Đi Qua Bóng Tối
-
Chương 7
Tuấn sẵn đang bực bội nên càng khó chịu hơn nhưng mà anh vẫn cúi thấp đầu xuống tìm thỏi son theo lời Vy nói.
Tìm kiếm một hồi cuối cùng anh cũng tìm được thỏi son đỏ dưới khe gầm ghế lại phụ.
Tuấn bỏ thỏi son vào catap sau đó mang xe đi trả lại cho nhà xe rồi lấy xe máy đi làm.
Vừa tới công ty Tuấn liền được đồng nghiệp thông báo lên phòng giám đốc.
Buông vội chiếc catap lên bàn làm việc, Tuấn đi vào nhà vệ sinh chỉnh lại trang phục đầu tóc cho chỉn chu gọn gàng rồi mới đi lên.
Cánh cửa văn phòng giám đốc vẫn đang đóng chặt, Tuấn hít một hơi sâu mới lấy đũng khí đưa tay gõ cửa.
Ba tiếng “cốc cốc cốc” vang lên khô khốc, vài giây sau một giọng nói ồm ồm từ bên trong vọng ra.
Tuấn đưa tay đẩy cửa nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế cung kính cúi đầu :”Anh Chiến, anh gọi em ạ?”
Chiến ngồi trên ghế, gương mặt hằm hằm có vẻ đang cố kìm nén cơn giận.
Vừa thấy Tuấn cất lời liền đem tài liệu trong tay đập thẳng xuống bàn :”Cậu giỏi lắm.
Cậu có biết chi phí bữa tiệc thác loạn của cậu ngày hôm qua hết bao nhiêu không? Tôi nói với cậu thế nào, hả? Công ty chỉ chi tra nhiều nhất là 10 triệu thôi, cậu nhìn xem hôm qua cậu vung hết bao nhiêu tiền rồi? Cậu nói xem cái chi phí chênh lệch ai chịu bây giờ, hả?”
Tuấn thoáng chút bối rối :”Tôi…”
“Cậu đừng có bao biện, liệu mà tìm cách giải quyết đi.
Tôi không chi thêm ra đâu, cho dù hợp đồng này cậu có mang về hay không thì công ty cũng sẽ không chịu trách nhiệm.”
Tuấn thở dài, hôm qua anh là muốn có được cái chức trưởng phòng, muốn có hợp đồng kia làm bàn đạp nên đã vung tay quá trán.
Hôm qua anh say quá nên không rõ mình đã chi ra bao nhiêu, tới bây giờ khi nhìn lại hóa đơn mới giật mình hoảng hốt.
Tổng cộng chi phí là 102 triệu!
Tay Tuấn run run cầm hóa đơn đọc kỹ một lượt, riêng chai rượu Chivas Regal có giá đắt nhất.
Kế tiếp đó là phòng Vip khách sạn rồi tiền của mấy cô đào nóng bỏng.
Vừa rồi anh Chiến cũng nói công ty chỉ chi trả nhiều nhất là 10 triệu vậy còn 92 triệu còn lại anh ta phải xoay sở thế nào đây?
Đang lúc Tuấn gần như bế tắc thì giọng anh Chiến vang lên lần nữa :”Cậu tính thế nào, hả? Tại sao tôi hỏi lại không trả lời? Cậu câm rồi có phải không?”
“Tôi… anh Chiến, tôi… tôi sẽ chịu khoản chi phí dư ra.
Vì công ty, vì tổ chức, sô… số tiền đó không có đáng gì.”
Nghe Tuấn nói vậy, gương mặt cau có của anh Chiến đã dãn ra rất nhiều.
Anh ta nhìn Tuấn bằng ánh mắt lộ vẻ hài lòng :”Vậy thì tốt rồi.
Lần này nếu kiếm được hợp đồng lớn này về với chúng ta, tôi sẽ cất nhắc cậu vào vị trí trưởng phòng kinh doanh đang bỏ trống kia.”
“Cảm ơn giám đốc.”
“Được rồi, cậu về phòng làm việc đi.”
Tuấn gật cười khẽ rồi đi ra ngoài, lúc cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại cũng là khi khuôn mặt anh biến đổi.
Ánh mắt Tuấn lộ rõ vẻ hoang mang cùng lo sợ.
Vừa rồi trong lúc hoảng loạn Tuấn nhắm mắt đưa chân mà quyết định ôm hết khoản chênh lệch chi phí hơn 90 triệu về phần mình.
Số tiền này không hề nhỏ, nhất thời anh cũng không biết phải xoay sở ra sao.
…
Lan hôm nay trở về nhà từ khá sớm, đặt túi thực phẩm lên bàn bếp, cô mệt mỏi muốn đi tắm cho thư giãn.
Vừa ngồi vào bàn trang điểm để gỡ bông tai ra thì liền phát hiện ra trong hộc tủ có một chiếc hộp gấm nhỏ.
Chiếc hộp gấm này rất đẹp, cô cũng chưa từng nhìn thấy nó trước đây.
Lan đưa tay ra nữa muốn cầm lên nửa lại thôi, cô thực sự không biết bên trong chiếc hộp có gì.
Hơn nữa chiếc hộp này không phải của mình cho nên Lan cũng có chút e dè.
Chiếc hộp này rốt cuộc từ đầu mà có?
Trong nhà chỉ có 2 vợ chồng, chiếc hộp này không phải của cô cho nên chỉ có thể là chồng cô để ở nơi này.
Lan ngẫm nghĩ một hồi, chỉ có khả năng hôm qua là sinh nhất cô nên Tuấn mới mua quà tạo cho cô một chút bất ngờ chăng? Nghĩ thế Lan liền vui vẻ đưa tay cầm chiếc hộp lên rồi mở ra.
Bên trong là một chiếc dây chuyền rất đẹp, kèm theo đó là có giấy bảo hành và một tấm thiệp có hàng chữ chúc mừng sinh nhật kèm theo tên và chữ kí của Tuấn.
Lan nhìn chiếc dây chuyền tinh xảo trên tay, trong mắt toàn là cảm động.
Hóa ra chồng cô cũng là người chu đáo chứ không hẳn là vô tâm như cô vẫn nghĩ.
…
Một ngày dài nặng nề trôi qua, Tuấn trở về nhà với tâm trạng tệ như chó cắn.
Nhìn thấy nhà cửa có chút bừa bộn lại không thấy Lan đâu liền cau mày có chút không vui.
Tuấn đi lên phòng liền thấy Lan đang ngồi trên bàn trang điểm cầm gì đó liền có chút giật mình.
Bước chân anh vì vậy cũng nhanh hơn một chút, khi phát hiện ra hộp quà của mình tặng cho vợ sếp bị Lan mở ra Tuấn liền đưa tay giật lấy.
“Em làm cái gì vậy? Đồ của anh ai cho em tự ý lấy ra? Em có biết quà này để anh làm gì không? Anh tặng vợ sếp đấy.
Bây giờ em mở ra rồi nhỡ hỏng thì phải làm sao bây giờ?”
Dây chuyền trên tay Lan đột ngột bị giật mạnh làm cô có chút hoang mang :”Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì? Em nghĩ sao mà ngày bình thường lại tặng em món quà lớn như vậy? Tiền anh cực khổ kiếm ra là để lo cho cái gia đình này, anh muốn mua xe mà còn chưa có đủ tiền nữa là bỏ ra mấy chục triệu mua cái cọng dây chuyền này cho em.”
Tuấn nói xong liền vội đặt lại sợi dây chuyền vào trong chiếc hộp mà đóng nắp lại sau đó đi thẳng ra ngoài.
Từng câu, từng chữ như những lưỡi dao cứa vào tim Lan đau nhói.
Anh nói anh tặng món quà lớn này cho cô làm gì?
Anh nói anh còn phải giành tiền mua xe.
Nếu là như vậy anh hẳn là quên ngày hôm qua là sinh nhật của cô rồi.
Hóa ra món quà này là anh tặng cho người khác không phải cô.
Hóa ra anh chỉ coi cô chẳng bằng cái danh xưng trưởng phòng anh theo đuổi.
Một giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên đôi má trắng mịn của Lan.
Cô bật cười cay đắng, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào theo :”Hôm qua là ngày gì, anh có nhớ không?”
Tuấn nghe Lan hỏi liền sững lại vài giây, sau khi lục tung cái trí nhớ của mình nhưng vẫn không biết ngày hôm qua là ngày gì.
Cuối cùng, anh chỉ hững hờ đáp :”Ngày 16 tháng 5.”
“Vậy anh còn nhớ mật khẩu điện thoại của anh đang dùng là vì sao chứ?”
Tuấn không thèm nghĩ ngợi mà đáp ngay :”Vì đó là ngày sinh nhật của em.”
Lan hít một hơi sâu cô gật đầu cười nhưng nước mắt vẫn đang trào ra, cô đứng dậy vừa bước đi vừa nói :”Phải rồi.
Hóa ra anh vẫn chưa quên.”
Lan đi vào nhà tắm xả vòi sen, từng làn nước lạnh lẽo dội thẳng xuống dầu cô rồi lan dần xuống dưới.
Nước máy xả mạnh cho nên chẳng thể phân biệt nổi đâu là nước mắt đâu là nước máy từ vòi sẽ nữa.
Trái tim Lan như bị ai đó hung hăng đâm mạnh một dao.
Hóa ra hai chữ “vô tâm” mà người ta vẫn nói chính là như vậy.
Bên kia, Tuấn có chút ngỡ ngàng khi phát hiện ra hôm qua là sinh nhật vợ.
Thảo nào khi nhìn thấy hộp quà trong hộc tủ Lan đã mở ra ngay và nghĩ là anh tặng nó cho mình.
Tuấn cất chiếc hộp vào trong túi áo vest sau đó lấy quần áo xuống dưới nhà tắm rửa rồi rời đi.
Khi Lan xuống nhà chỉ nhìn thấy một ly trà sữa trên bàn bếp kèm theo một mảnh giấy nhỏ.
Trên đó ghi mấy chữ ngay ngắn gọn gàng “Vợ ơi, hôm qua anh đi tiếp khách nên nhất thời quên mất sinh nhật em.
Anh xin lỗi, em uống tạm ly trà sữa nhé.
Tối dự tiệc về anh sẽ bù sau.”
Lan thở dài, chồng cô trước nay vẫn là người chu đáo, vậy mà dạo gần đây anh có vẻ dần trở nên vô tâm hờ hững.
Từ ngày anh hướng tới cái chức trưởng phòng kinh doanh tới bây giờ anh ban ngày đi làm tối lại đi xã giao tới tận khuya mới về.
Chẳng biết kết quả thế nào nhưng mà Lan cảm thấy dường như giữa hai vợ chồng cô bắt đầu xuất hiện khoảng cách, tuy chỉ là mơ hồ nhưng mà nó luôn hiện hữu như lúc này vậy.
Ở nhà một mình cho nên cô không nấu ăn quá cầu kì, chỉ là một bát cơm rang và một chén canh đã qua một bữa.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Lan nằm trên sofa vừa xem phim truyền hình vừa gọi zalo time về cho mẹ.
Hai mẹ con nói chuyện một hồi khi cúp máy đã là 10 giờ khuya.
Lan liền tạm biệt bố mẹ rồi cúp máy.
Trời bên ngoài đã lắc rắc mưa, chồng cô đi dự tiệc sinh nhật vẫn chưa trở về.
Lan nhìn ra bên ngoài một lúc rồi với tay lấy điện thoại gọi cho chồng, cô muốn hỏi anh khi nào mới vể để còn chốt cửa.
Nhưng mà điện thoại chỉ vang lên những tiếng tút dài kèm theo đó là tiếng nói máy móc của nhân viên tổng đài.
Lan thở dài buông điện thoại xuống rồi khóa cửa lên phòng ngủ trước.
Dạo gần đây sức khỏe cô không được tốt cho nên lúc nào cũng muốn nghỉ ngơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook