Đi Tìm Đảo Đào Hoa
-
Chương 3
Trường học thuê nhà cho Âu Dương, cách trường hai bến xe bus.
Nhà trọ có một cây nhãn to, mỗi sớm luôn có những chú chim nhỏ ríu rít còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức. Trời bắt đầu sáng là đã ríu rít không ngừng.
Âu Dương mở tung cửa sổ, đàn chim nhỏ vỗ cánh bay xa
Thời tiết điển hình của cuối thu, trời cao, ít mây, trong làn gió có thêm hơi thở lành lạnh.
Lúc rửa mặt, một chiếc lá rơi vào chậu rửa mặt. Gió thu cuốn hết lá vàng! Âu Dương nhặt chiếc lá lên, bỏ vào sọt rác.
Ngoài nhà trọ có mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng, trong đó có một nhà bán sữa đậu nành thơm ngon, vừa làm vừa bán luôn. Bên trong còn có cả đậu đen, hạnh nhân, chủ cửa hàng nói như vậy vừa đẹp da lại chống ung thư. Mỗi ngày Âu Dương đều uống một ly, ăn chút điểm tâm rồi đạp xe đi làm
Cổng trường, xe chật ních một hàng, Âu Dương không thể không dắt xe. Vừa ngẩng đầu đã thấy Phùng Hành đứng ở ven đường, ánh mắt đăm đăm, vẻ mặt say mê. Anh nhìn theo ánh mắt cô, khóe miệng dần cong lên. Là giáo viên âm nhạc, vừa kết hôn, chồng đưa đi làm, hai người đang hôn nhau trong xe.
Phùng Hành theo bản năng quay lại
Độ cong nơi khóe miệng Âu Dương càng tăng.
Phùng Hành xấu hổ đỏ mặt nhưng lại cố gắng mà trợn tròn mắt. Tiếng chuông vào lớp vang lên. Âu Dương mỉm cười thu tầm mắt rồi nghênh ngang đi vào.
Tiết 4 Âu Dương không có lớp, đến nhà ăn trong trường ăn cơm trước thì thấy bên cửa có một người ngồi đó, là Phùng Hành.
Cô ăn rất ít, còn kiêng ăn, trên bàn ăn có rất nhiều đồ ăn không hề đụng đũa. Ăn xong cũng chẳng chào hỏi mà chỉ nhìn chằm chằm vào Âu Dương.
Tự học buổi tối không phải là ca trực của Âu Dương, vừa tan học đã đạp xe về nhà
Một chiếc xe bus xuyên qua hoàng hôn, đi song song cùng Âu Dương về đến bến xe bus trước cửa nhà trọ. Cửa xe mở ra, cả một đám người như sóng biển ùa ra. Phùng Hành đeo balo, vuốt lại tóc mái bị gió thổi tung rồi đi vào khu nhà
Âu Dương nhíu mày.
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương ra khỏi cửa hàng sữa đậu nành đã lại thấy Phùng Hành đứng bên trạm xe bus, đầu ngẩng cao, chẳng biết là đang nhìn trời hay nhìn mây. Có vẻ cô là người nóng tính, thấy xe bus mãi không tới bèn bặm môi đi bộ tới trường
Hai người đều đi trên đường bộ, vẫn duy trì khoảng cách vài m. Âu Dương mấy lần dừng xe nhìn về phía cô. Không phải là cúi đầu buộc lại dây giày thì cũng là đang vội vàng tìm gì đó trong balo.
Âu Dương hiểu, cô không muốn chào hỏi, bắt chuyện gì mình, cười cười, chẳng bắt ép, chân nhấn bàn đạp mạnh hơn. Đến ngã tư đường dừng lại chờ đèn xanh, anh lại nhìn về đằng sau. Cô và anh vẫn duy trì khoảng cách vài m, trong nắng sớm, vầng trán xinh đẹp lấm tấm mồ hôi.
Sau này, mỗi buổi sáng và mỗi chạng vạng đều diễn ra cảnh tượng này, gặp nhau, cùng đi trên đường.
Qua mấy tuần, Âu Dương đã dần thích ứng với công việc ở đây
Thu dần xa, mùa đông lại lặng lẽ đến gần, thời tiết dần trở nên lạnh giá, một buổi hoàng hôn, trong đất trời đã bắt đầu có những hạt tuyết bay bay.
Đến văn phòng lấy bài thi, gặp chủ nhiệm lớp, thấy chủ nhiệm lớp nhăn mày mà ngồi đốt thuốc
– Thành tích kì thi giữa kì không tốt? Âu Dương hỏi
Chủ nhiệm lớp lắc đầu:
– Vẫn ổn! Là Phùng Hành, tôi có cảm giác sắp không nắm bắt nổi con bé nữa rồi. Đi muộn, về sớm, trốn học, sợ là lại gây chuyện
Âu Dương nói:
– Không thể nào, giờ tôi đứng lớp em ấy rất ngoan
Tuy rằng vẫn như trước, chuyên tâm vẽ tranh mỹ nữ.
– Tiết của cậu đều là giữa giờ
Chủ nhiệm lớp thở dài:
– Tôi gọi điện thoại cho nhà em ấy, cha mẹ em ấy đều nói ngày nào em ấy cũng đến trường từ sớm, tối muộn mới về nhà
– Nhà em ấy ở đâu?
– Nội thành, cách trường khá xa, mất khoảng 7,8 chặng xe bus.
Chủ nhiệm lớp than thở mà không chú ý rằng vẻ mặt Âu Dương dần trở nên nghiêm túc
Nhà trọ có một cây nhãn to, mỗi sớm luôn có những chú chim nhỏ ríu rít còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức. Trời bắt đầu sáng là đã ríu rít không ngừng.
Âu Dương mở tung cửa sổ, đàn chim nhỏ vỗ cánh bay xa
Thời tiết điển hình của cuối thu, trời cao, ít mây, trong làn gió có thêm hơi thở lành lạnh.
Lúc rửa mặt, một chiếc lá rơi vào chậu rửa mặt. Gió thu cuốn hết lá vàng! Âu Dương nhặt chiếc lá lên, bỏ vào sọt rác.
Ngoài nhà trọ có mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng, trong đó có một nhà bán sữa đậu nành thơm ngon, vừa làm vừa bán luôn. Bên trong còn có cả đậu đen, hạnh nhân, chủ cửa hàng nói như vậy vừa đẹp da lại chống ung thư. Mỗi ngày Âu Dương đều uống một ly, ăn chút điểm tâm rồi đạp xe đi làm
Cổng trường, xe chật ních một hàng, Âu Dương không thể không dắt xe. Vừa ngẩng đầu đã thấy Phùng Hành đứng ở ven đường, ánh mắt đăm đăm, vẻ mặt say mê. Anh nhìn theo ánh mắt cô, khóe miệng dần cong lên. Là giáo viên âm nhạc, vừa kết hôn, chồng đưa đi làm, hai người đang hôn nhau trong xe.
Phùng Hành theo bản năng quay lại
Độ cong nơi khóe miệng Âu Dương càng tăng.
Phùng Hành xấu hổ đỏ mặt nhưng lại cố gắng mà trợn tròn mắt. Tiếng chuông vào lớp vang lên. Âu Dương mỉm cười thu tầm mắt rồi nghênh ngang đi vào.
Tiết 4 Âu Dương không có lớp, đến nhà ăn trong trường ăn cơm trước thì thấy bên cửa có một người ngồi đó, là Phùng Hành.
Cô ăn rất ít, còn kiêng ăn, trên bàn ăn có rất nhiều đồ ăn không hề đụng đũa. Ăn xong cũng chẳng chào hỏi mà chỉ nhìn chằm chằm vào Âu Dương.
Tự học buổi tối không phải là ca trực của Âu Dương, vừa tan học đã đạp xe về nhà
Một chiếc xe bus xuyên qua hoàng hôn, đi song song cùng Âu Dương về đến bến xe bus trước cửa nhà trọ. Cửa xe mở ra, cả một đám người như sóng biển ùa ra. Phùng Hành đeo balo, vuốt lại tóc mái bị gió thổi tung rồi đi vào khu nhà
Âu Dương nhíu mày.
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương ra khỏi cửa hàng sữa đậu nành đã lại thấy Phùng Hành đứng bên trạm xe bus, đầu ngẩng cao, chẳng biết là đang nhìn trời hay nhìn mây. Có vẻ cô là người nóng tính, thấy xe bus mãi không tới bèn bặm môi đi bộ tới trường
Hai người đều đi trên đường bộ, vẫn duy trì khoảng cách vài m. Âu Dương mấy lần dừng xe nhìn về phía cô. Không phải là cúi đầu buộc lại dây giày thì cũng là đang vội vàng tìm gì đó trong balo.
Âu Dương hiểu, cô không muốn chào hỏi, bắt chuyện gì mình, cười cười, chẳng bắt ép, chân nhấn bàn đạp mạnh hơn. Đến ngã tư đường dừng lại chờ đèn xanh, anh lại nhìn về đằng sau. Cô và anh vẫn duy trì khoảng cách vài m, trong nắng sớm, vầng trán xinh đẹp lấm tấm mồ hôi.
Sau này, mỗi buổi sáng và mỗi chạng vạng đều diễn ra cảnh tượng này, gặp nhau, cùng đi trên đường.
Qua mấy tuần, Âu Dương đã dần thích ứng với công việc ở đây
Thu dần xa, mùa đông lại lặng lẽ đến gần, thời tiết dần trở nên lạnh giá, một buổi hoàng hôn, trong đất trời đã bắt đầu có những hạt tuyết bay bay.
Đến văn phòng lấy bài thi, gặp chủ nhiệm lớp, thấy chủ nhiệm lớp nhăn mày mà ngồi đốt thuốc
– Thành tích kì thi giữa kì không tốt? Âu Dương hỏi
Chủ nhiệm lớp lắc đầu:
– Vẫn ổn! Là Phùng Hành, tôi có cảm giác sắp không nắm bắt nổi con bé nữa rồi. Đi muộn, về sớm, trốn học, sợ là lại gây chuyện
Âu Dương nói:
– Không thể nào, giờ tôi đứng lớp em ấy rất ngoan
Tuy rằng vẫn như trước, chuyên tâm vẽ tranh mỹ nữ.
– Tiết của cậu đều là giữa giờ
Chủ nhiệm lớp thở dài:
– Tôi gọi điện thoại cho nhà em ấy, cha mẹ em ấy đều nói ngày nào em ấy cũng đến trường từ sớm, tối muộn mới về nhà
– Nhà em ấy ở đâu?
– Nội thành, cách trường khá xa, mất khoảng 7,8 chặng xe bus.
Chủ nhiệm lớp than thở mà không chú ý rằng vẻ mặt Âu Dương dần trở nên nghiêm túc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook