Dĩ Thân Dưỡng Hồn
-
Chương 60: Mẫu tử duyên đoạn
Ân Viêm xoa nhẹ mặt cậu, bước xéo lên một bước chặn lại tầm mắt của cậu, linh khí trong tay kích động, vung lên xương khô trên mặt đất.
Tựa như hiệu ứng đặc biệt của một bộ phim, xương khô trên mặt đất đột nhiên động nhẹ, xương cốt dần mọc ra gân cốt máu thịt, làn da trắng nõn dần lan ra bọc lấy toàn thân, da đầu trụi lủi chậm rãi mọc ra tóc, ngũ quan dần rõ ràng hơn, một bộ váy đỏ xuất hiện, bao lấy thân thể bị bụi cỏ che lấp.
Linh khí tan đi, một người phụ nữ xinh đẹp an tĩnh nằm trên mặt đất, như thể đang ngủ say.
Dụ Trăn vô thức trốn sau lưng Ân Viêm, sau khi trốn xong thì đưa tay nắm lấy lưng áo của Ân Viêm. Lại chần chừ vài giây, cậu bỗng bước lên đứng song song với hắn.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, bụi cỏ lắc lư, lông mi của người phụ nữ nằm trên mặt đất run lên, rồi từ từ mở mắt.
Ân Viêm nắm tay Dụ Trăn, im lặng trấn an.
Người phụ nữ mở mắt ra, đầu tiên là mờ mịt nhìn không trung vài giây, sau đó ngồi dậy, tầm mắt quét qua người Dụ Trăn và Ân Viêm, cuối cùng dừng lại trên người Dụ Trăn. Môi đỏ nhếch lên, nụ cười còn chưa thành hình, một hàng huyết lệ đã chảy xuống trước.
"Con của mẹ." Bà nói, giơ tay sờ lên ấn đường của mình, nơi đó có một vết đỏ nhợt nhạt, là ấn ký lưu lại sau khi hạt giống công kích, "Cảm ơn quà gặp mặt của con, mẹ rất thích."
Hô hấp Dụ Trăn cứng lại, cậu tránh đi tầm mắt của bà, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè lên, nặng nề đến mức khiến cậu không thở nổi.
Cậu không hiểu, không hiểu tại sao đối phương có thể tự nhiên nói ra một câu như vậy. Những lần giận chó đánh mèo ngược đãi kia, lần tuyệt tình vứt bỏ kia, và cả vài chục năm chưa từng tiếp xúc qua, tất cả những thứ đó bà không để trong lòng sao?
Cái xưng hô mẹ này, sao bà có thể yên tâm thoải mái nói ra như vậy?
"Dụ Trăn." Ân Viêm nghiêng người muốn ôm cậu vào lòng.
Dụ Trăn giơ tay xoa mặt, đè nén phức tạp trong lòng, nhìn hắn lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao. Một lần nữa nhìn về phía người phụ nữ vẫn ngồi dưới đất, cậu nói: "Không, tôi chỉ có một người mẹ, bà ấy tên Cừu Phi Thiến, bà ấy đối xử với tôi rất tốt."
Người phụ nữ sửng sốt, nụ cười trên mặt biến mất, trở thành một loại mờ mịt ngơ ngác. Bà trừng lớn mắt nhìn cậu, đột nhiên đứng lên, lung tung lau huyết lệ trên mặt, sửa lại váy trên người, co quắp nói: "Con, con có phải không thích bộ dạng này của mẹ không? Mẹ bây giờ đúng là không ổn, con chờ chút, mẹ, mẹ đổi bộ dáng khác."
Sương đen vây quanh, mái tóc thật dài của bà được búi lên, váy đỏ đổi thành một bộ trang phục vàng nhạt mộc mạc, bên hông buộc một cái tạp dề phim hoạt hình, thoạt nhìn giống như một người mẹ bình thường.
"Bảo bảo, bộ dáng này con có thích không? Mẹ, mẹ còn có thể đổi tiếp." Người phụ nữ kéo kéo tạp dề, vừa lấy lòng lại cẩn thận nhìn Dụ Trăn, ánh mắt đơn thuần đã lộ ra chút vụng về, bên trong chỉ có thân ảnh Dụ Trăn.
Cảm xúc Dụ Trăn vừa bình ổn lại lần nữa hỏng mất, cậu nghiêng đầu lấy ra một viên thuốc nuốt vào, nhắm mắt đợi hai giây, sau khi hoàn toàn ổn định mới nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ. Cậu hỏi: "Bà là Uông Thư?"
"Uông Thư?" Người phụ nữ hơi nghi hoặc, nhíu mày suy tư vài giây bỗng lộ ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: "Đúng vậy, mẹ tên Uông Thư, bảo bảo thích tên này sao? Nếu không thích mẹ cũng có thể đổi, hoặc là con lấy cho mẹ một cái tên?"
Đối với quỷ quái ma vật mà nói, loại hành vi chủ động làm thân, cũng tỏ vẻ có thể từ bỏ tên thật, để đối phương đặt tên cho mình, dù cho ước muốn ban đầu thế nào, đều hàm chứa một tầng ý nghĩa—— Tôi nguyện ý để ngài ban danh, trở thành nô bộc của ngài, cả đời nguyện trung thành với ngài.
Lần nói chuyện này tựa hồ không thể tiếp tục được nữa, có tác dụng của thuốc bình tĩnh, Dụ Trăn sau khi khôi phục lý trí rốt cuộc cũng nhìn ra Uông Thư không thích hợp, tâm trí của bà hình như có chút vấn đề.
"Có người lấy đi ký ức và tình cảm của bà ấy." Ân Viêm giải thích, trong tay bắn ra linh khí, thân thể Uông Thư cứng đờ, vẻ mặt đột nhiên trống rỗng, lại ngã xuống đất.
Nháy mắt khi bà ngã xuống Dụ Trăn không tự chủ được cất bước muốn đỡ bà, sau khi phản ứng lại thì khắc chế thu hồi tay. Cậu nhìn Ân Viêm hỏi: "Rốt cuộc bây giờ bà ấy đang ở trong trạng thái gì?"
Nói là ma khí, nhưng lại không có tính công kích, quá mức kỳ lạ.
Ân Viêm lấy ra một cái dây tơ lụa màu trắng, nhẹ nhàng tung về hướng cổ của Uông Thư, mắt thấy sau khi dây lưng quấn lên thì nhanh chóng biến thành màu đen hư thối biến mất, hắn cau mày, trả lời: "Bà ấy bị mượn mệnh, vận khí cũng bị cướp đi, còn bị xem là vật chứa để dời đi tội nghiệt và sát khí."
Dụ Trăn khiếp sợ.
Vật chứa để dời đi tội nghiệt và sát khí? Đó chẳng phải là bị xem thành cái thùng rác sao?
"Trừ em ra, bà ấy vốn nên có thêm một đứa con, nhưng phần duyên con trai con gái này cũng bị cướp đi. Nếu tôi đoán không lầm, người cướp duyên con cái của bà ấy hẳn là Dụ Cẩm Thành. Khác với Uông Thư, mệnh của Dụ Cẩm Thành chú định chỉ có một đứa con trai, cũng chính là em, Lâm Trâu Vĩ sinh ra có chút kỳ quặc."
Dụ Trăn nhớ tới Lâm Trâu Vĩ hoàn toàn bị nuôi sai lệch, trong lòng trầm xuống, nhìn Uông Thư trên mặt đất, mím môi, thấp giọng mở miệng: "Vậy bà ấy......"
"Bà ấy đã không còn cơ hội luân hồi bình thường nữa, đời này chỉ có thể lấy phương thức làm con rối của người khác để tồn tại." Ân Viêm nhìn về phía cậu, hỏi: "Em muốn cứu bà ấy sao? Ma khí không giống hồn thể, có sử dụng thọ mệnh, bà ấy sắp chống đỡ không nổi nữa."
Lòng Dụ Trăn run lên, suy nghĩ trong đầu lộn xộn, nhớ lại những hình ảnh trong ảo cảnh, nhớ tới dáng vẻ Uông Thư từng đau khổ cầu xin Dụ Cẩm Thành đừng vứt bỏ đứa bé còn mang tã lót. Cậu siết chặt nắm tay, nói: "Em...... muốn biết chân tướng năm đó, muốn biết bà ấy chết như thế nào, lại vì sao biến thành như vậy."
Ý trong lời này chính là, cứu.
Ân Viêm nhìn ra cậu đang giãy giụa, nắm lấy tay cậu, gỡ từng ngón tay đang siết chặt của cậu ra, xoa nhẹ, rồi nói: "Dụ Trăn, bà ấy sinh em ra, có ân sinh thành với em, em còn nợ bà ấy một phần ân, cũng coi như là chấm dứt nhân quả."
Cho nên đừng có gánh nặng, muốn cứu thì cứu, tu đạo tu tâm, hết thảy tùy tâm mới không dễ xuất hiện tâm ma.
Dụ Trăn nghe ra ý an ủi của hắn, cậu nắm lại tay hắn, gật nhẹ đầu: "Vậy cứu đi...... Để em."
Ma khí khác với hồn thể bình thường, càng giống như con rối, có thể hóa thành ma khí giấu đi thân hình, cũng có thể lợi dụng khung xương có được thật thể.
Tình huống Uông Thư khá đặc thù, mặc dù bà là ma khí, nhưng bản thân lại không làm ác, tội nghiệt và sát khí trên người chỉ là thay người chịu tội. Nếu muốn cứu bà, giúp bà được tự do, trước hết nhất định phải cắt đứt liên hệ giữa bà và người luyện chế, cũng hóa giải sát khí và tội nghiệt của bà, nếu không bà vĩnh viễn đều là dáng vẻ bị trói buộc thế này, cho đến tội nghiệt thừa nhận quá nhiều, bị Thiên Đạo diệt sát.
Nhưng thứ căn bản giúp ma khí tồn tại cũng là tội nghiệt và sát khí, một khi hóa giải toàn bộ tội nghiệt và sát khí, bà rất có khả năng sẽ tiêu tán.
Dụ Trăn ngồi xổm trước mặt Uông Thư, không biết nên làm gì bây giờ.
Thực tế, cậu thậm chí cũng không muốn động đến sát khí và tội nghiệt trên người Uông Thư, những thứ đó đều là của người khác, cậu không muốn giúp người xấu hóa sát, nếu có thể, cậu rất muốn trả đám sát khí này lại cho chính chủ.
Ân Viêm nhìn ra suy nghĩ của cậu, nói: "Dưới tình huống chuyển hóa bà ấy thành con rối bình thường, em có thể không động vào sát khí và tội nghiệt trên người bà ấy. Đồng thời cắt đứt liên hệ của bà ấy và người luyện chế, để sát khí và tội nghiệt kia phản phệ lại người luyện chế."
Dụ Trăn sửng sốt, hai mắt phát sáng quay đầu nhìn hắn.
"Nhưng làm như vậy, trước hết cần dùng cốt nhục của em giúp bà ấy trọng tố con rối, để bà ấy có một thân thể mới. Mà một khi như thế, duyên phận mẹ con giữa hai người sẽ hoàn toàn cắt đứt, chuyển thành quan hệ chủ tớ, bà ấy sẽ trở thành con rối do em khống chế, cả đời bị em sử dụng."
Chủ tớ.
Ánh sáng trong mắt Dụ Trăn dần tắt, cậu xoay đầu nhìn Uông Thư vẫn nằm trên mặt đất, trầm mặc thật lâu, mới lên tiếng: "Đánh thức bà ấy đi, em...... hỏi ý kiến bà ấy."
Ma khí bị tước đoạt tình cảm và ký ức, trong đầu chỉ có một ít suy nghĩ và cảm xúc mơ hồ, đó là chấp niệm của bà. Đối với sự dò hỏi của Dụ Trăn, Uông Thư biểu hiện ra thái độ gấp không chờ nổi, từ khi bị Ân Viêm đánh thức, trong mắt bà cũng chỉ có Dụ Trăn, bên cạnh cái gì cũng không rảnh lo.
Dụ Trăn nhìn ánh mắt tín nhiệm và yêu thích của bà, chung quy không thể bảo trì bộ dáng bình tĩnh đạm mạc. Cậu nhịn không được hỏi: "Bà...... lúc trước tại sao lại vứt bỏ tôi?"
Tùy tiện đưa ra lý do gì cũng được, chỉ cần cho cậu một lý do, cậu có thể không để ý mấy thứ kia nữa, về sau sẽ đối xử tốt với bà.
Uông Thư nhìn cậu, muốn tới gần lại không dám, trong mắt lộ ra cảm xúc bi ai, huyết lệ chảy dài, có hơi đáng sợ, lại có chút đáng thương: "Bảo bảo, mẹ bị bệnh, đầu óc mẹ có bệnh, mẹ hối hận, mẹ hối hận. Bảo bảo, mẹ muốn đi tìm con, mẹ quen một người đàn ông rất tốt, anh ấy không chê mẹ đã kết hôn, cũng đáp ứng để mẹ mang con về cùng nhau sinh sống, mẹ cực kỳ vui vẻ, đi tìm Dụ Cẩm Thành. Mẹ đi tìm gã, muốn hỏi nơi con bị bỏ rơi, mẹ hỏi gã...... nhưng gã gạt mẹ! Gã gạt mẹ!"
Bà nói một lúc, biểu tình trên mặt dần thay đổi, huyết lệ chảy xuống, tóc dài tứ tán, làn da tấc tấc vỡ ra, máu chảy không ngừng, da thịt nứt toạc, mơ hồ lộ ra xương khô bên trong, hai mắt không có tiêu cự, bà cuồng loạn nói: "Gã gạt mẹ! Gã gạt mẹ! Gã bắt mẹ...... Gã đáng chết! Gã đáng chết! Mẹ muốn giết gã, giết gã!"
Sát khí nồng đậm đến gần như hình thành sương đen, Dụ Trăn vội vàng đứng lên, vừa dùng linh khí chặn lại Uông Thư muốn chạy xuống chân núi, vừa quay đầu nhìn Ân Viêm, sốt ruột hỏi: "Bà ấy làm sao vậy? Ký ức và tình cảm của bà ấy không phải đã bị tước đoạt rồi sao?"
"Nhưng chấp niệm thì không."
Ân Viêm trả lời, dùng kết giới bao lại Uông Thư và sát khí trên người bà, rồi bổ sung: "Cừu hận và em, là thứ mà bà ấy khắc vào trong xương tủy, một khi bị kích thích, vẫn có thể nhớ tới. Bây giờ lực lượng bà ấy đang bùng nổ, ý muốn phệ chủ quá mãnh liệt, là thời cơ tốt nhất để luyện chế con rối, có thể động thủ."
Cừu hận...... và em?
Dụ Trăn nhìn Uông Thư trong kết giới cả người đầy máu tươi điên cuồng đến đáng sợ, cậu khẽ cắn môi, linh khí trong tay hóa thành mũi dao, xé gió đâm mạnh vào ngực.
Vẻ mặt Ân Viêm thay đổi, đợi cậu lấy cốt nhục trong ngực ra lập tức tiến lên dùng linh khí giúp cậu bọc lấy miệng vết thương, đút cho cậu một viên thuốc, trầm giọng nói: "Em làm gì vậy!"
Cốt nhục chỉ cần cắt ngón tay đã có thể lấy, nơi quan trọng như ngực lại có vết thương, thật sự quá mức lỗ mãng!
"Luyện chế con rối, đương nhiên phải dùng cốt nhục ở ngực là tốt nhất." Dụ Trăn đau đến sắc mặt tái nhợt, lại rất kiên trì, cúi đầu dùng công đức bao lấy bột phấn hỗn hợp xương cốt và máu thịt, nói tiếp: "Bà ấy đã sinh em ra, hiện giờ đứt duyên mẹ con, chút cốt nhục này, coi như em trả lại cho bà ấy."
Uông Thư trong kết giới tựa như nghe thấy những lời này của cậu, đột nhiên dừng lại gầm rú cuồng loạn, bà ngơ ngác nhìn cậu, thật lâu sau, bi thương cười, cúi đầu hạ người, chậm rãi quỳ xuống với cậu, thấp giọng lẩm bẩm: "Bảo bảo...... Chủ nhân, xin ban tên cho tôi."
Một tiếng chủ nhân, đứt duyên mẹ con.
Vành mắt Dụ Trăn đỏ lên, hít thở sâu, lấy ra một hạt giống, sau khi lẫn vào cốt nhục, dùng linh khí công đức bao lấy, bắn vào ấn đường của bà.
Cạch ——
Nháy mắt khi hạt giống đỏ như máu rơi vào ấn đường Uông Thư, trong rừng đột nhiên trở tối, một cơn lốc bỗng xuất hiện, cuốn đi sát khí quanh thân Uông Thư, cũng thổi nứt kết giới của Ân Viêm.
Linh khí và công đức di động quanh thân Uông Thư, xóa sạch máu đen trên người bà, cũng trừ bỏ tội nghiệt thuộc về người khác trên người bà. Kim quang từ sơn trang bay tới, nhập vào giữa mày Uông Thư, biến thành một thể với hạt giống.
Uông Thư bị bao giữa cơn gió nở nụ cười với Dụ Trăn, chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Phía chân trời mơ hồ có tiếng sấm rền vang, mầm cây trong đan điền Dụ Trăn quơ quơ, đột nhiên bùng lên một đạo kim quang, lại nhanh chóng khôi phục bình thường.
Sát khí và tội nghiệt đã qua, ký ức và tình cảm của Uông Thư bị cướp đoạt dần dung nhập theo cốt nhục thân duyên, rồi tái hiện từ chỗ sâu trong linh hồn.
Rắc, hình như có thứ gì đó nứt đoạn giữa gió lốc công đức linh khí, gió linh cuốn qua, cuối cùng một tia sát khí không thuộc về Uông Thư cũng bị gió cuốn đi thật xa.
Gió qua, sấm dừng, người phụ nữ tóc dài váy đỏ đứng giữa cỏ cây, sắc mặt hồng nhuận, giữa mày mang chút màu son, tựa như người sống. Bà dịu dàng cười với Dụ Trăn, kính cẩn cúi bái: "Xin chủ nhân ban tên cho tôi."
Dụ Trăn nghiêng người tránh lễ này của bà, tùy ý Ân Viêm giúp mình băng bó miệng vết thương trên ngực. Đợi giọng nói bình thường lại mới mở miệng trả lời: "Bà muốn gọi là gì? Nếu muốn gọi tên cũ thì......"
"Không cần." Uông Thư cắt ngang lời cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt không hề ngây thơ như trước, mà rất sâu, như hàm chứa muôn vàn cảm xúc, lại trước sau dịu dàng. Tầm mắt bà nhẹ nhàng đảo qua mặt cậu, lại cúi đầu, nói: "Nếu có thể thì, chủ nhân có thể gọi tôi một tiếng Ma Cô."
Ma, phát âm gần từ mẹ, cô, xa lạ hơn mẹ một chút, rồi lại thân hơn người lạ một ít.
Đây là tư tâm của một người mẹ thất trách, là mong đợi nhỏ bé cuối cùng của bà.
Dụ Trăn nghe ra tâm tư nho nhỏ của bà, hơi ngập ngừng gọi: "Ma Cô...... Bà không cần gọi tôi là chủ nhân, gọi tôi Dụ Trăn được rồi."
"Dụ Trăn?"
Bà vui sướng ngẩng đầu, nhìn mặt cậu, vui vẻ nói: "Tên này rất hợp với con, rất êm tai."
"Cảm ơn." Dụ Trăn thật sự không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với bà, đang chuẩn bị nói thêm gì đó, thân thể đột nhiên bị Ân Viêm ôm lấy, bốn phía quay cuồng, lúc rơi xuống đất thì cậu đã về tới trong viện, Uông Thư đổi tên là Ma Cô cũng ở đây.
"Sao vậy?" Dụ Trăn nghi hoặc.
"Có người lên núi, động tĩnh chúng ta làm ra quá lớn." Ân Viêm giải thích, nhìn về phía Ma Cô bên cạnh đang sâu kín nhìn mình, nhàn nhạt nói: "Nhớ kỹ bổn phận của mình."
Ma Cô bị hắn xem đến lạnh cả người, nhưng vẫn dời đường nhìn, nhìn tay hắn ôm Dụ Trăn, trong ánh mắt đều là tìm tòi nghiên cứu và đánh giá.
Dụ Trăn bị bà nhìn có hơi ngượng ngùng, cậu tránh khỏi cái ôm của Ân Viêm, giới thiệu: "Ma Cô, vị này là ái nhân của tôi, Ân Viêm. Anh ấy rất tốt, đối xử với tôi cũng rất tốt."
Nghe cậu nói, Uông Thư thu lại tầm mắt, cúi đầu, nói: "Bảo bảo...... Chủ nhân thích là được."
"Bà gọi tôi Dụ Trăn được rồi." Dụ Trăn nhấn mạnh lần nữa.
Uông Thư ngẩng đầu liếc cậu một cái, vẻ mặt mềm mại, gọi: "Tiểu Trăn."
Dụ Trăn hơi co quắp lên tiếng, vẫn không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với bà.
Cũng may cậu không cơ hội xấu hổ lâu nữa. Sau khi đám người Phong lão phát hiện động tĩnh trên núi, vội vã tìm đến đây, nói trên núi xuất hiện sát khí, hoài nghi có tà tu nhìn trộm, hỏi cậu có muốn cùng mọi người lên núi xem thử không.
Dụ Trăn thu Uông Thư vào ngọc giác quỷ hầu, dùng thuốc giải quyết sắc mặt tái nhợt, thay bộ quần áo giống như trước mới đáp ứng yêu cầu Phong lão, dẫn Ân Viêm cùng Phong lão lên núi.
Có Ân Viêm ở đây, hiện trường đương nhiên không lưu lại dấu vết gì. Một đám tu sĩ mênh mông cuồn cuộn lên núi thăm dò, nhưng không nhìn ra cái gì, lại mênh mông cuồn cuộn xuống núi. Mượn cơ hội này, Dụ Trăn lại nhận biết rõ tu sĩ ở thành phố B.
Lúc xuống núi, Dụ Trăn và Phong lão đi cùng một hàng, đụng phải Thích Thanh Nguyên tới chậm một bước. Dụ Trăn nhớ Ân Viêm trước đó dặn dò, sợ Thích Thanh Nguyên thật sự nhìn ra Ân Viêm mượn xác hoàn hồn, liền lấy cớ muốn ngắm phong cảnh với Ân Viêm, xuống núi từ một đưởng nhỏ khác.
Đợi họ rời đi, nụ cười trên mặt Phong lão phai nhạt, nhíu mày hỏi: "Thanh Nguyên có tra ra gì không?"
"Chỗ ở của các vị tu sĩ không có vấn đề." Thích Thanh Nguyên lắc đầu, nghĩ đến gì đó, còn nói thêm: "Nhưng có một người, mặc dù tham gia tụ hội lần này, nhưng vẫn cáo ốm ở trong viện không ra, vừa nãy tất cả mọi người đều hưởng ứng lên núi, chỉ có người đó vẫn không có động tĩnh."
Phong lão nghiêm túc lại, hỏi: "Là ai?"
Trước đó sát khí truyền đến từ trên núi quá mức nồng đậm, còn mơ hồ bay tới sơn trang. Chủ nhân của sơn trang, cũng chính là sư phụ Thích Thanh Nguyên hoài nghi trong trang có tà tu lẫn vào, hoặc là có tu sĩ nhập ma, liền nghĩ ra biện pháp mời mọi người cùng nhau lên núi điều tra, muốn mượn cơ hội lần này thăm dò.
Hiện giờ đại bộ phận người đều lộ diện đi theo lên núi, bài trừ hiềm nghi, mà người vẫn luôn đóng cửa không ra này liền có vẻ rất khả nghi.
Thích Thanh Nguyên cau mày, nói: "Là...... Vương lão."
Vương lão?
Bác Tu và Phong Lâm liếc nhau, nhìn Phong Nguyên, đều không lên tiếng.
Trong cái giới này, họ Vương, người còn có thể làm Thích Thanh Nguyên xưng một tiếng X lão, cũng chỉ có một người như vậy, người đã từng là sư huynh của Phong lão, Vương Đạt Nghĩa.
Nói là sư huynh, nhưng thật ra Phong lão và Vương Đạt Nghĩa cũng không quen thuộc. Lúc trước khi sư phụ Phong lão thu Phong lão nhập môn, Vương Đạt Nghĩa này đã xuất sư rất nhiều năm, vẫn luôn hoạt động bên ngoài, về kinh đô là chuyện sau khi sư phụ Phong lão về cõi tiên.
Vương Đạt Nghĩa kia hình như có chút số phận, khi hồi kinh vừa vặn gặp phải rung chuyển trong nước, không biết như thế nào lại vào mắt đại nhân vật nào đó, làm một quan nhỏ. Sau lại từng bước bò lên trên, càng làm càng lớn, thiếu chút nữa đã thành nhân vật mấu chốt ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia.
Lúc ấy Tu Chân giới lên án rất nhiều về chuyện này. Quy củ tu sĩ không vào triều, không làm ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia đã có từ xưa, mặc dù tới bây giờ đã không còn cần chú ý nhiều như vậy, tu sĩ nhỏ làm nhân viên văn phòng kiếm cơm ăn cũng có khối người, nhưng người công khai làm quan lớn, ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, vẫn là quá khác người.
Dù người trong giới có quan hệ, cũng là quan hệ với gia tộc, bản thân sẽ không trực tiếp dính vào.
Tu sĩ ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, sớm muộn gì cũng bị Thiên Đạo hàng phạt. Lúc ấy Phong lão niệm tình hai người từng là đồng môn, mặc dù không chân chính ở chung, nhưng ít nhiều gì cũng có chút tình mặt mũi, nên tới cửa dùng lời hay khuyên bảo một phen. Kết quả Vương Đạt Nghĩa kia giáp mặt đáp ứng, còn nói muốn nhận người sư đệ Phong lão này, nhưng quay đầu đã hố Phong lão và gia tộc một phen.
Phong lão tức giận, thế là không thèm quản lão nữa.
Lại qua mấy năm, trong nước bắt đầu nhiều lần xảy ra đại nạn, Phong lão lại đứng ngồi không yên, cuối cùng hung hăng liên hợp với mấy người dẫn đầu Tu Chân giới, vận dụng quan hệ từng người trong tộc, túm Vương Đạt Nghĩa xuống ngựa, còn phế đi một nửa tu vi của Vương Đạt Nghĩa.
Vương Đạt Nghĩa chật vật rút đi, cho đến vài năm sau mới hồi kinh, từ đây thay đổi triệt để, an tâm tu luyện. lão mang trên mình tên tuổi nhà thư họa, tu thân dưỡng tính làm việc thiện, thật ra cũng tốt lên, tu vi cũng tiến giai, gặp được người năm đó phế tu vi của lão, còn thành khẩn xin lỗi và nói lời cảm ơn, tư thái trông rất kính cẩn.
Thấy gã biết sai thì sửa, mọi người cũng không nhắc tới chuyện năm đó nữa.
Hiện giờ đã hơn hai mươi năm trôi qua, Vương Đạt Nghĩa vẫn luôn kiên trì làm chuyện tốt, còn hào phóng giúp đỡ bồi dưỡng không ít tu sĩ trẻ tuổi, danh tiếng trong giới dần dần tốt lên.
Bây giờ dị tượng chợt hiện, đối tượng lại mơ hồ chỉ hướng về phía lão, đối với nhóm người biết chuyện năm xưa mà nói, tâm tình phức tạp không nói nên lời.
Vương Đạt Nghĩa kia đã là người bước chân vào quan tài, trước đó còn nghe nói bệnh nặng một trận, một bên mắt không nhìn thấy nữa. Mắt thấy thời gian không còn nhiều, họ thật sự không muốn hoài nghi một người như vậy có vấn đề.
Vẻ mặt Phong Nguyên phức tạp, quay đầu lại nhìn trên núi xảy ra dị tượng, trầm ngâm vài giây mới nói: "Dị tượng xuất hiện, có thể là do tà tu nhìn trộm, cũng có thể là Thiên Đạo đưa ra cảnh kỳ, không nhất định là người bên trong chúng ta xảy ra vấn đề. Xuống núi trước, một hồi ta đến chỗ sư huynh bái phỏng, xem thân thể có tốt hơn không."
Đây là thật giả chuẩn bị trước khi đi thăm Vương Đạt Nghĩa.
Mọi người lĩnh ngộ, gật đầu, cùng ông đi xuống núi, lại không nhắc tới cái đề tài này nữa.
Dụ Trăn hoàn toàn không biết tính toán và hoài nghi của đám người Phong lão, lúc này đang cùng Ma Cô cách bàn trà đối mặt, nghe bà kể lại chuyện xưa năm đó.
"Tôi bị Dụ Cẩm Thành giết chết, dùng dao nhỏ, từng dao từng dao cắt đi da thịt, chỉ chừa lại khung xương...... Tôi chưa bao giờ biết, gã lại có một tay kỹ thuật xắt rau tốt như vậy." Ma Cô lạnh lùng cười, thấy Dụ Trăn nhíu mày, vội thu lại cảm xúc, nói tiếp: "Tóm lại những chuyện đó đều đã qua, bây giờ tôi có thể nhìn thấy con, ở bên cạnh con, đã rất thỏa mãn rồi."
Dụ Trăn lại không để bà lừa gạt cho qua. Cậu hỏi: "Bà có phải chuẩn bị gạt tôi đi báo thù hay không?"
Nụ cười của Ma Cô cứng đờ, cúi đầu, hai tay nắm chặt lại với nhau.
Lăn lộn nhiều năm, bà ngày đêm bị sát khí và tội nghiệt tra tấn, thỉnh thoảng còn bị Trâu Thành Cảnh khống chế đi làm chuyện ác, mỗi một thời khắc ngẫu nhiên thanh tỉnh, thứ mà bà tâm niệm chính là báo thù.
Muốn báo thù, muốn làm như năm đó gã đã làm với mình, từng dao từng dao cắt đi máu thịt của gã, để gã nhận hết khổ sở, chịu hết tra tấn.
Nhưng không thể làm trước mặt đứa bé này, năm đó vứt bỏ đã là sai lầm lớn nhát, tiết mục cha mẹ tương tàn, bà sao lại nhẫn tâm để con mình nhìn thấy.
Tựa như hiệu ứng đặc biệt của một bộ phim, xương khô trên mặt đất đột nhiên động nhẹ, xương cốt dần mọc ra gân cốt máu thịt, làn da trắng nõn dần lan ra bọc lấy toàn thân, da đầu trụi lủi chậm rãi mọc ra tóc, ngũ quan dần rõ ràng hơn, một bộ váy đỏ xuất hiện, bao lấy thân thể bị bụi cỏ che lấp.
Linh khí tan đi, một người phụ nữ xinh đẹp an tĩnh nằm trên mặt đất, như thể đang ngủ say.
Dụ Trăn vô thức trốn sau lưng Ân Viêm, sau khi trốn xong thì đưa tay nắm lấy lưng áo của Ân Viêm. Lại chần chừ vài giây, cậu bỗng bước lên đứng song song với hắn.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, bụi cỏ lắc lư, lông mi của người phụ nữ nằm trên mặt đất run lên, rồi từ từ mở mắt.
Ân Viêm nắm tay Dụ Trăn, im lặng trấn an.
Người phụ nữ mở mắt ra, đầu tiên là mờ mịt nhìn không trung vài giây, sau đó ngồi dậy, tầm mắt quét qua người Dụ Trăn và Ân Viêm, cuối cùng dừng lại trên người Dụ Trăn. Môi đỏ nhếch lên, nụ cười còn chưa thành hình, một hàng huyết lệ đã chảy xuống trước.
"Con của mẹ." Bà nói, giơ tay sờ lên ấn đường của mình, nơi đó có một vết đỏ nhợt nhạt, là ấn ký lưu lại sau khi hạt giống công kích, "Cảm ơn quà gặp mặt của con, mẹ rất thích."
Hô hấp Dụ Trăn cứng lại, cậu tránh đi tầm mắt của bà, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè lên, nặng nề đến mức khiến cậu không thở nổi.
Cậu không hiểu, không hiểu tại sao đối phương có thể tự nhiên nói ra một câu như vậy. Những lần giận chó đánh mèo ngược đãi kia, lần tuyệt tình vứt bỏ kia, và cả vài chục năm chưa từng tiếp xúc qua, tất cả những thứ đó bà không để trong lòng sao?
Cái xưng hô mẹ này, sao bà có thể yên tâm thoải mái nói ra như vậy?
"Dụ Trăn." Ân Viêm nghiêng người muốn ôm cậu vào lòng.
Dụ Trăn giơ tay xoa mặt, đè nén phức tạp trong lòng, nhìn hắn lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao. Một lần nữa nhìn về phía người phụ nữ vẫn ngồi dưới đất, cậu nói: "Không, tôi chỉ có một người mẹ, bà ấy tên Cừu Phi Thiến, bà ấy đối xử với tôi rất tốt."
Người phụ nữ sửng sốt, nụ cười trên mặt biến mất, trở thành một loại mờ mịt ngơ ngác. Bà trừng lớn mắt nhìn cậu, đột nhiên đứng lên, lung tung lau huyết lệ trên mặt, sửa lại váy trên người, co quắp nói: "Con, con có phải không thích bộ dạng này của mẹ không? Mẹ bây giờ đúng là không ổn, con chờ chút, mẹ, mẹ đổi bộ dáng khác."
Sương đen vây quanh, mái tóc thật dài của bà được búi lên, váy đỏ đổi thành một bộ trang phục vàng nhạt mộc mạc, bên hông buộc một cái tạp dề phim hoạt hình, thoạt nhìn giống như một người mẹ bình thường.
"Bảo bảo, bộ dáng này con có thích không? Mẹ, mẹ còn có thể đổi tiếp." Người phụ nữ kéo kéo tạp dề, vừa lấy lòng lại cẩn thận nhìn Dụ Trăn, ánh mắt đơn thuần đã lộ ra chút vụng về, bên trong chỉ có thân ảnh Dụ Trăn.
Cảm xúc Dụ Trăn vừa bình ổn lại lần nữa hỏng mất, cậu nghiêng đầu lấy ra một viên thuốc nuốt vào, nhắm mắt đợi hai giây, sau khi hoàn toàn ổn định mới nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ. Cậu hỏi: "Bà là Uông Thư?"
"Uông Thư?" Người phụ nữ hơi nghi hoặc, nhíu mày suy tư vài giây bỗng lộ ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: "Đúng vậy, mẹ tên Uông Thư, bảo bảo thích tên này sao? Nếu không thích mẹ cũng có thể đổi, hoặc là con lấy cho mẹ một cái tên?"
Đối với quỷ quái ma vật mà nói, loại hành vi chủ động làm thân, cũng tỏ vẻ có thể từ bỏ tên thật, để đối phương đặt tên cho mình, dù cho ước muốn ban đầu thế nào, đều hàm chứa một tầng ý nghĩa—— Tôi nguyện ý để ngài ban danh, trở thành nô bộc của ngài, cả đời nguyện trung thành với ngài.
Lần nói chuyện này tựa hồ không thể tiếp tục được nữa, có tác dụng của thuốc bình tĩnh, Dụ Trăn sau khi khôi phục lý trí rốt cuộc cũng nhìn ra Uông Thư không thích hợp, tâm trí của bà hình như có chút vấn đề.
"Có người lấy đi ký ức và tình cảm của bà ấy." Ân Viêm giải thích, trong tay bắn ra linh khí, thân thể Uông Thư cứng đờ, vẻ mặt đột nhiên trống rỗng, lại ngã xuống đất.
Nháy mắt khi bà ngã xuống Dụ Trăn không tự chủ được cất bước muốn đỡ bà, sau khi phản ứng lại thì khắc chế thu hồi tay. Cậu nhìn Ân Viêm hỏi: "Rốt cuộc bây giờ bà ấy đang ở trong trạng thái gì?"
Nói là ma khí, nhưng lại không có tính công kích, quá mức kỳ lạ.
Ân Viêm lấy ra một cái dây tơ lụa màu trắng, nhẹ nhàng tung về hướng cổ của Uông Thư, mắt thấy sau khi dây lưng quấn lên thì nhanh chóng biến thành màu đen hư thối biến mất, hắn cau mày, trả lời: "Bà ấy bị mượn mệnh, vận khí cũng bị cướp đi, còn bị xem là vật chứa để dời đi tội nghiệt và sát khí."
Dụ Trăn khiếp sợ.
Vật chứa để dời đi tội nghiệt và sát khí? Đó chẳng phải là bị xem thành cái thùng rác sao?
"Trừ em ra, bà ấy vốn nên có thêm một đứa con, nhưng phần duyên con trai con gái này cũng bị cướp đi. Nếu tôi đoán không lầm, người cướp duyên con cái của bà ấy hẳn là Dụ Cẩm Thành. Khác với Uông Thư, mệnh của Dụ Cẩm Thành chú định chỉ có một đứa con trai, cũng chính là em, Lâm Trâu Vĩ sinh ra có chút kỳ quặc."
Dụ Trăn nhớ tới Lâm Trâu Vĩ hoàn toàn bị nuôi sai lệch, trong lòng trầm xuống, nhìn Uông Thư trên mặt đất, mím môi, thấp giọng mở miệng: "Vậy bà ấy......"
"Bà ấy đã không còn cơ hội luân hồi bình thường nữa, đời này chỉ có thể lấy phương thức làm con rối của người khác để tồn tại." Ân Viêm nhìn về phía cậu, hỏi: "Em muốn cứu bà ấy sao? Ma khí không giống hồn thể, có sử dụng thọ mệnh, bà ấy sắp chống đỡ không nổi nữa."
Lòng Dụ Trăn run lên, suy nghĩ trong đầu lộn xộn, nhớ lại những hình ảnh trong ảo cảnh, nhớ tới dáng vẻ Uông Thư từng đau khổ cầu xin Dụ Cẩm Thành đừng vứt bỏ đứa bé còn mang tã lót. Cậu siết chặt nắm tay, nói: "Em...... muốn biết chân tướng năm đó, muốn biết bà ấy chết như thế nào, lại vì sao biến thành như vậy."
Ý trong lời này chính là, cứu.
Ân Viêm nhìn ra cậu đang giãy giụa, nắm lấy tay cậu, gỡ từng ngón tay đang siết chặt của cậu ra, xoa nhẹ, rồi nói: "Dụ Trăn, bà ấy sinh em ra, có ân sinh thành với em, em còn nợ bà ấy một phần ân, cũng coi như là chấm dứt nhân quả."
Cho nên đừng có gánh nặng, muốn cứu thì cứu, tu đạo tu tâm, hết thảy tùy tâm mới không dễ xuất hiện tâm ma.
Dụ Trăn nghe ra ý an ủi của hắn, cậu nắm lại tay hắn, gật nhẹ đầu: "Vậy cứu đi...... Để em."
Ma khí khác với hồn thể bình thường, càng giống như con rối, có thể hóa thành ma khí giấu đi thân hình, cũng có thể lợi dụng khung xương có được thật thể.
Tình huống Uông Thư khá đặc thù, mặc dù bà là ma khí, nhưng bản thân lại không làm ác, tội nghiệt và sát khí trên người chỉ là thay người chịu tội. Nếu muốn cứu bà, giúp bà được tự do, trước hết nhất định phải cắt đứt liên hệ giữa bà và người luyện chế, cũng hóa giải sát khí và tội nghiệt của bà, nếu không bà vĩnh viễn đều là dáng vẻ bị trói buộc thế này, cho đến tội nghiệt thừa nhận quá nhiều, bị Thiên Đạo diệt sát.
Nhưng thứ căn bản giúp ma khí tồn tại cũng là tội nghiệt và sát khí, một khi hóa giải toàn bộ tội nghiệt và sát khí, bà rất có khả năng sẽ tiêu tán.
Dụ Trăn ngồi xổm trước mặt Uông Thư, không biết nên làm gì bây giờ.
Thực tế, cậu thậm chí cũng không muốn động đến sát khí và tội nghiệt trên người Uông Thư, những thứ đó đều là của người khác, cậu không muốn giúp người xấu hóa sát, nếu có thể, cậu rất muốn trả đám sát khí này lại cho chính chủ.
Ân Viêm nhìn ra suy nghĩ của cậu, nói: "Dưới tình huống chuyển hóa bà ấy thành con rối bình thường, em có thể không động vào sát khí và tội nghiệt trên người bà ấy. Đồng thời cắt đứt liên hệ của bà ấy và người luyện chế, để sát khí và tội nghiệt kia phản phệ lại người luyện chế."
Dụ Trăn sửng sốt, hai mắt phát sáng quay đầu nhìn hắn.
"Nhưng làm như vậy, trước hết cần dùng cốt nhục của em giúp bà ấy trọng tố con rối, để bà ấy có một thân thể mới. Mà một khi như thế, duyên phận mẹ con giữa hai người sẽ hoàn toàn cắt đứt, chuyển thành quan hệ chủ tớ, bà ấy sẽ trở thành con rối do em khống chế, cả đời bị em sử dụng."
Chủ tớ.
Ánh sáng trong mắt Dụ Trăn dần tắt, cậu xoay đầu nhìn Uông Thư vẫn nằm trên mặt đất, trầm mặc thật lâu, mới lên tiếng: "Đánh thức bà ấy đi, em...... hỏi ý kiến bà ấy."
Ma khí bị tước đoạt tình cảm và ký ức, trong đầu chỉ có một ít suy nghĩ và cảm xúc mơ hồ, đó là chấp niệm của bà. Đối với sự dò hỏi của Dụ Trăn, Uông Thư biểu hiện ra thái độ gấp không chờ nổi, từ khi bị Ân Viêm đánh thức, trong mắt bà cũng chỉ có Dụ Trăn, bên cạnh cái gì cũng không rảnh lo.
Dụ Trăn nhìn ánh mắt tín nhiệm và yêu thích của bà, chung quy không thể bảo trì bộ dáng bình tĩnh đạm mạc. Cậu nhịn không được hỏi: "Bà...... lúc trước tại sao lại vứt bỏ tôi?"
Tùy tiện đưa ra lý do gì cũng được, chỉ cần cho cậu một lý do, cậu có thể không để ý mấy thứ kia nữa, về sau sẽ đối xử tốt với bà.
Uông Thư nhìn cậu, muốn tới gần lại không dám, trong mắt lộ ra cảm xúc bi ai, huyết lệ chảy dài, có hơi đáng sợ, lại có chút đáng thương: "Bảo bảo, mẹ bị bệnh, đầu óc mẹ có bệnh, mẹ hối hận, mẹ hối hận. Bảo bảo, mẹ muốn đi tìm con, mẹ quen một người đàn ông rất tốt, anh ấy không chê mẹ đã kết hôn, cũng đáp ứng để mẹ mang con về cùng nhau sinh sống, mẹ cực kỳ vui vẻ, đi tìm Dụ Cẩm Thành. Mẹ đi tìm gã, muốn hỏi nơi con bị bỏ rơi, mẹ hỏi gã...... nhưng gã gạt mẹ! Gã gạt mẹ!"
Bà nói một lúc, biểu tình trên mặt dần thay đổi, huyết lệ chảy xuống, tóc dài tứ tán, làn da tấc tấc vỡ ra, máu chảy không ngừng, da thịt nứt toạc, mơ hồ lộ ra xương khô bên trong, hai mắt không có tiêu cự, bà cuồng loạn nói: "Gã gạt mẹ! Gã gạt mẹ! Gã bắt mẹ...... Gã đáng chết! Gã đáng chết! Mẹ muốn giết gã, giết gã!"
Sát khí nồng đậm đến gần như hình thành sương đen, Dụ Trăn vội vàng đứng lên, vừa dùng linh khí chặn lại Uông Thư muốn chạy xuống chân núi, vừa quay đầu nhìn Ân Viêm, sốt ruột hỏi: "Bà ấy làm sao vậy? Ký ức và tình cảm của bà ấy không phải đã bị tước đoạt rồi sao?"
"Nhưng chấp niệm thì không."
Ân Viêm trả lời, dùng kết giới bao lại Uông Thư và sát khí trên người bà, rồi bổ sung: "Cừu hận và em, là thứ mà bà ấy khắc vào trong xương tủy, một khi bị kích thích, vẫn có thể nhớ tới. Bây giờ lực lượng bà ấy đang bùng nổ, ý muốn phệ chủ quá mãnh liệt, là thời cơ tốt nhất để luyện chế con rối, có thể động thủ."
Cừu hận...... và em?
Dụ Trăn nhìn Uông Thư trong kết giới cả người đầy máu tươi điên cuồng đến đáng sợ, cậu khẽ cắn môi, linh khí trong tay hóa thành mũi dao, xé gió đâm mạnh vào ngực.
Vẻ mặt Ân Viêm thay đổi, đợi cậu lấy cốt nhục trong ngực ra lập tức tiến lên dùng linh khí giúp cậu bọc lấy miệng vết thương, đút cho cậu một viên thuốc, trầm giọng nói: "Em làm gì vậy!"
Cốt nhục chỉ cần cắt ngón tay đã có thể lấy, nơi quan trọng như ngực lại có vết thương, thật sự quá mức lỗ mãng!
"Luyện chế con rối, đương nhiên phải dùng cốt nhục ở ngực là tốt nhất." Dụ Trăn đau đến sắc mặt tái nhợt, lại rất kiên trì, cúi đầu dùng công đức bao lấy bột phấn hỗn hợp xương cốt và máu thịt, nói tiếp: "Bà ấy đã sinh em ra, hiện giờ đứt duyên mẹ con, chút cốt nhục này, coi như em trả lại cho bà ấy."
Uông Thư trong kết giới tựa như nghe thấy những lời này của cậu, đột nhiên dừng lại gầm rú cuồng loạn, bà ngơ ngác nhìn cậu, thật lâu sau, bi thương cười, cúi đầu hạ người, chậm rãi quỳ xuống với cậu, thấp giọng lẩm bẩm: "Bảo bảo...... Chủ nhân, xin ban tên cho tôi."
Một tiếng chủ nhân, đứt duyên mẹ con.
Vành mắt Dụ Trăn đỏ lên, hít thở sâu, lấy ra một hạt giống, sau khi lẫn vào cốt nhục, dùng linh khí công đức bao lấy, bắn vào ấn đường của bà.
Cạch ——
Nháy mắt khi hạt giống đỏ như máu rơi vào ấn đường Uông Thư, trong rừng đột nhiên trở tối, một cơn lốc bỗng xuất hiện, cuốn đi sát khí quanh thân Uông Thư, cũng thổi nứt kết giới của Ân Viêm.
Linh khí và công đức di động quanh thân Uông Thư, xóa sạch máu đen trên người bà, cũng trừ bỏ tội nghiệt thuộc về người khác trên người bà. Kim quang từ sơn trang bay tới, nhập vào giữa mày Uông Thư, biến thành một thể với hạt giống.
Uông Thư bị bao giữa cơn gió nở nụ cười với Dụ Trăn, chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Phía chân trời mơ hồ có tiếng sấm rền vang, mầm cây trong đan điền Dụ Trăn quơ quơ, đột nhiên bùng lên một đạo kim quang, lại nhanh chóng khôi phục bình thường.
Sát khí và tội nghiệt đã qua, ký ức và tình cảm của Uông Thư bị cướp đoạt dần dung nhập theo cốt nhục thân duyên, rồi tái hiện từ chỗ sâu trong linh hồn.
Rắc, hình như có thứ gì đó nứt đoạn giữa gió lốc công đức linh khí, gió linh cuốn qua, cuối cùng một tia sát khí không thuộc về Uông Thư cũng bị gió cuốn đi thật xa.
Gió qua, sấm dừng, người phụ nữ tóc dài váy đỏ đứng giữa cỏ cây, sắc mặt hồng nhuận, giữa mày mang chút màu son, tựa như người sống. Bà dịu dàng cười với Dụ Trăn, kính cẩn cúi bái: "Xin chủ nhân ban tên cho tôi."
Dụ Trăn nghiêng người tránh lễ này của bà, tùy ý Ân Viêm giúp mình băng bó miệng vết thương trên ngực. Đợi giọng nói bình thường lại mới mở miệng trả lời: "Bà muốn gọi là gì? Nếu muốn gọi tên cũ thì......"
"Không cần." Uông Thư cắt ngang lời cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt không hề ngây thơ như trước, mà rất sâu, như hàm chứa muôn vàn cảm xúc, lại trước sau dịu dàng. Tầm mắt bà nhẹ nhàng đảo qua mặt cậu, lại cúi đầu, nói: "Nếu có thể thì, chủ nhân có thể gọi tôi một tiếng Ma Cô."
Ma, phát âm gần từ mẹ, cô, xa lạ hơn mẹ một chút, rồi lại thân hơn người lạ một ít.
Đây là tư tâm của một người mẹ thất trách, là mong đợi nhỏ bé cuối cùng của bà.
Dụ Trăn nghe ra tâm tư nho nhỏ của bà, hơi ngập ngừng gọi: "Ma Cô...... Bà không cần gọi tôi là chủ nhân, gọi tôi Dụ Trăn được rồi."
"Dụ Trăn?"
Bà vui sướng ngẩng đầu, nhìn mặt cậu, vui vẻ nói: "Tên này rất hợp với con, rất êm tai."
"Cảm ơn." Dụ Trăn thật sự không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với bà, đang chuẩn bị nói thêm gì đó, thân thể đột nhiên bị Ân Viêm ôm lấy, bốn phía quay cuồng, lúc rơi xuống đất thì cậu đã về tới trong viện, Uông Thư đổi tên là Ma Cô cũng ở đây.
"Sao vậy?" Dụ Trăn nghi hoặc.
"Có người lên núi, động tĩnh chúng ta làm ra quá lớn." Ân Viêm giải thích, nhìn về phía Ma Cô bên cạnh đang sâu kín nhìn mình, nhàn nhạt nói: "Nhớ kỹ bổn phận của mình."
Ma Cô bị hắn xem đến lạnh cả người, nhưng vẫn dời đường nhìn, nhìn tay hắn ôm Dụ Trăn, trong ánh mắt đều là tìm tòi nghiên cứu và đánh giá.
Dụ Trăn bị bà nhìn có hơi ngượng ngùng, cậu tránh khỏi cái ôm của Ân Viêm, giới thiệu: "Ma Cô, vị này là ái nhân của tôi, Ân Viêm. Anh ấy rất tốt, đối xử với tôi cũng rất tốt."
Nghe cậu nói, Uông Thư thu lại tầm mắt, cúi đầu, nói: "Bảo bảo...... Chủ nhân thích là được."
"Bà gọi tôi Dụ Trăn được rồi." Dụ Trăn nhấn mạnh lần nữa.
Uông Thư ngẩng đầu liếc cậu một cái, vẻ mặt mềm mại, gọi: "Tiểu Trăn."
Dụ Trăn hơi co quắp lên tiếng, vẫn không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với bà.
Cũng may cậu không cơ hội xấu hổ lâu nữa. Sau khi đám người Phong lão phát hiện động tĩnh trên núi, vội vã tìm đến đây, nói trên núi xuất hiện sát khí, hoài nghi có tà tu nhìn trộm, hỏi cậu có muốn cùng mọi người lên núi xem thử không.
Dụ Trăn thu Uông Thư vào ngọc giác quỷ hầu, dùng thuốc giải quyết sắc mặt tái nhợt, thay bộ quần áo giống như trước mới đáp ứng yêu cầu Phong lão, dẫn Ân Viêm cùng Phong lão lên núi.
Có Ân Viêm ở đây, hiện trường đương nhiên không lưu lại dấu vết gì. Một đám tu sĩ mênh mông cuồn cuộn lên núi thăm dò, nhưng không nhìn ra cái gì, lại mênh mông cuồn cuộn xuống núi. Mượn cơ hội này, Dụ Trăn lại nhận biết rõ tu sĩ ở thành phố B.
Lúc xuống núi, Dụ Trăn và Phong lão đi cùng một hàng, đụng phải Thích Thanh Nguyên tới chậm một bước. Dụ Trăn nhớ Ân Viêm trước đó dặn dò, sợ Thích Thanh Nguyên thật sự nhìn ra Ân Viêm mượn xác hoàn hồn, liền lấy cớ muốn ngắm phong cảnh với Ân Viêm, xuống núi từ một đưởng nhỏ khác.
Đợi họ rời đi, nụ cười trên mặt Phong lão phai nhạt, nhíu mày hỏi: "Thanh Nguyên có tra ra gì không?"
"Chỗ ở của các vị tu sĩ không có vấn đề." Thích Thanh Nguyên lắc đầu, nghĩ đến gì đó, còn nói thêm: "Nhưng có một người, mặc dù tham gia tụ hội lần này, nhưng vẫn cáo ốm ở trong viện không ra, vừa nãy tất cả mọi người đều hưởng ứng lên núi, chỉ có người đó vẫn không có động tĩnh."
Phong lão nghiêm túc lại, hỏi: "Là ai?"
Trước đó sát khí truyền đến từ trên núi quá mức nồng đậm, còn mơ hồ bay tới sơn trang. Chủ nhân của sơn trang, cũng chính là sư phụ Thích Thanh Nguyên hoài nghi trong trang có tà tu lẫn vào, hoặc là có tu sĩ nhập ma, liền nghĩ ra biện pháp mời mọi người cùng nhau lên núi điều tra, muốn mượn cơ hội lần này thăm dò.
Hiện giờ đại bộ phận người đều lộ diện đi theo lên núi, bài trừ hiềm nghi, mà người vẫn luôn đóng cửa không ra này liền có vẻ rất khả nghi.
Thích Thanh Nguyên cau mày, nói: "Là...... Vương lão."
Vương lão?
Bác Tu và Phong Lâm liếc nhau, nhìn Phong Nguyên, đều không lên tiếng.
Trong cái giới này, họ Vương, người còn có thể làm Thích Thanh Nguyên xưng một tiếng X lão, cũng chỉ có một người như vậy, người đã từng là sư huynh của Phong lão, Vương Đạt Nghĩa.
Nói là sư huynh, nhưng thật ra Phong lão và Vương Đạt Nghĩa cũng không quen thuộc. Lúc trước khi sư phụ Phong lão thu Phong lão nhập môn, Vương Đạt Nghĩa này đã xuất sư rất nhiều năm, vẫn luôn hoạt động bên ngoài, về kinh đô là chuyện sau khi sư phụ Phong lão về cõi tiên.
Vương Đạt Nghĩa kia hình như có chút số phận, khi hồi kinh vừa vặn gặp phải rung chuyển trong nước, không biết như thế nào lại vào mắt đại nhân vật nào đó, làm một quan nhỏ. Sau lại từng bước bò lên trên, càng làm càng lớn, thiếu chút nữa đã thành nhân vật mấu chốt ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia.
Lúc ấy Tu Chân giới lên án rất nhiều về chuyện này. Quy củ tu sĩ không vào triều, không làm ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia đã có từ xưa, mặc dù tới bây giờ đã không còn cần chú ý nhiều như vậy, tu sĩ nhỏ làm nhân viên văn phòng kiếm cơm ăn cũng có khối người, nhưng người công khai làm quan lớn, ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, vẫn là quá khác người.
Dù người trong giới có quan hệ, cũng là quan hệ với gia tộc, bản thân sẽ không trực tiếp dính vào.
Tu sĩ ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, sớm muộn gì cũng bị Thiên Đạo hàng phạt. Lúc ấy Phong lão niệm tình hai người từng là đồng môn, mặc dù không chân chính ở chung, nhưng ít nhiều gì cũng có chút tình mặt mũi, nên tới cửa dùng lời hay khuyên bảo một phen. Kết quả Vương Đạt Nghĩa kia giáp mặt đáp ứng, còn nói muốn nhận người sư đệ Phong lão này, nhưng quay đầu đã hố Phong lão và gia tộc một phen.
Phong lão tức giận, thế là không thèm quản lão nữa.
Lại qua mấy năm, trong nước bắt đầu nhiều lần xảy ra đại nạn, Phong lão lại đứng ngồi không yên, cuối cùng hung hăng liên hợp với mấy người dẫn đầu Tu Chân giới, vận dụng quan hệ từng người trong tộc, túm Vương Đạt Nghĩa xuống ngựa, còn phế đi một nửa tu vi của Vương Đạt Nghĩa.
Vương Đạt Nghĩa chật vật rút đi, cho đến vài năm sau mới hồi kinh, từ đây thay đổi triệt để, an tâm tu luyện. lão mang trên mình tên tuổi nhà thư họa, tu thân dưỡng tính làm việc thiện, thật ra cũng tốt lên, tu vi cũng tiến giai, gặp được người năm đó phế tu vi của lão, còn thành khẩn xin lỗi và nói lời cảm ơn, tư thái trông rất kính cẩn.
Thấy gã biết sai thì sửa, mọi người cũng không nhắc tới chuyện năm đó nữa.
Hiện giờ đã hơn hai mươi năm trôi qua, Vương Đạt Nghĩa vẫn luôn kiên trì làm chuyện tốt, còn hào phóng giúp đỡ bồi dưỡng không ít tu sĩ trẻ tuổi, danh tiếng trong giới dần dần tốt lên.
Bây giờ dị tượng chợt hiện, đối tượng lại mơ hồ chỉ hướng về phía lão, đối với nhóm người biết chuyện năm xưa mà nói, tâm tình phức tạp không nói nên lời.
Vương Đạt Nghĩa kia đã là người bước chân vào quan tài, trước đó còn nghe nói bệnh nặng một trận, một bên mắt không nhìn thấy nữa. Mắt thấy thời gian không còn nhiều, họ thật sự không muốn hoài nghi một người như vậy có vấn đề.
Vẻ mặt Phong Nguyên phức tạp, quay đầu lại nhìn trên núi xảy ra dị tượng, trầm ngâm vài giây mới nói: "Dị tượng xuất hiện, có thể là do tà tu nhìn trộm, cũng có thể là Thiên Đạo đưa ra cảnh kỳ, không nhất định là người bên trong chúng ta xảy ra vấn đề. Xuống núi trước, một hồi ta đến chỗ sư huynh bái phỏng, xem thân thể có tốt hơn không."
Đây là thật giả chuẩn bị trước khi đi thăm Vương Đạt Nghĩa.
Mọi người lĩnh ngộ, gật đầu, cùng ông đi xuống núi, lại không nhắc tới cái đề tài này nữa.
Dụ Trăn hoàn toàn không biết tính toán và hoài nghi của đám người Phong lão, lúc này đang cùng Ma Cô cách bàn trà đối mặt, nghe bà kể lại chuyện xưa năm đó.
"Tôi bị Dụ Cẩm Thành giết chết, dùng dao nhỏ, từng dao từng dao cắt đi da thịt, chỉ chừa lại khung xương...... Tôi chưa bao giờ biết, gã lại có một tay kỹ thuật xắt rau tốt như vậy." Ma Cô lạnh lùng cười, thấy Dụ Trăn nhíu mày, vội thu lại cảm xúc, nói tiếp: "Tóm lại những chuyện đó đều đã qua, bây giờ tôi có thể nhìn thấy con, ở bên cạnh con, đã rất thỏa mãn rồi."
Dụ Trăn lại không để bà lừa gạt cho qua. Cậu hỏi: "Bà có phải chuẩn bị gạt tôi đi báo thù hay không?"
Nụ cười của Ma Cô cứng đờ, cúi đầu, hai tay nắm chặt lại với nhau.
Lăn lộn nhiều năm, bà ngày đêm bị sát khí và tội nghiệt tra tấn, thỉnh thoảng còn bị Trâu Thành Cảnh khống chế đi làm chuyện ác, mỗi một thời khắc ngẫu nhiên thanh tỉnh, thứ mà bà tâm niệm chính là báo thù.
Muốn báo thù, muốn làm như năm đó gã đã làm với mình, từng dao từng dao cắt đi máu thịt của gã, để gã nhận hết khổ sở, chịu hết tra tấn.
Nhưng không thể làm trước mặt đứa bé này, năm đó vứt bỏ đã là sai lầm lớn nhát, tiết mục cha mẹ tương tàn, bà sao lại nhẫn tâm để con mình nhìn thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook