Di Thu
-
Chương 61
CHƯƠNG 61
.
.
Sau nửa tháng, cuối cùng Thu Nhi cũng có thể kết thúc những ngày như hun đốt để trở về giường, thế nhưng thân thể đang hôn mê vẫn gầy yếu tựa như chỉ còn bộ khung xương. Những cơn nghiện của Thu Nhi đã dần trở nên ổn định, tướng quân không cần ngày ngày đều dán chặt ở nơi này, nhưng cứ hễ rảnh hắn lại tới đây, tiện thể mang thêm một ít dược liệu tốt.
Một ngày nọ trời quang mây, ánh dương trải khắp trên nền trời, tướng quân ôm Thu Nhi ra phơi nắng. Thái y cũng đi theo, trong tay còn bưng theo một bát canh gà ác tần sâm. Thu Nhi vẫn chưa hề tỉnh lại, bón hắn ăn cơm là vô cùng khó khăn, tình trạng một bát canh chỉ vô được nửa bát là chuyện thường tình. Phần lớn thời gian tướng quân đều tới vào lúc Thu Nhi ăn cơm. Tay hắn khỏe, cạy được miệng Thu Nhi mới có thể giúp hắn ăn vào nhiều hơn một chút.
Ngày trước, tướng quân cứ hễ nhìn thấy Thái y đều nôn nóng hỏi Thu Nhi tới khi nào mới tỉnh, thế nhưng đáp án của Thái y luôn chỉ là lắc đầu. Bây giờ tướng quân đã không còn hỏi nữa, hy vọng một ngày nào đó Thu Nhi có thể đem tới cho hắn niềm hạnh phúc bất ngờ. Thế nhưng ngày vẫn cứ trôi, Thu Nhi cũng một ngày một suy nhược, hy vọng kia cũng dần một xa vời.
Mỗi khi tâm trạng nặng nề, tướng quân rất thích tới thăm hai tân sinh mệnh mới trào đời. Thời điểm bọn nhỏ mới sinh được một hai ngày, người còn bé tẹo đỏ hỏn, mặt lại nhăn nhăn, qua một thời gian mặt nhăn người hồng đã biến mất, hiện ra một làn da non nớt trăng trắng mìn mịn, cực kì đáng yêu. Từ thời khắc hắn nhìn thấy hình dáng đứa bé, tướng quân mới phát hiện lời hắn nói với Thu Nhi mới biết bao buồn cười. Đứa nhỏ từ đầu tới gót chân đều giống hệt hắn, chứng cớ này chắc như sắt như núi, những lời nói nhảm nực cười kia không thể không theo gió mà đi xa.
Yến phu nhân chịu trách nhiệm tìm vú nuôi cho bọn nhỏ. Hai tiểu tử này chỉ có lúc bú sữa mới giành trước giật sau, một đứa uống trước, đứa kia liền oa oa khóc lớn. Hai đứa nhóc hễ ăn no lại ngủ. Trông thế nhưng thật ra khi ngủ chúng luôn rất tương thân tương ái, một đứa đầu nghiêng sang bên trái, một đứa đầu nghiêng sang bên phải, hai đứa trán chạm trán, trông đáng yêu cực kì. Cả ngày không ăn thì chính là ngủ, chưa đến nửa tháng, hai nhóc con lớn hơn béo hơn không nói làm gì, ngay cả cánh tay bé bỏng cũng thành cái dạng củ sen con.
Ngay sau khi Tiểu Hoan Nhi được làm ca ca, nó tự cho rằng mình đã trưởng thành, liền lập tức học theo bộ dáng người lớn chăm sóc bọn đệ đệ, có cái gì ăn ngon cũng muốn dành cho bọn đệ đệ đầu tiên. Yến phu nhân kể với tướng quân, có một lần Tiểu Hoan Nhi còn giấu điểm tâm mà mình thích ăn nhất cho các em, may mắn Yến phu nhân trở về kịp, bằng không cũng không dám nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện gì. Yến phu nhân vừa nói xong, nhóm tôn tử đáng yêu của bà liền mặt mày hớn ha hớn hở, thế nhưng vừa nhắc tới Thu Nhi, bọn nó cứ như nghe hiểu chuyện mà tức giận phun bong bóng phì phì.
Có một lần tướng quân vì giải quyết buồn khổ và bất an trong lòng mà tới tìm Yến phu nhân và bọn nhóc. Bắt đầu tất cả đều tốt, sau đó Yến phu nhân đột nhiên nói tới Thu Nhi, bà nói nếu Thu Nhi có thể tỉnh lại vào hôm rằm, bà nhất định sẽ toàn tâm toàn ý lo liệu thật tốt tiệc đầy tháng cho hai bé con. Yến phu nhân vừa nói viền mắt liền ửng đỏ, thổn thức tiếp lời, Thu Nhi chịu bao nhiêu thống khổ mới có được ba đứa nhỏ đáng yêu như thế, nếu như không kịp tỉnh mà đã ra đi, này phải làm thế nào mới tốt.
Yến phu nhân ảm đạm rơi lệ, tướng quân đành phải an ủi phu nhân, sau đó mang hai lần bất an và buồn khổ rời khỏi. Tướng quân ban đầu định trở về nhà, ra tới đại môn lại quay ngược lại tìm Thu Nhi. Bên ngoài, tiết trời cuối thu thật dễ chịu, thế nhưng Thu Nhi thể nhược đã sớm phải đắp chăn bông, bên cạnh còn để một bếp sưởi ấm áp. Tướng quân lật lên một góc chăn, cầm lấy bàn tay Thu Nhi lạnh lẽo, nói chân thành: “Di Thu, tỉnh lại đi, ta sẽ giải thích tất cả những gì đã qua. Nơi này người yêu thương ngươi nhiều như thế, đừng làm cho bọn họ vì ngươi mà thương tâm. Ta cam đoan, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta nhất định sẽ cho ngươi cuộc sống mà ngươi kì vọng.”.
Tướng quân đợi trong chốc lát, liền thất vọng phát hiện sự thật quả nhiên không phải hát hí khúc, thổ lộ chân tình cũng không đủ lay tỉnh Thu Nhi, đành phải tiếc nuối rời đi.
Tướng quân trở về Tướng quân phủ cùng công chúa ăn cơm chiều, theo thưởng lệ cần đến cầm phòng (phòng chuyên dùng để nữ tử ngồi đánh đàn) của công chúa nghe nàng đánh đàn hát ca. Tướng quân vốn không mấy thích thú lĩnh vực này, ngày thường tới đều phải cố miễn cưỡng cười vui. Hiện tại bụng hắn đầy tâm sự, ngay cả giả vờ cũng giả vờ không giống.
Nhất cử nhất động của tướng quân công chúa đều để trong lòng. Đối với lời giải thích của Tống Bảo, công chúa đã hoàn toàn mất đi tin tưởng. Cứ theo trực giác của nữ nhân mà nói, tướng quân nhất định ở bên ngoài có tình nhân.
.
.
.
.
Sau nửa tháng, cuối cùng Thu Nhi cũng có thể kết thúc những ngày như hun đốt để trở về giường, thế nhưng thân thể đang hôn mê vẫn gầy yếu tựa như chỉ còn bộ khung xương. Những cơn nghiện của Thu Nhi đã dần trở nên ổn định, tướng quân không cần ngày ngày đều dán chặt ở nơi này, nhưng cứ hễ rảnh hắn lại tới đây, tiện thể mang thêm một ít dược liệu tốt.
Một ngày nọ trời quang mây, ánh dương trải khắp trên nền trời, tướng quân ôm Thu Nhi ra phơi nắng. Thái y cũng đi theo, trong tay còn bưng theo một bát canh gà ác tần sâm. Thu Nhi vẫn chưa hề tỉnh lại, bón hắn ăn cơm là vô cùng khó khăn, tình trạng một bát canh chỉ vô được nửa bát là chuyện thường tình. Phần lớn thời gian tướng quân đều tới vào lúc Thu Nhi ăn cơm. Tay hắn khỏe, cạy được miệng Thu Nhi mới có thể giúp hắn ăn vào nhiều hơn một chút.
Ngày trước, tướng quân cứ hễ nhìn thấy Thái y đều nôn nóng hỏi Thu Nhi tới khi nào mới tỉnh, thế nhưng đáp án của Thái y luôn chỉ là lắc đầu. Bây giờ tướng quân đã không còn hỏi nữa, hy vọng một ngày nào đó Thu Nhi có thể đem tới cho hắn niềm hạnh phúc bất ngờ. Thế nhưng ngày vẫn cứ trôi, Thu Nhi cũng một ngày một suy nhược, hy vọng kia cũng dần một xa vời.
Mỗi khi tâm trạng nặng nề, tướng quân rất thích tới thăm hai tân sinh mệnh mới trào đời. Thời điểm bọn nhỏ mới sinh được một hai ngày, người còn bé tẹo đỏ hỏn, mặt lại nhăn nhăn, qua một thời gian mặt nhăn người hồng đã biến mất, hiện ra một làn da non nớt trăng trắng mìn mịn, cực kì đáng yêu. Từ thời khắc hắn nhìn thấy hình dáng đứa bé, tướng quân mới phát hiện lời hắn nói với Thu Nhi mới biết bao buồn cười. Đứa nhỏ từ đầu tới gót chân đều giống hệt hắn, chứng cớ này chắc như sắt như núi, những lời nói nhảm nực cười kia không thể không theo gió mà đi xa.
Yến phu nhân chịu trách nhiệm tìm vú nuôi cho bọn nhỏ. Hai tiểu tử này chỉ có lúc bú sữa mới giành trước giật sau, một đứa uống trước, đứa kia liền oa oa khóc lớn. Hai đứa nhóc hễ ăn no lại ngủ. Trông thế nhưng thật ra khi ngủ chúng luôn rất tương thân tương ái, một đứa đầu nghiêng sang bên trái, một đứa đầu nghiêng sang bên phải, hai đứa trán chạm trán, trông đáng yêu cực kì. Cả ngày không ăn thì chính là ngủ, chưa đến nửa tháng, hai nhóc con lớn hơn béo hơn không nói làm gì, ngay cả cánh tay bé bỏng cũng thành cái dạng củ sen con.
Ngay sau khi Tiểu Hoan Nhi được làm ca ca, nó tự cho rằng mình đã trưởng thành, liền lập tức học theo bộ dáng người lớn chăm sóc bọn đệ đệ, có cái gì ăn ngon cũng muốn dành cho bọn đệ đệ đầu tiên. Yến phu nhân kể với tướng quân, có một lần Tiểu Hoan Nhi còn giấu điểm tâm mà mình thích ăn nhất cho các em, may mắn Yến phu nhân trở về kịp, bằng không cũng không dám nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện gì. Yến phu nhân vừa nói xong, nhóm tôn tử đáng yêu của bà liền mặt mày hớn ha hớn hở, thế nhưng vừa nhắc tới Thu Nhi, bọn nó cứ như nghe hiểu chuyện mà tức giận phun bong bóng phì phì.
Có một lần tướng quân vì giải quyết buồn khổ và bất an trong lòng mà tới tìm Yến phu nhân và bọn nhóc. Bắt đầu tất cả đều tốt, sau đó Yến phu nhân đột nhiên nói tới Thu Nhi, bà nói nếu Thu Nhi có thể tỉnh lại vào hôm rằm, bà nhất định sẽ toàn tâm toàn ý lo liệu thật tốt tiệc đầy tháng cho hai bé con. Yến phu nhân vừa nói viền mắt liền ửng đỏ, thổn thức tiếp lời, Thu Nhi chịu bao nhiêu thống khổ mới có được ba đứa nhỏ đáng yêu như thế, nếu như không kịp tỉnh mà đã ra đi, này phải làm thế nào mới tốt.
Yến phu nhân ảm đạm rơi lệ, tướng quân đành phải an ủi phu nhân, sau đó mang hai lần bất an và buồn khổ rời khỏi. Tướng quân ban đầu định trở về nhà, ra tới đại môn lại quay ngược lại tìm Thu Nhi. Bên ngoài, tiết trời cuối thu thật dễ chịu, thế nhưng Thu Nhi thể nhược đã sớm phải đắp chăn bông, bên cạnh còn để một bếp sưởi ấm áp. Tướng quân lật lên một góc chăn, cầm lấy bàn tay Thu Nhi lạnh lẽo, nói chân thành: “Di Thu, tỉnh lại đi, ta sẽ giải thích tất cả những gì đã qua. Nơi này người yêu thương ngươi nhiều như thế, đừng làm cho bọn họ vì ngươi mà thương tâm. Ta cam đoan, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta nhất định sẽ cho ngươi cuộc sống mà ngươi kì vọng.”.
Tướng quân đợi trong chốc lát, liền thất vọng phát hiện sự thật quả nhiên không phải hát hí khúc, thổ lộ chân tình cũng không đủ lay tỉnh Thu Nhi, đành phải tiếc nuối rời đi.
Tướng quân trở về Tướng quân phủ cùng công chúa ăn cơm chiều, theo thưởng lệ cần đến cầm phòng (phòng chuyên dùng để nữ tử ngồi đánh đàn) của công chúa nghe nàng đánh đàn hát ca. Tướng quân vốn không mấy thích thú lĩnh vực này, ngày thường tới đều phải cố miễn cưỡng cười vui. Hiện tại bụng hắn đầy tâm sự, ngay cả giả vờ cũng giả vờ không giống.
Nhất cử nhất động của tướng quân công chúa đều để trong lòng. Đối với lời giải thích của Tống Bảo, công chúa đã hoàn toàn mất đi tin tưởng. Cứ theo trực giác của nữ nhân mà nói, tướng quân nhất định ở bên ngoài có tình nhân.
.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook