Dị Thế Lưu Đày
Chương 21: Hình thế bỉ nhân cường, nhân tại ốc diêm hạ*

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chỉ những tình thế ép buộc, không thể không chấp nhận sự thật hoặc đó là sự lựa chọn duy nhất, người trong trường hợp đó phải biết tạm thời nhẫn nhịn.)

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

1ffba6699f94dd2537fc459ca3ca7ebd

“Nhưng mày cam tâm sao? Bị tống tới thế giới này chính là một lần đền tội?”
Tình huống trước mắt chính là hình thế bỉ nhân cường, dù hắn có lợi hại đến đâu, dưới tình huống thiếu thốn dụng cụ và nhân thủ, cũng không thể không cúi đầu trước đám người nguyên thủy.

Nguyên Chiến và Liệp nói cho hắn hai lựa chọn, hoặc là xăm con dấu nô lệ, hoặc là thiến, mà bất luận là cái nào cũng mang một mong muốn, mong muốn hắn thần phục, ngoan ngoãn, không phản bội.

Nếu hắn kiên trì không chọn cái nào hết, hắn dám cá là cái người tráng niên tên Liệp kia nhất định sẽ tự mình ra tay thiến hắn, nói không chừng đối phương còn sẽ nghĩ rằng để lại cho hắn một cái mạng đã là nhân từ lắm rồi.

Hai cách này…… Còn cần phải nói sao? Hắn chỉ có thể lựa chọn bị xăm con dấu nô lệ!

Xăm hình là một quá trình cực kỳ thống khổ, dụng cụ chỉ có một cái gai xương nhọn hoắc, người xăm hình cho hắn là một lão già, tay nghề lão rất tốt, người nọ có lẽ cũng không thể nói là già, chỉ có hàm răng rụng hết phân nửa, cái miệng nhìn qua như một cái hố đen.

Nguyên Chiến nói cho hắn biết, hàm răng ông ta bị chiến sĩ của bộ lạc đối địch đập gãy, chờ đến khi được cứu về, ông ta đã không thể ăn thịt được nữa.

Ông ta tên là Khiếu Nha, thật hợp với những gì ông ta đã trải qua, cái tên này cũng trở nên thật châm chọc, thậm chí người trong bộ lạc không gọi ông là Khiếu Nha nữa, mà gọi là Khuyết Nha luôn.

Xăm hình xong, Nghiêm Mặc chùi nước mắt sinh lý do đau quá mà chảy xuống, cả người đều ỉu xìu, không muốn nói chuyện.

Nguyên Chiến không rảnh mà lo cho cảm xúc của tiểu nô lệ nhà mình, thấy hắn không có tinh thần, chỉ cho là thân thể hắn không thoải mái, liền bế hắn trở về lều, để lại cho hắn đủ thức ăn và nước uống, rồi sờ sờ đầu hắn, nói: “Từ giờ đến lúc xuất phát tao sẽ không chạm vào mày, nghỉ ngơi cho tốt đi. Sau khi chọn người xong, chúng ta sẽ đi.”

Nghiêm Mặc vươn tay.

“Hửm?”

“Đưa cổ tay anh đây, tôi kiểm tra tình huống thân thể cho anh.” Nghiêm Mặc giấu đi cảm xúc mệt mỏi, tâm không cam tình không nguyện mà nói.

“Tay? Tao bị đau chân.”

“Tôi biết, tôi cần bắt mạch cho anh trước. Bắt mạch chính là…… tôi sờ tay anh trong chốc lát, là có thể biết thân thể anh có bệnh hay không, tôi biết anh không hiểu được, anh có thể xem nó như cách để tư tế xem bệnh cho người khác.”

“Tao còn tưởng mày nói cái này là kỹ năng thần ban cho chứ.”

Nghiêm Mặc ‘ha hả’ hai tiếng: “Nếu anh muốn nghĩ như vậy, cũng có thể.”

Nguyên Chiến vươn tay, vẻ mặt phức tạp, có lẽ cậu thiếu niên này cũng không xảo trá như hắn tưởng tượng? Nó rõ ràng không thoải mái, còn đang giận dỗi mình ép nó xăm con dấu nô lệ, nhưng nó vẫn chủ động muốn giúp mình.

Nghiêm Mặc đặt tay lên mạch cổ tay Nguyên Chiến, một lát sau hỏi: “Chân phải của anh sẽ rất đau lúc trời mưa dầm hoặc là trời rét đúng không?”

“Ừm.”

“Lúc anh dưỡng thương có phải từng bị ngâm nước hoặc bị dầm mưa rất lâu?”

Nguyên Chiến kinh ngạc: “Không, không phải mưa, là tuyết. Khi đó trời vừa đổ đợt tuyết đầu tiên, miệng vết thương tao đau đến khó chịu, cả người nóng hừng hực, chôn chân vào trong tuyết mới tốt hơn.”

Nghiêm Mặc đối với việc này không bình luận gì, tiếp tục hỏi: “Anh còn nhớ rõ lúc lão tư tế nối xương cho anh, xương của anh có hoàn chỉnh không? Có bị thiếu không? Có đoạn nào có bị rạn nứt hay không? Xương vụn trong thịt đã lấy ra hết chưa?”

Nguyên Chiến nhớ lại, trả lời từng câu một.

“Anh mất đại khái bao lâu thì xương mới lành lại? Khi nào bắt đầu đi đường được? Lúc đi có cảm thấy đau không? Khi nào thì bắt đầu tập luyện và đi săn thú?”

Nguyên Chiến đúng là rất nhạy bén đối với con số, chuyện cách đây đã hai năm, thế mà còn nhớ rõ rành mạch số ngày cụ thể. Cái này làm cho Nghiêm Mặc phải nhìn hắn nhiều thêm hai lần.

Vẻ mặt Nguyên Chiến lại lần nữa lộ ra cái loại biểu tình rắm thối: Tao đây rất lợi hại.

Nghiêm Mặc khó khăn lắm mới áp chế được xúc động muốn độc mồm độc miệng đả kích đối phương. Lại bảo Nguyên Chiến ngồi lên giường, duỗi thẳng chân phải, hắn bắt đầu ấn từ đầu gối ấn lên, vừa sờ vừa ấn, hỏi: “Đau không? Nếu thấy đau, thì nói thật cho tôi biết.”

Nguyên Chiến bắt lấy hắn tay: “Vì sao?” Mày hoàn toàn có thể không trị liệu cho tao, nhìn tao đau đớn.

Nghiêm Mặc không kiên nhẫn mà kéo tay hắn ra: “Vì sao cái gì? Chẳng phải anh nói chân anh sẽ phát đau vào mùa đông sao, đi nhiều cũng sẽ đau, nếu không chữa khỏi cho anh, chờ khi nào lên đường anh sẽ trở thành gánh nặng. Chẳng lẽ anh muốn trở thành gánh nặng cho người khác?”

Nguyên Chiếc cực kỳ kiêu ngạo đối với giá trị vũ lực của mình, vừa nghe thấy vậy mặt lập tức xụ xuống: “Cho dù chân tao gãy thì tao cũng sẽ không trở thành gánh nặng của người khác.”

“Vậy hả, phải không? Anh định bò đi hả?”

Nghiêm Mặc miệng lưỡi ác độc, Nguyên Chiến lại không giận, hắn cảm thấy tên nhóc đang tìm lý do chữa thương cho hắn lại còn cãi bướng này thoạt nhìn hình như thuận mắt hơn cái kẻ giả đò ngoan ngoãn thành thật trước kia.

Đây có phải là bộ mặt thật của nó không?

Cảm thấy cậu thiếu niên như vậy cũng không có gì xấu, còn có hơi…… Nguyên Chiến không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung cảm giác trong lòng mình, nhưng tên nhóc này khiến hắn càng nhìn càng muốn xoa xoa bóp bóp, nếu có thể đè ra đất làm một trận vậy càng tốt.

“Rồi rốt cuộc là anh có muốn chữa khỏi hay không đây?” Nghiêm Mặc bị ánh mắt tham lam hung ác, không chút che giấu ham muốn trần trụi của tên thanh niên nhìn đến nổi da gà.

Tên thanh niên mặt mũi hung ác đột nhiên kề sát vào người Nghiêm Mặc, vươn đầu lưỡi liếm một đường từ cằm hắn lên đến trán, liếm xong còn thuận tiện trả lời hắn: “Muốn.”

Nghiêm Mặc…… hung hăng lau mặt, chùi nước miếng lên váy da tên thanh niên nào đó.

“Muốn thì anh ngậm miệng lại cho tôi! Còn dám liếm tôi thử xem! Mẹ nó, nước miếng thối muốn chết!” Nếu không phải sợ lại không ra tay giúp đỡ thì sách hướng dẫn sẽ trừng phạt hắn, mà thời điểm xuất phát còn là vào mùa đông, Nghiêm Mặc quả thật tạm thời không thể rời khỏi tên này, nếu không Nghiêm Mặc cũng chả thèm quan tâm chân hắn đau thế nào đâu!

Nguyên Chiến không tin, còn nhổ nước miếng ra lòng bàn tay mình, ngửi ngửi: “Đâu có thối, không tin mày ngửi xem.”

“Anh đủ rồi!” Một bác sĩ đã từng giữ thói quen sinh hoạt cực kỳ sạch sẽ từ sau khi tới nơi này cũng đã sớm không còn thói quen đó nữa, bởi vì người nguyên thủy nơi này mỗi ngày đều không ngừng khảo nghiệm giới hạn cuối cùng của hắn. Vừa rồi lúc hắn bị bế đi ngang qua bãi sân còn thấy một thằng bé nô lệ đang bới mọc trong đống phân động vật tìm kiếm thứ gì có thể ăn, người lớn đứng cạnh nó lại không có ai ngăn nó lại.

“Ha!” Giữa bắp đùi bị ấn đau, Nguyên Chiến đau đến co rụt chân lại.

“Chỗ này?” Nghiêm Mặc lập tức xác định vị trí: “Có phải chỗ này cảm thấy rất đau không?”

“Xung quanh cũng đau, hơn nữa phạm vi sau mỗi năm đều lan rộng.”

“Không thể chụp X quang đúng là không tiện.” Nghiêm Mặc nói thầm: “Tất cả đều phải dựa vào cảm nhận và kinh nghiệm. Nếu mình mà bất tử, nếu mình còn quay về được, thì chờ đến khi trở về y thuật của mình chắc chắn là đệ nhất thiên hạ.”

“Mày nói cái gì đó?” Nguyên Chiến nâng cằm Nghiêm Mặc lên.

Nghiêm Mặc đang định trả lời, lại bỗng nhiên cười quỷ dị: “Chủ nhân ngu ngốc, nhìn người khác dùng gai xương đâm tôi có thích không? Anh có biết có một loại y thuật gọi là châm cứu khám xương không? Nghe nói hồi trước có một ông thầy nghiên cứu ra chiêu thức đó, dùng kim châm thăm dò mảnh đầu mũi tên còn sót lại trong cơ thể bệnh nhân, rồi moi ra, sau đó tiếp tục dùng để kiểm tra có mảnh xương vụn hay gỗ vụn còn sót trong thân thể, thậm chí còn có thể dùng nó để đả thông kinh mạch bị tắc nghẽn.”

Nguyên Chiến nghe không hiểu gì hết, nhưng trực giác hắn báo có nguy hiểm, bây giờ hắn lại cảm thấy thằng nhóc này không giống cái kiểu khẩu xà tâm phật nữa.

Nghiêm Mặc vui muốn điên rồi!

Hắn lại tìm được một lỗ hổng!

Hắn ‘thiệt tình’ muốn trị liệu vết thương cũ cho Nguyên Chiến, nhưng hắn phải có chẩn đoán chính xác trước, hiểu rõ nguyên nhân thì hắn mới có thể trị đúng bệnh.

Nhưng ở xã hội nguyên thuỷ thiếu thốn thiết bị chữa bệnh, hắn muốn đưa ra kết luận về bệnh tình, trừ phi bệnh trạng quá rõ ràng, thì hắn mới có thể thông qua ‘nghe, nhìn, hỏi, chạm’ mà đoán ra, bằng không thì hắn phải dùng một vài công cụ hoặc dược vật để khám và áp dụng phương pháp loại trừ.

Mà quá trình khám và áp dụng phương pháp loại trừ nguyên nhân, đau đớn cũng là một nhân tố không thể thiếu để quan sát, hắn không cố ý muốn bệnh nhân đau, mà là để xác định vị trí ổ bệnh và nguyên nhân bệnh, cần phải biết cảm giác thật của bệnh nhân, cho nên đôi khi hắn không thể giảm đau cho bệnh nhân, cho dù hắn có năng lực cũng không thể làm, bởi vì như vậy sẽ gây trở ngại cho việc kiểm tra và chẩn bệnh.

Tỷ như ca bệnh này của Nguyên Chiến, hắn có phỏng đoán, nhưng không dám chắc là chính xác. Cho nên hắn mới áp dụng phương pháp đè ấn để khám, không phải hắn ‘cố ý’ muốn làm thằng chủ nhân của hắn đau đâu, hắn chỉ muốn tốt cho thằng chủ nhân của hắn thôi, thật đó!

“Chủ nhân thân ái, nhớ về sớm một chút, trời tối tôi không nhìn rõ lắm.” Hắn nhất định phải thử một lần trong đêm nay, để xem suy nghĩ của hắn có đúng hay không.

Nguyên Chiến trầm mặc thật lâu, mới đáp một tiếng cộc lốc: “Ờ.”

“Đi nhanh về nhanh! Khi về nhớ đem thảo dược và côn trùng mà anh nói mang về cho tôi nữa nha.” Nghiêm Mặc vẫy tay.

Nguyên Chiến đứng dậy liền cảm thấy có gì đó không đúng, ngẫm lại, quay đầu lại một chân đạp lên mặt tên nô lệ nhỏ bé, thẳng đến khi đối phương thở không nổi, ôm chân hắn liều mạng giãy giụa, hắn mới vừa lòng buông chân ra mà rời đi.

Khụ khụ khụ! Dám dùng cái chân thối đó dẫm mặt tôi?! Nghiêm Mặc tức điên nhanh chóng bò lên giường mình, bắt lấy cái đai lưng bị ném trong góc, vừa cầm được liền không buông xuống nữa, vuốt ngực thở hổn hển.

Bình tĩnh, bình tĩnh……

Đừng để tính tình của mày gây ra chuyện.

Ngẫm lại tầm quan trọng của việc diễn kịch, ngẫm lại sự tất yếu của việc nhẫn nại, nếu lúc trước mày tu luyện hai thứ này đến nơi đến chốn, thì làm sao phải ăn một viên đạn mà tới nơi này!

Thử nghĩ xem đám người cáo già xảo quyệt đó, có kẻ nào không biết nhẫn nhịn? Có kẻ nào không phải cao thủ diễn trò?

Y thuật của mày lợi hại thì thế nào? Không biết cách đối nhân xử thế, chỉ biết quẳng trách nhiệm, đúng là mình chả tốt lành gì, một trăm triệu điểm cặn bã cũng không oan.

Nhưng mày cam tâm sao? Bị tống tới thế giới này chính là một lần đền tội?

Nghiêm Mặc, không được phép quên đi mục đích cuối cùng của mày, vì bảo bối, mày có gì mà không thể chịu đựng?

“Đô Đô, ba sai rồi, ba nhất định sẽ nỗ lực sống sót, nhất định sẽ sống tốt hơn bất cứ người nào trên thế giới này, con chờ ba, chờ ba đưa con về. Đô Đô, ba rất nhớ con…… Nếu khổ cực của ba có thể đổi cho con một đời hạnh phúc khỏe mạnh, thì mặc kệ bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu khốn khó, bao nhiêu đau đớn, ba đều có thể chịu đựng được…… Đô Đô, bảo bối……”

Nghiêm Mặc nhét cọng dây thừng cỏ vào lấp kín miệng mình, khóc rống lên.
Tác giả có lời muốn nói:Cảm thấy viết ngược phù hợp với cảm giác của tui.

Nghiêm khốn nạnvẫn chưa tìm được giá trị bản thân, nên mọi hành động của thằng chả hiện giờ đều vặn vẹo, cho nên muốn có được sự tôn kính của người khác, là không thể.

Tục ngữ nói tướng tùy tâm sinh, cho dù tướng mạo thằng chả bây giờ có hàm hậu thế nào,nhưng nếu tâm có ác ý, vẫn sẽ bị người đời cảnh giác.

Chờ khi nào Nghiêm Mặc hiểu ra điều này, hắn mới thật sự có được tín nhiệm và tôn kính củađám người Nguyên Chiến …

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương