Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng
Chương 42: Liệt Hỏa Đốt Núi

Editor: Thuỷ Mie

Beta: Ngọc Lym

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hắn gọi người dẫn đường tới, người này là thợ săn của thôn xóm gần đây, thuộc về thành Dương Duyên. Người này dựa vào việc săn hung thú để sống, nhưng từ khi Đại Viêm xâm lấn tới nay, nhà cửa của bọn họ đã bị huỷ chỉ còn lại một số bá tánh trốn trong rừng, toàn bộ dựa vào những người thợ săn tráng niên bảo vệ.

Nhưng ai cũng không biết còn phải sống cuộc sống như thế bao lâu nữa, vạn nhất gặp phải hung thú cường đại, kết quả chỉ có thể là chết hết.

Bởi vậy, sau khi gặp được đại quân của Hàn Cầm Hổ bèn xung phong nhận việc làm người dẫn đường, bọn họ làm vậy chính là muốn đuổi quân đội Đại Viêm ra khỏi biên giới!

Để cuộc sống sau này có thể quay về quê cũ!

“Gần thành Dương Duyên có nơi nào có địa hình lợi cho việc phục kích không?”

Hàn Cầm Hổ hỏi thẳng mà không có bất cứ ý giấu giếm nào, những người này vẫn luôn đi theo hành động của Kiêu Dũng Doanh nên không phải lo lắng tin tức sẽ bị tiết lộ ra bên ngoài.

“Đại nhân, đi về phía Bắc hai mươi dặm có một chỗ khe Lang Yêu, rộng khoảng bốn, năm trượng, dài hơn ba dặm, quanh co khúc khuỷu, cây cối hai sườn núi bên cạnh tươi tốt, cực kỳ có lợi cho ẩn nấp.”

Sau khi vài ngươi thợ săn thoáng suy nghĩ nghiên cứu thảo luận xong, một nam tử trung niên bước lên một bước, cung kính bẩm báo.

“Khe Lang Yêu?”

Hàn Cầm Hổ khẽ gật đầu như suy nghĩ gì đó, hắn vung tay lên, đại quân lập tức xuất phát đi về phía Bắc.

Một canh giờ sau, Hàn Cầm Hổ đứng trên đỉnh một ngọn núi nhìn khe núi như bị người khổng lồ dùng rìu chém làm hai kia, hài lòng gật đầu.

Kẻ địch thế lớn, hắn không muốn trực tiếp cứng đối cứng, đến lúc đó cho dù thắng, cũng là thắng thảm.

Lần này hắn tới không phải để công thành đoạt đất, cho dù có chiếm lĩnh thì nơi này cũng cách phủ Bắc Xuyên quá xa, khó có thể để ý tới.

Hắn tới đây chỉ vì chém giết!

“Châm lửa!”

Hàn Cầm Hổ lạnh nhạt hạ lệnh, dáng người cao lớn, sừng sững như núi, trong mắt dần dần có sát khí hiện lên.

Không bao lâu sau, một đỉnh núi nơi xa đột nhiên bốc lên một ngọn lửa lớn hừng hực, rắn lửa phun ra nuốt vào, thiêu đốt cả bầu trời, từng ngọn lửa bốc lên bay lên bầu trời, khói đặc cuồn cuộn bay lên trời, trong vòng trăm dặm ai cũng nhìn thấy!

Vạn thú nhanh chóng chạy trốn, chạy thục mạng, tiếng gào của thú và tiếng hót của chim mang theo khủng hoảng vô tận liên tục vang lên.

Đối với bọn chúng thì đây là một thảm họa!

Hàn Cầm Hổ lẳng lặng đứng nhìn, Kiêu Dũng Doanh sau lưng sớm đã không thấy tung tích, chỉ có từng cơn gió nóng đánh úp lại, làm lòng người trở nên bực bội.



“Tướng quân, mau nhìn!”



Trên tường thành thành Dương Duyên, sắc mặt tướng thủ thành nghiêm túc, ánh mắt quét xung quanh đột nhiên nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của cận vệ phía sau, hơi nhíu mày, lập tức ngẩng đầu lên.

Chỉ liếc nhìn một cái đã làm cho vẻ mặt của hắn thay đổi, nơi đó khói đen bốc lên cuồn cuộn, bao trùm cả một vùng trời nhỏ, rõ ràng là có lửa lớn ngập trời ở trong rừng!

Hắn biến sắc, sau đó trực tiếp xoay người nhanh chóng chạy về phía phủ thành chủ, chuyện một ngọn núi lớn đột nhiên bị cháy to như vậy không phải là chuyện nhỏ, cần phải bẩm bảo với chủ tướng.

Trên chiến trường, chỉ cần chút sơ hở thôi cũng đều có khả năng dẫn tới binh bại sắp thành!

Rấ t nhanh, Diêu Tuyết Phong chủ tướng của sáu vạn đại quân, tướng quân chính tam phẩm của Vương triều Đại Viêm nhanh chóng bước lên tường thành, hắn nhìn ngọn lửa hừng hực phía xa, khẽ nhíu mày lại.

Sáu nam tử mặc trang phục tướng quân ở sau lưng lại đi theo với vẻ mặt không sao cả, tuỳ ý nhìn về phương xa.

Một ngọn núi lớn đột nhiên cháy mà thôi, có gì lớn đâu?

Sáu người bọn họ nhìn nhau, cảm thấy tướng quân đã để ý mấy chuyện nhỏ này quá rồi.

Nếu là bọn họ thì chắc chắn không thèm quan tâm, nên làm gì thì tiếp tục làm chuyện đó.

“Tống Lương Công, ngươi tự mình tới đó kiểm tra, có tình huống gì nhất định phải gửi tín hiệu kịp thời!”

Diêu Tuyết Phong là người cực kỳ cẩn thận, bao năm qua hắn từng bước từng bước tu luyện đến Tông Sư Thất Trọng. Mà những binh sĩ cùng một doanh với hắn khi vừa mới bắt đầu vào quân đều đã chôn xương từ lâu, cho đến bây giờ, chỉ còn lại mình hắn!

Chính là dựa vào phần cẩn thận này!

“Vâng, tướng quân.”

Trong sáu người có một người bước ra, trên người mặc khôi giáp, tư thế oai hùng bất phàm, tay cầm một thanh trường thương sắc bén.

Tống Lương Công thả người nhảy thẳng xuống dưới thành, tu vi của hắn là Tông Sư Tam Trọng, với hắn mà nói thì chút độ cao này cũng giống như đi trên đất bằng.

Hắn nhanh chóng hoá thành một tàn ảnh biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Cự ly ngắn chớp nhoáng, tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả tốc độ của thú cưỡi!

Tướng lĩnh cấp Tông Sư của Vương triều Đại Viêm, thậm chí là cả Vương triều Đại Vũ đều cưỡi Thừa Hung Lân Mã. Đây là một loại thú cưỡi cực kỳ trân quý với sức bật vô cùng mạnh mẽ, có thể vật lộn chính diện với hung thú cấp hai và cấp ba mà không rơi vào thế yếu!

Có thể thừa nhận được sức đàn hồi cường đại do cường giả Tông Sư tạo ra, cực kỳ quý hiếm, toàn bộ vương triều cũng không có bao nhiêu.

Là đồng bọn vô cùng quan trọng của tướng lĩnh cảnh giới Tông Sư!

Loại thú cưỡi tốt đẹp này thậm chí còn có thể làm tăng thêm thực lực của cường giả Tông Sư.

Tống Lương Công đi tới trước khe Lang Yêu, ánh mắt nhìn hai bên, sự sắc bén bắn ra bốn phía nhưng thân hình không dừng lại chút nào, hắn nhanh chóng chạy đi, nhưng lại không vào khe núi mà lại nhảy vào trong rừng!

Lần này hắn tới là để điều tra tin tức nên tất nhiên sẽ không đi đường lớn, xuyên qua từ trong rừng mới phù hợp nhất, cũng bí mật nhất.

Cách đó không xa, hắn đã có thể nhìn rõ ngọn lửa cháy ngập trời đang hừng hực thiêu đốt.



Từng làn từng làn sóng nhiệt bay tới làm đôi mắt hắn hơi híp lại, ở thành Dương Duyên còn không cảm thấy gì, nhưng khi tới nơi đây, hắn nhìn cả một ngọn núi bị rắn lửa phun ra nuốt vào, lửa cháy đốt cả trời, loại cảnh tượng này thật sự làm hắn có chút chấn động.

Bỗng nhiên, một vệt ánh đao cực kỳ đột ngột đánh úp lại từ phía bên trái.

Đao quang sắc bén lập loè huyết mang, mang theo sát khí ngập trời, giống như một con rồng dài đang há miệng rít gào chém thẳng xuống.

Hả?

Tống Lương Công biến sắc, lập tức dừng bước, trường thương trong tay xoay chuyển rồi đột nhiên đâm tới như giao long ra khỏi vực sâu, sóng nước ngập trời!

Ầm!

Giống như một thanh thiên đao lộng lẫy loá mắt nện xuống, trường thương trong tay Tống Lương Công lập tức uốn lượn đến mức tận cùng, khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, giận dữ hét lên một tiếng, hai chân đạp đất, hay tay nắm chặt, toàn lực cầm thương!

Nhưng toàn bộ cơ thể đều đang không ngừng lùi về phía sau dọc theo đường núi rừng, trên mặt đất hiện lên một vết dài cực kỳ rõ ràng.

Từng cây thụ già ở bên cạnh đều nổ tung, vụn gỗ bay khắp nơi!

Vẻ mặt Hàn Cầm Hổ lạnh lẽo nhanh chóng đuổi theo, U Minh ma khí trên người xông lên tận trời, sát khí sôi trào, trường đao trong tay như một ngọn ma sơn tản ra huyết hắc quang mang loá mắt, lập tức chém xuống!

Ầm ầm!

Miệng mũi Tống Lương Công đều đang chảy máu, hắn hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn ánh đao thông thiên triệt địa, đao quang óng ánh như ma sơn chém xuống, trong lòng tuyệt vọng.

Hắn chỉ là tu vi Tông Sư Tam Trọng đối mặt với thực lực mạnh mẽ, uy thế ngập trời của Hàn Cầm Hổ lại hoàn toàn không có cách nào chống cự, chỉ một chiêu, đã bị thương nặng!

Nhìn đao thứ hai đánh úp lại, hắn không cam lòng gào thét, khoé mắt như nứt ra, trường thương lập lòe tia sáng chói mắt dùng sức đâm tới!

Sợi tóc tung bay, chân nguyên cả người bùng nổ, sóng khí bay tận trời, bụi mù bay khắp nơi, đây là một thương mang theo hy vọng!

Đây là thương mà cả đời hắn phát huy một cách cường đại nhất!

Nhưng tiếc rằng, người hắn đụng tới chính là Hàn Cầm Hổ!

Keng!

Hàn Cầm Hổ lẳng lặng đứng ở sau lưng Tống Lương Công, trường đao trong tay đang nhỏ từng giọt máu tươi xuống, vẻ mặt hắn không hề gợn sóng, vẫn lạnh lẽo như vậy.

Đằng sau hắn, Tống Lương Công đứng đưa lưng về phía hắn, cơ thể lay động, giữa cổ có máu tươi đang chảy xuống, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, hắn từng nghĩ có lẽ hắn rằng sẽ chết vào một buổi sáng như vậy!

Đại chiến còn chưa bước tới thời khắc gay cấn, mà hắn đã ngã xuống ở thành Dương Duyên!

Cơ thể mềm nhũn, máu chảy ròng ròng.

“Soát người, dọn dẹp chiến trường, trên người hắn hẳn là sẽ có tín hiệu, phát tín hiệu cầu cứu ra!”

Là một Tông Sư, một tướng lĩnh của quân đội Đại Viêm, một nhân vật quan trọng, chắc chắn trên người sẽ chuẩn bị vật để cầu viện!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương