Dĩ Thân Dưỡng Hồn
-
Chương 62: Khốn Linh Phù
*困灵符 aka bùa vây nhốt, vây hãm linh hồn
Không có thời gian hỏi nhiều, Ân Viêm cảm ứng được có người tới gần, bèn phất tay thu tiểu tháp còn đang xoay tròn vào không gian, sau đó ném ra một cái tiểu tháp khác do bản thân luyện chế đến trước mặt Dụ Trăn, rồi đánh tan linh khí vẫn còn nồng đậm quanh bốn phía. Sau khi xác định không có sơ hở gì, hắn gõ trán cậu một cái, rồi súc địa thành thốn rời khỏi phòng.
【 Chú ý che giấu, chuyện luyện chế tiên ngọc tuyệt đối không thể để người khác biết. 】
Dụ Trăn hoàn hồn, nhìn tiểu tháp đen nhánh cực giống Hư Vô trước mặt, lại nhìn quanh bốn phía, trước thu lại một phần tài liệu dùng còn dư, sau đó ôm tiểu tháp vào lồng ngực, xoay người chạy đến phòng khách tiểu viện.
Phòng luyện chế tiên ngọc linh khí quá đậm, dễ bị nhìn ra sơ hở, dời sang chỗ khác trước rồi tính tiếp.
Không đợi cậu chạy đến nơi, cửa viện đã bị gõ vang, giọng Bác Tu và Phong Lâm truyền từ ngoài vào, sốt ruột hỏi bên trong đã xảy ra chuyện gì, hình như còn chuẩn bị xông vào.
Dụ Trăn dừng bước, gấp đến độ trong lúc nhất thời không biết nên đi mở cửa trước, hay là đặt tháp vào phòng khách trước. Trong lúc chần chừ, Ân Viêm mặc tạp dề cầm theo cái sạn lần nữa đi ra từ phía sau phòng bếp.
"Vào phòng khách, lấy một gốc dược thảo trong không gian ra, để Hư Vô lấy giúp em."
Có hắn ở đây, Dụ Trăn yên tâm hơn, tầm mắt dừng trên cái sạn trong tay hắn, ngơ ngác hỏi: "Vậy anh......"
"Tôi chỉ là một "người thường" đang nấu cơm bị luồng khí không rõ làm kinh sợ." Ân Viêm bước nhanh tới xoa nhẹ đầu cậu, dùng linh khí đẩy cậu vào phòng khách, dặn dò thêm: "Tôi đi mở cửa, em vào phòng khách, nhớ lấy dược thảo ra."
Nói xong hắn cao giọng đáp lại người bên ngoài, tạm thời trấn an Bác Tu và Phong Lâm đang muốn phá cửa xông vào.
Dụ Trăn bị linh khí đẩy đi một đoạn, quay đầu lại liếc hắn một cái, cuối cùng cũng hoàn toàn trấn định. Thấy hắn xoay người đi đến cửa viện, cậu vội ôm tiểu tháp chạy vào phòng khách, đóng chặt cửa phòng khách lại.
Ân Viêm tới gần cửa viện, sau khi xác định cậu đã đóng kỹ cửa phòng, mới mở cửa viện ra.
Phong Lâm thấy cửa mở, lập tức muốn đi vào trong, sốt ruột hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Cổ linh khí vừa nãy—— Ôi...... Ngài Ân đây là......?"
Ân Viêm nghiêng người đứng ở cửa, trên người mặc tạp dề in hoa, trong tay cầm cái sạn dính đầy dầu. Hắn nhíu mày, nói: "Vừa nãy tôi đang nấu cơm trong phòng bếp, chợt có một trận gió thổi từ bên kia phòng khách đến, rất kỳ lạ. Tôi vội vàng lại đây xem xét tình huống, lại phát hiện Tiểu Trăn tự nhốt bản thân trong phòng khách."
Hắn nói, lại nhìn Phong Lâm hỏi: "Linh khí vừa nãy cậu nói là cái gì?"
Phong Lâm nghẹn họng, hai mắt liếc về phòng khách tiểu viện, tay trộm kéo tay áo Bác Tu, lắp bắp giải thích: "Là, là, là thời tiết hôm nay rất tốt! Đúng, thời tiết hôm nay rất tốt! Sơn trang này có một suối nước nóng, người trong giới chúng tôi gọi nó là linh tuyền, ừ, đúng, linh tuyền, tôi đến hỏi anh Dụ xem buổi tối có muốn đi ngâm hay không á."
Bác Tu quả thực bị công lực nói dối sứt sẹo này của cậu ta làm mắc cỡ chết được. Hắn đưa tay cản cậu lại, rồi kéo đề tài về: "Chúng tôi cũng cảm giác được trận gió to kia, hơi lo lắng nên lại đây nhìn thử. Tiểu Trăn thế nào?"
Ý muốn của Ân Viêm cũng chỉ là kéo dài chút thời gian, nghe vậy liền thuận thế kéo đề tài về. Hắn nghiêng người làm ra dáng vẻ lo lắng, trả lời: "Em ấy tự nhốt mình trong phòng khách không ra, hai vị tới vừa đúng lúc, cửa phòng khách hình như bị Tiểu Trăn khóa trái, tôi tông không ra, còn phải nhờ hai vị giúp đỡ."
Lời này rất hợp ý Bác Tu, vội gật đầu đáp ứng, hắn dẫn Phong Lâm bước nhanh tới phòng khách, đồng thời không dấu vết phô linh khí ra.
Trong viện hết thảy bình thường, chỉ có chỗ phòng khách mơ hồ truyền đến dao động linh khí, còn có mùi dược thảo.
Không có khí tức không ổn gì, xem ra không xảy ra chuyện gì không hay.
Bác Tu hơi yên tâm, thu linh khí về.
Mấy người nhanh chóng đi tới cửa phòng khách. Diễn trò phải diễn cho trọn, Ân Viêm nhét cái sạn vào trong tay Phong Lâm, vén tay áo chuẩn bị tông cửa. Kết quả bên trong cánh cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, lại két một tiếng, cửa bị người mở ra từ bên trong.
Dụ Trăn chột dạ cười cười, chào hỏi Bác Tu với Phong Lâm trước, sau đó nhìn Ân Viêm, hàm hồ nói: "Vừa nãy em vô ý ấn mở hệ thống thông gió trong nhà, cửa cũng tự động khóa lại, em phải mở một lúc lâu, xin lỗi, khiến mọi người lo lắng."
Đây là cái cớ Ân Viêm vừa truyền âm nhập mật dạy cậu, bây giờ làm trò bày ra thành quả trước mặt "thầy", kết phường với Ân Viêm gạt người, khiến Dụ Trăn luôn là một cục cưng thành thật cảm thấy rất ngượng ngùng.
Bác Tu với Phong Lâm thấy cậu không có việc gì thì hoàn toàn yên tâm, lại thấy vẻ mặt này của cậu, còn tưởng rằng cậu không biết nên che giấu chuyện linh khí với Ân Viêm thế nào, thế là vội chen vào nói giúp, hung hăng quở trách hệ thống thông gió của sơn trang nghỉ mát một trận.
Ân Viêm yên lặng nghe bọn họ nói, dáng vẻ như bị lừa gạt. Sau khi nghe xong, hắn vươn tay sờ sờ mặt Dụ Trăn, dặn dò: "Lần sau cẩn thận một chút."
Xem ra là tin cái cớ này rồi, Bác Tu với Phong Lâm nhẹ nhàng thở ra.
Ân Viêm lại nhìn về phía hai người, nói: "Cám ơn hai vị giúp đỡ, buổi tối ở lại ăn bữa cơm, món ăn sắp chuẩn bị xong rồi."
Bác Tu vội vàng khách sáo tỏ vẻ không cần, Phong Lâm hết sức rối rắm dáng vẻ cả người tinh anh nội liễm, lại mặc tạp dề tay cầm sạn của hắn. Cậu ta nhịn không được hỏi: "Ngài Ân, anh biết nấu cơm?"
Vấn đề này vừa ngu ngốc lại dư thừa, Bác Tu muốn đỡ tường.
Dụ Trăn nghe vậy cũng nhìn tạp dề in hoa trên người Ân Viêm, ho nhẹ một tiếng, rồi nói: "Cơm Ân Viêm nấu ăn rất ngon, lúc chỉ có hai người chúng tôi, đều là anh ấy nấu cơm."
Nói đến lời phía sau, trong giọng nói còn mang theo chút ngọt ngào.
Ân Viêm nghiêng đầu liếc cậu một cái, khóe miệng cong lên, lại xoa xoa đầu cậu, sau đó gật đầu với Bác Tu và Phong Lâm. Hắn lần nữa mở miệng mời họ ở lại ăn cơm, rồi xoay người quay về phòng bếp.
"Thật không nhìn ra, Ân Viêm ở nhà lại hiền huệ như vậy......" Phong Lâm cảm thán.
Bác Tu không thể nhịn được nữa gõ nhẹ cậu ta một cái, ra hiệu cậu ta thu liễm một chút.
Dụ Trăn mỉm cười, không quá để ý câu nói thất lễ này của Phong Lâm. Cậu nghiêng người mời hai người vào phòng: "Xin lỗi, kinh động đến hai người. Vừa nãy tôi đang luyện khí, kết quả một chậu dược thảo đặt bên cạnh đột nhiên thành thục, tràn ra linh khí, cho nên......"
"Luyện khí?" Bác Tu cảm thấy hứng thú, cất bước theo cậu vào phòng.
Vài phút sau, Phong lão vội vàng chạy tới, thấy cửa sân của viện Dụ Trăn mở rộng, bên ngoài còn có mấy tu sĩ lạ mặt nhìn trộm, trong lòng lộp bộp một cái, cho rằng xảy ra chuyện không tốt, đến chào hỏi cũng không kịp đã vọt nhanh vào.
"Tiểu Trăn, chỗ của cậu là——"
Trên bàn trà đối diện cửa phòng khách đặt một tòa hắc tháp năm tầng cao chừng một mét, hơi thở nội liễm, tựa như chỉ là một vật trang trí tinh xảo. Ở cạnh nó, đặt một chậu cây thấp bé nở hoa đang nhẹ nhàng đong đưa, theo mỗi lần nó đong đưa, từng trận dược hương và linh khí nồng đậm từ từ khuếch tán khiến người không cách nào bỏ qua.
Thứ tốt!
Tầm mắt Phong lão như dính chặt vào hai thứ đó.
Bên cạnh bàn trà, đám người Bác Tu ngồi vây quanh bảo tháp và dược thảo thành một vòng, đang nói gì đó.
Thấy Phong lão đến, Phong Lâm lập tức hưng phấn gào to: "Ông nội! Ông mau đến xem đi, cái bảo tháp anh Dụ vừa luyện này là pháp khí tổng hợp có thể phòng thân, có thể làm vật trang trí, còn có thể phóng lớn thành phòng ốc để người vào ở! Còn nữa còn nữa, thứ dược thảo này mùi thuốc rất nồng, sau khi ngửi vào con cảm thấy linh đài rất sạch, nếu luyện nó thành đan dược......"
"Nhỏ giọng chút."
Phong lão hoàn hồn vội cắt ngang lời cậu ta, ông vung tay lên, một luồng linh khí vút ra ngoài đóng lại cửa viện đang mở rộng, đồng thời thiết lập một tầng kết giới phòng ngừa người khác thám thính. Lúc này ông mới tới gần, hỏi: "Tiểu Trăn, động tĩnh vừa nãy là cậu đang luyện khí? Cậu không sao chứ?"
Dụ Trăn thu hết hành động của ông vào đáy mắt, cảm thấy rất ấm áp. Cậu đứng dậy cười đáp: "Không sao, cám ơn Phong lão quan tâm, ngài mau ngồi."
Lúc này Phong lão mới nhẹ nhàng thở ra, rồi ngồi xuống. Tầm mắt ông đảo qua hắc tháp và dược thảo, nhưng không lộ ra dáng vẻ hưng phấn như Bác Tu và Phong Lâm, ngược lại mày hơi nhíu, dáng vẻ lo lắng: "Tiểu Trăn, cậu luyện khí là chuyện tốt, nhưng mà......"
Dụ Trăn vốn đã chột dạ, nghe ông nói tới nhưng mà, trong lòng càng thấp thỏm. Cậu cẩn thận hỏi: "Nhưng mà cái gì? Phong lão ngài như vậy, là có băn khoăn gì? Tôi luyện khí có gì không ổn sao?"
"Đã nói, cậu có thể gọi ta một tiếng ông." Phong lão sửa đúng xưng hô của cậu trước, sau đó mới châm chước từ ngữ, giải thích: "Là có chút băn khoăn, cậu luyện khí cũng không phải không ổn, ngược lại là chuyện rất tốt, chỉ là hiện giờ Tu Chân giới tài nguyên thiếu thốn, mặc dù chuyện giết người đoạt bảo còn ít, nhưng người đánh lén sau lưng lại càng ngày càng nhiều. Vừa nãy ta một đường lại đây, phát hiện tu sĩ nghe thấy động tĩnh chạy tới tiểu viện của cậu nhìn trộm cũng không ít, chính cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng. Hơn nữa lại mới xảy ra chuyện tà tu, ta sợ hai thứ bảo bối này sẽ đưa tới tai hoạ cho cậu."
Bác Tu ngồi bên cạnh cậu nghe vậy sửng sốt, nhớ hành động vừa vào đã thiết lập kết giới của Phong lão, ảo não vỗ ót mình một cái.
Trước đó hắn nhìn thấy bảo tháp và dược thảo thì quá mức hưng phấn, lại quên giúp Dụ Trăn che giấu một chút. Dụ Trăn là tiểu bối, không hiểu mấy thứ này, hắn là trưởng bối cũng quên mất, không nên không nên.
"Trách tôi sơ sẩy, quên nhắc nhở Tiểu Trăn phải giấu tài." Hắn vội vàng mở miệng, mang ý xin lỗi nhìn Dụ Trăn.
Phong Lâm cũng nghe đến ngây ngốc, cũng không còn hưng phấn như vừa nãy nữa. Cậu ta gãi gãi đầu, cau mày nói: "Vậy bây giờ nên làm gì đây? Trong trang này còn có một vài lão đối đầu với chúng ta nữa."
Dụ Trăn không ngờ nhóm người này lại quan tâm cậu như vậy, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Việc không đóng cửa viện và không lập kết giới thật ra là cậu cố ý, vì để đám người lén lút bên ngoài thấy rõ chỗ này của cậu có cái gì, miễn cho não bổ loạn ra mấy thứ càng khoa trương hơn.
"Ông nội Phong, chú Tu, không sao đâu, trên đời này dù sao người tốt cũng nhiều hơn người xấu, cháu cũng sẽ cẩn thận hơn." Cậu mở miệng trấn an, cũng không quá lo lắng mấy chuyện này.
Tháp và dược thảo gì đó, trên cơ bản cậu muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cũng không tính là bảo bối. Hơn nữa có Ân Viêm và Hư Vô ở đây, mấy tu sĩ kia không đụng được cậu.
Phong lão nhìn ánh mắt ngây thơ vô lo của cậu, nhớ tới tính tình không quá để ý vật ngoài thân của Thanh Hư Tử, ông thật sự cảm thấy đau đầu.
Cẩn thận hơn, cẩn thận như thế nào? Nếu là ở nơi khác còn tốt, bây giờ trong sơn trang này nơi nơi đều là tu sĩ, Dụ Trăn hiện giờ ầm ĩ lớn như vậy, cũng xem như một lần "long trời lở đất", một trận nổi danh.
Ngũ cảm của các tu sĩ rất nhanh nhạy, vừa nãy Dụ Trăn không đóng cửa viện, thứ gì nên thấy thứ gì không nên thấy đều cho người ta nhìn hết rồi. Nói không chừng bây giờ người toàn bộ sơn trang đều biết trong tay tu sĩ xa lạ ở viện phía nam có hai loại bảo bối khác nhau.
Không được, việc này cần phải xử lý xong trong hôm nay, bằng không hậu hoạn vô cùng.
Ông nhíu mày suy tư vài giây, bỗng nói: "Nếu không như vậy đi, một lát cậu theo ta đến sảnh lớn sơn trang, gặp chủ nhân sơn trang Viên Tuệ đại sư, nói với bên ngoài thân phận truyền nhân Thanh Hư Tử của cậu, như vậy những người khác cố kỵ tên tuổi Thanh Hư Tử, không dám đánh chủ ý lên người cậu nữa."
"Không được!" Dụ Trăn vội vàng ngăn cản.
Phong lão không ngờ cậu phản ứng lớn như vậy, có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Thế nào? Tại sao không được?"
Đương nhiên là vì Trâu Thành Cảnh kia!
Bây giờ cậu với Ân Viêm còn chưa xác định Trâu Thành Cảnh và Vương Đạt Nghĩa có biết Thanh Hư đạo trưởng thoạt nhìn nghèo khổ không đáng tin cậy kia chính là đại lão Thanh Hư Tử của Tu Chân giới hay không. Lỡ như Trâu Thành Cảnh và Vương Đạt Nghĩa biết, vậy bây giờ cậu đứng ra nói bản thân là truyền nhân của Thanh Hư Tử, không phải tương đương với chủ động nói cho Trâu Thành Cảnh biết cậu là con của gã sao?
Tóm lại trước không thể nói, có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu.
Dụ Trăn liều mạng động não, linh quang chợt lóe, bèn nói: "Ông nội của cháu không cho cháu mượn tên tuổi của ông đi lại bên ngoài, bảo cháu tự rèn luyện, hơn nữa năm đó cũng không có bao nhiêu người biết ông nội thu dưỡng cháu. Cái đó, ông nội Phong, nếu có thể, về quan hệ của cháu và ông nội, cháu hy vọng ông có thể giữ bí mật giúp cháu, cháu không muốn để quá nhiều người biết."
Cái này thật sự là chuyện Thanh Hư Tử có thể làm.
Phong lão nghe vậy lại cau mày, trầm ngâm vài giây, vỗ đầu gối, trầm giọng nói: "Một khi đã như thế, vậy chúng ta chỉ có thể đưa hai cái bảo bối này ra cho người khác nhìn, chuyện cậu luyện khí và trồng dược thảo cũng phải tuyên dương một phen."
Dụ Trăn sửng sốt, không hiểu cái logic này cho lắm, nhưng Bác Tu lại nhanh chóng hiểu rõ tính toán của Phong lão. Tầm mắt hắn đảo qua tháp và dược thảo trên bàn, vỗ tay cười, nói: "Vẫn là tiền bối có cách, xác thật phải tuyên dương. Nhiều năm như vậy, Tu Chân giới chúng ta cuối cùng cũng có nhân tài am hiểu luyện khí và bồi dưỡng dược thảo, phải để mọi người nhìn ngắm, tạo phúc cho mọi người."
Người mang kỳ bảo có thể dẫn tới tai hoạ, nhưng nếu là người mang bản lĩnh lớn, vậy đưa tới chính là nâng đỡ và lấy lòng. Cho dù có người lòng mang ý xấu động chút tâm tư với bảo bối, cũng phải suy nghĩ đến việc sẽ chọc đến người mang bản lĩnh phía sau, có thể xảy ra phản ứng mặt trái.
Dụ Trăn được Bác Tu giải thích thì cũng hiểu rõ tính toán của Phong lão, vừa lúc Ân Viêm truyền âm nhập mật dặn dò cậu một lúc, vì thế cậu gần như lập tức đồng ý mang theo bảo bối cùng Phong lão đến tìm Viên Tuệ đại sư.
Nói làm liền làm, đoàn người mang bảo tháp và dược thảo ra cửa, lại cứ chọn đường lớn mà đi. Lúc gặp được tu sĩ cũng hào phóng chào hỏi, Phong lão còn luôn cao giọng nói cười, hết khen lại khích lệ Dụ Trăn, cao điệu đến mức dù trước đó có tu sĩ không chú ý tới động tĩnh viện phía nam, thông qua Phong lão tuyên truyền, bây giờ cũng biết hết.
Viên Tuệ đại sư sớm nghe được tin tức đã chờ ở cửa, vừa thấy đoàn người Phong lão tới gần, vội dẫn mấy người vào bên trong.
Nhìn thấy vị chủ nhân của sơn trang này, Dụ Trăn tò mò trộm đánh giá.
Viên Tuệ đại sư vóc người trung đẳng, có hơi béo, mặc một thân đoản bào cải tiến rất mộc mạc, cầm trên tay một chuỗi Phật châu không ngừng lần chuỗi, hơi thở trên người ôn hòa thân thiết, chưa nói đã cười, thoạt nhìn cực kỳ hiền lành.
Tựa hồ nhận ra cậu đánh giá mình, Viên Tuệ đại sư đang hàn huyên với Phong lão đột nhiên nhìn lại đây, cười nhẹ với cậu.
Hơi thở có hơi giống ông nội.
Dụ Trăn cười đáp lại một cái, thu tầm mắt về không thất lễ nhìn loạn nữa.
Mọi người hàn huyên xong thì vào phòng trong ngồi xuống, Dụ Trăn phát hiện Thích Thanh Nguyên cũng ở đây, đang đứng một bên pha trà, thấy họ tiến vào, lập tức đưa trà ngon lên.
Dụ Trăn nhớ lời Ân Viêm dặn, sợ bị hắn nhìn ra gì đó, chỉ lúc nhận tách trà mới khách khí nói lời cám ơn, sau đó thì không nhìn hắn nữa, cố ý giảm bớt tiếp xúc giữa hai người.
Thích Thanh Nguyên nhận thấy cậu lảng tránh, liếc cậu một cái, thức thời lui đến một góc ngồi xuống, không tham dự đề tài.
Lần này đến là có chính sự, sau khi nước trà nhấp môi, Phong lão lập tức nói Dụ Trăn đưa bảo tháp và dược thảo ra trước mặt Viên Tuệ đại sư.
"Còn xin ngài hỗ trợ xem thử, đứa nhỏ này tự học luyện khí không lâu, bên người không có tiền bối chỉ điểm, ta sợ cậu ấy làm bậy bị thương bản thân, nên dẫn cậu ấy đến đây." Phong lão cười nói, ánh mắt nhìn Dụ Trăn tràn đầy kiêu ngạo, tựa như cậu mới là cháu trai ruột của mình.
Phong Lâm ngồi bên cạnh nhìn thấy trộm bĩu môi, bị Bác Tu vỗ nhẹ cánh tay.
Bảo tháp và dược thảo là do Ân Viêm đưa ra, đều là thứ tốt, đặt trong Tu Chân giới hiện giờ, hoàn toàn có thể đứng trên đỉnh bảo vật mà ngạo thị quần hùng.
Viên Tuệ đại sư cẩn thận quan sát một phen, nhịn không được cười than: "Bảo tháp này trọn vẹn một khối, linh khí nội liễm, trận pháp hoàn thiện, dù là ta, cũng sợ là không luyện ra thứ tốt như vậy, hậu sinh khả uý*."
*Hậu sinh khả úy (后生可畏) là câu thành ngữ có tính tương truyền, do Đức Khổng Tử nói sau khi gặp Hạng Thác (một đứa bé mới 7 tuổi, nhưng đã trả lời được hết mọi câu hỏi của ông). Hậu sinh khả úy có nghĩa là những người sinh sau thật đáng sợ, đáng khâm phục.
Câu nói khen ngợi lớp người trẻ thông minh, tài giỏi và nổi bật hơn thế hệ cha ông của mình (hàm ý không thể xem thường lớp trẻ). Câu nói thể hiện niềm vui, sự tự hào của người đi trước và khích lệ, nhắc nhở con em cần phải cố gắng, phải luôn nỗ lực trong học tập, trong công việc.
Câu nói nêu lên quy luật vận động phát triển của thế giới vật chất. Cái mới ra đời sẽ luôn tiến bộ hơn những cái cũ, do tính kế thừa sự tiến bộ của cái cũ và loại bỏ những yếu tố lạc hậu của cái cũ. Đó là hệ quả tất yếu của sự phát triển chung trong cuộc sống.
- -- Theo tudientonghop.com
Phong lão nghe vậy cười ha ha, Dụ Trăn ngồi nghe bên cạnh chột dạ đỏ mặt.
Bảo tháp là Ân Viêm luyện, cậu làm sao luyện ra thứ tốt như vậy được.
"Còn cả dược thảo này......" Viên Tuệ đại sư lại dời tầm mắt tới trên dược thảo, yêu thích sờ sờ, nói tiếp: "Dược thảo này linh khí nồng đậm, nghĩ đến ngày thường nhất định là được tỉ mỉ nuôi trồng, nhận không ít linh khí, Dụ tiểu hữu có tâm."
Bây giờ Tu Chân giới thiếu thốn linh khí, dược thảo khó thành, ông đã rất nhiều năm chưa thấy qua dược thảo lớn lên tươi tốt như vậy.
Dụ Trăn càng thêm chột dạ, chỉ lễ phép cười cười, không nói tiếp.
Dược thảo này là Hư Vô đào từ trong không gian ra, hoàn toàn là tự bản thân trưởng thành, không có chút quan hệ gì với cậu, mấy lời khích lệ này quả thực khiến cậu như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Mắt thấy Viên Tuệ đại sư và Phong lão còn muốn trò chuyện về dược thảo này một phen, Dụ Trăn ngồi không yên, mở miệng nói: "Cái đó...... Viên Tuệ đại sư, Phong gia gia, dược thảo này thật ra là cháu ngẫu nhiên nhận được. Lúc cháu mới vừa vào thành phố B, nhận được sự chiếu cố của các vị, dược thảo này cháu muốn tặng cho sơn trang, xem có thể luyện thành đan dược, phân cho những tiểu tu sĩ không có thầy trông nom hay không. Xem như đây là một chút tâm ý của cháu."
Lời này vừa ra, mọi người đều an tĩnh lại, Thích Thanh Nguyên ngồi trong góc lắng nghe cũng nhịn không được nghiêng đầu, đặt tầm mắt trên người Dụ Trăn.
"Cháu không biết luyện đan dược, dược thảo này mới vừa tiến vào kỳ thành thục, chính là thời cơ luyện chế tốt nhất, nếu bỏ lỡ, dược hiệu sẽ suy giảm, thật sự rất đáng tiếc." Dụ Trăn trong ánh mắt của mọi người căng da đầu tiếp tục nói, sợ họ từ chối, lại bổ sung: "Đương nhiên, nếu có thể, đan dược này luyện thành có thể phân cho cháu mấy viên không? Cháu có nhận mấy quỷ hầu linh hầu, họ rất cần đan dược."
Không tặng không, có sở cầu, như vậy càng dễ được việc hơn, đây là Ân Viêm dạy cậu.
Trong phòng yên lặng thật lâu, một lúc sau, Viên Tuệ đại sư đột nhiên chắp tay niệm câu phật hiệu, ánh mắt nhìn Dụ Trăn càng ôn hòa hơn: "Vậy đa tạ Dụ tiểu hữu."
Đây là đồng ý, nụ cười trên mặt Dụ Trăn chân thật hơn một chút, trái tim treo cao cũng thả lỏng. Cậu nghĩ phiền toái đã rời tay, bèn rèn sắt khi còn nóng tiếp tục nói: "Mặt khác, cháu nghe nói giữa tu sĩ có liên hệ tài nguyên, cháu muốn dùng hắc tháp này đổi chút hạt giống hoa và tài liệu. Viên Tuệ đại sư là chủ nhân của sơn trang này, cháu nghĩ ngài chắc có con đường, bèn mặt dày muốn đổi chút đồ với ngài."
Đến tháp cũng từ bỏ?
Phong lão ngoài ý muốn, nghiêng đầu nhìn cậu, thấy trong mắt cậu đều là chờ đợi, tâm tư dạo qua một vòng, cũng nói giúp cậu vài câu.
Sơn trang xác thật có con đường lấy vật đổi vật, Viên Tuệ đại sư thấy Dụ Trăn là thiệt tình sở cầu, lại mới vừa được cậu tặng đồ, liền đáp ứng yêu cầu của cậu. Chẳng qua bảo tháp quá trân quý, thứ có thể trao đổi đồng giá với nó không nhiều lắm, phải tốn chút thời gian chuẩn bị, cho nên nói Dụ Trăn chờ hai ngày.
Dụ Trăn vội vàng tỏ vẻ chờ thêm mấy ngày cũng không sao, sau khi nói lời cảm ơn lần nữa thì xin phép ra về, hai tay trống trơn theo Phong lão ra khỏi phòng của Viên Tuệ đại sư.
Cũng một đường cao điệu trở lại viện phía nam, Dụ Trăn cũng không mời đám người Phong lão ăn cơm nữa, đợi mấy người kia đi xong liền bước nhanh vào trong viện của mình. Cậu đến phòng bếp trước, không thấy Ân Viêm ở đây, lại vội chạy đến phòng khách, quả nhiên thấy hắn ngồi bên trong, cậu bèn bước nhanh qua, kể lại: "Em dựa theo lời anh dặn dò, tặng hắc tháp và dược thảo ra ngoài, cũng gián tiếp nói chuyện mình có quỷ hầu và con rối linh hầu, họ không có phản ứng gì, tiếp thu rất nhanh."
"Ừ."
Ân Viêm buông một góc lá bùa trong tay, liếc cậu một cái, đứng dậy ôm lấy cậu, xoa xoa mồ hôi trên trán cậu, bắt đầu dùng linh khí quét thân thể cậu.
Dụ Trăn không kịp phòng ngừa, đột nhiên bị quét đến thân thể nóng lên. Cậu vừa trốn vừa nhìn một góc lá bùa màu vàng hắn vừa đặt xuống, tò mò hỏi: "Đó là cái gì? Từ đâu ra?"
"Phong lão làm rơi." Ân Viêm bắt cậu về, thấy cậu cứ trốn mãi, bèn dứt khoát ôm lấy cậu, tay vừa nhấc hút lá bùa vào trên tay, nói tiếp: "Đây là loại Khốn Linh Phù bản cải tiến."
Khốn Linh Phù?
Lực chú ý của Dụ Trăn bị dời đi.
Ân Viêm nhân cơ hội đưa tay đặt vào đan điền của cậu, rót linh khí vào.
"Ưm......" Chân Dụ Trăn mềm nhũn, thân thể không nghe lời bắt đầu kích động. Cậu giơ tay túm lấy áo hắn, hô hấp dồn dập, lắp bắp hỏi: "Anh, anh làm gì?"
"Kiểm tra thân thể, chuyện em luyện chế tiên ngọc có chút kỳ lạ." Ân Viêm ôm lấy cậu, kiên trì rót linh khí vào đan điền của cậu.
Trán Dụ Trăn lại chảy mồ hôi, chịu không nổi mà nắm cổ áo hắn, đẩy hắn ra: "Không được, quá phạm quy rồi, anh trước, trước lui ra một chút......"
Linh khí quét thân tương đương với việc bị sờ tới sờ lui, bây giờ linh khí nhập thể, đây quả thực, quả thực chẳng khác gì với việc đang làm cái kia kia. Không được, kích thích quá lớn, cậu tạm thời không hold nổi.
Ân Viêm rũ mắt nhìn cậu, nhìn dáng vẻ đỏ mặt chống đẩy của cậu, đột nhiên cúi đầu, hôn mạnh lên môi cậu.
- -- Hết chương 062
Xì poi chương sau:
"Ân Viêm, em muốn anh......"
...
"Anh...... anh hoặc là làm...... Hoặc là cứ vậy ném em xuống, dù sao em cũng không muốn uống thuốc......"
...
"Không phải...... Em rất tốt, là vấn đề ở tôi, đều là tôi sai, rất xin lỗi."
...
"Giấu bệnh sợ thầy không được đâu, nếu không thì em rút ra thời gian đi khám với anh? Nói rõ trước, em thật sự không có ghét bỏ anh, em chỉ lo lắng cho thân thể của anh thôi, dù sao thì anh—— á!"
...
Ngày thứ năm.
Lão yêu quái nghẹn hai đời sức chiến đấu quá là mạnh mẽ.
Không có thời gian hỏi nhiều, Ân Viêm cảm ứng được có người tới gần, bèn phất tay thu tiểu tháp còn đang xoay tròn vào không gian, sau đó ném ra một cái tiểu tháp khác do bản thân luyện chế đến trước mặt Dụ Trăn, rồi đánh tan linh khí vẫn còn nồng đậm quanh bốn phía. Sau khi xác định không có sơ hở gì, hắn gõ trán cậu một cái, rồi súc địa thành thốn rời khỏi phòng.
【 Chú ý che giấu, chuyện luyện chế tiên ngọc tuyệt đối không thể để người khác biết. 】
Dụ Trăn hoàn hồn, nhìn tiểu tháp đen nhánh cực giống Hư Vô trước mặt, lại nhìn quanh bốn phía, trước thu lại một phần tài liệu dùng còn dư, sau đó ôm tiểu tháp vào lồng ngực, xoay người chạy đến phòng khách tiểu viện.
Phòng luyện chế tiên ngọc linh khí quá đậm, dễ bị nhìn ra sơ hở, dời sang chỗ khác trước rồi tính tiếp.
Không đợi cậu chạy đến nơi, cửa viện đã bị gõ vang, giọng Bác Tu và Phong Lâm truyền từ ngoài vào, sốt ruột hỏi bên trong đã xảy ra chuyện gì, hình như còn chuẩn bị xông vào.
Dụ Trăn dừng bước, gấp đến độ trong lúc nhất thời không biết nên đi mở cửa trước, hay là đặt tháp vào phòng khách trước. Trong lúc chần chừ, Ân Viêm mặc tạp dề cầm theo cái sạn lần nữa đi ra từ phía sau phòng bếp.
"Vào phòng khách, lấy một gốc dược thảo trong không gian ra, để Hư Vô lấy giúp em."
Có hắn ở đây, Dụ Trăn yên tâm hơn, tầm mắt dừng trên cái sạn trong tay hắn, ngơ ngác hỏi: "Vậy anh......"
"Tôi chỉ là một "người thường" đang nấu cơm bị luồng khí không rõ làm kinh sợ." Ân Viêm bước nhanh tới xoa nhẹ đầu cậu, dùng linh khí đẩy cậu vào phòng khách, dặn dò thêm: "Tôi đi mở cửa, em vào phòng khách, nhớ lấy dược thảo ra."
Nói xong hắn cao giọng đáp lại người bên ngoài, tạm thời trấn an Bác Tu và Phong Lâm đang muốn phá cửa xông vào.
Dụ Trăn bị linh khí đẩy đi một đoạn, quay đầu lại liếc hắn một cái, cuối cùng cũng hoàn toàn trấn định. Thấy hắn xoay người đi đến cửa viện, cậu vội ôm tiểu tháp chạy vào phòng khách, đóng chặt cửa phòng khách lại.
Ân Viêm tới gần cửa viện, sau khi xác định cậu đã đóng kỹ cửa phòng, mới mở cửa viện ra.
Phong Lâm thấy cửa mở, lập tức muốn đi vào trong, sốt ruột hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Cổ linh khí vừa nãy—— Ôi...... Ngài Ân đây là......?"
Ân Viêm nghiêng người đứng ở cửa, trên người mặc tạp dề in hoa, trong tay cầm cái sạn dính đầy dầu. Hắn nhíu mày, nói: "Vừa nãy tôi đang nấu cơm trong phòng bếp, chợt có một trận gió thổi từ bên kia phòng khách đến, rất kỳ lạ. Tôi vội vàng lại đây xem xét tình huống, lại phát hiện Tiểu Trăn tự nhốt bản thân trong phòng khách."
Hắn nói, lại nhìn Phong Lâm hỏi: "Linh khí vừa nãy cậu nói là cái gì?"
Phong Lâm nghẹn họng, hai mắt liếc về phòng khách tiểu viện, tay trộm kéo tay áo Bác Tu, lắp bắp giải thích: "Là, là, là thời tiết hôm nay rất tốt! Đúng, thời tiết hôm nay rất tốt! Sơn trang này có một suối nước nóng, người trong giới chúng tôi gọi nó là linh tuyền, ừ, đúng, linh tuyền, tôi đến hỏi anh Dụ xem buổi tối có muốn đi ngâm hay không á."
Bác Tu quả thực bị công lực nói dối sứt sẹo này của cậu ta làm mắc cỡ chết được. Hắn đưa tay cản cậu lại, rồi kéo đề tài về: "Chúng tôi cũng cảm giác được trận gió to kia, hơi lo lắng nên lại đây nhìn thử. Tiểu Trăn thế nào?"
Ý muốn của Ân Viêm cũng chỉ là kéo dài chút thời gian, nghe vậy liền thuận thế kéo đề tài về. Hắn nghiêng người làm ra dáng vẻ lo lắng, trả lời: "Em ấy tự nhốt mình trong phòng khách không ra, hai vị tới vừa đúng lúc, cửa phòng khách hình như bị Tiểu Trăn khóa trái, tôi tông không ra, còn phải nhờ hai vị giúp đỡ."
Lời này rất hợp ý Bác Tu, vội gật đầu đáp ứng, hắn dẫn Phong Lâm bước nhanh tới phòng khách, đồng thời không dấu vết phô linh khí ra.
Trong viện hết thảy bình thường, chỉ có chỗ phòng khách mơ hồ truyền đến dao động linh khí, còn có mùi dược thảo.
Không có khí tức không ổn gì, xem ra không xảy ra chuyện gì không hay.
Bác Tu hơi yên tâm, thu linh khí về.
Mấy người nhanh chóng đi tới cửa phòng khách. Diễn trò phải diễn cho trọn, Ân Viêm nhét cái sạn vào trong tay Phong Lâm, vén tay áo chuẩn bị tông cửa. Kết quả bên trong cánh cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, lại két một tiếng, cửa bị người mở ra từ bên trong.
Dụ Trăn chột dạ cười cười, chào hỏi Bác Tu với Phong Lâm trước, sau đó nhìn Ân Viêm, hàm hồ nói: "Vừa nãy em vô ý ấn mở hệ thống thông gió trong nhà, cửa cũng tự động khóa lại, em phải mở một lúc lâu, xin lỗi, khiến mọi người lo lắng."
Đây là cái cớ Ân Viêm vừa truyền âm nhập mật dạy cậu, bây giờ làm trò bày ra thành quả trước mặt "thầy", kết phường với Ân Viêm gạt người, khiến Dụ Trăn luôn là một cục cưng thành thật cảm thấy rất ngượng ngùng.
Bác Tu với Phong Lâm thấy cậu không có việc gì thì hoàn toàn yên tâm, lại thấy vẻ mặt này của cậu, còn tưởng rằng cậu không biết nên che giấu chuyện linh khí với Ân Viêm thế nào, thế là vội chen vào nói giúp, hung hăng quở trách hệ thống thông gió của sơn trang nghỉ mát một trận.
Ân Viêm yên lặng nghe bọn họ nói, dáng vẻ như bị lừa gạt. Sau khi nghe xong, hắn vươn tay sờ sờ mặt Dụ Trăn, dặn dò: "Lần sau cẩn thận một chút."
Xem ra là tin cái cớ này rồi, Bác Tu với Phong Lâm nhẹ nhàng thở ra.
Ân Viêm lại nhìn về phía hai người, nói: "Cám ơn hai vị giúp đỡ, buổi tối ở lại ăn bữa cơm, món ăn sắp chuẩn bị xong rồi."
Bác Tu vội vàng khách sáo tỏ vẻ không cần, Phong Lâm hết sức rối rắm dáng vẻ cả người tinh anh nội liễm, lại mặc tạp dề tay cầm sạn của hắn. Cậu ta nhịn không được hỏi: "Ngài Ân, anh biết nấu cơm?"
Vấn đề này vừa ngu ngốc lại dư thừa, Bác Tu muốn đỡ tường.
Dụ Trăn nghe vậy cũng nhìn tạp dề in hoa trên người Ân Viêm, ho nhẹ một tiếng, rồi nói: "Cơm Ân Viêm nấu ăn rất ngon, lúc chỉ có hai người chúng tôi, đều là anh ấy nấu cơm."
Nói đến lời phía sau, trong giọng nói còn mang theo chút ngọt ngào.
Ân Viêm nghiêng đầu liếc cậu một cái, khóe miệng cong lên, lại xoa xoa đầu cậu, sau đó gật đầu với Bác Tu và Phong Lâm. Hắn lần nữa mở miệng mời họ ở lại ăn cơm, rồi xoay người quay về phòng bếp.
"Thật không nhìn ra, Ân Viêm ở nhà lại hiền huệ như vậy......" Phong Lâm cảm thán.
Bác Tu không thể nhịn được nữa gõ nhẹ cậu ta một cái, ra hiệu cậu ta thu liễm một chút.
Dụ Trăn mỉm cười, không quá để ý câu nói thất lễ này của Phong Lâm. Cậu nghiêng người mời hai người vào phòng: "Xin lỗi, kinh động đến hai người. Vừa nãy tôi đang luyện khí, kết quả một chậu dược thảo đặt bên cạnh đột nhiên thành thục, tràn ra linh khí, cho nên......"
"Luyện khí?" Bác Tu cảm thấy hứng thú, cất bước theo cậu vào phòng.
Vài phút sau, Phong lão vội vàng chạy tới, thấy cửa sân của viện Dụ Trăn mở rộng, bên ngoài còn có mấy tu sĩ lạ mặt nhìn trộm, trong lòng lộp bộp một cái, cho rằng xảy ra chuyện không tốt, đến chào hỏi cũng không kịp đã vọt nhanh vào.
"Tiểu Trăn, chỗ của cậu là——"
Trên bàn trà đối diện cửa phòng khách đặt một tòa hắc tháp năm tầng cao chừng một mét, hơi thở nội liễm, tựa như chỉ là một vật trang trí tinh xảo. Ở cạnh nó, đặt một chậu cây thấp bé nở hoa đang nhẹ nhàng đong đưa, theo mỗi lần nó đong đưa, từng trận dược hương và linh khí nồng đậm từ từ khuếch tán khiến người không cách nào bỏ qua.
Thứ tốt!
Tầm mắt Phong lão như dính chặt vào hai thứ đó.
Bên cạnh bàn trà, đám người Bác Tu ngồi vây quanh bảo tháp và dược thảo thành một vòng, đang nói gì đó.
Thấy Phong lão đến, Phong Lâm lập tức hưng phấn gào to: "Ông nội! Ông mau đến xem đi, cái bảo tháp anh Dụ vừa luyện này là pháp khí tổng hợp có thể phòng thân, có thể làm vật trang trí, còn có thể phóng lớn thành phòng ốc để người vào ở! Còn nữa còn nữa, thứ dược thảo này mùi thuốc rất nồng, sau khi ngửi vào con cảm thấy linh đài rất sạch, nếu luyện nó thành đan dược......"
"Nhỏ giọng chút."
Phong lão hoàn hồn vội cắt ngang lời cậu ta, ông vung tay lên, một luồng linh khí vút ra ngoài đóng lại cửa viện đang mở rộng, đồng thời thiết lập một tầng kết giới phòng ngừa người khác thám thính. Lúc này ông mới tới gần, hỏi: "Tiểu Trăn, động tĩnh vừa nãy là cậu đang luyện khí? Cậu không sao chứ?"
Dụ Trăn thu hết hành động của ông vào đáy mắt, cảm thấy rất ấm áp. Cậu đứng dậy cười đáp: "Không sao, cám ơn Phong lão quan tâm, ngài mau ngồi."
Lúc này Phong lão mới nhẹ nhàng thở ra, rồi ngồi xuống. Tầm mắt ông đảo qua hắc tháp và dược thảo, nhưng không lộ ra dáng vẻ hưng phấn như Bác Tu và Phong Lâm, ngược lại mày hơi nhíu, dáng vẻ lo lắng: "Tiểu Trăn, cậu luyện khí là chuyện tốt, nhưng mà......"
Dụ Trăn vốn đã chột dạ, nghe ông nói tới nhưng mà, trong lòng càng thấp thỏm. Cậu cẩn thận hỏi: "Nhưng mà cái gì? Phong lão ngài như vậy, là có băn khoăn gì? Tôi luyện khí có gì không ổn sao?"
"Đã nói, cậu có thể gọi ta một tiếng ông." Phong lão sửa đúng xưng hô của cậu trước, sau đó mới châm chước từ ngữ, giải thích: "Là có chút băn khoăn, cậu luyện khí cũng không phải không ổn, ngược lại là chuyện rất tốt, chỉ là hiện giờ Tu Chân giới tài nguyên thiếu thốn, mặc dù chuyện giết người đoạt bảo còn ít, nhưng người đánh lén sau lưng lại càng ngày càng nhiều. Vừa nãy ta một đường lại đây, phát hiện tu sĩ nghe thấy động tĩnh chạy tới tiểu viện của cậu nhìn trộm cũng không ít, chính cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng. Hơn nữa lại mới xảy ra chuyện tà tu, ta sợ hai thứ bảo bối này sẽ đưa tới tai hoạ cho cậu."
Bác Tu ngồi bên cạnh cậu nghe vậy sửng sốt, nhớ hành động vừa vào đã thiết lập kết giới của Phong lão, ảo não vỗ ót mình một cái.
Trước đó hắn nhìn thấy bảo tháp và dược thảo thì quá mức hưng phấn, lại quên giúp Dụ Trăn che giấu một chút. Dụ Trăn là tiểu bối, không hiểu mấy thứ này, hắn là trưởng bối cũng quên mất, không nên không nên.
"Trách tôi sơ sẩy, quên nhắc nhở Tiểu Trăn phải giấu tài." Hắn vội vàng mở miệng, mang ý xin lỗi nhìn Dụ Trăn.
Phong Lâm cũng nghe đến ngây ngốc, cũng không còn hưng phấn như vừa nãy nữa. Cậu ta gãi gãi đầu, cau mày nói: "Vậy bây giờ nên làm gì đây? Trong trang này còn có một vài lão đối đầu với chúng ta nữa."
Dụ Trăn không ngờ nhóm người này lại quan tâm cậu như vậy, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Việc không đóng cửa viện và không lập kết giới thật ra là cậu cố ý, vì để đám người lén lút bên ngoài thấy rõ chỗ này của cậu có cái gì, miễn cho não bổ loạn ra mấy thứ càng khoa trương hơn.
"Ông nội Phong, chú Tu, không sao đâu, trên đời này dù sao người tốt cũng nhiều hơn người xấu, cháu cũng sẽ cẩn thận hơn." Cậu mở miệng trấn an, cũng không quá lo lắng mấy chuyện này.
Tháp và dược thảo gì đó, trên cơ bản cậu muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cũng không tính là bảo bối. Hơn nữa có Ân Viêm và Hư Vô ở đây, mấy tu sĩ kia không đụng được cậu.
Phong lão nhìn ánh mắt ngây thơ vô lo của cậu, nhớ tới tính tình không quá để ý vật ngoài thân của Thanh Hư Tử, ông thật sự cảm thấy đau đầu.
Cẩn thận hơn, cẩn thận như thế nào? Nếu là ở nơi khác còn tốt, bây giờ trong sơn trang này nơi nơi đều là tu sĩ, Dụ Trăn hiện giờ ầm ĩ lớn như vậy, cũng xem như một lần "long trời lở đất", một trận nổi danh.
Ngũ cảm của các tu sĩ rất nhanh nhạy, vừa nãy Dụ Trăn không đóng cửa viện, thứ gì nên thấy thứ gì không nên thấy đều cho người ta nhìn hết rồi. Nói không chừng bây giờ người toàn bộ sơn trang đều biết trong tay tu sĩ xa lạ ở viện phía nam có hai loại bảo bối khác nhau.
Không được, việc này cần phải xử lý xong trong hôm nay, bằng không hậu hoạn vô cùng.
Ông nhíu mày suy tư vài giây, bỗng nói: "Nếu không như vậy đi, một lát cậu theo ta đến sảnh lớn sơn trang, gặp chủ nhân sơn trang Viên Tuệ đại sư, nói với bên ngoài thân phận truyền nhân Thanh Hư Tử của cậu, như vậy những người khác cố kỵ tên tuổi Thanh Hư Tử, không dám đánh chủ ý lên người cậu nữa."
"Không được!" Dụ Trăn vội vàng ngăn cản.
Phong lão không ngờ cậu phản ứng lớn như vậy, có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Thế nào? Tại sao không được?"
Đương nhiên là vì Trâu Thành Cảnh kia!
Bây giờ cậu với Ân Viêm còn chưa xác định Trâu Thành Cảnh và Vương Đạt Nghĩa có biết Thanh Hư đạo trưởng thoạt nhìn nghèo khổ không đáng tin cậy kia chính là đại lão Thanh Hư Tử của Tu Chân giới hay không. Lỡ như Trâu Thành Cảnh và Vương Đạt Nghĩa biết, vậy bây giờ cậu đứng ra nói bản thân là truyền nhân của Thanh Hư Tử, không phải tương đương với chủ động nói cho Trâu Thành Cảnh biết cậu là con của gã sao?
Tóm lại trước không thể nói, có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu.
Dụ Trăn liều mạng động não, linh quang chợt lóe, bèn nói: "Ông nội của cháu không cho cháu mượn tên tuổi của ông đi lại bên ngoài, bảo cháu tự rèn luyện, hơn nữa năm đó cũng không có bao nhiêu người biết ông nội thu dưỡng cháu. Cái đó, ông nội Phong, nếu có thể, về quan hệ của cháu và ông nội, cháu hy vọng ông có thể giữ bí mật giúp cháu, cháu không muốn để quá nhiều người biết."
Cái này thật sự là chuyện Thanh Hư Tử có thể làm.
Phong lão nghe vậy lại cau mày, trầm ngâm vài giây, vỗ đầu gối, trầm giọng nói: "Một khi đã như thế, vậy chúng ta chỉ có thể đưa hai cái bảo bối này ra cho người khác nhìn, chuyện cậu luyện khí và trồng dược thảo cũng phải tuyên dương một phen."
Dụ Trăn sửng sốt, không hiểu cái logic này cho lắm, nhưng Bác Tu lại nhanh chóng hiểu rõ tính toán của Phong lão. Tầm mắt hắn đảo qua tháp và dược thảo trên bàn, vỗ tay cười, nói: "Vẫn là tiền bối có cách, xác thật phải tuyên dương. Nhiều năm như vậy, Tu Chân giới chúng ta cuối cùng cũng có nhân tài am hiểu luyện khí và bồi dưỡng dược thảo, phải để mọi người nhìn ngắm, tạo phúc cho mọi người."
Người mang kỳ bảo có thể dẫn tới tai hoạ, nhưng nếu là người mang bản lĩnh lớn, vậy đưa tới chính là nâng đỡ và lấy lòng. Cho dù có người lòng mang ý xấu động chút tâm tư với bảo bối, cũng phải suy nghĩ đến việc sẽ chọc đến người mang bản lĩnh phía sau, có thể xảy ra phản ứng mặt trái.
Dụ Trăn được Bác Tu giải thích thì cũng hiểu rõ tính toán của Phong lão, vừa lúc Ân Viêm truyền âm nhập mật dặn dò cậu một lúc, vì thế cậu gần như lập tức đồng ý mang theo bảo bối cùng Phong lão đến tìm Viên Tuệ đại sư.
Nói làm liền làm, đoàn người mang bảo tháp và dược thảo ra cửa, lại cứ chọn đường lớn mà đi. Lúc gặp được tu sĩ cũng hào phóng chào hỏi, Phong lão còn luôn cao giọng nói cười, hết khen lại khích lệ Dụ Trăn, cao điệu đến mức dù trước đó có tu sĩ không chú ý tới động tĩnh viện phía nam, thông qua Phong lão tuyên truyền, bây giờ cũng biết hết.
Viên Tuệ đại sư sớm nghe được tin tức đã chờ ở cửa, vừa thấy đoàn người Phong lão tới gần, vội dẫn mấy người vào bên trong.
Nhìn thấy vị chủ nhân của sơn trang này, Dụ Trăn tò mò trộm đánh giá.
Viên Tuệ đại sư vóc người trung đẳng, có hơi béo, mặc một thân đoản bào cải tiến rất mộc mạc, cầm trên tay một chuỗi Phật châu không ngừng lần chuỗi, hơi thở trên người ôn hòa thân thiết, chưa nói đã cười, thoạt nhìn cực kỳ hiền lành.
Tựa hồ nhận ra cậu đánh giá mình, Viên Tuệ đại sư đang hàn huyên với Phong lão đột nhiên nhìn lại đây, cười nhẹ với cậu.
Hơi thở có hơi giống ông nội.
Dụ Trăn cười đáp lại một cái, thu tầm mắt về không thất lễ nhìn loạn nữa.
Mọi người hàn huyên xong thì vào phòng trong ngồi xuống, Dụ Trăn phát hiện Thích Thanh Nguyên cũng ở đây, đang đứng một bên pha trà, thấy họ tiến vào, lập tức đưa trà ngon lên.
Dụ Trăn nhớ lời Ân Viêm dặn, sợ bị hắn nhìn ra gì đó, chỉ lúc nhận tách trà mới khách khí nói lời cám ơn, sau đó thì không nhìn hắn nữa, cố ý giảm bớt tiếp xúc giữa hai người.
Thích Thanh Nguyên nhận thấy cậu lảng tránh, liếc cậu một cái, thức thời lui đến một góc ngồi xuống, không tham dự đề tài.
Lần này đến là có chính sự, sau khi nước trà nhấp môi, Phong lão lập tức nói Dụ Trăn đưa bảo tháp và dược thảo ra trước mặt Viên Tuệ đại sư.
"Còn xin ngài hỗ trợ xem thử, đứa nhỏ này tự học luyện khí không lâu, bên người không có tiền bối chỉ điểm, ta sợ cậu ấy làm bậy bị thương bản thân, nên dẫn cậu ấy đến đây." Phong lão cười nói, ánh mắt nhìn Dụ Trăn tràn đầy kiêu ngạo, tựa như cậu mới là cháu trai ruột của mình.
Phong Lâm ngồi bên cạnh nhìn thấy trộm bĩu môi, bị Bác Tu vỗ nhẹ cánh tay.
Bảo tháp và dược thảo là do Ân Viêm đưa ra, đều là thứ tốt, đặt trong Tu Chân giới hiện giờ, hoàn toàn có thể đứng trên đỉnh bảo vật mà ngạo thị quần hùng.
Viên Tuệ đại sư cẩn thận quan sát một phen, nhịn không được cười than: "Bảo tháp này trọn vẹn một khối, linh khí nội liễm, trận pháp hoàn thiện, dù là ta, cũng sợ là không luyện ra thứ tốt như vậy, hậu sinh khả uý*."
*Hậu sinh khả úy (后生可畏) là câu thành ngữ có tính tương truyền, do Đức Khổng Tử nói sau khi gặp Hạng Thác (một đứa bé mới 7 tuổi, nhưng đã trả lời được hết mọi câu hỏi của ông). Hậu sinh khả úy có nghĩa là những người sinh sau thật đáng sợ, đáng khâm phục.
Câu nói khen ngợi lớp người trẻ thông minh, tài giỏi và nổi bật hơn thế hệ cha ông của mình (hàm ý không thể xem thường lớp trẻ). Câu nói thể hiện niềm vui, sự tự hào của người đi trước và khích lệ, nhắc nhở con em cần phải cố gắng, phải luôn nỗ lực trong học tập, trong công việc.
Câu nói nêu lên quy luật vận động phát triển của thế giới vật chất. Cái mới ra đời sẽ luôn tiến bộ hơn những cái cũ, do tính kế thừa sự tiến bộ của cái cũ và loại bỏ những yếu tố lạc hậu của cái cũ. Đó là hệ quả tất yếu của sự phát triển chung trong cuộc sống.
- -- Theo tudientonghop.com
Phong lão nghe vậy cười ha ha, Dụ Trăn ngồi nghe bên cạnh chột dạ đỏ mặt.
Bảo tháp là Ân Viêm luyện, cậu làm sao luyện ra thứ tốt như vậy được.
"Còn cả dược thảo này......" Viên Tuệ đại sư lại dời tầm mắt tới trên dược thảo, yêu thích sờ sờ, nói tiếp: "Dược thảo này linh khí nồng đậm, nghĩ đến ngày thường nhất định là được tỉ mỉ nuôi trồng, nhận không ít linh khí, Dụ tiểu hữu có tâm."
Bây giờ Tu Chân giới thiếu thốn linh khí, dược thảo khó thành, ông đã rất nhiều năm chưa thấy qua dược thảo lớn lên tươi tốt như vậy.
Dụ Trăn càng thêm chột dạ, chỉ lễ phép cười cười, không nói tiếp.
Dược thảo này là Hư Vô đào từ trong không gian ra, hoàn toàn là tự bản thân trưởng thành, không có chút quan hệ gì với cậu, mấy lời khích lệ này quả thực khiến cậu như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Mắt thấy Viên Tuệ đại sư và Phong lão còn muốn trò chuyện về dược thảo này một phen, Dụ Trăn ngồi không yên, mở miệng nói: "Cái đó...... Viên Tuệ đại sư, Phong gia gia, dược thảo này thật ra là cháu ngẫu nhiên nhận được. Lúc cháu mới vừa vào thành phố B, nhận được sự chiếu cố của các vị, dược thảo này cháu muốn tặng cho sơn trang, xem có thể luyện thành đan dược, phân cho những tiểu tu sĩ không có thầy trông nom hay không. Xem như đây là một chút tâm ý của cháu."
Lời này vừa ra, mọi người đều an tĩnh lại, Thích Thanh Nguyên ngồi trong góc lắng nghe cũng nhịn không được nghiêng đầu, đặt tầm mắt trên người Dụ Trăn.
"Cháu không biết luyện đan dược, dược thảo này mới vừa tiến vào kỳ thành thục, chính là thời cơ luyện chế tốt nhất, nếu bỏ lỡ, dược hiệu sẽ suy giảm, thật sự rất đáng tiếc." Dụ Trăn trong ánh mắt của mọi người căng da đầu tiếp tục nói, sợ họ từ chối, lại bổ sung: "Đương nhiên, nếu có thể, đan dược này luyện thành có thể phân cho cháu mấy viên không? Cháu có nhận mấy quỷ hầu linh hầu, họ rất cần đan dược."
Không tặng không, có sở cầu, như vậy càng dễ được việc hơn, đây là Ân Viêm dạy cậu.
Trong phòng yên lặng thật lâu, một lúc sau, Viên Tuệ đại sư đột nhiên chắp tay niệm câu phật hiệu, ánh mắt nhìn Dụ Trăn càng ôn hòa hơn: "Vậy đa tạ Dụ tiểu hữu."
Đây là đồng ý, nụ cười trên mặt Dụ Trăn chân thật hơn một chút, trái tim treo cao cũng thả lỏng. Cậu nghĩ phiền toái đã rời tay, bèn rèn sắt khi còn nóng tiếp tục nói: "Mặt khác, cháu nghe nói giữa tu sĩ có liên hệ tài nguyên, cháu muốn dùng hắc tháp này đổi chút hạt giống hoa và tài liệu. Viên Tuệ đại sư là chủ nhân của sơn trang này, cháu nghĩ ngài chắc có con đường, bèn mặt dày muốn đổi chút đồ với ngài."
Đến tháp cũng từ bỏ?
Phong lão ngoài ý muốn, nghiêng đầu nhìn cậu, thấy trong mắt cậu đều là chờ đợi, tâm tư dạo qua một vòng, cũng nói giúp cậu vài câu.
Sơn trang xác thật có con đường lấy vật đổi vật, Viên Tuệ đại sư thấy Dụ Trăn là thiệt tình sở cầu, lại mới vừa được cậu tặng đồ, liền đáp ứng yêu cầu của cậu. Chẳng qua bảo tháp quá trân quý, thứ có thể trao đổi đồng giá với nó không nhiều lắm, phải tốn chút thời gian chuẩn bị, cho nên nói Dụ Trăn chờ hai ngày.
Dụ Trăn vội vàng tỏ vẻ chờ thêm mấy ngày cũng không sao, sau khi nói lời cảm ơn lần nữa thì xin phép ra về, hai tay trống trơn theo Phong lão ra khỏi phòng của Viên Tuệ đại sư.
Cũng một đường cao điệu trở lại viện phía nam, Dụ Trăn cũng không mời đám người Phong lão ăn cơm nữa, đợi mấy người kia đi xong liền bước nhanh vào trong viện của mình. Cậu đến phòng bếp trước, không thấy Ân Viêm ở đây, lại vội chạy đến phòng khách, quả nhiên thấy hắn ngồi bên trong, cậu bèn bước nhanh qua, kể lại: "Em dựa theo lời anh dặn dò, tặng hắc tháp và dược thảo ra ngoài, cũng gián tiếp nói chuyện mình có quỷ hầu và con rối linh hầu, họ không có phản ứng gì, tiếp thu rất nhanh."
"Ừ."
Ân Viêm buông một góc lá bùa trong tay, liếc cậu một cái, đứng dậy ôm lấy cậu, xoa xoa mồ hôi trên trán cậu, bắt đầu dùng linh khí quét thân thể cậu.
Dụ Trăn không kịp phòng ngừa, đột nhiên bị quét đến thân thể nóng lên. Cậu vừa trốn vừa nhìn một góc lá bùa màu vàng hắn vừa đặt xuống, tò mò hỏi: "Đó là cái gì? Từ đâu ra?"
"Phong lão làm rơi." Ân Viêm bắt cậu về, thấy cậu cứ trốn mãi, bèn dứt khoát ôm lấy cậu, tay vừa nhấc hút lá bùa vào trên tay, nói tiếp: "Đây là loại Khốn Linh Phù bản cải tiến."
Khốn Linh Phù?
Lực chú ý của Dụ Trăn bị dời đi.
Ân Viêm nhân cơ hội đưa tay đặt vào đan điền của cậu, rót linh khí vào.
"Ưm......" Chân Dụ Trăn mềm nhũn, thân thể không nghe lời bắt đầu kích động. Cậu giơ tay túm lấy áo hắn, hô hấp dồn dập, lắp bắp hỏi: "Anh, anh làm gì?"
"Kiểm tra thân thể, chuyện em luyện chế tiên ngọc có chút kỳ lạ." Ân Viêm ôm lấy cậu, kiên trì rót linh khí vào đan điền của cậu.
Trán Dụ Trăn lại chảy mồ hôi, chịu không nổi mà nắm cổ áo hắn, đẩy hắn ra: "Không được, quá phạm quy rồi, anh trước, trước lui ra một chút......"
Linh khí quét thân tương đương với việc bị sờ tới sờ lui, bây giờ linh khí nhập thể, đây quả thực, quả thực chẳng khác gì với việc đang làm cái kia kia. Không được, kích thích quá lớn, cậu tạm thời không hold nổi.
Ân Viêm rũ mắt nhìn cậu, nhìn dáng vẻ đỏ mặt chống đẩy của cậu, đột nhiên cúi đầu, hôn mạnh lên môi cậu.
- -- Hết chương 062
Xì poi chương sau:
"Ân Viêm, em muốn anh......"
...
"Anh...... anh hoặc là làm...... Hoặc là cứ vậy ném em xuống, dù sao em cũng không muốn uống thuốc......"
...
"Không phải...... Em rất tốt, là vấn đề ở tôi, đều là tôi sai, rất xin lỗi."
...
"Giấu bệnh sợ thầy không được đâu, nếu không thì em rút ra thời gian đi khám với anh? Nói rõ trước, em thật sự không có ghét bỏ anh, em chỉ lo lắng cho thân thể của anh thôi, dù sao thì anh—— á!"
...
Ngày thứ năm.
Lão yêu quái nghẹn hai đời sức chiến đấu quá là mạnh mẽ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook