Địa Ngục Biến Tướng
Chương 155: Ngục Tù Cựu Thần (15)

Ba Tuần không hề nuốt lời. Ngày hôm sau mới vừa tỉnh lại, Khiên Na đã thấy Ba Tuần giơ tay gỡ xuống xích sắt nối vào đầu giường, sau đó kéo hai tay của gã, ngón tay nhẹ nhàng phất qua cái cùm bạc nhỏ nhắn thoạt nhìn không có một kẽ hở nào, miệng ngâm niệm vài câu chú văn thiên ngữ, cái cùm trên hai cổ tay gã và trên cổ đều đột nhiên văng ra thành hai nửa, rơi xuống mặt đất. Khiên Na thoáng ngạc nhiên nhìn về phía Ba Tuần, mà vị thần linh kia chỉ chớp mắt một cái, “Đừng thấy mừng vội, gặp người ngoài xong vẫn phải đeo lên.”

“Người ngoài?”

“Không phải ngươi muốn gặp A Lê Đa và Tạ Vũ Thành sao? Nể tình tối hôm qua ngươi hầu hạ tận tâm tận lực, ta cho phép ngươi gặp bọn họ.” Sau khi buông cùm trên tay gã xuống, Ba Tuần vẫn chưa thả hai tay gã ra, mà dùng đầu ngón tay tỉ mẩn vuốt ve cái miệng trong lòng bàn tay phải, thậm chí còn ác ý vói ngón tay vào bên trong, mơn trớn qua mấy hàm răng sắc bén. Đối với thanh lân quỷ như Khiên Na, động tác như vậy không khỏi làm người xấu hổ, gã muốn rụt tay về, nhưng Ba Tuần lại vững vàng giữ chặt lấy gã, không cho gã cử động, biểu cảm trên mặt lại cứ đàng hoàng trịnh trọng, “Đợi chốc nữa thấy bọn họ, ta hi vọng ngươi có thể biểu hiện tốt một chút.”

Khiên Na cả giận nói, “Thả ra!” Không là gã sẽ cắn người!

“Da mặt ngươi vẫn mỏng như vậy. Thực sự không giống quỷ một chút nào.” Khóe môi Ba Tuần kéo ra nụ cười mỉm ngả ngớn tà khí, y buông hai tay gã ra, sau đó ra hiệu cho gã đi ra ngoài theo mình.

Ba Tuần dẫn Khiên Na đi tới điện chính của cung Vô Minh mà bọn họ đã đi ngang qua khi mới đến. Vừa bước vào cung điện kia, Khiên Na liếc mắt một cái đã thấy hai người đang bị xích huyền thiết nặng nề khóa lại. Hiện giờ A Lê Đa đã ở bộ dạng quỷ, vẫn là làn da tím đậm, khuôn mặt tuấn mỹ, sáu cánh tay đều bị khóa vào nhau, mà ăn mặc vẫn gọn gàng sạch sẽ, trông không có vẻ quá chật vật. Còn tình hình của Tạ Vũ Thành bên cạnh hình như cũng không tệ lắm, tuy đang bị khóa lại bởi một sợi xích sắt thiên nhân phát ra ánh sáng, mà chắc vẫn chưa phải chịu cực hình, chỉ là khi nhìn thấy gã, Tạ Vũ Thành nhanh chóng nhìn chăm chú vào, mặt hiện lên vẻ rầu rĩ.

Ba Tuần bước lên cầu thang phía trước nhất của đại điện, leo lên bảo tạo hình một đoá sen đúc từ thủy ngọc, sắc mặt lạnh nhạt mà thận trọng, y nhìn Khiên Na nói, “Người ngươi muốn gặp đã ở đây.”

Tảng đá nặng nề trong lòng Khiên Na rơi xuống. Gã bước nhanh tới trước mặt hai người kia.

A Lê Đa nở nụ cười phong lưu hơi lười biếng quen thuộc, “Ba Tuần vừa phục sinh ngươi đã lặn mất tăm, ta còn tưởng rằng ngươi quên mất ta rồi.”

Khiên Na quan sát người hắn, “Mấy ngày nay ngươi đều đang ở trong tay A Tu Vân? Bọn họ có làm khó gì ngươi không?”

“Vừa mới đầu sống không tốt lắm, có điều sau khi đồ đệ của ngươi trở về, đã đưa ta ra khỏi địa lao, hầu hạ đồ ăn thức uống ngon lành. Nhưng mà Mộc Thượng Kê thì không được may mắn như vậy.”

Mộc Thượng Kê, Khiên Na vẫn còn nhớ người đó. Khi mình biến thành mèo, hắn đã từng đối xử với mình không tệ, sau đó gã bị nhốt vào nhiếp hồn châu, cũng là nhờ người kia mở một con đường nên gã mới thoát được.

Hiện giờ A Lê Đa nhắc tới người này với mình, là hi vọng mình có thể nghĩ cách cứu hắn?

Đúng lúc này, Tạ Vũ Thành vội vàng hỏi, “Ngươi sao rồi?”

“Ta không sao. Phạm Chương thì sao?”

“Chúng ta bị giam riêng, nhưng khi bị đưa đi ta có nhìn thấy hắn, xem ra là không sao.”

Khiên Na gật đầu, cũng không dám nói quá nhiều. Dù sao thì mỗi một câu nói của bọn họ đều bị Ba Tuần nghe vào tai. Gã liếc mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Vũ Thành, hi vọng đối phương có thể hiểu rõ ý của mình, bình tĩnh đừng nóng vội, chờ có cơ hội hãy tìm cách chạy trốn.

Tạ Vũ Thành nói, “Không cần phải lo lắng cho chúng ta, tự ngươi bảo trọng đi.”

Đúng lúc ấy, A Lê Đa liền cười nói, “Quái lạ thật, không phải ngươi là Bạch Vô Thường sao? Sao giờ lại quan tâm tới hắn như vậy?”

Tạ Vũ Thành liếc mắt nhìn hắn, không nói gì tiếp. Lúc này, Ba Tuần ngồi trên tòa sen lại lấy tay chống lên má, bâng quơ hỏi một câu, “Đúng đấy, ta cũng đang tò mò đây, trước kia ngươi đối đầu với ta và sư phụ khắp nơi, vì sao giờ lại muốn làm bộ quan tâm, thậm chí còn bất chấp nguy hiểm tính mạng đi cứu sư phụ ta?”

Khiên Na rùng mình trong lòng. Nhìn vào sự cuồng nhiệt và cố chấp quái lạ của Ba Tuần đối với gã hiện nay, tuyệt đối không thể để cho Ba Tuần biết được thân phận kiếp trước của Tạ Vũ Thành, bằng không hắn chắc chắn sẽ khó mà giữ được tính mạng. Gã lập tức đáp thay Tạ Vũ Thành, “Thời gian chúng ta quen biết tính bằng lịch nhân loại cũng đã được một ngàn năm, hắn chẳng qua cũng chỉ muốn giúp ta một tay thôi.”

Ánh mắt xa xôi tìm tòi nghiên cứu của Ba Tuần lan tới, “Hắn và ngươi còn chẳng thể tính là bạn, lại tình nguyện từ bỏ tiên tịch cứu ngươi ra từ Phong Đô, sau đó, lạ thay còn biết được thời gian Diêm Ma Vương đến gặp mặt ta, nhân lúc ta phân tâm đưa ngươi đi. Bất kể có nhìn thế nào đi nữa, phần tận tâm này cũng quá mức phải không? Tạ Vũ Thành, ngươi được ai sai khiến đi cứu hắn?”

Tạ Vũ Thành cười lạnh nhìn về phía Ba Tuần, “Không ai sai khiến ta cả.”

“Không ai? Chuyện ta đưa Khiên Na đến địa ngục Cô Độc, ngoại trừ ta, chỉ có hai vị thần linh biết được. Nói đi, là Diêm Ma Vương hay Mạnh Bà?”

Khiên Na bồn chồn trong lòng, gã đã ý thức được rằng lần này Ba Tuần điều hai người bọn họ ra đây, không chỉ là vì giữ lời hứa. Y hiển nhiên đã nhận ra được điều gì đó.

Tạ Vũ Thành không nói câu nào, nhưng sắc mặt cũng đã trở nên khó coi.

Ba Tuần chậm rãi đứng dậy, chầm chậm đi xuống bậc thang, trường bào trắng như cánh hoa uốn lượn quanh co sau lưng y. Y vừa đi, vừa miễn cưỡng thưởng thức một cái nhẫn lưu ly trên tay, “Lúc đó Diêm Ma Vương vẫn chưa quyết định tham dự vào đối kháng giữa ta và thiên đình, cũng hiếm khi rời khỏi thành Diêm Ma. Chắc hẳn không phải là hắn. Mạnh Bà thì… Nàng và A Tu Vân giống nhau, coi ta thành một loại gửi gắm nào đó, muốn lợi dụng ta thực hiện lý tưởng mà bọn họ không dám thực hiện. Nàng cho rằng giữ Khiên Na ở bên cạnh ta sẽ biến hắn trở thành nhược điểm của ta, liên lụy tới ta, cho nên mới muốn phái người đưa Khiên Na rời khỏi ta. Vấn đề là tại sao nàng lại chọn ngươi? Tìm Đạt Tát Ma La có quan hệ thân thiết với Khiên Na chẳng phải càng hợp tình hợp lý hơn sao?”

Đối mặt với Ba Tuần đang đến gần, Tạ Vũ Thành dần dần cảm nhận được một luồng ngột ngạt trầm trọng mà bá đạo áp sát tới trước mặt, đó là nỗi sợ hãi mà kẻ thân làm kiến hôi sản sinh ra một cách tự nhiên khi đối mặt với tạo vật siêu việt hơn bản thân quá nhiều. Trước kia hắn cũng đã từng thấy Nhan Phi, khi đó hắn căn bản không hề coi tiểu tùy tùng ẻo lả bên cạnh Khiên Na vào mắt, chỉ là thấy Khiên Na quan tâm đến y như vậy, thậm chí còn vượt qua cả mức độ đối với Shiva năm đó, thành ra mơ hồ có hơi không vui. Ai biết vận mệnh lại oái oăm như vậy, thiếu niên hồng y kia cuối cùng lại là thần linh mạnh mẽ nhất trong lục đạo.

Tạ Vũ Thành trụ vững uy hiếp khiến lòng người sinh sợ hãi, căng da đầu đáp: “Tâm tư của nữ thần lãng quên, tiểu tốt như ta sao biết được.”

Giờ khắc này, Ba Tuần đã gần trong gang tấc, từ trong cặp con ngươi đen kịt bất thình lình bắn ra một luồng khí lạnh, làm hắn không nhịn được rùng mình. Nhưng vào lúc này Khiên Na lại chắn trước mặt hắn, cũng chắn lại áp lực ngập đầu đó.

“Hắn không biết gì cả, hắn cũng chỉ là quân cờ trong tay thần linh các ngươi giống như ta mà thôi. Ngươi hỏi hắn cũng sẽ không hỏi ra được gì đâu.” Khiên Na nói chầm chậm lại, tựa như muốn làm yên lòng địch ý của Ba Tuần.

Nhưng Khiên Na càng nói thay cho Tạ Vũ Thành, lửa giận trong lòng Ba Tuần sẽ càng cháy vượng hơn. Rõ ràng trước đây sư phụ luôn che chở cho y, hiện tại lại che chở cho người khác trước mặt y, đặc biệt là khi đối phương còn là địa tiên đáng ghét đã nỗ lực khiến sư phụ rời khỏi mình hết lần này tới lần khác. Y câu khóe môi trào phúng, giọng điệu ác độc, “Ngươi quan tâm đến hắn như vậy từ lúc nào thế? Chẳng lẽ là vì thấy ta không thể nào làm thay thế cho Shiva nữa, nên gấp không chờ nổi tìm người kế tiếp?”

Vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng bốp giòn giã vang lên.

Mặt Ba Tuần nghiêng qua một bên, trên gò má trắng nõn ửng đỏ dấu tay nhàn nhạt. Mà Khiên Na quạt cho y một bạt tai xong thì cũng không dám tin tưởng mình vậy mà lại thật sự đánh Ba Tuần.

Trong điện yên ắng đến đáng sợ, ngay cả hai tu la canh giữ ở cửa cũng trố mắt ngoác mồm, không biết có nên xông vào bắt lấy thanh lân quỷ dám mạo phạm thượng thần hay không.

Kỳ quặc nhất chính là, Ba Tuần vậy mà lại thật sự có thể bị một thanh lân quỷ nho nhỏ đánh… Chuyện như vậy lan truyền đi, chẳng phải là sẽ khiến thần uy quét đất sao?

Ba Tuần chậm rãi quay đầu trở về, bên trong con ngươi rực cháy ngọn lửa phẫn nộ băng lãnh… rồi cũng mơ hồ chứa cả vẻ ấm ức. Y trợn mắt trừng Khiên Na, như thể muốn nuốt đối phương vào bụng, mà Khiên Na cũng không hề yếu thế, cũng mạnh mẽ trừng ngược lại.

Thấy bầu không khí giằng co căng thẳng, A Lê Đa hắng giọng nói, “Ba Tuần thượng thần, thực ra tại hạ có một thỉnh cầu nho nhỏ.”

Ba Tuần căn bản không nhìn sang hắn, vẫn cứ đang gắt gao trừng Khiên Na, y lạnh lùng nói, “Nói đi.”

“Ta biết thượng thần vẫn luôn giữ lại ta, ngoài vì muốn lợi dụng ta để kiềm chế Khiên Na Ma La, còn là bởi vì ta có thể cho ngươi chứng cứ chứng minh Tử Vi Thượng Đế vì lợi ích một người mà làm hại lục đạo, đủ để khiến cho hơn ba phần mười thần tiên thiên đình phản chiến. Còn ta kỳ thực vẫn luôn đứng về phía ngươi, bằng không ta cũng sẽ không đi cứu Khiên Na Ma La.”

Bấy giờ Ba Tuần mới đặt ánh mắt lên người hắn, đuôi lông mày hơi nhướng lên, “Cho nên?”

“Ta muốn dùng thứ trong tay ta, đổi lấy một người.”

Ba Tuần khẽ cau mày, “Ngoại trừ người này…” Y chỉ tay vào Khiên Na, “Những người khác đều dễ bàn.”

A Lê Đa cười nói, “Đương nhiên. Người ta muốn đổi tên là Mộc Thượng Kê, đã từng là đệ tử dưới trướng A Tu Vân, hiện đang bị nhốt ở một thủy lao bí mật tại nhân gian.”

Ba Tuần cẩn thận hồi tưởng, nhớ tới khi y bị Y Tiên Phái tìm thấy ở Hán Thủy, người đàn ông trung niên dẫn đầu mặc áo gấm màu xanh cử chỉ đoan chính văn nhã hình như tên là Mộc Thượng Kê. Chỉ là sau khi y trở về, A Tu Vân vẫn chưa hề nhắc tới người này, y cũng sắp quên mất có một người như vậy.

“Vì sao hắn lại bị giam cầm trong thủy lao?”

“Chỉ vì hắn đã từng giúp đỡ ta thả Khiên Na.”

“Được, việc này ta sẽ đi xử lý.”

A Lê Đa khom người nói, “Tại hạ chắc chắn sẽ máu chảy đầu rơi vì đại nghiệp lục đạo quy nhất của thượng thần”

Ba Tuần vốn cũng không có quá nhiều địch ý với A Lê Đa, đặc biệt là khi đối phương còn từng cứu mạng Khiên Na, trước đó hắn cũng từng giúp đỡ mình ở Hán Thủy, làm cho y ôm vài phần cảm kích. Vốn dĩ còn hơi kiêng kỵ không rõ giữa hắn và Khiên Na có gì mờ ám hay không, nhưng hiện tại thấy hắn cầu xin vì một người khác, cảnh giác cũng đã được lơi lỏng đi mấy phần. Y ra lệnh cho thủ vệ mở trói cho A Lê Đa, suy nghĩ một lúc, bèn giao cái nhẫn lưu ly trên tay cho hắn, “Nếu ngươi đã nguyện ý quy thuận, ta cũng phong ngươi làm Thượng tướng quân quỷ bộ. Sau này phàm là bầy quỷ từ đại ngục Đại Khiếu Hoán, địa ngục Tiêu Nhiệt và địa ngục A Tì đến đây nương nhờ, tất cả đều thu về dưới trướng của ngươi.”

A Lê Đa quỳ một chân trên mặt đất, hai tay tiếp nhận nhẫn. Ba Tuần liền duỗi tay ra đặt lên đầu hắn, đây là lễ nghi mà bậc bề trên dùng để biểu đạt tiếp nhận lòng trung thành của bề tôi tuyên thệ cống hiến trong địa ngục. Năm đó chính là Khiên Na đã dạy cho y những tập tục địa ngục này.

Còn về phần Tạ Vũ Thành thì lại không may mắn được như vậy, hắn bị áp giải đi một lần nữa.

Tất cả mọi người còn lại đều lui ra sau, bấy giờ Khiên Na mới cảm nhận được một luồng hơi lạnh xâm lấn vào thân thể. Vừa nãy khi có người ngoài ở đây, loại cảm giác nghĩ mà sợ đó tạm thời bị ngăn cách bên ngoài. Song hiện tại, chỉ còn mình gã và Ba Tuần ở đây, nhịp tim đập của gã lại bắt đầu tăng tốc một cách khó hiểu, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu túa ra từ làn da dưới lớp vảy.

Vừa nãy gã quá phẫn nộ, càng không khống chế được bản thân mình. Không biết lần này Ba Tuần sẽ trừng trị mình như thế nào đây.

Ba Tuần đi từng bước về phía gã, gã cũng lùi từng bước về phía sau, mãi đến tận khi không thể lui được nữa, lưng chạm phải cột trụ đá. Gã nuốt nước bọt, mà vẫn cứ ưỡn sống lưng thẳng tắp.

Ba Tuần duỗi tay ra, nhu tình vạn ngàn vỗ nhè nhẹ lên gò má gã, “Đừng để cho ta biết giữa ngươi và tên Tạ Vũ Thành kia đang có cấu kết gì, bằng không, ta sẽ không nhân từ được như ngày hôm nay đâu.”

Khiên Na cả giận nói, “Ta vốn chẳng hề có quan hệ gì với hắn cả! Là ngươi chẳng hiểu sao lại cứ khăng khăng muốn dùng hắn uy hiếp ta!”

“Ngươi nghĩ như vậy, mà chưa chắc hắn đã nghĩ như vậy.” Ba Tuần bỗng nhiên giật lấy tóc gã, áp đầu gã về phía mình. Hai người cách nhau gần như vậy, gần đến độ có thể hít lấy hơi thở của nhau.

“Khiên Na Ma La, ta lặp lại lần nữa, ngươi là của ta. Bất cứ ai dám to gan có ý đồ với ngươi, ta đều sẽ biến bọn họ thành tro bụi, vạn kiếp bất phục. Ngươi biết mà, hiện tại ta có năng lực này.”

Giọng điệu bá đạo khiến Khiên Na kinh hãi không thôi, nhưng rồi lại cũng không nhịn được hưng phấn. Gã căm ghét bản thân mình vì đã phản ứng như vậy, liền duỗi tay đẩy Ba Tuần ra, “Ta không phải là của ai cả!”

“Ngươi là nô lệ của ta mà, ngươi quên mất rồi sao? Chính ngươi đã đồng ý, bất kể ta muốn ngươi làm gì, ngươi đều không thể phản kháng.” Ba Tuần nắm lấy cổ tay Khiên Na, cương quyết kéo gã vào trong tẩm cung, dứt khoát cài xích tay về lại chỗ cũ. Ba Tuần chống hai tay xuống hai bên sườn Khiên Na, vây Khiên Na vào giữa người mình và tấm giường thư thích hoa lệ, cầm cố vững vàng thân thể tràn ngập vẻ đẹp sức mạnh của Khiên Na, ghé vào tai gã, dùng giọng khàn khàn mà khiêu gợi nói, “Ta muốn ngươi.”

Ba Tuần vào giờ khắc này, hai mắt lóng lánh sóng nước, khóe mắt ngậm ma mị, cổ áo thoáng mở ra, đẹp đến độ làm người nghẹt thở.

Cả người Khiên Na cứng đờ lại, không dám cựa quậy.

“Ngươi không muốn?”

Khiên Na cắn răng nói, “Đương nhiên là không muốn!”

Ba Tuần yên lặng nhìn chăm chú vào gã, mãi một lúc sau, mới thở dài như có điều khổ sở, rồi vẫn thả gã ra.

“Ta sẽ làm ngươi yêu ta thêm một lần nữa.” Ba Tuần đứng trước mặt gã, cũng không biết là đang nói với Khiên Na hay là nói với bản thân mình, “Lần trước, ta dùng mười năm khiến ngươi yêu ta, lần này… ta có vô số mười năm, ta có thể chậm rãi chờ.”

Nhưng ngay sau đó, trong đầu lại có một giọng nói đang lặng lẽ tự hỏi, y thật sự có vô số mười năm sao?

Muốn lay động trật tự đã cố thủ mười mấy kiếp là một chuyện khó khăn tới cỡ nào. Bây giờ y lại đang phục sinh ở bên trong nhân thân, pháp lực đến cùng vẫn không thể nào triệt để khôi phục trở về với đỉnh cao khi nắm giữ tiên thân xưa kia, thêm vào ba trăm năm nay, rất nhiều bộ hạ từng đi theo y cũng đã mất tung tích giữa lục đạo. Chính y cũng không dám chắc mình đang nắm bao nhiêu phần thắng.

Y biết Trường Canh tinh quân đã đi sứ đến Dao Trì tiên cảnh và Đông Hoa tử phủ, chư thiên còn lại cũng dồn dập điều binh khiển tướng, hành động không ngừng nghỉ. Giờ khắc này, nhân gian xảy ra thiên tai liên miên, địa khí tổn thất nghiêm trọng, có lẽ sẽ không thể phái ra quá nhiều binh tướng, thế nhưng ở tu la đạo ngoài La Hầu Vương, ba nước tu la lớn còn lại chung quy vẫn nghe theo lệnh của Ly Hận Thiên.

Y cần nhiều đồng minh hơn, cần phơi bày bộ mặt sa đọa của Tử Vi Thượng Đế ra cho chúng sinh lục đạo xem.

Y cần phải dẫn Tử Vi Thượng Đế xuất hiện.

Y khẽ vuốt gò má Khiên Na, thấp giọng hỏi, “Nếu như lần này ta thất bại hoàn toàn, ngươi có cảm thấy đau lòng không?”

Cả người Khiên Na run lên, cặp mày chau lại, tay cũng không nhịn được nắm lấy cổ tay Ba Tuần, “Có ý gì? Tại sao lại nói như vậy?”

Nhưng Ba Tuần chỉ nở nụ cười nhẹ tênh, trở nên ngả ngớn, “Ta mới chỉ thuận miệng hỏi một câu, ngươi đã sốt sắng như vậy, xem ra chung quy vẫn còn để tâm đến ta.”

Khiên Na lập tức thả y ra như đụng chạm phải thứ gì bẩn thỉu, lui về phía sau, nhìn chằm chằm vào y như tức giận bực bội, “Ngươi đường đường là Đệ Lục Thiên Ma, còn giở thủ đoạn đùa giỡn nữ tử nhân gian như vậy, không cảm thấy mất mặt sao?”

Song tâm trạng Ba Tuần có vẻ đang rất tốt, miệng nở một nụ cười hết sức muốn ăn đòn. Y cười tủm tỉm nhìn Khiên Na, lúm đồng tiền bên khóe miệng thêm cho y một vẻ ngây thơ không phù hợp, “Ta phải đi ra ngoài một thời gian. Ở nhà ngoan ngoãn chờ ta.” Nói xong liền nhẹ nhàng rời đi, để lại một Khiên Na bị đùa giỡn đến thẹn quá hóa giận.

Ba Tuần chưa đi xa, đã nhìn thấy A Tu Vân đứng bên dưới tán cây phong, dường như là đang chờ y.

Ba Tuần cất giấu ý cười, đi tới, “Có tin tức gì rồi à?”

“Đúng, Tây Vương Mẫu không gặp người chúng ta phái đi, nhưng đã nhận vật.”

Một món đồ trong đó chính là mặt gương đồng mà lúc trước Cửu Thiên Huyền Nữ đã từng dùng.

Sau khi hóa sinh ra từ trong hoa sen, Cửu Thiên Huyền Nữ được Tây Vương Mẫu nuôi nấng đến khi lớn, quan hệ giữa hai người họ cũng giống với quan hệ giữa Ba Tuần và Cửu Thiên Huyền Nữ, chính vì nguyên do này, Tây Vương Mẫu ban đầu đã rất yêu thích Ba Tuần, không chỉ ban tên cho y, còn thường xuyên bảo Cửu Thiên Huyền Nữ dẫn y đến du ngoạn ở Dao Trì Tiên Cảnh.

Có lẽ Tây Vương Mẫu nằm mơ cũng chẳng thể ngờ được rằng, thiên thọ của Cửu Thiên nương nương lại ngắn ngủi như vậy, còn ra đi trước cả nàng.

Từ khi Cửu Thiên Huyền Nữ mất, quan hệ giữa Ba Tuần và chúng tiên Ly Hận Thiên cũng dần dần phai nhạt, đặc biệt là quan hệ với Tây Vương Mẫu. Khi đó trong lòng y dù sao cũng ôm chút oán hận, tại thời khắc cuối cùng của Cửu Thiên Huyền Nữ, mẹ nuôi Tây Vương Mẫu mà nàng kính yêu nhất lại chẳng hề đến liếc mắt nhìn nàng một lần. Cho nên ngay cả khi đối mặt với liên quân của ba đạo, y cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn đi tranh thủ sự trợ giúp từ Tây Vương Mẫu.

Thế nhưng trải qua mười năm ở nhân gian, chứng kiến nhiều sinh ly tử biệt giữa cốt nhục chí thân của loài người, y cũng không còn cố chấp như trước kia nữa. Y dần dần hiểu rõ có lẽ chính Cửu Thiên Huyền Nữ cũng không mong muốn bị mẹ nuôi nhìn thấy dáng vẻ héo tàn của mình khi Thiên Nhân Ngũ Suy Tướng hiển lộ hết, nàng hi vọng trong lòng người mẹ nuôi mà mình kính yêu nhất, nàng vĩnh viễn là nữ thần hoa lệ mạnh mẽ mà thông minh, là con gái xuất sắc kiêu ngạo nhất của Tây Vương Mẫu. Mà Tây Vương Mẫu thấu hiểu nàng, nên cũng biết phải làm gì mới có thể tác thành được cho nàng.

Ba Tuần gật đầu, mỉm cười nói, “Chỉ cần nhận là được rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương