ thôi sao. Chạy thì chạy, để xem ai hơn ai?
Thư Lệ không biết, mình vừa có một quyết định sai lầm nhất trong ngày..
- Không được, tôi còn có cuộc hẹn! Không như Thư Lệ, Arteta vừa nghe thấy việc phải chạy bộ 70 km thì mặt đã tái mét. Hơn thế nữa, cô bây giờ cũng không có rảnh nha.
Thế nhưng tất cả đều là vô nghĩa với Oha. Chuyến đi đã bắt đầu thì sẽ không bao giờ kết thúc, trừ khi đạt được mục đích.
Nước giải khát siêu cấp chuối Furapachino DX!
......
Ba tiếng đồng hồ sau..
- Ha ha, cuối cùng cũng mua được rồi!
Oha cầm chai nước giải khát trong tay, hưng phấn hét.
- Hộc hộc, bây giờ thì...thì..Thư lệ thở hồng hộc vừa nói nhát gừng: - Bây giờ thì..có thể về.. được chưa?
- Tất nhiên là phải về rồi! Ừm, chuyến đi này đúng là rất vui mà, mọi người có thấy vui không?
Oha tay cầm chai nước quay lại nhìn. Lúc này phía sau cô chỉ có mỗi Thư Lệ, còn Arteta thì lúc này đã gục và chuyển hộ khẩu sang gục trên vai con mắm này từ hơn tiếng trước rồi.
- Tất nhiên là..vui..vui rồi.
Thư Lệ vừa thấm mồ hôi vừa nói. Cô thật là hối hận với quyết định trước đó của mình. Chạy với vận tốc của một chiếc xe điện liên tiếp ba tiếng đồng hồ, con bé này...đúng là quái vật mà! Thật may, lúc nãy vừa mới chạy qua bến xe điện...
- Vậy thì cùng chạy một mạch về nào!
Thư Lệ chính thức xỉu....
Trong khi đó, cách đấy hơn bảy mươi cây số..
- Hình như mình bị cho leo cây rồi.
Hoàng nhìn cốc cafe trên bàn, khóc không ra nước mắt.
Hôm nay là ngày ít ỏi mà Oha thức dậy đúng giờ.
Vì hôm nay là một ngày rất đặc biệt!
- Này, cô làm cái quái gì vậy?
Trong phòng ngủ, Hoàng giật mình, tay che bộ hạ. Đậu móa, con ngốc này không biết gõ cửa sao trời?
- Không được rồi, mau lên! Oha lao đến, hai mắt sáng rỡ: - Còn ngủ nữa? Đây đâu phải lúc mặc quần..hôm nay là..
- Biến!
Hoàng vả cho con mắm này một cái khiến nó bay vèo qua cửa sổ, đoạn tức tốc mặc quần. Thế nhưng hắn cũng chỉ yên ổn được 3 giây.
- Còn đợi gì nữa, mau đi thôi, hôm nay là..
- Còn không biến?
Có vật nào đó tiếp tục bay vèo qua cửa sổ...
- Hôm nay là ...
- Hôm nay là ngày..
....
- Hôm nay chính là ngày mà chuối Sayonara chính thức bán ra ngoaì thị trường, một tin tức quan trọng như vậy mà anh còn chưa biết sao?
- Không phải cũng chỉ là chuối thôi sao? Hoàng vừa cạo râu vừa vân vê cằm: - Này, cô có cảm thấy tôi hôm nay đặc biệt đẹp trai không?
- Thế thì anh không biết rồi! Oha hai mắt trợn trừng: - Hiện giờ mọi loại chuối chiếm lĩnh thị trường đều là hàng nhập khẩu cả! Nhưng chuối Sayonara thì hoàn toàn khác đấy!
- He, kiểu râu này theo như tôi tra gu gồ thì là hấp dẫn phái nữ nhất đấy. Chắc chắn Arteta hôm nay sẽ...
- Chính khí hậu đặc biệt của Sayonara đã tạo ra thương hiệu chuối trứ danh này! hơn nữa, điều quan trọng nhất là, ngày hôm nay nó sẽ được vận chuyển và được bày bán tại thị trấn của chúng ta!
- Hừm, nhưng nếu cô ấy không thích đàn ông để râu thì sao nhỉ? Hoàng vẫn đang soi gương.
- Hơn nữa cái này còn là hàng trong nước nữa. Này, không phải bây giờ đang có chiến dịch ủng hộ hàng trong nước sao? Chưa kể đây còn là sự kiện trọng đại của làng chuối đó! Này, anh có nghe Oha nói gì không đó, Hoàng! Nghe nói giá của nó là 53$, chỉ 53$ 1 túi 12 quả...
- Phụt! Hoàng giật mình vì tưởng mình nghe lầm.
Hắn nhíu mày, đoạn ho khùng khục mấy cái rồi cố nặn ra một nụ cười:
- E hèm, Oha này, Sayonara ư, không phải loại chuối này đã nhập về thị trấn Một Sừng hộm qua và đã bán sạch hết trong nửa ngày đó sao?
- CÁI GÌ?
Oha sững sờ như tượng, lẩm bẩm.
- Hôm nay không phải..12 sao?
- Tuần trc tôi lỡ xé nhầm 1 tấm lịch. Hoàng nhún vai: - ..Nay 13 rồi em.
Hoàng được yên thân trong mười lăm phút. Sau khi thay quần áo, đeo một cặp kính mà hắn cho là rất cool, khi đi qua Oha, cả người thất thần ôm gối ngồi dưới thềm, còn nhìn bản thân bằng một ánh mắt rất..hằn học, hắn bỗng dưng cảm thấy rùng mình.
- Anh đi đâu?
Oha hầm hừ.
Linh cảm bảo với Hoàng, buổi hẹn hò hôm nay của hắn và Arteta sẽ không được an ổn với con mắm này.. hơn nữa, hắn cũng tự thấy mình vừa làm một chuyện rất thiếu lương tâm.
- Này, Oha.
- Cái gì?
Hoàng ho khùng khục mấy cái, sau đó cố nặn ra một nụ cười rất tươi:
- Ừm, có vẻ như tôi nhầm..Về Maria Oza..à nhầm, cái Na - ra mà cô nói khi nãy đó, Nghe nói ở nhà ga phía đông thị trấn vẫn còn một cửa hàng đang bày bán. Là suất cuối cùng đó.
Hoàng vừa dứt câu nhìn xuống thì đã không còn thấy Oha đâu nữa. Chỉ còn lại hơi gió thổi đến từ cánh cửa nhà đóng phần phật.
Hắn bỗng dưng mỉm cười. Con mắm này, đúng là vui quá hóa rồ. Hắn vẫn còn chưa đưa tiền cho cơ mà?
Ừm, mà dù gì thì cũng đâu còn hàng mà mua? mình đúng là lo hão rồi. Cơ mà cái nhà ga phía đông đó cách đây cũng khá xa, ít nhất thì cũng không lo cuộc hẹn hôm nay bị con mắm này phá rối.
Hoàng tâm tình phơi phới bước ra đường. Hắn cảm thấy mình vừa làm được một điều gì đó rất vĩ đại.
-------------
- Cái gì, hết rồi?
Oha trân trối nhìn ông chủ quán.
Ông chủ quán gật đầu. Chính ông ta cũng không đếm nổi mình đã làm điều này bao nhiêu lần rồi nữa.
Oha lập tức chìm sâu trong tuyệt vọng. Cảm giác cứ như thể vừa bước tới ngưỡng cửa thiên đường thì trượt chân ngã vậy.
Chính lúc này, có hai cô gái từ đằng xa bước tới. Thật trùng hợp, là Arteta và Thư Lệ.
- Ô, cô gái này, không phải là....
Thư Lệ nhìn Oha, ngắm nghía. Cô bất chợt nhận ra, cô gái này chính là người thiên hạ đồn rằng đang sống chung một nhà với tên Hoàng kia! Là bồ của hắn. Hình như vậy. Không chỉ có thế, nghe đồn một thân võ công hiện giờ của hắn cũng là do con bé này chỉ dạy.
Mặc dù ngàn lần không tin con bé này có cái trình độ ấy, nhưng việc Lê Minh Hoàng, Hồng Côn Nanh Sói gần đây trình độ đại tiến thì lại là chuyện rõ như ban ngày!
Thư Lệ nhìn Oha, càng nhìn càng nghĩ không ra, con bé trông như trẻ con này có chỗ nào là giống một vị danh sư võ học.
- Cái gì, là do hết chuối sao?
Arteta thấy cô bé khóc nức nở thì động lòng quay sang hỏi chủ quán. Đoạn cô nghĩ nghĩ gì đó rồi mỉm cười đưa tay vuốt đầu Oha:
- Này cô bé, đừng khóc nữa.
- Hu hu hu hu..
- Là Sayonara phải không? Arteta mỉm cười: - Này em, nếu đã yêu thích chuối Sayonara đến vậy, vậy thì có biết nước giải khát Furapachino chuối siêu cấp DX không? Thứ đó hôm qua chị vẫn còn thấy có chỗ bán đó.
- Là cái gì vậy?
Oha như người vớ được cọc, nắm chặt tay Arteta nói.
- Là loại nước giải khát được bán kèm theo, làm từ chuối Sayonara..hình như số lượng cũng có hạn, còn 01 suất thôi hay sao đó, nhưng mà..
- Vậy thì còn chờ gì nữa!
Oha không chờ đến câu thứ hai, lập tức kéo tay Arteta xềnh xệch lôi đi!
- Mau đi tới chỗ chị nói đi!
- A, từ từ đã!
- Quán đó ở đâu?
- Thôn Nantara..cách đây ba giờ đi xe điện.
- Thôn Nantara à? Oha sung sướng hét lên: - Oha biết nơi đó, mình đi thôi nào!
- Chờ đã! Thư lệ lúc này vẫn đang bám theo hai người, vừa thở hồng hộc vừa chỉ tay vào nhà xe nói: - Chỗ đó cách thị trấn Một Sừng hơn bảy chục km đấy, đừng nói là cô muốn chạy bộ đấy nhé.
- Tất nhiên rồi. Oha gật đầu khẳng định: - Nếu không chạy bộ thì làm sao biểu lộ được thành ý của mình chứ! Phần nước giải khát cuối cùng đó nhất định là của Oha. Với lại, Oha chạy bộ còn nhanh hơn xe điện mà!
- Không phải chứ?
Thư Lệ giật mình. Trong lòng hơi chấn động. Thậm chí có phần hoài nghi con bé này chém gió. Mặc dù cô không ngại chạy bộ, thế nhưng 70 km thì vẫn hơi quá đáng nha..nhưng mà, đây không phải cơ hội kiểm tra trình độ đối phương rõ ràng nhất sao?
Được rồi, không phải chỉ là chạy bộ thôi sao. Chạy thì chạy, để xem ai hơn ai?
Thư Lệ không biết, mình vừa có một quyết định sai lầm nhất trong ngày..
- Không được, tôi còn có cuộc hẹn! Không như Thư Lệ, Arteta vừa nghe thấy việc phải chạy bộ 70 km thì mặt đã tái mét. Hơn thế nữa, cô bây giờ cũng không có rảnh nha.
Thế nhưng tất cả đều là vô nghĩa với Oha. Chuyến đi đã bắt đầu thì sẽ không bao giờ kết thúc, trừ khi đạt được mục đích.
Nước giải khát siêu cấp chuối Furapachino DX!
......
Ba tiếng đồng hồ sau..
- Ha ha, cuối cùng cũng mua được rồi!
Oha cầm chai nước giải khát trong tay, hưng phấn hét.
- Hộc hộc, bây giờ thì...thì..Thư lệ thở hồng hộc vừa nói nhát gừng: - Bây giờ thì..có thể về.. được chưa?
- Tất nhiên là phải về rồi! Ừm, chuyến đi này đúng là rất vui mà, mọi người có thấy vui không?
Oha tay cầm chai nước quay lại nhìn. Lúc này phía sau cô chỉ có mỗi Thư Lệ, còn Arteta thì lúc này đã gục và chuyển hộ khẩu sang gục trên vai con mắm này từ hơn tiếng trước rồi.
- Tất nhiên là..vui..vui rồi.
Thư Lệ vừa thấm mồ hôi vừa nói. Cô thật là hối hận với quyết định trước đó của mình. Chạy với vận tốc của một chiếc xe điện liên tiếp ba tiếng đồng hồ, con bé này...đúng là quái vật mà! Thật may, lúc nãy vừa mới chạy qua bến xe điện...
- Vậy thì cùng chạy một mạch về nào!
Thư Lệ chính thức xỉu....
Trong khi đó, cách đấy hơn bảy mươi cây số..
- Hình như mình bị cho leo cây rồi.
Hoàng nhìn cốc cafe trên bàn, khóc không ra nước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook