Dị Thế Điền Viên
Chương 9: Vào núi săn thú

Edit: Cẩu Tử

Chu Trạch xác định chính mình không phải là thẳng, lúc mười mấy tuổi hắn đã biết được tính hướng của mình. Ý nghĩ kia vừa lóe lên, hắn đã muốn quăng cho mình một cái tát. Đối phương vẫn còn chưa thành niên, hắn sao lại có thể có ý nghĩ như vậy. Trong lòng buồn bực, trên trán cũng toát ra mồ hôi.

“Chu đại ca, ngươi làm sao vậy, mặt rất đỏ, còn ra nhiều mồ hôi như thế?” Lâm Ngọc quan tâm hỏi.

“A, vừa nãy bắn tên mệt nhọc, ta nghỉ một lát là tốt rồi.” Chu Trạch đè xuống dị trạng trong lòng: “Hai ngươi các ngươi cứ luyện trước đi, ta đi rửa mặt.”

Lúc này Chu Trạch không dám nhìn thẳng vào Lâm Ngọc, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Lâm Bảo đang trợn mắt nhìn mình. Hắn có chút sững sờ, thầm nghĩ, không lẽ tên tiểu tử này phát hiện ra cái gì.

Chạng vạng, Lưu Trường Vượng đến Lâm gia một chuyến, dặn dò Chu Trạch chuẩn bị một ít lương khô và nước uống, ngày mai bọn họ sẽ vào núi.

Nghe đến bọn họ ngày mai muốn vào núi, Lâm Ngọc đặc biệt làm nhiều thêm chút bánh nướng, để ngày mai Chu Trạch mang theo.

Sáng sớm ngày thứ hai, Chu Trạch ăn xong điểm tâm, chuẩn bị trước khi vào núi. Hắn đem ống tay áo cùng ống quần cột kín. Làm như vậy sẽ tránh được sâu bọ chui vào người. Ngoại trừ cung tên, hắn còn mang theo thanh chùy thủ của mình, trên eo quấn thêm sợi dây, phòng lúc cần. Lâm Ngọc chuẩn bị cho hắn một túi nhỏ lương khô và nước, tất cả đều chuẩn bị xong đâu đấy, Chu Trạch mới đi tìm Lưu Trượng Vượng để vào núi.

Lưu Trường Vượng nhìn trên dưới toàn thân Chu Trạch một lượt, cười gật đầu: “Không tồi, có chút bộ dạng của thợ săn đấy.”

Lúc này sắc trời mời vừa hừng sáng, mặt trời còn chưa có nhô lên, là thời điểm thích hợp để lên đường. Hai người không tiếp tục nói nhiều, nhanh chân hướng núi Lạc Hà mà đi.

Địa điểm săn thú của Lưu Trường Vượng không cố định. Nhưng là bên ngoài bìa núi nhiều người tới lui, căn bản không còn con mồi. Lưu trường Vượng có kinh nghiệm, biết đường nào có thể đi, đường nào nên đi tắt. Suốt đường đi, đều giảng giải cho Chu Trạch nghe tình huống ở trong núi. Như là chỗ nào có cây đào rừng, chỗ nào có nhiều quả dại, như là loại dược thảo nào có thể cầm máu, loại nào có thể giải độc. Tình cờ gặp phải rắn, hắn đều biết có đọc hay không, tất cả đều là bản lĩnh của thợ săn.

Một đường đi, Chu Trạch học thêm được không ít kiến thức, bọn họ liên tiếp vượt qua ba ngọn núi nhỏ, đều không gặp được con mồi gì. Lúc này hiện ra trước mắt là một ngọn núi lớn, từ xa nhìn vào đã biết bên trong không đơn giản, cây cối bên trong xanh um rậm rạp.

Lưu Trường Vượng ngẩng đầu nhìn sắc trời, dừng chân, quan sát tình huống xung quanh một chút, nói với Chu Trạch: “Chu tiểu tử, trước tiên chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một lát, ăn chút gì. Nhìn thấy ngọn núi phía trước không, chúng ta sẽ tiến vào đó, bên trong dã vật nhiều hơn. Chút nữa khi vào bên trong tay chân cần phải nhanh nhẹn. Nhớ kỹ săn thú nhất định không được ham nhiều, giữ mạng mới là quan trọng nhất.”

Chu Trạch gật đầu: “Lưu thúc, ta nhớ rồi.”

“Ừm.” Thấy Chu Trạch nghe lọt, Lưu Trường Vượng cũng không nói thêm cái gì, hai người móc ra lương khô, đơn giản lấp đầy bụng, nghỉ ngơi gần nửa canh giờ, lần thứ hai xuất phát.

Vừa vào núi, Chu Trạch cảm nhận đợc ngọn núi này cùng với những ngọn núi từng đi qua không giống nhau, núi cao rừng rậm, ánh sáng đều chiếu không tới, cảnh vật tối đi rất nhiều.

Thanh âm nói chuyện của Lưu Trường Vượng cũng nhỏ đi, nhắc nhở Chu Trạch: “Chu tiểu tử, cẩn thận một chút.”

Chu Trạch nghe vậy, cũng nâng cao cảnh giác.

Lưu Trường Vượng nói không sai, sâu trong núi lớn dã vật xác thực nhiều, bọn họ vào núi không lâu, liền phát hiện vài con gà rừng đang kiếm ăn. Tính cảnh giác của gà rừng cao vô cùng, chỉ cần một tiếng động nhỏ, bọn chúng cũng sẽ hoảng sợ chạy tán loạn.

Chu Trạch cùng Lưu Trường Vượng không đi đến quá gần, núp sau bụi cây đằng xa, cài tên giương cung lên.

“Vút vút” hai mũi tên bay ra, chính xác không lệch cắm vài thân hai con gà rừng, hai con gà bị bắn trúng giãy dụa hai ngã xuống. Đám gà rừng còn lại thấy đột nhiên phát sinh biến cố, đồng bạn bị tiễn bắn trúng, bọn chúng sợ vỡ mật, líu ra líu ríu kêu loạn bay loạn, lưu lại vài cái lông gà, chạy trốn tứ phía.

Ngoại trừ vài con gà đã chạy trốn. Trong bụi cây khác, một con hồ ly đang trốn, thấy vậy, toàn thân nó nhảy lên, chạy theo hướng gà rừng vừa chạy đi, thầm nghĩ thừa dịp đang loạn bắt một con gà rừng vào miệng.

Một bóng màu vàng chợt lóe lên, Chu Trạch thấy rõ, đó là một con hồ ly, vừa nãy hắn nghe Lưu thúc nói hồ ly cũng có thể bán được không ít tiền, lập tức làm ra quyết định, cầm cung tên vọt ra ngoài. Hắn nhanh tay lẹ mắt, một bên chạy theo, một bên đồng thời giương cung, liên tục bắn ra hai mũi tên, mũi thứ nhất bắn hụt, mũi thứ hai bắn trúng bụng hồ ly. Hồ ly bị bắn trúng đau đớn kêu lên, ngã trên mặt đất giãy dụa.

Lưu Trường Vượng ánh mặt phức tạp nhìn bóng lưng Chu Trạch chạy đi. Thân thủ kia, tốc độ kia, thầm nói, thân thủ tên tiểu tử này cũng thật là tốt, chắc là có từng luyện qua.

Chu Trạch mang theo hồ ly trở lại, Lưu Trường Vượng đang xử lý hai con gà rừng bọn hắn bắn được. Cổ gà rừng đều bị bẻ gãy, như vậy chúng mới không kêu được. Máu trên thân gà thì dùng cỏ lau khô, vẩy lên ít thuốc bột đặc chế che đi máu tanh trên mặt đất, đề phòng mùi máu hấp đản thú dữ tìm đến.

Lưu Trường Vượng nhìn con hồ ly gần chết nhưng vẫn còn kêu rên trên tay Chu Trạch, khẽ câu mày nói với Chu Trạch: “Giết chết nó đi, nó là đang báo tin cho đồng loại, không cẩn thận còn có thể gọi cả thú lớn đến.”

Chu Trạch học động tác của Lưu Trường Vượng, vặn gãy cổ hồ ly. Lưu Trường Vượng tiếp tục dạy hắn xử lý con mồi như thế nào.

Đơn giản xử lý một phen, đem con mồi quấn vào bên hông, hai người cũng không làm lỡ thời gian thêm, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Bọn hắn rời đi chưa lâu, có hai con lang tiến tới, ngửi tới ngửi lui chỗ có vết máu, sau đó rời đi.

Hai người lại đi trong núi thêm một đoạn đường, lại gặp được một đám gà rừng, có lẽ là đám lúc nãy đã đánh tiếng cho đồng loại. Hai người còn chưa kịp giơ cũng tên ra, đám gà rừng đã phát hiện bọn họ, đập cánh chạy như bay. Một đám gà rừng tháo chạy, động tĩnh quá lớn, con mồi gần đó đều bị dọa chạy.

Lưu Trường Vượng ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã qua buổi trưa, quyết định không đi sâu vào trong núi nữa, nghỉ ngơi chốc lát, hai người bắt đầu xuống núi. Vận may của họ không tệ, trên đường xuống núi gặp được một con hươu, loại này có tính cảnh giác rất cao, trong lúc ăn cỏ cũng không quên vểnh tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Cơ hội chớp mắt là qua, Lưu Trường Vượng không do dự nữa, ra dấu với Chu Trạch, hai người đồng thời giương cung, bắn ra hai mũi tên.

“Phập” Mũi tên của Chu Trạch bắn trúng chân sau của con hơi, mũi tên của Lưu Trường Vượng lại chệch đi.

Con hươu bị trúng tên, thân thể loạng choạng thiếu chút ngã xuống, lại ngoan cố không ngã. Con hươu kêu một tiếng, không để ý chân sau đau đớn, co chân bỏ chạy. Chạy trốn là bản năng của nó, điều nó có thể làm bây giờ là chạy đi thật xa, trốn khỏi nơi này.

Thấy hươu bào muốn chạy, Chu Trạch cùng Lưu Trường Vượng, một trước một sau vọt ra, dồn dập kéo tên tiếp tục bắn, có hai mũi tên tiếp tục bắn trúng con hươu, nhưng lại không trúng vào vị trí chủ yếu, con hươu vẫn không ngừng chạy, thế nhưng tốc độ đã chậm đi rất nhiều.

Chu Trạch không do dự nữa, thả cung tên trên lưng xuống, chạy đuổi theo con hươu, từ bên hông rút ra dao găm, đâm mạnh vào cổ nó. Rốt cuộc con hươu đã không chạy nổi nữa, tắt thở bỏ mình.

Lưu Trường Vượng thở hổn hển chạy tới, giúp đỡ Chu Trạch đem con hươu xử lý, vội vã nói: “Chúng ta đi mau, mau rời khỏi này, nơi này mùi máu tanh quá lớn, nhất định sẽ dẫn thú hoang lại đây.”

Lưu Trường Vượng nói không sai, Chu Trạch dùng dao găm đâm vào cổ con hươu, chảy rất nhiều máu, mùi máu tanh quá đậm, chỉ dựa vào cách xử lý đơn giản thì không thể che dấu được.

Chu Trạch đem hươu cõng ở trên lưng, Lưu Trường Vượng đem hồ ly bên hông hắn xách trên tay, hai người nhanh chóng rời đi, hướng về phía dưới chân núi chạy vội. Bọn họ vừa rời đi không lâu, hai con lang lại xuất hiện, bọn chúng đưa mũi ngửi xung quanh, dõi mắt nhìn theo hướng hai người Chu Trạch vừa rời đi, sau đó mới quay người ly khai.

Hai người Chu Trạch một đường chạy nhanh, mãi đến khi ra khỏi ngọn núi lớn, đến ngọn núi nhỏ Lạc Sơn, nới dám thở ra một hơi. Lưu Trường Vượng mệt quá chừng, nói cho cùng thì hắn cũng đã lớn tuổi, sức khỏe không đủ, tìm một tảng đá to sạch sẽ ngồi lên, há miệng thở dốc.

Nhìn lại Chu Trạch, ngoại trừ trên đầu có chút mồ hôi, còn lại mặt không đỏ, không thở dốc, một chút mệt mỏi cũng không nhìn ra.

Lưu Trường Vượng điều chỉnh hô hấp, lấy ống trúc ra uống vài ngụm nước, giơ ngón cái về phía Chu Trạch, cười nói: “Chu tiểu tử ngươi thật giỏi, còn nói muốn học săn thú cùng ta, với thân thủ này của ngươi, còn cần phải học sao, trực tiếp xuất sư được rồi.”

Chu Trạch cười cười: “Lưu thúc nói đùa, đây là lần thứ nhất ta vào núi săn thú, nếu không phải có Lưu thúc ngươi chỉ điểm, ta làm sao có thể săn được con mồi.”

“Tiểu tử ngươi, đừng khiêm nhường, ngoại trừ thường thức lúc vào núi ngươi biết ít chút, nhưng thân thủ quả thật rất tốt. Xem chừng trong thôn chúng ta cũng sẽ không có ai so được với ngươi. Tiểu tử người có phải đã từng luyện võ? Nhìn thân thủ của ngươi không đơn giản.”

“Coi như thế đi, biết chút quyền cước.” Nghĩ đến một thân bản lĩnh này của hắn đều là học trong quân đội, Chu Trạch không khỏi có chút phiền muộn. Hắn nghĩ bản thân lưu lạc này này, sợ rằng không có cơ hội trở về quân doanh.

“Ngươi tiếp tục cùng ta vào núi mấy chuyến, chờ quen thuộc, tự ngươi vào núi cũng không thành vấn đề. Chỉ với thân thủ này của ngươi, lại có sức khỏe, nếu không có ta cùng đi, phỏng chừng vẫn có thể an toàn xuống núi, aii, ta già rồi, đi đứng đều không còn nhanh nhẹn.” Lưu Trường Vượng thở dài.

Hai người vừa nghỉ ngơi vừa trò chuyện gần nửa canh giờ mới xuống núi, xuống tới chân núi, trời cũng đã gần tối.

Lâm Bảo đứng ở cửa thôn đợi hơn nửa ngày rồi, vẫn luôn ngóng trông nhìn về phía núi lớn, trong lòng lo lắng không yên. Mãi đến lúc nhìn thấy thân ảnh hai người đi từ xa đến, nó mới thoáng yên tâm.

“Lưu thúc, các ngươi đã về rồi!” Nó chạy tới trước vài bước, chạy đến trước mặt hai người. Nhìn Chu Trạch từ trên xuống dưới hết một lượt, tuy rằng không nói ra miệng, nhưng quan tấm trong ánh mắt vẫn là che dấu không được.

“Là Tiểu Bảo a, đây là tới đón Chu đại ca ngươi sao?” Lưu Trường Vượng nói: “Yên tâm đi, Chu đại ca ngươi không xảy ra chuyện gì, nhìn xem, hắn còn săn được một con hươu lớn.”

“Ta đến đón hắn khi nào, ta chỉ lại đây chơi thôi.” Lâm Bảo khẩu thị tâm phi phản bác, ánh mắt hiếu kỳ phóng tới con hươu đang được Chu Trạch cõng trên lưng, lại nói với Chu Trạch: “Ca ca đã làm cơm xong rồi, còn chờ ngươi về cùng ăn đấy.”

Có người đang đợi mình về nhà ăn cơm, đây là điều mà bao lâu rồi hắn chưa được trải qua. Trong lòng Chu Trạch như có ngọn lửa nóng lên, ấm áp như vậy. Đưa tay xoa đầu Lâm Bảo, nói với nó: “Đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm.”

Lâm Bảo không né tránh bàn tay Chu Trạch, vui vẻ chạy theo bên cạnh hắn. Bước chân vui vẻ nhảy nhót, vừa đi vừa líu ríu nói không ngừng: “Ca ca hấp bánh bao, nấu một nồi canh đậu xanh, đã để nguội. Trời nóng uống canh đậu xanh cực kỳ mát mẻ.”

Bên tai nghe giọng thiếu niên thanh thúy, Chu Trạch sải rộng bước chân, hắn muốn về nhà ăn cơm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương