Editor: Ngọc NgânBeta: Ngọc LymĐồng Sơn là giao điểm giữa ba quận là quận Đồng An, quận Tuần Sơn và quận Liên Hà, là trung tâm của ba quận Bắc Xuyên.Núi cao và dốc, cây cối xanh um tươi tốt, phóng tầm mắt ra xa toàn là một màu xanh lục, giống như từng lớp sóng biển dập dờn một màu xanh biếc, cảnh sắc đẹp tuyệt trần.Bên trong hổ gầm vượn hú, các loại hung thú chiếm giữ, có thể thường xuyên nhìn thấy chim bay xuống vồ lấy từng con hung thú cực kỳ hung mãnh, bay lên cao rồi thả xuống cho nó ngã chết, lại bay xuống hưởng dụng.Dưới chân núi năm mươi dặm có một tòa thành, chính là thành Nguyên Sơn của quận Đồng An, cực kỳ phồn hoa.Dựa vào núi ăn núi, dựa biển ăn hải sản, thành Nguyên Sơn cũng không ngoại lệ, từng người từng người võ giả kết bạn với nhau, cẩn thận xong vào Đồng Sơn săn bắt hung thú.Mặc dù nguy hiểm, nhưng lại đủ để duy trì yêu cầu cơ bản ngày thường của một võ giả bình thường.Nếu may mắn gặp được các loại hung thú cấp một như Thất Tinh Bạch Hồ, Linh Huyết Điêu… có linh tính, mỹ lệ xinh đẹp thì còn có thể không cần vào núi nửa năm.Ở một nơi cách thành Nguyên Sơn chưa đến mười dặm, có mấy trăm người cưỡi ngựa như một dòng nước lũ sắt thép, kéo dài thành hai đường màu đen thẳng tắp như không hề có điểm cuối.Bụi đất tung bay, ngựa cao to, đều là chiến kỵ rất hiếm thấy ở Bắc Xuyên đang lao qua từ trên quan đạo, mênh mông cuồn cuộn, khí thế uy nghiêm, kinh động không biết bao nhiêu võ giả và người qua đường.“Hôm nay có chuyện gì vậy? Trước trước sau sau đã có mười mấy đội kỵ binh đi qua rồi.”Một võ giả đứng ở ven đường tràn đầy thắc mắc, chẳng lẽ sắp có chuyện gì lớn sắp xảy ra à?“Ai biết được, nhưng ta nhận ra hai đội nhân mã ở trong đó, một đội là thành Hạ Dương một đội là thành Ninh Quảng!”Đại thúc ngồi xổm ven đường ở bên cạnh híp lại hai mắt lại nhìn thiết kỵ nhanh chóng chạy qua lắc đầu nói, trên người mặc một bộ quần áo cũ kỹ, tràn ngập tang thương.“Thời buổi bây giờ đúng là rối loạn, nghe nói Đại Viêm đã đánh vào quận Lâm Đài phủ Tế Bắc.


Sợ rằng không biết khi nào sẽ đánh tới chỗ chúng ta, đến lúc đó ngay cả một đường sống sợ cũng không còn.”Cách đó không xa, một lão giả lắc đầu thở dài, mặt rầu rĩ.“Đi thôi, lão Tân Đầu, những chuyện này chúng ta cũng chẳng làm gì được, nên sống thế nào thì tiếp tục sống như vậy thôi.”Đại thúc đứng lên, ánh mắt ảm đạm, những người dân tầm thường như bọn họ hay thậm chí là võ giả bình thường, ngoại trừ nước chảy bèo trôi thì còn có thể làm gì được?“Chủ công! Phía trước chắc là thành Nguyên Sơn.”Trong mấy trăm kỵ binh, đột nhiên vang lên một tiếng hô, tuy rằng từng trận vó ngựa nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.“Đi! Trực tiếp tới trấn Đồng Sơn!”Lý Bắc Thần đang ở trong đội cũng không dừng lại, hắn hét to hạ lệnh, lần này chạm mặt ba quận hai mươi lăm thành, mặc dù tên là Đồng Sơn Minh Hội, nhưng thật ra địa chỉ cụ thể lại ở trấn Đồng Sơn!Trấn Đồng Sơn là một trấn nhỏ thuộc thành Nguyên Sơn gần Đồng Sơn, là vì võ giả vào núi săn bắt hung thú dùng để nghỉ ngơi.Phần lớn người trong trấn đều là võ giả mạo hiểm, lúc nào cũng phải buộc đầu vào lưng quần.Một hàng hơn bốn trăm người nhanh chóng tới gần trấn Đồng Sơn, Lý Bắc Thần phất tay, mấy trăm thiết kỵ lập tức đứng im, động tác giống y hệt nhau.


Mặc dù những binh sĩ này không phải là kỵ binh, nhưng cưỡi ngựa tác chiến vẫn là kỹ năng cần phải có để sinh tồn trên chiến trường.Lý Bắc Thần nâng mắt quét qua, thần sắc thong dong, chỉ thấy xung quanh ngoài trấn đang có mười mấy phe thế lực phân bố rải rác, mỗi một nơi đều có ít nhất mấy trăm binh sĩ đang hờ hững đứng thẳng.“Xem ra, chúng ta tới cũng không muộn.”Lý Bắc Thần nhẹ nhàng mỉm cười, hai mươi lăm thành, bây giờ mới chỉ có mười mấy thành tới.Bên cạnh khuôn mặt thô cuồng của Hoa Hùng, nhẹ nhàng cầm đại đao huyết sắc lạnh lùng cười, cũng không coi những thành trì này ra gì, hắn thấy tất cả đều là một đám gà đất chó sành, không chịu nổi một kích.Vẻ mặt Hàn Cầm Hổ cũng không hề thay đổi, hắn cũng không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy hắn cũng giống vậy không coi những thành trì của ba quận Bắc Xuyên này ra gì.“Dựng trại, Hoa Hùng và Tử Thông vào trong trấn với ta.”Lý Bắc Thần nhàn nhạt hạ lệnh, sau đó ba con ngựa một trước hai sau rời khỏi đội và chạy về phía trấn Đồng Sơn.Trấn Đồng Sơn lúc này đã được dọn dẹp từ sớm, ngoài hai mươi lăm thế lực của ba quận Bắc Xuyên thì không cho phép người ngoài bước vào.Tuy ba quận Bắc Xuyên cũng là vùng đất một phủ, nhưng thật sự lại là một nơi nghèo khổ.

Địa vực trong phủ không nhỏ, nhưng không có tông môn nào bằng lòng đóng quân.“Ha ha, hóa ra là Lý thành chủ của thành Vĩnh An và Hoa thành chủ của thành Thượng Dương tới, Lâm mỗ chưa từng chào đón, mong thứ tội.”Mới vừa tiến vào trấn Đồng Sơn không xa đã có mấy người đi về phía bọn họ, dẫn đầu là một nam tử trung niên mặc cẩm bào, vô cùng hoa lệ, trông thấy bóng dáng của Lý Bắc Thần thì lập tức hơi nheo mắt lại, vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng chắp tay thi lễ.“Hóa ra là quận trưởng đại nhân.”Lý Bắc Thần tung người xuống ngựa, nhẹ nhàng cười cũng chắp tay thi lễ.Hắn nhận ra tên nam tử trung niên này, ấn tượng rất sâu trong trí nhớ của nguyên chủ.


Hắn chính là Lâm Trạch Dương, quận trưởng đại nhân của quận Đồng An, thành chủ của thành Đồng An!Thành Đồng An chính là quận thành, quy mô rộng lớn hơn nhiều thành Vĩnh An và thành Thượng Dương, dân cư cũng nhiều hơn gấp mười lần, nếu không phải Lý Bắc Thần đi tới thế giới này, vậy thì quận Đồng An sẽ do gia tộc Lâm gia định đoạt.Thực lực của quận thành vượt xa rất nhiều thành trì bình thường không chỉ gấp mười lần, hắn biết ước chừng Lâm gia có ba trưởng lão cảnh giới Thần Phủ Cửu Trọng tiềm tu, một quận thực lực có một không hai, có thể dễ dàng trấn áp bất cứ thành trì nào.Nhưng từ khi phụ thân của Lý Bắc Thần mất tích, Lý Bắc Thần tiếp quản thành Vĩnh An cho tới nay, mọi chuyện phát triển lại làm Lâm gia không kịp đề phòng.


Thực lực của thành Vĩnh An nhanh chóng phát triển với một tốc độ mà bọn họ không cách nào tưởng tượng nổi, thậm chí còn có được một vị Tông Sư!Lâm gia bọn họ xưng hùng ở quận Đồng An hơn trăm năm, vất vả cướp đoạt các loại tài nguyên tu hành, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện một vị Tông Sư!Mà thành Vĩnh An nho nhỏ lại bỏ lại bọn họ ở đằng sau, điều này sao có thể làm bọn họ cam tâm?“Lý thành chủ đúng là thiếu niên anh hùng, tuổi còn trẻ mà đã quản lý một thành, thành Vĩnh An ở trong tay Lý thành chủ càng không ngừng phát triển, đúng là hậu sinh khả uý.”Tiếng cười Lâm Trạch Dương sáng sủa, nhẹ nhàng lắc đầu giống như đang cảm thán mình đã già đi, thiên hạ bây giờ là của người trẻ tuổi.“Quận thủ đại nhân quá khen, nói tới thủ đoạn, sao Bắc Thần có thể so với Lâm thành chủ được?”Lý Bắc Thần nhẹ nhàng cười, vô cùng rực rỡ, giống như một vị công tử thế gia nhẹ nhàng, ưu nhã tuấn tú.“Lý thành chủ khiêm tốn, mời vào.”Nụ cười của Lâm Trạch Dương vẫn không hề thay đổi, vẫn cười híp mắt, thân thể hơi có vẻ phúc hậu, trên eo treo một thanh trường kiếm được nạm mấy viên bảo thạch, lóng lánh rực rỡ.Gật đầu một cái, ba người Lý Bắc Thần giao ngựa cho người hầu đang đứng bên cạnh rồi chậm rãi đi vào trấn Đồng Sơn, nơi đó đã dựng sẵn một đài to.“Thế nào?”Lâm Trạch Dương thu lại nụ cười, khuôn mặt trở nên hơi âm trầm, trước kia dưới sự dẫn dắt của Lý Chiến, Lý Bắc Thần đến đây bái kiến hắn, hắn còn không để ý lắm, lại không ngờ lại rằng là một nhân vật khó giải quyết như vậy!“Đại nhân, lòng dạ kẻ này vô cùng khôn ngoan, tâm tư kín đáo, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”Sau lưng hắn, một nam tử trung niên mặc quần áo người hầu nhưng khí chất lại không tầm thường khẽ vuốt chòm râu dài, nhẹ nhàng nói.“Chính xác cần thiết phải chú ý! Kẻ này không thể khinh thường, hai người đi theo hắn, ngoại trừ Tông Sư Hoa Hùng, còn người kia ngươi cũng đã nhìn thấy, có biết là ai không?”Hắn nhìn bóng dáng ba người Lý Bắc Thần đi xa mà khẽ nhíu mày, chuyện lần này liên quan tới sống chết của Lâm gia, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương