Dị Giới Dược Sư
-
Quyển 3 - Chương 39: Lính đánh thuê
Kết quả thần kỳ ấy như đóa phù dung sớm nở tối tàn, tuy khó nắm bắt nhưng ít ra thì đó cũng là một khởi điểm tốt. Mộ Dung Thiên nhìn thấy sắc trời đã tối và gặp lúc Ba Tây cũng vừa vặn diệt xong thủy quái, thế là hai người cùng quay trở về Cách Lâm trấn.
Khi về tới nơi, Mộ DungThiên kinh ngạc nhận ra cái tiểu trấn này đêm nay lại đặc biệt náo nhiệt. Ngày thường vào những lúc đáng lý phải vui chơi thoải mái thì mọi người ai nấy cũng đều bị sự ám ảnh của việc ma thú có thể tấn công bất kỳ lúc nào mà không dám tận tình hưởng lạc. Thế mà hôm nay tựa như họ đã thay đổi hẳn, mọi người ai nấy cũng tụm năm tụm ba trò chuyện vui vẻ, bàn tán rất sôi động, chỉ đáng tiếc là Mộ Dung Thiên không biết họ đang bàn luận về chuyện gì thôi.
Có lẽ hôm nay là ngày náo nhiệt nhất tại tửu điếm của Tư Ân và cũng là ngày đóng cửa trễ nhất. Đêm nay khách nhân chật ních những người là người, Mộ Dung Thiên có cảm giác như mình là miếng thịt bị kẹp giữa hai miếng bánh mì vậy, hắn cố gắng len lõi giữa đám thực khách để tiến vào bên trong. Nhưng còn Ba Tây thì có vẻ ung dung hơn, vì khi mọi người nhìn thấy gã thì họ liền vội dạt ra hai bên để nhường đường cho gã. Trư nhân ở tại trấn này vốn có địa vị và uy tín tương đối khá cao, bởi vì trong lần trước bị ma thú tấn công, toàn bộ Cách Lâm trấn gần như đã bị thất thủ, thế nhưng gã đã biểu hiện tinh thần bất khuất không sợ chết mà xông lên đánh giết ma thú, nhờ vậy mà đã kích thích được đấu chí của những võ giả khác. Do đó, họ đã lật ngược được tình thế và cứu lại tính mạng của mọi người trong trấn.
- Con ma thú cấp B là Lạc Nhật Ma Lang kia bị bức gấp quá nên nó liền phun ra mười quả đạn lửa, chỉ tiếc là nó đã gặp phải lão tử là người song tu cả ma pháp và võ kỹ, đồng thời cũng lại am hiểu cả Hỏa hệ, nên ta đã nhảy lên cao tránh né, rồi dùng lửa quật lại nó và thế là đã chém nó ra thành hai mảnh, cảm giác đó thật là tuyệt! Ha ha ha.....
Người vừa phát ra tràng cười lớn kia là một gã chiến sĩ mặc hắc giáp, trông rất xa lạ. Gã có thân hình khôi ngô tráng kiện, tuy vóc dáng không to lớn bằng Ba Tây, nhưng được cái cao ráo khỏe mạnh, toàn thân toát ra một loại khí thế rất sung mãn, lực lượng của gã lúc nào cũng như muốn bộc phát ra ngoài. Vừa nhìn qua gã, người ta có thể nói ngay là thực lực của gã mạnh hơn Ba Tây nhiều. Tại lúc này đây, gã đang đeo một thanh kiếm lớn màu xám ở trên lưng, bề dài của nó còn có vẻ cao hơn cả gã. Tin rằng người nào sử dụng được thanh kiếm đó thì hiển nhiên sức cánh tay phải rất khỏe thì mới làm được điều đó. Mái tóc ngắn trên đầu gã mang màu của lửa, lại dựng đứng cả lên và bay phất phơ trong gió, so với tướng tá đường bệ hùng dũng của gã lại rất phù hợp.
- Thật là lợi hại!
Mọi người vừa nghe kể xong thì ai nấy đồng thời cất tiếng hoan hô vang lừng và vỗ tay tán thưởng rất nhiệt liệt. Xem ra tiếng vỗ tay ấy đúng là một loại âm thanh mà gã chiến sĩ kia rất thích nghe, do đó, khuôn mặt gã lại càng tươi cười toe toét, so với mặt trời tháng Ba thì khuôn mặt của gã vào lúc này còn có vẻ sáng rỡ hơn.
Mộ Dung Thiên chưa từng gặp gã chiến sĩ này, mà cũng chưa từng nghe nhắc đến gã. Trong những lúc trà dư tửu hậu, cư dân của Cách Lâm trấn vẫn thường nhắc đến tên tuổi của những bậc võ giả có chút tiếng tăm tại đây. Vậy mà hắn vẫn chưa nghe ai nhắc đến gã chiến sĩ kia, xem ra, gã chắc chắn không phải là người địa phương rồi. Ngoại trừ gã chiến sĩ đó ra, Mộ Dung Thiên lại còn bất ngờ phát hiện ra một số khách lạ không mời mà đến đang ngồi cùng bàn với gã chiến sĩ kia. Đám người đó ai cũng ngồi im lặng tại bàn, chỉ có gã chiến sĩ là đang đứng đó say mê kể lại chiến tích của mình. Còn đám đông đứng vây quanh thì lại chừa ra một khoảng rộng ở trước bàn của họ để tỏ lòng tôn kính.
Trong số những khách lạ đó, người hấp dẫn ánh mắt của chúng nhân nhất là một nữ cung tiễn thủ rất khêu gợi. Nàng mặc chiếc áo sa mỏng, khiến cho đám nam nhân có thể nhìn xuyên thấu cơ thể của nàng, nhưng khi nhìn đến những chỗ quan trọng nhất thì lại bị những món trang sức che đi rất tài tình. Kỳ thật, một mỹ nữ có cách ăn mặc nửa kín nửa hở như thế hiển nhiên là còn hấp dẫn hơn cả khi nàng thoát y hoàn toàn. Trong lòng mỗi một nam nhân có mặt tại tửu điếm đều cảm thấy ngứa ngáy, muốn gãi mà không được, nhưng họ chỉ dám phát huy trí tưởng tượng của mình ở trong đầu mà thôi, chứ không dám biểu hiện ý đồ thầm kín ra ngoài. Tính cách của nữ cung tiễn thủ đó cũng giống như phong cách ăn mặc của nàng ta vậy, rất hào phóng và cũng khá dễ dãi. Nàng chẳng hề e dè điều gì, vẫn lẳng lơ ném những tia nhìn hớp hồn người về phía đám đông, trông chẳng khác một đãng phụ sành sõi dùng những ám thị vô thanh vô tức để biểu lộ sự khao khát ân sủng của nam nhân. Còn đám nam nhân kia thì hết sức cố gắng kiềm nén lòng ham muốn của mình, nhưng nhìn mặt họ thì cũng đủ biết họ sẽ sẵn sàng xung động để được phục vụ nữ nhân mỹ lệ này.
Trái ngược hẳn với gã cự kiếm chiến sĩ hào phóng và nữ cung tiễn thủ khêu gợi lẳng lơ là một quái nhân khoác áo choàng lớn che kín người ngồi cùng bàn. Y có vẻ như không rành ăn nói nên chỉ biết cúi đầu chậm rãi nhấm nháp thức uống Bích Da Linh. Vẻ ngoài của y không biểu lộ ra điều gì cả, song, không ai là không nhận ra được thân phận của y - ma pháp sư. Đồng thời, một vật khác tượng trưng cho sự tôn quý của y chính là viên hồng bảo thạch hình ngôi sao năm cánh được đính phía sau tấm áo khoác màu tím của y, nó lấp la lấp lánh tỏa sáng không khác nào một ngôi sao thật sự vậy.
Bởi vì sự hiềm khích với Lý Ngang nên Mộ Dung Thiên lúc nào cũng không có cảm tình với những người có chức nghiệp là kỵ sĩ. Trong số những người trước mắt đây cũng có một vị kỵ sĩ tuổi trung niên, tuy nhiên, Mộ Dung Thiên vừa nhìn thấy y thì cũng không cảm thấy chán ghét, bởi lẽ trên môi y lúc nào cũng nở nụ cười hòa ái và bình thản như của một người cha hiền khi nhìn con cái, khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn làm quen ngay.
Ngoài ra, trong đám người đó còn có một người có thân thể rất quái dị, trên lưng của y khoác chiếc áo dài lê thê phủ xuống tận mặt đất, trên tay lại vẽ chằn chịt các văn tự vô danh vặn vẹo vòng vo và có đủ các loại màu sắc, trông rất sặc sỡ lòe loẹt. Thân phận của người này cũng không tầm thường chút nào, y chính là phù chú sư. Thông thường, các phù chú sư không mang theo vũ khí, bởi vì hai cánh tay của họ chính là món binh khí tốt nhất của họ. Họ có thể chế tạo linh lực phù để công kích hoặc phòng ngự, thủ đoạn rất quỷ dị và lại nhiều biến hóa nữa nên khiến cho người ta khó có thể phòng bị xuể. Còn những đạo phù chú ở trên cánh tay của họ lại có khả năng tăng cường hiệu quả trong ma thuật, rất ư là lợi hại. Số lượng phù chú sư ở trên đại lục này rất ít, ngay tại Cách Lâm trấn này cũng không có lấy một người chứ đừng nói chi đến chuyện khác. Song, có một điều chắc chắn mà không một ai dám nghi ngờ: phàm đã là phù chú sư thì hẳn người đó cũng phải là một cường giả.
Người cuối cùng trong nhóm cũng là người ít tuổi nhất, nàng là một mục sư. Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của chúng nhân, nàng tỏ ra thẹn thùng e ấp, hai gò má ửng hồng, đầu cúi thấp trông như một thiếu nữ mới lớn vậy.
- Té ra con súc sinh đó vậy mà cũng không tệ, nó đã lưu lại cho ta một viên tinh hạch màu đỏ, có thể bán được với giá năm trăm Thủy Tinh tệ.
Gã chiến sĩ tóc hung vẫn dương dương đắc ý kể tiếp. Gã là kẻ nhiều chuyện và hoạt bát nhất trong bọn, miệng cứ thao thao bất tuyệt kể chuyện liên hồi, khiến người ta có cảm giác như gã không bao giờ hết đề tài để nói vậy. Đồng bọn của gã thì ngược lại, họ đều rất trầm mặc, chỉ có nàng đãng phụ kia thì thỉnh thoảng lại thấp giọng nói với thiếu nữ mục sư vài lời thôi.
- Oa!
Chúng nhân nghe vậy thì cùng lúc kêu lên đầy ngưỡng mộ. Số tiền đó quả là một món tiền kếch sù.
Gã chiến sĩ đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của chúng nhân rồi thì lại càng hưng phấn hơn. Gã lại càng liếng thoắng như nước Trường Giang chảy mãi không ngừng, rồi lại càng nhận được thêm rất nhiều tràng vỗ tay tán thưởng nữa.
Cách Lâm trấn vốn là một tiểu trấn xa xôi hẻo lánh của Lam Nguyệt đế quốc, vì nó nằm sâu trong rừng núi nên ngày thường có rất ít người ngoài đến đây. Nhưng đám người trước mắt đây hiển nhiên đều là những chiến đấu chức nghiệp giả có thực lực không tầm thường, Mộ Dung Thiên thật không hiểu nổi tại sao bọn họ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, và lại còn tụ tập ở tửu điếm của Tư Ân nữa chứ. Nơi mà bọn họ đáng lẽ nên tìm đến thì phải là quán ăn hạng nhất dành cho các dũng sĩ tại trấn này mới đúng. Cứ dựa theo những gì mà mọi người bàn tán lúc nãy, những nhân vật mà họ đề cập tới hẳn là nhóm người này rồi. Ôm theo một bụng nghi vấn, Mộ Dung Thiên tiếp tục chen lấn vào trong để đến bên cạnh Tư Ân và Mạc Lý An để hỏi cho ra nhẽ. Hai người họ đều đang rất chăm chú nghe kể chuyện, dù sao đi nữa thì một cơ hội để nghe kinh nghiệm hung hiểm được đích thân các bậc chiến chức giả cao cấp thuật lại là rất hiếm.
- Tư Ân lão bản, Mạc Lý An tiên sinh.
Mộ Dung Thiên khẽ giọng gọi hai người họ.
Tư Ân quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Dung Thiên, lão liền nói:
- A, La Địch tiên sinh, ngài về rồi à.
Còn Mạc Lý An lúc này thì đang vuốt vuốt cằm....
Mộ Dung Thiên chỉ vào đám chiến chức giả kia, hỏi:
- Họ là ai thế?
- Cuồng Bạo dong binh đoàn.
Tư Ân nhẹ nhàng thốt ra năm chữ với giọng điệu hết sức tôn kính.
Khi về tới nơi, Mộ DungThiên kinh ngạc nhận ra cái tiểu trấn này đêm nay lại đặc biệt náo nhiệt. Ngày thường vào những lúc đáng lý phải vui chơi thoải mái thì mọi người ai nấy cũng đều bị sự ám ảnh của việc ma thú có thể tấn công bất kỳ lúc nào mà không dám tận tình hưởng lạc. Thế mà hôm nay tựa như họ đã thay đổi hẳn, mọi người ai nấy cũng tụm năm tụm ba trò chuyện vui vẻ, bàn tán rất sôi động, chỉ đáng tiếc là Mộ Dung Thiên không biết họ đang bàn luận về chuyện gì thôi.
Có lẽ hôm nay là ngày náo nhiệt nhất tại tửu điếm của Tư Ân và cũng là ngày đóng cửa trễ nhất. Đêm nay khách nhân chật ních những người là người, Mộ Dung Thiên có cảm giác như mình là miếng thịt bị kẹp giữa hai miếng bánh mì vậy, hắn cố gắng len lõi giữa đám thực khách để tiến vào bên trong. Nhưng còn Ba Tây thì có vẻ ung dung hơn, vì khi mọi người nhìn thấy gã thì họ liền vội dạt ra hai bên để nhường đường cho gã. Trư nhân ở tại trấn này vốn có địa vị và uy tín tương đối khá cao, bởi vì trong lần trước bị ma thú tấn công, toàn bộ Cách Lâm trấn gần như đã bị thất thủ, thế nhưng gã đã biểu hiện tinh thần bất khuất không sợ chết mà xông lên đánh giết ma thú, nhờ vậy mà đã kích thích được đấu chí của những võ giả khác. Do đó, họ đã lật ngược được tình thế và cứu lại tính mạng của mọi người trong trấn.
- Con ma thú cấp B là Lạc Nhật Ma Lang kia bị bức gấp quá nên nó liền phun ra mười quả đạn lửa, chỉ tiếc là nó đã gặp phải lão tử là người song tu cả ma pháp và võ kỹ, đồng thời cũng lại am hiểu cả Hỏa hệ, nên ta đã nhảy lên cao tránh né, rồi dùng lửa quật lại nó và thế là đã chém nó ra thành hai mảnh, cảm giác đó thật là tuyệt! Ha ha ha.....
Người vừa phát ra tràng cười lớn kia là một gã chiến sĩ mặc hắc giáp, trông rất xa lạ. Gã có thân hình khôi ngô tráng kiện, tuy vóc dáng không to lớn bằng Ba Tây, nhưng được cái cao ráo khỏe mạnh, toàn thân toát ra một loại khí thế rất sung mãn, lực lượng của gã lúc nào cũng như muốn bộc phát ra ngoài. Vừa nhìn qua gã, người ta có thể nói ngay là thực lực của gã mạnh hơn Ba Tây nhiều. Tại lúc này đây, gã đang đeo một thanh kiếm lớn màu xám ở trên lưng, bề dài của nó còn có vẻ cao hơn cả gã. Tin rằng người nào sử dụng được thanh kiếm đó thì hiển nhiên sức cánh tay phải rất khỏe thì mới làm được điều đó. Mái tóc ngắn trên đầu gã mang màu của lửa, lại dựng đứng cả lên và bay phất phơ trong gió, so với tướng tá đường bệ hùng dũng của gã lại rất phù hợp.
- Thật là lợi hại!
Mọi người vừa nghe kể xong thì ai nấy đồng thời cất tiếng hoan hô vang lừng và vỗ tay tán thưởng rất nhiệt liệt. Xem ra tiếng vỗ tay ấy đúng là một loại âm thanh mà gã chiến sĩ kia rất thích nghe, do đó, khuôn mặt gã lại càng tươi cười toe toét, so với mặt trời tháng Ba thì khuôn mặt của gã vào lúc này còn có vẻ sáng rỡ hơn.
Mộ Dung Thiên chưa từng gặp gã chiến sĩ này, mà cũng chưa từng nghe nhắc đến gã. Trong những lúc trà dư tửu hậu, cư dân của Cách Lâm trấn vẫn thường nhắc đến tên tuổi của những bậc võ giả có chút tiếng tăm tại đây. Vậy mà hắn vẫn chưa nghe ai nhắc đến gã chiến sĩ kia, xem ra, gã chắc chắn không phải là người địa phương rồi. Ngoại trừ gã chiến sĩ đó ra, Mộ Dung Thiên lại còn bất ngờ phát hiện ra một số khách lạ không mời mà đến đang ngồi cùng bàn với gã chiến sĩ kia. Đám người đó ai cũng ngồi im lặng tại bàn, chỉ có gã chiến sĩ là đang đứng đó say mê kể lại chiến tích của mình. Còn đám đông đứng vây quanh thì lại chừa ra một khoảng rộng ở trước bàn của họ để tỏ lòng tôn kính.
Trong số những khách lạ đó, người hấp dẫn ánh mắt của chúng nhân nhất là một nữ cung tiễn thủ rất khêu gợi. Nàng mặc chiếc áo sa mỏng, khiến cho đám nam nhân có thể nhìn xuyên thấu cơ thể của nàng, nhưng khi nhìn đến những chỗ quan trọng nhất thì lại bị những món trang sức che đi rất tài tình. Kỳ thật, một mỹ nữ có cách ăn mặc nửa kín nửa hở như thế hiển nhiên là còn hấp dẫn hơn cả khi nàng thoát y hoàn toàn. Trong lòng mỗi một nam nhân có mặt tại tửu điếm đều cảm thấy ngứa ngáy, muốn gãi mà không được, nhưng họ chỉ dám phát huy trí tưởng tượng của mình ở trong đầu mà thôi, chứ không dám biểu hiện ý đồ thầm kín ra ngoài. Tính cách của nữ cung tiễn thủ đó cũng giống như phong cách ăn mặc của nàng ta vậy, rất hào phóng và cũng khá dễ dãi. Nàng chẳng hề e dè điều gì, vẫn lẳng lơ ném những tia nhìn hớp hồn người về phía đám đông, trông chẳng khác một đãng phụ sành sõi dùng những ám thị vô thanh vô tức để biểu lộ sự khao khát ân sủng của nam nhân. Còn đám nam nhân kia thì hết sức cố gắng kiềm nén lòng ham muốn của mình, nhưng nhìn mặt họ thì cũng đủ biết họ sẽ sẵn sàng xung động để được phục vụ nữ nhân mỹ lệ này.
Trái ngược hẳn với gã cự kiếm chiến sĩ hào phóng và nữ cung tiễn thủ khêu gợi lẳng lơ là một quái nhân khoác áo choàng lớn che kín người ngồi cùng bàn. Y có vẻ như không rành ăn nói nên chỉ biết cúi đầu chậm rãi nhấm nháp thức uống Bích Da Linh. Vẻ ngoài của y không biểu lộ ra điều gì cả, song, không ai là không nhận ra được thân phận của y - ma pháp sư. Đồng thời, một vật khác tượng trưng cho sự tôn quý của y chính là viên hồng bảo thạch hình ngôi sao năm cánh được đính phía sau tấm áo khoác màu tím của y, nó lấp la lấp lánh tỏa sáng không khác nào một ngôi sao thật sự vậy.
Bởi vì sự hiềm khích với Lý Ngang nên Mộ Dung Thiên lúc nào cũng không có cảm tình với những người có chức nghiệp là kỵ sĩ. Trong số những người trước mắt đây cũng có một vị kỵ sĩ tuổi trung niên, tuy nhiên, Mộ Dung Thiên vừa nhìn thấy y thì cũng không cảm thấy chán ghét, bởi lẽ trên môi y lúc nào cũng nở nụ cười hòa ái và bình thản như của một người cha hiền khi nhìn con cái, khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn làm quen ngay.
Ngoài ra, trong đám người đó còn có một người có thân thể rất quái dị, trên lưng của y khoác chiếc áo dài lê thê phủ xuống tận mặt đất, trên tay lại vẽ chằn chịt các văn tự vô danh vặn vẹo vòng vo và có đủ các loại màu sắc, trông rất sặc sỡ lòe loẹt. Thân phận của người này cũng không tầm thường chút nào, y chính là phù chú sư. Thông thường, các phù chú sư không mang theo vũ khí, bởi vì hai cánh tay của họ chính là món binh khí tốt nhất của họ. Họ có thể chế tạo linh lực phù để công kích hoặc phòng ngự, thủ đoạn rất quỷ dị và lại nhiều biến hóa nữa nên khiến cho người ta khó có thể phòng bị xuể. Còn những đạo phù chú ở trên cánh tay của họ lại có khả năng tăng cường hiệu quả trong ma thuật, rất ư là lợi hại. Số lượng phù chú sư ở trên đại lục này rất ít, ngay tại Cách Lâm trấn này cũng không có lấy một người chứ đừng nói chi đến chuyện khác. Song, có một điều chắc chắn mà không một ai dám nghi ngờ: phàm đã là phù chú sư thì hẳn người đó cũng phải là một cường giả.
Người cuối cùng trong nhóm cũng là người ít tuổi nhất, nàng là một mục sư. Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của chúng nhân, nàng tỏ ra thẹn thùng e ấp, hai gò má ửng hồng, đầu cúi thấp trông như một thiếu nữ mới lớn vậy.
- Té ra con súc sinh đó vậy mà cũng không tệ, nó đã lưu lại cho ta một viên tinh hạch màu đỏ, có thể bán được với giá năm trăm Thủy Tinh tệ.
Gã chiến sĩ tóc hung vẫn dương dương đắc ý kể tiếp. Gã là kẻ nhiều chuyện và hoạt bát nhất trong bọn, miệng cứ thao thao bất tuyệt kể chuyện liên hồi, khiến người ta có cảm giác như gã không bao giờ hết đề tài để nói vậy. Đồng bọn của gã thì ngược lại, họ đều rất trầm mặc, chỉ có nàng đãng phụ kia thì thỉnh thoảng lại thấp giọng nói với thiếu nữ mục sư vài lời thôi.
- Oa!
Chúng nhân nghe vậy thì cùng lúc kêu lên đầy ngưỡng mộ. Số tiền đó quả là một món tiền kếch sù.
Gã chiến sĩ đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của chúng nhân rồi thì lại càng hưng phấn hơn. Gã lại càng liếng thoắng như nước Trường Giang chảy mãi không ngừng, rồi lại càng nhận được thêm rất nhiều tràng vỗ tay tán thưởng nữa.
Cách Lâm trấn vốn là một tiểu trấn xa xôi hẻo lánh của Lam Nguyệt đế quốc, vì nó nằm sâu trong rừng núi nên ngày thường có rất ít người ngoài đến đây. Nhưng đám người trước mắt đây hiển nhiên đều là những chiến đấu chức nghiệp giả có thực lực không tầm thường, Mộ Dung Thiên thật không hiểu nổi tại sao bọn họ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, và lại còn tụ tập ở tửu điếm của Tư Ân nữa chứ. Nơi mà bọn họ đáng lẽ nên tìm đến thì phải là quán ăn hạng nhất dành cho các dũng sĩ tại trấn này mới đúng. Cứ dựa theo những gì mà mọi người bàn tán lúc nãy, những nhân vật mà họ đề cập tới hẳn là nhóm người này rồi. Ôm theo một bụng nghi vấn, Mộ Dung Thiên tiếp tục chen lấn vào trong để đến bên cạnh Tư Ân và Mạc Lý An để hỏi cho ra nhẽ. Hai người họ đều đang rất chăm chú nghe kể chuyện, dù sao đi nữa thì một cơ hội để nghe kinh nghiệm hung hiểm được đích thân các bậc chiến chức giả cao cấp thuật lại là rất hiếm.
- Tư Ân lão bản, Mạc Lý An tiên sinh.
Mộ Dung Thiên khẽ giọng gọi hai người họ.
Tư Ân quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Dung Thiên, lão liền nói:
- A, La Địch tiên sinh, ngài về rồi à.
Còn Mạc Lý An lúc này thì đang vuốt vuốt cằm....
Mộ Dung Thiên chỉ vào đám chiến chức giả kia, hỏi:
- Họ là ai thế?
- Cuồng Bạo dong binh đoàn.
Tư Ân nhẹ nhàng thốt ra năm chữ với giọng điệu hết sức tôn kính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook