Dị Giới Dược Sư
-
Quyển 3 - Chương 35: Quyết tâm
Mộ Dung Thiên khẽ hắng giọng, giả ra giọng thánh nhân để kể chuyện cho hai mỹ nữ nghe. Hắn biết rõ trong lúc kể chuyện tiếu lâm mà có gương mặt tương phản với giọng nói thì lại càng tăng thêm tính cách vui nhộn của câu chuyện.
- Có một nữ chuyên gia rất giỏi về nghề cất rượu, lâu nay trong nghề này, người ta chỉ dùng hai tay để ủ rượu, thế mà nàng lại đột phá được sự hạn chế đó. Nàng cho rằng toàn bộ thân thể đều có thể làm cho rượu lên men, do đó, trước mỗi lần cất rượu, nàng thường tắm rửa cho thật sạch sẽ, rồi sau đó mới ngâm mình trong nước suối dùng để ủ rượu. Sau vài giờ Thần Phong thì sẽ cho ra một loại mỹ tửu, nhưng phương pháp này sẽ phải mất rất nhiều thời gian và tinh lực vì nó sẽ tạo ra một mùi rượu nồng nặc, khiến ai nấy cũng trầm trồ khen ngợi, khách hàng lui tới không ngớt. Thế nhưng, không một ai lại biết được bí mật đó của nàng. Rồi bỗng một hôm, có một thú nhân chiến sĩ đến tửu điếm của nàng uống rượu. Trong lúc uống, hắn bỗng tìm được một vật trong rượu của mình. Thế là hắn đi tìm nữ chuyên gia cất rượu để chất vấn. Hắn hỏi: "Trong rượu của ta có một sợi lông." Nữ chuyên gia nghe vậy thì mặt đỏ đến tận mang tai, nàng đáp: "Thật xin lỗi tiên sinh, ngài biết không, chắc đó là do ta bất cẩn nên đã làm rớt một sợi tóc vào đó, vậy để ta đổi lại chén khác cho ngài nhé." Sau khi nữ chuyên gia chế rượu đi rồi, gã thú nhân kia nhìn mái tóc dài mượt và mềm mại của nàng rồi cảm thấy khó hiểu, hắn tự hỏi: "Tại sao sợi tóc kia lại vừa ngắn vừa quăn thế nhỉ?"
Kể đến đây, Mộ Dung Thiên trơ trẽn nhìn xuống bộ vị nằm bên dưới chiếc váy đồng phục ngắn của Lệ Toa và Lạc Na. Thái độ của hắn rất dâm tiện, cười hỏi:
- Hai vị mỹ nhân, có người khách nào đã hỏi các nàng câu đó chưa?
Thì ra hai nàng ngoài việc chiêu đãi khách ở tửu điếm thì còn làm thêm việc cất rượu nữa, những việc đó cũng rất bình thường, bởi vì họ ở Thần Phong đại lục cũng khó kiếm được việc làm.
Lúc đầu, hai nàng còn chưa hiểu được ý tứ của Mộ Dung Thiên bởi câu chuyện còn vòng vo mà chưa vào thẳng chính đề, nhưng giờ đây nhìn thấy ánh mắt đểu giả của hắn đang nhìn vào địa phương nào thì rốt cuộc họ cũng hiểu được hắn muốn ám chỉ chuyện gì. Do đó, cả hai đều đỏ bừng mặt lên, rồi vừa cười khúc khích vừa mắng hắn:
- La Địch tiên sinh, ngươi càng lúc càng tệ à nha, người ta không có chuyện đó à.
Mộ Dung Thiên tăng trình độ dâm tiện lên thêm một tầng nữa bằng cách tự lẩm nhẩm:
- Kỳ lạ thật, chẳng lẽ Yêu tộc lại không có tóc quăn hay sao ta?
Hắn cho rằng lần này kể chuyện tiếu lâm cũng chiếm được tiện nghi khá lớn, trong lúc đang dương dương đắc ý thì đột nhiên Lạc Na dang rộng đôi chân xinh đẹp mỹ miều ra, rồi đưa một tay vào trong quần lót, bứt mạnh một cái rồi xuýt xoa kêu:
- Ai nói không có chứ, La Địch tiên sinh, ngươi có muốn xem không?
"Bịch" một tiếng, Mộ Dung Thiên giật mình ngã lăn xuống đất, suýt tí nữa là lăn luôn vào gầm giường. Hắn vừa đứng dậy, vừa đưa tay quẹt một hôi trên trán. Oa, thật là hào phóng nha! Nữ nhân ở Thần Phong đại lục quả nhiên rất hào sảng.
Hai nàng nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Mộ Dung Thiên thì cười ầm cả lên. Đây không phải là vì các nàng không biết liêm sỉ, mà là do họ đã ở chung với nhau nhiều ngày, nên họ biết rõ tuy hắn có vẻ bề ngoài háo sắc hạ lưu, nhưng thực chất thì hắn lại là một tên gia hỏa không có gan to mật lớn chút nào. Vì vậy mà các nàng mới dám mạnh dạn làm ra hành động phóng đãng như thế, chung quy cũng chỉ là muốn đùa giỡn cho thỏa thích mà thôi. Hơn nữa, dù cho Mộ Dung Thiên thật sự có ý đồ gì với họ đi nữa, thì họ cũng đã sớm có hảo cảm với người trẻ tuổi và vui tính như hắn nên cũng sẽ sẵn sàng phục vụ hắn.
Cười đã rồi, Mộ Dung Thiên nghĩ lần này ngoài việc kể chuyện tiếu lâm thì còn có mục đích khác trọng yếu hơn. Lúc này hắn mới thừa dịp thuận miệng hỏi như không có ý gì:
- A, được rồi, Lệ Toa, Lạc Na, có phải hai nàng biết ma pháp không?
Hắn biết thể lực và chỉ số chiến đấu của mình quá tệ, dù có cố gắng cách mấy thì cũng chỉ đạt đến trình độ trung bình của một chiến sĩ mà thôi, hơn nữa quá trình tu luyện cũng rất gian nan, mà mục tiêu của mình lại còn cao hơn thế nữa. Thật ra, cơ thể của mỗi một người đều có sự hạn chế, song, chỉ có tiềm lực của tinh thần mới là vô hạn định. Do đó, hắn muốn có tinh thần lực vào tay. Nói không chừng khi tới dị giới này, tư tưởng và thể chất của mình không giống với người của Thần Phong đại lục cũng nên.
Hai nàng bị hắn chọc đến nổi phải ôm bụng cười lăn ra giường nên không nhận ra được ý đồ của hắn, khi nhắc đến cái danh từ "ma pháp" thì hai mắt liền sáng lên. "Ma pháp sư" đúng là một chức nghiệp được người người kính ngưỡng, nên bất cứ ai cũng đều mơ ước đạt được. Song, ánh mắt của Lệ Toa và Lạc Na cũng lập tức tối sầm lại, rồi Lệ Toa thở dài nói:
- Chúng ta làm sao có được cái phúc khí tốt như thế.
Lạc Na gật đầu hùa theo:
- Đúng vậy, điều kiện để trở thành một ma pháp sư rất hà khắc.
Xem ra, nếu có hỏi thêm thì cũng không được gì, Mộ Dung thoáng có chút thất vọng, chợt Lệ Toa nói:
- Ta chỉ biết một vài chiêu ma pháp thuộc Thủy hệ mà thôi.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì tinh thần lập tức được phấn chấn ngay, hắn hỏi:
- Thật chứ?
Lạc Na nói:
- Phải rồi. Trong các nguyên tố cảm ứng lực, Thủy hệ chính là nguyên tố chủ lực của Lệ Toa, và Lệ Toa có thể tùy thời mà phát ra những ma pháp cơ bản thuộc Thủy hệ. Còn ta thì lại thuộc về Hỏa hệ.
Nguyên tố chủ lực chính là nguyên tố cảm ứng nhạy bén nhất của một người. Có rất nhiều ma pháp sư đã thông qua việc phát triển nguyên tố chủ lực của bản thân mà tiến bộ rất nhanh.
Mộ Dung Thiên mừng rỡ nói:
- Vậy có thể cho ta được một phen mở rộng tầm mắt hay không?
Lạc Na sảng khoái đáp:
- Dĩ nhiên là được chứ.
Dứt lời, thần thái của nàng cũng biến thành nghiêm túc ngay lập tức, điều này quả là trái ngược với tính chất hoạt bát thường ngày của nàng. Sau khi tập trung tinh thần, Lạc Na bắt đầu niệm chú với một giai điệu trầm bổng:
- Hỡi Hỏa tinh linh nhiệt tình, xin hãy tụ tập đến bên cạnh ta và mặc sức tuông ra hết nhiệt lực và năng lượng của các ngươi cho bằng thích.
Đoạn chú ngữ ấy vừa ngắn vừa đơn giản. Trên thực tế, nếu cấp bậc ma pháp càng cao thì chú ngữ càng dài và càng phức tạp.
"Bặc" một tiếng, từ trên ngón trỏ tay phải của Lạc Na đột nhiên phừng lên một ngọn lửa nhỏ màu hồng, và nó không ngừng nhảy múa vặn vẹo trên ngón tay của nàng.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy điều thần kỳ đó thì trợn mắt há hốc miệng, vừa đưa tay chạm vào ngọn lửa đó vừa ấp úng nói:
- Lạc Na, sao làm được như vậy thế...? A, yêu....
Hắn như chạm phải bò cạp nên vội rút tay về, chậm một chút là đã có thể biến thành thịt nướng để hôm sau Tư Ân có thể đem bán được rồi.
Hai nàng thấy thế thì cùng lúc kêu lên đầy vẻ quan thiết:
- La Địch tiên sinh, ngươi không sao chứ?
Mộ Dung Thiên vội vàng nói:
- Không có gì, không có gì! Còn lâu mới bị tứ cấp tàn phế.
Tuy chưa bao giờ nghe được bốn chữ "tứ cấp tàn phế", nhưng Lạc Na và Lệ Toa cũng biết được những từ ngữ nào đã thoát ra từ miệng của La Địch tiên sinh thì hẳn là không tốt lành gì, hẳn là cũng cố quái y như hắn vậy. Họ nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn thì đoán là hắn không sao.
- Ma pháp sẽ không làm cho người thi pháp bị tổn thương đâu, trừ phi là nó bị phản chấn trở lại.
Lạc Na vừa giải thích vừa thu lại ngọn lửa trên tay, lúc này nàng có chút hơi mệt mỏi và mồ hôi cũng bắt đầu lấm tấm đầy trán. Mỗi lần thi triển ma pháp đều cần rất nhiều tinh thần lực, cho dù chỉ là loại ma pháp căn bản nhất thì nàng cũng không thể cầm cự được quá lâu. Ngay cả việc triệu hoán lửa cũng khác với việc Mộ Dung Thiên luyện đan. Lúc đó, hắn phải dùng đến lực lượng của các nguyên tố được chứa sẵn trong lô đỉnh, nhưng hắn chỉ thông qua sự kiến lập khế ước mà khống chế toàn cuộc chứ không phải dùng đến tinh thần lực như Lạc Na.
Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Lạc Na, nàng đã biết sử dụng ma pháp, vậy có phải là cũng có thể trở thành ma pháp sư hay không?
Lạc Na lắc lắc đầu, nói:
- Vẫn chưa được. Đây chỉ là một loại ma pháp căn bản nhất, ở đại lục có rất nhiều người biết sử dụng nó. Tiêu chuẩn của một Hỏa hệ ma pháp sư thuộc cấp thấp nhất là có thể phóng ra một trái hỏa cầu, còn ta thì kém xa lắm mới làm được như thế. Hơn nữa, ta chỉ có thể sử dụng Hỏa hệ ma pháp, và Lệ Toa thì cũng chỉ biết có Thủy hệ ma pháp.
Lúc này Lệ Toa cũng không chịu thua kém, nàng liền thi triển ngay ma pháp mà nàng biết. Từ đầu ngón tay của nàng đột nhiên bắn ra một tia nước nhỏ. Do tính chất của nước là âm nhu, nên yêu cầu của Thủy hệ ma pháp còn có phần cao hơn so với Hỏa hệ. Khi khống chế thủy nguyên tố thì phải tính toán chính xác hơn nhiều, tỷ như thủy tiễn và thủy thuẫn để phòng ngự, nếu chỉ cần một chút sai xót thì mọi thứ sẽ bị tan tành ngay tức khắc. Và cũng do nước có thể biến thành băng, có thể biến hóa hình thái, nên lại càng là một loại ma pháp cao cấp.
Sự kỳ diệu của ma pháp đã khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy thú vị, hắn hỏi với giọng cực kỳ hưng phấn:
- Ta có thể thử một chút được không?
Nếu quả hắn có thể học được thuật phun khói bằng ngón tay, nói không chừng sau này sẽ có lợi rất nhiều. Hì, chắc là ngầu lắm nhỉ. Lại còn có thể dùng thủy tiễn vô thanh vô tức làm ướt áo nữ nhân và làm lộ ra những đường cong tuyệt mỹ như ẩn như hiện, khà khà....thật là thú vị nha. Mộ Dung Thiên nghĩ đến sự tiện dụng của ma pháp mà khoái chí đến nổi suýt tí nữa là bật cười thành tiếng. Chưa gì mà hắn đã tính toán tìm cơ hội sử dụng ma pháp để tiêu khiển thời gian trên đại lục này rồi.
Lúc này chỉ nghe Lạc Na cười nói:
- Đương nhiên là có thể, đây chỉ là một loại ma pháp căn bản, nên chỉ cần có nguyên tố cảm ứng lực và tinh thần lực đạt tới một trình độ nhất định, sau đó kết hợp với chú ngữ là được.
Dưới sự hướng dẫn của hai nàng, Mộ Dung Thiên lần lượt thử nghiệm những loại ma pháp căn bản của các hệ khác nhau. Chỉ tiếc là bao nhiêu hy vọng của hắn đều bị đổ vỡ tan tành. Trong năm loại nguyên tố cơ bản ma pháp là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ thì hắn không sử dụng được một loại nào cả, chứ đừng nói đến những loại ma pháp cao cấp hơn bị chi phối bởi các loại vật chất biến hóa hình thái hay di chuyển không ngừng như là Phong, Lôi, Điện, Băng...hoặc là các loại ma pháp hỗn hợp, thậm chí còn có loại ma pháp đặc thù thuộc Thần Thánh hệ, tức Hắc Ám hệ.
Hai nàng cười khổ, nói:
- La Địch tiên sinh, nguyên tố cảm ứng lực của ngươi chưa đạt tới được tiêu chuẩn yêu cầu thấp nhất của các hệ ma pháp cơ bản.
Sự thất bại khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy chán nản vô cùng. Cả ma pháp cơ bản nhất cũng không sử dụng được thì còn đòi thí nghiệm cái rắm thối gì? Mộ Dung Thiên vò đầu vò tai, tự lẩm bẩm để an ủi mình:
- Coi bộ, nếu không phun khói bằng ngón tay được thì dùng bật lửa, còn không dùng ma pháp để làm ướt đồ nữ nhân được thì cứ đi rình xem cũng vậy thôi.
Hai nàng nghe hắn lẩm bẩm rồi ngạc nhiên hỏi:
- Nói sao cơ?
Mộ Dung Thiên chấn tỉnh tinh thần lại, vội ho khan một tiếng, rồi lấp liếm:
- À, ta nói là không quan hệ gì.
- Ừm.
"La Địch tiên sinh đúng là có lòng dạ bao la, không có việc gì làm cho y vui mừng, mà cũng không có điều gì có thể làm cho y đau buồn. Quả không hổ là đại nhân vật siêu cấp dược sư được trời ban thiên phú." Lạc Na và Lệ Toa thấy vậy thì cùng hết sức ngưỡng mộ và sùng bái hắn, nên tự nghĩ thầm như thế.
Không biết từ trong đáy lòng dơ bẩn của Mộ Dung Thiên có biết được điều đó hay không?
"Xem ra phải kiếm đường khác để đi thôi." Sau khi Mộ Dung Thiên hạ quyết tâm rồi thì cũng trở nên cứng cỏi hơn, hắn tuyệt sẽ không vì một, hai lần thất bại mà sẽ ngã lòng. Có lẽ do hắn đã có nhiều kinh nghiệm trải qua thất bại và chán nản vô số lần, nên mỗi lần quyết tâm cũng rất kiên định. Vì vậy nếu muốn hắn chịu thua thì điều đó còn khó hơn so với việc hắn nhìn thấy mỹ nữ ăn mặc nửa kín nửa hở mà không suy nghĩ bậy bạ chút nào.
Nếu toàn lực phát triển về mặt dược sư, nói không chừng sau này sẽ đạt đến cấp tông sư và được hưởng sự đãi ngộ như một ma pháp sư. Tuy nhiên, đối với dã tâm của Mộ Dung Thiên thì điều đó còn xa lắm mới bằng được. Hơn nữa, hắn còn có một nguyên tắc, và đó cũng là nguyên tắc nghiêm chỉnh duy nhất: đã té ngã ở đâu thì phải đứng dậy từ nơi đó! Hắn đã phải chịu sự sỉ nhục của một kẻ yếu nhược hèn kém, nếu cứ khiếp sợ mà tránh né, thì cho dù một ngày nào đó, hắn có thể trở nên một dược sư thuộc cấp tông sư, thậm chí có thể đạt tới Thánh cấp hay Thần cấp thì hắn cũng hiểu được mình chỉ là một kẻ thất bại đáng thương mà thôi. Bởi vậy, hắn phải khiến cho những kẻ đã sỉ nhục hắn, đã xem thường hắn thấy được sự ngu xuẩn của họ. Không cần biết con đường trở thành một chiến sĩ gian nan và cực khổ tới đâu, hắn nhất định phải đạt cho kì được!
- Có một nữ chuyên gia rất giỏi về nghề cất rượu, lâu nay trong nghề này, người ta chỉ dùng hai tay để ủ rượu, thế mà nàng lại đột phá được sự hạn chế đó. Nàng cho rằng toàn bộ thân thể đều có thể làm cho rượu lên men, do đó, trước mỗi lần cất rượu, nàng thường tắm rửa cho thật sạch sẽ, rồi sau đó mới ngâm mình trong nước suối dùng để ủ rượu. Sau vài giờ Thần Phong thì sẽ cho ra một loại mỹ tửu, nhưng phương pháp này sẽ phải mất rất nhiều thời gian và tinh lực vì nó sẽ tạo ra một mùi rượu nồng nặc, khiến ai nấy cũng trầm trồ khen ngợi, khách hàng lui tới không ngớt. Thế nhưng, không một ai lại biết được bí mật đó của nàng. Rồi bỗng một hôm, có một thú nhân chiến sĩ đến tửu điếm của nàng uống rượu. Trong lúc uống, hắn bỗng tìm được một vật trong rượu của mình. Thế là hắn đi tìm nữ chuyên gia cất rượu để chất vấn. Hắn hỏi: "Trong rượu của ta có một sợi lông." Nữ chuyên gia nghe vậy thì mặt đỏ đến tận mang tai, nàng đáp: "Thật xin lỗi tiên sinh, ngài biết không, chắc đó là do ta bất cẩn nên đã làm rớt một sợi tóc vào đó, vậy để ta đổi lại chén khác cho ngài nhé." Sau khi nữ chuyên gia chế rượu đi rồi, gã thú nhân kia nhìn mái tóc dài mượt và mềm mại của nàng rồi cảm thấy khó hiểu, hắn tự hỏi: "Tại sao sợi tóc kia lại vừa ngắn vừa quăn thế nhỉ?"
Kể đến đây, Mộ Dung Thiên trơ trẽn nhìn xuống bộ vị nằm bên dưới chiếc váy đồng phục ngắn của Lệ Toa và Lạc Na. Thái độ của hắn rất dâm tiện, cười hỏi:
- Hai vị mỹ nhân, có người khách nào đã hỏi các nàng câu đó chưa?
Thì ra hai nàng ngoài việc chiêu đãi khách ở tửu điếm thì còn làm thêm việc cất rượu nữa, những việc đó cũng rất bình thường, bởi vì họ ở Thần Phong đại lục cũng khó kiếm được việc làm.
Lúc đầu, hai nàng còn chưa hiểu được ý tứ của Mộ Dung Thiên bởi câu chuyện còn vòng vo mà chưa vào thẳng chính đề, nhưng giờ đây nhìn thấy ánh mắt đểu giả của hắn đang nhìn vào địa phương nào thì rốt cuộc họ cũng hiểu được hắn muốn ám chỉ chuyện gì. Do đó, cả hai đều đỏ bừng mặt lên, rồi vừa cười khúc khích vừa mắng hắn:
- La Địch tiên sinh, ngươi càng lúc càng tệ à nha, người ta không có chuyện đó à.
Mộ Dung Thiên tăng trình độ dâm tiện lên thêm một tầng nữa bằng cách tự lẩm nhẩm:
- Kỳ lạ thật, chẳng lẽ Yêu tộc lại không có tóc quăn hay sao ta?
Hắn cho rằng lần này kể chuyện tiếu lâm cũng chiếm được tiện nghi khá lớn, trong lúc đang dương dương đắc ý thì đột nhiên Lạc Na dang rộng đôi chân xinh đẹp mỹ miều ra, rồi đưa một tay vào trong quần lót, bứt mạnh một cái rồi xuýt xoa kêu:
- Ai nói không có chứ, La Địch tiên sinh, ngươi có muốn xem không?
"Bịch" một tiếng, Mộ Dung Thiên giật mình ngã lăn xuống đất, suýt tí nữa là lăn luôn vào gầm giường. Hắn vừa đứng dậy, vừa đưa tay quẹt một hôi trên trán. Oa, thật là hào phóng nha! Nữ nhân ở Thần Phong đại lục quả nhiên rất hào sảng.
Hai nàng nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Mộ Dung Thiên thì cười ầm cả lên. Đây không phải là vì các nàng không biết liêm sỉ, mà là do họ đã ở chung với nhau nhiều ngày, nên họ biết rõ tuy hắn có vẻ bề ngoài háo sắc hạ lưu, nhưng thực chất thì hắn lại là một tên gia hỏa không có gan to mật lớn chút nào. Vì vậy mà các nàng mới dám mạnh dạn làm ra hành động phóng đãng như thế, chung quy cũng chỉ là muốn đùa giỡn cho thỏa thích mà thôi. Hơn nữa, dù cho Mộ Dung Thiên thật sự có ý đồ gì với họ đi nữa, thì họ cũng đã sớm có hảo cảm với người trẻ tuổi và vui tính như hắn nên cũng sẽ sẵn sàng phục vụ hắn.
Cười đã rồi, Mộ Dung Thiên nghĩ lần này ngoài việc kể chuyện tiếu lâm thì còn có mục đích khác trọng yếu hơn. Lúc này hắn mới thừa dịp thuận miệng hỏi như không có ý gì:
- A, được rồi, Lệ Toa, Lạc Na, có phải hai nàng biết ma pháp không?
Hắn biết thể lực và chỉ số chiến đấu của mình quá tệ, dù có cố gắng cách mấy thì cũng chỉ đạt đến trình độ trung bình của một chiến sĩ mà thôi, hơn nữa quá trình tu luyện cũng rất gian nan, mà mục tiêu của mình lại còn cao hơn thế nữa. Thật ra, cơ thể của mỗi một người đều có sự hạn chế, song, chỉ có tiềm lực của tinh thần mới là vô hạn định. Do đó, hắn muốn có tinh thần lực vào tay. Nói không chừng khi tới dị giới này, tư tưởng và thể chất của mình không giống với người của Thần Phong đại lục cũng nên.
Hai nàng bị hắn chọc đến nổi phải ôm bụng cười lăn ra giường nên không nhận ra được ý đồ của hắn, khi nhắc đến cái danh từ "ma pháp" thì hai mắt liền sáng lên. "Ma pháp sư" đúng là một chức nghiệp được người người kính ngưỡng, nên bất cứ ai cũng đều mơ ước đạt được. Song, ánh mắt của Lệ Toa và Lạc Na cũng lập tức tối sầm lại, rồi Lệ Toa thở dài nói:
- Chúng ta làm sao có được cái phúc khí tốt như thế.
Lạc Na gật đầu hùa theo:
- Đúng vậy, điều kiện để trở thành một ma pháp sư rất hà khắc.
Xem ra, nếu có hỏi thêm thì cũng không được gì, Mộ Dung thoáng có chút thất vọng, chợt Lệ Toa nói:
- Ta chỉ biết một vài chiêu ma pháp thuộc Thủy hệ mà thôi.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì tinh thần lập tức được phấn chấn ngay, hắn hỏi:
- Thật chứ?
Lạc Na nói:
- Phải rồi. Trong các nguyên tố cảm ứng lực, Thủy hệ chính là nguyên tố chủ lực của Lệ Toa, và Lệ Toa có thể tùy thời mà phát ra những ma pháp cơ bản thuộc Thủy hệ. Còn ta thì lại thuộc về Hỏa hệ.
Nguyên tố chủ lực chính là nguyên tố cảm ứng nhạy bén nhất của một người. Có rất nhiều ma pháp sư đã thông qua việc phát triển nguyên tố chủ lực của bản thân mà tiến bộ rất nhanh.
Mộ Dung Thiên mừng rỡ nói:
- Vậy có thể cho ta được một phen mở rộng tầm mắt hay không?
Lạc Na sảng khoái đáp:
- Dĩ nhiên là được chứ.
Dứt lời, thần thái của nàng cũng biến thành nghiêm túc ngay lập tức, điều này quả là trái ngược với tính chất hoạt bát thường ngày của nàng. Sau khi tập trung tinh thần, Lạc Na bắt đầu niệm chú với một giai điệu trầm bổng:
- Hỡi Hỏa tinh linh nhiệt tình, xin hãy tụ tập đến bên cạnh ta và mặc sức tuông ra hết nhiệt lực và năng lượng của các ngươi cho bằng thích.
Đoạn chú ngữ ấy vừa ngắn vừa đơn giản. Trên thực tế, nếu cấp bậc ma pháp càng cao thì chú ngữ càng dài và càng phức tạp.
"Bặc" một tiếng, từ trên ngón trỏ tay phải của Lạc Na đột nhiên phừng lên một ngọn lửa nhỏ màu hồng, và nó không ngừng nhảy múa vặn vẹo trên ngón tay của nàng.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy điều thần kỳ đó thì trợn mắt há hốc miệng, vừa đưa tay chạm vào ngọn lửa đó vừa ấp úng nói:
- Lạc Na, sao làm được như vậy thế...? A, yêu....
Hắn như chạm phải bò cạp nên vội rút tay về, chậm một chút là đã có thể biến thành thịt nướng để hôm sau Tư Ân có thể đem bán được rồi.
Hai nàng thấy thế thì cùng lúc kêu lên đầy vẻ quan thiết:
- La Địch tiên sinh, ngươi không sao chứ?
Mộ Dung Thiên vội vàng nói:
- Không có gì, không có gì! Còn lâu mới bị tứ cấp tàn phế.
Tuy chưa bao giờ nghe được bốn chữ "tứ cấp tàn phế", nhưng Lạc Na và Lệ Toa cũng biết được những từ ngữ nào đã thoát ra từ miệng của La Địch tiên sinh thì hẳn là không tốt lành gì, hẳn là cũng cố quái y như hắn vậy. Họ nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn thì đoán là hắn không sao.
- Ma pháp sẽ không làm cho người thi pháp bị tổn thương đâu, trừ phi là nó bị phản chấn trở lại.
Lạc Na vừa giải thích vừa thu lại ngọn lửa trên tay, lúc này nàng có chút hơi mệt mỏi và mồ hôi cũng bắt đầu lấm tấm đầy trán. Mỗi lần thi triển ma pháp đều cần rất nhiều tinh thần lực, cho dù chỉ là loại ma pháp căn bản nhất thì nàng cũng không thể cầm cự được quá lâu. Ngay cả việc triệu hoán lửa cũng khác với việc Mộ Dung Thiên luyện đan. Lúc đó, hắn phải dùng đến lực lượng của các nguyên tố được chứa sẵn trong lô đỉnh, nhưng hắn chỉ thông qua sự kiến lập khế ước mà khống chế toàn cuộc chứ không phải dùng đến tinh thần lực như Lạc Na.
Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Lạc Na, nàng đã biết sử dụng ma pháp, vậy có phải là cũng có thể trở thành ma pháp sư hay không?
Lạc Na lắc lắc đầu, nói:
- Vẫn chưa được. Đây chỉ là một loại ma pháp căn bản nhất, ở đại lục có rất nhiều người biết sử dụng nó. Tiêu chuẩn của một Hỏa hệ ma pháp sư thuộc cấp thấp nhất là có thể phóng ra một trái hỏa cầu, còn ta thì kém xa lắm mới làm được như thế. Hơn nữa, ta chỉ có thể sử dụng Hỏa hệ ma pháp, và Lệ Toa thì cũng chỉ biết có Thủy hệ ma pháp.
Lúc này Lệ Toa cũng không chịu thua kém, nàng liền thi triển ngay ma pháp mà nàng biết. Từ đầu ngón tay của nàng đột nhiên bắn ra một tia nước nhỏ. Do tính chất của nước là âm nhu, nên yêu cầu của Thủy hệ ma pháp còn có phần cao hơn so với Hỏa hệ. Khi khống chế thủy nguyên tố thì phải tính toán chính xác hơn nhiều, tỷ như thủy tiễn và thủy thuẫn để phòng ngự, nếu chỉ cần một chút sai xót thì mọi thứ sẽ bị tan tành ngay tức khắc. Và cũng do nước có thể biến thành băng, có thể biến hóa hình thái, nên lại càng là một loại ma pháp cao cấp.
Sự kỳ diệu của ma pháp đã khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy thú vị, hắn hỏi với giọng cực kỳ hưng phấn:
- Ta có thể thử một chút được không?
Nếu quả hắn có thể học được thuật phun khói bằng ngón tay, nói không chừng sau này sẽ có lợi rất nhiều. Hì, chắc là ngầu lắm nhỉ. Lại còn có thể dùng thủy tiễn vô thanh vô tức làm ướt áo nữ nhân và làm lộ ra những đường cong tuyệt mỹ như ẩn như hiện, khà khà....thật là thú vị nha. Mộ Dung Thiên nghĩ đến sự tiện dụng của ma pháp mà khoái chí đến nổi suýt tí nữa là bật cười thành tiếng. Chưa gì mà hắn đã tính toán tìm cơ hội sử dụng ma pháp để tiêu khiển thời gian trên đại lục này rồi.
Lúc này chỉ nghe Lạc Na cười nói:
- Đương nhiên là có thể, đây chỉ là một loại ma pháp căn bản, nên chỉ cần có nguyên tố cảm ứng lực và tinh thần lực đạt tới một trình độ nhất định, sau đó kết hợp với chú ngữ là được.
Dưới sự hướng dẫn của hai nàng, Mộ Dung Thiên lần lượt thử nghiệm những loại ma pháp căn bản của các hệ khác nhau. Chỉ tiếc là bao nhiêu hy vọng của hắn đều bị đổ vỡ tan tành. Trong năm loại nguyên tố cơ bản ma pháp là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ thì hắn không sử dụng được một loại nào cả, chứ đừng nói đến những loại ma pháp cao cấp hơn bị chi phối bởi các loại vật chất biến hóa hình thái hay di chuyển không ngừng như là Phong, Lôi, Điện, Băng...hoặc là các loại ma pháp hỗn hợp, thậm chí còn có loại ma pháp đặc thù thuộc Thần Thánh hệ, tức Hắc Ám hệ.
Hai nàng cười khổ, nói:
- La Địch tiên sinh, nguyên tố cảm ứng lực của ngươi chưa đạt tới được tiêu chuẩn yêu cầu thấp nhất của các hệ ma pháp cơ bản.
Sự thất bại khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy chán nản vô cùng. Cả ma pháp cơ bản nhất cũng không sử dụng được thì còn đòi thí nghiệm cái rắm thối gì? Mộ Dung Thiên vò đầu vò tai, tự lẩm bẩm để an ủi mình:
- Coi bộ, nếu không phun khói bằng ngón tay được thì dùng bật lửa, còn không dùng ma pháp để làm ướt đồ nữ nhân được thì cứ đi rình xem cũng vậy thôi.
Hai nàng nghe hắn lẩm bẩm rồi ngạc nhiên hỏi:
- Nói sao cơ?
Mộ Dung Thiên chấn tỉnh tinh thần lại, vội ho khan một tiếng, rồi lấp liếm:
- À, ta nói là không quan hệ gì.
- Ừm.
"La Địch tiên sinh đúng là có lòng dạ bao la, không có việc gì làm cho y vui mừng, mà cũng không có điều gì có thể làm cho y đau buồn. Quả không hổ là đại nhân vật siêu cấp dược sư được trời ban thiên phú." Lạc Na và Lệ Toa thấy vậy thì cùng hết sức ngưỡng mộ và sùng bái hắn, nên tự nghĩ thầm như thế.
Không biết từ trong đáy lòng dơ bẩn của Mộ Dung Thiên có biết được điều đó hay không?
"Xem ra phải kiếm đường khác để đi thôi." Sau khi Mộ Dung Thiên hạ quyết tâm rồi thì cũng trở nên cứng cỏi hơn, hắn tuyệt sẽ không vì một, hai lần thất bại mà sẽ ngã lòng. Có lẽ do hắn đã có nhiều kinh nghiệm trải qua thất bại và chán nản vô số lần, nên mỗi lần quyết tâm cũng rất kiên định. Vì vậy nếu muốn hắn chịu thua thì điều đó còn khó hơn so với việc hắn nhìn thấy mỹ nữ ăn mặc nửa kín nửa hở mà không suy nghĩ bậy bạ chút nào.
Nếu toàn lực phát triển về mặt dược sư, nói không chừng sau này sẽ đạt đến cấp tông sư và được hưởng sự đãi ngộ như một ma pháp sư. Tuy nhiên, đối với dã tâm của Mộ Dung Thiên thì điều đó còn xa lắm mới bằng được. Hơn nữa, hắn còn có một nguyên tắc, và đó cũng là nguyên tắc nghiêm chỉnh duy nhất: đã té ngã ở đâu thì phải đứng dậy từ nơi đó! Hắn đã phải chịu sự sỉ nhục của một kẻ yếu nhược hèn kém, nếu cứ khiếp sợ mà tránh né, thì cho dù một ngày nào đó, hắn có thể trở nên một dược sư thuộc cấp tông sư, thậm chí có thể đạt tới Thánh cấp hay Thần cấp thì hắn cũng hiểu được mình chỉ là một kẻ thất bại đáng thương mà thôi. Bởi vậy, hắn phải khiến cho những kẻ đã sỉ nhục hắn, đã xem thường hắn thấy được sự ngu xuẩn của họ. Không cần biết con đường trở thành một chiến sĩ gian nan và cực khổ tới đâu, hắn nhất định phải đạt cho kì được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook