Đi Về Đâu
-
Chương 91
Nửa đêm tỉnh dậy nhìn người bên cạnh lòng cô cảm thấy lạnh lẽo, áo quần lúc đến đã bị xé rách, chợt nhớ mấy năm trước còn để lại vài bộ áo quần, cô đứng dậy lấy áo quần trong tủ mang đại vào, cầm túi xách bỏ đi như một cái xác không hồn.
Từ xa một chiếc xe tải đi tới nhưng Tuyết Băng không hề hay biết, tài xế hết sức là hét vẫy tay ra hiệu tránh đường. Xe gần tới cô mới quay lại, giờ có tránh cũng không kịp. Tuyết Băng nhắm mắt nghĩ chết cũng tốt, không cần phải gắng gượng hay đối mặt với một số chuyện, cảm thấy rất mệt mỏi không muốn tiếp tục nữa.
Đến những giây cuối bỗng có một bàn tay kéo cô lại. Lúc chiều Lan Anh cần cô ký một số hồ sơ, nhưng điện số máy thuê bao. Bình thường tổng giám đốc hay đi với Châu Kỳ nên Lan Anh gọi hỏi. Cũng như Lan Anh, Châu Kỳ gọi cũng không được. Cảm thấy lạ vì Tuyết Băng không bao giờ tắt máy như vậy, buổi tối qua phòng Cẩm Mân hỏi: "Chiều nay lúc xong tiệc em thấy Tuyết Băng không"
Cẩm Mân lắc đầu, chợt nhớ đến gì đó liền nói: "À mà nãy trên điện thoại định vị đang ở trên đường quốc lộ gần nhà cũ của nó"
Như linh cảm anh liền lái xe tới đó, nhà anh cách đường quốc lộ phải mất hai tiếng đi xe. Đến nơi đã mười một rưỡi, từ xa thấy cô đang đứng thất thần giữa đường trong khi có chiếc xe tải đang đi tới. Anh liền nhấn ga lao đến nhanh chóng xuống xe kéo cô qua bên kia, vì lực mạnh nên cả anh và Tuyết Băng đều ngã lăn quay xuống dốc. Châu Kỳ ôm cô nên khi xuống dốc anh chịu nhiều lực hơn, hỏi người đang nằm trên người mình: "Không sao chứ"
Tuyết Băng bàng hoàng nhìn Châu Kỳ: "Tay anh chảy máu rồi kìa còn ở đó mà hỏi em"
Vào viện Châu Kỳ phải khâu năm mũi, còn Tuyết Băng chỉ bị trầy xước nhẹ. Cô cầm thuốc đưa anh: "Bác sĩ bảo trong mấy ngày nay không được cho vết thương đụng nước"
Anh hỏi cô: "Hôm nay có chuyện gì mà em lơ đễnh thế, suýt chút nữa thì cái mạng em toi rồi đấy"
Tuyết Băng yên lặng không nói, Châu Kỳ nhìn cô: "Khi trưa anh hơi nóng, xin lỗi"
Cô lắc đầu: "Có gì mà phải xin lỗi chứ"
"Anh sẽ không kết hôn cho đến khi em chưa chịu mở lòng" Anh nói
Cô mỉm cười: "Làm sao em có thể mở lòng được khi trên người em chằng chịt những vết thương, nỗi đau của quá khứ để lại"
"Sống để tiến về tương lai chứ không phải để nhìn lại quá khứ, anh hiểu là em chưa đủ lòng tin ở anh, em sợ cảm giác sẽ thêm những vết thương nữa. Nhưng em có thể nào ngoại lệ lần này không? Anh không cần em phải chấp nhận mở lòng với anh ngay bây giờ, nhưng ít nhất chúng ta hãy tìm hiểu nhau. Đến thời gian nào đó em đã đủ lòng tin vào anh thì tiến tới hôn nhân" Anh trầm ngâm
"Cứ vậy đi, hãy tìm hiểu nhau" Cô khẽ gật đầu
Anh nhẹ nhàng ôm cô cười: "Tốn calo cuối cùng cũng có chút tiến triển"
"Bây giờ em muốn ngủ một giấc" Cô mệt mỏi nói
Châu Kỳ liền chở cô về nhà, tới nơi Tuyết Băng xuống xe nói: "Tạm biệt, anh về cẩn thận"
Vào nhà liền thấy Ngô Đình đứng chình ình ở đó, cô nắm chặt tay: "Mau cút cho tôi"
"Anh xin lỗi" Hắn tiến đến gần cô
Tuyết Băng lùi ra xa bịt tai lại: "Đi đi, bây giờ tôi không muốn thấy anh"
Hắn lắc đầu: "Anh không đi"
Đi vào nhà lấy muối ra, lạnh mặt rải cả bao muối trên người hắn: "Anh chà đạp giày vò tôi bây giờ chạy đến xin lỗi? Anh là người à? Lời xin lỗi từ miệng anh tôi nghe không lọt tai nhé, với tôi anh là một cơn ác mộng, xin hãy để cho tôi yên đi. Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho một kẻ bại hoại là anh, nên đừng có suốt ngày xin lỗi nữa. Làm như vậy chỉ khiến tôi thêm ghê tởm anh"
Nói rồi cô đẩy hắn ra ngoài, đóng cửa lại. Hắn ở bên ngoài không thấy cô động tĩnh liền đi, mới quay lại liền thấy Châu Kỳ đứng đó. Anh không nhanh không chậm nói với Ngô Đình: "Đừng làm phiền Tuyết Băng nữa"
"Anh không có quyền gì mà yêu cầu tôi như vậy" Ngô Đình lạnh lùng nói
"Tôi không có quyền, vậy một người năm năm trước khiến cô ấy mất hai đứa con lại có quyền à? Cậu không xứng để làm phiền cô ấy"
"Hai đứa con? Có ý gì?" Hắn nhíu mày
Châu Kỳ chỉ vào mặt Ngô Đình: "Chính cậu đã khiến cho Tuyết Băng sẩy thai, ngày cô ấy đến xin cậu ghép tủy cho David, cậu đã đẩy ngã cô ấy. Đừng nói là không nhớ nhé?"
Hắn bàng hoàng một lúc lâu, cuối cùng cứng đầu nói: "Chính vì như vậy nên tôi phải ở bên để bù đắp cho Tuyết Băng"
"Tôi dùng cái mạng tôi thề với cậu rằng không bao giờ Tuyết Băng sẽ quay lại với kẻ đã hại chết con mình" Châu Kỳ khẳng định
Ngô Đình nhìn Châu Kỳ: "Tin anh với Tuyết Băng kết hôn là giả đúng chứ"
"Lúc trước là giả nhưng bây giờ là thật"
"Tôi biết Tuyết Băng vẫn còn yêu tôi, nói kết hôn chỉ để tôi biết khó mà lui, nhưng tôi không dễ bỏ cuộc vậy đâu"
"Cậu bỏ hay không bỏ là việc của cậu, còn tôi và Tuyết Băng lấy nhau là việc của chúng tôi. Không liên quan đến nhau" Nói rồi Châu Kỳ bỏ đi
Mới đi được vài bước Ngô Đình đã lên tiếng: "Tuyết Băng đã lên giường với tôi, anh còn muốn kết hôn với cô ấy sao?"
Thì ra bởi vậy nên hôm nay Tuyết Băng mới thất thần, lúc nhìn cô nhắm mắt mặc cho xe chạy tới, lúc đó chắc chắn Tuyết Băng rất tuyệt vọng. Anh nghiến răng đi tới lôi cổ Ngô Đình đấm cho hắn lăn quay xuống đất: "Khốn nạn"
Hắn ngồi dậy lau máu trên mũi: "Khốn nạn cũng được, làm vậy thì anh mới từ bỏ Tuyết Băng"
"Cậu nhầm rồi, dù cậu có làm gì tôi vẫn sẽ ở bên cô ấy" Châu Kỳ lạnh lùng nói
"Chẳng lẽ anh không ngại sao?" Hắn hỏi
"Mắc mớ gì phải ngại, tôi không phải loại người nghe tin vợ mình léng phéng với người khác liền quay mặt ba trăm sáu mươi độ, nên nhớ một lần làm tiểu nhân thì cả đời cũng vậy thôi thưa giám đốc Ngô Đình, có không giữ mất rồi đi tìm cũng không được đâu"
Từ xa một chiếc xe tải đi tới nhưng Tuyết Băng không hề hay biết, tài xế hết sức là hét vẫy tay ra hiệu tránh đường. Xe gần tới cô mới quay lại, giờ có tránh cũng không kịp. Tuyết Băng nhắm mắt nghĩ chết cũng tốt, không cần phải gắng gượng hay đối mặt với một số chuyện, cảm thấy rất mệt mỏi không muốn tiếp tục nữa.
Đến những giây cuối bỗng có một bàn tay kéo cô lại. Lúc chiều Lan Anh cần cô ký một số hồ sơ, nhưng điện số máy thuê bao. Bình thường tổng giám đốc hay đi với Châu Kỳ nên Lan Anh gọi hỏi. Cũng như Lan Anh, Châu Kỳ gọi cũng không được. Cảm thấy lạ vì Tuyết Băng không bao giờ tắt máy như vậy, buổi tối qua phòng Cẩm Mân hỏi: "Chiều nay lúc xong tiệc em thấy Tuyết Băng không"
Cẩm Mân lắc đầu, chợt nhớ đến gì đó liền nói: "À mà nãy trên điện thoại định vị đang ở trên đường quốc lộ gần nhà cũ của nó"
Như linh cảm anh liền lái xe tới đó, nhà anh cách đường quốc lộ phải mất hai tiếng đi xe. Đến nơi đã mười một rưỡi, từ xa thấy cô đang đứng thất thần giữa đường trong khi có chiếc xe tải đang đi tới. Anh liền nhấn ga lao đến nhanh chóng xuống xe kéo cô qua bên kia, vì lực mạnh nên cả anh và Tuyết Băng đều ngã lăn quay xuống dốc. Châu Kỳ ôm cô nên khi xuống dốc anh chịu nhiều lực hơn, hỏi người đang nằm trên người mình: "Không sao chứ"
Tuyết Băng bàng hoàng nhìn Châu Kỳ: "Tay anh chảy máu rồi kìa còn ở đó mà hỏi em"
Vào viện Châu Kỳ phải khâu năm mũi, còn Tuyết Băng chỉ bị trầy xước nhẹ. Cô cầm thuốc đưa anh: "Bác sĩ bảo trong mấy ngày nay không được cho vết thương đụng nước"
Anh hỏi cô: "Hôm nay có chuyện gì mà em lơ đễnh thế, suýt chút nữa thì cái mạng em toi rồi đấy"
Tuyết Băng yên lặng không nói, Châu Kỳ nhìn cô: "Khi trưa anh hơi nóng, xin lỗi"
Cô lắc đầu: "Có gì mà phải xin lỗi chứ"
"Anh sẽ không kết hôn cho đến khi em chưa chịu mở lòng" Anh nói
Cô mỉm cười: "Làm sao em có thể mở lòng được khi trên người em chằng chịt những vết thương, nỗi đau của quá khứ để lại"
"Sống để tiến về tương lai chứ không phải để nhìn lại quá khứ, anh hiểu là em chưa đủ lòng tin ở anh, em sợ cảm giác sẽ thêm những vết thương nữa. Nhưng em có thể nào ngoại lệ lần này không? Anh không cần em phải chấp nhận mở lòng với anh ngay bây giờ, nhưng ít nhất chúng ta hãy tìm hiểu nhau. Đến thời gian nào đó em đã đủ lòng tin vào anh thì tiến tới hôn nhân" Anh trầm ngâm
"Cứ vậy đi, hãy tìm hiểu nhau" Cô khẽ gật đầu
Anh nhẹ nhàng ôm cô cười: "Tốn calo cuối cùng cũng có chút tiến triển"
"Bây giờ em muốn ngủ một giấc" Cô mệt mỏi nói
Châu Kỳ liền chở cô về nhà, tới nơi Tuyết Băng xuống xe nói: "Tạm biệt, anh về cẩn thận"
Vào nhà liền thấy Ngô Đình đứng chình ình ở đó, cô nắm chặt tay: "Mau cút cho tôi"
"Anh xin lỗi" Hắn tiến đến gần cô
Tuyết Băng lùi ra xa bịt tai lại: "Đi đi, bây giờ tôi không muốn thấy anh"
Hắn lắc đầu: "Anh không đi"
Đi vào nhà lấy muối ra, lạnh mặt rải cả bao muối trên người hắn: "Anh chà đạp giày vò tôi bây giờ chạy đến xin lỗi? Anh là người à? Lời xin lỗi từ miệng anh tôi nghe không lọt tai nhé, với tôi anh là một cơn ác mộng, xin hãy để cho tôi yên đi. Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho một kẻ bại hoại là anh, nên đừng có suốt ngày xin lỗi nữa. Làm như vậy chỉ khiến tôi thêm ghê tởm anh"
Nói rồi cô đẩy hắn ra ngoài, đóng cửa lại. Hắn ở bên ngoài không thấy cô động tĩnh liền đi, mới quay lại liền thấy Châu Kỳ đứng đó. Anh không nhanh không chậm nói với Ngô Đình: "Đừng làm phiền Tuyết Băng nữa"
"Anh không có quyền gì mà yêu cầu tôi như vậy" Ngô Đình lạnh lùng nói
"Tôi không có quyền, vậy một người năm năm trước khiến cô ấy mất hai đứa con lại có quyền à? Cậu không xứng để làm phiền cô ấy"
"Hai đứa con? Có ý gì?" Hắn nhíu mày
Châu Kỳ chỉ vào mặt Ngô Đình: "Chính cậu đã khiến cho Tuyết Băng sẩy thai, ngày cô ấy đến xin cậu ghép tủy cho David, cậu đã đẩy ngã cô ấy. Đừng nói là không nhớ nhé?"
Hắn bàng hoàng một lúc lâu, cuối cùng cứng đầu nói: "Chính vì như vậy nên tôi phải ở bên để bù đắp cho Tuyết Băng"
"Tôi dùng cái mạng tôi thề với cậu rằng không bao giờ Tuyết Băng sẽ quay lại với kẻ đã hại chết con mình" Châu Kỳ khẳng định
Ngô Đình nhìn Châu Kỳ: "Tin anh với Tuyết Băng kết hôn là giả đúng chứ"
"Lúc trước là giả nhưng bây giờ là thật"
"Tôi biết Tuyết Băng vẫn còn yêu tôi, nói kết hôn chỉ để tôi biết khó mà lui, nhưng tôi không dễ bỏ cuộc vậy đâu"
"Cậu bỏ hay không bỏ là việc của cậu, còn tôi và Tuyết Băng lấy nhau là việc của chúng tôi. Không liên quan đến nhau" Nói rồi Châu Kỳ bỏ đi
Mới đi được vài bước Ngô Đình đã lên tiếng: "Tuyết Băng đã lên giường với tôi, anh còn muốn kết hôn với cô ấy sao?"
Thì ra bởi vậy nên hôm nay Tuyết Băng mới thất thần, lúc nhìn cô nhắm mắt mặc cho xe chạy tới, lúc đó chắc chắn Tuyết Băng rất tuyệt vọng. Anh nghiến răng đi tới lôi cổ Ngô Đình đấm cho hắn lăn quay xuống đất: "Khốn nạn"
Hắn ngồi dậy lau máu trên mũi: "Khốn nạn cũng được, làm vậy thì anh mới từ bỏ Tuyết Băng"
"Cậu nhầm rồi, dù cậu có làm gì tôi vẫn sẽ ở bên cô ấy" Châu Kỳ lạnh lùng nói
"Chẳng lẽ anh không ngại sao?" Hắn hỏi
"Mắc mớ gì phải ngại, tôi không phải loại người nghe tin vợ mình léng phéng với người khác liền quay mặt ba trăm sáu mươi độ, nên nhớ một lần làm tiểu nhân thì cả đời cũng vậy thôi thưa giám đốc Ngô Đình, có không giữ mất rồi đi tìm cũng không được đâu"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook