Đi Tìm Đảo Đào Hoa
-
Chương 1
Phương pháp ôi thiu này là từ Từ Lỗi mà ra
Phản ứng đầu tiên của Âu Dương là nhìn Từ Lỗi đầy khinh thường rồi mắng:
– Đầu cậu bị úng nước à, lại để mình đi giết hại rường cột tương lai của quốc gia
Từ Lỗi không nóng nảy, sờ sờ cái bụng phệ, thậm chí còn ợ lên một cái. Lúc đó, bọn họ vừa ăn uống no nê, đang trên đường quay về khách sạn, đứng dưới tàng cây ngô đồng. Cuối thu, lá ngô đồng rơi đầy khiến bước chân đi qua có tiếng lạo xạo.
– Cậu đằng nào chả quá nhàn rỗi, kiếm chút tiền cũng là thêm vui vẻ còn gì. Từ Lỗi cười nịnh nọt.
– Mình chẳng cần mấy đồng tiền đó
Âu Dương bắt đầu tức giận. Anh vô cùng nghi ngờ năng lực, phẩm hạnh của đám quan phụ mẫu nơi quê nhà này. Từ Lỗi dựa vào cái gì mà vượt qua hàng vạn giáo viên giỏi trở thành Cục trưởng cục giáo dục trẻ nhất thành phố
Từ Lỗi ôn tồn:
– Mình biết, cậu là người có tiền, vậy cống hiến một chút vì sự nghiệp giáo dục của quê nhà đi
Âu Dương suýt thì uất nghẹn:
– Từ đại cục trưởng, mình đang nói tiếng nước ngoài sao? Anh nghe không hiểu?
Từ Lỗi gật đầu như gà mổ thóc:
– Chính là mong cậu đi dạy tiếng nước ngoài đó! Cậu đừng vội, hãy nghe mình nói. Lớp này không phải là lớp bình thường, là lớp đặc biệt. Năng lực tự học, ý thức tự giác của bọn chúng đều rất tốt, thực ra cậu chẳng phải tốn nhiều công sức gì. Cậu ở đó chỉ là tạo thanh thế, là cờ xí rực rỡ thôi. Thủ khoa khoa xã hội thi vào trường đại học, trúng tuyển đại học Oxford với học bổng toàn phần, chưa đến ba mươi đã kiếm đủ tiền cho cả đời ăn chơi phong lưu. Còn có gì có thể kích động lòng người hơn không? Điều cậu phải làm chỉ là đề cao bản thân mình, đem những vấn đề cũ kỹ bên Oxford ném cho bọn trẻ. Những cái này chẳng lẽ cậu không làm được?
Âu Dương trừng mắt nhìn Từ Lỗi, hơn nửa ngày mới đáp lại:
– Thì ra cậu muốn biến mình thành tấm bia sống.
Từ Lỗi giả bộ đáng thương:
– Huynh đệ à, vừa lên chức, chuyện đau đầu đầu tiên của mình chính là gặp phải chuyện giáo viên tiếng Anh của lớp chuyên cấp ba bị tai nạn xe cộ. Giúp anh em đi! Mình thật tình cảm thấy cậu là người thích hợp nhất
Âu Dương im lặng
– Mình lại nói cho cậu tin này nhé, nghe nói trường này, giáo viên nữ, học sinh nữ rất đẹp, chính là mỹ nữ như mây đó! Từ Lỗi nháy mắt
Âu Dương hung hăng đạp Từ Lỗi một đạp, vui vẻ nói:
– Cậu đúng là miệng chó không có ngà voi!
Không chịu được thủ đoạn vừa đấm vừa xoa của Từ Lỗi, Âu Dương thỏa hiệp
Nhất Trung cũng là trường cũ của Âu Dương, từng gốc cây ngọn cỏ anh đều rất quen, dù nhắm mắt lại cũng không nhận nhầm nhưng Nhất Trung bây giờ lại là một nơi xa lạ. Năm trước, trường chuyển địa điểm từ nội thành đến ngoại ô phía Tây thành phố
Ngày đầu tiên đi làm đã gặp phải ngày sương mù, tầm nhìn xa tối đa cũng chỉ trong 10m. Dừng một hồi mà tóc đã ướt đẫm sương.
Theo lệ của Nhất Trung, buổi sáng sau khi lên lớp sẽ đến giờ thể dục.
Tổ trưởng tổ bộ môn dẫn Âu Dương đứng ở sân bóng rổ, chỉ trỏ giới thiệu về Nhất Trung như thể đang chỉ cả giang sơn xã tắc. Âu Dương gật đầu lia lịa, thực ra nhìn đâu cũng chỉ là một màu trắng xóa.
Một nhóm học sinh chạy qua trước mặt hai người
– Ai dà, lại một đứa quái thai
Tổ trưởng tổ bộ môn nhìn chằm chằm bóng dáng cao gầy ở cuối nhóm học sinh, giọng rất biểu cảm
Âu Dương kinh ngạc quay lại.
– Mỗi lớp chọn của khóa cuối cấp đều có một quái thai như vậy. Năm kia, có em học sinh, chỉ còn có một tuần nữa thôi là đến kì thi vào đại học thế mà tự nhiên bỏ mặc mọi thứ, đi du lịch vòng quanh thế giới. Mẹ nó chứ, tốt xấu gì cũng thi cho xong, chờ giấy báo của Thanh Hoa rồi thích làm gì thì làm. Năm trước thì có một em nói gì mà hiểu rõ hồng trần rồi muốn cạo đầu làm hòa thượng, nói như thế thì lòng mới được bình an. Em ấy thì an bình rồi, chỉ có chúng tôi là ngày đêm bất an mà thôi.
Âu Dương sờ sờ mũi, có vài phần đồng tình nhìn tổ trưởng tổ bộ môn.
– Khóa này là?
– Mẹ Hoàng Dung, chẳng biết bao giờ sẽ nổi điên nữa
Tổ trưởng tổ bộ môn vô cùng đau đớn.
Ọc ọc… Âu Dương còn tưởng mình nghe nhầm:
– Hoàng Dung gì cơ?
– Chính là con gái của Hoàng lão tà trong “Xạ điêu” đó.
Phản ứng đầu tiên của Âu Dương là nhìn Từ Lỗi đầy khinh thường rồi mắng:
– Đầu cậu bị úng nước à, lại để mình đi giết hại rường cột tương lai của quốc gia
Từ Lỗi không nóng nảy, sờ sờ cái bụng phệ, thậm chí còn ợ lên một cái. Lúc đó, bọn họ vừa ăn uống no nê, đang trên đường quay về khách sạn, đứng dưới tàng cây ngô đồng. Cuối thu, lá ngô đồng rơi đầy khiến bước chân đi qua có tiếng lạo xạo.
– Cậu đằng nào chả quá nhàn rỗi, kiếm chút tiền cũng là thêm vui vẻ còn gì. Từ Lỗi cười nịnh nọt.
– Mình chẳng cần mấy đồng tiền đó
Âu Dương bắt đầu tức giận. Anh vô cùng nghi ngờ năng lực, phẩm hạnh của đám quan phụ mẫu nơi quê nhà này. Từ Lỗi dựa vào cái gì mà vượt qua hàng vạn giáo viên giỏi trở thành Cục trưởng cục giáo dục trẻ nhất thành phố
Từ Lỗi ôn tồn:
– Mình biết, cậu là người có tiền, vậy cống hiến một chút vì sự nghiệp giáo dục của quê nhà đi
Âu Dương suýt thì uất nghẹn:
– Từ đại cục trưởng, mình đang nói tiếng nước ngoài sao? Anh nghe không hiểu?
Từ Lỗi gật đầu như gà mổ thóc:
– Chính là mong cậu đi dạy tiếng nước ngoài đó! Cậu đừng vội, hãy nghe mình nói. Lớp này không phải là lớp bình thường, là lớp đặc biệt. Năng lực tự học, ý thức tự giác của bọn chúng đều rất tốt, thực ra cậu chẳng phải tốn nhiều công sức gì. Cậu ở đó chỉ là tạo thanh thế, là cờ xí rực rỡ thôi. Thủ khoa khoa xã hội thi vào trường đại học, trúng tuyển đại học Oxford với học bổng toàn phần, chưa đến ba mươi đã kiếm đủ tiền cho cả đời ăn chơi phong lưu. Còn có gì có thể kích động lòng người hơn không? Điều cậu phải làm chỉ là đề cao bản thân mình, đem những vấn đề cũ kỹ bên Oxford ném cho bọn trẻ. Những cái này chẳng lẽ cậu không làm được?
Âu Dương trừng mắt nhìn Từ Lỗi, hơn nửa ngày mới đáp lại:
– Thì ra cậu muốn biến mình thành tấm bia sống.
Từ Lỗi giả bộ đáng thương:
– Huynh đệ à, vừa lên chức, chuyện đau đầu đầu tiên của mình chính là gặp phải chuyện giáo viên tiếng Anh của lớp chuyên cấp ba bị tai nạn xe cộ. Giúp anh em đi! Mình thật tình cảm thấy cậu là người thích hợp nhất
Âu Dương im lặng
– Mình lại nói cho cậu tin này nhé, nghe nói trường này, giáo viên nữ, học sinh nữ rất đẹp, chính là mỹ nữ như mây đó! Từ Lỗi nháy mắt
Âu Dương hung hăng đạp Từ Lỗi một đạp, vui vẻ nói:
– Cậu đúng là miệng chó không có ngà voi!
Không chịu được thủ đoạn vừa đấm vừa xoa của Từ Lỗi, Âu Dương thỏa hiệp
Nhất Trung cũng là trường cũ của Âu Dương, từng gốc cây ngọn cỏ anh đều rất quen, dù nhắm mắt lại cũng không nhận nhầm nhưng Nhất Trung bây giờ lại là một nơi xa lạ. Năm trước, trường chuyển địa điểm từ nội thành đến ngoại ô phía Tây thành phố
Ngày đầu tiên đi làm đã gặp phải ngày sương mù, tầm nhìn xa tối đa cũng chỉ trong 10m. Dừng một hồi mà tóc đã ướt đẫm sương.
Theo lệ của Nhất Trung, buổi sáng sau khi lên lớp sẽ đến giờ thể dục.
Tổ trưởng tổ bộ môn dẫn Âu Dương đứng ở sân bóng rổ, chỉ trỏ giới thiệu về Nhất Trung như thể đang chỉ cả giang sơn xã tắc. Âu Dương gật đầu lia lịa, thực ra nhìn đâu cũng chỉ là một màu trắng xóa.
Một nhóm học sinh chạy qua trước mặt hai người
– Ai dà, lại một đứa quái thai
Tổ trưởng tổ bộ môn nhìn chằm chằm bóng dáng cao gầy ở cuối nhóm học sinh, giọng rất biểu cảm
Âu Dương kinh ngạc quay lại.
– Mỗi lớp chọn của khóa cuối cấp đều có một quái thai như vậy. Năm kia, có em học sinh, chỉ còn có một tuần nữa thôi là đến kì thi vào đại học thế mà tự nhiên bỏ mặc mọi thứ, đi du lịch vòng quanh thế giới. Mẹ nó chứ, tốt xấu gì cũng thi cho xong, chờ giấy báo của Thanh Hoa rồi thích làm gì thì làm. Năm trước thì có một em nói gì mà hiểu rõ hồng trần rồi muốn cạo đầu làm hòa thượng, nói như thế thì lòng mới được bình an. Em ấy thì an bình rồi, chỉ có chúng tôi là ngày đêm bất an mà thôi.
Âu Dương sờ sờ mũi, có vài phần đồng tình nhìn tổ trưởng tổ bộ môn.
– Khóa này là?
– Mẹ Hoàng Dung, chẳng biết bao giờ sẽ nổi điên nữa
Tổ trưởng tổ bộ môn vô cùng đau đớn.
Ọc ọc… Âu Dương còn tưởng mình nghe nhầm:
– Hoàng Dung gì cơ?
– Chính là con gái của Hoàng lão tà trong “Xạ điêu” đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook