Địa Ngục Biến Tướng
Chương 164: Đệ Lục Thiên Ma (5)

Khiên Na điều khiển Trảm Nghiệp Kiếm, mang theo La Tân cùng Tạ Vũ Thành và Phạm Chương vút qua biển cát mênh mông, lao thẳng về hướng núi Hắc Toa. Kế hoạch của Khiên Na là tiến vào nhân đạo thông qua vết nứt dưới đáy hồ mà trước kia gã đã từng đưa Nhan Phi bất tỉnh trở lại nhân gian. Tạ Vũ Thành cũng biết nơi đó, dù sao lúc trước cũng chính là hắn đã dẫn Khiên Na tìm tới hồ nước trong veo quý giá như minh châu trên đỉnh núi.

Sau khi biết được dự định của Khiên Na, Phạm Chương đã phản đối kịch liệt, hắn chỉ thẳng vào Tạ Vũ Thành mắng, “Hắn điên rồi, ngươi cũng điên theo hắn sao? Chúng ta căn bản sẽ không vào được cả Nam Thiên Môn!”

Khiên Na liền nói rằng, hai người bọn họ không cần thật sự cùng gã tiến vào thiên đạo, chỉ cần giúp gã mở con đường ra là được. Kết quả lại bị Phạm Chương trợn trừng ngược lại, “Ngươi nói nghe nhẹ bẫng như vậy, chẳng lẽ muốn chúng ta trơ mắt nhìn ngươi bị đốt thành quỷ nướng nguyên con?! Không được! Ngươi cũng không được đi!”

La Tân ở bên cạnh nhỏ giọng lầu bầu, “Thực sự hiếm thấy thiên nhân nào nóng nảy hơn ngươi…”

Nhưng tính tình Khiên Na cũng bướng bỉnh quật cường như vậy, căn bản không thuyết phục nổi. Nói xong câu cuối cùng, Phạm Chương gần như đã muốn đánh nhau với Khiên Na, có vẻ còn định đánh cho Khiên Na gần chết đánh cho không đi nổi nữa, như vậy thì ít nhất gã cũng sẽ không có cơ hội tự mình tìm đường chết chạy đến thiên đình. May mà được Tạ Vũ Thành kéo sang một bên nói gì đó hồi lâu, mới bất đắc dĩ mặt nặng như chì trở về, không nói năng gì nữa. Tuy cũng không bày tỏ ủng hộ rõ ràng, mà dưới tình huống này không cản trợ thì chính là hỗ trợ.

Đỉnh núi màu đen kỳ quỷ tựa như từng hàm răng nanh quái thú trên dãy núi Hắc Toa từ từ hiện hình giữa cơn bão cát mịt mù, một mặt núi toàn là sắt đen chót vót trơ trụi, mặt khác thì lại bao phủ khuẩn thảo độc mộc khổng lồ. Màu tím quỷ bí bồng bềnh giữa những chạc cây mềm mại nửa trong suốt không rõ là động vật hay thực vật, những loài thú trông giống như chất nhầy có tướng mạo dị dạng đang chầm chậm bò trên thảm rêu kịch độc. Đỉnh chính của dãy Hắc Toa trông vẫn giống như một con thoi bị vứt đi được từng tầng rặng núi tựa như dây gai lưỡi đao quấn quanh, trên núi chẳng biết từ lúc nào đã bị một loại thực vật quái lạ bao trùm, những cái dây kết thành tấm lưới màu đỏ xếp chồng lên nhau, khó có thể thấy rõ cảnh tượng phía dưới. Khiên Na dự định hạ thấp độ cao, lại bị Tạ Vũ Thành ngăn lại, “Trước kia vì giúp Ly Hận Thiên luyện anh cổ, địa ngục A Tì đã lựa chọn vết nứt gần nhân gian này để thuận tiện thu thập địa khí. Bọn họ cũng mang rất nhiều tương liễu quái tới đây, giúp bọn họ trông giữ trận pháp luyện cổ. Sau đó Ba Tuần phục sinh, bọn họ vội vàng chuyển anh cổ đi, đám tương liễu đó không được ai trông giữ, bây giờ có thể sẽ xuất hiện ở khắp nơi.”

Khiên Na gật đầu, giảm tốc độ. Cách rất gần, đã có thể thấy rõ tất cả những thứ có dạng tơ nhện, thực vật cự đại tỏa ra ánh huỳnh quang màu đỏ, những đường mạch đan xen chằng chịt, bên trong tựa như có thứ gì đó dạng nửa cứng nửa keo đang không ngừng chảy. La Tân duỗi tay ra muốn chạm vào, lại bị Khiên Na một phát tóm lấy cổ tay. Khiên Na thực ra cũng không biết đây là thứ gì, nhưng trực giác nói cho gã biết, đây hẳn là thứ không thể đụng vào.

Lúc này Tạ Vũ Thành đã cùng Phạm Chương bay xuống, nhìn bốn phía, lộ ra vẻ mặt phức tạp xen lẫn cả khiếp sợ và ghét bỏ. Tạ Vũ Thành lập tức nói, “Tuyệt đối không được đụng vào những thứ này. Nó giống như mạng nhện, một khi ngươi chạm phải, nó sẽ biết vị trí của ngươi, sẽ lập tức nhốt ngươi lại, hút khô tính mạng của ngươi.”

Phạm Chương mặt mày phỉ nhổ chán ghét nói, “Không ngờ đã lớn như vậy? Cả quả núi này sắp bị nuốt chửng luôn rồi!”

Khiên Na hỏi, “Những thứ đó là gì?”

Tạ Vũ Thành nói, “Nếu như muốn trường sinh bất lão, luyện chế anh cổ chỉ là bước thứ nhất, bước thứ hai là tập hợp năm ngàn anh cổ tốt nhất vào cùng một chỗ, truyền lượng lớn địa khí vào đó, rồi dùng ngọn lửa của địa ngục Đại Tiêu Nhiệt thiêu nướng hầm luộc. Sau khi anh cổ bị hầm nát thì sẽ dung hợp vào nhau, nhưng cũng sẽ không tiêu vong, mà ngưng tụ thành “hồn kết”. Thứ này không sống không chết, là một loại quái vật xen vào giữa sinh linh vô tình và hữu tình, không thuộc về bất cứ đạo nào trong lục đạo. Có mấy người nói nó có tư tưởng, có vài người nói rằng nó không có. Ban đầu nó chỉ lớn chừng một gian phòng, nhưng nó sẽ nhanh chóng không ngừng hấp thu địa khí, không ngừng lớn lên. Đợi đến khi nó lớn lên kha khá, thì sẽ bị người nắm cổ hi vọng trường sinh bất lão ăn vào. Tất cả địa khí và sinh mệnh mà hồn kết hấp thu được đều bị truyền vào trong thân thể của kẻ nắm cổ, từ đó đạt được mục đích kéo dài tuổi thọ.”

Phạm Chương nói thêm, “Nhưng thứ hồn kết này cũng giống như Thao Thiết, lòng tham không đáy, một khi bị luyện ra là sẽ không ngừng ăn, ngoại trừ kẻ nắm cổ thì không ai có thể giết chết nó, nếu như ngươi làm nó bị thương, trái lại còn sẽ kích thích nó lớn lên càng nhanh hơn, phần bị chém đứt cũng sẽ hình thành nên một cái hồn kết khác. Nó sẽ nhanh chóng lớn lên, thậm chí nuốt chửng toàn bộ thiên, toàn bộ đạo, phá hoại ô nhiễm đất đai, nuốt chửng đồng hóa mọi loài thực vật, tạo thành tử vong cho sinh linh. Nhân gian bệnh dịch hoành hành, nạn đói khắp nơi, rất có thể liên quan tới vật này. Có điều số lượng anh cổ trong hồn kết này vẫn chưa tới năm ngàn, bọn họ vẫn chưa kịp thu thập đủ số lượng đã nhất định phải cấp tốc rút đi. Chỉ không ngờ được rằng dù đã vậy mà hồn kết vẫn có thể lớn nhanh đến thế.”

Cho nên mới phải nuôi thứ này ở địa ngục chứ không phải nơi địa khí dồi dào hơn như thiên đình. Bởi vì bọn họ sợ hồn kết mất khống chế, làm ô nhiễm toàn bộ Ly Hận Thiên… Nếu như nuôi ở địa ngục, hơn nữa còn là nơi cách nhân gian tương đối gần, là sẽ có thể vừa tránh khỏi gây chú ý, đồng thời còn có thể hấp thu địa khí nhân gian, tăng tốc hồn kết trưởng thành.

Về phần có bao nhiêu người sẽ chết, bao nhiêu ác quỷ sẽ chết, thì đều không có gì quan trọng đối với bọn họ. Quan trọng là… tiếp tục có được quyền lợi mà bọn họ đã nắm trong tay mấy chục ngàn năm.

Khiên Na nhìn thiên la địa võng được tạo thành từ khoang ruột màu đỏ huỳnh quang bốn phương tám hướng, nói như có điều suy tư, “Nếu đã như vậy, Tử Vi Thượng Đế muốn ăn nó thì nhất định sẽ phải tự mình đến địa ngục, đúng không?”

La Tân mặt mày mờ mịt nói một câu, “Nhiều như vậy mà hắn cũng ăn được? Tử Vi Thượng Đế này nhất định là một lão béo ú đúng không?”

Đáng tiếc là ba kẻ không có khiếu hài hước kia đều không cười nổi.

“Chắc là bọn họ không nghĩ tới Diêm Ma Vương cũng sẽ làm phản, bây giờ bọn họ hiển nhiên sẽ phải nghĩ cách thu phục địa ngục, trở về lo liệu chuyện anh cổ.”

Cũng khó trách Diêm Ma Vương sẽ phản loạn. Rõ ràng là một trong những thần linh mạnh mẽ nhất cổ xưa nhất, lại cố tình bị đày đến cai quản một thiên có hoàn cảnh khắc nghiệt như thế. Vậy thôi đã đành, còn muốn dùng hồn kết đến họa loạn địa phương dưới quyền hạn của hắn. Chỉ e bất cứ thần linh nào cũng sẽ không nhịn nổi mất thôi?

“Nếu như có thần linh khác ngoài Tử Vi Thượng Đế ăn nó thì sao?”

“Chuyện này hẳn là không khả thi lắm. Lúc nấu luộc anh cổ, cần phải nhỏ vào một giọt máu của kẻ nắm cổ. Sau khi giọt máu kia rơi vào, cổ cũng sẽ có chủ nhân.”

“Tử Vi Thượng Đế chưa bao giờ rời khỏi Ly Hận Thiên, như vậy thì máu của hắn là do Trường Canh tinh quân mang đến?”

“Ngươi còn nhớ lần trước Trường Canh tinh quân bỗng nhiên đi đến Phong Đô không? Hắn đến không chỉ là vì điều tra việc Ba Tuần, mà còn có một chuyện quan trọng là mang thánh huyết của Tử Vi Thượng Đế đến.” Phạm Chương nói, “Chúng ta bị điều đi vào thành Diêm Ma chờ đợi sai phái, là bởi vì cần hộ tống giọt thánh huyết đi đến địa ngục A Tì, bọn họ cần thiết một vài Hắc Bạch Vô Thường quen thuộc hoàn cảnh địa ngục dẫn đường.”

Khiên Na quay đầu nhìn sang những mạch máu đó, trong lòng nhanh chóng tính toán. Vật này lợi hại như vậy, nếu như có thể mang một chút đi thiên đình, thì sẽ có thể tạo thành hỗn loạn khổng lồ. Đến khi đó biết đâu sẽ cơ hội tiếp cận Ly Hận Thiên…

Thế nhưng nếu làm như vậy, tất sẽ khiến cho một thiên nào đó trong thiên đình bị ô nhiễm và thiêu cháy, còn có thể hại chết những thiên nhân vô tội…

Song hiện giờ thiên đình và Ba Tuần không đội trời chung, chắc hẳn sẽ có một trận đại chiến, không thể không có thương vong. Gã không thể khờ dại cho rằng mình vẫn có thể lo cho người khác.

Bất kể có thế nào, vẫn nên giữ lại một ít thứ để phòng vệ…

“Nếu như vật này lợi hại như vậy, chạm vào sẽ bị hút sinh mệnh, vậy tại sao trước đó các ngươi lại nói tương liễu có thể canh giữ ở đây?” Khiên Na lại suy tư điều gì, hỏi một câu.

“Da của tương liễu còn cứng rắn hơn so với kim loại của thiên đình, chúng nó có lẽ là thứ duy nhất không sợ vật này…” Phạm Chương dùng giọng điệu như đang nói tới một thứ gì rất kinh tởm, “Tại sao ngươi lại hỏi han nhiều như vậy. Không phải muốn đi nhân gian sao?”

Khiên Na gật đầu, dẫn dắt đoàn người cẩn thận tránh né mạch máu dính nhơm nhớm đan xen chằng chịt bốn phía trước mặt, đến cuối cùng bất đắc dĩ chỉ đành nửa đi nửa bò tiến về phía trước, tốc độ thực sự rất chậm, hơn nữa còn rất khó xác định vị trí của mình.

Đi mãi đi mãi, La Tân ở gần gã nhất bỗng nhiên thấp giọng hỏi một câu, “Vừa nãy ngươi hỏi thăm nhiều như vậy, là có kế hoạch gì không muốn để cho hai thiên nhân kia biết đúng không?”

Khiên Na liếc mắt nhìn hắn. Quả nhiên đồng tộc của mình vẫn hiểu rõ mình nhất… Nhưng gã không dự định nói rõ ra, dù sao tên này lúc nào cũng cà lơ phất phơ, ai biết hắn có nhỡ miệng nói lộ ra hết không…

Huống chi chưa chắc bọn họ đã gặp phải tương liễu.

Song trời không chiều lòng người.

Bò bên trong lưới mê cung hồn kết khoảng chừng nửa canh giờ, bỗng nhiên từ một nơi không phải quá xa lại phát ra âm thanh rất giống với tiếng nghiến răng trong lúc ngủ của nhân loại, chỉ có điều lớn hơn âm thanh kia đến mấy lần. Âm thanh quỷ quái âm hiểm lọt vào tai, khiến cho vảy xanh sau lưng Khiên Na và La Tân đều đồng loạt dựng thẳng. Tạ Vũ Thành và Phạm Chương cũng đồng thời dừng động tác, cơ bắp căng chặt, vẻ mặt căng thẳng.

Khiên Na không quên được âm thanh này, dẫu đã qua 1000 năm nhân gian, nghe thấy lần nữa vẫn sẽ khiến gã phải rùng mình. Năm đó cửa ải cuối cùng của thí luyện Thanh Vô Thường chính là cùng mấy dự bị khác cầm vài món vũ khí thô sơ đi khiêu chiến tương liễu, đại môn Địa Ngục Cung được đóng chặt, âm thanh khiến người ta tê cả da đầu khi những dự bị kia chạy trốn mài lên cánh cửa ra từng vết máu giữa cơn tuyệt vọng và sợ hãi cùng với tiếng kêu như mài răng của tương liễu đồng thời vang lên, quả thực là âm thanh ghê rợn, làm con người ta khó có thể chịu đựng nhất trần đời này.

Đã nhiều năm như vậy rồi, không phải là chưa bao giờ gặp lại tương liễu, từ lâu gã đã không còn là thanh lân quỷ trẻ người non dạ không biết bất kỳ phép thuật nào cũng không có Trảm Nghiệp Kiếm của một ngàn năm trước, nhưng lần nào gã cũng sẽ cố hết sức tránh né.

Mặt La Tân hiện lên vẻ sợ hãi, “Tương liễu…”

Vừa dứt lời, chợt nghe từ một hướng khác lại truyền tới âm thanh quái dị như tiếng nghiến răng làm tay chân rụng rời, sau đó là chếch phía sau…

Vậy mà không chỉ có một con, tới tận ba con tương liễu!

Khuôn mặt xanh lam của La Tân đã sắp trắng bệch, “Chúng ta trốn đi.”

Khiên Na cắn răng nói, “Các ngươi rút lui trước đi.”

“Ngươi không rút lui?”

“Ta cản bọn chúng.”

Tạ Vũ Thành nói, “Không được, một mình ngươi không ngăn được! Phạm Chương, ngươi và La Tân đi trước đi.”

Phạm Chương lườm một cái, tựa như căn bản không định làm theo lệnh của hắn.

Thấy ba người bọn họ đều không muốn đi, La Tân hạ thấp giọng mắng một câu, “Đúng là ba kẻ điên rồ.”

Rầm một tiếng, chỉ thấy vô số mạch máu của hồn kết cách trước mặt khoảng chừng mười bước bị mạnh mẽ xé rách, thứ quái lạ dạng keo có màu đỏ huỳnh quang phun ra ngoài, mặt đất tiếp xúc phải đều nhanh chóng khô cứng thành màu đen, mà những con sâu xui xẻo dính phải thì trong nháy mắt đã phân huỷ thành một vũng nước bốc mùi hôi thối. Giữa chất keo bầy nhầy màu đỏ bay loạn đầy trời, một bóng đen tựa như cơn ác mộng đang dần dần hiện ra, cao đến hơn mười trượng, chín cái cổ dài vừa giống xúc tu lại vừa giống đầu rắn phủ kín lớp vảy cứng rắn nhất thế gian đang giãy giụa, trên chín cái đầu trông có hơi giống như đầu người lại là một khuôn mặt người dị dạng vặn vẹo phủ kín những nếp nhăn nheo rất kinh dị. Từ cái miệng nứt dọc tựa như vết thương đó phát ra vài tiếng nghiến răng mà vừa nãy đã nghe thấy.

Trước mặt nó, đám người Khiên Na chỉ nhỏ bé như những con ruồi.

Đáp lại tiếng kêu của của nó, chỗ hồn kết bên trái cũng bị vỡ ra, tám cái đầu khổng lồ thò tới, quấn quýt lấy đầu con tương liễu quái đầu tiên, từ cái miệng biến dạng méo mó phát ra âm thanh nghiến răng giống hệt.

Khiên Na cẩn thận dè dặt quay đầu lại, lập tức nhìn thấy phía sau bọn họ, từ đằng xa lại xuất hiện một cái bóng lớn.

Giờ xem ra là không thể tránh khỏi được nữa. Khiên Na duỗi bàn tay ra sau lưng, chậm rãi rút Trảm Nghiệp Kiếm từ sống lưng mình ra.

“Chúng nó đang giao phối.” Khiên Na thấp giọng nói, “Chốc nữa khi một con đực khác bị tiếng kêu thu hút tới, khi chúng nó đang đánh nhau, chúng ta có thể nhân cơn hỗn loạn xông tới.”

Phạm Chương nhìn hai cái bóng khổng lồ đang quấn quýt lấy nhau phía trước, lại nghe thấy Khiên Na nói rõ hàm nghĩa của hành vi này, nhất thời chỉ cảm thấy dạ dày mình nôn nao…

La Tân vẫn còn đang tìm lạc thú trong khổ đau, “Chúng ta nhìn lén người ta vui vẻ như vậy, có phải là không được lịch sự lắm…”

“Không ở đây nhìn lén, chẳng lẽ ngươi còn muốn gia nhập sao?” Khiên Na liếc hắn, thấp giọng nói, “Chờ thêm chốc nữa nếu như không nhìn thấy ta bám theo, thì đừng dừng lại, cứ tiếp tục chạy về phía trước. Đến bên hồ chờ ta.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương