Dị Nhãn Phòng Đông - Anh Chủ Nhà Có Cặp Mắt Kỳ Lạ
9: Quyển 1 Bạn Cùng Phòng Giá Đáo


“Anh hai! Mau nhìn này!” Lâm Tuấn nhất thời quên đi vết thương trên tay, sợ hãi chỉ cánh tay thuận về phía con số trên tường, khiến cho vết thương vừa mới ngừng chảy máu trên lòng bàn tay lại toác ra, máu chảy xuống cầu thang như mưa rơi.

Mặt Lâm Tuấn lập tức trắng bệch, cậu ta cúi gập người ôm lấy tay phải, đau không thốt nên lời.

“Này! Cậu làm gì thế?” An Nhiên vội vàng rút ra tờ khăn giấy ra ấn vào vết thương của Lâm Tuấn.

Nhìn miếng khăn giấy trắng tinh nhanh chóng bị nhuộm màu máu, An Nhiên quay ngoắt mặt đi, không dám nhìn tiếp.

Quả thực, nhiều lúc An Nhiên cũng cảm thấy cách cậu sợ máu thật lạ lùng, cậu không sợ máu đơn thuần, mà chỉ sợ máu từ những vết thương trên cơ thể sống.

Máu tươi trên xác cũng khiến An Nhiên ghê tởm, nhưng không đến mức không dám nhìn.

Chỉ cần nhìn thấy vết thương của người khác, An Nhiên cũng bất giác cảm thấy đau.

Ngược lại, khi bản thân bị thương, có lẽ vì đã biết mức độ đau thế nào nên cậu còn cảm thấy đỡ sợ hơn.

Dù cách sợ máu hơi kỳ lạ, nhưng dù sao cũng tốt hơn là nhìn máu nào cũng sợ?An Nhiên nhớ hồi cậu còn nhỏ có một người bạn rất sợ máu, có lần An Nhiên bị chảy máu cam, máu chảy khá nhiều khiến cậu bạn kia mặt mũi trắng bệch, cậu ta nói với An Nhiên rằng mình cảm thấy choáng và hỏi cậu nên làm thế nào.

Rốt cuộc, An Nhiên vừa bị chảy máu cam vừa phải an ủi cậu ta, khi giáo viên đến nơi, dáng vẻ cậu bạn đó còn giống người bị chảy máu cam hơn cả An Nhiên… Vừa nghĩ đến mẩu chuyện không liên quan để phân tán chú ý, An Nhiên vừa giúp Lâm Tuấn cầm máu.

Lúc này, Lâm Tuấn đã định thần lại, thấy sắc mặt trắng bệch của An Nhiên, cậu ta cười chế nhạo: “Này! Không phải anh sợ máu đấy chứ? Như con gái ấy, thật vô dụng!” An Nhiên trừng mắt nhưng không phản bác lại như mọi lần, lúc này cậu chẳng có tâm trí nào chấp vặt một kẻ đang bị thương.

Tuy Lâm Tuấn ngoài miệng chế giễu An Nhiên, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi cảm động.

An Nhiên với cậu ta chẳng thân thiết gì, hai người thậm chí còn hay chành chọe nhau.

Nhưng An Nhiên vẫn tự nguyện kiềm chế nỗi sợ trong lòng mà giúp cậu ta cầm máu, riêng điều ấy cũng chứng tỏ bản tính tốt bụng thuần khiết của An Nhiên.

Hơn nữa Lâm Tuấn biết rõ, An Nhiên không hề biết sức mạnh thực sự của nhà họ Lâm và ý nghĩa mà gia tộc nhà họ đại diện.Ngoài những người thân và anh em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Lâm Tuấn đã lâu không cảm nhận được sự quan tâm không vụ lợi như thế này.

Vì vậy, tuy Lâm Tuấn không cảm ơn An Nhiên một câu, thái độ cũng không thân thiện gì cho cam, nhưng trong lòng đã xếp An Nhiên vào danh sách những người có thể kết giao bạn bè.

Chỉ có thể nói, cái cậu đại thiếu gia này thật cứng đầu.

Lâm Phong thấy Lâm Tuấn làm vết thương hở miệng, nhưng cậu biết đó chỉ là một chút đau đớn ngoài da mà thôi, đã có An Nhiên giúp, Lâm Phong không để ý nữa mà dồn sự chú ý vào số tầng mà Lâm Tuấn chỉ.


Khi nhìn thấy con số chi số tầng, một người trước nay không bao giờ để lộ cảm xúc ra bên ngoài như Lâm Phong cũng biến sắc, cậu có cảm giác bị đánh bại và bất lực sâu sắc.

Không ngờ họ đã đi lâu như vậy nhưng vẫn chỉ dừng ở tầng 16!Lâm Phong vốn kiên nghị, vững vàng, chỉ thất thần trong nháy mắt rồi bình tĩnh trở lại, cặp mắt sắc bén rời khỏi con số kia, anh ta bước đến cạnh Lâm Tuấn, ấn vào một vị trí trên cánh tay của cậu ta, nói: “Ấn chặt vào đây không được buông tay.” Lâm Tuấn vừa ấn xuống vị trí đó, vết thương lập tức chảy máu chậm lại rồi ngừng hẳn.

“Điểm huyệt?” An Nhiên nhìn mà ngỡ hai con mắt rớt xuống đến nơi.

Hóa ra tiểu thuyết không hề lừa người, cao thủ võ lâm thực sự biết điểm huyệt! Thấy ánh mắt sùng bái của An Nhiên, Lâm Tuấn kiêu ngạo vênh mặt, nói: “Thấy cái gì cũng lạ, đúng là đồ kiến thức nông cạn!” An Nhiên lườm cậu ta, nghĩ bụng người biết điểm huyệt đâu phải cậu ta, vênh cái gì mà vênh? Lâm Phong lờ đi cuộc cãi cọ giữa hai người, xem xét con số viết cạnh cửa thoát hiểm, An Nhiên lúc này mới nhớ đến dáng vẻ kỳ lạ của Lâm Tuấn ban nãy, liền nhìn theo hướng mắt của Lâm Phong.

Vừa nhìn thấy con số trên tường An Nhiên sợ hãi hiểu ra lý do vì sao Lâm Tuấn hoảng sợ! Ba người không còn tâm trí nói gì thêm nữa, không khí nhất thời trở nên nghiêm trọng.Một lúc sau, Lâm Tuấn phá vỡ sự im lặng, nói: “Em chắc chắn chúng ta đã đi khỏi tầng 16, phải xuống ít nhất ba tầng rồi.” An Nhiên nghe vậy cũng gật đầu đồng tình.

Lâm Phong hỏi: “An Nhiên, trên đường đi xuống cậu có nhìn thấy gì khác thường không?” An Nhiên lắc đầu: “Không… Tôi cũng vừa mới nhận ra chúng ta vẫn đang ở tầng 16.

Trước đó cầu thang rất bình thường, không có chuyện gì xảy ra cả.” “Tức là con số này chỉ là ảo giác, trên thực tế chúng ta đã xuống đến tầng khác rồi?” Lâm Tuấn phỏng đoán.

Lâm Phong đưa ra một khả năng khác: “Hoặc việc chúng ta xuống lầu ban nãy không có thật, chúng ta chỉ đang lòng vòng ở tầng 16 mà thôi.” An Nhiên hỏi một cách bất an: “Vậy giờ chúng ta phải làm gì?” “Cứ thế này cũng không ổn, chúng ta báo cảnh sát đi!” Lâm Tuấn đề nghị dứt khoát.

An Nhiên bứt bứt tóc, nói: “Nhưng báo cảnh sát rồi nói gì, nói chúng ta bị lạc trong cầu thang thoát hiểm à?” “Thì cứ nói nhìn thấy có người buôn bán ma túy trong cầu thang thoát hiểm…” “Này này! Như thế là báo tin sai làm lãng phí lực lượng cảnh sát, sẽ bị ngồi tù đấy!” “Vậy thì phải làm sao, hồi trước chẳng phải có người không cởi được giày boots cũng gọi cảnh sát, người ta huy động cả đội phòng cháy chữa cháy đến giúp cởi giày sao? Chúng ta dù nói gì cũng không thể khoa trương bằng cô ta được?” Lúc này, Lâm Phong cắt ngang câu chuyện của hai người, nói: “Hai người không cần tranh luận nữa, tôi phát hiện điện thoại từ nãy đã không còn sóng nữa rồi, cũng không thể lên mạng được.” “Hả! Thật là…” Lâm Phong nói tiếp: “Tóm lại, dù quỷ dẫn đường hay ma đưa lối cũng chỉ là thuật che mắt mà thôi, chúng ta cứ đi tiếp xuống sẽ đến được mặt đất.” An Nhiên và Lâm Tuấn không phản đối, ba người lại tiếp tục đi xuống, nhưng đi được một lúc, qua vài cánh cửa thoát hiểm vẫn chỉ thấy con số ghi trên đó là “tầng 16”.Bọn họ đếm số lần xuất hiện của “tầng 16”, đếm đến lần thứ 16 liền quyết định dừng lại.

Nếu chỉ là thuật che mắt thông thường, đi lâu như vậy cũng phải xuống đến mặt đất rồi mới đúng? Trong khi đi xuống, An Nhiên không nhìn thấy thứ gì lạ thường, nhưng cậu cảm thấy vô cùng bất an, cảm giác ấy còn mạnh hơn cả khi nhìn thấy quá trình chặt xác ở hiện trường vụ án.

Cảm giác đi hoài đi mãi không đến điểm đích ấy, người chưa từng trải qua sẽ không thể tưởng tượng nổi sự bất lực và sợ hãi của người trong cuộc.An Nhiên cảm thấy may mắn vì không phải đối mặt với chuyện này một mình, ít nhất còn có người ở cạnh để bàn luận, tìm hiểu, không đến nỗi quá hoảng loạn.

Đầu Lâm Tuấn ướt đẫm mồ hôi, mất máu làm vết thương càng đau hơn, cậu cảm thấy choáng váng.

Lâm Tuấn nói: “Con ma đó lợi hại quá, cô ta quyết tâm giữ chúng ta lại đây ư?” An Nhiên nhún vai, nói: “Vậy thì phải hỏi cậu đấy, cậu đã làm gì mà thu hút cô ta vậy?” “Cô ta” mà An Nhiên nói đến chính là nạn nhân bị hung thủ chặt ra chế biến thành món sườn chua ngọt, cũng là oan hồn lâu nay ám lên người Lâm Tuấn.

“Làm sao tôi biết được! Tôi mới chỉ đến đó một lần, dừng lại đó chưa đến năm phút đã rời khỏi rồi.” Lâm Tuấn nói vẻ oan ức.

“Đang yên đang lành cậu đến đó làm gì?” “Vì Diệu Diệu giận nên trốn tôi… Tôi đuổi theo Diệu Diệu đến đó.” Diệu Diệu? An Nhiên còn đang thắc mắc khi nghe cái tên người lạ xuất hiện, Lâm Phong đã nói vẻ không vui: “Vậy nên không phải anh đã nói em đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt nữa sao? Không phải em không biết Diệu Diệu là chúa ghen tuông mà.” Nghe Lâm Phong nói, An Nhiên đã hiểu được đôi chút sự tình.

Hóa ra Diệu Diệu là bạn gái của Lâm Tuấn… Khoan đã! Không phải Lâm Tuấn đã có vị hôn thê rồi sao!? Nói thế tức là, nguyên nhân cậu ta ra khỏi nhà để trốn tránh cuộc hôn nhân là để sống cùng với cô gái tên Diệu Diệu? Nhưng sống chung mà tên này còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt? “Này! Cậu đã chuyển đến nhà tôi rồi, còn Diệu Diệu thì sao?” An Nhiên chợt nghĩ đến vấn đề quan trọng ấy.Lâm Tuấn thở dài: “Chỉ còn cách sống xa Diệu Diệu một thời gian… Đúng rồi! Nếu Diệu Diệu qua đó sống cùng tôi, anh có để bụng không? Diệu Diệu sẽ ở chung phòng với tôi, sẽ không chiếm nhiều chỗ đâu.” An Nhiên giơ hai tay, nói: “Xin lỗi cậu, tôi rất để bụng đấy, vấn đề không phải là chiếm chỗ hay không chiếm chỗ.” Nghe hai người nói chuyện đã đi quá xa, Lâm Phong liền quay trở lại vấn đề: “Xem ra đi tiếp xuống không phải là ý hay.Bây giờ có hai phương án để lựa chọn: thử đi lên trên, xem có thể thoát ra khỏi tình trạng này không, hoặc ra khỏi cầu thang để đi thang máy.” “Nhưng ngộ nhỡ đi lên trên hoặc dùng thang máy cũng không đến được mặt đất như bây giờ thì sao?” Lâm Tuấn nói, mặt mũi tối sầm lại khi tưởng tượng ra những tình cảnh đáng sợ.

Cầu thang đã khiến Lâm Tuấn cảm thấy tối tăm ảm đạm rồi, nếu chuyển sang không gian kín như thang máy, có còn để người ta sống nữa không đây!? An Nhiên im lặng rất lâu rồi nói: “Ừm… tôi chọn cách thứ hai.”Câu nói của An Nhiên khiến hai người bất ngờ, Lâm Phong tỏ vẻ hào hứng muốn nghe lý do An Nhiên chọn cách này.

Dù sao An Nhiên từ trước đến giờ đều không có vẻ là một người dũng cảm, Lâm Phong vốn nghĩ cậu sẽ chọn cách thứ nhất.


Lâm Tuấn nhướn mày, mặt đầy châm biếm nói: “Rõ ràng lúc trước anh nói đừng đi thang máy mà?” Lâm Phong nói: “Tuấn, em yên lặng đi đã, nghe xem An Nhiên nói gì.” Nghe Lâm Phong nói, Lâm Tuấn chỉ còn cách ngậm miệng, dáng vẻ đầy miễn cưỡng.

An Nhiên giải thích: “Vì khả năng đặc biệt của mình nên tôi đã nghĩ khá nhiều về thế giới tâm linh.

Có thể ma quỷ thực sự có khả năng làm yếu đi vận khí của con người, thậm chí có thể khiến con người bị bệnh, sinh ra ảo giác.

Nhưng tôi nghĩ ma quỷ có lợi hại thế nào cũng không thể làm hại trực tiếp đến người sống, nếu không thế giới này làm gì có nhiều người xấu thoát khỏi vòng pháp luật như thế? Nếu ma quỷ mạnh đến mức có thể quyết định chuyện sinh tử của con người, thì mấy nạn nhân bị hại chỉ cần hóa thành ma đòi mạng hung thủ là xong.” Lời nói của An Nhiên khiến hai người suy nghĩ, Lâm Tuấn nghĩ ngợi liền nhận ra điểm mâu thuẫn, cậu nói: “Nếu đã vậy, chuyện chúng ta gặp lần này phải giải thích thế nào?” An Nhiên sắp xếp lại tư duy, nói: “Theo cách nói của khoa học, linh hồn là sóng não của người chết còn lưu lại ở dương gian, tôi cho rằng đó là những linh hồn còn nhiều vương vấn nơi trần thế.

Vì ma quỷ không có thực thể, nên ảnh hưởng của họ tới người còn sống thường chỉ là tác động vào tâm trí, như trò ma đưa hiện tại là một ví dụ.

Tuy chúng ta tự cho rằng mình đã đi xuống nhiều tầng, nhưng thực ra chỉ đang lòng vòng ở tầng 16, chưa hề rời khỏi đây.”Lâm Tuấn mở miệng định phản bác lời An Nhiên - những ngôi nhà ma nổi tiếng ở nước Anh ngoài không phải mạnh đến nỗi có thể làm bát đĩa bay khắp nhà, cánh cửa tự động đóng mở hay sao? Nhưng nghĩ lại, những chuyện đó đều là tin đồn, không biết có bị phóng đại lên chút nào không.

Hơn nữa, những chuyện ma kỳ quỷ ấy đều thuộc phạm trù tôn giáo, không giống loại ma quỷ như hiện tại, vì thế Lâm Tuấn không lên tiếng nữa.

Lâm Phong đồng ý với giải thích của An Nhiên, cậu luôn cho rằng thế giới này không tồn tại ma quỷ không chỉ vì ảnh hưởng từ gia đình, mà còn vì mấy câu chuyện ma thường miêu tả ma quỷ quá sức thần thông quảng đại, thực sự có nhiều điểm vô lý.

Như những gì An Nhiên nói, nếu ma quỷ thực sự lợi hại như vậy, còn cần đến cảnh sát làm gì?“Vậy ý của cậu là, nếu chọn đi thang máy, bất kể chúng ta bị con ma tạo ảo giác gì, cũng không ảnh hưởng đến thang máy đi xuống đúng không?” Lâm Phong hỏi.

An Nhiên gật đầu: “Đúng thế, dù chúng ta có đi ngược lên trên cũng không ngoại trừ khả năng tiếp tục bị ma đưa.

Nhưng nếu đi thang máy, cô ta có thể không mạnh đến nỗi điều khiển được thang máy?” “Nghe có vẻ hợp lý đó… Tuy còn mơ hồ không biết thang máy có thể vận hành bình thường dưới tác động của ma quỷ hay không, Lâm Tuấn cuối cùng vẫn bị An Nhiên thuyết phục, Lâm Phong cũng gật đầu đồng ý.

“Vậy… chúng ta qua thang máy đi!” Thấy hai người đều đồng ý với lựa chọn của mình, An Nhiên không tiện để lộ sự sợ sệt, bèn đẩy phòng cửa thoát hiểm bước ra trước.

Lâm Tuấn theo sau An Nhiên rất nhanh, vì tay cậu không tiện đẩy cửa, Lâm Phong đứng phía sau liền giữ cửa giúp cậu ta.

Nhưng sau khi Lâm Tuấn vừa bước ra, cánh cửa thoát hiểm bỗng đóng cái rầm! Hai người giật mình sợ hãi, Lâm Tuấn cao giọng hỏi: “Anh hai, anh không sao chứ?” Phía bên kia cánh cửa im lặng như tờ, không có tiếng đáp của Lâm Phong.

Lúc này, chiếc cửa thoát hiểm đang bình thường bỗng như biến thành một con mãnh thú há hốc miệng, đợi họ tự chui đầu vào lưới là lập tức nuốt chứng không chừa lại xương.

An Nhiên nuốt nước bọt, cậu thực sự không muốn là người phải đẩy cánh cửa thoát hiểm kia.

Nếu như bình thường, An Nhiên còn tranh giành với Lâm Tuấn, nhưng giờ tay cậu ta đang bị thương, không thể để người bị thương đứng ra làm khiên đỡ đạn được.Mặc dù An Nhiên cảm thấy họ bị rơi vào tình cảnh này, trách nhiệm lớn chính là thuộc về Lâm Tuấn.


Theo quy định về phòng cháy chữa cháy của Hồng Kông, đường thoát hiểm mỗi tầng đều có cửa thoát hiểm.

Trước giờ An Nhiên luôn coi đó là sự đảm bảo cho tính mạng con người, nhưng bây giờ cậu chỉ thấy căm ghét cánh cửa ấy.

An Nhiên nghiến chặt răng, lấy hết dũng khí đẩy cánh cửa trước mặt.

Tuy cảm thấy ba người họ chưa lúc nào thoát khỏi sự theo dõi của hồn ma, nhưng khi mở cửa, An Nhiên vẫn bất giác nhẹ nhàng hết sức, nhón chân nhón tay bước qua.

Lúc Lâm Phong còn ở bên cạnh, An Nhiên vẫn đinh ninh rằng cao thủ sẽ trở nên vô dụng khi đối diện với ma quỷ.

Nhưng giờ không có Lâm Phong, cậu lại cảm thấy vô cùng bất an vì không còn chỗ dựa.

Dù An Nhiên đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức, nhưng đời không như mơ, cánh cửa thoát hiểm có bản lề đã han gỉ nên vừa đẩy nhẹ đã phát ra tiếng động rợn người, âm thanh tuy không lớn, nhưng nghe rất rõ giữa không gian tĩnh mịch.Đã làm phát ra tiếng động lớn như vậy nên An Nhiên cũng hạ quyết tâm, cao giọng gọi to: “Anh Phong! Anh ở đâu thế!?” Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã không thấy bóng dáng Lâm Phong trong đường thoát hiểm nữa.

An Nhiên gọi to như vậy nhưng những căn hộ cùng tầng vẫn cửa đóng then cài, như thể hai người họ đang ở trong một không gian kín cách ly với thế giới bên ngoài vậy.

An Nhiên thở dài, chỉ còn cách đỡ Lâm Tuấn bước nhanh về phía thang máy, nói: “Anh Phong huyết khí mạnh mẽ, mục tiêu của con ma kia chắc không phải anh ấy, nên không cần quá lo cho Lâm Phong.

Giờ không tìm được anh ấy cũng không còn cách nào, chúng ta hãy đi thang máy xuống trước đã… Ơ… Cậu vẫn ổn chứ?”Nghe An Nhiên hỏi, Lâm Tuấn sắc mặt trắng bệch cố vực dậy tinh thần, bướng bỉnh nói: “Tôi không sao, chúng ta đi thôi!” Tuy máu đã ngừng chảy, nhưng vì không được điều trị đúng cách, nên vết thương bị phủ bởi máu đông và miếng giấy ăn thấm đầy máu vẫn đau liên tục, lại thêm tinh thần căng thẳng khiến Lâm Tuấn choáng váng, không cảm nhận được cơ thể mình và bắt đầu sốt nhẹ.

An Nhiên mím môi, tuy biết Lâm Tuấn ra nông nỗi này đều do cậu ta tự chuốc lấy, nhưng An Nhiên vẫn cảm thấy khâm phục sự kiên cường, nhẫn nhịn của Lâm Tuấn.

Một bông hoa trong lồng kính như cậu ta, làm được như vậy đã là tốt lắm rồi.

Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của Lâm Tuấn, An Nhiên bất giác mềm lòng.

Cái cậu sinh viên chưa từng trải qua sự tôi luyện của xã hội này vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Vừa nghĩ đến đó, An Nhiên vui vẻ nói: “Nếu thực sự khó chịu như vậy, hay chúng ta nghỉ một chút rồi đi tiếp.” Tiếc thay Lâm Tuấn không hề có thiện chí với An Nhiên, cậu ta nói: “Anh đúng là, lải nhải lôi thôi! Chúng ta đã đi lâu như vậy, đi thêm một lúc nữa thì có sao.”An Nhiên mím môi, không ôm rơm rặm bụng nữa.

An Nhiên không hiểu sao cậu chàng này có thể dễ dàng làm cậu tăng xông như vậy, nói chưa đến hai câu đã khiến An Nhiên bực mình.

Từ cửa thoát hiểm đến thang máy không xa, khi hai người ấn nút thang máy, An Nhiên đột nhiên có cảm giác gai gai lưng.

Cảm giác ấy rất bí ẩn, không hề có căn cứ nhưng An Nhiên cứ cảm thấy có ánh mắt từ phía sau đang theo dõi họ.

Thậm chí An Nhiên còn tưởng tượng ánh mắt không hề có thiện ý ấy đến từ một đôi mắt đầy thù hận! Trước những nỗi sợ chưa biết là gì, người ta thường chọn cách trốn chạy.

Dường như chỉ cần không nhìn, không chứng kiến, nguy hiểm sẽ không tồn tại.

An Nhiên cũng là một người bình thường, cậu cũng có tâm lý bịt tai bịt mắt coi như không biết.


Khi cảm nhận được sự theo dõi chẳng lành, An Nhiên chỉ tập trung nhìn vào cửa thang máy, không dám quay đầu lại nhìn.

Nhưng một giây sau, An Nhiên liền tỉnh ngộ, cậu nhận ra thứ duy nhất mà hai người có thể dựa vào lúc này chính là đôi mắt âm dương nhìn thấy ma của cậu.

Trốn chạy không phải là cách khôn ngoan, chỉ có biết rõ ngọn ngành chuyện gì đã xảy ra mới có cơ hội tránh khỏi nguy hiểm.Lúc An Nhiên chuẩn bị quay đầu lại, tiếng kêu của Lâm Tuấn vang lên: “Nhìn kìa!” Cánh cửa kim loại của thang máy phản chiếu mờ mờ hình ảnh của hai người, phía cuối hành lang đằng sau họ bất ngờ trở nên tối đen! An Nhiên không xác định được họ đã đi trong cầu thang thoát hiểm được bao lâu, nhưng cậu chắc chắn bây giờ vẫn là ban ngày, dù đèn trong hành lang có tắt hết cũng không thể tối đến như vậy! Lúc này, bóng tối phía cuối hành lang tiến dần về phía hai người với tốc độ tuy chậm rãi nhưng ổn định, khiến họ có cảm giác đang bị dồn lại và căng thẳng tột độ.

Đó chỉ là cảnh tượng mà Lâm Tuấn nhìn thấy, còn trong mắt An Nhiên, mọi thứ lại khác hoàn toàn! Một người phụ nữ người đầy vết thương, vết cháy và nốt bỏng rộp đang bước đi về phía họ.

Cô ta đi đến đâu là chỗ đó như thể bị một thế lực kỳ quái nhuộm đen, cùng với bóng tối đang tiến lại gần còn có cả mùi thịt nướng phảng phất! Cô ta không bay lơ lửng trong không trung như những câu chuyện ma thường miêu tả, mà bước đi như một người đang sống, chậm rãi, xiêu vẹo.

Điều duy nhất không giống người ở cô ta là hai gót chân không mang giày, mỗi bước đi đều không chạm đất một cách kỳ quái.

An Nhiên cảm thấy người phụ nữ gần như giống hệt người thường nhưng lại có bước đi dị thường như vậy còn đáng sợ hơn nhiều so với những hồn ma bay lơ lửng.

Cứ mỗi bước đi lại có một thứ “linh kiện” gì đó trên người cô ta rơi xuống, giống như có một con dao vô hình đang cắt rời cô ta.

Cô ta càng tiến đến gần, đôi mắt càng chảy đầy máu tươi, chân tay rụng rời khỏi cơ thể, hộp sọ cũng rơi xuống đất, từ ngực đến bụng cô ta xuất hiện một vết toác rất dài, nội tạng bên trong rơi cả xuống đất! Nhưng sự tách rời của các bộ phận không khiến hồn ma nữ dừng bước, một luồng khí màu đen nhớp nhúa kinh tởm nối liền lại các phần cơ thể của cô ta.

Luồng khí đen này rất giống đám khói mà An Nhiên từng thấy Lâm Phong mang về, cũng như làn khói bám trên người Lâm Tuấn, cậu đoán chúng là một.

Lúc này, hồn ma kia không còn mang hình người nữa.

Luồng khí đen bao quanh người phụ nữ gom chân tay và thịt của cô ta thành một vật thể kỳ dị và ghê tởm bò trên mặt đất, không ngừng tiến về phía An Nhiên và Lâm Tuấn! Mùi thịt nướng ngày càng đậm, dễ khiến người ta có cảm giác thèm ăn.

Nhưng với người đã biết đến vụ án năm ấy như An Nhiên, cậu biết nạn nhân bị hung thủ chế biến thành món sườn chua ngọt đem bán, mùi hương này chắc đến tám chín phần là mùi thịt người nướng tỏa ra! Chỉ nghĩ đến đây, An Nhiên liền cảm thấy mùi hương ấy khiến cậu đau ngực và buồn nôn.

Lâm Tuấn đứng bên tuy không nhìn thấy ma, nhưng bóng đen đang tiến lại gần cũng khiến cậu hoảng sợ cực độ, cậu ta ấn nút thang máy một cách điên cuồng, như thể điều ấy sẽ giúp thang máy đến nhanh hơn vậy.

Trong khi hồn ma nữ tiến lại gần hơn, con số trên thang máy sáng lên tùng số tầng một, từ tầng trệt lên tầng 1, sau đó tầng 2… cuối cùng, đèn cũng sáng lên con số “16” là tầng mà hai người đang đứng.Khi bóng đen sắp sửa bao trùm lên họ, cửa thang máy cuối cùng cũng từ từ mở ra! Cửa thang máy vừa mở ra một khe hở, Lâm Tuấn và An Nhiên không đợi được bèn nhanh chóng lách vào trong.

Tiếc thay, dù họ có nhanh đến mấy cũng vô ích, vì vấn đề an toàn, thang máy dù mở ra hay đóng lại cũng đều chậm rãi… Vì vậy, dù đã vào bên trong thang máy, hai người vẫn phải chờ thang máy từ từ đóng lại… Lâm Tuấn không nhìn thấy hồn ma đang bò trong hành lang, nhưng dù là ai cũng nhận ra bóng tối đang bao phủ đến gần kia không hề bình thường chút nào.

Sau khi vào thang máy, Lâm Tuấn thất kinh không ngừng ấn nút “G” để đi xuống sảnh.

Dù biết thang máy sẽ không vì số lần ấn của cậu ta mà đóng nhanh hơn, nhưng nỗi sợ hãi khiến cậu ta không đừng được mà làm việc vô ích ấy.

Có lẽ cậu ta chỉ muốn làm một việc gì đó để phân tán nỗi hoảng sợ trong đầu? An Nhiên còn kích động hơn Lâm Tuấn gấp trăm lần, vừa vào đến thang máy, cậu liền đứng vào góc cách xa cửa thang máy nhất, bất kể thế nào cũng không chịu đứng gần cửa.

Nút bấm trong thang máy nằm ở cạnh rửa, nên khi “thứ đó” chui vào qua cánh cửa đang đóng được một nửa, người đầu tiên nó chạm đến chính là Lâm Tuấn vẫn đang liều mạng đứng ở cửa bấm nút.

An Nhiên run rẩy nhìn vật thể mà luồng khí đen tạo ra, thứ kỳ quái đó vươn ra một đôi tay đầy máu và mụn rộp nắm chặt lấy mắt cá chân của Lâm Tuấn lôi ra ngoài! Trong lúc không đề phòng, Lâm Tuấn mất thăng bằng ngã xuống đất, sau đó lập tức bị kéo ra ngoài!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương