Đến khi Lance nói xong toàn bộ, Tiêu Hòa vẫn có chút không dám tin.

“Ngài nói… tất cả mọi người đều…”

“Đúng.” Lance thân mật kề sát lỗ tai hắn nhỏ giọng nói chuyện “Y sống quá lâu, cũng nắm quyền quá lâu, y không chết thế giới này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

“Nhưng mà…” Lòng Tiêu Hòa dâng lên một cỗ lửa giận không tên, hắn muốn lớn tiếng nói: Nếu không có y, ngay cả sinh mạng mấy người cũng không có nói chi tới thay đổi cái gì???

Thế nhưng hắn không thể nói, nói liền lộ tẩy.

“Mềm lòng?” Lance cúi đầu nhìn hắn.

Tiêu Hòa giật mình, chợt hoàn hồn lại, thần sắc đôi con ngươi tối đi: “Y đã giết Corwin, tôi muốn báo thù!”

“Vậy là được rồi.” Lance dịu dàng nhìn hắn, “Y giết chết người ngươi yêu, hủy diệt cuộc sống của ngươi, còn mưu đồ chiếm đoạt ngươi, giam cầm ngươi, ngươi nên phản kháng, nên báo thù, nên… hận y!”

Tiêu Hòa không lên tiếng, chỉ là nắm tay siết chặt, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay: “Nói đi, tôi nên làm thế nào?”

Cặp mắt Lance lóe lên, âm thanh càng ngày càng trầm thấp dịu dàng: “Ngươi chỉ cần…”

Con ngươi Tiêu Hòa bỗng co lại, sau đó thấp giọng: “Tôi biết rồi.”

Lance lúc đến thần không biết quỷ không hay, khi đi cũng lặng yên không một tiếng động.

Mà khi trong phòng này chỉ còn lại mình hắn, Tiêu Hòa mới cảm giác được ý lạnh thấu xương.

Hắn vốn tưởng chỉ cần dụ Lance nói ra kế hoạch, sau đó từng bước nhắc nhở Al là có thể né được.

Nhưng hiện tại xem ra… không đơn giản như hắn nghĩ.

Vũ hội ánh sáng hay là nói mừng Tinh linh Vương của họ khánh sinh, còn không bằng nói là đào một cái phần mộ hoa mỹ, kéo vị thần đứng ngang sừng sững cùng thiên địa xuống khỏi thần đàn.

Tiêu Hòa cho rằng chỉ có Lance muốn Al chết.

Nhưng kỳ thực, là tất cả mọi người.

Những Tinh linh Al tự mình sáng tạo ra kia, những Tinh linh được Al trao tặng danh hiệu cao quý kia, những Tinh linh Al coi trọng tín nhiệm tự tay nâng đỡ kia.

Toàn bộ… phản bội y!

Tiêu Hòa không dám đem chuyện này nói cho Al.

Nếu nói ra, hắn có dự cảm tất cả liền kết thúc.

Hắn có thể không màng sự sống chết của người khác, cũng không cần biết ai được mất đúng sai, nhưng hắn thời thời khắc khắc nhớ nhiệm vụ của mình.

Hắn muốn chữa khỏi cho Phàn Thâm, nhưng Al biết được mọi chuyện vẫn còn có thể chữa khỏi không?

Một mình tỉnh lại trong bóng đêm, chịu đựng ngàn năm cô độc, tại vùng đất đầy bụi gai với sức lực một người sáng tạo nên thế giới hoa mỹ.

Mà hiện tại… con dân của y lại muốn đẩy y vào chỗ chết.

Không nói tới Al sẽ thế nào, đến Tiêu Hòa đặt mình vào hoàn cảnh của y mà nghĩ, cũng sẽ tan vỡ.

Sâu sắc thở dài, Tiêu Hòa không biết hắn có thể làm gì.

Không thể ngăn cản Lance, không cách nào báo cho Al, chẳng lẽ lại là một tử cục?

Chết một lần, lại tới một lần, hắn vẫn không thể thay đổi được gì?

Tâm tư Tiêu Hoà nhanh chóng bay xa, hắn suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng không bắt được manh mối nào có ích.

Mà đúng lúc này cửa phòng mở ra.

Tiêu Hòa nhìn đồng hồ, biết là Al trở về, vội vàng thu hồi suy nghĩ, đưa mắt nhìn qua.

Màn đêm vừa mới buông xuống, mây mù bao quanh cung điện vẫn chưa nhiễm lên màu mực, trái lại còn có tia sáng lóng lánh ngăn chận bóng đêm dày đặc ngoài cửa.

Mà Tinh linh đang chậm rãi đi tới càng như trăng sáng vùng chân trời, thân tại hắc ám nhưng quanh thân lóe sáng, khi bước có mây bạc vờn quanh, mông lung hoa lệ, phiêu dật như tiên.

Tiêu Hòa ngắm nhìn y, mắt không chớp lấy một cái, mãi đến khi y đi vào đôi mắt mới cong lên: “Bệ hạ.”

Đêm nay giọng nói của y so với ngày thường còn mát mẻ hơn vài phần: “Vẫn chưa ngủ sao?”

“Vâng, không ngủ được.” Tiêu Hòa đứng dậy, xốc chăn mây lên, híp mắt cười nói “Ngủ chung không?”

Bọn họ ngủ chung gối hơn mươi ngày, sớm đã quen thuộc từ lâu.

Al không nhúc nhích, chỉ cúi đầu nhìn hắn.

Dù thần kinh Tiêu Hòa hơi thô nhưng cũng cảm giác được có gì không đúng, hắn nhìn y, nhìn đôi con ngươi xanh thăm thẳm, trong lòng bỗng thấy run sợ.

Hắn từng khen khưởng đôi tròng mắt cực đẹp kia vô số lần, lại chưa bao giờ lĩnh hội cảm giác xung động như tối nay.

Trong nháy mắt hai người đối diện, hắn đã cho rằng mình đang dấn thân vào băng tuyết ngập trời, chứng kiến băng sâu vỡ vụn từ đỉnh vách núi rơi xuống, trong tiếng rầm vang mang theo bi thương tuyệt vọng khó mà diễn tả bằng lời.

Môi Tiêu Hòa giật giật, tiếng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Bệ hạ? Ngài… có chuyện gì sao?”

Hắn có chút không yên, có chút khẩn trương, càng nhiều hơn là sợ sệt lo lắng.

Không lẽ Al đã biết? Không lẽ y biết âm mưu của những người kia? Không lẽ y biết mình bị mọi người phản bội?

Trái tim đập cực nhanh, Tiêu Hòa không biết kế tiếp hắn nên làm gì, có thể làm được gì.

Hắn có thể xoa dịu y sao? Có thể khiến y đừng đi tính toán với họ sao?

Căn bản không nói nên lời!

Tiểu Tinh linh kinh hoảng cùng căng thẳng không cách nào che giấu được mắt y, Al lẳng lặng nhìn, cảm nhận từng dòng nước đá chảy ngược trong ngực.

Không chờ mong, sẽ không có lạc lõng.

Không hy vọng, tự nhiên cũng không có tuyệt vọng.

So với ai khác y đều hiểu rõ, song vẫn ảo tưởng sẽ có ngoại lệ.

Đáng tiếc may mắn chưa bao giờ đến với y.

“Ngươi đang run.” Tiếng của Al khàn khàn và êm ái, “Có lạnh không?”

Tiêu Hòa bỗng hoàn hồn, có chút căng thẳng: “Tôi…”

“Hẳn là lạnh.” Không chờ hắn nói xong, Al liền trả lời thay hắn, “Nếu không lạnh thì vì sao lại run? Chắc không phải đang sợ ta đâu nhỉ?”

Tiêu Hòa cấp tốc trả lời như một bản năng: “Không có! Sao tôi lại sợ ngài?”

“Phải ha.” Al khẽ hôn cần cổ trắng nõn của hắn một cái “Sao ngươi phải sợ ta? Ngươi yêu ta mà.”

Tiêu Hòa ngớ ra, Al đã ôm hắn vào lòng, chất giọng dịu nhẹ như giai điệu êm tai nhất thế gian: “Nếu lạnh, ta ôm ngươi được không?”

Lời nói ra, nhiệt độ nóng hổi cách một tầng quần áo truyền đến.

Tiêu Hòa cảm thấy có chỗ nào không đúng lại không nhận ra được. Al vẫn ôm hắn như mọi ngày, nhưng hắn cứ cảm thấy kỳ quái, cứ cảm thấy mình như bị giam cầm, không phải lồng giam tù túng mà lại sít sao vây khốn hắn một chỗ.

Cảm giác rất mơ hồ, hắn nghĩ không ra, chỉ có thể ngẩn người rồi dần dần không muốn suy nghĩ nữa.

Cái ôm của Al thật ấm áp, nhiệt độ của y hơi thở của y thân thể của y đều phù hợp sở thích của Tiêu Hoà. Tựa vào người y sẽ có loại cảm giác tin cậy khó diễn tả, giống như chỉ cần người này bên cạnh hắn không cần băn khoăn lo lắng bất kỳ chuyện gì, toàn tâm toàn ý dựa vào y là đủ.

Tay Al khẽ vuốt lưng hắn, giây phút này Tiêu Hòa gần như muốn đem tất cả những gì mình biết, tất cả như chuyện không nói nên lời nói cho Al, hắn có trực giác nếu là Al, y nhất định có biện pháp giải quyết hoàn mỹ những vấn đề này.

Nói ra đi, tận đáy lòng có giọng nói nho nhỏ đầu độc hắn, rốt cuộc Tiêu Hòa mở miệng: “Bệ hạ…”

Vừa gọi ra, Tiêu Hòa đột nhiên tỉnh táo lại, trong đầu bật ra câu nói của Tần Túc —— nếu có chuyện gì không quyết định được, ngài có thể tìm cơ hội đi ra thương lượng với tôi.

Phải rồi! Tiêu Hòa đột nhiên định tâm, hắn có thể đi tìm Tần Túc! Tần Túc hiểu rõ Phàn Thâm, sẽ biết làm thế nào mới là chính xác.

Có chủ ý rồi Tiêu Hòa liền an tâm.

Al dò hỏi: “Sao vậy?”

Tiêu Hòa vội trả lời: “Không có chuyện gì rồi, chúng ta ngủ đi.”

Al từ trên cao nhìn xuống hắn, đôi mắt tối đi, nhẹ giọng nói: “Được.”

Vì tạm thời tìm được cách giải quyết nên Tiêu Hòa ngủ rất nhanh, nhưng Al vẫn ôm lấy hắn thì không buồn ngủ chút nào.

Cảm giác được thiếu niên trong lòng đã ngủ say, y khẽ nâng người dậy, tóc dài rũ xuống rơi trên xương quai xanh của tiểu Tinh linh, màu bạc và màu trắng thân mật giao hòa như muốn hòa làm một thể.

Đúng là mỉa mai.

Khóe miệng Al cười khẽ, ngón tay cong lên vạch ra quần áo mỏng manh của người dưới thân.

Tầm mắt y rơi xuống khuôn ngực trắng nõn.

Non mịn, mềm mại, rất dễ đâm thủng.

Rồi hắn sẽ không còn tâm tư nào khác.

-Hết chapter 17-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương