Đi Hết Một Đời Anh Vẫn Là Của Em - Miên Man Nỗi Nhớ
-
C10: Chap 10. Anh Là Người Đặc Biệt
Công nhận! Chuyện đã lỡ rồi thì tính sao nổi? Bị ai đó dụ dỗ, Miên lại như con thiêu thân thơm người ta thêm phát nữa. Cảm xúc xao xuyến truyền từ đôi môi mọng nước của cô sang hai gò má rồi len lỏi đi khắp cơ thể. Trái tim Miên cứ bồi hồi mãi không thôi, mặt nóng rãy như ở trong biển lửa, Miên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô chạy vọt lên phòng ôm Ni Ni. Sau khi Hô Hô ra đi, anh Quang an ủi Miên bằng cách tặng cô những em cún xinh xắn có bộ lông trắng muốt giống hệt con. Nhưng Miên toàn bế các bé xuống chuồng chó của gia đình chứ không tự mình chăm sóc em nào cả.
- Không phải em ghét bỏ gì tụi nó... em chỉ là... rất sợ cảm giác bị bỏ rơi.
Miên buồn tủi tâm sự, Niệm xoa lưng cho em mau vào giấc rồi lấy giấy bút tỉ mẩn vẽ vời. Xong xuôi cậu đem lên phòng mẹ Hoài, nhờ mẹ may một em chó bông giống như hình vẽ. Cầm trên tay bản vẽ màu chi tiết của con trai, chị Hoài sốc nặng. Chị cứ nghĩ chỉ Nhất Quang mới được thừa hưởng năng khiếu hội hoạ từ mẹ, không ngờ Tất Niệm cũng giỏi giang chẳng kém. Ấy thế mà trước đây mỗi lần học vẽ ở nhà, trong khi em Quang và em Miên cần mẫn tỉa từng đường nét thì Niệm chỉ lười biếng phác ba lăng nhăng lên giấy rồi rình lúc mẹ không để ý xỏ tay vào túi quần bốc cherry đưa lên miệng nhai tóp tép. Cái thằng béo này nữa, ham ăn cho lắm vào để rồi mũm ma mũm mĩm nom phát ghét.
- Chỉ một bản vẽ thế này thì may sao nổi hả con? Phải thêm ba bản nữa, vẽ ở các góc khác nhau!
Chị Hoài cố ý trêu chọc, Niệm con ngây thơ tưởng thật, thằng nhóc ngồi luôn ở phòng chị hí hoáy vẽ thêm ba bức nữa theo yêu cầu của mẹ. Chứng kiến tận mắt cách con trai phối màu, chị ngây người cảm thán:
- Niệm con của mẹ tài năng quá... là một thứ tài năng vượt xa sự xuất sắc! Mẹ rất tự hào về Niệm!
Niệm con tủm tỉm cười, em trai cậu ngược lại không vui cho lắm. Do chưa có nhiều kinh nghiệm như mẹ Hoài nên cậu không nhìn ra được tranh anh trai vẽ đẹp hơn mình ở chỗ nào, tất cả những gì cậu thấy chỉ là mẹ đang làm quá. Mẹ cưng chiều anh đến mức nghỉ làm để may chó bông cho anh, chỉ trong vòng hai ngày mẹ đã hoàn thành em chó xinh. Cậu tặng bao nhiêu cún con cũng không làm Miên vui, nhưng khi anh Niệm ôm chó bông đưa cho Miên, em lại trào nước mắt, chỉ vì anh giả giọng trẻ con nói:
- Con chào mẹ Miên ạ! Con là Ni Ni! Con sẽ mãi ở bên mẹ Miên và ba Niệm, không bao giờ rời xa! Mẹ tin hem?
Miên ôm chầm lấy Ni Ni, nghẹn ngào gật đầu. Có Ni Ni ngủ cùng nỗi buồn mất Hô Hô của Miên cũng nguôi ngoai đi phần nào. Bây giờ Miên lớn tướng rồi nhưng cô vẫn yêu thương Ni Ni như ngày đầu gặp mặt. Tất cả váy áo Ni Ni mặc và nơ Ni Ni đeo đều do Miên tự may. Nhờ công dạy dỗ của mẹ Hoài, hiện tại Miên đã có thể may vài mẫu đồ đơn giản tặng mọi người trong gia đình nhân dịp đặc biệt. Vào ngày hai mươi tháng mười, Miên may hơn chục chiếc khăn lụa tặng những người phụ nữ Miên yêu quý, trong đó có chị Bông. Nhận được món quà không đáng tiền từ Miên, Bông cười nhạt, giữ phép lịch sự cảm ơn em. Món quà Bông mong chờ nhất là từ Đông cũng khiến cô thất vọng, Đông tặng cô một chiếc vòng dâu tằm, so với những chiếc vòng hàng hiệu Bông đang sở hữu thì thực sự quá bèo bọt.
- Cảm ơn Đông nhé, chị cảm động lắm!
Bông tiếp tục giữ phép lịch sự với Đông. Mất bao nhiêu công gọt gọt đẽo đẽo gỗ dâu để làm ra chiếc vòng đó, với mong muốn nó sẽ như tấm bùa hộ mệnh, đem lại may mắn cho chị nên thấy Bông thích Đông hạnh phúc vô cùng. Chị Bông xinh lắm, da trắng mịn, dáng cao ráo, mặt đẹp xuất sắc. Từ nhỏ Đông đã ngưỡng mộ chị rồi, nụ hôn đầu tiên của Đông là trao cho chị. Cô Bích biết rõ Bông và Đông thường xuyên đi chơi với nhau, sợ con gái giận nên cô chưa bao giờ thẳng thừng cấm cản. Nhưng khi trông thấy chiếc vòng dâu tằm trên bàn học của Bông, cô buồn bực mỉa mai:
- Con gái mẹ có chiếc vòng đẹp gớm! Vòng đó đem cho mấy đứa con gái nhà quê đeo thì hợp lắm đấy!
- Là vòng Đông tự làm tặng con mẹ ạ. Con cũng không thích, nhưng sợ Đông buồn nên con vẫn nhận.
- Tội nghiệp con gái của mẹ! Chả bù cho em Miên, vừa đen nhẻm vừa kém sang, tối ngày chỉ thích chui xó bếp chả có tài cán gì, vậy mà vẫn được Niệm tặng chiếc vòng tay đính kim cương nom sang chảnh vô cùng.
Cô Bích thở dài ca thán, không phải cô tham lam những món quà có giá trị vật chất cao, cô chỉ đơn giản cảm thấy Bông bị đối xử bất công. Một đứa con gái hoàn hảo như Bông xứng đáng có được người bạn trai xuất sắc nhất và được người đó yêu thương, chiều chuộng như công chúa, dành tặng những thứ đồ tốt nhất thế gian. Thái độ chán nản của cô ảnh hưởng không nhỏ tới tâm trạng của Bông. Bông rơm rớm nước mắt, lặng lẽ ném chiếc vòng Đông tặng vào xó tủ.
Ở bên nhà mẹ Hoài, Miên cũng bực bội không kém, tuy nhiên khác với chị Bông, cô nhóc là người không giấu được cảm xúc của mình. Mặt Miên cau có thấy rõ. Miên tức anh Niệm. Miên biết thừa mấy năm nay mỗi dịp về biển chơi với ông bà ngoại, anh đều tận dụng cơ hội ra khơi để thu thập ngọc trai tự nhiên. Chiếc lắc chân xâu bằng mười sáu viên ngọc trai hồng hiện đang được đặt trong hộc bàn của anh. Miên đã rất hồi hộp, cô cứ tưởng anh sẽ dùng nó làm quà tặng mình, ngờ đâu anh lại tặng cô một chiếc vòng tay kim cương mua ngoài cửa tiệm. Còn chiếc lắc chân đầy tâm huyết của anh, rốt cuộc là để dành cho ai? Con nào? Được lắm! Miên thề là Miên sẽ tìm ra nó! Miên quyết định sẽ điều tra dựa vào trang cá nhân của anh. Thực ra Niệm không chơi mạng xã hội, toàn bộ bài viết đều do Miên đăng. Thi thoảng nấu được món ngon Miên cũng muốn khoe, cơ mà tự mình khoe cảm giác không sang cho lắm, thế cho nên Miên lập bừa cái tài khoản mang tên Dương Tất Niệm, lần nào đăng ảnh đồ ăn cũng đính kèm dòng cảm xúc:
"Đồ ăn em Miên nấu ngon ngất thiên hạ."
Có lần, anh Quang nhảy vào trêu chọc:
"Trình làm màu của Miên cũng đỉnh nhất thiên hạ."
Miên tức mình chặn anh luôn. Ngoài anh Quang ra thì không ai biết Miên chơi tài khoản của anh Niệm. Miên hí hửng lấy giấy bút tổng hợp dữ liệu của tất cả các bài đăng từ ngày tạo tài khoản. Sau một hồi phân tích, Miên phát hiện ra tài khoản tên "Na béo" là người tương tác với anh nhiều nhất. Na béo là bạn cùng lớp với Niệm và Miên. Mới giờ thể dục tuần trước Na bị say nắng, anh Niệm còn cõng Na xuống phòng y tế. Miên cứ ngỡ đó là việc hiển nhiên vì ngoài anh Niệm thì bọn con trai lớp cô chẳng ai có đủ khả năng cõng Na béo cả. Thật không ngờ, giữa bọn họ lại có gian tình. Thực sự... không thể tin nổi! Miên đau lòng muốn chết, cô não nề chạy vào chuồng lợn hỏi Niệm:
- Anh Niệm! Anh thích Na không?
- Na thì ai mà không thích?
Niệm tỉnh bơ hỏi lại, Miên cáu:
- Nghĩa là anh thích chứ gì?
- Tất nhiên.
Cái quả na ấy à, thịt trắng trắng, mềm mềm, thơm thơm ngọt ngọt, ngon đáo để, nhắc tới đã thấy thèm rồi. Niệm đang định rủ Miên chạy xuống vườn vặt vài quả, ai ngờ vừa quay sang đã thấy em nước mắt nước mũi giàn giụa. Hỏi vì sao thì em không nói, Niệm muốn lau nước mắt giùm em cũng không cho, em lạnh lùng hất tay Niệm ra, giận dữ quát tháo:
- Cút đi! Em ghét anh rồi! Anh làm em buồn lắm!
- Thôi mà... anh xin mà... anh sai rồi!
Niệm trìu mến dỗ dành, Miên đanh đá hỏi:
- Anh có thực sự biết mình sai ở chỗ nào không mà cũng nhận sai như đúng rồi thế?
- Anh biết chứ!
- Vậy anh sai chỗ nào?
Miên tra khảo, Niệm thở dài bảo:
- Thì anh làm cho em buồn nghĩa là anh sai quá rồi còn gì?
Nghe ngòn ngọt, lòng Miên cũng lâng lâng. Cơ mà nói như vậy chứng tỏ anh chả biết cái gì sất, Miên phụng phịu véo đôi má phính của anh, hắng giọng vạch tội:
- Anh sai vì anh thích Na đó, hiểu chưa?
- Hả? Thích na cũng là một cái sai à?
- Đúng, rất sai luôn.
- Ơ? Hay vậy? Em cũng thích na mà?
- Em thích Na hồi nào? Em nói anh nghe em không bao giờ thèm thích nó! Vì chỉ cần anh thích nó thì nó sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với em. Anh hiểu chưa?
Miên gầm gừ tuyên bố, Niệm ngây người hỏi lại:
- Anh chưa hiểu, rõ ràng tối qua em mới đánh bay hai quả na to bự mà... anh nhớ em còn khen ngon đấy!
Hả? Quả na? Hoá ra nãy giờ anh Niệm đang nói về quả na à? Ôi chao! Chả nói rõ, hại Miên cáu quá chừng! Miên phì cười trình bày lại một cách cẩn thận:
- Đúng rồi, em thích ăn na. Ý em hỏi ở đây là anh có thích bạn Na béo lớp mình không?
Bấy giờ Niệm cũng hiểu lý do vì sao vừa rồi Miên lại lồng lộn lên như thế, cậu trả lời em mà không cần suy nghĩ:
- Không thích.
- Sao vậy? Người ta vừa béo vừa có má phính, dễ thương quá trời mà sao anh lại không thích?
- Dễ thương đâu có nghĩa lý gì? Người ta có bao giờ cho anh đồ ăn đâu mà anh phải thích?
- Thế cứ ai cho anh đồ ăn là anh thích à?
- Cái đó còn tuỳ.
- Tuỳ gì?
- Tuỳ xem người đó có phải là em hay không.
- Là em thì sao? Không phải là em thì như thế nào? Rốt cuộc chiếc lắc chân bằng ngọc trai hồng là để tặng ai?
Miên sốt ruột gào ầm lên, Niệm nhíu mày hỏi:
- Em lục lọi đồ đạc của anh?
- Em... em... tại em tò mò...
- Mẹ Hoài từng dạy không được phép động vào đồ của người khác, em không nhớ à?
- Em nhớ! Em thề là em nghe lời mẹ răm rắp, từ đó tới giờ em chưa bao giờ dám động vào đồ của người khác, nhưng anh... anh đâu phải người khác.
Miên cố gắng xoa dịu cơn giận của Niệm, cơ mà mặt anh vẫn khó đăm đăm. Cô nắm tay anh, thủ thỉ bảo:
- Anh là người đặc biệt... anh biết mà.
- Em đừng hòng nịnh anh, vô ích thôi.
- Thật á? Thật là vô ích á?
Niệm lạnh lùng gật đầu, Miên ranh mãnh cúi xuống, em ra sức cọ cọ môi mình vào mu bàn tay Niệm. Em hại tay Niệm run lẩy bẩy, hại đầu óc Niệm quay cuồng, không sao có thể tập trung xử tội em được nữa. Cậu dùng trán mình cụng nhẹ vào trán em, thở dài dặn dò:
- Được rồi, lần này anh bỏ qua. Lần sau không được tái phạm. Không được phép hỏi về chiếc lắc chân đó nữa.
Miên ngoan ngoãn vâng dạ, nghe giọng chị Bông í ới gọi mình bên ngoài, cô véo má anh một cái rồi chạy vù ra chơi với chị. Gặp Miên, chị đưa ra đề nghị:
- Cho chị mượn chiếc vòng kim cương Niệm tặng em, bù lại tối nay chị sẽ đưa em đi dự tiệc cùng chị.
Miên hớn hở đưa vòng tay cho chị. Chị Bông có rất nhiều người theo dõi trên mạng xã hội nên bạn bè chị quen hầu hết đều là người nổi tiếng, trong đó có một vài anh chị được giải cao trong các cuộc thi nấu ăn Miên đã ngưỡng mộ từ rất lâu rồi. Miên thay trang phục nhã nhặn, trang điểm nhẹ nhàng rồi phấn khởi theo chị đi dự tiệc. Trong khi Miên mải miết trò chuyện với thần tượng thì Bích Ly lén lút tới giá treo đồ của khách, âm thầm mở nắp lọ mực tím đem theo, vứt thẳng vào chiếc túi hàng hiệu của Tố An rồi mới quay trở lại bữa tiệc. Tố An có biệt danh là Con Cọp Cái, cầm đầu nhóm Bát Cọp, tuy mới mới chuyển từ tỉnh lên thành phố sinh sống chưa đầy ba tháng nhưng vô cùng hống hách ngạo mạn, chuyên đi trấn đồ hiệu của những cô tiểu thư nhà giàu. Chiếc túi nó đang xài cũng chính là một trong những chiếc túi mà Ly cực thích, chỉ vì An nắm được vụ Ly mua bình chọn cho giải nữ sinh có gương mặt mộc ấn tượng, Ly đã phải bịt mồm Con Cọp Cái bằng cách cắn răng cúng cho nó chiếc túi thân yêu. Cơ mà Ly là ai chứ? Sao có thể để mọi chuyện trôi qua dễ dàng như vậy? Đã là đồ Ly thích, Ly không được dùng thì người khác cũng đừng mong chiếm hữu. Gần nửa tiếng sau khi giở trò xấu, Ly nghe tiếng An kêu thất thanh:
- Á à! Bà bắt quả tang mày nhá! Dám đổ mực vào túi của bà! Láo hả con? Để coi bữa nay bà trị mày như nào!
Thấy An nhận nhầm đối tượng Ly khẽ cười thầm trong lòng, nhưng cô vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Miên! Chị có lòng tốt đưa em đi dự tiệc cùng mà sao em lại hành động như con nhà vô học thế?
- Em... em không có... chị Tuyết vừa chỉ em cách làm món tôm chua nên em mới qua giá treo đồ để lấy túi của mình, tìm quyển sổ ghi lại công thức, chẳng may làm rớt túi của chị An. Em không hề đổ mực gì hết, trong túi chị ấy đã có sẵn lọ mực rồi, lúc rớt xuống nó bắn tung toé.
- Có gan làm mà không có gan nhận, lại còn thích chối quanh, có đứa em như em khiến chị thất vọng quá!
Miên cố gắng giải thích, nhưng chị Bông không tin cô, chị đau lòng lên tiếng:
- Thôi thì em hư cũng là lỗi tại chị không biết dạy bảo. Ly thay mặt Miên xin lỗi An, xin lỗi tất cả mọi người đang có mặt trong bữa tiệc ngày hôm nay. Miên còn nhỏ dại, Ly mong mọi người rủ lòng thương bỏ qua cho lỗi lầm của em.
- Gớm! Mang tiếng hai chị em mà cô chị vừa xinh đẹp vừa tri thức, cô em thì đã đen đúa lại còn hỗn xược.
Một bạn nữ trong bữa tiệc lên tiếng, Ly được khen mát hết cả mặt. Tội nghiệp Miên bị mọi người đàm tiếu nói xấu, cũng tại em hậu đậu làm rơi túi của An nên bị hiểu nhầm. Ly thêm dầu vào lửa chỉ vì muốn tốt cho em thôi, cô muốn Miên nhận được một bài học thích đáng để sau này em chú ý cẩn thận hơn. Ly xoa đầu Miên, dịu dàng cất lời:
- Thôi thì sự cũng đã rồi, nếu em không muốn xin lỗi thì để chị đền bù tiền chiếc túi cho An nhé!
Các bạn nam thấy Ly bao dung hết mực với em gái thì tự dưng nảy sinh thiện cảm, thi nhau xin nhảy cùng cô. Ly e thẹn từ chối khiến bọn họ càng thêm phát cuồng. Để thể hiện mình là người nói lời giữ lời, cô rút tiền ra trả lại An. Miên giật ngay nắm tiền đó nhét vào túi chị, bướng bỉnh bảo:
- Chị Bông, em biết chị lo nghĩ cho em, nhưng mà chị đền tiền khác nào thừa nhận em làm việc xấu, em không bao giờ chấp nhận điều đó.
- Đã sai còn trơ trẽn!
An quát lớn, đi tong chiếc túi quý giá nên An rất cáu, cô điên tiết vả Miên một phát suýt ngã ngửa. Miên bực bội lấy lại thăng bằng rồi chỉ thẳng vào mặt chị hỏi:
- Chị là cái quái gì mà dám đánh em?
- Á à! Con này láo! Dám cao giọng với bà mày hả? Chắc mày chưa biết tao là ai rồi nhỉ? Chị em đâu! Đập nó!
Con Cọp Cái nóng máu ra lệnh, nhóm Bát Cọp ngay lập tức lao vào kéo Miên lên tầng ba xử lý. Mấy miếng võ quèn của Miên so với các chị chỉ là lấy trứng chọi đá, sau khi ăn vài cú đấm quay cuồng đầu óc, bị các chị dùng băng dính trói chặt vào ghế, Miên tức tối doạ nạt:
- Em nói các chị nghe, bữa nay các chị mà không thả em ra thì đừng hòng ngày mai sống yên với anh em!
- Anh mày là thằng nào?
Con Cọp Cái hỏi mỉa, Miên vênh váo đáp:
- Anh em tên Quang, năm ngoái được huy chương vàng giải đấu vật cấp thành phố đấy!
- Ghê! Tao lại sợ quá cơ!
Con Cọp Cái cười khinh, chị bảo Miên đọc số anh Quang rồi gọi điện thách thức anh:
- Con em gái mỏng manh của mày đang ở trong tay bà. Bà cho mày mười lăm phút để tới đây, có tấm huy chương vàng nào thì nhớ đem theo, để bà đây coi nó cứng cỡ nào!
Dương Nhất Quang hầm hầm yêu cầu đối phương cho địa chỉ rồi ngay lập tức ra lệnh cho tài xế đưa mình tới địa điểm Miên bị bắt. Đến nơi, tài xế lo lắng hỏi:
- Cậu Quang, có cần tôi vào cùng cậu không?
- Không cần, chỉ là mấy đứa con gái liễu yếu đào tơ, tôi sẽ cho tụi nó ra bã ngay!
Quang tự tin bao nhiêu thì khi giao đấu cậu bị choáng bấy nhiêu, không ngờ bọn chúng lại mạnh tới thế, toàn những đứa tinh thông võ thuật, ra đòn hiểm ác. Chị đại của nhóm Bát Cọp còn chưa ra tay, cậu đã bị tóm sống. Lũ yêu tinh đáng ghét dám dùng băng dính trói cậu chung một chỗ với Miên, khiến cho cậu không thể nhúc nhích nổi.
- Thế nào cô em? Mày còn thằng anh nào thì gọi nốt tới đây, chị trói chung một chỗ cho vui!
- Còn anh cả, nhưng chị so với anh ấy chỉ là con tép thôi.
Quang khiêu khích, Miên run rẩy quay sang thắc mắc:
- Anh điên à? Anh Niệm không biết võ.
- Nhưng anh ấy có vệ sĩ.
Quang ghé tai nói thầm với Miên, đoạn bình thản đọc số để An gọi Niệm. Chính vì anh trai không biết đánh nhau nên cậu tin chắc anh sẽ đem theo đám vệ sĩ lực lưỡng tới giải cứu hai đứa em. Đợi chờ gần nửa tiếng đồng hồ bọn họ mới nghe tiếng gõ cửa cộc cộc. Một thành viên trong nhóm Bát Cọp chạy ra mở cửa, cứ ngỡ gặp phải cao thủ thế nào, ai ngờ chỉ là một tên béo đang cắn dở chiếc bánh mì que, cả lũ chán đến mức không buồn đánh. Con Cọp Cái hỏi:
- Mày tên Niệm hả?
Niệm bình thản gật đầu, An bảo:
- Nể tình tên mày giống hệt tên ông xã tao, cái mặt mày cũng béo ú như mặt ông xã nên tao tha không đánh mày, ngoan ngoãn ra kia chịu trói đi.
Thấy Niệm không có động tĩnh gì, Quang lo lắng hỏi:
- Anh! Vệ sĩ của anh đâu?
- Ở dưới kia, anh không cho lên.
- Anh khùng hả? Hay là lâu không được mẹ Hoài đánh đòn đâm ra ngứa chân ngứa tay?
Niệm điềm tĩnh ăn nốt chiếc bánh mì que, sau đó chậm rãi vứt túi giấy đựng bánh mì vào thùng rác cho sạch sẽ rồi mới từ tốn trả lời em trai:
- Em nói chuẩn không cần chỉnh. Đúng là anh đang có chút ngứa chân ngứa tay thật!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook