Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng
-
31: Một Kiếm Của Dự Nhượng
Editor: Kim ÁnhBeta: Ngọc Lym“Càn rỡ!”Sau lưng Lý Bắc Thần, Hoa Hùng bước ra, thân thể hùng tráng, sát khí trong mắt nổi lên, huyết quang tăng vọt, một luồng sát khí dày đặc đẫm máu lập tức lan ra, sát quang màu đỏ trong nháy mắt che lấp tất cả!Xoát!Đao quang tung hoành!Dường như vượt khỏi khái niệm thời gian, chỉ loé lên, đao quang đã đến gần trước người lão giả!“Tự tìm chết!”Lão giả trong nháy mắt, hắn là ai?Hắn là trưởng lão của Độc Tàm Môn!Từ trước đến nay chỉ có hắn ra tay với người khác, lúc nào đến phiên người khác vung đao với hắn?Từng luồng sương độc màu xanh lá cây tỏa ra vờn quanh người hắn, giống như có muôn ngàn độc trùng đang bay múa, lít nha lít nhít, cực kỳ khủng khiếp.
Cùng lúc đó, hắn tự tay với xuống xuống eo, một thanh đoản đao xuất hiện, màu xanh biếc trên mặt lóng lánh, hắn hét lớn một tiếng, vung đao chém xuống!Keng!Hai đao chạm vào nhau, sắc mặt lão giả trong nháy mắt thay đổi, tràn ngập chấn kinh, hắn cảm thấy sắp không cầm được đoản đao trong tay nữa rồi!Sắc mặt Hoa Hùng băng lãnh, đứng cách lão giả không xa, trường đao trong tay như một dải thiên hà, lại chém xuống lần nữa!Ánh đao huyết sắc ngang qua không trung, bén nhọn vô cùng, mọi người liên tục lùi về phía sau, mặt đầy vẻ kinh hãi, đao pháp khủng khiếp như thế chẳng lẽ là xuất ra từ Tông Sư Đao thành sao?Sắc mặt Lâm Trạch Dương lấp loé không yên, hắn cũng không ngờ đến, tên Tông Sư Hoa Hùng này lại mạnh như vậy, có thể đối kháng với trưởng lão Độc Tàm Môn!Lão giả cắn răng, sắc mặt dữ tợn, chân nguyên toàn thân mênh mông cuồn cuộn, trong thời gian ngắn, trên đoản đao trong tay hắn có năm sợi tơ màu xanh sẫm giao nhau, quấn vào nhau, đột nhiên ngưng kết!“Gào thét!”Một tiếng gầm tràn đầy hung tàn và bạo ngược vang lên, trước người lão giả xuất hiện một ảo ảnh hình thú lơ lửng, nhìn từng ánh đao màu đỏ ngòm từ trên trời chém xống, đuôi bò cạp vung vẩy, lưỡi rắn phun ra, chân rết như đao chém xuống!Ngũ Độc Hóa Hình!Đây là tuyệt học của Độc Tàm Môn, chỉ có trưởng lão mới có thể học được, vô cùng uy lực, Tông Sư bình thường đều khó lòng ngăn cản!“Người này chính là Hoa Hùng? Thực lực rất mạnh!”Hai người còn lại của Độc Tàm Môn nhìn Hoa Hùng ở giữa sân gần như đè lên lão giả đánh, sắc mặt đều có chút chấn kinh, bọn họ không ngờ, thâm sơn cùng cốc như phủ Bắc Xuyên lại có thể đi ra một vị Tông Sư mạnh như vậy!“Phó môn chủ, cần ta lên giúp đỡ không?”Một tên lão giả khác hơi khom người, hỏi nam tử trung niên.
“Không cần, ngươi đi bắt giữ Lý Bắc Thần, đương nhiên vị Tông Sư Hoa Hùng kia sẽ bó tay bó chân, muốn giải quyết cũng sẽ không khó khăn!”Phó môn chủ Độc Tàm Môn Đặng Hóa trực tiếp mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo vô tình tràn đầy sát khí.
“Phó môn chủ quả là cao kiến!”Lão giả thật lòng khâm phục, sau khi nhẹ nhàng chắp tay, nhe răng cười hunmột tiếng, nhanh chân bước về phía Lý Bắc Thần.
Sắc mặt Đặng Hóa lãnh khốc nhìn tình cảnh ở giữa sân, vô cùng âm trầm.
“Nhóc con, có trách cũng chỉ trách ngươi quá tài, lần này bỏ mình chớ trách người của hắn!”Lão giả đi đến cách Lý Bắc Thần không xa, cười lạnh nói, hai mắt rét lạnh, sát khí toả ra bốn phía.
Lý Bắc Thần lắc đầu, không nói gì thêm, nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, để Hàn Cầm Hồ luôn theo sát ở phía sau hắn lên trước.
Ừ?Lão giả chau mày, tên nhóc này có ý gì?Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã biết.
Mặt Hàn Cầm Hồ không cảm xúc, đại đao trong tay đột nhiên dựng thẳng lên, ngay lập tức khí thế khủng bố ngập trời như một làn khói màu máu, xông thẳng lên chín tầng mây, chấn nhiếp trời xanh.
Trong đôi mắt bùng lên hai luồng huyết diễm, cháy hừng hực tản ra khí tức thiêu huỷ tất cả, Hàn Cầm Hồ giống như một ác ma bước từng bước ra từ địa ngục.
Ầm!Hai luồng ma quang huyết sắc bắn ra từ trong mắt hắn mang theo khí tức vô cùng nóng cháy, sát khí vọt thẳng lên trời, tựa như hai dây xích ma, quấn lấy nhau, lại như hai ác giao, giương nanh múa vuốt, xông thẳng đến chỗ lão giả!Minh Sát Huyết Nhãn!“Thật mạnh!”Lão giả chấn động nhưng cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, trường kiếm trong tay hiện lên, sắc mặt xanh biếc, u quang lấp loé cực kỳ quỷ dị, một kiếm đột ngột đâm ra!Giống như một độc long lục sắc, há miệng gào thét, kiếm khí sắc bén vờn quanh như muốn độc cả thiên hạ!Nhưng hai luồng ma quang huyết sắc dường như bất khả chiến bại, độc long rên rỉ bị cắt trực tiếp thành hai đoạn, tiêu tan không còn một mống!Hai mắt lão giả trợn tròn không dám tin, nhưng lúc này nguy cơ sớm tối không có thời gian cho hắn suy xét, trường kiếm trong tay lại vung lên lần nữa, trong nháy mắt, từng đạo kiếm quang năm màu rực rỡ xuất hiện quanh người hắn, tản ra ánh sáng mờ ảo, vạn phần mê ly.
Tuyệt học của Độc Tàm Môn, Vạn Độc Kiếm Quyết!Bùm!Vạn kiếm cùng bắn ra một lúc, cuồng phong lập tức gào thét, kiếm khí vút lên trời cao, huyết quang lập lòe, hai bên va chạm ầm ầm, tiếng nổ kinh thiên vang vọng khắp nơi, khói bụi mịt mù vùi lấp tất cả.
Đám người nuốt một ngụm nước bọt, lập tức rời xa, lúc này ánh mắt nhìn Lý Bắc Thần đều có cái gì đó không đúng, thành Vĩnh An lại nắm giữ hai cường giả Tông Sư!Đây là khái niệm gì?Kể cả là phủ Tế Bắc, có thể có được thế lực hai tên Tông Sư cũng đủ để chiếm giữ một chỗ cắm dùi, lại càng không cần phải nói cường giả Tông Sư gần như là tuyệt tích ở phủ Bắc Xuyên.
Đây là vũ lực mạnh mẽ có thể quét ngang toàn bộ phủ Bắc Xuyên!Phủ Bắc Xuyên không ai dám đắc tội.
Sắc mặt Lâm Trạch Dương thay đổi, tràn ngập không cam lòng, dựa vào gì mà thành Vĩnh An nho nhỏ có thể có được hai tên Tông Sư, mà Lâm gia hắn trú đóng ở quận thành trăm năm lại vẫn luôn không thể bước vào ngưỡng cửa kia?“Cuối cùng sau lưng thành Vĩnh An có thần thánh phương nào?”Lâm Trạch Dương thì thào, vốn dĩ hắn không tin bản thân thành Vĩnh An có thể bồi dưỡng ra Tông Sư, chắc chắn sau lưng có thế lực lớn đang ủng hộ, nhưng nếu nói quái lạ là hai tên Tông Sư hôm nay ra tay này dường như xuất hiện từ không khí vậy, trước giờ không có tin tức nào tồn tại!“Chẳng lẽ là thế lực ngoài vương triều?”Quận trưởng quận Tuần Sơn, Liêu Trường Huy tự nói, Lâm Trạch Dương có thể nghĩ đến, đương nhiên hắn cũng có thể nghĩ đến!Nhẹ nhàng nở nụ cười, hôm nay có Lý Bắc Thần làm rối, xem ra Lâm gia gặp phải phiền phức lớn rồi.
“Cường giả toát ra từ đâu thế?”Phó môn chủ Độc Tàm Môn Đặng Hóa nhíu mày, trong mắt lãnh ý như băng, sát khí cuồn cuộn như thủy triều, sôi trào mãnh liệt.
“Đã như vậy, chỉ có ta tự mình ra tay thôi.
”Đặng Hóa cười lạnh lùng, tay phải vung lên, một thanh trường kiếm xuất hiện, ngay sau đó bước ra, trong nháy mắt thân thể hoá thành một ảo ảnh mơ hồ màu xanh nhạt, trực tiếp đánh về phía Lý Bắc Thần ở xa xa!Nhưng đột nhiên, toàn thân hắn cứng đờ, con ngươi co rút nhanh chóng, lông tơ dựng ngược, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có!Một điểm hào quang màu xám cực kỳ đột ngột lóe lên sau lưng hắn, hết sức yếu ớt, hơi không chú ý sẽ rất khó phát hiện ra.
Hơn nữa, coi như phát hiện ra thì trong vô thức cũng sẽ xem nhẹ nó.
Một ảo ảnh ma thần vô diện hiện lên, tỏa ra ánh sáng màu tro nhàn nhạt, nhuộm cả không gian thành màu xám!Rõ ràng mặt trời chói chang nhưng lại cho người ta cảm giác cũng vô cùng lạnh lẽo!Một vòng ánh kiếm màu xám đột nhiên tản ra từ trong không trung, giống như thuấn di vượt qua không gian, trực tiếp xuất hiện ở giữa lưng Đặng Hóa!Ách Ma Nhất Kiếm!Vô thanh vô tức, vô tình vô sinh!Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn một kiếm tuyệt thế này, toàn thân rét run.
.
Bọn họ không có cách nào diễn tả bằng ngôn ngữ để hình dung một kiếm rực rỡ này!“A!”Đặng Hóa gào thét, hắn là phó môn chủ Độc Tàm Môn, cường giả Tông Sư Tứ Trọng, tương lai là người muốn đăng lâm vị trí môn chủ!Sao có thể chết ở nơi hoang vu như phủ Bắc Xuyên này được?Ầm!Một luồng khí thế mạnh mẽ ầm ầm bộc phát, tràn ra ánh sáng xanh cực kỳ nồng đậm, thực lực mạnh mẽ của Tông Sư Tứ trọng hiển lộ hoàn toàn!Phụt!Máu tươi bắn tung tóe!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook