Di Thu
-
Chương 9
CHƯƠNG 9
Liễu Lang đi tới trước giường nhìn chằm chằm hạ thể Thu Nhi, giật mình nói: “Thật sự là nam nhân! Hóa ra bệ hạ không hề trêu ta. Cuộc sống đúng là cái chuyện kì quái gì cũng có”.
Đổng Quang đế cười lớn, đi lên trước ôm ấp Liễu Lang, nói: “Trẫm là thiên tử. Trong thiên hạ này còn có việc gì trẫm không làm được!”.
Liễu Lang khụ khụ hai tiếng nói: “Có một vài chuyện bệ hạ thế nào cũng không làm được đó!”.
Liễu Lang trưng ra ánh mắt giảo hoạt làm Đổng Quang đế miệng khô lưỡi khô, tay không an phận sờ tới sờ lui, ái muội nói: “Ngươi nói xem, việc gì mà trẫm đây làm không được? Chỉ cần Liễu Lang dám nói, trẫm liền dám làm!”.
“Thế bệ hạ có thể yêu một mình Liễu Lang hay không?” Vừa nói hắn vừa vòng tay câu chặt cổ Đổng Quang đế, cặp mông tròn hơi hếch lên, len đùi cọ vào nơi mẫn cảm của Hoàng Thượng.
Đổng Quang đế dục hỏa đốt người, không cần nghĩ ngợi nhiều liền đáp: “Đương nhiên, trẫm chỉ yêu thích một mình Liễu Lang mà thôi!”.
Liễu Lang từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười đắc ý, rồi quay đầu đưa mắt nhìn Thu Nhi. Máu tươi ồ ồ theo hạ thể Thu Nhi trào ra, trong vũng máu loãng màu đỏ còn có đám máu tụ màu đen, cực đại bụng run run không ngừng. “Bệ hạ! Người sẽ biến ta thành cái dạng này á?” Liễu Lang chỉ Thu Nhi hỏi.
“Sao thế được! Ngươi là tiểu tâm can của trẫm! Trẫm sao nỡ nhìn ngươi chịu tội! Liễu Lang, chúng ta trở về đi! Không cần ở lại đây nhìn, ngươi không thấy ghê tởm hay sao?”.
Liễu Lang nhếch khóe miệng, nói: “Đúng là hơi tởm lợm thật! Bất quá cũng chẳng phải bởi vì ghê tởm mới trở về? Tưởng ta đây không biết?” Liễu Lang không nhìn mặt mà nhìn xuống nửa thân dưới của Đổng Quang đế.
Liễu Lang này giảo hoạt như yêu tinh, khiến Đổng Quang đế tham lam mà hưởng thụ cảm giác mới mẻ lạ lẫm.
Hai người kia ôm nhau vừa nói vừa cười đi ra ngoài. Toàn bộ mọi người ở đây nghe xong mà ngây người, trong lòng không khỏi lo lắng Thu Nhi, có khi nào hắn sẽ buông tha cho đứa nhỏ, buông tha cho ý niệm muốn sống trong đầu hay không?
Thái y không muốn thấy cảnh Thu Nhi cứ như vậy bi thảm rời đi nhân thế, liền đứng lên, trở lại bên người Thu Nhi. Lời nói an ủi yếu ớt còn chưa thoát khỏi miệng, đã thấy hai tay Thu Nhi nắm chặt, ngũ quan vặn vẹo tựa như dùng hết sinh mệnh mình mà dùng sức.
Thu Nhi kiệt lực khí suy, lòng có dư mà lực không đủ. Yến thái y đem hai tay xuống phía dưới mà áp lên bụng Thu Nhi, an ủi hắn: “Đừng miễn cưỡng chính mình, có ta giúp ngươi, chúng ta cùng nhau dùng sức, đứa nhỏ rất nhanh có thể đi ra!” Thu Nhi không biết mượn thần lực từ nơi nào, hết lần này tới lần khác đều hướng Thái y nói không ngừng dùng sức, sức lực cuộn trào không dứt.
Đứa nhỏ rất nhanh sẽ đến huyệt khẩu, lúc này Yến thái y mới đột nhiên nhớ ra hậu đình Thu Nhi vốn không thể so sánh với âm đ*o của nữ nhân, dù nó mở lớn hết cỡ cũng không cách nào cho phép đầu đứa nhỏ thuận lợi thông qua.
Đứa nhỏ sắp xuống dưới, Thái y không đủ thời gian khuếch trương huyệt khẩu Thu Nhi, đành phải nhanh chóng từ trong hòm thuốc lấy ra một con dao nhỏ, nướng qua nướng lại trên ngọn nến, quyết đoán xuống tay, tiểu huyệt Thu Nhi liền được rạch mở tới 4 chỉ.
Buông tiểu đao, Thái y dồn hết sức lực vào đôi bàn tay ấn hạ trên bụng Thu Nhi, thân mình Thu Nhi mãnh liệt chấn động, đứa nhỏ thuận lợi cất tiếng khóc đầu tiên đón chào cuộc đời.
Mọi người đều nhẹ nhõm thở hắt ra, Thái y chuẩn bị cắt cuống rốn, lại ngoài ý muốn phát hiện cuống rốn đứa nhỏ không ở trong cơ thể mẹ, nó đã bị chặt đứt.
Bé cưng khi sinh ra cả người đều là máu. Phúc tổng quản đưa nó đi tắm rửa tẩy sạch thân mình. Không còn huyết ô, làn da bé cưng nhẵn nhụi non nớt liền lộ rõ, hồng hồng nộn nộn, thật sự vô cùng đáng yêu.
Phúc tổng quản ôm bé cưng, cao hứng mà nói cho Thu Nhi, là một tiểu hoàng tử.
Chỉ tiếc Thu Nhi căn bản không nghe được, sau khi sinh đứa nhỏ hắn liền ngất đi. Hạ thể hắn máu loãng vẫn đang chảy pha lẫn màu đỏ thẫm của huyết khối. Thái y không hành động thiếu suy nghĩ, hắn tính quan sát kĩ lại một chút, xem huyết khối có phải sẽ chầm chậm giảm bớt hay không, máu loãng có phải hay không càng chảy càng ít.
Sự thật đã chứng minh suy đoán của Yến thái y là đúng. Từng khối, từng khối lớn máu tụ thoát khỏi cơ thể không còn nữa, tốc độ xuất huyết nơi hạ thể Thu Nhi nhanh chóng yếu đi, chỉ còn lại ít máu cạn vẫn còn lưu lại. Mạch đập Thu Nhi mặc dù yếu ớt nhưng thực vững vàng. Thái y cuối cùng cũng có thể tuyên bố, tạm thời Thu Nhi đã bình an vô sự, mấy ngày này mọi người đều vất vả nên trở về nghỉ ngơi một chút!
Mấy người thương lượng xong liền nhất trí, Phúc tổng quản trở về phụng dưỡng Hoàng Thượng, Tiểu Đông Tử khăng khăng ở lại một mình chăm sóc Thu Nhi, tiểu thái giám và Yến thái y đi nghỉ ngơi trước, trong chốc lát sẽ đến thay Tiểu Đông Tử.
Liễu Lang đi tới trước giường nhìn chằm chằm hạ thể Thu Nhi, giật mình nói: “Thật sự là nam nhân! Hóa ra bệ hạ không hề trêu ta. Cuộc sống đúng là cái chuyện kì quái gì cũng có”.
Đổng Quang đế cười lớn, đi lên trước ôm ấp Liễu Lang, nói: “Trẫm là thiên tử. Trong thiên hạ này còn có việc gì trẫm không làm được!”.
Liễu Lang khụ khụ hai tiếng nói: “Có một vài chuyện bệ hạ thế nào cũng không làm được đó!”.
Liễu Lang trưng ra ánh mắt giảo hoạt làm Đổng Quang đế miệng khô lưỡi khô, tay không an phận sờ tới sờ lui, ái muội nói: “Ngươi nói xem, việc gì mà trẫm đây làm không được? Chỉ cần Liễu Lang dám nói, trẫm liền dám làm!”.
“Thế bệ hạ có thể yêu một mình Liễu Lang hay không?” Vừa nói hắn vừa vòng tay câu chặt cổ Đổng Quang đế, cặp mông tròn hơi hếch lên, len đùi cọ vào nơi mẫn cảm của Hoàng Thượng.
Đổng Quang đế dục hỏa đốt người, không cần nghĩ ngợi nhiều liền đáp: “Đương nhiên, trẫm chỉ yêu thích một mình Liễu Lang mà thôi!”.
Liễu Lang từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười đắc ý, rồi quay đầu đưa mắt nhìn Thu Nhi. Máu tươi ồ ồ theo hạ thể Thu Nhi trào ra, trong vũng máu loãng màu đỏ còn có đám máu tụ màu đen, cực đại bụng run run không ngừng. “Bệ hạ! Người sẽ biến ta thành cái dạng này á?” Liễu Lang chỉ Thu Nhi hỏi.
“Sao thế được! Ngươi là tiểu tâm can của trẫm! Trẫm sao nỡ nhìn ngươi chịu tội! Liễu Lang, chúng ta trở về đi! Không cần ở lại đây nhìn, ngươi không thấy ghê tởm hay sao?”.
Liễu Lang nhếch khóe miệng, nói: “Đúng là hơi tởm lợm thật! Bất quá cũng chẳng phải bởi vì ghê tởm mới trở về? Tưởng ta đây không biết?” Liễu Lang không nhìn mặt mà nhìn xuống nửa thân dưới của Đổng Quang đế.
Liễu Lang này giảo hoạt như yêu tinh, khiến Đổng Quang đế tham lam mà hưởng thụ cảm giác mới mẻ lạ lẫm.
Hai người kia ôm nhau vừa nói vừa cười đi ra ngoài. Toàn bộ mọi người ở đây nghe xong mà ngây người, trong lòng không khỏi lo lắng Thu Nhi, có khi nào hắn sẽ buông tha cho đứa nhỏ, buông tha cho ý niệm muốn sống trong đầu hay không?
Thái y không muốn thấy cảnh Thu Nhi cứ như vậy bi thảm rời đi nhân thế, liền đứng lên, trở lại bên người Thu Nhi. Lời nói an ủi yếu ớt còn chưa thoát khỏi miệng, đã thấy hai tay Thu Nhi nắm chặt, ngũ quan vặn vẹo tựa như dùng hết sinh mệnh mình mà dùng sức.
Thu Nhi kiệt lực khí suy, lòng có dư mà lực không đủ. Yến thái y đem hai tay xuống phía dưới mà áp lên bụng Thu Nhi, an ủi hắn: “Đừng miễn cưỡng chính mình, có ta giúp ngươi, chúng ta cùng nhau dùng sức, đứa nhỏ rất nhanh có thể đi ra!” Thu Nhi không biết mượn thần lực từ nơi nào, hết lần này tới lần khác đều hướng Thái y nói không ngừng dùng sức, sức lực cuộn trào không dứt.
Đứa nhỏ rất nhanh sẽ đến huyệt khẩu, lúc này Yến thái y mới đột nhiên nhớ ra hậu đình Thu Nhi vốn không thể so sánh với âm đ*o của nữ nhân, dù nó mở lớn hết cỡ cũng không cách nào cho phép đầu đứa nhỏ thuận lợi thông qua.
Đứa nhỏ sắp xuống dưới, Thái y không đủ thời gian khuếch trương huyệt khẩu Thu Nhi, đành phải nhanh chóng từ trong hòm thuốc lấy ra một con dao nhỏ, nướng qua nướng lại trên ngọn nến, quyết đoán xuống tay, tiểu huyệt Thu Nhi liền được rạch mở tới 4 chỉ.
Buông tiểu đao, Thái y dồn hết sức lực vào đôi bàn tay ấn hạ trên bụng Thu Nhi, thân mình Thu Nhi mãnh liệt chấn động, đứa nhỏ thuận lợi cất tiếng khóc đầu tiên đón chào cuộc đời.
Mọi người đều nhẹ nhõm thở hắt ra, Thái y chuẩn bị cắt cuống rốn, lại ngoài ý muốn phát hiện cuống rốn đứa nhỏ không ở trong cơ thể mẹ, nó đã bị chặt đứt.
Bé cưng khi sinh ra cả người đều là máu. Phúc tổng quản đưa nó đi tắm rửa tẩy sạch thân mình. Không còn huyết ô, làn da bé cưng nhẵn nhụi non nớt liền lộ rõ, hồng hồng nộn nộn, thật sự vô cùng đáng yêu.
Phúc tổng quản ôm bé cưng, cao hứng mà nói cho Thu Nhi, là một tiểu hoàng tử.
Chỉ tiếc Thu Nhi căn bản không nghe được, sau khi sinh đứa nhỏ hắn liền ngất đi. Hạ thể hắn máu loãng vẫn đang chảy pha lẫn màu đỏ thẫm của huyết khối. Thái y không hành động thiếu suy nghĩ, hắn tính quan sát kĩ lại một chút, xem huyết khối có phải sẽ chầm chậm giảm bớt hay không, máu loãng có phải hay không càng chảy càng ít.
Sự thật đã chứng minh suy đoán của Yến thái y là đúng. Từng khối, từng khối lớn máu tụ thoát khỏi cơ thể không còn nữa, tốc độ xuất huyết nơi hạ thể Thu Nhi nhanh chóng yếu đi, chỉ còn lại ít máu cạn vẫn còn lưu lại. Mạch đập Thu Nhi mặc dù yếu ớt nhưng thực vững vàng. Thái y cuối cùng cũng có thể tuyên bố, tạm thời Thu Nhi đã bình an vô sự, mấy ngày này mọi người đều vất vả nên trở về nghỉ ngơi một chút!
Mấy người thương lượng xong liền nhất trí, Phúc tổng quản trở về phụng dưỡng Hoàng Thượng, Tiểu Đông Tử khăng khăng ở lại một mình chăm sóc Thu Nhi, tiểu thái giám và Yến thái y đi nghỉ ngơi trước, trong chốc lát sẽ đến thay Tiểu Đông Tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook