Dị Giới Dược Sư
-
Quyển 18 - Chương 417: Hoài nhu (dụ dỗ)
Có một số người trời sinh ra đã giỏi sáng tạo tin giật gân. Mộ Dung Thiên chính là một người như vậy.
Tuy nhiên, tất cả chiến tích huy hoàng của thống soái Rạng Đông vẫn không khiến cho người của toàn bộ đại lục bị kinh động bằng lần tạo phản ở Mễ Kỳ Tư.
Một người từng được xem là vị cứu tinh của cư dân tại các hải quốc, là thần tượng và niềm kiêu ngạo của họ, là một bậc kỳ tài trẻ tuổi lúc nào cũng tỏa hào quang sáng chói, là người được hưởng hết vinh hoa phú quý và đãi ngộ không ai sánh kịp, vậy mà chỉ trong một đêm, tất cả những hình tượng chói lòa đó đều đã hoàn toàn thay đổi.
Đan Ni Tư, từ nay về sau, cái tên này sẽ trở thành một đại danh từ để chỉ một tên đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, máu lạnh, hung ác, bất trung, vv....Tất cả những từ ngữ xấu xa gì cũng không đủ để hình dung linh hồn u ám và tội ác của hắn.
Sau khi xảy ra binh biến, người của Tát La mới biết được, trước kia không phải Mộ Dung Thiên đã thất bại, mà kẻ thất bại chính là Tát La mà thôi. Vì chỉ có lần đó thất bại thì mới khiến cho Tát La cần phải tăng thêm viện quân, do đó mới gián tiếp tạo nên chiến dịch tại Mễ Kỳ Tư.
Chỉ là, vị thống soái vô địch kia lại không phải là thống soái vô địch của Tát La, mà hắn đã đầu phục sang trận doanh của quân Tây Bắc.
Chí ít hơn mười vạn binh sĩ của Tát La kia đều bị chết trong trận binh biến. Nếu không phải sự việc xảy ra đột ngột, vậy thì con số tử thương đó sẽ còn nhiều hơn nữa, bởi lẽ thành Mễ Kỳ Tư vốn đã không có sức kháng cự ngay từ đầu rồi.
Còn lại số binh sĩ bị bắt, kể cả dân chúng và phần đông quan viên của Mễ Kỳ Tư không ngờ lại không bị quân Tây Bắc tàn sát. Trái lại, số tù binh đó không hề bị de dọa tới tính mạng, mà họ chỉ bị quản chế sự tự do mà thôi.
Những quan viên cũ của Mễ Kỳ Tư không hề bị mất chức, nhưng họ đều trở thành những con rối của người Tây Bắc, bởi vì người Tây Bắc dùng họ để quản lý tù binh và bá tánh bình dân cho mình.
Ở trên đời này luôn có những người sợ chết, nhất là những ai ngồi ở chức càng cao thì lại càng sợ chết, bởi vì họ đã quen hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi, nên đối với cuộc sống thì lúc nào cũng rất quyến luyến. Huống chi, sau khi người Tây Bắc chiếm được Mễ Kỳ Tư rồi thì cũng không hoành hành bá đạo, muốn làm gì thì làm, mà vẫn còn chừa lại cho họ một phần quyền lực.
Sau khi trải qua bạo loạn, bọn họ vốn tưởng mình sẽ phải chết chắc, ai ngờ lại còn gặp được chuyện tốt thế này, tất nhiên là không thể cự tuyệt được rồi.
Cho dù là người có một chút khí cốt đi nữa thì cũng phải quan tâm đến thân nhân của mình, bởi vì trong số họ, có rất nhiều người là phụ mẫu, thê nhi, thậm chí là huynh đệ tỷ muội đều đang bị địch nhân bắt giữ trong tay.
Điều càng khiến người ta mâu thuẫn hơn đó là địch nhân đối với họ cũng không tệ bạc. Họ vẫn được ở lại những ngôi biệt thư xa hoa như trước kia, vẫn được ăn ngon mặc đẹp, mỗi lần tới lui vẫn có xe cộ đưa đón, trong những lúc nhàn rỗi vẫn có thể tham gia các hoạt động và yến hội của giới thượng lưu, vv....
Đương nhiên, điều kiện để trao đổi với cuộc sống an nhàn đó là họ không được có dị niệm, bằng không thì họ chỉ có thể đón nhận địa ngục mà thôi.
Cho dù có là thiết huyết hán tử tới đâu, khi đã bị tình thân trói buộc mà không có cách nào cắt đứt được, vậy thì họ chỉ đành thúc thủ vô sách và khuất phục đối phương mà thôi.
Những binh sĩ bị bắt tuy không tạo ra uy hiếp gì với người Tây Bắc, nhưng trưởng quan của họ vẫn bị quản thúc như cũ.
Nhìn bề ngoài, Mễ Kỳ Tư so với lúc trước cũng không khác gì mấy, vì kinh tế và đời sống sinh hoạt không có thay đổi gì lớn lao, nhưng nếu không phải vì cờ xí ở trên nóc phủ thành chủ đã đổi từ tiêu chí hải hạm của Tát La thành hai thanh kiếm giao nhau của Tây Bắc, vậy thì người ta sớm đã quên đi tòa thành này đã đổi chủ, cùng với anh linh đã mất đi của hơn mười vạn binh sĩ.
Trong cái đêm kinh hoàng nọ, bá tánh đều ở trong nhà cho tới khi hừng đông, đến lúc đó, họ mới thu hết can đảm để bước ra ngoài xem xét thì chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn lại một cổ thi thể nào nữa, mà chỉ có những tòa kiến trúc bị sụp đổ, cùng với người Tây Bắc có mặt ở khắp nơi. Điều đó cho thấy nơi đây từng xảy ra biến động lớn, và cũng vì vậy ám ảnh cũng không để lại trong lòng họ quá sâu.
Giới bình dân không giống như giới cầm quyền, họ chỉ cần cuộc sống ấm no đầy đủ là được, tuy đã thay đổi người thống trị, nhưng cuộc sống vẫn ổn định như cũ, vậy thì cũng chẳng có mấy người muốn nổi dị tâm để làm gì. Trước kia sở dĩ họ chống đối người Tây Bắc, đó là vì tiếng xấu của người Tây Bắc đã được đồn xa, nhưng không ngờ, đám người thô bạo đó cũng biết dùng tới thủ đoạn dụ dỗ vỗ về. Loại thủ đoạn này quả thật rất có sức sát thương, nó có thể khiến cho người Tây Bắc phải dùng rất ít lực lượng mà đã có thể khống chế một tòa thành lớn như vậy ở trong tay rồi.
Chính sách này vốn chưa được người Tây Bắc sử dụng qua, hiển nhiên nó đã được đề xuất bởi Mộ Dung Thiên. Trong lúc đôi bên ký kết hiệp ước, điều này đã được ghi rõ ở trong đó.
Tuy rằng làm phản, nhưng Mộ Dung Thiên cũng hy vọng có thể tận sức bảo vệ người của mình. Còn hơn mười vạn binh sĩ kia thì hắn không có biện pháp nào, bởi vì chỉ cần có chiến tranh thì sẽ không thể tránh khỏi chết chóc được. Hắn đã tận lực giảm con số chết chóc xuống tới mức thấp nhất. Trên thực tế, ngày đó nếu Mễ Kỳ Tư rơi vào tay quân địch càng sớm thì số người sống sót sẽ càng được nhiều hơn. Mộ Dung Thiên sáng tạo ra phương thức chỉ huy giống táng cây đó, ngoài việc có thể giúp cho việc tiến hành kế hoạch được thuận lợi, mà một nguyên nhân khác cũng là để giảm thiểu hy sinh nữa.
Đối với phe Tây Bắc mà nói, điều hiệp ước này cũng có lợi với họ, vì họ cũng nhanh chóng được thưởng thức hương vị ngọt ngào của phương thức "thống trị dụ dỗ".
Nếu như họ tàn sát cả thành thì nhất định sẽ để lại cái họa ngầm là có lực lượng nổi loạn, vậy thì dù thành trì có được ổn định tới đâu đi nữa, nhưng thế nào cũng sẽ để lại xú danh với đời.
Tiền lệ tại Mễ Kỳ Tư đã thay đổi hình tượng hung ác của họ trong quá khứ. Đến nỗi mà khi họ xuất binh, hầu như các quốc gia trung lập có lực lượng yếu kém khác ở vùng duyên hải đều không hề chống cự, vì nếu được hưởng phương pháp "thống trị dụ dỗ" này còn tốt hơn là ngoan cường chống cự để rồi tử thương vô số nhiều lắm.
Ở tại các quốc gia trung lập sau khi bị chiếm lĩnh, người Tây Bắc vẫn thi hành chính sách dụ dỗ giống như đối với Mễ Kỳ Tư vậy. Điều này khiến cho tốc độ mở rộng trận doanh và đại kế đông tiến của họ được thuận lợi kinh người.
Sau khi phản bội Tát La, địa vị đứng đầu thương nghiệp của Mộ Dung Thiên ở tại Tát La tất nhiên là không còn nữa.
Do đó mà người đại diện cho thương nghiệp của Mộ Dung Thiên tức là ông mập Ca Ngõa Lợi Phu Nặc, đã nhân mấy ngày trước binh biến mà vận dụng lực lượng trong tay của mình khiến cho kinh tế của Tát La càng bất ổn hơn. Cùng lúc đó, tam đại thương hội của Tát La cũng tuyên bố phá sản, đúng là một việc ném thêm đá xuống giếng.
Tát La vốn đã bị cơn sóng gió kinh tế làm cho xính vính bấy lâu, giờ đây lại càng trở thành cuộc diện rối rắm hơn nữa.
Cánh kỳ binh phụ trách công chiếm Mễ Kỳ Tư liền thừa dịp Tát La chưa kịp phản ứng với sự quấy rối của hai thế lực đứng đầu nền kinh tế của họ, mà phối hợp với cánh quân ở trong cảnh nội của Tát La vốn đã được chuẩn bị nổi loạn từ lâu, đôi bên nội ứng ngoại hợp và dùng phương thức sét đánh không kịp bưng tai mà công hạ các thành thị ven biển như Đa Đa Lạp Đặc, Lạc Tư Nhĩ, vv....rồi dùng những nơi đó để làm cứ điểm và tiếp tục thẳng tiến.
Đại quân ở hậu phương cũng nhanh chóng chiếm lĩnh các quốc gia trung lập khác, nhằm cung cấp hậu thuẫn kiên cố.
Những việc này xảy ra quá nhanh, đến nỗi nhiều người còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau cuộc binh biến thì cuộc thế ở trên đại lục lại đã thay đổi.
Liên quân Tây Bắc vốn vẫn đang bị động, giờ đây đã nắm lấy quyền chủ động lần đầu tiên, vô luận là tại hình thế hay nhân khí đều chiếm được ưu thế.
Còn liên quân Đông Nam do Lam Nguyệt dẫn đầu thì lại có chút xao động, bởi vì tiến độ của họ không nhanh bằng kẻ đến sau như Tây Bắc, và họ vẫn còn chưa thể nuốt được Tát La, mà lúc này chỉ có thể giằng co ở hơn mười quốc gia trung lập khác nằm gần Tát La mà thôi. Đối với cả hai phe, Tát La đúng là cái bánh ga tô rất lớn, nếu để cho đối phương ăn được thì thật là không cam lòng.
Từ lâu họ đã bỏ rơi lớp mặt nạ giả dối với liên minh các hải quốc, đã vậy lại còn quanh năm chiến đấu không ngừng, vì vậy mà họ rất khó thân thiện trở lại với Tát La. Dù rằng ở trên chiến trường sẽ không ai có địch nhân vĩnh viễn, nhưng nếu chờ cho họ có thể đạt thành hiệp nghị với Tát La, vậy thì cái bánh ga tô đã bị người ta ăn mất rồi. Điều mà họ có thể làm bây giờ là phát động tất cả lực lượng đang có để liều mạng tấn công, ngõ hầu hy vọng ngăn cản phe Tây Bắc tiếp tục nuốt hết các mảnh đất của Tát La.
Có thể nói, bấy lâu nay liên minh các hải quốc sống ở giữa đường ranh của hai thế lực chỉ là đang kéo dài hơi tàn mà thôi. Mội khi bị phá vỡ cán cân thăng bằng, tất sẽ không còn quyền lực để tiếp tục sinh tồn nữa.
Tát La lúc này đã bị rơi vào tình cảnh khốn đốn, dẫn quân chưa thành thì lại gặp ngay cảnh họa vô đơn chí, trước sói sau hổ. Lãnh thổ cứ bị người ngoài ăn dần từng chút một, việc trở thành quốc gia phụ thuộc của một trong hai thế lực chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Thế nhưng họ cũng không hoàn toàn buông tay chịu trói, mà vẫn liều mạng chống cự. Họ dùng lực lượng sau cùng để bảo toàn một chút tôn nghiêm của mình, bảo toàn sự tôn nghiêm của một bá chủ ở trên biển.
Nhưng ở trong lòng rất nhiều người, bao gồm cả các binh sĩ, họ thà rằng tất cả phòng tuyến của Tát La đều thất thủ, nói không chừng như vậy còn có thể sống sót, vì đã có các quốc gia trung lập khác được hưởng chính sách thống trị hòa bình của người Tây Bắc làm ví dụ tốt nhất.
Những nơi đó tuy bị rơi vào tay địch nhân, nhưng họ vẫn có thể sinh hoạt như lúc trước. Song song với việc mất đi chính quyền, điều đó cũng đồng nghĩa với việc trút hết áp lực chiến tranh lên phe Tây Bắc, so với việc mình cả ngày phải lo lắng hốt hoảng thì còn tốt hơn nhiều lắm.
Mộ Dung Thiên lúc này đã trở thành một thành viên của phe Tây Bắc, và tiếp thụ biên chế của quân đội.
Bái Yết La quả là nhất đại kiêu hùng, lão là một loại người "đã nghi thì không dùng, mà đã dùng thì không nghi". Sau khi Mộ Dung Thiên phản lại Tát La, hắn được đảm nhiệm chức vụ thống soái của quân đoàn thứ ba của Tây Bắc, và nó cũng chính là cánh quân đầu tiên đã đến Mễ Kỳ Tư. Còn nhân tuyển chính thống lúc trước là Khắc Lý Tư Đế thì trái lại chỉ làm phó thủ mà thôi.
Hiển nhiên đó là vì Bái Yết La cũng biết rằng, chỉ khi nào cấp cho Mộ Dung Thiên đầy đủ quyền lực và tự do thì hắn mới có thể phát huy năng lực cực mạnh của mình.
Mộ Dung Thiên quả thật đã không phụ lòng kỳ vọng của mọi người. Với kỳ chiêu diệu sách, hắn đã thống lãnh quân đoàn thứ ba nhanh chóng chiếm lấy những thành thị ở vùng duyên hải, thế như chẻ tre, chiếm được tiên cơ để ăn dần cái bánh ga tô kia, đồng thời còn chuẩn bị đầy đủ cho đại quân ở hậu phương tiến nhập.
Hôm nay quân đoàn thứ ba đang ở tại một trong những thành thị cấp một của Tát La là Tạp Lực Lợi Na. Phía trước nó là Long đảo và thủ đô của Tát La là Tư Ba Đạt Khắc Lộ, hai địa phương cực kỳ quan trọng và mang ý nghĩa Tát La có hoàn toàn bị thất thủ hay không.
Theo như tình hình hiện nay của hai thế lực, nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, phe Tây Bắc mà chiếm được quốc gia lớn nhất ở trên biển là Tát La làm căn cứ, vậy thì ưu thế của cuộc chiến nam bắc này nghiêng về ai, không nói hẳn mọi người cũng đều biết rồi.
Hiện giờ đang là lúc chạng vạng tối, Mộ Dung Thiên bước ra khỏi soái doanh. Hắn nhìn thấy lá quân kỳ đang bay phần phật trong gió, hai thanh đao kiếm giao nhau ở trên đó quả thật là oai phong lẫm lẫm, không gì bì nổi. Nó đúng là tiêu chí đầy kiêu ngạo của người Tây Bắc, là đại biểu cho lực lượng đáng tự hào của họ.
Nhưng mà nhìn lâu như vậy, Mộ Dung Thiên lại cảm thấy nhức mắt.
Vài tên binh sĩ thuộc Liệp Đầu tộc nhìn thấy hắn liền vội vàng thi lễ.
Loại chủng tộc tàn bạo này có thói quen cắt đầu địch nhân xuống, rồi đeo bên hông để làm chiến lợi phẩm, cho tới khi hư thối hết thì mới thôi; vậy mà giờ đây họ lại có vẻ ngoan ngoãn như thế, đồng thời trong mắt cũng tràn ngập vẻ kính sợ nữa.
Tuy hắn mới gia nhập vào liên quân Tây Bắc không lâu, nhưng trải qua những cuộc chiến gần đây, họ đã bị thủ đoạn phi thường của Mộ Dung Thiên khuất phục, hơn nữa lại còn được nghe những chiến hữu đến trước kể lại, cùng với đại danh lúc trước của hắn, đúng là không một ai dám biểu thị lòng bất kính với hắn chút nào.
Tây Bắc là nơi tôn sùng lực lượng mạnh nhất mà không một nơi nào ở trên đại lục có thể bì kịp, bởi vậy mà Mộ Dung Thiên đã nhanh chóng lập được uy tín vô thượng ở trong quân, mặc dù hắn chỉ là một kẻ phản bội.
Suốt dọc đường đi, các binh sĩ nhìn thấy hắn đều cung kính thi lễ, họ không thấy kỳ lạ mỗi khi hắn đi ra ngoài, bởi vì mỗi ngày vào lúc chạng vạng, thống soái của họ đều có thói quen đi tản bộ một vòng, sau đó mới trở về. Trong thời gian đó, hắn vẫn luôn trầm mặc, như là không trông thấy ai vậy.
Các tướng sĩ đều cho rằng đó là thời gian mà hắn đang nghĩ kế, nói không chừng những chiến thuật ma quỷ và thần kỳ như thiên mã hành không kia là đã do hắn nghĩ ra trong những lúc thế này đây.
Do đó mà điều này đã sớm trở thành một quy tắc ngầm, mỗi lần Mộ Dung Thiên ra ngoài tản bộ thì không ai được quấy rối. Các binh sĩ khi nhìn thấy hắn thì chỉ lẳng lặng thi lễ, ngay cả những tướng lĩnh cần bẩm báo quân tình cũng vậy, nếu không phải là vạn phần cấp bách thì cũng phải ráng chờ đợi mà thôi, hoặc là đợi sau đó mới trở lại.
Thế nhưng cuộc tản bộ hôm nay của Mộ Dung Thiên đã bị quấy rối, đương nhiên, người có cái gan đó chính là mỹ nữ Sa tộc Khắc Lý Tư Đế, và cũng là phó thống soái của quân đoàn thứ ba.
Sau khi bị Mộ Dung Thiên đoạt đi chức vị thống soái, Khắc Lý Tư Đế không hề căm hận hắn, nhưng nếu đổi lại là người khác, vậy thì nhất định bậc cân quắc anh thư kia sẽ không phục chút nào.
Nhưng còn với Mộ Dung Thiên thì nàng biết rõ năng lực của mình còn kém hắn rất xa, vì vậy nên mới cam lòng chịu ngồi ở chức vị thấp hơn. Nam nhân này quả thật là quá thần bí, người ta vĩnh viễn sẽ không hiểu được trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện gì, tựa như thần tình ở trên mặt hắn lúc này vậy.
- Đan Ni Tư đại nhân, thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngài suy nghĩ.
Mộ Dung Thiên không lộ ra biểu tình gì, chỉ thốt:
- Không sao.
Khắc Lý Tư Đế đã sớm quen thuộc với sự lãnh đạm của hắn, bởi vì từ sau ngày quyết định tuyệt tình với thê tử, hắn đã trở thành như vậy rồi.
Khắc Lý Tư Đế vẫn mỉm cười đầy quyến rũ, nói:
- Đại nhân, tối nay vào lúc tám giờ, sẽ có một cuộc hội nghị rất quan trọng được cử hành tại thành Mã Đức Lý. Ngài nhất định phải đến tham dự.
Mộ Dung Thiên hơi nhíu mày:
- Hội nghị gì?
Trên cơ bản, những hội nghị quan trọng đều do người làm thống soái như hắn kêu gọi, vậy mà sao lần này hắn lại không biết?
- Là hội nghị của tổng quân đoàn!
Khắc Lý Tư Đế trịnh trọng thốt:
- Trong kế hoạch lúc trước, chín cánh quân của Tây Bắc được phân công để đi công phá các nơi. Nay hội họp lại cho cuộc chiến sắp tới, do đó, hội nghị đêm nay sẽ đề cử ra một người để đảm nhiệm chức vị đại thống soái.
Tuy nhiên, tất cả chiến tích huy hoàng của thống soái Rạng Đông vẫn không khiến cho người của toàn bộ đại lục bị kinh động bằng lần tạo phản ở Mễ Kỳ Tư.
Một người từng được xem là vị cứu tinh của cư dân tại các hải quốc, là thần tượng và niềm kiêu ngạo của họ, là một bậc kỳ tài trẻ tuổi lúc nào cũng tỏa hào quang sáng chói, là người được hưởng hết vinh hoa phú quý và đãi ngộ không ai sánh kịp, vậy mà chỉ trong một đêm, tất cả những hình tượng chói lòa đó đều đã hoàn toàn thay đổi.
Đan Ni Tư, từ nay về sau, cái tên này sẽ trở thành một đại danh từ để chỉ một tên đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, máu lạnh, hung ác, bất trung, vv....Tất cả những từ ngữ xấu xa gì cũng không đủ để hình dung linh hồn u ám và tội ác của hắn.
Sau khi xảy ra binh biến, người của Tát La mới biết được, trước kia không phải Mộ Dung Thiên đã thất bại, mà kẻ thất bại chính là Tát La mà thôi. Vì chỉ có lần đó thất bại thì mới khiến cho Tát La cần phải tăng thêm viện quân, do đó mới gián tiếp tạo nên chiến dịch tại Mễ Kỳ Tư.
Chỉ là, vị thống soái vô địch kia lại không phải là thống soái vô địch của Tát La, mà hắn đã đầu phục sang trận doanh của quân Tây Bắc.
Chí ít hơn mười vạn binh sĩ của Tát La kia đều bị chết trong trận binh biến. Nếu không phải sự việc xảy ra đột ngột, vậy thì con số tử thương đó sẽ còn nhiều hơn nữa, bởi lẽ thành Mễ Kỳ Tư vốn đã không có sức kháng cự ngay từ đầu rồi.
Còn lại số binh sĩ bị bắt, kể cả dân chúng và phần đông quan viên của Mễ Kỳ Tư không ngờ lại không bị quân Tây Bắc tàn sát. Trái lại, số tù binh đó không hề bị de dọa tới tính mạng, mà họ chỉ bị quản chế sự tự do mà thôi.
Những quan viên cũ của Mễ Kỳ Tư không hề bị mất chức, nhưng họ đều trở thành những con rối của người Tây Bắc, bởi vì người Tây Bắc dùng họ để quản lý tù binh và bá tánh bình dân cho mình.
Ở trên đời này luôn có những người sợ chết, nhất là những ai ngồi ở chức càng cao thì lại càng sợ chết, bởi vì họ đã quen hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi, nên đối với cuộc sống thì lúc nào cũng rất quyến luyến. Huống chi, sau khi người Tây Bắc chiếm được Mễ Kỳ Tư rồi thì cũng không hoành hành bá đạo, muốn làm gì thì làm, mà vẫn còn chừa lại cho họ một phần quyền lực.
Sau khi trải qua bạo loạn, bọn họ vốn tưởng mình sẽ phải chết chắc, ai ngờ lại còn gặp được chuyện tốt thế này, tất nhiên là không thể cự tuyệt được rồi.
Cho dù là người có một chút khí cốt đi nữa thì cũng phải quan tâm đến thân nhân của mình, bởi vì trong số họ, có rất nhiều người là phụ mẫu, thê nhi, thậm chí là huynh đệ tỷ muội đều đang bị địch nhân bắt giữ trong tay.
Điều càng khiến người ta mâu thuẫn hơn đó là địch nhân đối với họ cũng không tệ bạc. Họ vẫn được ở lại những ngôi biệt thư xa hoa như trước kia, vẫn được ăn ngon mặc đẹp, mỗi lần tới lui vẫn có xe cộ đưa đón, trong những lúc nhàn rỗi vẫn có thể tham gia các hoạt động và yến hội của giới thượng lưu, vv....
Đương nhiên, điều kiện để trao đổi với cuộc sống an nhàn đó là họ không được có dị niệm, bằng không thì họ chỉ có thể đón nhận địa ngục mà thôi.
Cho dù có là thiết huyết hán tử tới đâu, khi đã bị tình thân trói buộc mà không có cách nào cắt đứt được, vậy thì họ chỉ đành thúc thủ vô sách và khuất phục đối phương mà thôi.
Những binh sĩ bị bắt tuy không tạo ra uy hiếp gì với người Tây Bắc, nhưng trưởng quan của họ vẫn bị quản thúc như cũ.
Nhìn bề ngoài, Mễ Kỳ Tư so với lúc trước cũng không khác gì mấy, vì kinh tế và đời sống sinh hoạt không có thay đổi gì lớn lao, nhưng nếu không phải vì cờ xí ở trên nóc phủ thành chủ đã đổi từ tiêu chí hải hạm của Tát La thành hai thanh kiếm giao nhau của Tây Bắc, vậy thì người ta sớm đã quên đi tòa thành này đã đổi chủ, cùng với anh linh đã mất đi của hơn mười vạn binh sĩ.
Trong cái đêm kinh hoàng nọ, bá tánh đều ở trong nhà cho tới khi hừng đông, đến lúc đó, họ mới thu hết can đảm để bước ra ngoài xem xét thì chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn lại một cổ thi thể nào nữa, mà chỉ có những tòa kiến trúc bị sụp đổ, cùng với người Tây Bắc có mặt ở khắp nơi. Điều đó cho thấy nơi đây từng xảy ra biến động lớn, và cũng vì vậy ám ảnh cũng không để lại trong lòng họ quá sâu.
Giới bình dân không giống như giới cầm quyền, họ chỉ cần cuộc sống ấm no đầy đủ là được, tuy đã thay đổi người thống trị, nhưng cuộc sống vẫn ổn định như cũ, vậy thì cũng chẳng có mấy người muốn nổi dị tâm để làm gì. Trước kia sở dĩ họ chống đối người Tây Bắc, đó là vì tiếng xấu của người Tây Bắc đã được đồn xa, nhưng không ngờ, đám người thô bạo đó cũng biết dùng tới thủ đoạn dụ dỗ vỗ về. Loại thủ đoạn này quả thật rất có sức sát thương, nó có thể khiến cho người Tây Bắc phải dùng rất ít lực lượng mà đã có thể khống chế một tòa thành lớn như vậy ở trong tay rồi.
Chính sách này vốn chưa được người Tây Bắc sử dụng qua, hiển nhiên nó đã được đề xuất bởi Mộ Dung Thiên. Trong lúc đôi bên ký kết hiệp ước, điều này đã được ghi rõ ở trong đó.
Tuy rằng làm phản, nhưng Mộ Dung Thiên cũng hy vọng có thể tận sức bảo vệ người của mình. Còn hơn mười vạn binh sĩ kia thì hắn không có biện pháp nào, bởi vì chỉ cần có chiến tranh thì sẽ không thể tránh khỏi chết chóc được. Hắn đã tận lực giảm con số chết chóc xuống tới mức thấp nhất. Trên thực tế, ngày đó nếu Mễ Kỳ Tư rơi vào tay quân địch càng sớm thì số người sống sót sẽ càng được nhiều hơn. Mộ Dung Thiên sáng tạo ra phương thức chỉ huy giống táng cây đó, ngoài việc có thể giúp cho việc tiến hành kế hoạch được thuận lợi, mà một nguyên nhân khác cũng là để giảm thiểu hy sinh nữa.
Đối với phe Tây Bắc mà nói, điều hiệp ước này cũng có lợi với họ, vì họ cũng nhanh chóng được thưởng thức hương vị ngọt ngào của phương thức "thống trị dụ dỗ".
Nếu như họ tàn sát cả thành thì nhất định sẽ để lại cái họa ngầm là có lực lượng nổi loạn, vậy thì dù thành trì có được ổn định tới đâu đi nữa, nhưng thế nào cũng sẽ để lại xú danh với đời.
Tiền lệ tại Mễ Kỳ Tư đã thay đổi hình tượng hung ác của họ trong quá khứ. Đến nỗi mà khi họ xuất binh, hầu như các quốc gia trung lập có lực lượng yếu kém khác ở vùng duyên hải đều không hề chống cự, vì nếu được hưởng phương pháp "thống trị dụ dỗ" này còn tốt hơn là ngoan cường chống cự để rồi tử thương vô số nhiều lắm.
Ở tại các quốc gia trung lập sau khi bị chiếm lĩnh, người Tây Bắc vẫn thi hành chính sách dụ dỗ giống như đối với Mễ Kỳ Tư vậy. Điều này khiến cho tốc độ mở rộng trận doanh và đại kế đông tiến của họ được thuận lợi kinh người.
Sau khi phản bội Tát La, địa vị đứng đầu thương nghiệp của Mộ Dung Thiên ở tại Tát La tất nhiên là không còn nữa.
Do đó mà người đại diện cho thương nghiệp của Mộ Dung Thiên tức là ông mập Ca Ngõa Lợi Phu Nặc, đã nhân mấy ngày trước binh biến mà vận dụng lực lượng trong tay của mình khiến cho kinh tế của Tát La càng bất ổn hơn. Cùng lúc đó, tam đại thương hội của Tát La cũng tuyên bố phá sản, đúng là một việc ném thêm đá xuống giếng.
Tát La vốn đã bị cơn sóng gió kinh tế làm cho xính vính bấy lâu, giờ đây lại càng trở thành cuộc diện rối rắm hơn nữa.
Cánh kỳ binh phụ trách công chiếm Mễ Kỳ Tư liền thừa dịp Tát La chưa kịp phản ứng với sự quấy rối của hai thế lực đứng đầu nền kinh tế của họ, mà phối hợp với cánh quân ở trong cảnh nội của Tát La vốn đã được chuẩn bị nổi loạn từ lâu, đôi bên nội ứng ngoại hợp và dùng phương thức sét đánh không kịp bưng tai mà công hạ các thành thị ven biển như Đa Đa Lạp Đặc, Lạc Tư Nhĩ, vv....rồi dùng những nơi đó để làm cứ điểm và tiếp tục thẳng tiến.
Đại quân ở hậu phương cũng nhanh chóng chiếm lĩnh các quốc gia trung lập khác, nhằm cung cấp hậu thuẫn kiên cố.
Những việc này xảy ra quá nhanh, đến nỗi nhiều người còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau cuộc binh biến thì cuộc thế ở trên đại lục lại đã thay đổi.
Liên quân Tây Bắc vốn vẫn đang bị động, giờ đây đã nắm lấy quyền chủ động lần đầu tiên, vô luận là tại hình thế hay nhân khí đều chiếm được ưu thế.
Còn liên quân Đông Nam do Lam Nguyệt dẫn đầu thì lại có chút xao động, bởi vì tiến độ của họ không nhanh bằng kẻ đến sau như Tây Bắc, và họ vẫn còn chưa thể nuốt được Tát La, mà lúc này chỉ có thể giằng co ở hơn mười quốc gia trung lập khác nằm gần Tát La mà thôi. Đối với cả hai phe, Tát La đúng là cái bánh ga tô rất lớn, nếu để cho đối phương ăn được thì thật là không cam lòng.
Từ lâu họ đã bỏ rơi lớp mặt nạ giả dối với liên minh các hải quốc, đã vậy lại còn quanh năm chiến đấu không ngừng, vì vậy mà họ rất khó thân thiện trở lại với Tát La. Dù rằng ở trên chiến trường sẽ không ai có địch nhân vĩnh viễn, nhưng nếu chờ cho họ có thể đạt thành hiệp nghị với Tát La, vậy thì cái bánh ga tô đã bị người ta ăn mất rồi. Điều mà họ có thể làm bây giờ là phát động tất cả lực lượng đang có để liều mạng tấn công, ngõ hầu hy vọng ngăn cản phe Tây Bắc tiếp tục nuốt hết các mảnh đất của Tát La.
Có thể nói, bấy lâu nay liên minh các hải quốc sống ở giữa đường ranh của hai thế lực chỉ là đang kéo dài hơi tàn mà thôi. Mội khi bị phá vỡ cán cân thăng bằng, tất sẽ không còn quyền lực để tiếp tục sinh tồn nữa.
Tát La lúc này đã bị rơi vào tình cảnh khốn đốn, dẫn quân chưa thành thì lại gặp ngay cảnh họa vô đơn chí, trước sói sau hổ. Lãnh thổ cứ bị người ngoài ăn dần từng chút một, việc trở thành quốc gia phụ thuộc của một trong hai thế lực chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Thế nhưng họ cũng không hoàn toàn buông tay chịu trói, mà vẫn liều mạng chống cự. Họ dùng lực lượng sau cùng để bảo toàn một chút tôn nghiêm của mình, bảo toàn sự tôn nghiêm của một bá chủ ở trên biển.
Nhưng ở trong lòng rất nhiều người, bao gồm cả các binh sĩ, họ thà rằng tất cả phòng tuyến của Tát La đều thất thủ, nói không chừng như vậy còn có thể sống sót, vì đã có các quốc gia trung lập khác được hưởng chính sách thống trị hòa bình của người Tây Bắc làm ví dụ tốt nhất.
Những nơi đó tuy bị rơi vào tay địch nhân, nhưng họ vẫn có thể sinh hoạt như lúc trước. Song song với việc mất đi chính quyền, điều đó cũng đồng nghĩa với việc trút hết áp lực chiến tranh lên phe Tây Bắc, so với việc mình cả ngày phải lo lắng hốt hoảng thì còn tốt hơn nhiều lắm.
Mộ Dung Thiên lúc này đã trở thành một thành viên của phe Tây Bắc, và tiếp thụ biên chế của quân đội.
Bái Yết La quả là nhất đại kiêu hùng, lão là một loại người "đã nghi thì không dùng, mà đã dùng thì không nghi". Sau khi Mộ Dung Thiên phản lại Tát La, hắn được đảm nhiệm chức vụ thống soái của quân đoàn thứ ba của Tây Bắc, và nó cũng chính là cánh quân đầu tiên đã đến Mễ Kỳ Tư. Còn nhân tuyển chính thống lúc trước là Khắc Lý Tư Đế thì trái lại chỉ làm phó thủ mà thôi.
Hiển nhiên đó là vì Bái Yết La cũng biết rằng, chỉ khi nào cấp cho Mộ Dung Thiên đầy đủ quyền lực và tự do thì hắn mới có thể phát huy năng lực cực mạnh của mình.
Mộ Dung Thiên quả thật đã không phụ lòng kỳ vọng của mọi người. Với kỳ chiêu diệu sách, hắn đã thống lãnh quân đoàn thứ ba nhanh chóng chiếm lấy những thành thị ở vùng duyên hải, thế như chẻ tre, chiếm được tiên cơ để ăn dần cái bánh ga tô kia, đồng thời còn chuẩn bị đầy đủ cho đại quân ở hậu phương tiến nhập.
Hôm nay quân đoàn thứ ba đang ở tại một trong những thành thị cấp một của Tát La là Tạp Lực Lợi Na. Phía trước nó là Long đảo và thủ đô của Tát La là Tư Ba Đạt Khắc Lộ, hai địa phương cực kỳ quan trọng và mang ý nghĩa Tát La có hoàn toàn bị thất thủ hay không.
Theo như tình hình hiện nay của hai thế lực, nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, phe Tây Bắc mà chiếm được quốc gia lớn nhất ở trên biển là Tát La làm căn cứ, vậy thì ưu thế của cuộc chiến nam bắc này nghiêng về ai, không nói hẳn mọi người cũng đều biết rồi.
Hiện giờ đang là lúc chạng vạng tối, Mộ Dung Thiên bước ra khỏi soái doanh. Hắn nhìn thấy lá quân kỳ đang bay phần phật trong gió, hai thanh đao kiếm giao nhau ở trên đó quả thật là oai phong lẫm lẫm, không gì bì nổi. Nó đúng là tiêu chí đầy kiêu ngạo của người Tây Bắc, là đại biểu cho lực lượng đáng tự hào của họ.
Nhưng mà nhìn lâu như vậy, Mộ Dung Thiên lại cảm thấy nhức mắt.
Vài tên binh sĩ thuộc Liệp Đầu tộc nhìn thấy hắn liền vội vàng thi lễ.
Loại chủng tộc tàn bạo này có thói quen cắt đầu địch nhân xuống, rồi đeo bên hông để làm chiến lợi phẩm, cho tới khi hư thối hết thì mới thôi; vậy mà giờ đây họ lại có vẻ ngoan ngoãn như thế, đồng thời trong mắt cũng tràn ngập vẻ kính sợ nữa.
Tuy hắn mới gia nhập vào liên quân Tây Bắc không lâu, nhưng trải qua những cuộc chiến gần đây, họ đã bị thủ đoạn phi thường của Mộ Dung Thiên khuất phục, hơn nữa lại còn được nghe những chiến hữu đến trước kể lại, cùng với đại danh lúc trước của hắn, đúng là không một ai dám biểu thị lòng bất kính với hắn chút nào.
Tây Bắc là nơi tôn sùng lực lượng mạnh nhất mà không một nơi nào ở trên đại lục có thể bì kịp, bởi vậy mà Mộ Dung Thiên đã nhanh chóng lập được uy tín vô thượng ở trong quân, mặc dù hắn chỉ là một kẻ phản bội.
Suốt dọc đường đi, các binh sĩ nhìn thấy hắn đều cung kính thi lễ, họ không thấy kỳ lạ mỗi khi hắn đi ra ngoài, bởi vì mỗi ngày vào lúc chạng vạng, thống soái của họ đều có thói quen đi tản bộ một vòng, sau đó mới trở về. Trong thời gian đó, hắn vẫn luôn trầm mặc, như là không trông thấy ai vậy.
Các tướng sĩ đều cho rằng đó là thời gian mà hắn đang nghĩ kế, nói không chừng những chiến thuật ma quỷ và thần kỳ như thiên mã hành không kia là đã do hắn nghĩ ra trong những lúc thế này đây.
Do đó mà điều này đã sớm trở thành một quy tắc ngầm, mỗi lần Mộ Dung Thiên ra ngoài tản bộ thì không ai được quấy rối. Các binh sĩ khi nhìn thấy hắn thì chỉ lẳng lặng thi lễ, ngay cả những tướng lĩnh cần bẩm báo quân tình cũng vậy, nếu không phải là vạn phần cấp bách thì cũng phải ráng chờ đợi mà thôi, hoặc là đợi sau đó mới trở lại.
Thế nhưng cuộc tản bộ hôm nay của Mộ Dung Thiên đã bị quấy rối, đương nhiên, người có cái gan đó chính là mỹ nữ Sa tộc Khắc Lý Tư Đế, và cũng là phó thống soái của quân đoàn thứ ba.
Sau khi bị Mộ Dung Thiên đoạt đi chức vị thống soái, Khắc Lý Tư Đế không hề căm hận hắn, nhưng nếu đổi lại là người khác, vậy thì nhất định bậc cân quắc anh thư kia sẽ không phục chút nào.
Nhưng còn với Mộ Dung Thiên thì nàng biết rõ năng lực của mình còn kém hắn rất xa, vì vậy nên mới cam lòng chịu ngồi ở chức vị thấp hơn. Nam nhân này quả thật là quá thần bí, người ta vĩnh viễn sẽ không hiểu được trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện gì, tựa như thần tình ở trên mặt hắn lúc này vậy.
- Đan Ni Tư đại nhân, thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngài suy nghĩ.
Mộ Dung Thiên không lộ ra biểu tình gì, chỉ thốt:
- Không sao.
Khắc Lý Tư Đế đã sớm quen thuộc với sự lãnh đạm của hắn, bởi vì từ sau ngày quyết định tuyệt tình với thê tử, hắn đã trở thành như vậy rồi.
Khắc Lý Tư Đế vẫn mỉm cười đầy quyến rũ, nói:
- Đại nhân, tối nay vào lúc tám giờ, sẽ có một cuộc hội nghị rất quan trọng được cử hành tại thành Mã Đức Lý. Ngài nhất định phải đến tham dự.
Mộ Dung Thiên hơi nhíu mày:
- Hội nghị gì?
Trên cơ bản, những hội nghị quan trọng đều do người làm thống soái như hắn kêu gọi, vậy mà sao lần này hắn lại không biết?
- Là hội nghị của tổng quân đoàn!
Khắc Lý Tư Đế trịnh trọng thốt:
- Trong kế hoạch lúc trước, chín cánh quân của Tây Bắc được phân công để đi công phá các nơi. Nay hội họp lại cho cuộc chiến sắp tới, do đó, hội nghị đêm nay sẽ đề cử ra một người để đảm nhiệm chức vị đại thống soái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook