Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng
Chương 36: Thế Lực Tăng Vọt

Editor: Gió Lạnh

Beta: Ngọc Lym

Phủ Tế Bắc quận Vĩnh Hưng, nằm ở phía nam quận Lâm Thai, phía đông quận Thượng An.

Trong quận có một nơi vô cùng nổi danh, quanh năm khí độc màu xanh bao phủ, sương khói mịt mờ, trong đó đầm lầy dày đặc, khắp nơi đều là độc vật sinh tồn.

Ở nơi trung tâm nhất, có một gò đất, hình dáng như một con tằm nằm, đất đai hiện ra màu xanh biếc, rõ ràng chứa kịch độc.

Nơi này chính là nơi ở của Độc Tàm Môn.

"Khẩn cầu sư tổ rời núi, tàn sát Lý gia thành Vĩnh An, chấn nhiếp quần hùng vương triều Đại Vũ!"

Ở ngoài một gian mật thất trong ngọn núi Ngọa Tàm, lục quang tham thẳm, độc xà kêu xì xì, cóc yên tĩnh nằm, bò cạp độc đi lại, khắp nơi đều tràn ngập khói độc.

Đặng Giác được gọi là Độc Hạt Lão Ma đương nhiệm chưởng môn của Độc Tàm Môn, đang đứng ở ngoài cửa mật thất, cung kính lên tiếng.

Hắn mặc một trường bào xanh lục, khuôn mặt cực kỳ âm nhu, đôi mắt xanh ngọc, lấp lóe từng u mang, ngay cả mái tóc cũng là màu xanh lục, toàn thân trên dưới tràn ngập độc khí khiến người ta kinh hãi.

Trong lòng hắn lúc này lửa giận ngập trời, còn có sát khí vô tận, đệ đệ ruột của hắn, phó môn chủ Độc Tàm Môn, Đặng Hóa lại chết nơi thâm sơn cùng cấp phủ Bắc Xuyên kia!

Nhưng sau khi hiểu rõ, mặc dù hắn cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng không dám tùy tiện đi tìm Lý Bắc Thần báo thù, tu vi của hắn chỉ cao hơn Đặng Hóa một trọng, đạt tới Tông Sư Ngũ Trọng, cũng không nắm chắc có thể chiến thắng Tông Sư thành Vĩnh An.

Dù sao, trong tình báo mà hắn lấy được, ngay cả trưởng lão Hạ Nguyên Tông Sư Lục Trọng của Huyền Ma Tông cũng bại lui mà bỏ chạy.

Hắn tự nhận, thực lực kém hơn Hạ Nguyên rất nhiều.

Vì lẽ đó, hắn đi đến nơi này, chỉ vì khẩn cầu Tông Sư cao giai duy nhất của Độc Tàm Môn, cũng chính là sư tổ của hắn rời núi, tự tay giết chết Lý Bắc Thần!

"Đặng Giác, ngươi cũng biết bây giờ thọ nguyên của ta không còn nhiều, không che chở được Độc Tàm Môn bao nhiêu năm, nếu như xuống núi giết người, đó là chiến đấu với số mệnh, ngươi muốn lấy tiền đồ của Độc Tàm Môn đi báo thù cho đệ đệ của ngươi sao?"

Một giọng nói già nua từ bên trong phòng truyền ra, lạnh như băng, giống như không chứa chút cảm tình, nhưng bên ngoài vô số độc vật nghe thấy giọng nói này, lại đột nhiên hưng phấn lên, phun ra từng ngụm nọc độc, tràn ngập khắp nơi.

"Sư tổ! Ta. . . . . ."

Đặng Giác há miệng muốn nói, nhưng bên trong lại truyền đến tiếng quát lạnh lần thứ hai: "Không cần phải nói! Lui ra đi, không đến sinh tử tồn vong, đừng đến quấy rầy nữa!"

Một luồng độc quang xanh biếc đột nhiên từ trong thạch thất phun ra, cuốn Đặng Giác lên, ném ra xa.

Mặc dù Đặng Giác không cam lòng, nhưng cũng không dám làm chút chống cự nào, mặc cho độc quang ném hắn ra trăm trượng.

Đứng ở tại chỗ, sắc mặt Đặng Giác thay đổi, cuối cùng vẻ mặt âm u, bước nhanh rời đi.

"Lộc, ngươi đi một chuyến đến Khiếu Nguyệt Sơn, nói cho trưởng lão Khâu Tử Thạch biết, Độc Tàm Môn ta đồng ý cho biết bộ xác Thiên Độc Ma Tàm ở đâu, nhưng bắt buộc phải lấy đầu của Lý Bắc Thần phủ Bắc Xuyên đến đổi!"



Ngồi ở chủ điện môn phái, sắc mặt Đặng Giác biến ảo không ngừng, trong mắt lửa giận âm ỷ, lúc này đột nhiên hét lớn một tiếng, dọa cho Đặng Lộc đang đứng trước người hắn giật mình.

"Phụ thân! Vì thay thúc thúc báo thù, tặng những chí bảo này có đáng giá không?"

Đặng Lộc kinh ngạc, nháy mắt nóng nảy, xác của Thiên Độc Ma Tàm chính là căn cơ của Độc Tàm Môn bọn họ, vì báo thù cho một người đã chết, lại phải vô cớ tặng ra, hắn tuyệt đối không đồng ý!

"Hừ! Ngươi biết cái gì! Mặc dù Thiên Độc Ma Tàm tốt, nhưng ngươi cho rằng, loại chí bảo bậc này nếu bị Khâu Tử Thạch phát hiện, chúng ta còn có thể bảo vệ được sao? Đừng quên, Khâu Tử Thạch chính là Tông Sư cao giai đồng cấp với sư tổ, hơn nữa khí huyết còn chưa suy yếu!"

Đặng Giác lạnh lùng hừ, trong mắt sát khí lóe lên, tên phản đồ chết tiệt kia!

"Ngươi nhắc lại một yêu cầu, muốn Khâu Tử Thạch phải thu ngươi thành môn hạ, dốc lòng dạy dỗ!"

Hít sâu một hơi, nhìn đứa con trai trước mặt, Đặng Giác lại lên tiếng.

"Vâng, phụ thân!"

Mặc dù không nỡ, cũng rất không cam lòng, nhưng tất nhiên phụ thân sẽ nghĩ xa hơn so với hắn, Đặng Lộc chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

. . . . . .

Cách Bắc Xuyên Minh Hội đã qua đi hơn nửa tháng, Lý Bắc Thần lẳng lặng đứng ở trong viện, hai mắt khép hờ, trường kiếm trong tay chỉ nghiêng, toàn thân từng luồng kiếm mang nhỏ bé xoay quanh.

Giống như kiếm tiên.

Xoạt!

Giống như một dải lụa trắng ngang trời, trường kiếm trong tay Lý Bắc Thần nháy mắt biến mất, lúc xuất hiện một lần nữa, đã ở ngoài ba trượng, lấp lóe hàn quang loá mắt!

Thuấn Kiếm Thuật!

Đây là một loại kỹ xảo dùng kiếm mà Dự Nhượng đã dạy cho hắn, cũng không phải kiếm pháp, nhưng có thể làm cho tốc độ kiếm càng nhanh hơn, uy lực càng mạnh hơn, sau khi thuần thục có thể vượt qua sấm gió, có được uy lực cực kỳ mạnh!

Hơn nữa, trong Thái Huyền Kim Khuyết Thiên Đế Kinh cũng bao hàm đủ loại kiếm thuật lớn mạnh, uy lực vô song, nhưng đáng tiếc tu vi bây giờ của hắn quá thấp, chỉ có thể lực bất tòng tâm.

"Chủ công."

Lúc này, Hàn Cầm Hổ bước đến, thân thể khôi ngô, một chiến giáp màu bạc, uy vũ hùng tráng, đối mặt với Lý Bắc Thần, cung kính hành lễ.

"Tử Thông, bây giờ tình hình thành Đồng An như thế nào ?"

Lý Bắc Thần thu kiếm, khí định thần nhàn, mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía Hàn Cầm Hổ.

Từ Đồng Sơn trở về ngay lập tức, thừa dịp tin tức Minh Hội Đồng Sơn còn chưa truyền về, hắn đã không ngừng nghỉ trực tiếp lệnh cho Hàn Cầm Hổ cùng với Hoa Hùng chiếm lĩnh quận thành Đồng An, chém chết Lâm gia!

Có hai mươi bốn thành trì của toàn bộ phủ Bắc Xuyên đồng thời dâng thư, chiếc mũ mà Lâm gia cấu kết vương triều Đại Viêm khẳng định không gỡ xuống được, bây giờ



hắn tiền trảm hậu tấu, cũng không lo lắng dẫn tới vương triều thảo phạt.

Nhiều nhất chỉ là một vài công khanh triều đình ngôn ngữ công kích mà thôi, hắn không thèm để ý.

"Chủ công, thế lực lớn nhỏ trong thành Đồng An đã quét sạch, các loại sự vụ cũng đều đâu vào đấy hết rồi, bây giờ nhân số trong Kiêu Dũng Doanh trên sáu ngàn người, chiến lực dĩ nhiên không thấp."

Hàn Cầm Hổ bẩm báo.

"Ừm, gần đây tin tức các nơi truyền đến, Đại Viêm và Hắc Liên Giáo đều quá mức an ổn, ta lo lắng bọn họ muốn triển khai hoạt động lớn gì đó, sau khi ngươi trở về, nắm chặt chiêu binh các nơi ở phủ Bắc Xuyên!"

Mặc dù Lý Bắc Thần không học qua đạo mưu lược, nhưng kiếp trước thông tin phát triển, các loại thông tin cũng ít nhiều đều đã tiếp xúc,…Bản thân cũng là lính đánh thuê hàng đầu, độ mẫn cảm đối với chiến tranh cũng không thấp.

"Chủ công yên tâm, các thành phủ Bắc Xuyên bây giờ đều đã có điểm chiêu binh mà chúng ta bố trí, tất nhiên binh lính càng ngày càng tăng!"

Sắc mặt Hàn Cầm Hổ nghiêm nghị, đáy mắt lóe lên vẻ hưng phấn, chiến tranh, mới là thuộc về hắn!

Huyết chiến sa trường, là ước nguyện của hắn!

Gật đầu, Lý Bắc Thần buông một chút lo lắng trong lòng, đúng như Hàn Cầm Hổ nói, thực lực thành Vĩnh An bây giờ mỗi ngày đều đang gia tăng, hơn nữa hắn cũng không sợ chiến tranh, sự xuất hiện của Chư Thiên Luân Hồi Bàn, đã định trước, cả đời này của hắn, thi cốt dưới chân chắc chắn chồng chất như núi!

Lấy chiến dưỡng chiến, mới là con đường phát triển của hắn!

"Ửm!"

Đột nhiên, sắc mặt Lý Bắc Thần hơi đổi, trong mắt tinh mang thoáng hiện, có chút kích động, hắn đã dặn dò Chư Thiên Luân Hồi Bàn chi linh từ lâu, khi Luân Hồi Chi Lực vượt quá vạn đạo, nhất định phải nhắc nhở cho hắn.

Mà vừ rồi, giọng nói máy móc tang thương của Chư Thiên Luân Hồi Bàn chi linh lại vang lên ở trong não hắn!

Từ sau khi Hoa Hùng lãnh binh tiêu diệt hơn một ngàn binh sĩ Hắc Liên Giáo, lại trải qua công thành chiến thành Thượng Dương, cuộc chiến tiêu diệt Lâm gia ở thành Đồng An, mãi cho đến hôm nay đã qua hơn một tháng thời gian, hắn cũng không đụng đến Luân Hồi Chi Lực một chút nào.

Ba chiến tích, cộng thêm bên ngoài thu hoạch tiêu diệt đạo phỉ, đến giờ phút này, cuối cùng đã vượt qua vạn đạo!

Đây là một khoản tiền lớn.

Nếu dùng để triệu hồi binh sĩ nhất lưu, đầy đủ danh ngạch của năm trăm người, dưới trướng hắn lập tức có thể tăng thêm năm trăm tên cao thủ Thiên Nguyên!

Nhưng hắn không thể làm như vậy.

Ngàn quân dễ có được, một tướng khó cầu!

Hắn hít sâu, chậm rãi khôi phục chút tâm trạng kích động trong lòng, lại có một nhân kiệt Hoa Hạ sắp hàng lâm, vui sướng làm cho hắn khó kiềm nén được ở trong lòng!

"Chư Thiên Luân Hồi Bàn, triệu hoán!"

Hắn rất chờ mong, lần này, sẽ là vị Thiên Kiêu nào xuất thế!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương