Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng
-
Chương 47: Bắc Thân Vương Phủ
Editor: Mít sami
Beta: Ngọc Lym
"Chư vị, nói rõ mất lòng trước được lòng sau, một khi đã bước chân vào Bắc Xuyên quân, nhất định phải phải hành động theo quân lệnh, kẻ nào dám bằng mặt không bằng lòng, chắc chắn chém không tha!"
Đôi mắt hổ của Hoa Hùng liếc xung quanh, thân hình cao lớn mạnh mẽ mang theo uy thế rất mạnh, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, mang đến cho nhóm người bên dưới áp lực cực lớn.
"Vâng, Hoa tướng quân!"
Mọi người cung kính chắp tay, không dám giở trò tí nào.
Bọn họ đã từng nghe nói, thậm chí có người còn tận mắt chứng kiến, vị tướng quân Hoa Hùng này đã đánh chết trưởng lão cảnh giới Tông Sư của Độc Tàm môn như thế nào, lại đối đầu với những kẻ mạnh đáng sợ của Huyền Ma Tông ra sao, mà còn không rơi vào thế bất lợi!
Có thể được cử đến đây, bọn họ đều là người thông minh, đương nhiên biết rằng sau khi vào Bắc Xuyên quân thì không thể hành động bừa bãi. Nếu không, thì không những mang đến tai họa cho bản thân mà còn mang tai họa đến cho thành trì của mình!
Thực lực của thành Vĩnh An hiện tại, các thành ở phủ Bắc Xuyên, ai mà không kính sợ?
Đó là sức mạnh đủ để nghiền nát bọn họ một cách dễ dàng!
Hoa Hùng gật đầu, rất hài lòng với thái độ của mọi người, sau đó hắn đứng dậy, thẳng lưng, sải bước ra khỏi doanh trướng: "Tập hợp binh lính của các ngươi lại!"
Mọi người vội vàng nhận lệnh, từng người đi xuống tập hợp binh sĩ.
...
Ở hướng đông bắc Vương triều Đại Vũ có một dãy núi bất tận, dãy núi trải dài mấy vạn dặm, theo truyền thuyết vẫn luôn hướng về bắc, vượt qua cả vương triều Đại Viêm, mà vẫn không nhìn thấy điểm tận cùng của dãy núi này, nên từ xa xưa nó đã được người dân vùng này gọi là Vô Tẫn Sơn Mạch.
Mặt còn lại của dãy núi, đến cùng có thứ gì thì không ai biết, dù là trùm sò cấp Đại Tông Sư cũng không dám thử vượt qua Vô Tẫn Sơn Mạch, đó là vực thẳm của cái chết.
Căn cứ theo ghi chép, từ Vương triều Đại Vũ đi vào bên trong Vô Tẫn Sơn Mạch một trăm dặm, nơi đó là rừng Vạn Độc, trải dài dài mấy nghìn dặm, bên trong mảnh rừng này không có sự sống, không có sinh vật sống nào tồn tại.
Khí độc của nơi đó đến cả Đại Tông Sư cũng không thể chịu đựng được, chỉ trong vòng ba phút sẽ bị độc chết bỏ mình.
So sánh với cái gọi là độc công của Độc Tàm môn, thì chẳng khác gì đốm sáng nhỏ nhoi của đom đóm so với mặt trời, bé nhỏ không đáng kể.
Nếu đi xuyên qua rừng Vạn Độc thì sẽ đến hồ Huyết Trì, hồ này quanh năm sủi bọt máu như nước nóng đang sôi, không khí và sương mù màu máu bao phủ mặt hồ, diện tích không nhỏ hơn so với rừng Vạn Độc.
Trong hồ có cá, chúng hung hăng dữ tợn, ăn kim loại nhai sắt thép, cơ thể cứng rắn, đến cả Đại Tông Sư cũng khó mà phá được, nhưng trong hồ lại có vô số vô tận khiến người ta kinh dị sợ hãi.
Hồ này chim không bay được, lông vũ cũng nặng, ngoài loài cá này thì không có vật gì tồn tại được.
Phía sau thì mông lung, cả trong sách cổ cũng không có ghi chép nào, có lẽ có người từng đi qua, cũng có lẽ chẳng có ai.
Đối với võ giả của Vương triều Đại Vũ mà nói, Vô Tẫn Sơn Mạch là cấm địa, đó là nơi đoạn tuyệt sự sống!
Không có kẻ nào có gan đi vào!
Bên trong Vương triều Đại Vũ, có hai nơi tiếp giáp với Vô Tẫn Sơn Mạch, một là phủ Thượng Đông, hai là phủ Duyên Lâm.
Bên trong phủ Thượng Đông, có một tòa thành hùng vĩ không thua gì thành Tây Ninh, cổ xưa tăng thương khiến cho người ta kính sợ.
Bên trong thành nghiêng về phía sườn bắc, có một dinh thự to lớn xa hoa rộng rãi hơn cả phủ thành chủ, diện tích mấy trăm mẫu. Đại viện nhà cao cửa rộng, cung điện thành đống, miên man thành hàng, nguy nga đồ sộ khiến người nhìn phải trợn mắt há hốc mồm.
Đó là Bắc thân vương phủ, người nắm giữ một phương, thế lực đủ mạnh để xếp vào hàng đứng đầu thiên hạ!
Bên trong chính giữa đại điện, lúc này một đám người đang an vị, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt đầy nghiêm túc, bên trái là võ tướng, bên phải là văn sĩ.
Xếp đầu hàng văn sĩ lại là một một thiếu nữ trẻ, gương mặt xinh đẹp mỉm cười, dung nhan tuyệt mỹ.
Nhưng bất kể là quan văn hay quan võ có mặt ở đây lại không ai có gan coi thường nữ tử này, không chỉ bởi vì nàng đại diện cho Tuyết gia, một trong những thế gia đỉnh cấp trong thiên hạ, mà còn bởi vì năng lực xuất chúng kia của nàng!
Ở nơi này có khoảng một phần tư quan văn và quan võ, đều bởi vì nàng, cuối cùng đã lựa chọn tiến vào Bắc thân vương phủ, được xếp hạng ở đây!
Loại năng lực chiêu hiền nạp sĩ này, tất cả mọi người đang có mặt, đều tự nhận không bằng.
Lúc này, một nam tử trung niên sải chân bước đến, khuôn mặt uy nghiêm cùng với đôi mắt sáng ngời, khắp người toát ra một loại khí thế vô cùng hùng hồn, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, anh tư khiếp người.
Hắn bình tĩnh ngồi lên vị trí cao nhất, nhìn chung quanh, đột nhiên cười khẽ nói: "Chư vị, tình thế hiện nay chắc chắn mọi người cũng đã rõ, có thể dâng thượng sách nào cho bổn vương không?"
Nụ cười này của hắn, khiến cả sảnh như nở hoa, bầu không khí vì đó mà đột nhiên trở nên thoải mái, không còn nghiêm túc nữa.
Sắc mặt của các tướng lĩnh không hề thay đổi, ngồi yên tại chỗ, mưu lược từ trước đến nay không phải là sở trường của bọn họ, bọn họ cũng lười phí sức.
"Khởi bẩm vương gia, tại hạ có một kế, có thể đánh bại binh lính Đại Viêm ở quận Lâm Đài!"
Lúc này, vị trí dưới cùng, một nam tử đứng lên, vóc dáng gầy yếu, đầu trâu mặt ngựa không giống là người tốt.
"Đánh bại binh lính của Đại Viêm?"
Bắc thân vương Dương Hoành giống như cười mà không phải cười, liếc mắt nhìn nam tử này, trong lòng hắn vẫn còn một chút ấn tượng, trên đường đến Vương thành năm trước thu nhận một lương tài.
Nhưng bây giờ xẻma lương tài cái gì? Ró rằng là loại người ăn uống miễn phí!
"Kéo ra ngoài, mạnh tay đánh năm mươi đại bản, đuổi ra khỏi vương phủ!"
Dương Hoành hờ hững quát nhẹ, lông mày cũng chưa động, không liếc nhìn kẻ này thêm lần nào nữa.
"Vương gia, ta...!"
Kẻ này kinh ngạc, lập tức hoảng sợ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hắn vẫn còn đang ảo tưởng sau khi chiếm được sự chú ý của Bắc thân vương, nhất định sẽ về quê diễu võ dương oai một trận!
Nhưng không ngờ rằng, tai họa từ trên trời rơi xuống, khiến đầu óc hắn trở nên ngu đần.
Rất nhanh đã có thị vệ đi lên kéo hắn đi, mặc cho hắn la hét thế nào cũng không có ai biện hộ cho hắn.
"Chư vị, thoải mái nói đi."
Ánh mắt Dương Hoành lạnh nhạt, chậm rãi nói.
"Vương gia, căn cứ vào tin tình báo, có thể thấy đã có sự thay đổi trong vương triều Đại Viêm, nghĩ rằng không lâu nữa sẽ cử đại quân vương bài tiến vào vương triều. Đến lúc đó, Hắc Liên giáo và Man tộc cũng có khả năng phối hợp hành động, áp sát ba hướng, áp lực của vương triều sẽ tăng lên rất nhiều."
Lúc này, một gã văn sĩ trung niên bên dưới Tuyết Minh Khê đứng lên, sau khi hơi cúi đầu hàng lễ, thì mang theo nụ cười nhẹ nhàng, thẳng thắn lên tiếng.
"Đến lúc đó, Bắc thân vương phủ ta chỉ cần cố thủ ở phủ Thượng Đông, ngồi yên xem sói và hổ đánh nhau, có thể ngư ông đắc lợi mà giành được lợi ích!"
Vẻ mặt của hắn không thay đổi, ánh mắt lóe lên, nhìn thẳng vào Dương Hoành, nhẹ cười nói.
"Ý của tiên sinh, trái lại không mưu mà hợp với bổn vương, nhưng không rõ chư vị, còn có thượng sách gì không?"
Dương Hoành gật đầu, rất hài lòng.
"Vương gia, Minh Khê có ý kiến khác."
Nhưng vào lúc này, Tuyết Minh Khê đứng lên, dáng người nàng hoàn mỹ, dung nhan xinh đẹp, biểu cảm lại nghiêm túc, nghiêm nghị nói.
"Ồ? Minh Khê thấy thế nào?"
Dương Hoành cười nhẹ, vẻ mặt như cũ, không ai nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì.
Mọi người cũng tò mò nhìn nữ tử duy nhất có mặt ở nơi này, từ trước đến nay trí tuệ và năng lực của Tuyết Minh Khê luôn mang đến cho bọn họ cảm giác sâu không lường được!
"Vương gia, Minh Khê cho rằng, việc Bắc thân vương phủ nên làm là cử quân đội giúp đỡ Vương triều Đại Vũ một chút!"
Tuyết Minh Khê đứng thẳng người, tràn đầy khí phách hào hùng, hai mắt sáng ngời, liếc nhìn mọi người, cuối cùng nàng chắp tay nhìn thẳng về phía Dương Hoành.
"Xin lắng tai nghe."
Ánh sáng trong mắt Dương Hoành lóe lên, hắn ngồi thẳng người, nghiêm túc nói.
Trong những năm qua, Tuyết Minh Khê dùng trí tuệ và tài năng phi thường của mình đã cống hiến rất nhiều tâm huyết cho sự phát triển thế lực của Bắc thân vương phủ, có thể nói Tuyết Minh Khê là mưu chủ quan trọng nhất dưới trướng hắn!
Kỳ Lân Các cũng đang hoạt động bình thường dưới sự chỉ đạo của Tuyết Minh Khê, đã mời chào và bồi dưỡng rất nhiều nhân tài cho Bắc thân vương phủ.
Sự coi trọng hắn dành cho Tuyết Minh Khê cao hơn bất kỳ văn sĩ nào ở đây!
Beta: Ngọc Lym
"Chư vị, nói rõ mất lòng trước được lòng sau, một khi đã bước chân vào Bắc Xuyên quân, nhất định phải phải hành động theo quân lệnh, kẻ nào dám bằng mặt không bằng lòng, chắc chắn chém không tha!"
Đôi mắt hổ của Hoa Hùng liếc xung quanh, thân hình cao lớn mạnh mẽ mang theo uy thế rất mạnh, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, mang đến cho nhóm người bên dưới áp lực cực lớn.
"Vâng, Hoa tướng quân!"
Mọi người cung kính chắp tay, không dám giở trò tí nào.
Bọn họ đã từng nghe nói, thậm chí có người còn tận mắt chứng kiến, vị tướng quân Hoa Hùng này đã đánh chết trưởng lão cảnh giới Tông Sư của Độc Tàm môn như thế nào, lại đối đầu với những kẻ mạnh đáng sợ của Huyền Ma Tông ra sao, mà còn không rơi vào thế bất lợi!
Có thể được cử đến đây, bọn họ đều là người thông minh, đương nhiên biết rằng sau khi vào Bắc Xuyên quân thì không thể hành động bừa bãi. Nếu không, thì không những mang đến tai họa cho bản thân mà còn mang tai họa đến cho thành trì của mình!
Thực lực của thành Vĩnh An hiện tại, các thành ở phủ Bắc Xuyên, ai mà không kính sợ?
Đó là sức mạnh đủ để nghiền nát bọn họ một cách dễ dàng!
Hoa Hùng gật đầu, rất hài lòng với thái độ của mọi người, sau đó hắn đứng dậy, thẳng lưng, sải bước ra khỏi doanh trướng: "Tập hợp binh lính của các ngươi lại!"
Mọi người vội vàng nhận lệnh, từng người đi xuống tập hợp binh sĩ.
...
Ở hướng đông bắc Vương triều Đại Vũ có một dãy núi bất tận, dãy núi trải dài mấy vạn dặm, theo truyền thuyết vẫn luôn hướng về bắc, vượt qua cả vương triều Đại Viêm, mà vẫn không nhìn thấy điểm tận cùng của dãy núi này, nên từ xa xưa nó đã được người dân vùng này gọi là Vô Tẫn Sơn Mạch.
Mặt còn lại của dãy núi, đến cùng có thứ gì thì không ai biết, dù là trùm sò cấp Đại Tông Sư cũng không dám thử vượt qua Vô Tẫn Sơn Mạch, đó là vực thẳm của cái chết.
Căn cứ theo ghi chép, từ Vương triều Đại Vũ đi vào bên trong Vô Tẫn Sơn Mạch một trăm dặm, nơi đó là rừng Vạn Độc, trải dài dài mấy nghìn dặm, bên trong mảnh rừng này không có sự sống, không có sinh vật sống nào tồn tại.
Khí độc của nơi đó đến cả Đại Tông Sư cũng không thể chịu đựng được, chỉ trong vòng ba phút sẽ bị độc chết bỏ mình.
So sánh với cái gọi là độc công của Độc Tàm môn, thì chẳng khác gì đốm sáng nhỏ nhoi của đom đóm so với mặt trời, bé nhỏ không đáng kể.
Nếu đi xuyên qua rừng Vạn Độc thì sẽ đến hồ Huyết Trì, hồ này quanh năm sủi bọt máu như nước nóng đang sôi, không khí và sương mù màu máu bao phủ mặt hồ, diện tích không nhỏ hơn so với rừng Vạn Độc.
Trong hồ có cá, chúng hung hăng dữ tợn, ăn kim loại nhai sắt thép, cơ thể cứng rắn, đến cả Đại Tông Sư cũng khó mà phá được, nhưng trong hồ lại có vô số vô tận khiến người ta kinh dị sợ hãi.
Hồ này chim không bay được, lông vũ cũng nặng, ngoài loài cá này thì không có vật gì tồn tại được.
Phía sau thì mông lung, cả trong sách cổ cũng không có ghi chép nào, có lẽ có người từng đi qua, cũng có lẽ chẳng có ai.
Đối với võ giả của Vương triều Đại Vũ mà nói, Vô Tẫn Sơn Mạch là cấm địa, đó là nơi đoạn tuyệt sự sống!
Không có kẻ nào có gan đi vào!
Bên trong Vương triều Đại Vũ, có hai nơi tiếp giáp với Vô Tẫn Sơn Mạch, một là phủ Thượng Đông, hai là phủ Duyên Lâm.
Bên trong phủ Thượng Đông, có một tòa thành hùng vĩ không thua gì thành Tây Ninh, cổ xưa tăng thương khiến cho người ta kính sợ.
Bên trong thành nghiêng về phía sườn bắc, có một dinh thự to lớn xa hoa rộng rãi hơn cả phủ thành chủ, diện tích mấy trăm mẫu. Đại viện nhà cao cửa rộng, cung điện thành đống, miên man thành hàng, nguy nga đồ sộ khiến người nhìn phải trợn mắt há hốc mồm.
Đó là Bắc thân vương phủ, người nắm giữ một phương, thế lực đủ mạnh để xếp vào hàng đứng đầu thiên hạ!
Bên trong chính giữa đại điện, lúc này một đám người đang an vị, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt đầy nghiêm túc, bên trái là võ tướng, bên phải là văn sĩ.
Xếp đầu hàng văn sĩ lại là một một thiếu nữ trẻ, gương mặt xinh đẹp mỉm cười, dung nhan tuyệt mỹ.
Nhưng bất kể là quan văn hay quan võ có mặt ở đây lại không ai có gan coi thường nữ tử này, không chỉ bởi vì nàng đại diện cho Tuyết gia, một trong những thế gia đỉnh cấp trong thiên hạ, mà còn bởi vì năng lực xuất chúng kia của nàng!
Ở nơi này có khoảng một phần tư quan văn và quan võ, đều bởi vì nàng, cuối cùng đã lựa chọn tiến vào Bắc thân vương phủ, được xếp hạng ở đây!
Loại năng lực chiêu hiền nạp sĩ này, tất cả mọi người đang có mặt, đều tự nhận không bằng.
Lúc này, một nam tử trung niên sải chân bước đến, khuôn mặt uy nghiêm cùng với đôi mắt sáng ngời, khắp người toát ra một loại khí thế vô cùng hùng hồn, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, anh tư khiếp người.
Hắn bình tĩnh ngồi lên vị trí cao nhất, nhìn chung quanh, đột nhiên cười khẽ nói: "Chư vị, tình thế hiện nay chắc chắn mọi người cũng đã rõ, có thể dâng thượng sách nào cho bổn vương không?"
Nụ cười này của hắn, khiến cả sảnh như nở hoa, bầu không khí vì đó mà đột nhiên trở nên thoải mái, không còn nghiêm túc nữa.
Sắc mặt của các tướng lĩnh không hề thay đổi, ngồi yên tại chỗ, mưu lược từ trước đến nay không phải là sở trường của bọn họ, bọn họ cũng lười phí sức.
"Khởi bẩm vương gia, tại hạ có một kế, có thể đánh bại binh lính Đại Viêm ở quận Lâm Đài!"
Lúc này, vị trí dưới cùng, một nam tử đứng lên, vóc dáng gầy yếu, đầu trâu mặt ngựa không giống là người tốt.
"Đánh bại binh lính của Đại Viêm?"
Bắc thân vương Dương Hoành giống như cười mà không phải cười, liếc mắt nhìn nam tử này, trong lòng hắn vẫn còn một chút ấn tượng, trên đường đến Vương thành năm trước thu nhận một lương tài.
Nhưng bây giờ xẻma lương tài cái gì? Ró rằng là loại người ăn uống miễn phí!
"Kéo ra ngoài, mạnh tay đánh năm mươi đại bản, đuổi ra khỏi vương phủ!"
Dương Hoành hờ hững quát nhẹ, lông mày cũng chưa động, không liếc nhìn kẻ này thêm lần nào nữa.
"Vương gia, ta...!"
Kẻ này kinh ngạc, lập tức hoảng sợ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hắn vẫn còn đang ảo tưởng sau khi chiếm được sự chú ý của Bắc thân vương, nhất định sẽ về quê diễu võ dương oai một trận!
Nhưng không ngờ rằng, tai họa từ trên trời rơi xuống, khiến đầu óc hắn trở nên ngu đần.
Rất nhanh đã có thị vệ đi lên kéo hắn đi, mặc cho hắn la hét thế nào cũng không có ai biện hộ cho hắn.
"Chư vị, thoải mái nói đi."
Ánh mắt Dương Hoành lạnh nhạt, chậm rãi nói.
"Vương gia, căn cứ vào tin tình báo, có thể thấy đã có sự thay đổi trong vương triều Đại Viêm, nghĩ rằng không lâu nữa sẽ cử đại quân vương bài tiến vào vương triều. Đến lúc đó, Hắc Liên giáo và Man tộc cũng có khả năng phối hợp hành động, áp sát ba hướng, áp lực của vương triều sẽ tăng lên rất nhiều."
Lúc này, một gã văn sĩ trung niên bên dưới Tuyết Minh Khê đứng lên, sau khi hơi cúi đầu hàng lễ, thì mang theo nụ cười nhẹ nhàng, thẳng thắn lên tiếng.
"Đến lúc đó, Bắc thân vương phủ ta chỉ cần cố thủ ở phủ Thượng Đông, ngồi yên xem sói và hổ đánh nhau, có thể ngư ông đắc lợi mà giành được lợi ích!"
Vẻ mặt của hắn không thay đổi, ánh mắt lóe lên, nhìn thẳng vào Dương Hoành, nhẹ cười nói.
"Ý của tiên sinh, trái lại không mưu mà hợp với bổn vương, nhưng không rõ chư vị, còn có thượng sách gì không?"
Dương Hoành gật đầu, rất hài lòng.
"Vương gia, Minh Khê có ý kiến khác."
Nhưng vào lúc này, Tuyết Minh Khê đứng lên, dáng người nàng hoàn mỹ, dung nhan xinh đẹp, biểu cảm lại nghiêm túc, nghiêm nghị nói.
"Ồ? Minh Khê thấy thế nào?"
Dương Hoành cười nhẹ, vẻ mặt như cũ, không ai nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì.
Mọi người cũng tò mò nhìn nữ tử duy nhất có mặt ở nơi này, từ trước đến nay trí tuệ và năng lực của Tuyết Minh Khê luôn mang đến cho bọn họ cảm giác sâu không lường được!
"Vương gia, Minh Khê cho rằng, việc Bắc thân vương phủ nên làm là cử quân đội giúp đỡ Vương triều Đại Vũ một chút!"
Tuyết Minh Khê đứng thẳng người, tràn đầy khí phách hào hùng, hai mắt sáng ngời, liếc nhìn mọi người, cuối cùng nàng chắp tay nhìn thẳng về phía Dương Hoành.
"Xin lắng tai nghe."
Ánh sáng trong mắt Dương Hoành lóe lên, hắn ngồi thẳng người, nghiêm túc nói.
Trong những năm qua, Tuyết Minh Khê dùng trí tuệ và tài năng phi thường của mình đã cống hiến rất nhiều tâm huyết cho sự phát triển thế lực của Bắc thân vương phủ, có thể nói Tuyết Minh Khê là mưu chủ quan trọng nhất dưới trướng hắn!
Kỳ Lân Các cũng đang hoạt động bình thường dưới sự chỉ đạo của Tuyết Minh Khê, đã mời chào và bồi dưỡng rất nhiều nhân tài cho Bắc thân vương phủ.
Sự coi trọng hắn dành cho Tuyết Minh Khê cao hơn bất kỳ văn sĩ nào ở đây!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook