Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng
-
14: Tây Lương Huyết Chiến
Editor: LuckyBeta: Ngọc LymSau đó không dừng lại, bước nhanh đi về phía bên ngoài doanh trướng, đáy lòng có chút hối hận, hắn rõ ràng cảm ứng được một luồng sát khí mạnh mẽ, lại chủ quan từ định kiến trước đó, nên cho rằng võ giả Thần Phủ, một ý nghĩ sai lầm lại hủy hoại tính mạng của mấy giáo sĩ!Đồng thời trong lòng lửa giận mãnh liệt, cuối cuộc là thế lực phương nào, có can đảm làm kẻ địch Hắc Liên Giáo bọn họ?Muốn chết sao?Hắc Liên Giáo bây giờ uy danh hiển hách, ngay cả hai thánh địa lớn Đao Thành và Kiếm Tông cũng sẽ không tuỳ tiện trêu chọc, huống chi là người khác?Đối với thôn trang bị tàn sát lúc trước, hắn vốn không để ý, sâu kiến mà thôi, có thể hiến dâng cho đại sự của Hắc Liên Giáo bọn họ chính là phúc khí của bọn họ!Chẳng lẽ thành Vĩnh An đứng sau dám đến trả thù sao?Nhưng mà hắn lại vạn vạn nghĩ không ra, lúc này bên ngoài đang chém giết binh lính dưới trướng của hắn, chính là thuộc thành Vĩnh An!Đứng ở bên ngoài doanh trướng, sắc mặt của Tống Minh Đạt lập tức thay đổi.
Lập tức, sự căm giận ngút trời bốc cháy hừng hực, trực tiếp muốn thiêu huỷ núi cao, bốc hơi cả sông lớn!Hắn thấy khắp nơi đều có thi thể, máu chảy thành sông, mà binh lính dưới trướng, chật vật chạy trốn, chỉ còn lại chưa đến năm trăm người!Lúc này mới không quá nửa khắc?Hắn sở dĩ có thể bình chân như vại ngồi trong doanh trướng, thờ ơ không quan tâm, chính là bởi vì hắn vô cùng tin tưởng quân đội dưới trướng này, coi như Trấn Hổ Quân và Trấn Long Quân của vương triều Đại Vũ, ngang nhau về nhân số cũng không thể địch được!Chỉ riêng giáo sĩ của cảnh giới Thần Phủ đã có mười lăm mười sáu vị, mà bây giờ, hắn liếc mắt nhìn, một người cũng không thấy!“Muốn chết!”Trong mắt lửa giận ngút trời, Tống Minh Đạt hét lớn một tiếng, gương mặt cũng méo mó, kiếm quang rực rỡ như một thanh Thần Kiếm Vô Thượng, hung ác đâm thẳng về phía Hoa Hùng đang quét sạch xung quanh!“Hả?”Hoa Hùng đột nhiên quay đầu, hai mắt lấp lóe huyết hồng thần quang, như một Ma Thần từ Địa Ngục bước lên nhân gian, toàn thân quấn quanh sát khí vô tận, đại đao bổ ngang!Keng!Giống như âm thanh của hồng chung đại lữ* đột nhiên vang lên, một đao một kiếm đột nhiên va chạm!Trời đất giống như chia làm hai nửa, một bên lấp lóe hồng quang ngập trời, huyết diễm bắn lên trời, một bên là vô tận hắc mang bao phủ, âm trầm quỷ dị.
Đại thụ xung quanh bị nhổ tận gốc, tầng tầng rạn nứt, từng khối đá lớn vút lên trời cao bay lượn, ầm ầm vỡ vụn!Nhân mã của hai phe kinh hãi, lao nhanh né tránh, loại uy lực khủng bố đến mức này, nếu như bọn họ đứng ở trung tâm, chắc chắn phải chết không nghi ngờ!Hoa Hùng lùi lại mấy bước, trường đao run rẩy, nhưng sắc mặt của hắn lại cực kì hưng phấn, chiến ý nồng đậm nhìn Tống Minh Đạt đối diện cũng lui lại mấy bước như mình, trong mắt lóe lên tinh quang chói mắt!Tống Minh Đạt có chút chấn kinh, sờ lên cánh tay phải hơi run rẩy, nhìn về phía đại hán hùng tráng ở đối diện, sắc mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng, thực lực của hắn là của Tông Sư Tam Trọng, coi như bên trong Hắc Liên Giáo, địa vị cũng không thấp.
“Ngươi là người phương nào? Dám làm địch của Thánh giáo ta?”Tống Minh Đạt hét lớn, thực lực của người trước mắt này cực kỳ mạnh mẽ, tuyệt đối không yếu hơn hắn!“Ta chính là Hoa Hùng thành Vĩnh An!”Hoa Hùng lạnh lùng quát, chiến ý khuấy động, hắn tới thế giới này đã lâu rồi, nhưng kẻ địch mà hắn gặp phải đều không có ngoại lệ, tất cả đều là gà đất chó sành, hạng người không chịu nổi một kích.
Chỉ có người này mang đến cho hắn một loại cảm giác có thể chịu được một trận chiến!Thành Vĩnh An?Tống Minh Đạt ngây ngẩn cả người, gần như không thể tin vào tai của mình, kiểu thành nhỏ như viên đạn đó, có thể có cường giả Tông Sư tồn tại?Là hắn kiến thức hạn hẹp, hay là cái thế giới này biến hoá quá nhanh?Nếu như cho hắn biết Hoa Hùng chỉ là cảnh giới Thần Phủ Nhị Trọng, sợ là phải hoài nghi sự chân thật của thế giới này.
Không đợi hắn nghĩ rõ ràng, Hoa Hùng nhanh chân vọt tới, trường đao trong tay lập loè ánh lửa như hồng ngọc chế tạo thành, từng tia đao quang sắc bén vờn quanh thân thể, phảng phất như một đóa hoa đao quang!Chém!Trường đao giơ lên cao, giống như một toà thần sơn nguy nga nện xuống, trời do đó mà đảo lộn, đất vì thế mà lật đổ!Tống Minh Đạt hừ lạnh, không sợ hãi chút nào, trường kiếm trong tay lắc một cái, kiếm quang vung lên, như thủy triều ngập trời, sóng cuộn như mây bay!Ầm ầm!Đao kiếm va chạm lần nữa, uy thế kinh khủng thổi quét trong phạm vi chục trượng, mặt đất lõm xuống, đất đá bay đầy trời, từng cây đại thụ rì rào lay động, đổ rạp ra phía ngoài.
“Ha ha! Sảng khoái!”Hoa Hùng hưng phấn thét lên, toàn thân khí huyết cuồn cuộn bay thẳng lên trời, như một làn khói Phong Hỏa Lang, vài dặm đều biết!“Thật là khí huyết tráng kiện!”Tống Minh Đạt nhìn khí huyết ngập trời giống như Phong Hoả Lang ở trước mắt, giật nảy cả mình, loại khí huyết mạnh mẽ khủng bố doạ người này, chấn nhiếp quỷ thần, Tông Sư thông thường cũng khó có khả năng nắm giữ, chỉ có những Tông Sư không phải người chuyên tu thể phách mới kia có thể so bì!Hắn âm thầm kêu khổ, mặc dù chân nguyên toàn thân của người này yếu hơn hắn, nhưng khí lực toàn thân lại lớn đến mức khủng khiếp, hai lần đụng nhau, tay phải cầm kiếm của hắn đều đã tê dại.
Mang đến cho hắn một cảm giác, giống như đang chiến đấu với đám người điên thể tu kia!“Lại đến!”Hoa Hùng chân lại đạp một cái, mặt đất bị đạp lõm xuống, trường đao trong tay chém ngang thêm lần nữa!Mây theo rồng, gió theo hổ!Cuồng phong gào thét, bay phất phới, một ảo ảnh mãnh hổ dần dần hiện lên sau lưng của Hoa Hùng, hung quang tứ phía, giương nanh múa vuốt, tiếng rống kinh thiên, ngửa đầu thét dài!Đám người tựa như trông thấy, trăng tròn trên bầu trời chợt lóe lên, một tia sáng ánh bạc nhỏ bé yếu ớt mỏng manh lập tức lao xuống, kết nối ở phía trên ảo ảnh mãnh hổ!Thiên hổ Khiếu Nguyệt!Chăm chú nhìn lần nữa nhưng không còn có gì nữa, nhưng mãnh hổ lại càng thêm cuồng bạo, thân thể đã vượt qua mười trượng, bạch sắc sát quang lập tức ngưng tụ trong mắt như thật, bắn nhanh về phía Tống Minh Đạt!Tống Minh Đạt hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc, trường kiếm nắm chặt, khí thế toàn thân mãnh liệt bộc phát, ảo ảnh một đóa hoa sen màu đen hiện lên phía sau lưng của hắn, thâm trầm đen như mực, không có chút lộng lẫy nào.
Lúc này từng mảnh từng mảnh cánh hoa từ từ nở rộ, giống như một con quái thú khổng lồ, mở ra miệng lớn dữ tợn.
Phù!Hai tia tà quang huyết sắc trong nháy mắt kích phát, đám người dường như nghe được từng câu nói cổ xưa tà ác, vang lên từ nơi sâu thẳm trong đáy lòng, khuyên người phục tùng cái ác!Không để ý đến giao phong của Bạch Hổ và Hắc Liên, trường đao của Hoa Hùng không ngừng chém xuống, đao khí cuồng bạo tản ra bốn phía, uy lực kinh thiên.
Trường kiếm trong tay Tống Minh Đạt xoay chuyển, như một vòng mặt trời lớn, kiếm quang thành hình tròn, giống như một dòng thác nước lao xuống, cũng phải bị chặn ngang cắt đứt!Đại Nhật Kiếm Quyết!Hắn vốn là một tên đệ tử nòng cốt của KiếmTông, lại tùy ý làm bậy, sau khi bị trục xuất khỏi Kiếm tông, nhận được sự tác động của chủ tế đại nhân của Hắc Liên Giáo, trở thành một gã giáo sứ.
Cả đời hắn, có thể nói tất cả tu vi, đều ở trên một cây kiếm!Kiếm còn, thì không sợ bất kỳ kẻ nào!Tốc độ của hai người đều không chậm, mấy hơi thở, đã giao thủ hơn chục chiêu, Hoa Hùng càng đánh càng hưng phấn, chiến ý như điên, trường đao trong tay như một dải Thiên Hà, liên miên không ngừng trực tiếp chém ra.
Đao quang tung hoành trời cao, kiếm khí cắt đứt chín tầng mây!Từ đỉnh núi, hai người vẫn luôn huyết chiến đến bên dưới núi, giống như hai con quái thú, đi tới chỗ nào, nơi đó sẽ bị phá diệt sạch sẽ không còn một mống!Sắc mặt của Tống Minh Đạt cũng trở nên tái nhợt, hắn không nghĩ tới, người trước mắt giống như không có chút mỏi mệt nào, càng đánh càng ra tay mãnh liệt, đao quang soàn soạt, mà tay phải của hắn đã mất cảm giác từ lâu, cũng sắp mất đi tri giác rồi.
Hắn biết, tiếp tục đánh nữa, người phải chết, nhất định là hắn!Mặc dù sâu trong thâm tâm không cam lòng, nhưng hắn là người mang nhiệm vụ bí mật của Thánh giáo, tuyệt đối không thể có sai sót!Gắt gao liếc Hoa Hùng một chút, hắn đau khổ hét một tiếng, bước chân cấp tốc lui về phía sau, kiếm quang giống như một cảnh tượng ánh sao rơi xuống, ngăn cản Hoa Hùng!“Hừ! Muốn chạy trốn?”Hoa Hùng hừ lạnh, nhìn tinh nhuệ Tây Lương tụ tập tiến đến cách đó không xa, lập tức quát lên một tiếng lớn: “Tây Lương huyết chiến!”*hồng chung đại lữ: mô tả âm nhạc hoặc ngôn ngữ là ngay thẳng, trang trọng và cao siêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook