Dị Nhãn Phòng Đông - Anh Chủ Nhà Có Cặp Mắt Kỳ Lạ
-
4: Quyển 1 Bạn Cùng Phòng Giá Đáo
Để thể hiện không khí đoàn kết tập thể, nhiều công ty thích treo một vài bức ảnh chụp chung của nhân viên tại khu vực lễ tân, công ty đặt tại tầng 7 này cũng nằm trong số đó.
Sau khi An Nhiên xử lý xong vết bẩn trên người, không có việc gì bèn ngắm qua những bức ảnh tập thể của nhân viên, bối cảnh đều là những hoạt động lớn của công ty như lễ khai mạc, tiệc cuối năm, tiệc Giáng sinh…Ảnh treo trên tường không nhiều, An Nhiên rất nhanh đã xem hết một lượt.
Sau khi xem xong, thần sắc cậu bỗng trở nên nghiêm trọng, không còn thoải mái như ban đầu.
“Xin hỏi, vị này là…?” An Nhiên chỉ tay vào một nhân viên nam trong bức ảnh chụp tập thể, một thanh niên dáng người cao mảnh khảnh.
Dù người trong bức ảnh không có sắc mặt trắng bệch như trong trí nhớ, cũng không có vết thương kéo dài từ cổ đến bụng, nhưng An Nhiên vẫn nhận ra anh ta chính là người đứng ở góc thang máy ban nãy! Nhân viên lễ tân không đáp lời, chỉ nhìn xoáy vào An Nhiên với vẻ mặt nghi hoặc.
Thấy thần sắc của cô gái, An Nhiên nhận ra câu hỏi của mình có chút đường đột, bèn nói thêm: “Anh ta rất giống một người quen cũ của tôi, họ Lâm học khóa trên, đã giúp đỡ tôi rất nhiều hồi học trung học, nên tôi muốn hỏi xem có đúng là người quen hay không”.Cô gái lễ tân nghe vậy khẽ cười nói: “Thì ra là vậy, anh ấy là một đồng nghiệp trong công ty, họ Vương, xem ra không phải đàn anh của cậu rồi, có lẽ chỉ là ngoại hình giống nhau thôi? Có điều, vận may của người này cũng khá ly kỳ.
Nghe nói, anh ấy sống cùng với mẹ, về sau mẹ qua đời sớm, nên vừa tốt nghiệp cấp 3 anh ấy đã đi làm.
Không ngờ đến lúc ấy bỗng đổi vận, người cha giàu có sống tại đại lục đích thân tìm đến Hồng Kông.
Hóa ra vợ của ông ta không sinh được con trai, nên đứa con trai của người tình cũ nghiễm nhiên trở thành người thừa kế, quả là khiến người khác ngưỡng mộ!” Thấy nhân viên lễ tân kể về số phận ly kỳ của đồng nghiệp một cách đầy ái mộ, An Nhiên thầm có chút phản đối trong lòng.
Cậu muốn nói với cô rằng không việc gì phải ngưỡng mộ anh ta, vì người đàn ông này chẳng hề may mắn như cô tưởng tượng chút nào.
Nếu quả thực anh ta chính là hồn ma xuất hiện trong thang máy, rất có khả năng anh ta đã không còn trên thế giới này, thậm chí còn chết theo cách vô cùng thảm thương!*** Năm người đợi ở quầy lễ tân được một lúc liền thấy chú Thái bảo vệ lên tới tầng 7 bằng thang máy khác.
Nhân viên bảo vệ là một sĩ quan cảnh sát đã về hưu, tính cách vui vẻ, dễ gần, thuộc tuýp người không thích nghỉ ngơi, nhàn rỗi.
Là một công chức đã nghỉ hưu, ông vốn dĩ không cần lo lắng về tiền.
Chỉ vì chịu không nổi cuộc sống nhàn hạ sau khi nghỉ hưu, nên mới tìm một công việc quản lý, cống hiến chút lửa tàn cho xã hội.
Nhìn thấy dấu vết quái dị trong thang máy, dù là người lớn tuổi đã gặp nhiều biết nhiều, nhân viên bảo vệ cũng không khỏi giật mình.Đối với chú Thái mà nói, tiếp xúc với hiện trường giết người cũng giống như cơm bữa, vừa nhìn thấy vết cháy hình người liền biết ngay không phải trò đùa ác ý vẽ ra bằng mực.
Thậm chí ông còn ngửi thấy mùi đặc trưng của da thịt người cháy phảng phất trong không khí.
Nhưng sau khi xem xét kỹ vị trí của vết cháy, ông không phát hiện ra bất cứ vết mỡ nào còn sót lại trên tường thang máy, hơn nữa, đám An Nhiên đều xác nhận rằng khi vết cháy đó xuất hiện, vị trí đó vốn dĩ không có ai cả.
Suy nghĩ nát óc cũng không ra vấn đề, chú Thái không điều tra sâu thêm nữa mà chỉ niêm phong thang máy lại, nói: “Tôi sẽ gọi nhân viên bảo dưỡng đến kiểm tra sớm nhất có thể, cửa thang máy không đóng lại được, chắc chỉ là vài sự cố nhỏ thôi.
Còn về vết cháy… tôi cũng sẽ kêu nhân viên vệ sinh lau chùi sạch sẽ, trong thời gian này mọi người chịu khó đi thang bộ vậy.”Nghe chú Thái nói, người phản ứng mạnh nhất quả nhiên là người đàn ông làm việc ở tầng 23, anh ta sẽ phải leo thang bộ thêm hơn mười tầng nữa! “An Nhiên, ban nãy trong thang máy cậu đã nhìn thấy cái gì phải không?” Mẫn Nhi hỏi nhỏ.
Khi An Nhiên có biểu hiện bất thường trong thang máy, cô không hề nghĩ theo hướng này, chỉ nghĩ cậu không được khỏe.
Đến khi vết cháy xuất hiện, nghĩ lại hành động của An Nhiên cùng với một loạt chuyện kỳ quái đã xảy ra, Mẫn Nhi mới hoài nghi rằng trước khi vết cháy xuất hiện, hành động khác thường và sợ hãi của An Nhiên là do nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng mà những người khác không thấy.
“Đừng nói chuyện ở đây nữa, về đến công ty em sẽ nói cho chị nghe.” An Nhiên do dụ một hồi rồi nói nhỏ với Mẫn Nhi.
Vốn dĩ cậu không định nói ra, nhưng vì Mẫn Nhi đã chủ động hỏi, nên nếu cứ giấu cô thì cũng không hay cho lắm.Tuy hồn ma đã biến mất sau khi bốc cháy, nhưng An Nhiên không dám đứng nói chuyện tại nơi xảy ra vụ việc mà không kiêng dè gì.
Câu trả lời của An Nhiên chẳng khác nào muốn nói cậu thực sự nhìn thấy “những thứ khác”.
Dù Mẫn Nhi là người đơn giản vô tư đến mấy, cũng bắt đầu nảy sinh hoài nghi.
Cảm thấy lành lạnh sau lưng, Mẫn Nhi thần hồn nát thần tính vội vàng thúc giục: “Được rồi! Tôi nghe cậu, cứ nhanh chóng rời khỏi đây đã!” An Nhiên nhếch mép, nghĩ bụng, em là người nhìn thấy ma còn chăng sợ đến thế, chị không nhìn thấy thì sợ cái nỗi gì?Bị Mẫn Nhi bám chặt, An Nhiên bất lực để cô kéo về phía thang bộ, miệng không khỏi thở dài, nghĩ đến việc phải leo thêm bảy tầng nữa, mới leo đã đi nhanh như vậy thì lát nữa sẽ rất mệt…*** Vì không muốn khiến Mẫn Nhi sợ, An Nhiên không miêu tả kỹ cảnh tượng khủng khiếp đã nhìn thấy trong thang máy, cũng không nói cho cô biết cậu có khả năng nhìn thấy ma, mà chỉ nói đã nhìn thấy một hồn ma rất giống người đàn ông may mắn họ Vương nọ đứng trong thang máy và tự bốc cháy.Câu chuyện của An Nhiên khiến Mẫn Nhi hứng thú.
Mọi người trong công ty đó đều nghĩ đồng nghiệp họ Vương ấy đã trở thành người thừa kế giàu có sau khi trở về đại lục, sống cuộc sống hào nhoáng xa hoa.
Nhưng người con may mắn khiến ai ai cũng ngưỡng mộ ấy rất có khả năng đã không còn trên đời này.
Là đồng nghiệp làm việc cùng nhau, thường sẽ có quan hệ tốt với một hai người nào đó, nhưng nhân viên của công ty tại tầng 7 lại không có bất kỳ ai nhận được tin anh ta đã qua đời? Nghĩ thế nào Mẫn Nhi cũng cảm thấy chuyện này rất đáng nghi.
Máu thám tử của Mẫn Nhi lập tức nổi lên.
Cuối cùng, An Nhiên đã mất nửa tiếng đồng hồ để phân tích tình hình cho Mẫn Nhi, vừa nói tình “sợ rằng bàn tán đến chuyện này sẽ bị ma quỷ ám theo”, vừa nói lý “không có chứng cứ chứng minh anh chàng may mắn đó đã chết”, nói hết nước hết cái mới khiến Mẫn Nhi từ bỏ ý định tìm hiểu đến cùng.Đến giờ tan ca, việc bảo trì và kiểm tra thang máy đã xong, nhưng An Nhiên vẫn còn lo sợ nên chọn đi thang bộ.
Đi xuống đỡ tốn sức hơn leo lên rất nhiều, nhưng cầu thang quanh co khiến An Nhiên cảm thấy đôi chút cùng choáng váng, trong lòng thầm cảm thấy may phòng công ty không nằm trên tầng quá cao.
“Haiz, hy vọng ngày mai đi làm sẽ không gặp phải chuyện lạ nữa!”An Nhiên bước xuống khỏi xe bus, cậu đi bộ về nhà với gương mặt đầy lo lắng còn tâm trí vẫn mải mê để đi đâu.
Từ trạm xe bus về đến nhà An Nhiên phải đi qua một công viên nhỏ.
Diện tích công viên không lớn, chỉ có một khoảng đất trống, một chiếc xích đu và cầu trượt nhỏ.
Dù vậy, đám trẻ con gần đó vẫn rất thích chơi đùa tại đây.
Với một đứa trẻ, dù chỉ là khoảng đất trống của công viên cũng có thể trở thành sân chơi với đủ mọi trò.
Vì thế mỗi khi tan học hoặc ngày nghỉ, công viên đều rất đông học sinh, trẻ con đi xe đạp, đá bóng và đánh cầu lông.
Đám tiểu quỷ náo nhiệt thường chơi đến khi mặt trời khuất bóng mới chịu giải tán, đứa nào đứa nấy tiếc rẻ trở về nhà ăn cơm.Khi An Nhiên đi qua công viên tối tăm, bỗng nghe thấy tiếng bóng đập bịch bịch.
Muộn thế này rồi, vẫn còn trẻ con chơi ở đây sao? Cũng nguy hiểm quá chứ? An Nhiên bước về phía phát ra tiếng động, quả nhiên nhìn thấy một bé gái khoảng 8 tuổi đứng sau cầu trượt chơi bóng, theo tiếng nảy từng nhịp từng nhịp của quả bóng, cô bé thì thầm nhẩm đọc: “82, 82, 82…” Sao mỗi lần đập xuống vẫn là 82? Một cảm giác đáng sợ bỗng trào lên trong An Nhiên.
Ghìm nỗi bất an xuống, An Nhiên đang định nói với cô bé đừng chơi muộn quá mà hãy mau về nhà, thì bất ngờ bị ai đó phía sau vỗ vai! “Lưu Thiên Hoa! Tôi đã nói… À! Anh Lâm!” Tưởng rằng cậu bạn Lưu Thiên Hoa lại giở trò đùa, An Nhiên không nghĩ ngợi trực tiếp mở miệng mắng nhiếc, nhưng quay lại mới nhận ra phía sau mình là Lâm Dũng, cậu nhất thời xấu hổ im bặt.
Thấy dáng vẻ luống cuống của An Nhiên, Lâm Dũng cười hiền, nói: “Xin lỗi vì đã dọa cậu sợ.” “Không phải… Ban nãy tôi tưởng nhầm anh Lâm là một người bạn của tôi, vì cậu ta rất thích đùa dai, nên tôi mới…”An Nhiên gãi gãi mặt, nhớ lại ngữ khí hung hăng của mình hồi nãy, càng cảm thấy ngại.
Lúc này, An Nhiên phát hiện cô bé chơi bóng cạnh chiếc cầu trượt đã đi mất, nghĩ bụng có lẽ cô bé đã về nhà, bèn không để tâm nữa mà quay sang hỏi Lâm Dũng: “Anh Lâm qua đây muộn thế này có việc gì sao?” Lâm Dũng xua tay cười, nói: “Lần này tôi đến đây không phải để tìm cậu, chỉ là đến thăm bạn.
Thật là trùng hợp quá, người đó hồi nhỏ rất thân với cậu em thứ ba nhà tôi, nhưng hai năm gần đây bị mất liên lạc, không ngờ lại chuyển đến ở ngôi nhà này.”An Nhiên nhìn người đàn ông lúc nào nói chuyện cũng lịch sự này, thầm nghĩ liệu có phải chỉ là trùng hợp hay không? Chỉ e Lâm Dũng chọn chỗ trọ cho em trai ở đây cũng liên quan đến chuyện đó? Dù Lâm Dũng trước giờ đều thể hiện bản thân như là một doanh nhân bình thường, nhưng An Nhiên cứ cảm thấy con người này không hề đơn giản.
Từ trong xương tủy anh ta luôn toát ra một khí chất cao quý, từ lời nói cho đến cử chỉ đều cho thấy sự giáo dục của hạng quý tộc.
Anh ta dường như rất biết cách nói chuyện, dễ chiếm được cảm tình từ người khác.
Nếu không phải Lâm Dũng có sức thu hút trời phú, thì chắc chắn anh ta đã bỏ ra nhiều công sức để học cách đối nhân xử thế.
An Nhiên tuy còn trẻ, nhưng vừa tốt nghiệp cấp 3 đã bước chân ra xã hội làm việc, ngoài nghề kế toán đang làm hiện tại, cậu đã từng làm nhân viên thu ngân, môi giới nhà đất và nhân viên bán hàng, kinh nghiệm xã hội vô cùng phong phú, mắt nhìn người cũng rất chuẩn.
Dù cảm thấy Lâm Dũng không đơn giản, nhưng An Nhiên không có ý định tìm hiểu ngọn ngành.
Người ta muốn mập mờ là chuyện của người ta, nếu tìm hiểu sâu hơn, để đối phương biết được không chừng lại bị hiểu lầm là có ý đồ bất lương! Hai người nói chuyện vài câu, Lâm Dũng liền cáo từ.
An Nhiên cũng ngáp dài một cái rồi nhanh chân bước về nhà.*** Hôm nay là ngày khách thuê nhà sẽ chuyển đến, An Nhiên đã ở nhà đợi từ sớm.
Gần đến giờ hẹn, An Nhiên liên tục hướng mắt ra ngoài cửa sổ, đôi mắt chẳng còn thời gian để dừng lại trên màn hình máy tính.
Từ cửa sổ phòng An Nhiên có thể nhìn xuống con đường phía dưới ngôi nhà, tuy biết đối phương chuyển nhà nên có thể sẽ đi xe ô tô tới, nhưng An Nhiên vẫn không đừng được mà quan sát những người đi dưới phố, coi xem có ai giống như miêu tả của Lâm Dũng, giống hai vị khách sẽ ở cùng cậu hay không.
“Woa! Có trai đẹp!” An Nhiên ở tầng 3, có thể nhìn thấy rõ gương mặt anh tuấn của người vừa đi qua phía dưới.Đó là một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi, có gương mặt tuyệt mỹ với đường nét được phác họa sắc như dao cắt, nhưng hình xăm lớn trên cánh tay cùng ánh mắt sắc lẹm khiến người khác có cảm giác rất khó đối phó.
Anh ta như một con báo ưu nhã, toàn thân toát lên một khí chất nguy hiểm.
Anh chàng đẹp trai ấy bước đi bình thản trên phố, những người đi qua đều bất giác tránh lại gần.
Vì vậy… anh ta bị cảnh sát chặn lại, yêu cầu kiểm tra chứng minh thư! Nhìn thấy anh đẹp trai mặt không cảm xúc xuất trình chứng minh thư, An Nhiên không nhịn được bật ra tiếng cười khanh khách.Không ngờ đúng lúc này, anh ta bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào An Nhiên lúc này không hề đề phòng! An Nhiên sợ hãi vội rụt người lại, lập tức rời khỏi cửa sổ, tránh xa tầm nhìn của đối phương! An Nhiên cũng không hiểu vì sao mình lại có phản ứng mạnh như vậy, có lẽ vì nhìn trộm bị phát hiện nên có tật giật mình, hoặc vì ánh mắt của đối phương quá sắc bén chăng? Bị dọa bởi ánh mắt sắc lẹm, An Nhiên không còn hứng thú ngắm cảnh, liền chuyển sự chú ý vào tiểu thuyết trên mạng.Khi An Nhiên vừa mới nhập tâm vào tình tiết của cuốn tiểu thuyết thì tiếng chuông cửa vang lên.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vừa hay là giờ hẹn của khách thuê nhà.
An Nhiên mỉm cười hài lòng, dù chưa biết có thể tạo quan hệ tốt với đối phương hay không, nhưng ít nhất người này cũng khá đúng giờ! An Nhiên chạy nhanh xuống lầu mở cổng, nhưng vừa nhìn thấy người đang đứng phía ngoài, cậu liền sợ đến nỗi chỉ thiếu điều đóng cổng cái rầm! Người ấn chuông cửa nhà An Nhiên chính là anh đẹp trai vừa trừng mắt nhìn cậu ban nãy! Thật vô lý! Trên người anh ta còn chẳng có lấy một chiếc ba lô, nhìn thế nào cũng không giống người đang chuyển nhà! Có lẽ không phải vì nghe thấy tiếng cười mà anh ta cố ý tìm đến chứ?An Nhiên nhanh chóng bỏ qua giả thiết ấy vì đại soái ca đã cất giọng gọi tên cậu: “An Nhiên đúng không?” An Nhiên ngạc nhiên trợn tròn mắt, lặng người nửa giây mới kịp phản xạ, trả lời: “Anh là Lâm Phong sao?” Lâm Phong gật đầu, thần thái thực sự vô cùng ngầu.
An Nhiên nhìn Lâm Phong đi tay không, nói: “Anh Lâm, hành lý của anh… Còn một người là Lâm Tuấn nữa?” Lâm Phong đưa ra chứng minh thư nhằm chứng minh thân phận của mình, rồi nói: “Sau này chúng ta là bạn cùng phòng, cậu không cần phải khách khí như vậy, cứ gọi tôi bằng tên là được.
Em trai tôi mấy ngày nữa sẽ chuyển vào, cậu mà gọi là anh Lâm, chúng tôi sẽ không biết cậu muốn gọi ai.” “Vâng, được thôi…”Thực ra từ đầu An Nhiên đã định gọi đối phương bằng tên và họ, đến khi thân quen có thể đổi thành biệt danh hay gì đó, nhưng anh em nhà họ Lâm quả thực ai cũng có khí chất.
Anh cả Lâm Dũng mang phong thái của một người thành công, không chỉ khắp người là đồ hàng hiệu mà còn không chút do dự trả luôn một năm tiền thuê nhà cho hai cậu em trai.
Còn cậu chàng Lâm Phong siêu đẹp trai này, toàn thân toát lên khí chất cao nhân, dáng vẻ khó mà đối phó nổi, khiến An Nhiên bất giác giữ khoảng cách, không dám hành động lỗ mãng.Ban đầu biết anh em Lâm Phong, Lâm Tuấn chạc tuổi mình, An Nhiên đã thầm vui mừng.
Cậu con một như An Nhiên rất thích có anh em trai ở bên.
Nhưng bây giờ… Ngầm quan sát cái cậu Lâm Phong tuy nhìn có vẻ không phô trương nhưng lại cơ bắp, đầy sức mạnh và đẹp mã, cùng với hình xăm lớn trên cánh tay, An Nhiên bèn lặng lẽ nuốt nước bọt, nghĩ bụng nếu nói sai điều gì, không biết đôi tay đẹp đẽ ấy có vặn đầu cậu xuống không… Nghĩ đến đó, An Nhiên tức thì đứng thẳng người, gọi một tiếng đầy cung kính: “Anh Phong!”, dáng vẻ hệt như một đàn em đang nịnh bợ đại ca xã hội đen… An Nhiên rất nhanh đã biết được vì sao Lâm Phong đến mà không mang chút hành lý nào.
Vì đồ đạc của anh ta đều được mua mới cả! Quả nhiên người phàm như An Nhiên hoàn toàn không thể hiếu được thế giới của người có tiền…An Nhiên nhìn nhân viên vận chuyển mang đồ đạc mới của Lâm Phong đến, ngoài chiếc giường đơn giản, còn có rất nhiều máy tập thể hình lớn.
Nhìn tầng thượng vốn bỏ trống trong phút chốc biến thành trung tâm thể hình, An Nhiên không biết phải nói gì hơn…Chả trách khi ký hợp đồng, Lâm Dũng đã bỏ tiền ra lắp đặt tường cách âm và sàn chống rung chất lượng hàng đầu cho tầng thượng, hóa ra là vì nơi này được sử dụng làm phòng tập thể hình!? Thấy An Nhiên nhìn không chớp mắt các máy móc vừa được chuyển lên tầng thượng, Lâm Phong nhíu mày khó hiểu, rồi chợt vỡ lẽ, nói: “Cậu muốn dùng thì cứ tự nhiên, không vấn đề gì.” Không ngờ Lâm Phong chủ động có lời mời, khiến An Nhiên thay đổi ấn tượng về anh chàng đẹp trai có vẻ ngoài lạnh lùng này.Tuy không hứng thú với tập thể hình, nhưng được sử dụng những máy móc nhìn là biết không hề rẻ ấy, đối với người chưa bao giờ đến trung tâm thể hình như An Nhiên cũng là một trải nghiệm mới mẻ.
Do đó, vừa nghe Lâm Phong nói, An Nhiên lập tức vui vẻ đồng ý.
Nhưng An Nhiên không biết, nếu cậu thường xuyên đến trung tâm tập thể hình hoặc có hiểu biết về những máy móc này thì sẽ biết chúng không chỉ đắt đến mức người thường không mua nổi, từ mẫu mã cho đến yêu cầu đối với người sử dụng đều rất nghiêm ngặt, mà nhiều chiếc còn không có trên thị trường.
Chiếc máy đầu tiên An Nhiên dùng thử là máy tập lực tay.
Mặc dù rõ ràng đã điều chỉnh về mức nhẹ nhất, nhưng An Nhiên cố kéo đến mấy, hai chiếc vòng kéo dùng để tập lực tay vẫn không hề nhúc nhích.
An Nhiên không phục, dùng cả hai tay nhưng chiếc máy không hề có phản ứng, cậu bèn đi tìm Lâm Phong mách rằng máy có vấn đề, nên thay một chiếc mới trước khi hết hạn bảo hành.Khi Lâm Phong lên kiểm tra, sắc mặt không hề có cảm xúc, anh ta dùng một tay đã kéo được chiếc vòng một cách nhẹ nhàng.
Thực tế đã chứng minh máy móc không hề hỏng, mà An Nhiên mới là đồ bỏ.
Sau vài lần xảy ra chuyện tương tự, An Nhiên hoàn toàn từ bỏ việc thử sức với đống máy móc.
Sau vụ đó, An Nhiên không chỉ nghiệm ra cao thủ thì vẫn là cao thủ, không giống với người bình thường, mà còn cảm thấy tiếng gọi “anh” trước đó quả không sai.Nhìn Lâm Phong thử tính năng máy một cách nhẹ nhàng, An Nhiên nghĩ bụng nếu tiếp tục ở sẽ không thoải mái cho lắm.
Không muốn tự đả kích mình thêm nữa, An Nhiên quyết định làm công việc sở trưởng của mình để tìm lại sự cân bằng - như việc dọn nhà chẳng hạn.Quách Vũ Linh biết chuyện An Nhiên có khách dọn đến ở cùng, bèn ghé qua chào Lâm Phong, còn tặng cả rau do cô tự trồng.
Những căn hộ sống tại tầng một của nhà phố thường tận dụng khoảng sân trống thừa ra để làm chỗ để xe thay vì trồng hoa, nhưng Quách Vũ Linh lại dùng mảnh sân này để trồng rau.
Tuy rau thu được không nhiều nhưng cũng đủ để An Nhiên và Lưu Thiên Hoa được hưởng lây kha khá, thỉnh thoảng lại được ăn rau hữu cơ tươi ngon.
Định bụng sẽ cùng Lâm Phong ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn để chào mừng anh.
Nhưng Lâm Phong còn đang mải mê với “đồ chơi mới”, không muốn ra ngoài, lại thêm Quách Vũ Linh mang cải thảo đến, nên An Nhiên quyết định sẽ tự tay nấu ăn.
Nói là bữa ăn mừng thành viên mới nhưng cũng chỉ là bữa cơm gia đình thường ngày.
Cải thảo xào tỏi, đậu phụ ma bà, cá đổng cờ chiên cà tím… An Nhiên nhìn thành quả bày trên bàn ăn và gật gù hài lòng.
Đối với An Nhiên, nguyên liệu nấu ăn không cần phải thật đặc sắc, với khẩu phần ăn hai người, có cá, có thịt, có rau là đủ thịnh soạn rồi.Nhìn những món ăn đầy màu sắc và hương vị bày ra trước mặt, mắt Lâm Phong lóe lên một chút ngạc nhiên.
Khi An Nhiên nói sẽ đích thân vào bếp, Lâm Phong đã chuẩn bị trước tinh thần phải ăn trong miễn cưỡng.
Anh tưởng rằng chàng trai này sẽ chỉ hâm nóng chút thịt đông lạnh, mùi vị không tệ đã là cảm ơn trời đất rồi.
Nhưng không ngờ món ăn của An Nhiên nhìn không tồi chút nào, trong đó còn có cả món cá chiên rất khó chế biến! Chưa biết mùi vị món cá chiên thế nào, nhưng cá chiên xong vẫn còn giữ nguyên hình dạng, không bị nát hay tách rời ra là đủ biết An Nhiên cũng có kinh nghiệm nấu ăn.
Với bản thân Lâm Phong mà nói, chiên cá bị nát là chuyện rất thường gặp.
Trong lòng thầm đánh giá món ăn trước mặt, còn đôi tay không hề do dự, Lâm Phong bắt đầu nếm thử món đậu phụ ma bà gần với mình nhất.
Vừa đưa miếng đậu phụ vào miệng, vẻ mặt của Lâm Phong lập tức thay đổi hoàn toàn! Thấy vậy, An Nhiên chợt căng thẳng.
Lẽ nào khó ăn vậy sao? Không phải chứ! nhà Mình đã nếm thử rồi mà! Chết rồi! Không phải cao thủ không ăn được cay đó chứ!? Lâm Phong thay đổi sắc mặt rồi ngay lập tức trở lại bình thường, anh ta nuốt thức ăn trong miệng dưới cái nhìn bất an của An Nhiên, lên tiếng khen ngợi: “Ngon hơn tôi tưởng đó.” Dọa chết tôi mất… Suýt chút nữa không kìm được mà lên tiếng mắng chửi, An Nhiên và đầy miệng cơm trong giận dữ.*** Ăn cơm tối xong, Lâm Phong chủ động dọn dẹp bát đĩa mang vào bếp rửa, điều này một lần nữa lại khiến An Nhiên ngạc nhiên.
Cậu tưởng anh chàng này rất khó tiếp xúc, nhưng ngoài việc ít cười ít nói thì cũng không đến nỗi nào.
An Nhiên bắt đầu quen với Lâm Phong, nên không từ chối để anh ta rửa bát, dù sao sau này sống chung nhà, phân công công việc cũng rất quan trọng.
An Nhiên đã hết hy vọng vào đài truyền hình miễn phí duy nhất tại Hồng Kông, nên nhiều năm nay cậu không xem TV, mỗi tối dùng bữa xong đều ngồi trên ghế sô pha tại phòng khách đọc tiểu thuyết.
Lúc này, tiếng Lâm Phong phát ra từ trong bếp: “Tôi muốn bàn với cậu một việc.” “Vâng?” “Sau này cậu phụ trách nấu cơm, còn tôi rửa bát nhé? Tiền cơm tôi sẽ trả một nửa.” An Nhiên nghe đề nghị của Lâm Phong bèn ngẩn người, trong đầu tức thì nảy số liên hồi.
An Nhiên không quen ăn quán, nên đi làm về thường nấu ăn ở nhà, nấu thêm một phần nữa cũng không vấn đề gì.
Lại thêm một khoản tiền ăn, có thể nấu thêm nhiều món khác nhau, quan trọng nhất là ăn xong có người giúp rửa bát, rõ ràng là một vụ mua bán có lời! Nhanh chóng suy nghĩ một hồi, An Nhiên cười vui vẻ: “Tôi đồng ý!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook