Dị Giới Dược Sư
-
Quyển 2 - Chương 24: Kịch chiến
Khi người ta tập trung tinh thần đến cao độ, thì thời gian trôi qua cũng rất nhanh, đêm dài đằng đẵng cũng không còn quá khó chịu nữa. Mộ Dung Thiên vừa nghĩ đến đó, liền lấy ra những dược liệu cần thiết từ trong Trữ Vật Châu, bỏ toàn bộ Xà Tiên quả vào trong đỉnh. Nếu là ở địa cầu thì trước tiên phải phơi những món dược thảo này ở dưới ánh nắng cho thật khô, sau đó nghiền nhỏ thành bột, rồi mới phối trộn chúng theo một tỷ lệ nghiêm ngặt, đó là công tác chuẩn bị bắt buộc để chế luyện Tu Nữ Dã Phong Cuồng. Trước đây Mộ Dung Thiên phải mất đến hơn hai tháng trời mới chế luyện thành công được, nhưng còn bây giờ thì hắn có thể dùng Vi Cảm độ để kiểm soát, không cần phiền toái như trước nữa. So với địa cầu thì thuật luyện đan đặc biệt tại Thần Phong đại lục quả là thuận tiện hơn rất nhiều.
Xà Tiên quả, Chu Mai, Tích Hoa Đằng, Mạn Đế La, Hồ Tao Thảo, Song Diệp Tu Lan sản lượng cũng ít ỏi không khác địa cầu bao nhiêu, Mộ Dung Thiên cơ hồ mất cả ngày trời mới tìm được một hai cây, có lẽ nhiều nhất cũng chỉ luyện ra được hai, ba viên Tu Nữ Dã Phong Cuồng. Chỉ có điều, chế luyện một lúc hai, ba viên đan dược, so với ban ngày chế luyện cả lô Chỉ Huyết đan thì cũng đã dễ dàng hơn, huống hồ Mộ Dung Thiên trước kia ở địa cầu đã từng thử nghiệm hàng trăm lần, nên luyện thứ này cũng quen tay hơn rất nhiều, hơn nữa, nay lại có Vi Cảm Độ tương trợ thì lại càng như hổ thêm cánh.
Nửa giờ sau, đại công cáo thành. Mộ Dung Thiên nhìn viên thuốc mới tạo thành, còn nguyên hơi nóng hầm hập, to bằng quả vải, tròn vo, bề mặt đan dược sáng bóng màu đỏ tươi. Mộ Dung Thiên hơi ngạc nhiên, hắn vốn cho rằng phân lượng tối thiểu cũng phải luyện được hai viên, vả lại bề ngoài của viên thuốc mới quả có khác biệt so với thuốc luyện được ở địa cầu, màu sắc rất hấp dẫn, hình ảnh phản chiếu trong mắt tạo ra một cảm giác rối loạn khó hiểu, lại thêm hương thơm tỏa ra nồng nàn trong không khí, đó chính là hơi thở của dục vọng. Mộ Dung Thiên không biết có nên gọi nó là Tu Nữ Dã Phong Cuồng hay không, tuy nhiên, qua màu sắc đến mùi vị câu dẫn dục tính con người thì đều có thể đoán chắc nó là xuân dược, thậm chí còn là một loại đỉnh cấp xuân dược nữa kia. Theo như cách nhận biết phổ biến nhất ở Thần Phong đại lục, đan dược càng có hình dáng và màu sắc nổi bật thì hiệu lực lại càng mạnh.
Song Mộ Dung Thiên không cảm thấy một chút vui sướng nào cả, thành công rồi thì sao? Chỉ là thuốc kích thích tình dục thôi, ở một nơi coi trọng sức mạnh như Thần Phong đại lục này thì chỉ có loại đan dược nào có thể tăng cường thực lực trong khoảnh khắc mới là cực phẩm. “Mẹ nó, vì viên Tu Nữ Dã Phong Cuồng này mà khiến lão tử bị khốn vào tử địa.” Mộ Dung Thiên nghĩ đến đó thì tức giận vô cùng, tay vung lên và dùng sức ném mạnh viên Tu Nữ Dã Phong Cuồng ra xa, nhưng nó bật vào vách đá và văng ngược trở về, vừa vặn xoáy tít dưới chân Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên thở dài, xem ra số mệnh đã an bài, hắn chỉ đành cầm nó lên bỏ vào trong Trữ Vật Châu. Lúc này hắn chợt nhớ ra là đã có đủ nguyên liệu để chế tạo Đoạt Hồn đan, nên liền quyết định đem ra chế luyện.
Lần này vẫn thành công, cũng là hàng cao cấp nhưng đan dược lại có màu đen và tỏa ra hương vị khiến người ta muốn nôn. Độc dược đúng là độc dược, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng thấy nó không phải là thứ tốt lành gì.
Mộ Dung Thiên bỏ viên thuốc vào trong Trữ Vật Châu, liên tục hai lần luyện thuốc khiến hắn hao phí không ít tinh thần lực, hắn bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi, và cơn buồn ngủ cũng kéo đến. Hắn tựa lưng lên tường rồi không bao lâu đã ngủ say.
oooOooo
“Hỏa nhận phá!”
Mộ Dung Thiên đang mơ thấy mình ở Địa cầu xem phim xxx thì bị âm thanh vang động đó đánh thức, hắn dụi mắt nhỏm dậy, đang nổi giận định mở miệng chửi theo thói quen:
- Chó nhà ai nuôi mới sáng sớm mà đã sủa loạn lên thế?
Úy, hình như là tiếng người? Hóa ra có người trên đỉnh Kinh Lôi Sơn Mạch. Mộ Dung Thiên mừng rỡ đứng hẳn dậy.
Từng đợt âm thanh ầm ầm truyền vào trong động, bên ngoài tựa hồ như có người đánh nhau. Cho dù chết cũng phải nắm lấy cơ hội rời khỏi đây! Mộ Dung Thiên không ngại nguy hiểm rời khỏi cửa động, sau đó, hắn liền được chứng kiến trận đấu giữa người và ma thú lần đầu tiên trên Thần Phong đại lục.
Người đang chiến đấu là một hắc y nữ tử mặc trang phục đạo tặc, lưng quay về phía Mộ Dung Thiên, thân thể di động uyển chuyển nhẹ nhàng như bướm vờn hoa, như cá bơi trong nước. Hắn vừa nhìn sang địch nhân của nàng thì lập tức nín thở, đó là một con Tuyết Phách Tinh, nhưng không phải loại Tuyết Phách Tinh bình thường. Nó cao đến bốn thước, thân thể to lớn khiến người ta nhìn thấy là run sợ. Toàn thân nó bao phủ một lớp khí băng sương bàng bạc, như ẩn như hiện, hành động nhanh nhẹn hơn con Tuyết Phách Tinh tối qua mà Mộ Dung Thiên đụng phải rất nhiều, đã thế nó còn có thêm hai bộ băng trảo (móng vuốt bằng băng) sắc bén. Theo Mộ Dung Thiên biết, Tuyết Phách Tinh chỉ biết dùng miệng thi triển Đống Khí Công Kích, còn nữ tử trước mắt thì lại có thể thi triển công kích vật lý.
Hắc y nữ tử vẫn thoăn thoắt như thường, nhưng dưới áp lực của con Tuyết Phách Tinh to lớn, trên người nàng vẫn dính vài vết thương, máu chảy thành dòng. Tuy thế, nàng cũng không phải đèn cạn dầu, chủy thủ trên tay mỗi lần công kích đều phát ra nhiều luồng hỏa quang khiến cho Tuyết Phách Tinh phải gào thảm liên hồi. Nếu chỉ là công kích thông thường thì với lớp băng giáp cứng rắn ở bên ngoài bảo vệ, Tuyết Phách Tinh sẽ bình thản không lo sợ gì, nhưng ẩn tàng ở bên trong đao khí là sức nóng của lửa, có thể dễ dàng nung chảy băng tuyết và ngấm vào bên trong cơ thể và gây thương tổn cho nó, đó chính là sự khác biệt.
Trước mắt có vẻ như thực lực đôi bên ngang nhau, chỉ cần một bên có chút lơ là, thì rất có thể kẻ đó sẽ phải ôm hận đương trường. Mộ Dung Thiên tận mắt chứng kiến trận chiến kinh tâm động phách này mà im thin thít, không dám thốt ra một lời, chỉ sợ bản thân sẽ bị liên lụy.
Thời gian dần trôi, thương thế hai bên đều không nhẹ, song hắc y nữ tử có lẽ vì mất máu quá nhiều mà không duy trì được thể lực, thân hình mềm mại đã có chút lảo đảo sắp ngã xuống, nhất thời không đề phòng liền bị móng vuốt của Tuyết Phách Tinh hung hãn vồ xuống, cuối cùng không thể trụ được, rồi ngã sấp trên mặt đất.
Đôi mắt màu xanh biếc của Tuyết Phách Tinh lóe lên ánh hung quang, chân nhấc lên cao đạp mạnh xuống nữ tử đang ngã dưới đất, nó không hề biết thương hương tiếc ngọc chút nào. Nếu trúng phải đòn này, nữ tử dù xinh đẹp như hoa như ngọc thì cũng sẽ trở thành một đống thịt bằm nát bét.
Mắt thấy nữ tử nằm ngang trên đất khó tránh khỏi đòn này, Mộ Dung Thiên nhịn không được vội hoảng hốt kêu lên:
- A!
Rồi lập tức bịt miệng lại. Hắn kinh sợ nghĩ quẩn trong đầu: “Tiêu đời, lần này tiêu tùng rồi, mục tiêu kế tiếp của nó chắc chắn là mình rồi. Quái vật lớn như vậy, cho dù chạy được vào trong động cũng vô dụng, chỉ sợ cả nham động cũng bị nó đập tan và trở thành phần mộ của mình luôn quá.”
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, nữ tử đột nhiên lướt ngang qua một bên, thân hình vẫn dán trên mặt đất cơ hồ như trượt ra ngoài hai thước, vất vả lắm mới tránh được một cước của Tuyết Phách Tinh, đồng thời, nàng cũng kinh ngạc nhìn về hướng Mộ Dung Thiên đang đứng, nàng thực sự không ngờ, trên đỉnh Kinh Lôi Sơn Mạch này mà còn có người khác tồn tại.
Đối mặt trực tiếp với nữ tử, Mộ Dung Thiên cũng giật bắn mình, bởi vì hắn và nữ tử đã từng gặp nhau một lần, nàng chính là nữ đạo tặc Lăng Đế Tư xinh đẹp như tranh vẽ.
Mộ Dung Thiên không biết rằng nhiệm vụ thực tập mà Học Viện giao cho Lăng Đế Tư chính là giết chết Tuyết Phách Tinh Vương, đồng thời còn phải mang nhãn châu của nó về làm bằng chứng. Tuyết Phách Tinh Vương thuộc loại ma thú hạ đẳng của cấp B. Nếu theo thực lực song phương mà nói, Lăng Đế Tư còn kém khá xa, khó lòng đối địch được với nó, nhưng nàng mang theo Hỏa Long nội đan – một trong những bảo vật của gia tộc, mà Liệt Hỏa Châu lại chính là khắc tinh của băng hệ nên nàng không hề e sợ. Vả lại tốc độ của đạo tặc cũng là một ưu thế lớn với loại ma thú hành động chậm chạp như Tuyết Phách Tinh. Nhưng nàng không ngờ Tuyết Phách Tinh Vương ngoại trừ băng hệ công kích ra thì còn biết cả công kích vật lý, mà điều càng chết người hơn là nó giảo hoạt vô cùng. Biết được Băng Đống Công Kích không có tác dụng với Lăng Đế Tư, nó liền thi triển quỷ kế, dụ nàng đến khu vực nham thạch quây thành ba cạnh tam giác này, rồi lợi dụng địa thế chật hẹp ở đây để áp chế đi phần nhiều ưu thế tốc độ của đạo tặc, cho nên Lăng Đế Tư mới rơi vào thế hạ phong. Nếu nàng không sở hữu Hỏa Long Châu mà nó kiêng kỵ thì sớm đã thành vong hồn dưới móng vuốt của nó rồi.
Lăng Đế Tư lúc này đã thấy rõ mặt Mộ Dung Thiên, chính là gã nam nhân đáng ghét sáng hôm qua ăn uống nhồm nhoàm và phát ra những âm thanh khó nghe tại tửu điếm, lại còn dùng đầu lưỡi liếm thức ăn trên mép rồi nuốt vào bụng, tại sao hắn không thuộc về chức nghiệp chiến đấu mà lại lọt vào địa phương nguy hiểm này? Chẳng lẽ hắn là một chiến sĩ mà chỉ ăn mặc theo lối bình dân để che dấu thân phận mà thôi? Dường như không giống lắm, tuy nhiên, do tình thế khẩn cấp, hiện bây giờ thể lực của Lăng Đế Tư đã suy giảm vì bị mất khá nhiều máu, vì vậy nên nàng lên tiếng với giọng cầu khẩn:
- Này, hãy mau giúp ta một tay!
Mặc dù rất muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, rồi sau đó để nàng lấy thân đền đáp, nhưng Mộ Dung Thiên biết rất rõ thực lực của mình, nếu giờ ra đó khiêu chiến với Tuyết Phách Tinh Vương thì chẳng khác gì con thiêu thân đâm đầu vào lửa, lấy trứng chọi đá. Hắn động tâm nghĩ: “Con quái vật đó mà thuận tay bóp một cái, xem chừng mình sẽ phải dõng dạc hô lên: “Lão tử mười tám năm sau lại sẽ làm một tay hảo hán.” (ý nói đầu thai xong, 18 năm sau sẽ trưởng thành) Rồi đi thẳng đến gặp Diêm Vương lão gia luôn – à phải, ở Thần Phong đại lục gọi là Tử Thần mới đúng.
Mỹ nữ đáng quý, kim tiền càng giá trị hơn, nhưng nếu đem so với tính mạng thì cả hai thứ kia đều không bõ. Đây là nguyên tắc hành xử tối trọng yếu của Mộ Dung Thiên, mất đi cái tiểu mệnh của mình thì mỹ nữ và kim tiền đều không thể hưởng thụ được. Bởi vậy hắn chỉ đành lắp bắp nói:
- Ài, xin lỗi, ta không phải đối thủ của nó.
Dứt lời, cả thân hình của hắn liền chui tọt vào trong động.
Lăng Đế Tư đang lúc kiệt sức nhưng vẫn phải tránh né sự công kích điên cuồng của Tuyết Phách Tinh, lúc này nghe xong lời của hắn thì cơ hồi tức đến muốn ngất đi. Hừ, tiểu tử khốn kiếp này thật là hèn nhát, nhưng nếu hắn đã hèn thế thì sao lại còn chạy đến cái nơi nguy hiểm này?
Xà Tiên quả, Chu Mai, Tích Hoa Đằng, Mạn Đế La, Hồ Tao Thảo, Song Diệp Tu Lan sản lượng cũng ít ỏi không khác địa cầu bao nhiêu, Mộ Dung Thiên cơ hồ mất cả ngày trời mới tìm được một hai cây, có lẽ nhiều nhất cũng chỉ luyện ra được hai, ba viên Tu Nữ Dã Phong Cuồng. Chỉ có điều, chế luyện một lúc hai, ba viên đan dược, so với ban ngày chế luyện cả lô Chỉ Huyết đan thì cũng đã dễ dàng hơn, huống hồ Mộ Dung Thiên trước kia ở địa cầu đã từng thử nghiệm hàng trăm lần, nên luyện thứ này cũng quen tay hơn rất nhiều, hơn nữa, nay lại có Vi Cảm Độ tương trợ thì lại càng như hổ thêm cánh.
Nửa giờ sau, đại công cáo thành. Mộ Dung Thiên nhìn viên thuốc mới tạo thành, còn nguyên hơi nóng hầm hập, to bằng quả vải, tròn vo, bề mặt đan dược sáng bóng màu đỏ tươi. Mộ Dung Thiên hơi ngạc nhiên, hắn vốn cho rằng phân lượng tối thiểu cũng phải luyện được hai viên, vả lại bề ngoài của viên thuốc mới quả có khác biệt so với thuốc luyện được ở địa cầu, màu sắc rất hấp dẫn, hình ảnh phản chiếu trong mắt tạo ra một cảm giác rối loạn khó hiểu, lại thêm hương thơm tỏa ra nồng nàn trong không khí, đó chính là hơi thở của dục vọng. Mộ Dung Thiên không biết có nên gọi nó là Tu Nữ Dã Phong Cuồng hay không, tuy nhiên, qua màu sắc đến mùi vị câu dẫn dục tính con người thì đều có thể đoán chắc nó là xuân dược, thậm chí còn là một loại đỉnh cấp xuân dược nữa kia. Theo như cách nhận biết phổ biến nhất ở Thần Phong đại lục, đan dược càng có hình dáng và màu sắc nổi bật thì hiệu lực lại càng mạnh.
Song Mộ Dung Thiên không cảm thấy một chút vui sướng nào cả, thành công rồi thì sao? Chỉ là thuốc kích thích tình dục thôi, ở một nơi coi trọng sức mạnh như Thần Phong đại lục này thì chỉ có loại đan dược nào có thể tăng cường thực lực trong khoảnh khắc mới là cực phẩm. “Mẹ nó, vì viên Tu Nữ Dã Phong Cuồng này mà khiến lão tử bị khốn vào tử địa.” Mộ Dung Thiên nghĩ đến đó thì tức giận vô cùng, tay vung lên và dùng sức ném mạnh viên Tu Nữ Dã Phong Cuồng ra xa, nhưng nó bật vào vách đá và văng ngược trở về, vừa vặn xoáy tít dưới chân Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên thở dài, xem ra số mệnh đã an bài, hắn chỉ đành cầm nó lên bỏ vào trong Trữ Vật Châu. Lúc này hắn chợt nhớ ra là đã có đủ nguyên liệu để chế tạo Đoạt Hồn đan, nên liền quyết định đem ra chế luyện.
Lần này vẫn thành công, cũng là hàng cao cấp nhưng đan dược lại có màu đen và tỏa ra hương vị khiến người ta muốn nôn. Độc dược đúng là độc dược, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng thấy nó không phải là thứ tốt lành gì.
Mộ Dung Thiên bỏ viên thuốc vào trong Trữ Vật Châu, liên tục hai lần luyện thuốc khiến hắn hao phí không ít tinh thần lực, hắn bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi, và cơn buồn ngủ cũng kéo đến. Hắn tựa lưng lên tường rồi không bao lâu đã ngủ say.
oooOooo
“Hỏa nhận phá!”
Mộ Dung Thiên đang mơ thấy mình ở Địa cầu xem phim xxx thì bị âm thanh vang động đó đánh thức, hắn dụi mắt nhỏm dậy, đang nổi giận định mở miệng chửi theo thói quen:
- Chó nhà ai nuôi mới sáng sớm mà đã sủa loạn lên thế?
Úy, hình như là tiếng người? Hóa ra có người trên đỉnh Kinh Lôi Sơn Mạch. Mộ Dung Thiên mừng rỡ đứng hẳn dậy.
Từng đợt âm thanh ầm ầm truyền vào trong động, bên ngoài tựa hồ như có người đánh nhau. Cho dù chết cũng phải nắm lấy cơ hội rời khỏi đây! Mộ Dung Thiên không ngại nguy hiểm rời khỏi cửa động, sau đó, hắn liền được chứng kiến trận đấu giữa người và ma thú lần đầu tiên trên Thần Phong đại lục.
Người đang chiến đấu là một hắc y nữ tử mặc trang phục đạo tặc, lưng quay về phía Mộ Dung Thiên, thân thể di động uyển chuyển nhẹ nhàng như bướm vờn hoa, như cá bơi trong nước. Hắn vừa nhìn sang địch nhân của nàng thì lập tức nín thở, đó là một con Tuyết Phách Tinh, nhưng không phải loại Tuyết Phách Tinh bình thường. Nó cao đến bốn thước, thân thể to lớn khiến người ta nhìn thấy là run sợ. Toàn thân nó bao phủ một lớp khí băng sương bàng bạc, như ẩn như hiện, hành động nhanh nhẹn hơn con Tuyết Phách Tinh tối qua mà Mộ Dung Thiên đụng phải rất nhiều, đã thế nó còn có thêm hai bộ băng trảo (móng vuốt bằng băng) sắc bén. Theo Mộ Dung Thiên biết, Tuyết Phách Tinh chỉ biết dùng miệng thi triển Đống Khí Công Kích, còn nữ tử trước mắt thì lại có thể thi triển công kích vật lý.
Hắc y nữ tử vẫn thoăn thoắt như thường, nhưng dưới áp lực của con Tuyết Phách Tinh to lớn, trên người nàng vẫn dính vài vết thương, máu chảy thành dòng. Tuy thế, nàng cũng không phải đèn cạn dầu, chủy thủ trên tay mỗi lần công kích đều phát ra nhiều luồng hỏa quang khiến cho Tuyết Phách Tinh phải gào thảm liên hồi. Nếu chỉ là công kích thông thường thì với lớp băng giáp cứng rắn ở bên ngoài bảo vệ, Tuyết Phách Tinh sẽ bình thản không lo sợ gì, nhưng ẩn tàng ở bên trong đao khí là sức nóng của lửa, có thể dễ dàng nung chảy băng tuyết và ngấm vào bên trong cơ thể và gây thương tổn cho nó, đó chính là sự khác biệt.
Trước mắt có vẻ như thực lực đôi bên ngang nhau, chỉ cần một bên có chút lơ là, thì rất có thể kẻ đó sẽ phải ôm hận đương trường. Mộ Dung Thiên tận mắt chứng kiến trận chiến kinh tâm động phách này mà im thin thít, không dám thốt ra một lời, chỉ sợ bản thân sẽ bị liên lụy.
Thời gian dần trôi, thương thế hai bên đều không nhẹ, song hắc y nữ tử có lẽ vì mất máu quá nhiều mà không duy trì được thể lực, thân hình mềm mại đã có chút lảo đảo sắp ngã xuống, nhất thời không đề phòng liền bị móng vuốt của Tuyết Phách Tinh hung hãn vồ xuống, cuối cùng không thể trụ được, rồi ngã sấp trên mặt đất.
Đôi mắt màu xanh biếc của Tuyết Phách Tinh lóe lên ánh hung quang, chân nhấc lên cao đạp mạnh xuống nữ tử đang ngã dưới đất, nó không hề biết thương hương tiếc ngọc chút nào. Nếu trúng phải đòn này, nữ tử dù xinh đẹp như hoa như ngọc thì cũng sẽ trở thành một đống thịt bằm nát bét.
Mắt thấy nữ tử nằm ngang trên đất khó tránh khỏi đòn này, Mộ Dung Thiên nhịn không được vội hoảng hốt kêu lên:
- A!
Rồi lập tức bịt miệng lại. Hắn kinh sợ nghĩ quẩn trong đầu: “Tiêu đời, lần này tiêu tùng rồi, mục tiêu kế tiếp của nó chắc chắn là mình rồi. Quái vật lớn như vậy, cho dù chạy được vào trong động cũng vô dụng, chỉ sợ cả nham động cũng bị nó đập tan và trở thành phần mộ của mình luôn quá.”
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, nữ tử đột nhiên lướt ngang qua một bên, thân hình vẫn dán trên mặt đất cơ hồ như trượt ra ngoài hai thước, vất vả lắm mới tránh được một cước của Tuyết Phách Tinh, đồng thời, nàng cũng kinh ngạc nhìn về hướng Mộ Dung Thiên đang đứng, nàng thực sự không ngờ, trên đỉnh Kinh Lôi Sơn Mạch này mà còn có người khác tồn tại.
Đối mặt trực tiếp với nữ tử, Mộ Dung Thiên cũng giật bắn mình, bởi vì hắn và nữ tử đã từng gặp nhau một lần, nàng chính là nữ đạo tặc Lăng Đế Tư xinh đẹp như tranh vẽ.
Mộ Dung Thiên không biết rằng nhiệm vụ thực tập mà Học Viện giao cho Lăng Đế Tư chính là giết chết Tuyết Phách Tinh Vương, đồng thời còn phải mang nhãn châu của nó về làm bằng chứng. Tuyết Phách Tinh Vương thuộc loại ma thú hạ đẳng của cấp B. Nếu theo thực lực song phương mà nói, Lăng Đế Tư còn kém khá xa, khó lòng đối địch được với nó, nhưng nàng mang theo Hỏa Long nội đan – một trong những bảo vật của gia tộc, mà Liệt Hỏa Châu lại chính là khắc tinh của băng hệ nên nàng không hề e sợ. Vả lại tốc độ của đạo tặc cũng là một ưu thế lớn với loại ma thú hành động chậm chạp như Tuyết Phách Tinh. Nhưng nàng không ngờ Tuyết Phách Tinh Vương ngoại trừ băng hệ công kích ra thì còn biết cả công kích vật lý, mà điều càng chết người hơn là nó giảo hoạt vô cùng. Biết được Băng Đống Công Kích không có tác dụng với Lăng Đế Tư, nó liền thi triển quỷ kế, dụ nàng đến khu vực nham thạch quây thành ba cạnh tam giác này, rồi lợi dụng địa thế chật hẹp ở đây để áp chế đi phần nhiều ưu thế tốc độ của đạo tặc, cho nên Lăng Đế Tư mới rơi vào thế hạ phong. Nếu nàng không sở hữu Hỏa Long Châu mà nó kiêng kỵ thì sớm đã thành vong hồn dưới móng vuốt của nó rồi.
Lăng Đế Tư lúc này đã thấy rõ mặt Mộ Dung Thiên, chính là gã nam nhân đáng ghét sáng hôm qua ăn uống nhồm nhoàm và phát ra những âm thanh khó nghe tại tửu điếm, lại còn dùng đầu lưỡi liếm thức ăn trên mép rồi nuốt vào bụng, tại sao hắn không thuộc về chức nghiệp chiến đấu mà lại lọt vào địa phương nguy hiểm này? Chẳng lẽ hắn là một chiến sĩ mà chỉ ăn mặc theo lối bình dân để che dấu thân phận mà thôi? Dường như không giống lắm, tuy nhiên, do tình thế khẩn cấp, hiện bây giờ thể lực của Lăng Đế Tư đã suy giảm vì bị mất khá nhiều máu, vì vậy nên nàng lên tiếng với giọng cầu khẩn:
- Này, hãy mau giúp ta một tay!
Mặc dù rất muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, rồi sau đó để nàng lấy thân đền đáp, nhưng Mộ Dung Thiên biết rất rõ thực lực của mình, nếu giờ ra đó khiêu chiến với Tuyết Phách Tinh Vương thì chẳng khác gì con thiêu thân đâm đầu vào lửa, lấy trứng chọi đá. Hắn động tâm nghĩ: “Con quái vật đó mà thuận tay bóp một cái, xem chừng mình sẽ phải dõng dạc hô lên: “Lão tử mười tám năm sau lại sẽ làm một tay hảo hán.” (ý nói đầu thai xong, 18 năm sau sẽ trưởng thành) Rồi đi thẳng đến gặp Diêm Vương lão gia luôn – à phải, ở Thần Phong đại lục gọi là Tử Thần mới đúng.
Mỹ nữ đáng quý, kim tiền càng giá trị hơn, nhưng nếu đem so với tính mạng thì cả hai thứ kia đều không bõ. Đây là nguyên tắc hành xử tối trọng yếu của Mộ Dung Thiên, mất đi cái tiểu mệnh của mình thì mỹ nữ và kim tiền đều không thể hưởng thụ được. Bởi vậy hắn chỉ đành lắp bắp nói:
- Ài, xin lỗi, ta không phải đối thủ của nó.
Dứt lời, cả thân hình của hắn liền chui tọt vào trong động.
Lăng Đế Tư đang lúc kiệt sức nhưng vẫn phải tránh né sự công kích điên cuồng của Tuyết Phách Tinh, lúc này nghe xong lời của hắn thì cơ hồi tức đến muốn ngất đi. Hừ, tiểu tử khốn kiếp này thật là hèn nhát, nhưng nếu hắn đã hèn thế thì sao lại còn chạy đến cái nơi nguy hiểm này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook