Dị Giới Dược Sư
Quyển 5 - Chương 92: Khôi lỗi

Qua một lúc lâu, Mộ Dung Thiên mới bò dậy được, hắn xoa xoa cái ót đang bị đau đớn và suy nghĩ cả trăm lần mà vẫn không hiểu nổi. Chẳng phải Nhã Các Bố giảng sư đã nói là phải mất hai tháng thì mới có hiệu quả hay sao? Hơn nữa, với những đệ tử có thiên phú bình thường thì chỉ có khả năng nhảy xa chừng sáu thước thôi, còn hắn là người mới tập mà vừa rồi lại nhảy xa đến những bảy thước?

Sau khi suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc Mộ Dung Thiên chỉ có thể đưa ra một đáp án, đó là Linh lực chu thiên vận chuyển thuật [1] của hắn so với tu luyện thuật của kẻ khác còn cao minh hơn rất nhiều, thậm chí cả phương pháp tu luyện cao cấp nhất cũng không thể sánh nổi nữa. Từ trong những lúc luyện tập những động tác chém bổ thì hắn cũng đã nhìn thấy rõ điều đó rồi, giờ đây mỗi vết chém do hắn lưu lại trên thí luyện thạch cũng sâu hơn trước rất nhiều. Với một kẻ vẫn luôn chuyên cần luyện tập không khác gì hắn như là Khoa Tư Mạc, gã vốn có tố chất trắc thí rất ưu tú, ấy vậy mà cũng không tiến bộ thần tốc được như hắn. Và còn một điểm khác khiến cho hắn rất hưng phấn chính là thời gian dồn nén băng hỏa cầu cũng đã giảm xuống còn có năm giây thôi. Nếu có thể tiến thêm một bước, giảm thời gian đó xuống chỉ còn trong vòng ba giây, vậy thì sẽ có thể áp dụng nó vào chiến đấu được rồi. Phải nên biết, nếu thời gian đó vẫn quá dài thì trong lúc nén băng hỏa cầu, hai tay của hắn vốn không thể dùng để phòng ngự được, nên sẽ rất dễ trở thành tấm bia cho đối thủ công kích không nương tình.

Quả thật, linh lực của Mộ Dung Thiên không mạnh, nhưng linh lực của hắn mỗi khi lưu chuyển qua các kinh mạch thì hầu như tất cả đều được tụ tập tại linh đạo, hàng trăm dòng đều giao hội tại một điểm. Hơn nữa, cội rễ của Thiếu Dương và Thiếu Âm nhị kinh đều rất rộng rãi, khiến cho tốc độ vận chuyển của linh lực rất phù hợp để gia tăng nhanh hơn, từ đó mà tốc độ phóng xuất linh lực cũng mạnh và lợi hại hơn so với người thường, chỉ cần một ý niệm vừa động thì linh lực đã đến ngay. Cho dù những kẻ có linh lực mạnh hơn hắn nhiều, nhưng vị tất đã đạt được đến trình độ này.

Đối với người bình thường, trình độ khống chế linh lực thật thuần thục cùng với linh lực mạnh hay yếu của họ đều là tỷ lệ thuận [2]. Còn như Mộ Dung Thiên hiểu được Linh lực chu thiên vận chuyển thì có thể nói là một người khác thường ở đại lục này. Bởi vì linh lực của hắn rất yếu, song, khả năng khống chế linh lực lại đạt đến mức xuất thần nhập hóa, quả đúng là một kỳ tích. Đó cũng là lý do khiến cho hắn có thể dễ dàng phóng xuất ma đấu khí.

Mặc dù đang rất đau đớn, nhưng Mộ Dung Thiên lại vô cùng hưng phấn. Hắn thấy mình có thể nhảy xa đến như vậy thì việc tu luyện giai đoạn cao cấp của khinh thân thuật cũng sẽ nhanh chóng thôi, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn giữ ý định cứ tập nhảy xa trước đã, rồi sau đó mới tính đến những chuyện khác. Trong cuộc thử nghiệm lần thứ hai, Mộ Dung Thiên đã giảm bớt lại tốc độ vận chuyển của linh lực nên khoảng cách nhảy xa cũng giảm sút theo, lần này chỉ nhảy xa được có bốn thước. Trình độ đột tiến này cũng không được xem là quá mạnh, nhờ đó mà có thể luyện tập được các tư thế như là cong mình nhảy vọt, co giãn cơ thể và duy trì sự thăng bằng, vv....

"Tĩnh nhược xử tử" và "Động nhược thoát thỏ" [3] là hai cách thức miêu tả khinh thân thuật tốt nhất. Trong mấy ngày liên tiếp, Mộ Dung Thiên đều đắm mình vào việc luyện tập các kỹ năng của khinh công, cứ tựa như là để thỏa cơn nghiện trở thành một cao thủ võ lâm vậy. Mỗi ngày, ngoài những lúc đi luyện chém bổ ở thí luyện trường ra thì hầu như hắn đều đến khu rừng này để luyện phương pháp bay nhảy. Hắn vẫn thường thử dùng khinh thân thuật cao cấp để nhảy tót lên đầu ngọn cây như các bậc võ giả, nhưng sau vài lần bị té đau điếng thì suýt chút nữa đã biến hắn thành một đống thịt nhão rồi. Do đó, tên sắc lang này mới đành hậm hực gác lại ý định đó, dù tâm muốn gấp nhưng hắn cũng không thể ăn được món đậu hũ nóng hổi còn chưa nguội, thế là chỉ đành đi từng bước một mà thôi.

Đến cuối tuần, Mộ Dung Thiên cũng chẳng thèm gọi tiểu ma thú đến chở mình, mà hắn tự dùng khinh thân thuật để chạy thẳng tới Tát Á Da Lộ. Hắn đã luyện được phép duy trì thăng bằng bản thân tới một mức độ nhất định, mỗi một bước nhảy có thể đạt tới một cự ly là tám thước, nên trong lúc chạy, gió ở bên tai cứ thổi vù vù, cảnh vật hai bên đường cũng bay dạt về sau rất nhanh. Mộ Dung Thiên nhìn những ánh mắt ngưỡng mộ của những kẻ chưa từng được học khinh thân thuật suốt dọc đường, cảm thấy rất giống ánh mắt ngưỡng mộ của mình trước kia khi nhìn người khác, vì vậy hắn cảm thấy rất đắc ý, tự cho rằng mình đã là một cao thủ, cao thủ, cao cao thủ rồi vậy. Điều chưa được hoàn mỹ nhất chính là trình độ điều khiển sự thăng bằng của hắn vẫn còn chưa được tốt lắm, vẫn chưa đạt đến mức thu phát tự nhiên, và cũng chưa đạt đến cảnh giới hành vân lưu thủy. Tư thế của hắn còn rất vụng về, thua kém những tư thế tiêu sái ưu mỹ của người khác nhiều lắm. Hơn nữa, mỗi lần đáp xuống đất thì vẫn còn phải dừng lại khoảng một, hai giây nữa, và hắn vẫn chưa thể liên tục nhảy nhót như người ta. Phóng đi liên tục là một điều rất trọng yếu, vì khi ở trước mặt những loại ma thú nhanh nhẹn, một, hai giây chậm lại đó cũng đủ để cái mạng nhỏ đi đời nhà ma rồi.

Mặc kệ nó vẫn còn chưa được hoàn mỹ, Mộ Dung Thiên vẫn cứ hứng chí sử dụng môn kỹ năng mới học được của mình. Hắn nhớ tới lời quảng cáo của broadband internet: khoái cảm phi thường! Lời đó diễn tả tâm tình bây giờ của hắn rất ư là chính xác. Dù rằng ở Thần Phong đại lục này, ai ai cũng muốn thể hiện tài năng của mình để có được sự chú ý và tôn kính của người khác, tuy nhiên, Mộ Dung Thiên vẫn luôn luôn tin tưởng một câu nói ở địa cầu "cây to đón gió lớn", nếu để cho đám bạn học cùng cấp mà biết được mình tiến bộ kinh khủng như thế thì thế nào họ cũng đến xin thỉnh giáo, như vậy thì thật là phiền toái. Hoặc là có mấy tên vì ghen ghét mà tìm đến sinh sự, đến lúc đó thì dù hắn có muốn tĩnh tâm tu luyện thì cũng không được nữa. Do đó, hắn thà rằng giấu nghề, che lấp đi khả năng thực thụ của mình vẫn hơn.

oooOooo

Lộ Thiến đang đứng đợi tại cửa học viện, bên cạnh nàng hiển nhiên còn có cả sự xuất hiện của Lăng Đế Tư. Nghe Lộ Thiến nói, quan hệ giữa hai nàng rất tốt, quả thật là đúng vậy rồi. Như vậy cũng tốt, có Lăng Đế Tư che chở thì Lộ Thiến hẳn là sẽ không gặp điều gì phiền phức cả. Mộ Dung Thiên cũng không còn xung động như lúc trước nữa, sau vài lần nhìn thấy Lăng Đế Tư thì trong lòng hắn cũng thấy quen dần và cũng không còn cái bộ dáng thất thần như hồi đầu nữa. Giờ đây, nếu có gặp lại nàng thì tâm tình của hắn chỉ hơi gợn sóng một chút rồi sẽ khôi phục lại như bình thường thôi.

Lộ Thiến trông thấy Mộ Dung Thiên đứng từ xa ra dấu cho mình thì hưng phấn nói:

- Lăng tỷ tỷ, ca ca của muội đến rồi. Muội đi nha, tuần sau chắc tỷ không cần phải đưa muội ra cổng học viện đâu, mấy người kia hết dám làm phiền muội rồi.

Lăng Đế Tư cười nói:

- Không sao đâu, chỉ mất công một cái nhấc tay thôi mà. À phải rồi, Lộ muội, sao ca ca của muội lại thích mặc trang phục ẩn sĩ vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn là một người có tiếng, nhưng lại không muốn ai nhận ra mình?

Sở dĩ nàng hỏi câu đó chỉ là vì lòng hiếu kỳ mà thôi, thật ra nàng cũng sớm đoán ra ý của hắn là như thế rồi. Lộ Thiến liền y theo lời căn dặn của Mộ Dung Thiên mà nói:

- Ca ca muội vốn không được bảnh trai cho lắm, nên y không muốn để người ta nhìn thấy diện mạo của mình.

Kỳ thật, Mộ Dung Thiên đã căn dặn Lộ Thiến phải nói là hắn có dung mạo cực kỳ xấu xí, nhưng nàng lại cảm thấy nói như vậy thì có phần bất kính với hắn, nên nhất thời đã cải sửa lại và chỉ dùng từ ngữ nghe thuận tai hơn một chút.

Lăng Đế Tư hiểu được ý của Lộ Thiến, thân làm muội muội thì không nên nói xấu ca ca chút nào, "nhìn không bảnh trai lắm" tức là có nghĩa rất xấu, nàng thở dài thông cảm:

- Ài, con người không lúc nào hoàn hảo đâu. Tiểu Lộ, muội hãy an ủi lệnh huynh nhiều nhiều một chút nhé. Thôi được rồi, ta cũng có việc phải đi đây. Tuần sau chúng ta sẽ gặp lại nhé.

- Dạ, Lăng tỷ tỷ, hẹn gặp lại!

Sau khi nói lời từ biệt, Lộ Thiến liền nhanh nhẩu chạy đến bên Mộ Dung Thiên.

Lăng Đế Tư đưa mắt nhìn hai người đi xa dần, trong lòng nàng nổi lên một cảm giác rất quen thuộc, nhất là đối với bóng lưng của người kia, cứ y như là đã gặp ở đâu rồi vậy. Thật ra, tập quán và động tác của mỗi một người đều khác nhau, chỉ có điều, sự khác biệt đó rất nhỏ. Dù cho có mặc trang phục ẩn sĩ rồi thì cũng không thể che giấu hoàn toàn những sự khác biệt đó được. Cũng bởi vì Mộ Dung Thiên đã từng có quan hệ mật thiết với Lăng Đế Tư cho nên nàng mới có cảm giác như thế, tuy nhiên, dạo gần đây hắn đã cao hơn lúc trước không ít, vì thế mà nàng cũng không hề hoài nghi chút nào, mà chỉ có thể cho rằng do mình đã liên tục gặp hắn ba tuần nên mới thấy quen là thế.

Tối hôm đó, trong lúc đang tắm rửa tại hồ nước, Mộ Dung Thiên nhớ tới môn khinh thân thuật mà mình vừa học được, thế là vẻ mặt liền trở thành thần thần bí bí, nói với Lộ Thiến:

- Tiểu Lộ, để huynh cho muội xem cái này.

Lộ Thiến thấy kỳ quái, hỏi:

- Là cái gì thế? La Địch ca ca, sao lại thần bí như vậy?

Mộ Dung Thiên cười đắc ý, đáp:

- Rồi muội sẽ biết thôi.

Nói xong, hắn liền bò lên thành hồ, rồi nói với Lộ Thiến:

- Nhìn kỹ nha.

Hắn đang vừa tính vận chuyển linh lực để nhảy vọt lên như một con cá quẫy mình, chợt thấy tiểu Tinh Linh đỏ bừng mặt thì không khỏi cảm thấy kỳ quái, vả lại hắn cũng cảm thấy lành lạnh, đến lúc này thì Mộ Dung Thiên mới nhớ ra là mình đang trần như nhộng, và đứng trên bờ triển lãm cơ thể như thế này thật không tốt chút nào. Thì ra hắn đang đứng đối mặt với Lộ Thiến, còn "trường thương" thì cũng đang hướng về nàng giống như linh xà động nộ, ngẩng lên khiêu khích người ta vậy.

Nói không chừng, lúc này Lộ Thiến lại hiểu lầm là đồ vật thần bí mà mình đang muốn khoe chính là "tiểu huynh đệ" của mình thì khổ, thế là hắn xấu hổ, vội vàng đề thăng linh lực rồi hét lớn một tiếng, đầu gối hơi cong lại và bật mạnh rời khỏi tảng đá đang đứng. Lần này là toàn lực phát động nên cả người hắn lập tức bắn đi như một mũi tên, nhưng chỉ lướt trên mặt nước được gần mười thước rồi mới rơi tõm xuống hồ.

Khi cơ thể của Mộ Dung Thiên bị ướt sũng, vừa định ló đầu ra khỏi mặt nước và đang định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên lại cảm thấy có một vật gì đó chạm vào bả vai. Hắn quay đầu lại nhìn, thì ra đó là một con vật to cỡ lòng bàn tay, toàn thân trong suốt như nước, hình dạng có tám chân dài rất giống loài nhện.

- Aaaaaaaaa, nhện! Nhện!

Mộ Dung Thiên liên tục kêu lên thất thanh, rồi liều mạng bơi nhanh vào bờ. Hắn tuy là một kẻ to gan lớn mật, dám dùng rết chải đầu, dùng rắn độc làm thắt lưng, còn những loại côn trùng nhỏ bé bẩn thỉu khác thì cũng đều có thể xem như không thấy...Nhưng hắn lại đặc biệt sợ giống nhện, vừa gặp là sợ ngay chứ đừng nói là chạm vào.

Mộ Dung Thiên cố sức bơi đến bên cạnh Lộ Thiến, miệng vừa thở hổn hển vừa nói:

- Tiểu Lộ, trong nước có con quái vật tám chân kìa, chúng ta mau lên bờ nào, nhanh.

Rồi hắn cũng không đợi nàng kịp trả lời, chỉ vòng tay ôm lấy eo nàng rồi chạy tuốt lên bờ.

Bị gã nam tử tràn đầy khí tức nam tính và thân hình cũng càng ngày càng cường tráng hơn ôm vào lòng, tim của Lộ Thiến không ngừng đập loạn và mặt cũng đỏ bừng lên, nàng thấp giọng nói:

- La Địch ca ca, nó không phải là quái vật tám chân gì đâu, mà nó là con rối nước do muội tạo ra đấy.

Hết

===================================

Chú thích

[1] Ở những chương trước, tác giả vẫn gọi kỹ năng này là "Linh lực chu thiên vận chuyển thuật", nhưng trong chương này thì lại gọi là "Kinh mạch chu thiên vận chuyển thuật", vì vậy, ban biên tập chúng tôi xin mạn phép sửa lại cho giống với những chương trước cho được thống nhất.

[2] Ý tác giả ở đây muốn nói là nếu một người có linh lực mạnh, thì sức khống chế của họ sẽ rất cao, còn nếu linh lực của họ thấp thì trình độ khống chế linh lực của họ cũng sẽ rất thấp.

[3] Tĩnh nhược xử tử: yên tĩnh như trinh nữ e ấp.

Động nhược thoát thỏ: động như thỏ chạy bán mạng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương