Di Thu
Chương 32

CHƯƠNG 32

Cả đoàn quân thẳng tiến kinh đô, cách kinh thành càng gần, tâm tình tướng quân lại càng ngày càng bất an. Sau khi trở về, quan hệ giữa hắn và Thu Nhi làm sao tiếp tục, hắn như thế nào qua mắt mọi người trong phủ sống chung cùng Thu Nhi? Lại lấy cớ gì yêu cầu Thu Nhi đã không còn là thị đồng vẫn tiếp tục cùng hắn làm tình? Suy nghĩ mãi cũng không tìm được phương pháp, sau vài ngày đắn đo, cuối cùng hắn quyết định chấm dứt loại quan hệ phức tạp này.

Sau một lần hoan ái, tướng quân ôm Thu Nhi hỏi: “Ta từng nói muốn thưởng cho ngươi, thế nhưng hỏi ngươi muốn cái gì, ngươi mỗi lần đều không chịu nói! Chờ sau khi hồi kinh, ngươi và Tống Lâm sẽ đổi trở lại vị trí ban đầu, đến lúc đó chúng ta sẽ khó có cơ hội gặp mặt. Ngươi thật sự không muốn cái gì sao?”.

Thu Nhi cũng hạ quyết tâm nói với tướng quân chuyện đứa nhỏ, nếu không nói hắn liền không có cơ hội. “Di Thu không muốn cái gì, cái duy nhất muốn, đời này cũng không thể có được!”.

“Nga? Cái gì vậy? Ngươi nói ta nghe một chút!” Tướng quân mừng thầm trong lòng, nghĩ muốn cấp Thu Nhi chút bồi thường nên quyết định sẽ tận lực thỏa mãn nguyện vọng của Thu Nhi.

Thu Nhi tiếp tục nói điều mình tâm niệm: “Tướng quân, ngươi còn nhớ rõ thời điểm ta mang thai chứ? Chính là thời điểm bệ hạ tẩy trần cho ngài vào năm ngoái!”.

“Nga, nhớ rõ!” Kinh ngạc năm đó tướng quân vẫn còn nhớ như in.

“Sau đó đứa nhỏ ấy ta thực sự sinh hạ, là một tiểu nam hài mập mạp đáng yêu!” Nhớ tới Hoan Nhi vẻ mặt Thu Nhi liền hạnh phúc.

Tướng quân bị ánh mắt hạnh phúc kia thu hút, tâm đột nhiên khẽ động, thuận miệng hỏi: “Nga, phải không?”.

Thu Nhi gật đầu, tiếp tục nói: “Từ lúc bị đuổi ra khỏi cung đến giờ ta vẫn chưa gặp lại nó. Đã hơn hai năm, không biết bây giờ đứa nhỏ ra sao rồi, ta muốn tiến cung thăm nó, cho dù chỉ được nhìn từ xa cũng tốt!”.

“A! Hảo!” Tướng quân còn chưa lấy lại tinh thần, Thu Nhi đã bày ra bộ dáng khi thì hạnh phúc, lúc thì khổ sở, lúc lại chờ mong, khiến cho hắn không kịp nhìn.

“Thật vậy chăng?” Mục tiêu đạt được, hai mắt Thu Nhi tỏa sáng, tâm hoa nộ phóng.

Tướng quân đầu óc ong ong, muốn làm cho rõ chính mình vừa mới đáp ứng cái gì, thế là xác nhận nói: “Ngươi muốn vào trong cung liếc nhìn đứa nhỏ một lát phải không?”.

Thu Nhi mạnh gật đầu, kì thật hắn muốn đem đứa nhỏ ra, nhưng lại lo tướng quân không đồng ý nên chỉ có thể trước tiên nói như vậy, chờ sau khi vào cung mới tìm cơ hội động thủ.

*

Trước một ngày đại quân về tới kinh thành thì đột nhiên nhận được thánh chỉ, nói hoàng đế sẽ đích thân ở cửa thành nghênh đón bọn họ. Nghe được tin tức này toàn quân cao thấp đều tinh thần phấn chấn, chỉ có Thu Nhi trong lòng bất an, hắn sợ hoàng thượng nhận ra chính mình. Mặc kệ hoàng thượng đối hắn dư tình chưa dứt hay là muốn đuổi tận giết tuyệt, dù sao Thu Nhi cũng không nguyện gặp lại con người đó. Tướng quân liền phê chuẩn hôm ấy Thu Nhi có thể ngồi trong xe ngựa tránh mặt long nhan.

Ngày nhập kinh, khắp đất trời rung lên trong những hồi trống, nơi nơi là cảnh tưng bừng náo nhiệt, Thu Nhi tránh ở trên mã xa hướng ra phía ngoài xem, phát hiện những chuyện mình lo lắng hôm qua là hoàn toàn dư thừa. Trong hoàn cảnh huyên náo này, Hoàng Thượng nếu có thể nhìn ra hắn mới là chuyện lạ.

Đổng Quang đế niệm tình tướng quân đi một chặng đường vất vả (đúng là anh vất vả, nhưng là ngồi trong xe ngựa “vất vả” cùng em cơ ~), liền cho phép hắn trực tiếp hồi phủ, năm ngày sau thiết đãi yến tiệc tẩy trần.

Thu Nhi theo tướng quân trở lại Tướng quân phủ, Tống Lâm là người đầu tiên lao tới, ôm chầm lấy Thu Nhi hô to thật tốt quá. Từ sau khi Thu Nhi cùng tướng quân xuất chinh, Tống Lâm đều mỗi ngày tự trách. Hắn biết trên chiến trường nguy hiểm, cũng biết thân thể Thu Nhi không tốt, hắn lại nhẫn tâm để cho Thu Nhi thay chính mình ra chiến trường. Hiện tại Thu Nhi từ chiến trường đã trở lại, hắn cũng có thể giải thoát mình khỏi tự trách bấy lâu nay rồi.

Thu Nhi tự cho là cái gì cũng hiểu liền vỗ vai Tống Lâm nói: “Ta hiểu được, sau khi thành gia mà phải làm công việc này quả thật không được tốt lắm!” (em đang liên tưởng đến cái việc XXOO cùng tướng quân ý). Tống Lâm cũng tự nhiên liên tưởng đến việc đánh giặc bỏ mệnh, cũng không tiếp tục truy cứu liền liên mồm nói lời cám ơn.

Trong lúc chờ đợi tới ngày tiến cung năm hôm sau, Thu Nhi lòng loạn như tơ vò, động tay động chân làm cái gì cũng đều thấp thỏm không yên. Cuối cùng ngày đó cũng đến, Thu Nhi ngồi trong xe ngựa tướng quân chậm rãi chạy tới cung vương.

Trên đường đi, Thu Nhi khẩn trương bất an không ngừng cùng tướng quân lẩm bẩm: “Tiểu Hoan Nhi đã hai tuổi rưỡi, phải tới hai năm rồi chúng ta chưa gặp nhau, ngươi nói xem nó còn có thể nhận ra ta không?”.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương