Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng
Chương 40: Kẻ Phản Giáo – Lãnh Diệc

Editor: Chi Chi

Beta: Ngọc Lym

Rầm rầm rầm rầm!

Kiếm quang đen nhánh chói lọi trong không trung, vô cùng mạnh mẽ, từng luồng từng luồng kiếm quang bị phá diệt, mặc dù có vô số tia lửa thuần trắng nhỏ đang bốc cháy hừng hực bám lên trên đó, nhưng uy thế của nó không hề bị giảm sút, vẫn tung hoành khắp trời!

Nhưng đột nhiên, vạn kiếm bay đến, mênh mông cuồn cuộn giống như một bức màn ánh sáng trắng trực tiếp rơi xuống!

Sắc mặt Lăng Bình chợt thay đổi, nổi giận gầm lên một tiếng, trường kiếm chém ra!

Mặc dù hắn có thực lực mạnh mẽ thì cũng không thể cản phá được ngàn vạn kiếm quang có uy lực cực lớn này!

Mà đại trận thuần trắng ở xung quanh lại đột nhiên biến ảo, một con sông lớn lơ lửng giữa trời, nhìn không thấy đầu cuối, giống như vô biên vô tận, khiến cho người ta chấn động!

Trường hà khẽ cuộn lên, sóng lớn mãnh liệt trào ra, ánh lửa màu trắng giống như một tầng băng vải, lặng yên không một tiếng động bốc cháy ở mặt ngoài sông lớn, một luồng tịnh hóa tâm ý cuồn cuộn tỏa ra bốn phía, khiến cho người ta kinh sợ hãi hùng.

Trường hà màu trắng khẽ lấp lóe, lập tức đánh về phía kiếm quang đen nhánh dường như có thể trảm thiên diệt địa kia!

Giống như trời đất đảo ngược, một bên là trường hà rơi xuống, tịnh hóa đất trời, ánh trắng lóa mắt, một bên là những luồng ma quang, đen nhánh chói lọi, khí thế ngập trời!

Mà mặt khác, vạn kiếm đánh tới, sắc bén vô cùng, Lăng Bình nhảy lên, sắc mặt dữ tợn, kiếm quang khuấy động đất trời!

Ầm!

Hai tiếng nổ vang lên liên tiếp, trường hà vỡ nát, kiếm quang đen nhánh tiêu tán, vạn kiếm uể oải, Lăng Bình bắn ra!

Trong mắt đám người Trần Cung, đại trận đột nhiên vỡ vụn, sáu người trong trận, Lăng Bình hộc máu bay xuống, năm người còn lại cũng không thể tránh né, vết thương chằng chịt, cực kỳ thảm hại.

Nếu như không phải Lăng Bình cản ở phía trước, chắc chắn năm tên Tông Sư cấp thấp kia không có cách nào may mắn thoát được!

“Thủ đoạn được lắm!”

Lăng Bình đứng dậy, lau đi vết máu bên khóe miệng, sắc mặt cực kỳ khó coi, âm u dị thường, ánh mắt nhìn Trần Cung khát máu điên cuồng, trong lòng tràn ngập sát ý vô cùng vô tận!

Trần Cung nhíu mày, hắn không ngờ người này lại mạnh như vậy, bản đơn giản hóa của đại trận Trường Hà Chính Khí cũng không thể vây chết người này, xem ra người này đã sắp tiến vào Tông Sư bát trọng rồi.

Lúc này sắc mặt hắn cũng hơi tái nhợt, liên tục thi triển mấy thuật pháp uy lực lớn, trên thực tế tu vi của hắn mới chỉ đến Thần Phủ ngũ trọng, chân nguyên trong người đã không còn lại là bao.

Trên thực tế, dựa vào thực lực của hắn, phối hợp với bản chính ‘Cương Chính Thần Lục’ trong tay, tối đa cũng chỉ có thể phát huy ra sức chiến lực tương đương Tông Sư lục trọng đỉnh phong, hôm nay có thể chiến đấu đến bực này, đa phần bởi vì chính khí cuồn cuộn mà hắn tu hành có thể khắc chế công pháp của Hắc Liên Giáo.



“Hàn tướng quân, sau này nhờ cả vào ngươi.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Hàn Cầm Hổ, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mang phong thái ung dung thản nhiên.

“Tiên sinh yên tâm!”

Hàn Cầm Hổ gật đầu, trong mắt hừng hực chiến ý, đại đạo trong tay vận sức chờ phát động, khí thế hai trăm tên duệ tốt Đại Tùy ngút trời nối thành một vùng, sát khí tràn ngập, bao phủ tất cả.

Nhưng ngay khi Hàn Cầm Hổ muốn ra tay, đột nhiên xảy ra dị biến!

Trong năm bóng người mới đứng ở sau lưng Lăng Bình, một nam tử anh tuấn nhất bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt kiên nghị, vũ khí trong tay hóa thành những sợi tơ óng ánh quấn lấy nhau, lập tức trói gọn Lăng Bình!

Tay phải khẽ lật, thanh trường kiếm đeo bên hông được rút ra khỏi vỏ, hóa thành một tia chớp màu đen, chợt lóe rồi lập tức biến mất.

“Ngươi…”

Cơ thể Lăng Bình cứng đờ, không thể tin nổi xoay người, cánh tay run run rẩy rẩy chỉ về phía nam tử, muốn nói điều gì đó, nhưng máu tươi trong miệng lại không thể cầm được, liên tục nhỏ xuống.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Bốn kiếm quang hệt như cầu vồng vắt ngang trời, lần nữa lóe lên, để lại tàn ảnh trên không trung, thật lâu không biến mất, mà bốn tên Tông Sư cấp thấp của Hắc Liên Giáo bên cạnh hắn đang ngơ ngác đứng đó, máu tươi trên cổ bắn ra!

Nam tử thu kiếm, ánh mắt vẫn kiên nghị, nhìn thẳng vào Lăng Bình: “Hắc Liên Giáo hung tàn độc ác, Lãnh Diệc ta không cách nào ngoảnh mặt làm ngơ!”

Câu nói này, mạnh mẽ khí phách, tràn đầy kiên định.

Trong mắt Lăng Bình lóe lên vẻ sáng tỏ, trong miệng đứt quãng nói: “Kẻ… kẻ phản giáo, không… không có… kết cục tốt…”

Vừa dứt lời, hơi thở đứt đoạn, ngã xuống đất bỏ mình.

Đệ nhất Tông Sư cao giai

Bỏ mình ở thành Vĩnh An.

Trong mắt Trần Cung chợt lóe tinh quang, nhìn nam tử kia, cảnh tượng này khiến hắn cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, xem ra Hàn tướng quân không có cơ hội ra tay rồi.

“Ngươi là người phương nào?”

Hàn Cầm Hổ nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm người này, trong lòng hơi buồn bực, chiến ý như lửa lập tức vụt tắt quá nửa, hệt như đấm một quyền vào trong bông vải, không mất sức lực.

Hắn có thể nhìn ra, mặc dù thực lực người này mạnh hơn bốn tên Tông Sư cấp thấp, cũng chỉ là Tông Sư trung giai, còn xa mới đến được cao giai, đánh úp bất ngờ mới có thể một kích thành công, chém giết tên Tông Sư cao giai kia, nhưng thực lực thế này cũng không khiến Hàn Cầm Hổ bây giờ đặt ở trong mắt.

“Tại hạ Lãnh Diệc, xin gặp Lý thành chủ.”



Nam tử ôm quyền, tóc đen rủ xuống, khuôn mặt tuấn lãng kiên nghị quả cảm, thật sự không giống người của Hắc Liên Giáo.

Lý Bắc Thần từ bên trong sảnh chính đi ra, sắc mặt bình tĩnh, từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn quan sát trận chiến này.

Quả thật người này đột nhiên làm phản khiến hắn rất kinh ngạc.

“Lãnh Diệc? Không biết tìm ta có chuyện gì?”

Cười nhạt một tiếng, hắn đứng ở bên cạnh Trần Cung, hơi tò mò nhìn Lãnh Diệc cách đó không xa.

Hả?

Đột nhiên, Lãnh Diệc khẽ nhíu mày rất khó có thể nhận ra, ánh mắt dùng tốc độ cực nhanh nhìn một lượt xung quanh, nhưng lại không phát hiện chút gì.

Hắn cảm giác thấy trong hư không có một cỗ sát ý nhàn nhạt vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, dường như chỉ cần hắn có chút hành động khác thường thì sẽ nghênh đón một kích tất sát!

Nhưng cẩn thận kiểm tra thì lại giống như ảo giác, xung quanh cũng không có cái gì!

“Lý thành chủ, bây giờ phủ Bắc Xuyên đã rơi vào trong tay ngươi, ta có một chuyện lớn động trời muốn bẩm báo.”

Lãnh Diệc nhìn Lý Bắc Thần, hai mắt không hề sợ hãi chút nào, hắn biết, chắc hẳn cường giả như ẩn như hiện không thể tra ra là vị thích khách trong tình báo kia!

Nếu đã quyết định phản bội Hắc Liên Giáo, còn tự mình ra tay đánh lén giết chết Lăng Bình, cho dù hôm nay có thể an toàn rời khỏi thành Vĩnh An, ngày sau có thể thoát khỏi đuổi giết của Hắc Liên Giáo hay không, hắn cũng không thể nắm chắc.

“Một chuyện lớn động trời? Nói.”

Ánh mắt Lý Bắc Thần kinh ngạc, hắn cũng muốn nghe thử một chút xem chuyện lớn động trời này là gì?

Vì sao người này lại quyết đoán giúp hắn giết một tên Tông Sư cao giai như vậy!

Phải biết, cho dù Hắc Liên Giáo lớn mạnh có không ít cường giả Tông Sư, nhưng Tông Sư cao giai vẫn luôn đứng ở tầng chót vót, là nhân vật hiếm như lá mùa thu, bây giờ một tên đã vẫn lạc, tổn thất không nhỏ.

“Chắc hẳn thành chủ đã có được tấm bản đồ kia, nói vậy cũng đã thoáng biết tình huống của Phong Ma chi địa, nhưng tình hình thực tế còn nguy hiểm hơn trong tin đồn rất nhiều!”

Sắc mặt Lãnh Diệc cực kỳ nghiêm túc, hai mắt mang theo lo lắng, hắn cũng là không lâu trước đây bất ngờ biết được chuyện bí ẩn này, khiến hắn vô cùng chấn động, đến mức làm việc nghĩa không chùn bước, phản giáo rời đi!

Mặc dù hắn không cho rằng mình là người tốt lành gì, nhưng ít nhất trong lòng cũng có giới hạn cuối cùng, lương tri vẫn còn đó, tác phong đẫm máu trong quá khứ của Hắc Liên Giáo khiến hắn vô cùng bất mãn, mà chuyện bí ẩn này xuất hiện trực tiếp khiến cho hắn lựa chọn con đường gần như sẽ phải chết này!

Ba năm trước, hắn cùng đường bí lối, gia nhập Hắc Liên Giáo, nhưng tất cả những gì hắn nghe thấy lại khiến hắn khó mà tiếp thu, bây giờ ba năm trôi qua, phản giáo rời đi, mặc dù nếu như bị bắt lại, hắn sẽ phải chịu mọi hình phạt, sống không bằng chết.

Nhưng hắn không hối hận!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương