Dị Kiếm Khách
-
Chương 60: Vô Vi thuộc về Vô Vi
Mã Trân Trân nằm duỗi dài trên tràng kỷ, đầu gác lên chân một gã thanh niên mặt hoa da phấn. Ngồi dưới chân Uyên Ương Hồ Điệp cũng là một gã thanh niên khác. Hai nắm xoa tứ chi của Mã Trân Trân, trong khi đó thì tám gã vũ công trong những chiếc khố, cởi trần trùng trục nhảy múa cho Mã nương xem. Thỉnh thoảng trong đám Vũ công nam nhân lại có kẻ làm trò, những trò thật lố bịch và nhố nhăng nhưng Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân lại phá lên cười khanh khách. Thậm chí có những động tác nhìn qua đã tởm lợm, nhưng Mã Trân Trân lại thích thú.
Mã Trân Trân chìa tay về phía gã tránh niên ngồi dưới chân.
Gã nắm tay Trân Trân dìu nàng ngồi thẳng lên.
Uyên Ương Hồ Điệp nói :
- Chuốc rượu cho ta.
Gã kia vội vã bưng chén và bình rượu đến quỳ dưới chân Mã nương mà dâng lên bằng đầu trông thật thành bái. Nhìn gã Uyên Ương Hồ Điệp khẽ mỉm cười. Thị cầm bình rượu chuốc ra chén rồi tự dốc vào miệng uống.
Uống xong chén rượu, Uyên Ương Hồ Điệp bước vào nhóm vũ công đang quay cuồng với những động tác vừa kích động vừa truỵ lạc và dâm dật.
Dang rộng hai cánh tay như một cánh bướm, Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân chuyển bước vào trong vòng quay cuồng của đám vũ công nam nhân.
Nàng chẳng khác nào một cánh bướm, lúc nghiêng qua trái, lúc chao lượn qua phải, khi thì ngửa người hẳn ra nhưng lại đựơc một gã vũ công chờ sẵn và hứng lấy. Trông Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân chẳng khác nào cánh bướm khoe hương, khoe sắc với một lũ quỷ nhân háo hức đầy khát vọng dục tính.
Mỗi khi nàng ngã xuống thì có một gã đón lấy tiểu yêu của nàng. Cùng với động tác hứng lấy tấm thân mềm mại uyển chuyển như bướm lượn của Mã Trân Trân tiếp liền theo đó là một thao tác vuốt ve mơn trớn. Mỗi lần được vuốt ve mơn trớn thì cứ y như rằng tràng tiếu ngạo khanh khách lại cất lên vang động cả gian biệt sảng.
Trò nhảy múa đến cực độ theo từng tiếng cười giòn giã của Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân. Bọn vũ công vây quanh nàng, hết gã này đến gã khác thò tay tới như thể muốn vuốt ve thân thể đang uốn lượn của Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân. Khi những cánh tay đó chạm vào người nàng thì tràng cười lại cất lên khanh khách.
Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân biểu lộ tất cả sự thích thú khi được bọn vũ công nam nhân ve vuốt và háo hức chực vồ lấy thân thể mình. Trong cơn kích động, Trân Trân xoay ngừơi một vòng. Theo thao tác đó, chiếc thắt lưng của nàng tuông ra, lướt sạt qua mặt bọn vũ công nam nhân. Bọn vũ công đồng loạt quỳ xuống, úp mặt dưới đất. Hai tay không ngừng vỗ xuống sàn gạch, tạo ra những âm thanh chan chát ngỡ như tiếng mưa rào rớt trên mái ngói.
Uyên Ương Hồ Điệp nghe những âm thanh kia lại càng kích động. Nó chẳng khác một khúc biến tấu khích lệ nàng. Đến chiếc ngoại y rơi ra khỏi người nàng, trên người nàng chỉ còn cái yếm hồng mỏng tang, không đủ che hết vùng đồi hoa đầy đặn và no tròn.
Trong trang phục thật mỏng và hở hang, như thể muốn phô bầy tất cả những đường nét của tạo hóa đã ban tặng cho nàng, Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân bắt đầu độc diễn trong sự phủ phục của bọn vũ công nam nhân. Nàng hết vặn người rồi lại uốn éo tấm thân như một con rắn, để vòng tiểu yêu lộ ra những động tác gợi tình. Nếu vòng tiểu yêu của nàng là điểm khởi phát cho những động tác uốn lượn thì vùng thượng đẳng và đôi mông tôn tạo thành một cái nền đầy chất nhục dục.
Mã Trân Trân bất ngờ vỗ tay một tiếng, đồng thời đưa tay qua khỏi đầu.
Ngay lập tức tám gã vũ công nam nhân chồm tới. Tất cả đều vươn tay ra đặt vào đôi chân của nàng. Bọn chúng như những tên nô tình đang vòi được hưởng những món ăn mà chúng thích nhất. Tất cả đều bất động như những pho tượng.
Mãi một lúc sau Mã Trân Trân mới nói :
- Ai là người múa đẹp nhất?
Bọn vũ công nam nhân đồng loạt xướng lên
- Vô Vi cung chủ... Vô Vi cung chủ..
Nghe bọn vũ công nam nhân thốt ra câu nói này, Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân phá lên cười khanh khách... Tiếng cười của Mã nương biểu lộ tất cả niềm khích động đang âm ỷ bùng lên trong người nàng.
Tiếng cười của Mã Trân Trân chỉ bị cắt đứt khi một giọng nói ôn nhu cất lên đập vào thính nhĩ nàng.
- Rất đẹp, rất hay! Mã nương nương đáng được phong tặng tước hiệu vũ sư.
Thiếu Hoa vừa nói vừa vỗ tay.
Uyên Ương Hồ Điệp từ từ nhìn lại chàng.
Nàng để nguyên tấm thân chỉ còn lại mỗi chiếc yếm, dời bước đến ngồi lên tràng kỷ.
Bọn vũ công nam nhân đứng xếp thành hai bên Trân Trân. Thiếu Hoa bước đến hai bộ khoang tay trước ngực.
Trân Trân nhìn chàng từ đầu đến chân. Nàng im lặng không nói tiếng nào mà chỉ dùng mắt quan sát chàng. Thiếu Hoa tằng hắng nói :
- Mã nương biết vì sao Thiếu Hoa quay về Vô Vi cung chứ?
- Thiếu Hoa muốn tìm lại Trân Trân.
Chàng lắc đầu.
- Thiếu Hoa chẳng có ý muốn tìm lại Trân Trân đâu.
- Thế Thiếu Hoa đến đây là gì nếu không có ý tìm lại Uyên Ương Hồ Điệp?
- Một chưởng của Mã nương tặng cho Thiếu Hoa tại Vạn hương lầu đã đủ để Thiếu Hoa không muốn gặp Mã nương rồi.
- Thiếu Hoa hận Trân Trân bởi chưởng ảnh đó ư?
- Cũng không có gì để hận cả... Thiếu Hoa đến Vô Vi cung vì một nguyên cớ khác.
- Vì cái gì Thiếu Hoa đến đây?
- Vì Vô Vi cung.
Trân Trân nheo mày.
- Trân Trân không hiểu ý của Thiếu Hoa... Trân Trân giờ đã là Vô Vi cung chủ.
- Đúng rồi! Bởi vì Trân Trân là Vô Vi cung chủ nên Thiếu Hoa mới quay lại Vô Vi cung. Phàm là Vô Vi cung chủ thì phải giữ quy giới của tiên sư Long Thần thánh nữ, nhưng Mã nương lại không.
Chàng chắt lưỡi :
- Nếu Long Thần thánh nữ có mặt ở đây, không biết nghĩ sao về việc làm của Vô Vi cung chủ Mã Trân Trân.
Mã Trân Trân cau mày :
- Thật ra Thiếu Hoa muốn gì?
- Muốn gì ư? Muốn Mã nương đối mặt với Vô Vi cung... À không, muốn Mã nương đối mặt với những qui giới của Vô Vi phái thì đúng hơn.
- Trân Trân muốn Thiếu Hoa đừng xen vào chuyện của Mã Trân Trân.
Chàng cướp lời Mã Trân Trân :
- Vì bây giờ Vô Vi phái là của Mã Trân Trân.
- Đúng.
Thiếu Hoa đanh giọng nói :
- Được..Thiếu Hoa sẽ không chen vào.
Trân Trân mỉm cười
- Thiếu Hoa không chen vào, vậy Thiếu Hoa còn muốn gì ở Trân Trân không?
- Ý của Mã nương muốn Thiếu Hoa đòi gì nào?
Trân Trân đứng lên
- Lần trước trên lâu thuyền của Mã Trân Trân, Thiếu Hoa và Trân Trân đã giao tửu, nhưng lại chưa giao hoan. Bây giờ Mã Trân Trân có thể bồi tiếp Thiếu Hoa.
Nàng nói rồi khoát tay một cái. Ngay lập tức bọn vũ công nam nhân lẩn ngay ra khỏi đại sảng đường.
Thiếu Hoa chờ cho bọn vũ công nam nhân lui ra rồi mới nói :
- Ý của Mã nương là Thiếu Hoa và người nối tiếp buổi giao hoan đã giở giang chưa trọn tình.
Trân Trân gật đầu.
Thiếu Hoa nhún vai
- Hay lắm đấy... nhưng rất tiếc Thiếu Hoa không thể chìu theo ý muốn của Mã nương. Thiếu Hoa chỉ đến đây làm người thị chứng cho sự trở lại của Vô Vi phái thôi. Lần này Thiếu Hoa sẽ không xem vào nội sự của Vô Vi phái.
Chàng quay lại nhìn ra cửa.
Thiếu Hoa cung thỉnh Vô Vi cung chủ.
Hà Mẫn Trinh cùng hai cung nữ thả bước tiến vào. Thấy Hà Mẫn Trinh dung diện của Mã Trân Trân sa sầm. Nàng buộc miệng nói :
- Sao ngươi lại có thể thoát ra khỏi thiên lao.
Mẫn Trinh từ tốn nói :
- Bổn cung rời được thiên lao là nhờ có Thiếu Hoa công tử.
Trân Trân nhìn lại Thiếu Hoa :
- Thiếu Hoa...
Thiếu Hoa khoát không cho Mã Trân Trân nói hết lời.
- Thiếu Hoa đã cứu Mã nương một lần, giờ phải đáp lại cho Mẫn Trinh cung chủ chứ. Mã nương đừng trách Thiếu Hoa. Bây giờ Thiếu Hoa là kẻ bàng quang tọa thị.
Chàng nói rồi đứng khoang tay với vẻ dửng dưng nhìn Mẫn Trinh và Trân Trân.
Mẫn Trinh bước đến trước mặt Trân Trân :
- Thần sứ Mã nương... Giờ thì ngươi có chịu nhận gia hình của tiên sư không?
Giọng nói của Mẫn Trinh không khe khắt, rất đều đều, nhưng lại toát ra uy quyền của người chưởng thượng nắm quyền sinh sát trong môn phái.
Uyên Ương Hồ Điệp miễn cưỡng nói :
- Mẫn Trinh... nếu ngươi có thể là Vô Vi cung chủ thì thần sứ Mã Trân Trân cũng có thể là Vô Vi cung chủ. Nếu như Thiếu Hoa không xen vào, vậy sao ta và ngươi không cùng nhau quyết đấu một trận để định đoạt ai là Vô Vi cung chủ. Ngươi thắng thì Uyên Ương Hồ Điệp sẽ giao chức vị Cung chủ lại cho ngươi... Và ngược lại..
Mẫn Trinh cướp lời nàng :
- Nếu bổn cung thắng sẽ buộc ngươi phải chịu gia hình theo di pháp của tiên sư.
Trân Trân im lặng. Một lúc sau mới gật đầu.
- Bổn nương đồng ý.
- Tốt lắm. Bổn cung sẽ cho ngươi thấy Vô Vi phái không phải chỗ nhơ nhuốc để cho sứ thần thể hiện những hành vi trụy lạc và đồi bại.
Hà Mẫn Trinh bước đến hai bộ Trân Trân cũng nói :
- Bổn nương cũng sẽ gia hình ngươi.
- Ta không chút oán hận thần sứ.
Mẫn Trinh vừa nói vừa vận thần công. Chân diện nàng đang bình thường liền có sự thay đổi. Dung diện của Mẫn Trinh như thể hóa thành ngọc, vừa sáng vừa óng ánh trắng thật huyền bí.
Cùng với sự thay đổi của chân diện thì mặt gạch biệt sảng dưới chân nàng từ từ phồng lên.
Hiện tượng đó khiến Thiếu Hoa phải cau mày nhìn.
Trân Trân thì biến sắc, Uyên Ương Hồ Điệp buột miệng nói :
- Chẳng lẽ ngươi đã luyện thành Tiếp Ngọc thần công.
- Không sai! Trong những ngày ở thiên lao, bổn cung đã luyện thành tuyệt học Tiếp Ngọc Vô Vi của tiên sư để lại.
- Không thể nào tin được.
Mã Trân Trân vừa nói vừa bất ngờ vỗ chưởng thẳng đến thân ảnh của Hà Mẫn Trinh.
Mẫn Trinh không hề né tránh mà thản nhiên đón lấy chưởng kình của Mã Trân Trân.
- Chát...
Vô Vi cung chủ vẫn đứng yên vị, không có biểu hiện gì trúng phải chưởng công của Uyên Ương Hồ Điệp. Ngược lại Mã Trân Trân thì nhăn mặt. Thị có cảm giác đôi ngọc thủ của mình gãy thành nhiều khúc khi chưởng kình chạm vào thân ảnh của Mẫn Trinh.
Chỉ cần một lần phát tác chưởng công, Mã Trân Trân cũng đủ biết mình chẳng thể nào là đốì thủ của Mẫn Trinh. Chân diện của Trân Trân càng lộ vẻ sợ hãi hơn.
Bất ngờ Trân Trân thét lớn một tiếng nhưng không phát động chiêu công tập kích Mẫn Trinh mà đạp mạnh mũi hài thi triển kinh công, lao vút về phía cửa.
Một âm thanh xé gió nghe buốt cả cột sống
- Rét...
Cùng với âm thanh đó là mảnh lụa mỏng vụt bắn ra nhanh hơn cả chớp mắt, chặn ngang đường đào thoát của Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân.
Uyên Ương Hồ Điệp lao thẳng vào mành lụa, rồi bị hất ngược trở lại, ngã lăng xuống đất.
Trân Trân như thể biết mình không thể tránh khỏi sát chiêu của đối phương mà lồm cồm quỳ lên. Thị hướng về phía Mẫn Trinh mà ôm quyền sụp lạy.
- Cung chủ tha cho Mã nương.
Mẫn Trinh nghiêm giọng nói :
- Chiếu theo gia hình của tiên sư để lại, thần sứ chịu tội gì?
- Cung chủ... Mã nương sẽ phải bị nung trên giàn hỏa.
- Bổn cung chiếu theo gia hình đó sử phạt thần sứ được không?
Trân Trân sụp lạy Mẫn Trinh. Thị bật khóc, vừa khóc Trân Trân vừa nói :
- Cung chủ... Xin tha cho thần sứ... Thần sứ không chịu nổi đâu.
Bất ngờ Trân Trân nhìn Thiếu Hoa :
- Thiếu Hoa... Một ngày cũng là đạo phu thê.... Chàng hãy nói với Cung chủ một tiếng.
Thiếu Hoa buông tiếng thở dài. Chàng nhìn Mẫn Trinh từ từ đứng lên.
Thiếu Hoa khẽ lắc đầu rồi quay bước tiến ra cửa.
Trân Trân gọi theo :
- Thiếu Hoa.
Chàng quay lại nói với Trân Trân.
- Buổi giao loan động phòng trên lâu thuyền của Mã nương vẫn còn đang dang dở. Thiếu Hoa không thể nói hai lời với Hà Mẫn Trinh cung chủ. Nội sự của Vô Vi phái thuộc về Vô Vi phái.
Mẫn Trinh chờ cho Thiếu Hoa nói hết mới lên tiếng :
- Thiếu Hoa huynh hãy khoan đi.
Thiếu Hoa nhìn nàng.
- Tại hạ ở lại đây để làm gì?
- Trông thấy Vô Vi phái hành xử với thần sứ Mã Trân Trân.
- Tại hạ không thích chứng kiến cuộc hành xử này.
Mẫn Trinh ôn nhu nói :
- Nể tình Thiếu Hoa huynh, nếu như Mẫn Trinh chỉ giam Mã Trân Trân vào thiên lao Vô Vi phái, huynh có đồng ý không?
- Tại hạ đã nói rồi... Tại hạ không chen vào nội sự của quý phái.
Chàng ôm quyền xá Mẫn Trinh
- Cung chủ... Thiếu Hoa cáo từ. Mong rằng có ngày gặp lại Cung chủ.
Thiếu Hoa chậm rãi tiến về phía cửa biệt sảnh. Chàng nghe sau lưng mình tiếng khóc của Mã Trân Trân. Thỉnh thoảng lại có tiếng thở dài của Hà Mẫn Trinh.
Thiếu Hoa dừng bước ngay ngưỡng cửa. Chàng nghĩ thầm :
- “Vô Vi thì luôn thuộc về Vô Vi”.
Ý niệm đó trôi qua tâm thức của chàng, Thiếu Hoa thở hắt ra một tiếng rồi thi triển khinh công lao thẳng về phía ngôi tam quan Vô Vi phái. Mặc nhiên để lại sau lưng tất cả những gì thuộc về Vô Vi phái.
Mã Trân Trân chìa tay về phía gã tránh niên ngồi dưới chân.
Gã nắm tay Trân Trân dìu nàng ngồi thẳng lên.
Uyên Ương Hồ Điệp nói :
- Chuốc rượu cho ta.
Gã kia vội vã bưng chén và bình rượu đến quỳ dưới chân Mã nương mà dâng lên bằng đầu trông thật thành bái. Nhìn gã Uyên Ương Hồ Điệp khẽ mỉm cười. Thị cầm bình rượu chuốc ra chén rồi tự dốc vào miệng uống.
Uống xong chén rượu, Uyên Ương Hồ Điệp bước vào nhóm vũ công đang quay cuồng với những động tác vừa kích động vừa truỵ lạc và dâm dật.
Dang rộng hai cánh tay như một cánh bướm, Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân chuyển bước vào trong vòng quay cuồng của đám vũ công nam nhân.
Nàng chẳng khác nào một cánh bướm, lúc nghiêng qua trái, lúc chao lượn qua phải, khi thì ngửa người hẳn ra nhưng lại đựơc một gã vũ công chờ sẵn và hứng lấy. Trông Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân chẳng khác nào cánh bướm khoe hương, khoe sắc với một lũ quỷ nhân háo hức đầy khát vọng dục tính.
Mỗi khi nàng ngã xuống thì có một gã đón lấy tiểu yêu của nàng. Cùng với động tác hứng lấy tấm thân mềm mại uyển chuyển như bướm lượn của Mã Trân Trân tiếp liền theo đó là một thao tác vuốt ve mơn trớn. Mỗi lần được vuốt ve mơn trớn thì cứ y như rằng tràng tiếu ngạo khanh khách lại cất lên vang động cả gian biệt sảng.
Trò nhảy múa đến cực độ theo từng tiếng cười giòn giã của Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân. Bọn vũ công vây quanh nàng, hết gã này đến gã khác thò tay tới như thể muốn vuốt ve thân thể đang uốn lượn của Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân. Khi những cánh tay đó chạm vào người nàng thì tràng cười lại cất lên khanh khách.
Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân biểu lộ tất cả sự thích thú khi được bọn vũ công nam nhân ve vuốt và háo hức chực vồ lấy thân thể mình. Trong cơn kích động, Trân Trân xoay ngừơi một vòng. Theo thao tác đó, chiếc thắt lưng của nàng tuông ra, lướt sạt qua mặt bọn vũ công nam nhân. Bọn vũ công đồng loạt quỳ xuống, úp mặt dưới đất. Hai tay không ngừng vỗ xuống sàn gạch, tạo ra những âm thanh chan chát ngỡ như tiếng mưa rào rớt trên mái ngói.
Uyên Ương Hồ Điệp nghe những âm thanh kia lại càng kích động. Nó chẳng khác một khúc biến tấu khích lệ nàng. Đến chiếc ngoại y rơi ra khỏi người nàng, trên người nàng chỉ còn cái yếm hồng mỏng tang, không đủ che hết vùng đồi hoa đầy đặn và no tròn.
Trong trang phục thật mỏng và hở hang, như thể muốn phô bầy tất cả những đường nét của tạo hóa đã ban tặng cho nàng, Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân bắt đầu độc diễn trong sự phủ phục của bọn vũ công nam nhân. Nàng hết vặn người rồi lại uốn éo tấm thân như một con rắn, để vòng tiểu yêu lộ ra những động tác gợi tình. Nếu vòng tiểu yêu của nàng là điểm khởi phát cho những động tác uốn lượn thì vùng thượng đẳng và đôi mông tôn tạo thành một cái nền đầy chất nhục dục.
Mã Trân Trân bất ngờ vỗ tay một tiếng, đồng thời đưa tay qua khỏi đầu.
Ngay lập tức tám gã vũ công nam nhân chồm tới. Tất cả đều vươn tay ra đặt vào đôi chân của nàng. Bọn chúng như những tên nô tình đang vòi được hưởng những món ăn mà chúng thích nhất. Tất cả đều bất động như những pho tượng.
Mãi một lúc sau Mã Trân Trân mới nói :
- Ai là người múa đẹp nhất?
Bọn vũ công nam nhân đồng loạt xướng lên
- Vô Vi cung chủ... Vô Vi cung chủ..
Nghe bọn vũ công nam nhân thốt ra câu nói này, Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân phá lên cười khanh khách... Tiếng cười của Mã nương biểu lộ tất cả niềm khích động đang âm ỷ bùng lên trong người nàng.
Tiếng cười của Mã Trân Trân chỉ bị cắt đứt khi một giọng nói ôn nhu cất lên đập vào thính nhĩ nàng.
- Rất đẹp, rất hay! Mã nương nương đáng được phong tặng tước hiệu vũ sư.
Thiếu Hoa vừa nói vừa vỗ tay.
Uyên Ương Hồ Điệp từ từ nhìn lại chàng.
Nàng để nguyên tấm thân chỉ còn lại mỗi chiếc yếm, dời bước đến ngồi lên tràng kỷ.
Bọn vũ công nam nhân đứng xếp thành hai bên Trân Trân. Thiếu Hoa bước đến hai bộ khoang tay trước ngực.
Trân Trân nhìn chàng từ đầu đến chân. Nàng im lặng không nói tiếng nào mà chỉ dùng mắt quan sát chàng. Thiếu Hoa tằng hắng nói :
- Mã nương biết vì sao Thiếu Hoa quay về Vô Vi cung chứ?
- Thiếu Hoa muốn tìm lại Trân Trân.
Chàng lắc đầu.
- Thiếu Hoa chẳng có ý muốn tìm lại Trân Trân đâu.
- Thế Thiếu Hoa đến đây là gì nếu không có ý tìm lại Uyên Ương Hồ Điệp?
- Một chưởng của Mã nương tặng cho Thiếu Hoa tại Vạn hương lầu đã đủ để Thiếu Hoa không muốn gặp Mã nương rồi.
- Thiếu Hoa hận Trân Trân bởi chưởng ảnh đó ư?
- Cũng không có gì để hận cả... Thiếu Hoa đến Vô Vi cung vì một nguyên cớ khác.
- Vì cái gì Thiếu Hoa đến đây?
- Vì Vô Vi cung.
Trân Trân nheo mày.
- Trân Trân không hiểu ý của Thiếu Hoa... Trân Trân giờ đã là Vô Vi cung chủ.
- Đúng rồi! Bởi vì Trân Trân là Vô Vi cung chủ nên Thiếu Hoa mới quay lại Vô Vi cung. Phàm là Vô Vi cung chủ thì phải giữ quy giới của tiên sư Long Thần thánh nữ, nhưng Mã nương lại không.
Chàng chắt lưỡi :
- Nếu Long Thần thánh nữ có mặt ở đây, không biết nghĩ sao về việc làm của Vô Vi cung chủ Mã Trân Trân.
Mã Trân Trân cau mày :
- Thật ra Thiếu Hoa muốn gì?
- Muốn gì ư? Muốn Mã nương đối mặt với Vô Vi cung... À không, muốn Mã nương đối mặt với những qui giới của Vô Vi phái thì đúng hơn.
- Trân Trân muốn Thiếu Hoa đừng xen vào chuyện của Mã Trân Trân.
Chàng cướp lời Mã Trân Trân :
- Vì bây giờ Vô Vi phái là của Mã Trân Trân.
- Đúng.
Thiếu Hoa đanh giọng nói :
- Được..Thiếu Hoa sẽ không chen vào.
Trân Trân mỉm cười
- Thiếu Hoa không chen vào, vậy Thiếu Hoa còn muốn gì ở Trân Trân không?
- Ý của Mã nương muốn Thiếu Hoa đòi gì nào?
Trân Trân đứng lên
- Lần trước trên lâu thuyền của Mã Trân Trân, Thiếu Hoa và Trân Trân đã giao tửu, nhưng lại chưa giao hoan. Bây giờ Mã Trân Trân có thể bồi tiếp Thiếu Hoa.
Nàng nói rồi khoát tay một cái. Ngay lập tức bọn vũ công nam nhân lẩn ngay ra khỏi đại sảng đường.
Thiếu Hoa chờ cho bọn vũ công nam nhân lui ra rồi mới nói :
- Ý của Mã nương là Thiếu Hoa và người nối tiếp buổi giao hoan đã giở giang chưa trọn tình.
Trân Trân gật đầu.
Thiếu Hoa nhún vai
- Hay lắm đấy... nhưng rất tiếc Thiếu Hoa không thể chìu theo ý muốn của Mã nương. Thiếu Hoa chỉ đến đây làm người thị chứng cho sự trở lại của Vô Vi phái thôi. Lần này Thiếu Hoa sẽ không xem vào nội sự của Vô Vi phái.
Chàng quay lại nhìn ra cửa.
Thiếu Hoa cung thỉnh Vô Vi cung chủ.
Hà Mẫn Trinh cùng hai cung nữ thả bước tiến vào. Thấy Hà Mẫn Trinh dung diện của Mã Trân Trân sa sầm. Nàng buộc miệng nói :
- Sao ngươi lại có thể thoát ra khỏi thiên lao.
Mẫn Trinh từ tốn nói :
- Bổn cung rời được thiên lao là nhờ có Thiếu Hoa công tử.
Trân Trân nhìn lại Thiếu Hoa :
- Thiếu Hoa...
Thiếu Hoa khoát không cho Mã Trân Trân nói hết lời.
- Thiếu Hoa đã cứu Mã nương một lần, giờ phải đáp lại cho Mẫn Trinh cung chủ chứ. Mã nương đừng trách Thiếu Hoa. Bây giờ Thiếu Hoa là kẻ bàng quang tọa thị.
Chàng nói rồi đứng khoang tay với vẻ dửng dưng nhìn Mẫn Trinh và Trân Trân.
Mẫn Trinh bước đến trước mặt Trân Trân :
- Thần sứ Mã nương... Giờ thì ngươi có chịu nhận gia hình của tiên sư không?
Giọng nói của Mẫn Trinh không khe khắt, rất đều đều, nhưng lại toát ra uy quyền của người chưởng thượng nắm quyền sinh sát trong môn phái.
Uyên Ương Hồ Điệp miễn cưỡng nói :
- Mẫn Trinh... nếu ngươi có thể là Vô Vi cung chủ thì thần sứ Mã Trân Trân cũng có thể là Vô Vi cung chủ. Nếu như Thiếu Hoa không xen vào, vậy sao ta và ngươi không cùng nhau quyết đấu một trận để định đoạt ai là Vô Vi cung chủ. Ngươi thắng thì Uyên Ương Hồ Điệp sẽ giao chức vị Cung chủ lại cho ngươi... Và ngược lại..
Mẫn Trinh cướp lời nàng :
- Nếu bổn cung thắng sẽ buộc ngươi phải chịu gia hình theo di pháp của tiên sư.
Trân Trân im lặng. Một lúc sau mới gật đầu.
- Bổn nương đồng ý.
- Tốt lắm. Bổn cung sẽ cho ngươi thấy Vô Vi phái không phải chỗ nhơ nhuốc để cho sứ thần thể hiện những hành vi trụy lạc và đồi bại.
Hà Mẫn Trinh bước đến hai bộ Trân Trân cũng nói :
- Bổn nương cũng sẽ gia hình ngươi.
- Ta không chút oán hận thần sứ.
Mẫn Trinh vừa nói vừa vận thần công. Chân diện nàng đang bình thường liền có sự thay đổi. Dung diện của Mẫn Trinh như thể hóa thành ngọc, vừa sáng vừa óng ánh trắng thật huyền bí.
Cùng với sự thay đổi của chân diện thì mặt gạch biệt sảng dưới chân nàng từ từ phồng lên.
Hiện tượng đó khiến Thiếu Hoa phải cau mày nhìn.
Trân Trân thì biến sắc, Uyên Ương Hồ Điệp buột miệng nói :
- Chẳng lẽ ngươi đã luyện thành Tiếp Ngọc thần công.
- Không sai! Trong những ngày ở thiên lao, bổn cung đã luyện thành tuyệt học Tiếp Ngọc Vô Vi của tiên sư để lại.
- Không thể nào tin được.
Mã Trân Trân vừa nói vừa bất ngờ vỗ chưởng thẳng đến thân ảnh của Hà Mẫn Trinh.
Mẫn Trinh không hề né tránh mà thản nhiên đón lấy chưởng kình của Mã Trân Trân.
- Chát...
Vô Vi cung chủ vẫn đứng yên vị, không có biểu hiện gì trúng phải chưởng công của Uyên Ương Hồ Điệp. Ngược lại Mã Trân Trân thì nhăn mặt. Thị có cảm giác đôi ngọc thủ của mình gãy thành nhiều khúc khi chưởng kình chạm vào thân ảnh của Mẫn Trinh.
Chỉ cần một lần phát tác chưởng công, Mã Trân Trân cũng đủ biết mình chẳng thể nào là đốì thủ của Mẫn Trinh. Chân diện của Trân Trân càng lộ vẻ sợ hãi hơn.
Bất ngờ Trân Trân thét lớn một tiếng nhưng không phát động chiêu công tập kích Mẫn Trinh mà đạp mạnh mũi hài thi triển kinh công, lao vút về phía cửa.
Một âm thanh xé gió nghe buốt cả cột sống
- Rét...
Cùng với âm thanh đó là mảnh lụa mỏng vụt bắn ra nhanh hơn cả chớp mắt, chặn ngang đường đào thoát của Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân.
Uyên Ương Hồ Điệp lao thẳng vào mành lụa, rồi bị hất ngược trở lại, ngã lăng xuống đất.
Trân Trân như thể biết mình không thể tránh khỏi sát chiêu của đối phương mà lồm cồm quỳ lên. Thị hướng về phía Mẫn Trinh mà ôm quyền sụp lạy.
- Cung chủ tha cho Mã nương.
Mẫn Trinh nghiêm giọng nói :
- Chiếu theo gia hình của tiên sư để lại, thần sứ chịu tội gì?
- Cung chủ... Mã nương sẽ phải bị nung trên giàn hỏa.
- Bổn cung chiếu theo gia hình đó sử phạt thần sứ được không?
Trân Trân sụp lạy Mẫn Trinh. Thị bật khóc, vừa khóc Trân Trân vừa nói :
- Cung chủ... Xin tha cho thần sứ... Thần sứ không chịu nổi đâu.
Bất ngờ Trân Trân nhìn Thiếu Hoa :
- Thiếu Hoa... Một ngày cũng là đạo phu thê.... Chàng hãy nói với Cung chủ một tiếng.
Thiếu Hoa buông tiếng thở dài. Chàng nhìn Mẫn Trinh từ từ đứng lên.
Thiếu Hoa khẽ lắc đầu rồi quay bước tiến ra cửa.
Trân Trân gọi theo :
- Thiếu Hoa.
Chàng quay lại nói với Trân Trân.
- Buổi giao loan động phòng trên lâu thuyền của Mã nương vẫn còn đang dang dở. Thiếu Hoa không thể nói hai lời với Hà Mẫn Trinh cung chủ. Nội sự của Vô Vi phái thuộc về Vô Vi phái.
Mẫn Trinh chờ cho Thiếu Hoa nói hết mới lên tiếng :
- Thiếu Hoa huynh hãy khoan đi.
Thiếu Hoa nhìn nàng.
- Tại hạ ở lại đây để làm gì?
- Trông thấy Vô Vi phái hành xử với thần sứ Mã Trân Trân.
- Tại hạ không thích chứng kiến cuộc hành xử này.
Mẫn Trinh ôn nhu nói :
- Nể tình Thiếu Hoa huynh, nếu như Mẫn Trinh chỉ giam Mã Trân Trân vào thiên lao Vô Vi phái, huynh có đồng ý không?
- Tại hạ đã nói rồi... Tại hạ không chen vào nội sự của quý phái.
Chàng ôm quyền xá Mẫn Trinh
- Cung chủ... Thiếu Hoa cáo từ. Mong rằng có ngày gặp lại Cung chủ.
Thiếu Hoa chậm rãi tiến về phía cửa biệt sảnh. Chàng nghe sau lưng mình tiếng khóc của Mã Trân Trân. Thỉnh thoảng lại có tiếng thở dài của Hà Mẫn Trinh.
Thiếu Hoa dừng bước ngay ngưỡng cửa. Chàng nghĩ thầm :
- “Vô Vi thì luôn thuộc về Vô Vi”.
Ý niệm đó trôi qua tâm thức của chàng, Thiếu Hoa thở hắt ra một tiếng rồi thi triển khinh công lao thẳng về phía ngôi tam quan Vô Vi phái. Mặc nhiên để lại sau lưng tất cả những gì thuộc về Vô Vi phái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook