Dị Thế Lưu Đày
Chương 2: Thực tế tàn khốc nói cho hắn biết, đây là một thế giới khốn kiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

b941525cd94e61890499dd26aeacaff4

“Chẳng lẽ nơi này thật sự không phải Trái Đất?”
Sau cổ hắn rất đau, đùi phải càng đau hơn.

Hắn rất đói bụng, cổ họng thì khát khô, nhưng hắn không dám ồn ào, cũng không dám bò ra ngoài tìm thức ăn, cho dù hắn có muốn bò cũng không được, hai tay hắn bị cột trên cọc gỗ, tư thế hiện tại của hắn tựa như đang giơ hai tay lên cao mà hô vạn tuế, chỉ khác ở chỗ hắn nằm ngửa trên mặt đất.

Đây là một túp lều tranh cực kỳ sơ sài, nóc lều được cỏ khô che lại, nhưng qua quýt tới mức có thể nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài.

Túp lều không tính là lớn, ước chừng chỉ có bốn mươi mét vuông, chia làm hai bên trái phải, ở giữa là một lối đi nhỏ.

Hai hàng hai bên có rất nhiều người bị trói, còn có một ít động vật sống. Không biết có phải vì vậy hay không, mà trong lều có một cỗ mùi cực kỳ khó ngửi, rất buồn nôn.

Mới đầu Nghiêm Mặc còn tưởng mình được cứu, nhưng khi tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng này, hắn lập tức đánh mất suy nghĩ đó.

Nửa tiếng trước, có một người đàn ông toàn thân ngăm đen bị cột trên cọc cách hắn hai thước, người đàn ông kia cũng bị thương, thoạt nhìn còn nặng hơn so với hắn, đầu chảy máu, trong lúc hôn mê vẫn luôn rên rỉ nhưng không tỉnh lại.

Lúc sau, có một tên cường tráng bụng hơi béo bước vào, tên cường tráng kia đi quanh lều một vòng, cuối cùng dừng lại bên cạnh người đàn ông đó, đạp vào chân gã một cái, thấy gã không có phản ứng gì, liền đi qua tháo dây trói, sau đó túm lấy một cánh tay của gã tha xềnh xệch ra ngoài.

Chỗ của Nghiêm Mặc vừa lúc nằm ở rìa tối của túp lều, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Bên ngoài là một cái sân nhỏ, giữa sân có một cây cọc gỗ rất lớn, trên cọc cắm một chiếc rìu.

Quanh sân đều có người đang làm việc, người thì đan cỏ, người thì nấu nướng hoặc ướp muối thứ gì đó.

Lúc Nghiêm Mặc thấy tên cường tráng kia tiến vào, vốn định xin gã một chén nước uống, nếu có thể thì cho một chén cơm ăn càng tốt, nhưng sau khi nhìn thấy hành vi của tên đó, hắn sáng suốt mà ngậm miệng lại, người nọ đảo mắt nhìn hắn nhưng không có vẻ gì gọi là thương hại.

Tên cường tráng kia lôi gã đàn ông đang hôn mê ra giữa sân, đặt đầu người nọ lên cọc gỗ, vươn tay rút chiếc rìu cắm trên cọc xuống.

Tim Nghiêm Mặc đột nhiên đập mạnh.

Tên cường tráng giơ rìu lên, một chút do dự cũng không có, tựa như đã quen tay hay việc, một rìu phập xuống chặt rớt đầu người đàn ông.

Máu tươi phun ra như suối.

Người quanh sân chỉ tùy ý liếc nhìn một cái, không ai quá để tâm đến màn này.

Nghiêm Mặc làm bác sĩ bấy lâu, tuy đã quen nhìn thấy máu, nhưng đối mặt với một cảnh tượng như vậy thiếu chút đã hoảng sợ kêu thành tiếng.

Sự tình phát sinh sau đó càng khiến Nghiêm Mặc nghẹn giọng, ngay cả hô hấp cũng muốn đông lại.

Tên cường tráng kia sau khi chặt đầu người nọ, liền để thi thể gã trên mặt đất, cầm lấy rìu bắt đầu xẻ thịt, mổ bụng móc ra mớ nội tạng không cần thiết.

Cuối cùng, sau khi thi thể gã đàn ông bị xẻ thành từng khối nhỏ, thịt của gã được chia ra, cho vào ba cái bồn gỗ, được người ta ôm đi mất, mà lòng ruột cùng nội tạng không thể ăn thì bị tên cường tráng cho hết vào một bồn gỗ khác, mang đi ném cho lũ động vật ăn.

Nghiêm Mặc cố nén cảm giác muốn nôn.  

Hắn cảm thấy sau gáy thật đau, ngay cả đầu hắn cũng đau, đau đến mức sắp không thể chịu đựng được nữa.

Có thể do ánh mắt của Nghiêm Mặc làm tên cường tráng kia không vui, lúc gã đi qua người hắn, còn cố ý đá một cái vào bên đùi phải bị thương của hắn.

“A!” Nghiêm Mặc đau đến rên ra tiếng. Lũ ruồi bọ bu trên người hắn cũng vì vậy mà nhao nhao bay lên, nhưng vẫn không rời xa hắn.

Tên cường tráng không quan tâm tới hắn nữa, đi ra ngoài.

Tiếng mắng mỏ của tên cường tráng từ bên ngoài truyền đến, như đang bảo những người xung quanh mau làm việc đi.

Dần dần, Nghiêm Mặc mất cảm giác, hắn hôn mê lần nữa.

Nghiêm Mặc trong cơn sốt mơ một giấc mơ, giấc mơ rất dài, cũng rất chân thật, sau khi tỉnh lại hắn thậm chí không phân biệt nỗi đó là mộng, hay là quá khứ.

Nhưng hắn biết đó tuyệt đối không phải là quá khứ của mình, vậy hẳn là ký ức còn lưu lại trong tế bào não của thân thể mà hồn hắn xuyên vào.

Có lẽ bởi vì hắn nhập vào thân thể này, nên ký ức của cậu nhóc mới dung hợp với ký ức của hắn, hắn giống như người sống hai lần.

Dung hợp ký ức của một người khác cũng không phải chuyện thoải mái gì cho cam, có lẽ hắn nên cảm kích tuổi tác cậu nhóc này không lớn lắm, nên ký ức chỉ ngắn ngủn có mười bốn năm, chứ nếu hắn xuyên vào một lão già, vậy lượng ký ức khổng lồ trong mấy chục năm không biết có làm não bộ hắn đình chỉ luôn không nữa, cho dù não không hỏng cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhân cách và tam quan của chính hắn.

Dù gì thì việc dung hợp ký ức rất hữu dụng, ít nhất hắn có thể hiểu được tình huống đại khái của mình, điều đáng mừng nhất là hắn có thể nghe hiểu ngôn ngữ của bộ lạc này, chỉ cần có thể nghe hiểu, nói được cũng là chuyện sớm hay muộn.

Có điều hiểu biết của cậu nhóc không nhiều lắm.

Trong trí nhớ, cậu nhóc tên là Hắc Giảo, Giảo này không phải là giảo hoạt, mà là tên của một loài động vật dự báo điềm may, nghe nói loài động vật tên Giảo này xuất hiện ở nơi nào, nơi đó sẽ có một mùa thu hoạch cực tốt.

Hắc Giảo sinh ra trong một bộ lạc tên là Diêm Sơn*, nghe tên bộ lạc là biết, nơi cư trú của bộ lạc rất có thể là nơi sản xuất muối.

(*Diêm Sơn: Núi Muối)

Bởi vì bộ lạc có một cái động muối, nên so với những bộ lạc sống qua ngày khác cũng không tồi, người trong bộ lạc cũng sẽ không chịu đói. Nhưng nguyên nhân vì có cái muối động đó, khiến bọn họ bị không ít bộ lạc theo dõi, tộc Diêm Sơn đã nhiều lần đánh đuổi ngoại địch, nhưng năm ngày trước lại bại dưới tay một bộ lạc cường đại khác tên là tộc Trệ*, cuối cùng chỉ có thể dẫn những tộc nhân còn sống sót bỏ chạy.

(*Trệ: Heo, heo nái :v)

Trên đường Hắc Giảo cùng người tộc mình tìm kiếm nơi ở mới thì bị dã thú cắn, nhiễm trùng dẫn đến phát sốt rồi hôn mê bất tỉnh, cuối cùng bị tộc nhân của mình vứt bỏ, mà trong số những người cam tâm vứt bỏ hắn cũng có cha mẹ và anh trai hắn.

Có điều, chuyện đó ở chỗ này không phải việc đáng để lên án, bởi vì người tộc hắn không xem hắn như lương thực mà chặt ra rồi ướp muối mang đi đã là cực kỳ có tình có nghĩa.

Tại một nơi đói khổ, người dân hung hãn, trong phạm vi hiểu biết của Hắc Giảo, những bộ lạc lớn gần đó đều có tập tục ăn thịt người, còn bộ lạc nào cường đại thì sẽ cực đoan tới nổi vào mùa đông thiếu thốn thức ăn liền tấn công những bộ lạc nhỏ yếu khác, phần lớn sẽ bắt bọn họ làm thịt muối, chỉ có một số ít mới được giữ lại làm nô lệ.

Mà ngoại trừ bộ lạc, còn có một kiểu sát nhập nhiều bộ lạc lại thành một bộ lạc siêu lớn, gọi là thành thị, chia làm ba cấp thượng trung hạ, nhưng cậu nhóc chỉ mới nghe qua, chứ chưa từng đi tới, ngay cả phạm vi trăm dặm cách bộ lạc mà hắn còn chưa đi nữa mà.

Sau khi Nghiêm Mặc dung hợp ký ức, liền trầm mặc nhìn chằm chằm vào đỉnh lều đơn sơ thật lâu.

Đột nhiên một bàn tay lớn thò tới, làm lũ ruồi nhặng nhao nhao bay lên, bàn tay nọ túm lấy tóc hắn, xách đầu hắn lên.

Vẻ mặt của Nghiêm Mặc lập tức thay đổi, từ vô biểu tình biến thành cẩn thận lấy lòng, cho dù da đầu người ta bị nắm đến phát đau.

“Chưa chết à?” Tên thanh niên trông có chút hung ác với hình xăm trên mặt ra vẻ thực kinh ngạc.

Hắn nhìn đến đùi phải cậu nhóc, miệng vết thương thoạt nhìn rất đáng sợ, giòi bọ đã bò đầy nửa chân, nhớt và máu loãng trộn lẫn vào nhau, phần da thịt lộ ra bên ngoài bị muỗi đốt sưng to, trên người cậu nhóc có một thứ mùi hôi thối xen lẫn mùi nước tiểu ngai ngái, nơi này không có ai rãnh đến mức chữa thương cho một thứ ‘lương thực dự trữ’ sắp phải chết, đương nhiên cũng không có ai giúp hắn rửa ráy.

Đúng vậy, mạng hắn lớn. Nghiêm Mặc cũng rất kinh ngạc, hắn nghĩ một chút, từ khi bị thương đến nay cũng chừng đã hai ngày rồi, nếu là người thường, với thương thế nghiêm trọng như vậy, còn bị nhiễm trùng, ở nơi thiếu thốn thuốc men, trăm phần trăm là không thể cứu chữa, ngay cả khi chặt luôn cái chân bị thương cũng vậy.

Nhưng sau lần thứ hai tỉnh lại, hắn cẩn thận quan sát miệng vết thương của mình, bên ngoài tuy có hiện tượng mưng mủ nghiêm trọng, nhưng nếu gạt lớp mủ bên ngoài ra, thịt bên trong vẫn còn tươi, không bị thối rữa, mạch máu trên chân vẫn lưu thông bình thường, đoạn xương gãy mặc dù hơi đen, nhưng tình trạng thối rữa cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần có thể xử lý ổn thỏa rồi bôi thuốc, là hoàn toàn có thể hồi phục.

Bất quá cũng vì miệng vết thương vẫn còn tươi, nên đau đớn trên chân hắn cũng cảm nhận được vô cùng rõ ràng, ngay cả khi hôn mê cũng không thoát được.

Nhưng những lời này hắn không thể nói với tên thanh niên mặt mày hung ác được, chỉ có thể dùng vẻ mặt thành khẩn bày tỏ cảm ơn của mình: “Cảm ơn ngài đã cứu……”

Còn chưa nói hết đã bị tên đó kéo tóc lôi từ trong lều ra.

Nghiêm Mặc đau đớn không thôi, nhưng hắn không cách nào phản kháng nổi, cũng không dám phản kháng.

“Đừng…… xin đừng…… giết tôi…… xin ngài!”

Một câu cầu xin mà nói cũng lắp ba lắp bắp, tuy rằng hắn có thể nghe hiểu ngôn ngữ của bọn họ, nhưng muốn nói chuyện lưu loát thì còn phải luyện tập một chút.

Tên thanh niên dừng bước, ném hắn ra đất, một chân dẫm lên ngực hắn, một tay chống trên đùi mình, khom lưng nói: “Hôm qua tao thấy mày cũng sắp chết rồi, thằng Phì Khuyển còn nói chiều nay làm thịt mày, vốn dĩ tao tính để thằng béo moi tim mày ra trước, để khỏi lãng phí, không ngờ mày còn có thể chịu được tới giờ.”

“Tôi…… tôi có thể…… làm rất nhiều chuyện……, xin ngài…… đừng giết tôi, tôi……”

“Mày thì làm được cái gì?” Nói rồi tên thanh niên đưa chân khều khều ‘thằng nhỏ’ mềm nhũn của Nghiêm Mặc mấy cái ——đai lưng cùng cái bọc nhỏ bằng cỏ duy nhất của hắn cũng bị người ta lấy đi mất rồi.

“Đùi phải mày nát rồi, muốn sống thì phải chặt nó. Một thằng nô lệ què? Tao tình nguyện lấy một con mụ bốn mươi tuổi làm vợ còn hơn. Tối lửa tắt đèn mà làm tình thì ai chả giống ai, lúc bình thường mụ ta còn được việc hơn mày.”

Nghiêm Mặc căm hận trong lòng, nhưng ngoài miệng lại cầu xin: “Đừng…… chặt chân tôi, tôi biết…… thảo dược, tôi…… sẽ tự chữa cho mình, tôi sẽ…… khỏe lại, xin ngài……”

“Mày biết thảo dược?” Tên thanh niên vẻ mặt không tin.

“Thật mà, tôi biết!”

“Mày là người của bộ lạc nào?”

“Tộc Diêm Sơn.” Nghiêm Mặc liếm môi, cổ họng hắn đã khát khô đến muốn vỡ ra, cảm giác này so chết đói còn đáng sợ hơn. Nhưng cũng may mắn là hắn không ăn thứ gì, nếu không hắn chắc chắn không chỉ ngủ trên nước tiểu của mình, mà còn phải âu yếm với cả phân của mình luôn.

“Tao biết tư tế của tộc Diêm Sơn, cũng biết đồ đệ của lão, mày không phải một trong số họ.” Tên thanh niên cười lạnh.

“Tôi biết thật mà!” Nghiêm Mặc cố vắt hết sức lực còn thừa của mình mà ôm chặt lấy đùi tên thanh niên, cầu xin: “Cho tôi…… bảy ngày, tôi có thể…… làm miệng vết thương…… tốt lên, nếu không thể, anh…… muốn thế nào…… cũng được!”

“Mày muốn tao nuôi mày bảy ngày? Mày không biết mùa đông sắp tới rồi sao? Nếu mày nói dối, tao sẽ phải lãng phí mất lương thực trong bảy ngày cho mày, không chừng, tao còn phải mang mày ra ngoài tìm thảo dược nữa.” Tên thanh niên rõ ràng không muốn đáp ứng.

“Tôi sẽ…… báo đáp ngài! Tôi thề! Tôi khỏe lên…… có thể làm rất nhiều việc…”

Tên thanh niên lại nắm lấy tóc hắn.

Mặt mũi cậu nhóc bây giờ rất lem luốc, nhưng lại không hề có tử khí, nếu nuôi, thật sự có thể nuôi sống sao?

Tên thanh niên do dự, hắn chỉ có thể có một nô lệ, nếu lấy thằng nhóc này làm nô lệ, vậy trước khi hắn trở thành chiến sĩ cấp ba, hắn sẽ không được có một nô lệ khác, nếu sau này có bộ lạc nào đó tới bán những nô lệ vừa xinh đẹp vừa khỏe mạnh, vậy thì hắn lỗ lớn, tuy rằng thằng nhóc này không cần tiền để mua, nhưng thương thế của nó không ổn chút nào, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không thể in ký hiệu nô lệ.

Nhưng nếu sắp tới không có ai đến bán nô lệ thì làm sao? Bộ lạc hiện nay cũng không có chiến sự, không có chiến sự, đương nhiên không cần thêm nô lệ. Mà hắn từ lâu đã luôn muốn có một tên nô lệ chỉ thuộc về riêng mình, mà dáng dấp thằng nhỏ này cũng rất hợp khẩu vị của hắn, chỉ cần nuôi cho có thịt một chút thì…

Nghiêm Mặc cũng đang liều mạng tìm kiếm cơ hội sống, trong lúc tên thanh niên còn đang tự hỏi, hắn đã nhìn khắp bãi sân cùng mấy túp lều chung quanh hết lần này tới lần khác.

Trên mặt đất hay dưới chân đều có cây cỏ, nhưng phần lớn hắn đều không nhận ra là loại thực vật gì! Có nhận ra đi nữa hắn cũng không dám chắc rằng nó là loại mà mình biết.

Nơi này……

Từ ngày đầu tiên đến đây, Nghiêm Mặc đã hoài nghi, nhưng bởi vì hắn không thấy được bao nhiêu sinh vật, ngoại trừ ruồi bọ, muỗi linh tinh là không có gì khác trong trí nhớ của hắn, nên hắn cho dù có hoài nghi, cũng vẫn nghĩ theo hướng tích cực.

Nhưng đến bây giờ, hắn còn không thấy nổi một cây thuốc mà hắn quen thuộc, không khỏi cảm thấy sự tình quá mức kỳ quái. Cây thuốc, thảo dược, trên cơ bản chỉ cần mọc ra từ đất, đều sẽ có một công dụng nhất định, mà hắn đã nghiên cứu thảo dược nhiều năm, không dám nói là nhớ hết toàn bộ các loại thảo dược, nhưng những vị thuốc thường sử dụng hắn tám chín phần mười đều biết rõ.

Chẳng lẽ nơi này thật sự không phải Trái Đất?

Từ từ! Đó là cái gì?

Giữa lùm cỏ bị một túp lều nửa che nửa lộ có bóng dáng một loại cây.

Cuối cùng cũng thấy được một loại cây khá giống với kiến thức trong trí nhớ mình! Nghiêm Mặc càng nhìn cái cây kia càng cảm thấy nó chắc chắn là một cây thuốc mà mình biết.

Tên thanh niên đánh giá Nghiêm Mặc xong, đang định mở miệng nói cho Nghiêm Mặc biết quyết định của hắn, thì Nghiêm Mặc đã kêu lên trước: “Nhìn kìa! Đó là cây đại kế*!”

*Cây Đại Kế: Theo y học cổ truyền, cây đại kế có vị ngọt đắng, tính mát, nhập kinh can có tác dụng làm mát máu, cầm máu, làm tan máu ứ, tiêu sưng tấy.

cây đại k 1

cây đại k 2

cây đại k

“Gì?” Tên thanh niên nhìn theo hướng tay Nghiêm Mặc chỉ.

“Cây đại kế, một loại thảo dược có thể giảm sưng, cầm máu, thanh nhiệt giải độc. Có thể đưa tôi qua đó xem một chút không? Nếu đúng vậy, tôi có thể dùng nó.”

Những lời này Nghiêm Mặc nói có hơi đứt quãng, nhưng nhìn vẻ mặt tên thanh niên thì dường như nghe hiểu.

Lúc Nghiêm Mặc chỉ vào một cây cỏ dại kêu có thể cầm máu, đám nam nữ đang làm việc hai bên sân có không ít người đều nhìn về phía hắn.

Tên thanh niên xách Nghiêm Mặc lên, khiêng hắn ra phía sau lều.

“Mày nói cái này à?” Tên thanh niên ném Nghiêm Mặc xuống đất.

Nghiêm Mặc còn đang bị gãy xương liền đau tới hít ngược một hơi, cắn chặt hàm răng, không cho mình ngất xỉu vì đau lần nữa.

Nâng nửa người trên dậy, kéo lê chân đến gần gốc cây kia.

Lá răng cưa, mũi răng cưa nhọn như kim, có lông tơ màu trắng, lá mọc so le hai bên……

Không sai, đây chính là cây đại kế.

Sau lều không chỉ có một gốc cây này, mà rải rác thành một vùng nhỏ.

Nghiêm Mặc vươn tay sờ sờ phiến lá của cây đại kế, thở phào một hơi, hắn còn lo lắng trên mảnh đất đã sắp sa mạc hóa này, chỗ người địa phương sinh sống đều là cát, cũng may, còn có cây lá gai mọc, chứng tỏ khí hậu nơi này cũng chưa đến mức không xong chỉ có mỗi cát với cát.

“Dao, lửa, nồi, nước sạch, tôi muốn xử lý…… miệng vết thương một chút…….”

Nghiêm Mặc nhìn tay phải mình, ánh mắt đọng lại.

—— Nhận ra một loại thảo dược, giá trị cặn bã -1, tổng giá trị cặn bã là 99.999.999 điểm.

Quyển sách giữa lòng bàn tay sáng lên liền tung ra một câu như vậy trong vòng năm giây, sau đó khép lại, trên bìa sách hiện ra một dòng chữ to: Hướng dẫn cải tạo lưu đày!

Tên thanh niên không quá tin tưởng những gì cậu thiếu niên nói, bộ lạc bọn hắn cũng có tư tế, nhưng chưa bao giờ nói với bọn hắn thứ cỏ dại này hữu dụng, mà ngược lại còn vì thứ cỏ dại này có răng cưa, vành lá bén nhọn, bọn hắn đều xem nó như cây gai, vì không để nó làm mấy đứa nhỏ trong bộ lạc quẹt phải mà đổ máu, đám nô lệ đều sẽ nhổ sạch chúng.

Nhưng khi thấy vẻ mặt cậu thiếu niên vui mừng khôn xiết, lại không giống như đang nói dối.

Hay là để nó thử xem, nếu thật sự hữu dụng, cũng có lợi đối với bộ lạc của bọn hắn, nếu vô dụng, thì người xui xẻo cũng là nó.

“Tao cho mày cơ hội này, nhưng mày chỉ có một cơ hội thôi, nếu mày dám gạt tao, tao sẽ nuôi mày sống, nhưng mỗi ngày sẽ thẻo mày một miếng thịt, mãi cho đến khi mày tắt thở thì thôi.” Tên thanh niên thong thả mở miệng nói.

Nghiêm Mặc nhanh chóng dời ánh mắt từ trên tay phải mình đi, hắn dám cá là tên này tuyệt đối không chỉ đe dọa hắn, tên này mà nói được thì cũng sẽ làm được.

Vô thức siết chặt nắm tay, cậu thiếu niên ngẩng đầu, trưng ra một nụ cười vừa cảm kích vừa lấy lòng: “Tôi thề, những gì tôi nói đều là sự thật. Đại nhân, có thể ban cho tôi một ngụm nước trước được không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương