Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt
-
Chương 44
Đỉnh Thanh Loan có Thanh Loan điện, trong Thanh Loan điện có Vân Thanh.
Mọi người mới vừa rồi còn hoảng hốt, giờ phút này đều lộ vẻ khiếp sợ.
Mà Tiêu Hòa lại càng không thốt ra được nửa câu.
Vốn tưởng là tuyệt cảnh, vốn tưởng sẽ rơi xuống huyền nhai, nhưng vạn vạn không ngờ lại mở ra hi vọng tươi sáng.
Nguyên Phong nhíu mày, nhưng chưởng môn đã lên tiếng, lão không có quyền xen vào, đành mở mắt trừng trừng nhìn tiểu thiếu niên đầy nghiệp chướng bước nhanh lên núi.
Tiêu Hòa từng nhiều lần ảo tưởng cảnh hai người lần thứ hai gặp mặt, nhưng giây phút tận mắt chứng kiến, so với ảo tưởng của hắn phải đẹp gấp mấy trăm lần.
Trên đỉnh Thanh Loan mây mù lượn lờ, Thanh Loan điện tựa tiên điểu(1) phi cao, lỗi lạc đồ sộ, ưu mỹ như họa.
Song cảnh đẹp có hơn, mây đẹp có hơn cũng không sao sánh bằng người đứng trong điện kia.
Trường bào như tơ khẽ lướt trong sương mù, tóc đen dài ngang eo tựa dòng chảy nơi nước sâu, y quay đầu, ánh nhìn vân đạm phong khinh, tức thì khiến Tiêu Hòa không màng gì nữa.
“Lại đây.” Y nhẹ giọng gọi hắn.
Tiêu Hòa tiến về phía y.
Vân Thanh rũ mắt nhìn hắn, chất giọng êm tai lên tiếng hỏi: “Tên là gì?”
Tiêu Hòa chợt thấy khẩn trương: “Hồi bẩm chưởng môn chân nhân, đệ tử họ Tiêu danh một chữ Hòa.”
“Tiêu Hòa.” Vân Thanh nhẩm lại hai chữ này, khẽ cười nói “Rất thuận tai.”
Tiêu Hòa càng thêm khẩn trương.
Nhưng Vân Thanh không hỏi thêm gì, chỉ chỉ bên cạnh hắn, nói: “Dâng trà.”
Lúc này Tiêu Hòa mới hoàn hồn, vội nâng chung trà lên, quỳ gối xuống đất, hành lễ bái sư.
“Sư tôn, xin nhận một lạy của đồ nhi.”
Tiêu Hòa dập đầu tám cái, Vân Thanh tiếp nhận trà của hắn, nhấp một chút xem như tiếp nhận.
Y chầm chậm nói: “Từ nay ngươi sẽ là đệ tử của ta, cố gắng cho tốt, siêng năng tu tập, chớ cô phụ mong đợi của vi sư.”
Y dung nhan tuyệt thế, thanh âm trầm nhẹ, mặc dù giây phút này tận mắt chứng kiến, tận tai nghe được, nhưng vẫn có cảm giác rất không chân thật.
Tiêu Hòa trong lòng ngưng trọng, trong thanh âm đầy tình cảm luyến mộ: “Đồ nhi tuyệt không phụ sở vọng của người!”
***
Ngày tháng sau đó tốt đẹp đến Tiêu Hoà nằm mơ cũng chưa chắc mơ thấy.
Hắn lưu lại đỉnh Thanh Loan, trở thành một đệ tử thân truyền cũng là duy nhất của Thanh Vân chân nhân.
Hắn được hưởng nguồn tài nguyên tốt nhất, được ban sân viện linh khí nồng đậm, hiếm thấy nhất là nội viện có một linh tuyền có hiệu quả tẩm bổ tốt nhất đối với tu sĩ hệ Thuỷ.
Vân Thanh đối đãi hắn vô cùng tốt, ăn, mặc, ở, đi lại, vật dụng hàng ngày, mọi thứ an bài thỏa đáng, ngoài ra mỗi ngày còn dành thời gian đến giải đáp thắc mắc cho hắn.
Thân là chưởng môn, thân là đệ nhất nhân lục địa Lâm Nguyên, y rất bận, nhưng vô luận bận đến mấy, mỗi ngày y đều gặp hắn một lần.
Đôi khi là buổi sớm yên tĩnh, đôi khi là buổi chiều nhàn hạ, cũng có khi lúc trời chạng vạng tối.
Chung quy sẽ không bỏ lỡ ngày nào, mỗi lần gặp mặt, y đều dốc lòng giảng giải tâm pháp Hoa Vân tông, bí thuật, thậm chí tâm đắc tu luyện cho hắn.
Tiêu Hòa chưa từng có sư phụ, nhưng cảm thấy tuyệt không ai có trách nhiệm, chân thành, hoàn mỹ hơn sư tôn nhà mình.
Lạc Phi cũng đã bái sư nên có thể thường xuyên tới tìm Tiêu Hòa, hai người nói chuyện phiếm một hồi, Lạc Phi kinh ngạc không ngớt: “Thật sao? Mỗi ngày chưởng môn chân nhân đều chỉ dạy cho đệ?”
Tiêu Hòa gật đầu: “Đệ đâu cần thiết phải lừa ca, như ba ngày đầu sư tôn giảng về phương pháp ngưng khí, mấy ngày này bắt đầu dạy kỹ xảo vận hành chu thiên, mấy ngày nữa hẳn là cách thi thuật…”
Tiêu Hòa nói xong, Lạc Phi càng thêm kinh ngạc: “Dù là đệ tử thân truyền nhưng ca chưa từng nghe nói sẽ giảng bài mỗi ngày.”
Tiêu Hòa nghi hoặc, hỏi: “Vậy ca tu tập cùng sư phụ ca thế nào?”
Lạc Phi thở dài nói: “Tuy ca được sư phụ thu làm môn hạ nhưng tới giờ luôn do sư huynh giảng bài, hơn nữa sư huynh tương đối bận, cách bảy ngày giảng bài một lần đã là không tồi.”
So sánh với Tiêu Hoà, cách biệt như trời đất.
Tiêu Hòa chung quy chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, nghe Lạc Phi kể, chỉ cảm thấy trong lòng nóng hổi: “Quả nhiên sư tôn của đệ là độc nhất vô nhị, tốt nhất giỏi nhất.”
Lạc Phi quay đầu nhìn hắn, bắt gặp thiếu niên khẽ nhướng mày nhếch mép, lại bị bộ dáng đắc ý này chọc cho lòng ngứa ngáy.
Vậy nên những lời đáng giận cũng trở thành không sao cả.
Lạc Phi cười cười: “Ừ ừ, sư tôn đệ tốt nhất giỏi nhất, dù sao người cũng là thiên hạ đệ nhất nhân mà!”
Tiêu Hòa ý thức được mình nói sai, ngại ngùng nói: “Ấy… Nguyên Thụy trưởng lão cũng là sư phụ rất tốt.”
Lạc Phi bái làm môn đệ cuả Nguyên Thụy trưởng lão, Tiêu Hòa lúc này mới nghĩ ra, muốn bổ cứu, song không tránh khỏi muộn một chút.
Lạc Phi không hề để tâm, tốt tính nhìn hắn: “Đệ có cơ duyên như vậy, cũng không uổng công đệ cố gắng nhiều năm.”
Nghe đối phương nói thế, Tiêu Hoà rất cảm kích, càng cảm thấy con người Lạc Phi thực tốt, thực đáng giá kết giao.
Quan hệ cả hai vốn cũng thường thường, bởi vì cùng đi tới hoàn cảnh xa lạ nên dần trở nên thân thiết hơn.
Trải qua cuộc sống tiêu sái tự tại, quan hệ của Tiêu Hòa cùng sư tôn từ khẩn trương thấp thỏm lúc mới đầu cũng trở nên quen thuộc, thẳng đến hiện tại, Tiêu Hòa đã dám trò chuyện phiếm với Vân Thanh sau giờ học.
“Sư tôn.” Tiêu Hòa vừa dẫn nước trong linh tuyền vừa hỏi “Người còn nhớ chuyện của bảy năm trước không ạ?”
Hắn vừa luyện công vừa nói chuyện, Vân Thanh cũng không mất hứng, chỉ nhẹ giọng hỏi lại: “Hửm?”
Tiêu Hòa nhìn Vân Thanh, chớp mắt mấy cái mới kể: “Năm đó người đã cứu đệ tử.”
Tay bưng trà của Vân Thanh chợt khựng, nhưng vẻ mặt không có quá nhiều biểu hiện, lãnh đạm nói: “Ta không nhớ rõ.”
Tiêu Hòa hơi thất vọng, nhưng không ngoài ý muốn.
“Người quên cũng bình thường ạ, dù sao đã qua lâu như vậy, hơn nữa việc người cứu đệ tử bất quá chỉ là nhấc tay chi lao, không tất yếu phải nhớ ạ.” Hắn tự phối hợp tự nói, tia sáng trong mắt không tắt mà còn bùng sáng lên “Tuy người đã quên nhưng đệ tử vĩnh viễn sẽ không quên, người đã cứu mạng đệ tử, tiếp hi vọng sống cho đệ tử!”
Đối phương nói đến chân thành khẩn thiết, đuôi mắt Vân Thanh chỉ lướt qua hắn một cái liền quay đầu nhìn chằm chằm lá trà trôi nổi, nhẹ giọng nói: “Vì ta cứu ngươi nên ngươi mới ngưỡng mộ ta?”
Không ngờ Vân Thanh sẽ đáp lời, Tiêu Hòa kinh hỉ: “Cũng không chỉ như vậy, đệ tử không nhớ được chuyện năm đó, chỉ láng máng nhớ cha mẹ thân vong, sau đó chính là người, trong mắt trong đầu trong tất cả ý thức đều là người. Thật đó ạ, lại nói có thể người sẽ không tin, nhưng khi đó đệ tử chỉ có ý niệm duy nhất là nếu được gặp lại người thì tốt quá.”
Thiếu niên dung mạo tuấn tú, hai mắt trong trẻo, chất giọng mềm mại nói ra lời êm tai, mặc cho ai thấy đều sẽ động dung.
Nhưng con ngươi Vân Thanh lại tối đi, không nhìn đối phương lấy một cái, chất giọng trầm tĩnh nói: “Lúc ấy ngươi gặp nạn, để tự bảo vệ mà mất đi ký ức, mà ta đúng lúc xuất hiện, thay thế thứ ngươi ao ước lại đánh mất, trở thành ý niệm của ngươi.”
Tiêu Hòa nghe không hiểu, chân mày hơi nhíu lại.
Vân Thanh quay đầu nhìn hắn, chầm chậm nói: “Ngươi xem ta thành người nhà đã mất, trở thành trụ cột tinh thần, càng trở thành một tín niệm sinh tồn, đúng không?”
Tiêu Hòa cảm thấy y nói đúng, nhưng cố ngẫm lại vẫn thấy có chỗ nào không đúng.
Vân Thanh khẽ cười, đặt tách trà xuống, cúi người nhìn thẳng hắn: “Tiêu Hòa, hiện tại ngươi ở bên cạnh ta, có vui không?”
Tiêu Hòa ở bên Vân Thanh suốt ba tháng, nhưng chưa từng cùng sư tôn nhìn nhau ở khoảng cách gần thế này.
Hắn biết Vân Thanh có dung mạo khiến khắp thiên hạ phải tán thán, cũng biết y có đôi con ngươi mỹ lệ đạm nhạt tựa núi xa khi ẩn khi hiện.
Chỉ là cùng y đối diện khắc này, tim hắn suýt chút ngừng đập.
Không phải vì dung mạo khuynh thế kia, mà vì đôi mắt sáng ngời bạc tình quả dục.
“Đệ tử…” Tiêu Hòa mấp mấy môi, lại không thốt ra được một chữ.
Vân Thanh nhìn hắn, dẫn dắt: “Cao hứng không?”
“Cao hứng.” Tiêu Hòa mở miệng.
Nụ cười nơi khoé môi Vân Thanh lọt vào trong mắt, nháy mắt làm đôi con ngươi trong trẻo nhiễm lên cảm xúc nồng nhiệt như liệt hoả thiêu đốt.
Con tim luôn tĩnh lặng bắt đầu điên cuồng đập, toàn thân hắn cũng như bị thiêu cháy.
Mà ngay lúc này, vì hắn phân tâm quá mức, linh tuyền trong tay không khống chế được, ầm ầm đổ xuống.
Y phục mỏng manh ướt đẫm, dáng người thiếu niên xinh đẹp vô ý hiển lộ.
Tiêu Hòa vẫn không nhúc nhích, mà đường nhìn nóng cháy của Vân Thanh như muốn cấu xe y phục đối phương, đốt tới da thịt đối phương.
Không hiểu sao Tiêu Hoà thấy lạnh run, cúi đầu hô: “Sư… Sư tôn.”
Một tiếng gọi, hai chữ.
Bỗng dưng hết thảy kiều diễm tan thành mây khói.
Vân Thanh đứng dậy, tay khẽ nâng, nước đọng nháy mắt bốc hơi, y phục Tiêu Hòa khôi phục như lúc ban đầu, mà thần thái Vân Thanh cũng trở về điềm tĩnh đạm nhạt.
Tiêu Hòa không thể hồi thần nhanh như thế, lại gọi: “Sư tôn…”
Âm điệu mềm nhẹ nỉ non, như cầu khẩn thứ gì.
Mắt Vân Thanh tối đi, nhưng rất nhanh vững tâm, đều đều nói: “Có thể nhận ngươi làm đồ đệ, ta cũng rất vui.”
Lời này bao hàm ý tốt, nhưng xa cách cùng lãnh đạm bên trong lại khiến Tiêu Hòa giật mình một cái, hồi thần.
***
Tối đó Tiêu Hòa nằm mộng, một giấc mộng đầy sắc màu không thể nói ra.
Hôm sau kinh hoàng tỉnh lại, trái tim đập liên hồi.
Hắn… Hắn mơ thấy…
Hình ảnh trong mơ vẫn còn rõ nét, hắn có thể nhìn thấy, có thể nghe được, có thể cảm nhận.
Cảm giác được sư tôn hôn, cảm giác được ánh nhìn nóng bỏng của sư tôn, càng cảm giác được khoái hoạt vô thượng sư tôn mang đến.
Việc này thật hoang đường!
Đích thật hắn ngưỡng mộ sùng kính sư tôn, nhưng sao hắn lại sinh tà niệm như vậy? Có suy nghĩ dơ bẩn như vậy?
Chợt nhớ tới lời Tô Nghĩa Thần nói, đáy lòng Tiêu Hòa lạnh lẽo.
Chẳng lẽ hắn thật bất kham như tên đó nói?
Không… Không thể nào, tuyệt đối sẽ không!
Tiêu Hòa lắc đầu nguầy nguậy, xếp bằng tĩnh tọa, vận một vòng chu thiên, rốt cục loại bỏ tạp niệm trong đầu, bình ổn tâm tư.
Không dám suy nghĩ một phút nào, chỉ si mê tu luyện tâm pháp, lại không ngờ lần tu luyện này kéo dài hơn mười ngày.
Sau đó, Tiêu Hòa nghênh đón một ngày ngoài ý muốn nhất từ lúc lên đỉnh Thanh Loan sơn.
Hôm nay… Sư tôn không giảng bài cho hắn, hôm nay, thẳng đến bầu trời tối đen, hắn mới gặp được y.
Nhưng không chỉ một mình sư tôn.
Tiêu Hòa từ xa đã nhìn thấy, ngơ ngác cảm thấy nơi lồng ngực như có dòng nước đá chảy ngược.
Mây mù lượn lờ, nam tử bạch bào tựa trích tiên hạ phàm, tiên phong mờ ảo, tao nhã khiếp nhân.
Mà bên cạnh y có một nữ tử mỹ mạo, váy dài diễm sắc cũng không lấp được mắt phượng môi hồng, nổi bật màu da nhược tuyết, dung mạo khuynh thành.
Họ cùng nhau bước đi, nữ tử dịu dàng quyến rũ, nam tử cúi đầu mỉm cười, song mâu đạm nhạt lộ vẻ nhu tình nhuận ý.
Yết hầu Tiêu Hòa khẽ nhấp nhô, bàn tay không tự chủ mà siết chặt.
Vân Thanh nhìn thấy hắn, con ngươi khẽ tối đi, vẫy tay nói: “Tiêu Hòa, mấy ngày này ngươi tự mình tu tập, có ổn không?”
Tiêu Hòa buồn buồn nói: “Dạ ổn.”
Vân Thanh làm như không nhận ra cảm xúc suy sụp của hắn, tiếp tục giới thiệu: “Vị này chính là Hồng Sương chân nhân, sư mẫu ngươi.”
Tuy rằng đã đoán được, nhưng tận tai nghe, Tiêu Hòa vẫn khẽ run, vội ổn định tinh thần, cúi đầu thưa chào.
Hồng Sương người cũng như tên, diễm lệ trương dương, đẹp đến quá mức.
Nhưng nàng rất nhiệt tình với Tiêu Hoà, tuy Tiêu Hòa có chút lạnh lùng và câu nệ, nhưng nàng lại lôi kéo hắn, tặng cho hắn một giới chỉ(1)kiểu cổ.
Tiêu Hòa vừa cầm trong tay liền biết đó là một pháp bảo không gian, không khỏi rùng mình, muốn từ chối.
Nhưng Vân Thanh lại lên tiếng: “Nhận lấy đi, đây là chút tâm ý của nàng.”
Sư tôn đã nói như vậy, Tiêu Hòa nhếch miệng tạ ơn.
Hồng Sương cười đến diễm lệ: “Đừng khách khí, ngươi là đồ đệ duy nhất của Vân Thanh, ta cũng nên quan tâm ngươi.”
Tiêu Hòa tiếp tục nói cảm tạ, nhưng thật không muốn ở lại đây nữa, cất lời tạ tội xin cáo lui trước.
Tiêu Hòa đi rồi, Hồng Sương mới vừa rồi còn tựa lên người Vân Thanh lập tức đứng dậy, biếng nhác chơi đùa mái tóc dài, khẽ thở dài: “Hài tử này thật khả ái, ngươi thích thì cứ thu, tội gì phải diễn màn này tổn thương tâm hắn.”
Vân Thanh nhìn chằm chằm nơi ấy, không lên tiếng.
Ngay lúc Hồng Sương cho rằng mình không có được đáp án, Vân Thanh chậm chạp mở miệng.
“Ta tránh hắn bảy năm, nhìn hắn bảy năm, đã đến lúc nên kết thúc.”
-Hết chapter 44-
Chú giải:
(1) Giới chỉ: nhẫn
Mọi người mới vừa rồi còn hoảng hốt, giờ phút này đều lộ vẻ khiếp sợ.
Mà Tiêu Hòa lại càng không thốt ra được nửa câu.
Vốn tưởng là tuyệt cảnh, vốn tưởng sẽ rơi xuống huyền nhai, nhưng vạn vạn không ngờ lại mở ra hi vọng tươi sáng.
Nguyên Phong nhíu mày, nhưng chưởng môn đã lên tiếng, lão không có quyền xen vào, đành mở mắt trừng trừng nhìn tiểu thiếu niên đầy nghiệp chướng bước nhanh lên núi.
Tiêu Hòa từng nhiều lần ảo tưởng cảnh hai người lần thứ hai gặp mặt, nhưng giây phút tận mắt chứng kiến, so với ảo tưởng của hắn phải đẹp gấp mấy trăm lần.
Trên đỉnh Thanh Loan mây mù lượn lờ, Thanh Loan điện tựa tiên điểu(1) phi cao, lỗi lạc đồ sộ, ưu mỹ như họa.
Song cảnh đẹp có hơn, mây đẹp có hơn cũng không sao sánh bằng người đứng trong điện kia.
Trường bào như tơ khẽ lướt trong sương mù, tóc đen dài ngang eo tựa dòng chảy nơi nước sâu, y quay đầu, ánh nhìn vân đạm phong khinh, tức thì khiến Tiêu Hòa không màng gì nữa.
“Lại đây.” Y nhẹ giọng gọi hắn.
Tiêu Hòa tiến về phía y.
Vân Thanh rũ mắt nhìn hắn, chất giọng êm tai lên tiếng hỏi: “Tên là gì?”
Tiêu Hòa chợt thấy khẩn trương: “Hồi bẩm chưởng môn chân nhân, đệ tử họ Tiêu danh một chữ Hòa.”
“Tiêu Hòa.” Vân Thanh nhẩm lại hai chữ này, khẽ cười nói “Rất thuận tai.”
Tiêu Hòa càng thêm khẩn trương.
Nhưng Vân Thanh không hỏi thêm gì, chỉ chỉ bên cạnh hắn, nói: “Dâng trà.”
Lúc này Tiêu Hòa mới hoàn hồn, vội nâng chung trà lên, quỳ gối xuống đất, hành lễ bái sư.
“Sư tôn, xin nhận một lạy của đồ nhi.”
Tiêu Hòa dập đầu tám cái, Vân Thanh tiếp nhận trà của hắn, nhấp một chút xem như tiếp nhận.
Y chầm chậm nói: “Từ nay ngươi sẽ là đệ tử của ta, cố gắng cho tốt, siêng năng tu tập, chớ cô phụ mong đợi của vi sư.”
Y dung nhan tuyệt thế, thanh âm trầm nhẹ, mặc dù giây phút này tận mắt chứng kiến, tận tai nghe được, nhưng vẫn có cảm giác rất không chân thật.
Tiêu Hòa trong lòng ngưng trọng, trong thanh âm đầy tình cảm luyến mộ: “Đồ nhi tuyệt không phụ sở vọng của người!”
***
Ngày tháng sau đó tốt đẹp đến Tiêu Hoà nằm mơ cũng chưa chắc mơ thấy.
Hắn lưu lại đỉnh Thanh Loan, trở thành một đệ tử thân truyền cũng là duy nhất của Thanh Vân chân nhân.
Hắn được hưởng nguồn tài nguyên tốt nhất, được ban sân viện linh khí nồng đậm, hiếm thấy nhất là nội viện có một linh tuyền có hiệu quả tẩm bổ tốt nhất đối với tu sĩ hệ Thuỷ.
Vân Thanh đối đãi hắn vô cùng tốt, ăn, mặc, ở, đi lại, vật dụng hàng ngày, mọi thứ an bài thỏa đáng, ngoài ra mỗi ngày còn dành thời gian đến giải đáp thắc mắc cho hắn.
Thân là chưởng môn, thân là đệ nhất nhân lục địa Lâm Nguyên, y rất bận, nhưng vô luận bận đến mấy, mỗi ngày y đều gặp hắn một lần.
Đôi khi là buổi sớm yên tĩnh, đôi khi là buổi chiều nhàn hạ, cũng có khi lúc trời chạng vạng tối.
Chung quy sẽ không bỏ lỡ ngày nào, mỗi lần gặp mặt, y đều dốc lòng giảng giải tâm pháp Hoa Vân tông, bí thuật, thậm chí tâm đắc tu luyện cho hắn.
Tiêu Hòa chưa từng có sư phụ, nhưng cảm thấy tuyệt không ai có trách nhiệm, chân thành, hoàn mỹ hơn sư tôn nhà mình.
Lạc Phi cũng đã bái sư nên có thể thường xuyên tới tìm Tiêu Hòa, hai người nói chuyện phiếm một hồi, Lạc Phi kinh ngạc không ngớt: “Thật sao? Mỗi ngày chưởng môn chân nhân đều chỉ dạy cho đệ?”
Tiêu Hòa gật đầu: “Đệ đâu cần thiết phải lừa ca, như ba ngày đầu sư tôn giảng về phương pháp ngưng khí, mấy ngày này bắt đầu dạy kỹ xảo vận hành chu thiên, mấy ngày nữa hẳn là cách thi thuật…”
Tiêu Hòa nói xong, Lạc Phi càng thêm kinh ngạc: “Dù là đệ tử thân truyền nhưng ca chưa từng nghe nói sẽ giảng bài mỗi ngày.”
Tiêu Hòa nghi hoặc, hỏi: “Vậy ca tu tập cùng sư phụ ca thế nào?”
Lạc Phi thở dài nói: “Tuy ca được sư phụ thu làm môn hạ nhưng tới giờ luôn do sư huynh giảng bài, hơn nữa sư huynh tương đối bận, cách bảy ngày giảng bài một lần đã là không tồi.”
So sánh với Tiêu Hoà, cách biệt như trời đất.
Tiêu Hòa chung quy chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, nghe Lạc Phi kể, chỉ cảm thấy trong lòng nóng hổi: “Quả nhiên sư tôn của đệ là độc nhất vô nhị, tốt nhất giỏi nhất.”
Lạc Phi quay đầu nhìn hắn, bắt gặp thiếu niên khẽ nhướng mày nhếch mép, lại bị bộ dáng đắc ý này chọc cho lòng ngứa ngáy.
Vậy nên những lời đáng giận cũng trở thành không sao cả.
Lạc Phi cười cười: “Ừ ừ, sư tôn đệ tốt nhất giỏi nhất, dù sao người cũng là thiên hạ đệ nhất nhân mà!”
Tiêu Hòa ý thức được mình nói sai, ngại ngùng nói: “Ấy… Nguyên Thụy trưởng lão cũng là sư phụ rất tốt.”
Lạc Phi bái làm môn đệ cuả Nguyên Thụy trưởng lão, Tiêu Hòa lúc này mới nghĩ ra, muốn bổ cứu, song không tránh khỏi muộn một chút.
Lạc Phi không hề để tâm, tốt tính nhìn hắn: “Đệ có cơ duyên như vậy, cũng không uổng công đệ cố gắng nhiều năm.”
Nghe đối phương nói thế, Tiêu Hoà rất cảm kích, càng cảm thấy con người Lạc Phi thực tốt, thực đáng giá kết giao.
Quan hệ cả hai vốn cũng thường thường, bởi vì cùng đi tới hoàn cảnh xa lạ nên dần trở nên thân thiết hơn.
Trải qua cuộc sống tiêu sái tự tại, quan hệ của Tiêu Hòa cùng sư tôn từ khẩn trương thấp thỏm lúc mới đầu cũng trở nên quen thuộc, thẳng đến hiện tại, Tiêu Hòa đã dám trò chuyện phiếm với Vân Thanh sau giờ học.
“Sư tôn.” Tiêu Hòa vừa dẫn nước trong linh tuyền vừa hỏi “Người còn nhớ chuyện của bảy năm trước không ạ?”
Hắn vừa luyện công vừa nói chuyện, Vân Thanh cũng không mất hứng, chỉ nhẹ giọng hỏi lại: “Hửm?”
Tiêu Hòa nhìn Vân Thanh, chớp mắt mấy cái mới kể: “Năm đó người đã cứu đệ tử.”
Tay bưng trà của Vân Thanh chợt khựng, nhưng vẻ mặt không có quá nhiều biểu hiện, lãnh đạm nói: “Ta không nhớ rõ.”
Tiêu Hòa hơi thất vọng, nhưng không ngoài ý muốn.
“Người quên cũng bình thường ạ, dù sao đã qua lâu như vậy, hơn nữa việc người cứu đệ tử bất quá chỉ là nhấc tay chi lao, không tất yếu phải nhớ ạ.” Hắn tự phối hợp tự nói, tia sáng trong mắt không tắt mà còn bùng sáng lên “Tuy người đã quên nhưng đệ tử vĩnh viễn sẽ không quên, người đã cứu mạng đệ tử, tiếp hi vọng sống cho đệ tử!”
Đối phương nói đến chân thành khẩn thiết, đuôi mắt Vân Thanh chỉ lướt qua hắn một cái liền quay đầu nhìn chằm chằm lá trà trôi nổi, nhẹ giọng nói: “Vì ta cứu ngươi nên ngươi mới ngưỡng mộ ta?”
Không ngờ Vân Thanh sẽ đáp lời, Tiêu Hòa kinh hỉ: “Cũng không chỉ như vậy, đệ tử không nhớ được chuyện năm đó, chỉ láng máng nhớ cha mẹ thân vong, sau đó chính là người, trong mắt trong đầu trong tất cả ý thức đều là người. Thật đó ạ, lại nói có thể người sẽ không tin, nhưng khi đó đệ tử chỉ có ý niệm duy nhất là nếu được gặp lại người thì tốt quá.”
Thiếu niên dung mạo tuấn tú, hai mắt trong trẻo, chất giọng mềm mại nói ra lời êm tai, mặc cho ai thấy đều sẽ động dung.
Nhưng con ngươi Vân Thanh lại tối đi, không nhìn đối phương lấy một cái, chất giọng trầm tĩnh nói: “Lúc ấy ngươi gặp nạn, để tự bảo vệ mà mất đi ký ức, mà ta đúng lúc xuất hiện, thay thế thứ ngươi ao ước lại đánh mất, trở thành ý niệm của ngươi.”
Tiêu Hòa nghe không hiểu, chân mày hơi nhíu lại.
Vân Thanh quay đầu nhìn hắn, chầm chậm nói: “Ngươi xem ta thành người nhà đã mất, trở thành trụ cột tinh thần, càng trở thành một tín niệm sinh tồn, đúng không?”
Tiêu Hòa cảm thấy y nói đúng, nhưng cố ngẫm lại vẫn thấy có chỗ nào không đúng.
Vân Thanh khẽ cười, đặt tách trà xuống, cúi người nhìn thẳng hắn: “Tiêu Hòa, hiện tại ngươi ở bên cạnh ta, có vui không?”
Tiêu Hòa ở bên Vân Thanh suốt ba tháng, nhưng chưa từng cùng sư tôn nhìn nhau ở khoảng cách gần thế này.
Hắn biết Vân Thanh có dung mạo khiến khắp thiên hạ phải tán thán, cũng biết y có đôi con ngươi mỹ lệ đạm nhạt tựa núi xa khi ẩn khi hiện.
Chỉ là cùng y đối diện khắc này, tim hắn suýt chút ngừng đập.
Không phải vì dung mạo khuynh thế kia, mà vì đôi mắt sáng ngời bạc tình quả dục.
“Đệ tử…” Tiêu Hòa mấp mấy môi, lại không thốt ra được một chữ.
Vân Thanh nhìn hắn, dẫn dắt: “Cao hứng không?”
“Cao hứng.” Tiêu Hòa mở miệng.
Nụ cười nơi khoé môi Vân Thanh lọt vào trong mắt, nháy mắt làm đôi con ngươi trong trẻo nhiễm lên cảm xúc nồng nhiệt như liệt hoả thiêu đốt.
Con tim luôn tĩnh lặng bắt đầu điên cuồng đập, toàn thân hắn cũng như bị thiêu cháy.
Mà ngay lúc này, vì hắn phân tâm quá mức, linh tuyền trong tay không khống chế được, ầm ầm đổ xuống.
Y phục mỏng manh ướt đẫm, dáng người thiếu niên xinh đẹp vô ý hiển lộ.
Tiêu Hòa vẫn không nhúc nhích, mà đường nhìn nóng cháy của Vân Thanh như muốn cấu xe y phục đối phương, đốt tới da thịt đối phương.
Không hiểu sao Tiêu Hoà thấy lạnh run, cúi đầu hô: “Sư… Sư tôn.”
Một tiếng gọi, hai chữ.
Bỗng dưng hết thảy kiều diễm tan thành mây khói.
Vân Thanh đứng dậy, tay khẽ nâng, nước đọng nháy mắt bốc hơi, y phục Tiêu Hòa khôi phục như lúc ban đầu, mà thần thái Vân Thanh cũng trở về điềm tĩnh đạm nhạt.
Tiêu Hòa không thể hồi thần nhanh như thế, lại gọi: “Sư tôn…”
Âm điệu mềm nhẹ nỉ non, như cầu khẩn thứ gì.
Mắt Vân Thanh tối đi, nhưng rất nhanh vững tâm, đều đều nói: “Có thể nhận ngươi làm đồ đệ, ta cũng rất vui.”
Lời này bao hàm ý tốt, nhưng xa cách cùng lãnh đạm bên trong lại khiến Tiêu Hòa giật mình một cái, hồi thần.
***
Tối đó Tiêu Hòa nằm mộng, một giấc mộng đầy sắc màu không thể nói ra.
Hôm sau kinh hoàng tỉnh lại, trái tim đập liên hồi.
Hắn… Hắn mơ thấy…
Hình ảnh trong mơ vẫn còn rõ nét, hắn có thể nhìn thấy, có thể nghe được, có thể cảm nhận.
Cảm giác được sư tôn hôn, cảm giác được ánh nhìn nóng bỏng của sư tôn, càng cảm giác được khoái hoạt vô thượng sư tôn mang đến.
Việc này thật hoang đường!
Đích thật hắn ngưỡng mộ sùng kính sư tôn, nhưng sao hắn lại sinh tà niệm như vậy? Có suy nghĩ dơ bẩn như vậy?
Chợt nhớ tới lời Tô Nghĩa Thần nói, đáy lòng Tiêu Hòa lạnh lẽo.
Chẳng lẽ hắn thật bất kham như tên đó nói?
Không… Không thể nào, tuyệt đối sẽ không!
Tiêu Hòa lắc đầu nguầy nguậy, xếp bằng tĩnh tọa, vận một vòng chu thiên, rốt cục loại bỏ tạp niệm trong đầu, bình ổn tâm tư.
Không dám suy nghĩ một phút nào, chỉ si mê tu luyện tâm pháp, lại không ngờ lần tu luyện này kéo dài hơn mười ngày.
Sau đó, Tiêu Hòa nghênh đón một ngày ngoài ý muốn nhất từ lúc lên đỉnh Thanh Loan sơn.
Hôm nay… Sư tôn không giảng bài cho hắn, hôm nay, thẳng đến bầu trời tối đen, hắn mới gặp được y.
Nhưng không chỉ một mình sư tôn.
Tiêu Hòa từ xa đã nhìn thấy, ngơ ngác cảm thấy nơi lồng ngực như có dòng nước đá chảy ngược.
Mây mù lượn lờ, nam tử bạch bào tựa trích tiên hạ phàm, tiên phong mờ ảo, tao nhã khiếp nhân.
Mà bên cạnh y có một nữ tử mỹ mạo, váy dài diễm sắc cũng không lấp được mắt phượng môi hồng, nổi bật màu da nhược tuyết, dung mạo khuynh thành.
Họ cùng nhau bước đi, nữ tử dịu dàng quyến rũ, nam tử cúi đầu mỉm cười, song mâu đạm nhạt lộ vẻ nhu tình nhuận ý.
Yết hầu Tiêu Hòa khẽ nhấp nhô, bàn tay không tự chủ mà siết chặt.
Vân Thanh nhìn thấy hắn, con ngươi khẽ tối đi, vẫy tay nói: “Tiêu Hòa, mấy ngày này ngươi tự mình tu tập, có ổn không?”
Tiêu Hòa buồn buồn nói: “Dạ ổn.”
Vân Thanh làm như không nhận ra cảm xúc suy sụp của hắn, tiếp tục giới thiệu: “Vị này chính là Hồng Sương chân nhân, sư mẫu ngươi.”
Tuy rằng đã đoán được, nhưng tận tai nghe, Tiêu Hòa vẫn khẽ run, vội ổn định tinh thần, cúi đầu thưa chào.
Hồng Sương người cũng như tên, diễm lệ trương dương, đẹp đến quá mức.
Nhưng nàng rất nhiệt tình với Tiêu Hoà, tuy Tiêu Hòa có chút lạnh lùng và câu nệ, nhưng nàng lại lôi kéo hắn, tặng cho hắn một giới chỉ(1)kiểu cổ.
Tiêu Hòa vừa cầm trong tay liền biết đó là một pháp bảo không gian, không khỏi rùng mình, muốn từ chối.
Nhưng Vân Thanh lại lên tiếng: “Nhận lấy đi, đây là chút tâm ý của nàng.”
Sư tôn đã nói như vậy, Tiêu Hòa nhếch miệng tạ ơn.
Hồng Sương cười đến diễm lệ: “Đừng khách khí, ngươi là đồ đệ duy nhất của Vân Thanh, ta cũng nên quan tâm ngươi.”
Tiêu Hòa tiếp tục nói cảm tạ, nhưng thật không muốn ở lại đây nữa, cất lời tạ tội xin cáo lui trước.
Tiêu Hòa đi rồi, Hồng Sương mới vừa rồi còn tựa lên người Vân Thanh lập tức đứng dậy, biếng nhác chơi đùa mái tóc dài, khẽ thở dài: “Hài tử này thật khả ái, ngươi thích thì cứ thu, tội gì phải diễn màn này tổn thương tâm hắn.”
Vân Thanh nhìn chằm chằm nơi ấy, không lên tiếng.
Ngay lúc Hồng Sương cho rằng mình không có được đáp án, Vân Thanh chậm chạp mở miệng.
“Ta tránh hắn bảy năm, nhìn hắn bảy năm, đã đến lúc nên kết thúc.”
-Hết chapter 44-
Chú giải:
(1) Giới chỉ: nhẫn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook