Địa Cầu Online
-
Chương 2: Trò chơi 1 - Rốt cuộc là ai trộm sách của ta (1)
Đối kháng 1v1: Đường Mạch vs "Thần côn" Trần Phương Tri
Edit:Meo Meo Lười Sưởi Nắng
Đường Mạch đi vào thư viện từ cửa sau. Dường như chỉ có mỗi mình cậu vội vã tới lấy lại đồ đạc của mình, bởi vì trong thư viện trống trải nào có bóng dáng người khác. Ngoài cửa truyền đến tiếng khẩu hiệu hô vang của đám người diễu hành biểu tình, thư viện cũng quanh quẩn toàn tiếng la hét của bọn họ. Đường Mạch tìm tới ngăn tủ của mình, lấy ra vài quyển sách bên trong.
Cậu đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe được một tiếng động mạnh phát ra từ hướng Đông Nam.
Đường Mạch dừng bước, nhìn về nơi đó. Một lát sau, cậu lấy ra một cây gậy chống bạo động bên trong hộc tủ của bảo vệ, nhón chân, cẩn thận dè dặt, bước từng bước tới chỗ vừa phát ra âm thanh.
"Ai ở đó?"
Không có tiếng trả lời.
Có thể láng máng nghe được tiếng người nhặt sách, đối phương đang xếp lại sách lên giá, tay chân luống cuống lại làm rơi một quyển sách.
Đường Mạch bước đến cạnh giá sách, xoay người hô lên: "Ai ở nơi đó!"
Một người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt đại chúng, đầu tóc rối bời, hốt hoảng nhìn về phía Đường Mạch, trong tay còn cầm một quyển sách.
Tay cầm gậy của Đường Mạch thoáng cái thả lỏng, kinh ngạc hỏi: "Thần côn... Khục, Trần tiên sinh? Sao anh lại ở đây?"
Động tác của thần côn bất chợt cứng đờ, nhìn Đường Mạch, gượng cười hai tiếng, nhét lại quyển sách vừa rơi lên giá.
Đường Mạch nhíu chặt lông mày: "Anh vào đây bằng cách nào?"
"Phía Đông có một cửa sổ không đóng kỹ... Tôi chỉ muốn vào trong nhìn thử, nhìn thử..."
Đường Mạch nghĩ nghĩ một chút, phía Đông của thư viện đúng là có một cửa sổ, nhưng mà cửa sổ đó đặt sát mặt đất, thông với tầng hầm, chủ yếu là để thông gió. Vị thần côn này rốt cuộc vào đây bằng cách nào? Chẳng lẽ thật sự là từ cửa sổ vào?
Đường Mạch: "Trần tiên sinh, anh như vậy sẽ khiến chúng tôi khó xử. Đây có thể coi như là hành vi trộm cướp đi."
"Tôi không có ăn trộm!". Thần côn vội vàng nói.
Đường Mạch nhìn đối phương từ trêи xuống dưới, nắm chặt gậy trong tay, bước đến cẩn thận xem xét giá sách trước mặt thần côn.
Xác thực là không thiếu cuốn nào, tình trạng y nguyên như ba ngày trước khi cậu rời đi.
"Vậy anh rốt cuộc vào đây là muốn..."
♦[Đinh Đoong! Trò chơi đối kháng "Rốt cuộc là ai trộm sách của ta" đã được kϊƈɦ hoạt.]
♦[17h 52" chiều ngày 17 tháng 11 năm 2017: Người chơi Đường Mạch – Trần Phương Tri an toàn tiến vào trò chơi.]
♦[Người chơi đã tiến vào sa hộp*, hoàn tất chế tạo bản đồ trò chơi, hoàn thành nhập số liệu...] (aka data loading completed~)
(*Sa hộp (sandbox): (Máy tính) về cơ bản là một môi trường dùng để chạy phần mềm và môi trường đó được nằm trong sự kiểm soát chặt chẽ, không ảnh hưởng tới các chương trình khác trêи máy. (Game) một kiểu chơi cho phép người chơi khám phá game tự do, thay đổi giao diện hoặc đặt ra quy tắc của riêng họ. Túm lại sandbox ở đây là đấu trường giữa Đường Mạch và Thần côn trong trò chơi này)
Trong nháy mắt, tiếng la lối, hô hào khẩu hiệu bên ngoài thư viện biến mất sạch sẽ.
Thư viện vắng vẻ, một giọng trẻ con lanh lảnh quỷ quyệt không biết từ đâu vang lên, ca một bài đồng dao chưa ai nghe bao giờ.
"Lạp lạp lạp, lạp lạp lạp.
Một cây côn tử khe khẽ đánh
Hai cái người chơi quá gia gia
Ba ngày ba đêm không tiếng nói
Thiên sứ Ác ma muốn không tha.
Hừ... Rốt cuộc là ai trộm sách của ta?"
Edit:Meo Meo Lười Sưởi Nắng
Đường Mạch đi vào thư viện từ cửa sau. Dường như chỉ có mỗi mình cậu vội vã tới lấy lại đồ đạc của mình, bởi vì trong thư viện trống trải nào có bóng dáng người khác. Ngoài cửa truyền đến tiếng khẩu hiệu hô vang của đám người diễu hành biểu tình, thư viện cũng quanh quẩn toàn tiếng la hét của bọn họ. Đường Mạch tìm tới ngăn tủ của mình, lấy ra vài quyển sách bên trong.
Cậu đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe được một tiếng động mạnh phát ra từ hướng Đông Nam.
Đường Mạch dừng bước, nhìn về nơi đó. Một lát sau, cậu lấy ra một cây gậy chống bạo động bên trong hộc tủ của bảo vệ, nhón chân, cẩn thận dè dặt, bước từng bước tới chỗ vừa phát ra âm thanh.
"Ai ở đó?"
Không có tiếng trả lời.
Có thể láng máng nghe được tiếng người nhặt sách, đối phương đang xếp lại sách lên giá, tay chân luống cuống lại làm rơi một quyển sách.
Đường Mạch bước đến cạnh giá sách, xoay người hô lên: "Ai ở nơi đó!"
Một người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt đại chúng, đầu tóc rối bời, hốt hoảng nhìn về phía Đường Mạch, trong tay còn cầm một quyển sách.
Tay cầm gậy của Đường Mạch thoáng cái thả lỏng, kinh ngạc hỏi: "Thần côn... Khục, Trần tiên sinh? Sao anh lại ở đây?"
Động tác của thần côn bất chợt cứng đờ, nhìn Đường Mạch, gượng cười hai tiếng, nhét lại quyển sách vừa rơi lên giá.
Đường Mạch nhíu chặt lông mày: "Anh vào đây bằng cách nào?"
"Phía Đông có một cửa sổ không đóng kỹ... Tôi chỉ muốn vào trong nhìn thử, nhìn thử..."
Đường Mạch nghĩ nghĩ một chút, phía Đông của thư viện đúng là có một cửa sổ, nhưng mà cửa sổ đó đặt sát mặt đất, thông với tầng hầm, chủ yếu là để thông gió. Vị thần côn này rốt cuộc vào đây bằng cách nào? Chẳng lẽ thật sự là từ cửa sổ vào?
Đường Mạch: "Trần tiên sinh, anh như vậy sẽ khiến chúng tôi khó xử. Đây có thể coi như là hành vi trộm cướp đi."
"Tôi không có ăn trộm!". Thần côn vội vàng nói.
Đường Mạch nhìn đối phương từ trêи xuống dưới, nắm chặt gậy trong tay, bước đến cẩn thận xem xét giá sách trước mặt thần côn.
Xác thực là không thiếu cuốn nào, tình trạng y nguyên như ba ngày trước khi cậu rời đi.
"Vậy anh rốt cuộc vào đây là muốn..."
♦[Đinh Đoong! Trò chơi đối kháng "Rốt cuộc là ai trộm sách của ta" đã được kϊƈɦ hoạt.]
♦[17h 52" chiều ngày 17 tháng 11 năm 2017: Người chơi Đường Mạch – Trần Phương Tri an toàn tiến vào trò chơi.]
♦[Người chơi đã tiến vào sa hộp*, hoàn tất chế tạo bản đồ trò chơi, hoàn thành nhập số liệu...] (aka data loading completed~)
(*Sa hộp (sandbox): (Máy tính) về cơ bản là một môi trường dùng để chạy phần mềm và môi trường đó được nằm trong sự kiểm soát chặt chẽ, không ảnh hưởng tới các chương trình khác trêи máy. (Game) một kiểu chơi cho phép người chơi khám phá game tự do, thay đổi giao diện hoặc đặt ra quy tắc của riêng họ. Túm lại sandbox ở đây là đấu trường giữa Đường Mạch và Thần côn trong trò chơi này)
Trong nháy mắt, tiếng la lối, hô hào khẩu hiệu bên ngoài thư viện biến mất sạch sẽ.
Thư viện vắng vẻ, một giọng trẻ con lanh lảnh quỷ quyệt không biết từ đâu vang lên, ca một bài đồng dao chưa ai nghe bao giờ.
"Lạp lạp lạp, lạp lạp lạp.
Một cây côn tử khe khẽ đánh
Hai cái người chơi quá gia gia
Ba ngày ba đêm không tiếng nói
Thiên sứ Ác ma muốn không tha.
Hừ... Rốt cuộc là ai trộm sách của ta?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook