Địa Cầu Online
Chương 44: Phó bản - Merry Christmas (7)

Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan

Chương 44: Phó bản - Merry Christmas (Part 7)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

-----------------

Thông báo của Tháp Đen vang lên trong thế giới màu trắng, Triệu Văn Bân và lão già tóc bạc mờ mịt nhìn Pinocchio, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khuôn mặt con rối gỗ vẫn duy trì vẻ kinh ngạc, mà Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng chẳng cho nó thêm thời gian để phản ứng.

Lời nhắc của Tháp Đen vừa dứt, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng thời đạp chân lấy đà, như tia chớp vọt tới trước mặt Pinocchio.

Đường Mạch mở Cây Dù Nhỏ, cậu không tấn công Pinocchio mà chỉ vung dù, chặn ngang lưng con rối gỗ, cắt đứt đường lui của nó. Cùng lúc, tay phải Phó Văn Đoạt nắm lại thành quyền, ngón giữa hơi nhô lên, vung một nắm đấm ở cự ly gần tới thẳng mặt Pinocchio.

Cảm thấy một luồng lực vừa mạnh vừa nhanh ập tới, Pinocchio theo bản năng xoay người chạy, không may bị Cây Dù Nhỏ của Đường Mạch cản lại, nó đành cắn răng nhận một quả đấm.

Pinocchio điên tiết giơ tay lên vỗ. Nó biến mất trước mắt Đường Mạch, rồi lại ngay lập tức xuất hiện ở phía sau Đường Mạch, giơ cánh tay gỗ đánh về phía gáy Đường Mạch.

Cánh tay nó vừa nhỏ vừa mảnh, nhưng lực tấn công lại như xé gió lao tới. Đường Mạch không dám sơ suất, xoay dù lại làm lá chắn, bị con rối gỗ đánh bay. Lúc này, tiếng kim loại va chạm chan chát vang lên.

Đường Mạch ổn định cơ thể, tập trung quan sát tình huống phát sinh, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Ở ngay vị trí Đường Mạch vừa đứng, một vũ khí bằng kim loại đen bóng đột nhiên xuất hiện, chặn đứng đòn tấn công từ cánh tay Pinocchio. Sự va chạm này cũng khiến tia lửa bắn ra tung toé. Pinocchio bị đánh bật về phía sau, Phó Văn Đoạt vẫn vững vàng tại chỗ.

Bất ngờ bị phản kϊƈɦ, mặt Pinocchio biến sắc, nó vỗ tay bành bạch, thoắt cái biến mất trong thế giới màu trắng. Chớp mắt sau, nó lại xuất hiện ngay bên trái Phó Văn Đoạt.

Phó Văn Đoạt giơ tay trái lên chặn đòn tấn công của con rối, sau đó xoay người tiếp tục đâm vũ khí về phía kẻ địch. Đường Mạch vung dù gia nhập cuộc chiến.

Xoạt xoạt xoạt!

Pinocchio liên tục dịch chuyển tức thời, tấn công Đường Mạch và Phó Văn Đoạt từ các hướng khác nhau. May mà thân thể hai người linh hoạt, Đường Mạch phòng thủ, điều chuyển Cây Dù Nhỏ làm lá chắn, tạo điều kiện cho Phó Văn Đoạt xuất hiện phía sau dù, không ngừng công kϊƈɦ lại Pinocchio.

Tốc độ của cả ba đều nhanh tới mức tạo thành hư ảnh trong thế giới trống trải. Chẳng ai thấy rõ chuyển động của bọn họ, chỉ có tiếng va chạm mạnh mẽ liên tục vang lên.

Triệu Văn Bân và lão già sợ bị vạ lây nên quay đầu bỏ chạy, vì chỉ có thể đi lại trong phạm vị cho phép nên hai người đành nép sát vào góc, cố gắng tránh né.

"Tốc độ của nó chậm dần rồi!" Đường Mạch lớn tiếng nói, thu dù lại rồi đâm đỉnh dù về phía trước, chọc thủng mũ của Pinocchio.

Phó Văn Đoạt xuất hiện phía sau con rối gỗ: "Cùng nhau!"

"Được."

Đường Mạch lại mở Cây Dù Nhỏ, mắt nhìn Pinocchio, Phó Văn Đoạt lúc này đâm thẳng vào mạn trái Pinocchio. Con rối lập tức dịch chuyển tức thời né tránh công kϊƈɦ.

Đường Mạch mở lớn hai mắt, ngưng thở, cẩn thận nhìn chằm chằm vào vị trí Pinocchio vừa biến mất. Tới khi con ngươi Đường Mạch mở lớn đến cực hạn, trong võng mạc dần dần xuất hiện những hình ảnh mơ hồ.

Thời gian tựa như bị ai đó ấn nút tạm dừng, từng động tác tấn công của Phó Văn Đoạt cứ thế hiện lên rõ ràng ngay trước mắt Đường Mạch. Đến khi mũi khoan trêи tay Phó Văn Đoạt sắp chọc thủng đầu Pinocchio, con rối gỗ bất chợt lùi lại rồi thoắt cái dịch chuyển ra phía sau đối phương, giơ tay lên muốn phản kϊƈɦ, "Bắt được ngươi rồi."

Đúng lúc này, Đường Mạch mở dù làm lá chắn, chặn đòn tấn công của con rối thay người nọ. Pinocchio lập tức thay đổi phương hướng nhằm về phía Đường Mạch.

Tốc độ điều chuyển Cây Dù Nhỏ của Đường Mạch không nhanh bằng Pinocchio, cậu không kịp thu dù để bảo vệ chính mình. Ngay khi tay con rối sắp chạm tới mặt Đường Mạch, một vũ khí đen bóng, sắc nhọn chắn ngang ngay giữa Pinocchio và Đường Mạch. Chỉ chờ có thế, Que Diêm Lớn đột ngột xuất hiện, đầu que diêm vung thẳng vào mặt Pinocchio.

Pinocchio bị que diêm đánh bay, rơi bịch xuống đất, kêu la oai oái. Sau khi hoàn hồn, nó định dịch chuyển tức thời lần nữa thì bị Phó Văn Đoạt và Đường Mạch mỗi người một bên, dùng tay ấn nó xuống đất.

Pinocchio bị hai người ghim chặt, không cách nào nhúc nhích, nó giận dữ: "Các ngươi muốn làm gì?! Các ngươi muốn vi phạm quy tắc trò chơi à, Pinocchio ta cũng là một nhân vật có máu mặt ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất, các ngươi lần này đừng hòng ra khỏi đây!"

Sức lực của Pinocchio rất lớn, lại còn biết dịch chuyển tức thời. Chỉ là sau khi bị Tháp Đen tước bỏ quyền công dân ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất, tốc độ của nó chậm hơn trước. Dù sự thay đổi này không rõ ràng trong mắt đám người Triệu Văn Bân, nhưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lại dần dần bắt được chuyển động của con rối.

Hơn nữa, sức lực Pinocchio cũng giảm đi rõ rệt. Theo thời gian, tốc độ của nó chậm hơn, sức lực cũng giảm sút, cho nên Đường Mạch và Phó Văn Đoạt mới có thể tóm được nó.

"Xoạt —"

Phó Văn Đoạt lắc tay phải, vũ khí hình chóp tam giác đen bóng, sắc nhọn liền biến mất, trả lại hình dạng cánh tay ban đầu. Đường Mạch thoáng nhìn tay hắn, lại nghe giọng nói trầm thấp của hắn, "Là dị năng."

Đây là chủ động giải thích!

Đường Mạch thu Que Diêm Lớn về hình xăm trêи cổ tay, ngẩng đầu nhìn đối phương: "Cũng là dị năng."

Hai người đồng thời tiết lộ dị năng của mình, coi như huề nhau. Dù hình xăm Que Diêm Lớn chỉ là dị năng mà Đường Mạch thu được, không phải dị năng gốc, thế nhưng Đường Mạch cũng không biết dị năng chân chính của Phó Văn Đoạt là gì. Hiển nhiên, dị năng của người này không chỉ có mỗi cánh tay vũ khí.

Pinocchio vẫn đang liên tục rống rít, nhưng sự giãy dụa của nó lại yếu dần.

"Các ngươi muốn đối địch với Vương quốc Dưới Lòng Đất, với Tháp Đen đúng không?! Các ngươi điên rồi!"

Đường Mạch thản nhiên nói: "Pinocchio tiên sinh, ta nhắc lại cho ngươi biết, ngươi đã bị tước bỏ quyền công dân ở Vương quốc Dưới Lòng Đất. Đồng thời, trò chơi cũng không phải [Lá bài trung thực của Pinocchio] nữa mà đã biến thành [Lá bài trung thực của ông già Noel]. Trò chơi này chẳng liên quan gì đến ngươi, chúng ta giữ ngươi...thì ảnh hưởng gì?"

Pinocchio nghe xong liền câm nín, đành phải há mồm chửi người, "Các ngươi chính là bọn chó thối thây, dơ bẩn nhất ở Vương quốc Dưới Lòng Đất! Kể cả ngươi có tự chặt chân rồi đến Gánh xiếc kỳ quái làm người lùn bán thảm, khán giả cũng sẽ ghét ngươi bỏ ngươi..."

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt chẳng buồn quan tâm tới mấy lời chửi rủa của con rối. Phó Văn Đoạt lấy ra một sợi dây thừng màu bạc rất mảnh, nhìn giống như dây cước hơn là dây thừng. Hắn dùng dây này trói Pinocchio lại, mà kỳ lạ ở chỗ, con rối dù giãy dụa thế nào cũng không thoát nổi, càng giãy càng bị dây thít chặt.

Này là đạo cụ. Đường Mạch thầm nghĩ.

Xử lý xong Pinocchio, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cùng đứng ở khu vực trung tâm, ngẩng đầu nhìn đối phương.

Lúc này, tia sáng từ lá bài vẫn còn kết nối với ấn đường của hai người, chính là nhắc nhở hai người cần phải tiến hành quyết đấu.

Vừa rồi Đường Mạch ra lá Nô ɭệ, lá bài bên Phó Văn Đoạt bị áp chế nên vỡ vụn. Lá Phó Văn Đoạt vừa ra chính là lá Quốc vương!

Lá Quốc vương biến mất, đồng thời kϊƈɦ phát [Trận quyết đấu], hai người chơi đại diện tiến lên quyết đấu.

Hiện tại Pinocchio đang bị giam giữ, trò chơi cũng đổi thành [Lá bài trung thực của ông già Noel], thế nhưng ánh sáng trêи ấn đường hai người vẫn chưa biến mất.

Đường Mạch khẽ nhíu mày, trầm tư một hồi, đoạn đút tay vào túi, sờ lên Trứng Gà Tây màu trắng bên trong.

Ngay khi Đường Mạch định lấy Trứng Gà Tây ra, một tiếng rắc bất chợt vang lên.

Ánh sáng kết nối với ấn đường hai người bỗng nhiên tan biến, đồng thời âm thanh vui sướиɠ vọng lại từ nơi xa.

"Ha ha ha ha, Merry Christmas!"

Tuần lộc dũng mãnh chạy phía trước, đằng sau là chiếc xe kéo phát ra tiếng đinh đinh đang đang. Mọi người quay đầu nhìn về nơi có âm thanh vang vọng, trông thấy ông già Noel trong trang phục đỏ từ xa tiến gần. Bốn con tuần lộc uy vũ đạp vó xuống đất khiến mặt đất ầm ầm rung chuyển. Bài ca "Giáng sinh vui vẻ" cũng liên tục vang lên tạo thành nhạc nền vây quanh ông già Noel.

Lúc đến nơi, ông già Noel ghìm dây cương, dừng xe tuần lộc trước mặt bốn người chơi và Pinocchio. Dáng người ông già Noel cao ngất như một ngọn núi sừng sững, bóng hắt xuống phủ lên đầu mỗi người. Ngay cả khi đang cười, "sinh vật" này vẫn tạo ra một áp lực khủng bố khiến cả người Đường Mạch căng chặt.

Rõ ràng là một con Boss phó bản có cấp bậc cao hơn hẳn Pinocchio.

Đường Mạch nắm chặt Cây Dù Nhỏ, đề phòng nhìn ông già Noel.

Ánh mắt sắc bén của ông già Noel đảo qua cả bốn cái người chơi, cuối cùng dừng lại trêи người Pinocchio. Con rối gỗ vẫn đang bị trói, nằm chỏng chơ dưới đất. Nhìn thấy ông già Noel, nó sợ tới mức cả người run bần bật, đang bị trói vẫn cố giãy giãy hòng lùi lại phía sau.

"Ngươi cái đồ Pinocchio âm hiểm xảo trá!" Ông già Noel gầm lên giận dữ. Tiếng rống giận đánh vào người Pinocchio làm nó kêu la thảm thiết.

Ông già Noel ngồi trêи xe kéo, nói: "Ngươi dám trộm sao vàng của ta, tự mở phó bản. Mấy đứa nhỏ đáng thương kia, chúng đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn trung thực, kết quả bị ngươi lừa gạt. Kể cả bọn chúng có thắng, ngươi vẫn sẽ ăn thịt chúng khi trò chơi kết thúc đúng không?!"

Triệu Văn Bân nghe xong, sợ tới mức sắc mặt trắng ởn.

Đường Mạch cũng không ngờ kết cục sẽ như vậy, cậu vốn nghĩ Pinocchio chỉ muốn ăn khách lén qua sông, lại không ngờ nó định ăn tất cả mọi người.

Ông già Noel mở túi quà khổng lồ ra, hướng miệng túi về phía Pinocchio. Pinocchio la ó, bị hút thẳng vào trong túi.

Ông già Noel dùng dây thừng bịt lại miệng túi, vỗ vỗ cái túi căng phồng rồi quay đầu mỉm cười nhìn bốn người chơi, vẻ mặt hiền hậu: "Để ta xem nào, ồ, vẫn tốt lắm. Mấy đứa à, coi như ta tới kịp, các ngươi có thể kết thúc trò chơi trong hoà bình rồi. Lễ Giáng Sinh đã tới, quà Giáng Sinh mà ta chuẩn bị, may mà còn cơ hội phát cho các ngươi."

Đường Mạch nhìn ông già Noel, suy tư một lát rồi hỏi: "Ông già Noel, xin hỏi, vụ đánh cược của ngươi và Pinocchio rốt cuộc là sao?"

Nhắc tới đến hai chữ đánh cược, vẻ mặt ông già Noel liền lộ ra vẻ tức giận: "Con Pinocchio đáng chết, đồ tiểu nhân âm hiểm xấu xa. Trước đêm Giáng Sinh nó hẹn ta đi uống rượu, nó nghe ta nói muốn tặng quà cho mấy đứa bé ngoan, cho nên lừa ta đánh cược, thừa dịp ta uống say, trộm đi ngôi sao vàng quý giá nhất của ta."

"Pinocchio nói dối sẽ bị dài mũi." Phó Văn Đoạt lên tiếng.

Ông già Noel gật đầu: "Không sai, mũi nó sẽ dài ra. Thế nhưng lúc đánh cược với ta, mũi nó không dài, chứng tỏ nó nói thật. Vì ta phải phát quà cho quá nhiều em bé, nên đúng là ta có nhờ Pinocchio thay thế ta, giúp ta tổ chức trò chơi cho bọn nhỏ. Ta vốn nghĩ bọn nhỏ sẽ trung thực trong trò chơi này nên mới đánh cược với nó, thế mà chẳng ngờ nó lại dám trộm sao của ta để làm phần thưởng trò chơi!"

Đường Mạch lập tức hiểu rõ: "Vậy ngôi sao vàng kia không phải là phần thưởng cho đội thắng à?"

"Đương nhiên không phải! Ta chỉ có mỗi mười ngôi sao vàng, sao mà đưa cho toàn thế giới được." Ông già Noel phất tay, sao vàng lơ lửng trêи không chầm chậm bay lại rồi chui vào tay áo, "Chỉ cần tham gia trò chơi, ta đều sẽ thưởng một nhánh cây từ cây thông Noel. Các ngươi nhìn đi, chính là nhánh cây này, là phần thưởng của ta tặng cho đám nhóc."

Đường Mạch nhìn nhánh cây trong tay ông già Noel, lại lôi nhánh cây mình đang có trong ba lô ra xem. Những người khác cũng lần lượt làm theo, đều lôi nhánh cây giúp mình tiến vào phó bản ra nhìn.

Quan sát món đồ hết sức bình thường này một hồi, Đường Mạch bỗng nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cũng có chút buồn cười.

Hoá ra ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ ai nấy đều đã được cầm phần thưởng chân chính rồi.

Ông già Noel: "Ha ha ha ha, đừng quan tâm tên Pinocchio khốn kiếp kia nữa. Nó đã không còn là công dân của Vương quốc Dưới Lòng Đất, ta sẽ lưu đày nó đến Thế giới Quái Vật, nhất định lũ quái ở đó sẽ thích nó lắm. Mấy nhóc, chúng ta mau tiếp tục trò chơi đi thôi. Sau khi trò chơi kết thúc, các ngươi đều sẽ nhận được phần thưởng."

[Đinh Đoong! Phó bản đêm Giáng sinh – Trò chơi lá bài trung thực của ông già Noel chính thức bắt đầu. Quy tắc trò chơi —

[Thứ nhất, mỗi đội có bốn lá bài...]

...

Thứ năm, khi một bên xuất bài, bên đối phương chỉ nhìn được mặt sau của lá bài mà không nhìn được nội dung mặt trước.

Thứ sáu, bên nào hết bài trước sẽ bị tính là thua cuộc...]

"Trò chơi lá bài trung thực của ông già Noel" khác với "Trò chơi lá bài trung thực của Pinocchio", chỉ có sáu quy tắc. [Trận quyết đấu] và "Pinocchio không biết hai bên ra lá nào" đã bị xoá, còn cả "Đặc quyền của Hoàng hậu" nữa. Không có [Trận quyết đấu], không có việc một bên áp đảo bên còn lại, cho nên cũng không cần tới đặc quyền của Hoàng hậu.

Phó bản này chơi chỉ để tượng trưng cho vui, phần thưởng đằng nào cũng nhận trước rồi.

Ông già Noel ngồi trêи xe, cười nói: "Đến đây đi mấy nhóc! Đến chơi trò chơi lá bài trung thực với ông già Noel, cùng nhau trải qua một lễ Giáng Sinh ấm áp đi nào. Merry Christmas!"

Trò chơi lại một lần nữa bắt đầu, Đường Mạch quay trở lại đội hình, bức tường trắng dần dần hạ xuống. Trước khi tường chạm đất, Đường Mạch ngẩng đầu nhìn nam nhân áo đen đang đứng phía đối diện.

Phó Văn Đoạt mỉm cười nhìn cậu, khoé môi Đường Mạch cũng khẽ cong lên.

Vách tường hoàn toàn buông xuống, Đường Mạch thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng không có được Đồng Vàng Của Quốc Vương nhưng kết cục thế này có lẽ lại tốt nhất.

Lúc đầu nghe Tháp Đen thông báo quy tắc trò chơi, Đường Mạch đã để ý việc Pinocchio cũng nằm trong đám quy tắc ấy rồi, bởi đây là lần đầu tiên cậu thấy Boss của phó bản bị ghi vào quy tắc chơi.

Từ "Rốt cuộc là ai trộm sách của ta?" cho tới "Lá bài trung thực", Đường Mạch đã tham gia tất cả tám trò chơi, thế nhưng không có trò nào lại vạch ra quan hệ với Boss phó bản. Chỉ có mình Pinocchio!

Đường Mạch cũng không vì điều này mà nghi ngờ Pinocchio. Thực sự nảy ra ý tưởng "phải loại bỏ Pinocchio" chính là ở trước lượt ra bài thứ hai.

Ở lượt thứ nhất, lá Đại thần của Đường Mạch bị lá Quốc vương của Phó Văn Đoạt đánh bại. Trước khi tường trắng hạ xuống, vì muốn chiếm chút ưu thế ở lượt sau, cậu đã cố tình nói mình sẽ ra lá Hoàng hậu.

Cho nên đến lượt tiếp theo, Pinocchio mới tò mò hỏi có thật là cậu sẽ ra Hoàng hậu không. Đường Mạch định nói thật cho nó biết, nó lại tỏ ra kháng cự, giống như đang sợ hãi điều gì.

Hiện giờ nghĩ lại mới hiểu, Pinocchio sợ sau khi Đường Mạch tiết lộ, Tháp Đen sẽ mặc định là nó biết được nội dung lá bài, dù nó có thừa nhận hay không.

Nhận ra điều này, Đường Mạch mới nảy ra một ý tưởng táo bạo - Nếu Pinocchio đã bị ghi vào quy tắc, vậy khi nó vi phạm quy tắc, Tháp Đen sẽ quyết định thế nào?

Trò chơi này kỳ thật có bốn kiểu kết thúc: Đường Mạch thắng, Phó Văn Đoạt thắng, hai bên hoà nhau, hoặc là bị Pinocchio ăn sau khi kết thúc.

Đường Mạch chưa tiếp xúc nhiều với Phó Văn Đoạt, thế nhưng cậu phát hiện tư duy của người nọ rất tinh tế. Đường Mạch có thể suy từ câu "phúc lợi đêm Giáng sinh sao lại để người chết" của Pinocchio thành "chỉ cần trò chơi kết thúc, có thể tuỳ ý giết người", vậy Phó Văn Đoạt hẳn cũng sẽ nghĩ như vậy .

Đường Mạch là người chơi chính thức, đa số quái vật trong phó bản không có hứng thú với cậu. Thế nhưng Phó Văn Đoạt lại khác, hắn là khách lén qua sông.

Pinocchio đã sớm tỏ ra thèm thuồng với khách lén qua sông, vậy nếu Phó Văn Đoạt thắng chung cuộc ở trò chơi này, Pinocchio sẽ thật sự thả hắn đi, hay là định gặm thịt nhả xương?

Điều này chẳng ai biết.

Đồng Vàng Của Quốc Vương là sự cám dỗ quá lớn, Phó Văn Đoạt sẽ không dễ dàng từ bỏ, vậy nên Đường Mạch mới dùng đến đặc quyền của Hoàng hậu để xác định thái độ của Phó Văn Đoạt. Sau khi biết hắn cũng không cố chấp với Đồng Vàng Của Quốc Vương, cậu mới đánh cược, ngầm hiểu là cùng nhau xử lý Pinocchio.

"Muốn để con rối kia tin tưởng, khó thật..." Đường Mạch nhịn không được mà cảm khái một câu.

Triệu Văn Bân đã thả lỏng kha khá sau khi ông già Noel xuất hiện, ít nhất biết được mạng mình vẫn còn. Giờ nghe thấy Đường Mạch nói vậy, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nói thật, lúc hai người xông lên đánh Pinocchio, tôi sợ muốn chết... Này, chúng ta dù sao cũng chung đội, về sau cậu có kế hoạch gì, có thể nói cho tôi biết trước được không?"

Đường Mạch: "Ban nãy nếu nói, sẽ bị Pinocchio nghe thấy."

Triệu Văn Bân nghĩ nghĩ: "Cũng đúng. Pinocchio vẫn luôn nằm ở trêи tường nghe lén chúng ta." Hắn lại nghĩ, "Mà trò chơi này cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta cũng sắp không còn là đồng đội..."

Đường Mạch không trả lời.

Vừa rồi, khó nhất chính là làm thế nào để Pinocchio buông lỏng cảnh giác mà vi phạm quy tắc trò chơi. Bởi thế, Đường Mạch mới cùng Phó Văn Đoạt diễn một vở kịch, từng bước dẫn dắt Pinocchio vào cái bẫy tưởng chừng đơn giản nhưng lại vô cùng hữu hiệu này.

Nhìn qua là đánh cược, thế nhưng thực tế, Đường Mạch lại liên tục nhắc nhở Phó Văn Đoạt một điều - Pinocchio không thể biết nội dung lá bài.

Không khiến Đường Mạch thất vọng, Phó Văn Đoạt hiểu ý cậu, hắn đồng ý đánh cược, nói đúng hơn là hợp tác.

Vì sợ Pinocchio phát hiện ra điều bất thường, Đường Mạch không thể lén ra hiệu cho Phó Văn Đoạt biết mình sẽ đứng ô nào, lúc ấy cậu định dùng Trứng Gà Tây để nói chuyện với Phó Văn Đoạt.

Có hai kiểu sử dụng Trứng Gà Tây. Một là nói chuyện bình thường, một người gõ ba lần lên thân trứng để liên lạc với người còn lại, nhưng tiếng nói sẽ bị người xung quanh nghe thấy. Kiểu còn lại chính là mở chế độ lưu trữ. Sau khi mở, giọng nói của hai người sẽ vang lên trong đầu đối phương, người ngoài không nghe được.

Lúc Đường Mạch đánh cược cùng Phó Văn Đoạt, Pinocchio đứng ngay cạnh nhìn chằm chằm hai người. Đường Mạch không có bất kỳ cơ hội nào để mở chế độ lưu trữ. Mãi đến khi quay lại đội hình, nhân lúc Pinocchio không chú ý, cậu đã vẽ một chữ "S" lên thân trứng. Đáng tiếc, lúc ấy Đường Mạch lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ đối phương.

Đường Mạch vốn nghĩ quả trứng có vấn đề, thế nhưng sau đó phát hiện thân trứng loé sáng, chứng tỏ Phó Văn Đoạt cũng vừa kϊƈɦ hoạt chế độ lưu trữ.

Lạ ở chỗ, dù chế độ lưu trữ đã mở, cậu vẫn không nghe thấy Phó Văn Đoạt nói gì.

Bấy giờ, xác suất để Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đứng cùng một vị trí chỉ có một phần tư. Cậu nghĩ nghĩ một hồi, lựa chọn đứng ở ranh giới giữa hai ô. Chẳng hiểu sao cậu lại tin đối phương nhất định cũng làm như vậy. Quả nhiên, khi tường trắng dâng lên, vị trí hai người đứng giống nhau, Đường Mạch thắng cược.

Hơn nữa, sau khi bức tường dâng lên, Đường Mạch lại có thể nghe thấy động tĩnh của Phó Văn Đoạt trong đầu. Khả năng là Tháp Đen đã ngăn chặn người chơi trao đổi khi tường trắng hạ xuống, ngay cả Trứng Gà Tây cũng không được.

Kể ra mà có thể trao đổi qua Trứng Gà Tây, trò chơi sẽ dễ dàng hơn nhiều. Vậy mới thấy sự ăn ý giữa hai người quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng, đôi khi chỉ bằng một ánh mắt liền hiểu ngay đối phương muốn gì.

Là do hai người quá thông minh sao?

Đường Mạch chỉ có thể nghĩ như vậy, tuy có chút tự luyến, nhưng mà xem chừng chỉ có giải thích này là hợp lý.

[Đinh Đoong! Ba phút sau, mời người chơi chọn vị trí đứng. Lá bài ở ô được chọn sẽ là lá bài xuất ra ở lượt kế tiếp.]

Thông báo kết thúc, Đường Mạch đút tay vào túi, vừa sờ Trứng Gà Tây vừa bước tới ô có lá Hoàng hậu. Lần này không cần dùng tới vũ lực, Triệu Văn Bân đã tự giác đi đến ô Hoàng hậu.

Triệu Văn Bân: "Dù sao phần thưởng của mọi người như nhau, coi như hoà cả làng. Chúng ta chọn Hoàng hậu, bọn họ chọn Nô ɭệ, lá Hoàng hậu bị khắc chế. Lượt sau nữa hai bên cùng ra Nô ɭệ là trò chơi kết thúc trong hoà bình rồi."

Triệu Văn Bân nói rất khẽ, hắn nghĩ Đường Mạch là khách lén qua sông nên không dám lớn tiếng.

Tường trắng dần dần nâng lên, lá Hoàng hậu và lá Nô ɭệ đồng thời trượt vào khu vực trung tâm, lá Hoàng hậu vỡ vụn rồi biến mất. Lúc này không có [Trận quyết đấu], chỉ có lời chúc của ông già Noel: "Ha ha ha ha, chính là như vậy, mấy nhóc làm tốt lắm!"

Cười xong, ông già Noel đột nhiên móc từ trong ngực ra một cái đồng hồ quả quýt: "À, ta phải chạy đến phó bản

tiếp theo đây. Nghe nói gã thợ hồ khốn kiếp cũng muốn lừa ta, dám hại đám nhóc của ta. Giờ mau mau tiến hành lượt cuối cùng, kết thúc trò chơi đi."

Ở lượt này, Đường Mạch và Triệu Văn Bân đứng ở ô có lá Nô ɭệ, cũng chính là lá cuối cùng.

Năm phút sau, hai lá Nô ɭệ của hai đội cùng nhau lấp loé rồi biến mất. Hai bên cùng lúc mất đi lá bài cuối cùng, trò chơi kết thúc. Ông già Noel cười phá lên, kéo dây cương đi vòng quanh thế giới màu trắng một vòng, "Mấy đứa, Merry Christmas! Ha ha ha ha..."

Ông già Noel toàn thân đỏ rực điều khiển xe tuần lộc, thoắt cái biến mất ở tận cùng thế giới. Lúc này, bốn người Đường Mạch rốt cuộc có thể tự do đi lại, vượt ngoài phạm vi giới hạn ban đầu.

Lão già tóc bạc dường như rất sợ Phó Văn Đoạt, đứng cách rất xa không dám lại gần. Triệu Văn Bân cũng đứng yên không lộn xộn, chỉ chờ tới lúc được đưa ra ngoài phó bản.

Sau khi ông già Noel rời đi, tay nắm Cây Dù Nhỏ của Đường Mạch mới thả lỏng, cậu nhét dù vào ba lô. Lúc ngẩng đầu, Đường Mạch phát hiện Phó Văn Đoạt đang mỉm cười nhìn mình.

Đường Mạch nhấc chân, nhưng mới bước được một bước lại thu chân về. Cậu không định tới chỗ Phó Văn Đoạt nữa, hai người như cũ đứng nhìn đối phương từ xa.

Sau một hồi, Đường Mạch cười nói: "Phó tiên sinh, hợp tác vui vẻ."

Phó Văn Đoạt: "Hợp tác vui vẻ."

"Tôi rất ít khi đón Giáng Sinh." Đường Mạch đeo lại ba lô, giọng điệu bình tĩnh, "Thế nhưng, đây là lễ Giáng Sinh bết bát nhất từ trước tới giờ đấy."

Phó Văn Đoạt giọng nói trầm thấp: "Với tôi thì, Giáng Sinh này thật thú vị."

Đường Mạch nghe vậy thì yên lặng nhìn hắn. Lát sau, hai người cùng nhau cười.

Đường Mạch cao giọng nói: "Tôi ở Phổ Đông."

Phó Văn Đoạt sững sờ, rất nhanh đáp lại: "Tốt, có duyên gặp lại."

Ánh sáng trắng chói mắt bắt đầu loé lên từ trung tâm thế giới. Đường Mạch không nhìn rõ vẻ mặt lúc này của Phó Văn Đoạt, chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng màu đen. Thế nhưng, bóng lưng người ấy luôn vững vàng thẳng tắp, giống hệt như lần đầu tiên Đường Mạch trông thấy hắn, là một ngọn núi sừng sững kiên định.

"Trải qua huấn luyện đặc thù, thêm dáng đứng như vậy..." Đường Mạch nhắm mắt, thấp giọng tự hỏi: "Anh rốt cuộc là ai?"

Ánh sáng trắng bắt đầu cắn nuốt tất cả người chơi, ngay sau đó, Đường Mạch mở mắt ra, phát hiện mình đã trở lại địa cầu.

Hiện giờ vẫn là đêm Giáng sinh, sắc trời đen nhánh. Sau khi Đường Mạch rời phó bản, cậu lập tức tìm một nhà xưởng không người để trú chân. Cậu lấy Trứng Gà Tây trong túi ra, chữ "S" trêи thân trứng vẫn còn lập loè sáng. Đường Mạch dùng tay bọc quả trứng lại, ánh sáng trắng dần dần tắt lịm, đóng lại chế độ lưu trữ.

"Đã chẳng nhận được phần thưởng, lại còn lãng phí một lần lưu trữ." Đường Mạch cười khổ.

Sử dụng đạo cụ lưu trữ trong trò chơi là việc bất đắc dĩ, nhưng khi cần thì vẫn phải dùng. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã quyết định phải khiến Pinocchio vi phạm quy tắc trò chơi, thế nhưng lại không rõ Pinocchio sẽ bị xử thế nào, cho nên chỉ có thể sử dụng đạo cụ lưu trữ.

Đường Mạch thầm nghĩ: "Mình và hắn ở cùng một phó bản, chỉ cần một trong hai người sử dụng lưu trữ sau đó load lại trò chơi, thì coi như cả hai người cùng được chơi lại. Vậy nhỡ sau này mình thực sự đối địch với hắn, mình load lại trò chơi thì hắn cũng được chơi lại à?"

Đường Mạch gõ tay lên thân trứng, gõ đến lần thứ hai cậu lại chần chừ. Suy nghĩ một lúc, Đường Mạch thu tay: "Không vào cùng một phó bản với hắn là được. Hoặc chí ít, không nên đối địch với hắn."

Ngẫm nghĩ thế nào lại nói: "Thật muốn đối địch với hắn, không biết lần sau ai sẽ thắng..."

Đường Mạch lần này thấy được dị năng của Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt lại chỉ nhìn thấy một góc trong núi băng dị năng của Đường Mạch. Thế nhưng rõ ràng, việc Đường Mạch có được Đồng Vàng Của Quốc Vương đã bị Phó Văn Đoạt đoán trúng.

Đường Mạch mặt không cảm xúc, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng phán một câu: "Lỗ rồi."

Lỗ nặng!

Đường Mạch nằm trêи tấm ván trong nhà xưởng, hồi tưởng lại trò chơi vừa rồi một lượt, sau đó móc nhánh cây Noel ra ngắm nghía.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên thấu qua cửa sổ, Đường Mạch cẩn thận quan sát nhánh cây trong tay.

Thân mảnh, cành trụi lủi không lá, nhìn qua đúng chỉ là một nhánh cây bình thường. Thế nhưng bởi vì nhánh cây này mà tám người tham gia "Trò chơi lá bài trung thực của Pinocchio", một người bị giết chết, ba người phải đi công tháp, sống chết chưa rõ.

Ngoài họ ra, có lẽ còn có rất nhiều người cũng vì nhánh cây này mà phải vật lộn ở các phó bản khác, trải qua đủ loại trò chơi. Đường Mạch cầm nhánh cây nhìn một lúc lâu rồi nhét lại vào ba lô.

Với tố chất cơ thể hiện tại, Đường Mạch chỉ cần ngủ một tuần một lần là tinh thần lại sung mãn, thế nên hiện tại Đường Mạch chỉ muốn nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ lan man.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đường Mạch chợt nhớ tới câu "Tôi ở Phổ Đông" của mình trong phó bản.

Cậu mở mắt, "Ngày mai phải tới Attack xem đám nhóc Trần San San thế nào."

Tạm thời không về Tô Châu nữa.

Toàn bộ Trung Quốc chìm trong tĩnh lặng, rất nhiều người ra khỏi phó bản Đêm Giáng sinh đều ngay lập tức tìm chỗ trốn, ôm phần thưởng là nhánh cây Noel mà run rẩy sợ hãi.

Đúng nửa đêm, đột nhiên có ánh sáng chói mắt bắn ra từ trong ba lô của Đường Mạch.

Ánh sáng kia xuyên qua cả lớp vải, chiếu sáng toàn bộ gian phòng. Đường Mạch chợt thấy căng thẳng, cẩn thận mở ba lô ra nhìn.

Ngay khi ba lô vừa hé mở, nhánh cây Noel đang phát sáng bỗng nhảy ra. Đường Mạch phản ứng cực nhanh, vươn tay tóm nó lại nhưng bắt hụt. Nhánh cây kia đã hoàn toàn biến thành ánh sáng bay qua cửa sổ, vọt thẳng lên cao.

Đường Mạch đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời.

Trời đêm thăm thẳm, hàng vạn đốm trắng lũ lượt bay lên từ khắp mọi nơi, sau đó dần dần chụm lại tạo thành một cây thông Noel.

Cây thông Noel khổng lồ, dường như trải dài hơn phân nửa bầu trời Trung Quốc, ánh sáng toả ra chói mắt biến đêm thành ngày. Chẳng ai mở được mắt vì quá chói, lúc này tiếng cười vang dội lại cất lên —

"Ha ha ha ha, lũ trẻ đáng yêu của ta, Giáng Sinh vui vẻ!"

Bài hát Merry Christmas vang vọng khắp trời, xe kéo chở ông già Noel xuất hiện, bốn con thuần lộc phi như bay, phá hỏng hình thù của cây thông Noel khổng lồ, tạo thành vô số đốm sáng rớt xuống mặt đất.

Một trong số đó rơi xuống trước mắt Đường Mạch, cậu vươn tay đón lấy. Đốm sáng lơ lửng trong lòng bàn tay toả ra vầng sáng chói lọi, bao phủ cả người cậu.

Đường Mạch nhắm mắt lại. Năm phút sau, cậu mở mắt, vầng sáng xung quanh cũng biến mất.

Ông già Noel cười thật hào sảng, điều khiển xe tuần lộc bay về phía chân trời xa xa.

Đường Mạch nắm chặt tay, thử xoay chuyển cổ tay. Cậu cảm giác cơ thể mình có phần nhẹ nhàng uyển chuyển hơn trước, sức mạnh ẩn chứa trong cơ bắp cũng mạnh mẽ hơn. Đốm sáng kia vừa giúp Đường Mạch tăng cường thể chất!

Trước kia tố chất của Đường Mạch đã hơn rất nhiều người nên tác dụng tăng thêm của đốm sáng này không thực sự rõ ràng với cậu, thế nhưng đối với người khác hẳn là rất giá trị.

Đêm Giáng sinh kết thúc.

Đường Mạch bất đắc dĩ mỉm cười, xoay người định quay về chỗ nghỉ.

Trêи bầu trời, hàng trăm hàng triệu đốm sáng cũng đã tìm được chốn dừng chân cho mình, là phần thưởng giành tặng cho tất cả những ai sống sót rời khỏi phó bản.

Ngay khi Đường Mạch vừa xoay người, bài hát Merry Christmas cũng kết thúc, giọng trẻ con lanh lảnh vang lên.

[Đinh Đoong! Thông báo nâng cấp - Ngày 1 tháng 1 năm 2018, Phiên bản Tháp Đen 2.0 sẽ online. Mời người chơi nhanh chóng làm quen với quy tắc chơi của phiên bản mới. Quy tắc phiên bản mới bao gồm...]

Đường Mạch chợt quay đầu, mở lớn hai mắt, nhìn về phía toà Tháp Đen lơ lửng trêи bầu trời Thượng Hải. Tháp Đen lúc này lập loè đủ màu, giống hệt như ngày nó tuyên bố "Địa cầu online", giọng trẻ con lanh lảnh tiếp tục thông báo quy tắc trò chơi mới.

---------

Meo Meo: Xin lỗi vì đã để mọi người chờ quá lâu 😭

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương