Dị Giới Dược Sư
-
Quyển 17 - Chương 394: Ám sát
- Hảo nữ tế, ngươi nhàn nhã quá nhỉ.
Đây là lời đầu tiên mà Mạch Khắc Tắc Nhĩ thốt lên khi vừa gặp Mộ Dung Thiên. Trên mặt ông ta lộ vẻ khá mệt mỏi, từ sau cơn sóng gió kinh tế nổi lên, ông ta không ngừng bôn ba đến các hải quốc, hy vọng có thể điều chỉnh lại thị trường kinh tế cho nó trở về trạng thái bình thường, nhưng với uy vọng của ông ta mà vẫn bị công dã tràng.
Sau đó thì Lam Nguyệt đế quốc lại bỏ đá vào giếng, thừa cơ đột nhập, khiến cho Mạch Khắc Tắc Nhĩ phải gánh vác tảng đá quá nặng.
Thần linh của các hải quốc dù sao cũng không phải là một vị thần thật sự, lúc này ông ta đã để lộ ra cái mặt yếu đuối của nhân loại ở trên người mình rồi.
- Nhạc phụ đại nhân, thật xin lỗi, hài nhi cũng không biết trong thời gian qua đã có quá nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Mộ Dung Thiên dừng lại một chút, rồi lên tiếng thăm dò:
- Nghe nói Tát La hiện nay đang rất loạn?
- Loạn lớn rồi, mà không chỉ có Tát La, kể cả các quốc gia đồng minh cũng đều không ổn.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ ảo não đáp.
Trong ấn tượng của Mộ Dung Thiên, Long vương vốn là một người có hùng tài đại lược và luôn tràn trề lòng tin, không ngờ cũng có lúc ông ta gặp trở ngại như vậy. Điều đó cho thấy, những ngày qua quả thật đã khiến ông ta phiền não rất nhiều.
- Nghe nói sinh ý của ngươi cũng bị ảnh hưởng tương đối nghiêm trọng đấy.
Sắc mặt của Mộ Dung Thiên khẽ biến:
- Chẳng lẽ không có biện pháp tốt để giải quyết hay sao?
Kỳ thật hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc gì, bởi vì trường phong ba này là do hắn gây nên, nếu như tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng mà chỉ có một mình mình không bị sao, vậy thì người ta sẽ nhìn ra được manh mối thôi.
Một chút tổn thất vốn không đáng chi, giờ đây Mộ Dung Thiên đã không còn hứng thú với tiền tài nữa, mà hắn chỉ muốn đạp lên địa vị càng cao vời hơn nữa.
- Không có, chỉ có trời mới biết trận phong ba này từ đâu mà ra.
Có lẽ vì nhận ra được mình đã thất thố, Mạch Khắc Tắc Nhĩ vội hít sâu một hơi để khôi phục lại phong thái kiêu hùng không sợ phong ba bão táp, rồi hỏi:
- Ờ, La Địch, lần tĩnh tu này của ngươi thế nào?
Mộ Dung Thiên nghe hỏi vậy thì lộ vẻ sa sút tinh thần:
- Đừng nhắc tới nữa, nó cũng chẳng tốt hơn tí nào. Lực lượng của hài nhi thủy chung vẫn không thể đột phá được lớp kiển quái dị kia.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ lãnh đạm nói:
- Thế à? Đó đúng là một tin xấu, nhưng ngươi cũng đừng gấp, cứ từ từ mà tiến.
Mộ Dung Thiên gật đầu:
- Dạ, cũng mong được như vậy. À phải rồi, nhạc phụ gọi hài nhi đến đây có chuyện gì chăng?
- Đúng vậy, ta có chuyện rất quan trọng đang cần ngươi giúp đây. Ngươi vừa xuất quan nên còn chưa biết trong mấy tháng qua đã xảy ra chuyện gì, vì vậy nên để ta tóm lược lại tình thế hiện tại cho ngươi nắm rõ đã.
Nói tới đây, thanh âm của Mạch Khắc Tắc Nhĩ cũng trở nên nặng nề hơn:
- Nói thật chứ, mọi việc cũng không khả quan chút nào. Lam Nguyệt dẫn đầu liên quân Đông Nam, lần thứ hai bắc thượng, hiện tại đã ép đến trung bộ khu của đại dương rồi.
- Lam Nguyệt?
Mộ Dung Thiên kinh ngạc bật thốt. Trong lời của hắn có chút mùi vị như nhìn thấy sói đang đến gần. Trên thực tế, hắn đã ngờ tới việc này từ lâu, dù cho trong khi tĩnh tu có bị bế tắc tin tức đến đâu đi nữa.
- Đúng vậy, ngươi cũng không nên bất ngờ, bởi vì cơn sóng gió kinh tế đã làm suy yếu thực lực của các quốc gia đồng minh rất nghiêm trọng, kể cả Tát La của chúng ta ở trong đó. Cuộc diện chính trị nội bộ bất ổn, bạo động nổi lên khắp nơi, vì vậy mà ứng phó rất gian nan.
Mộ Dung Thiên thoáng hơi trầm tư:
- Nếu vậy, chúng ta có thể dẫn tiến thêm số lượng của quân Tây Bắc mà?
Long vương trầm giọng nói:
- Làm như vậy sẽ xảy ra kết quả thế nào, ngươi hẳn phải biết rất rõ ràng.
Một chú cừu mở rộng cửa lớn, rồi rước mãnh hổ vào nhà để chống lại sói dữ, đương nhiên đó không phải là một hành động thông minh.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ nói tới đây thì ngữ khí lại thay đổi, ông ta thở dài nói:
- Tuy nhiên, chúng ta cũng chỉ đành phải làm vậy thôi, bằng không nếu cứ tiếp tục thế này thì không lâu sau, chúng ta sẽ bị sụp đổ mất. Đó chính là mục đích mà ta gọi gấp ngươi đến đây. Chúng ta dẫn tiến thêm lực lượng của Tây Bắc, nhiều ít ra sao thì phải nhắm cho chính xác, nhất định phải để tai mắt của họ nằm ở trong phạm vi mà mình có thể khống chế được, còn địa phương mà viện quân đổ bộ sẽ là Mễ Kỳ Tư của ngươi. Có như vậy thì mới giảm bớt được sự uy hiếp của họ đối với Tát La.
Cho viện quân đổ bộ tại phạm vi mình quản hạt? Nếu là vậy thì chẳng phải càng khiến cho mình dễ làm việc hơn hay sao?
Trong lòng Mộ Dung Thiên cực kỳ mừng rỡ, nhưng ngoài mặt thì vẫn không thay đổi sắc mặt chút nào. Hắn nói:
- Nhạc phụ đại nhân, xin cứ yên tâm, hài nhi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này.
Sau lần tĩnh tu này, Mộ Dung Thiên cảm thấy rõ ràng Long vương đã tín nhiệm mình hơn nhiều, vì trước kia ông ta luôn luôn cảnh giác với mình.
Có lẽ đó là vì nhân tài có thể sử dụng được ở dưới tay ông ta quả thật rất ít, quốc lực càng yếu thì tác dụng của nhân tài lại càng hiện rõ. Do đó mà ông ta phải hoàn toàn tín nhiệm mình. Lại thêm sau khi thành hôn với Mâu Cơ và Tân Địch Á cùng với việc tiếp thu dòng họ, Mộ Dung Thiên đã triệt để trở thành người của Tát La, bao nhiêu vinh dự, thân nhân, bằng hữu, và sinh ý, vv...tất cả đều ở đây, vậy ai có thể ngờ được Mộ Dung Thiên lại còn có lòng khác chứ?
Mạch Khắc Tắc Nhĩ hơi nhíu mày rồi nói:
- Tốt, nhất định phải giám sát chặt chẽ tình huống ở bên kia của Mễ Kỳ Tư, rồi tùy thời mà báo lại tin tức cho ta. Nhất là ả hạt ngoài thành chủ của các ngươi, Khắc Lý Tư Đế. Lúc nào cũng phải chú ý nhất động nhất tĩnh của ả. Ả tuyệt đối không phải là một nữ nhân đơn giản đâu.
- Dạ, nhạc phụ đại nhân!
Mộ Dung Thiên cung kính đáp.
- Về chi tiết dẫn tiến thêm số lượng viện quân thì có thể từ từ cũng được, bởi vì chúng ta còn có thể chống đỡ được một thời gian, tạm thời sẽ chưa bị tan rã đâu. Vì vậy mà trong lúc này, ngươi cần tranh thủ để đi một chuyến đến nơi này, giải quyết vấn đề cần kíp trước mắt đã.
- Là nơi nào?
- Thủy Đô!
- Thủy Đô?
Khi Mạch Khắc Tắc Nhĩ vừa nhắc đến hai chữ đó thì Mộ Dung Thiên liền hiểu ngay vấn đề cần giải quyết là gì rồi - hải sủng.
Trên hải dương, tầm quan trọng của hải sủng cũng tương đương với chiến sủng ở trên lục địa vậy.
Mà Thủy Đô lại là căn cứ bồi dưỡng hải sủng lớn nhất trên hải dương. Trước đây khi Mộ Dung Thiên chấp hành mệnh lệnh đi tranh đoạt Thiên Ma hào, trên đường trở về thì hắn đã từng dừng lại Thủy Đô vài ngày, đồng thời cũng có một đoạn ân oán với ba tỷ muội Duy Đa Lợi Á, Toa Phỉ, và Cách Lôi Lâm của Thiên Lý mục trường, một thế lực lớn nhất tại Thủy Đô.
Trong một năm gần đây, danh tiếng của Thủy Đô đã như diều gặp gió. Nếu nhớ lại chuyện cũ thì công lao trong đó không thể thiếu phần Mộ Dung Thiên, bởi vì trước khi hắn rời khỏi Thủy Đô, hắn đã cố tình lưu lại dược sư bút ký cho nàng thiên tài dược sư Cách Lôi Lâm, mà nàng thì lại càng giỏi hơn về phương diện điều chế thuốc cho sủng thú.
Lúc này Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại nói:
- Đúng vậy, một năm trở lại đây, mức độ bồi dưỡng hải sủng của Thủy Đô lại được tăng trưởng cực nhanh, vô luận là chất lượng hay số lượng cũng đều phát triển mạnh. Thế nhưng tại Thủy Đô lại có hai thế lực cùng tồn tại, một là do Duy Đa Lợi Á dẫn đầu và đứng về phe liên minh hải dương, còn phe kia là do Toa Phỉ dẫn đầu, nữ nhân này có dã tâm bừng bừng, chỉ một lòng hướng về Lam Nguyệt. Và đó cũng chính là sự cản trở của chúng ta. Chính vì vậy mà Tát La vẫn không thể hoàn toàn nắm được Thủy Đô ở trong tay.
Ông ta thoáng dừng lại một chút rồi nói:
- Hẳn là ngươi cũng quen biết hai nữ nhân này chứ?
Mộ Dung Thiên gật đầu đáp:
- Hài nhi đã từng gặp họ đôi lần.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ hơi cười cười:
- Chỉ sợ là không đơn giản như vậy. Trong lần bị tập kích ở trên thuyền, ngươi đã từng không ngại nguy hiểm mà ra mặt thay cho Duy Đa Lợi Á, còn khi ở Thủy Đô thì cũng đã từng bí mật tiếp xúc với Cách Lôi Lâm không bình thường chút nào....
Quả thật là lão hồ ly tinh minh, chuyện gì cũng không qua mắt được ông ta. Mộ Dung Thiên thầm nghĩ như thế.
- Lúc đó chẳng qua hài nhi không quen nhìn đám hải tặc hung ác hạ thủ tàn nhẫn với một tiểu hài tử mà thôi. Còn về phần Cách Lôi Lâm thì là vì hài nhi đã vô ý tiết lộ một phương thức chế luyện thuốc trước kia ở Lam Nguyệt, nên mới bị nàng ta quấn lấy không tha. Nhạc phụ cũng biết đó, nàng ta là một dược sư đam mê chế thuốc, so với hài nhi còn điên cuồng hơn nhiều lắm.
Mộ Dung Thiên vốn không định giấu diếm chuyện này, bởi vì dù sao thì nó cũng không gây ảnh hưởng đến đại cuộc, trái lại điều đó càng tỏ ra hắn là người thẳng thắn nữa.
- Nói như vậy, sự phát triển của Thủy Đô cũng có liên quan đến ngươi?
Mộ Dung Thiên nhún nhún vai:
- Hài nhi cũng không rõ, có thể là nữ dược sư kia quả thật đã nhờ vào phương thuốc của hài nhi mà nghiên cứu ra được những phương thuốc khác bổ ích cho sủng thú cũng nên. Dù sao đi nữa, Thủy Đô được lớn mạnh thì cũng là một chuyện có lợi cho chúng ta kia mà, không phải sao?
Mạch Khắc Tắc Nhĩ gật đầu:
- Không sai, chuyện này ngươi làm rất tốt.
Thủy Đô tuy đang có hai thế lực phân tranh, nhưng dù sao cũng là một quốc gia đồng minh. Dù Toa Phỉ có ngưỡng mộ Lam Nguyệt đến đâu đi nữa thì cũng chỉ có thể ngấm ngầm mà thôi, còn ngoài mặt thì vẫn phải theo lệnh của Tát La.
- Vậy thì chuyến này hài nhi đến Thủy Đô để làm việc gì?
Mạch Khắc Tắc Nhĩ không đáp câu hỏi của hắn, mà hỏi lại:
- Giữa ngươi và Toa Phỉ tựa hồ vẫn còn chút thù oán cũ phải không?
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó thì hiểu ngay ý tứ của Mạch Khắc Tắc Nhĩ. Ông ta vừa nhắc đến thù oán cũ, đó chính là việc Toa Phỉ xúi giục một trong các tình lang của ả là Cuồng Sa kỵ sĩ Đạt Ni Tư của Sa chi gia tộc đến khiêu chiến với mình.
Trận chiến lần đó quả thật rất thảm liệt. Tại Sa bạo tuyệt thế, Đạt Ni Tư với thân phận của một Sa hệ chi phối giả đã phát huy hết lực lượng siêu cường của mình, tuy rằng cuối cùng Mộ Dung Thiên đã thắng, nhưng vẫn phải nằm liệt giường suốt mấy ngày, còn Đạt Ni Tư thì bị thảm hại hơn, e rằng khó có thể khôi phục lại tình trạng trước khi giao đấu với hắn.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại hỏi:
- Toa Phỉ là một mỹ nữ, đúng không?
Mộ Dung Thiên gật đầu đáp lại, song trong đầu cũng tràn đầy nghi hoặc. Vấn đề mà Long vương hỏi thì càng lúc càng thấy lạ, bởi vì câu thứ nhất thì còn liên quan đến mình, nhưng câu thứ hai thì dường như không ăn nhập vào đâu thì phải.
- Đúng vậy, điều đó thì ai cũng phải thừa nhận rồi.
Mộ Dung Thiên nói tới đây thì thoáng suy nghĩ một chút rồi nói thêm:
- Tuy nhiên, nghe nói cách sống của nàng ta hơi bừa bãi một chút.
Toa Phỉ là một nữ nhân rất có mỵ lực, nàng ta đã xây dựng được một mạng lưới thế lực như hôm nay thì đương nhiên dung mạo phải được xưng là tuyệt thế, nam nhân bám váy nàng thì đúng là đếm không xuể.
- Ha ha, La Địch.
Mỗi khi Long vương gọi thẳng tên của Mộ Dung Thiên khi còn dùng ở Lam Nguyệt, thông thường là muốn nhắc nhở điều gì đó. Lúc này ông ta lại lên tiếng tiếp:
- Ta biết ngươi là một người thương hương tiếc ngọc, nhưng lần này phải làm khó ngươi rồi, bởi vì nhiệm vụ của ngươi là.....
Nói đến đây, trong mắt của Mạch Khắc Tắc Nhĩ chợt lóe hàn quang, rồi ông ta nhấn mạnh:
- Ám sát Toa Phỉ!
Đây là lời đầu tiên mà Mạch Khắc Tắc Nhĩ thốt lên khi vừa gặp Mộ Dung Thiên. Trên mặt ông ta lộ vẻ khá mệt mỏi, từ sau cơn sóng gió kinh tế nổi lên, ông ta không ngừng bôn ba đến các hải quốc, hy vọng có thể điều chỉnh lại thị trường kinh tế cho nó trở về trạng thái bình thường, nhưng với uy vọng của ông ta mà vẫn bị công dã tràng.
Sau đó thì Lam Nguyệt đế quốc lại bỏ đá vào giếng, thừa cơ đột nhập, khiến cho Mạch Khắc Tắc Nhĩ phải gánh vác tảng đá quá nặng.
Thần linh của các hải quốc dù sao cũng không phải là một vị thần thật sự, lúc này ông ta đã để lộ ra cái mặt yếu đuối của nhân loại ở trên người mình rồi.
- Nhạc phụ đại nhân, thật xin lỗi, hài nhi cũng không biết trong thời gian qua đã có quá nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Mộ Dung Thiên dừng lại một chút, rồi lên tiếng thăm dò:
- Nghe nói Tát La hiện nay đang rất loạn?
- Loạn lớn rồi, mà không chỉ có Tát La, kể cả các quốc gia đồng minh cũng đều không ổn.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ ảo não đáp.
Trong ấn tượng của Mộ Dung Thiên, Long vương vốn là một người có hùng tài đại lược và luôn tràn trề lòng tin, không ngờ cũng có lúc ông ta gặp trở ngại như vậy. Điều đó cho thấy, những ngày qua quả thật đã khiến ông ta phiền não rất nhiều.
- Nghe nói sinh ý của ngươi cũng bị ảnh hưởng tương đối nghiêm trọng đấy.
Sắc mặt của Mộ Dung Thiên khẽ biến:
- Chẳng lẽ không có biện pháp tốt để giải quyết hay sao?
Kỳ thật hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc gì, bởi vì trường phong ba này là do hắn gây nên, nếu như tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng mà chỉ có một mình mình không bị sao, vậy thì người ta sẽ nhìn ra được manh mối thôi.
Một chút tổn thất vốn không đáng chi, giờ đây Mộ Dung Thiên đã không còn hứng thú với tiền tài nữa, mà hắn chỉ muốn đạp lên địa vị càng cao vời hơn nữa.
- Không có, chỉ có trời mới biết trận phong ba này từ đâu mà ra.
Có lẽ vì nhận ra được mình đã thất thố, Mạch Khắc Tắc Nhĩ vội hít sâu một hơi để khôi phục lại phong thái kiêu hùng không sợ phong ba bão táp, rồi hỏi:
- Ờ, La Địch, lần tĩnh tu này của ngươi thế nào?
Mộ Dung Thiên nghe hỏi vậy thì lộ vẻ sa sút tinh thần:
- Đừng nhắc tới nữa, nó cũng chẳng tốt hơn tí nào. Lực lượng của hài nhi thủy chung vẫn không thể đột phá được lớp kiển quái dị kia.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ lãnh đạm nói:
- Thế à? Đó đúng là một tin xấu, nhưng ngươi cũng đừng gấp, cứ từ từ mà tiến.
Mộ Dung Thiên gật đầu:
- Dạ, cũng mong được như vậy. À phải rồi, nhạc phụ gọi hài nhi đến đây có chuyện gì chăng?
- Đúng vậy, ta có chuyện rất quan trọng đang cần ngươi giúp đây. Ngươi vừa xuất quan nên còn chưa biết trong mấy tháng qua đã xảy ra chuyện gì, vì vậy nên để ta tóm lược lại tình thế hiện tại cho ngươi nắm rõ đã.
Nói tới đây, thanh âm của Mạch Khắc Tắc Nhĩ cũng trở nên nặng nề hơn:
- Nói thật chứ, mọi việc cũng không khả quan chút nào. Lam Nguyệt dẫn đầu liên quân Đông Nam, lần thứ hai bắc thượng, hiện tại đã ép đến trung bộ khu của đại dương rồi.
- Lam Nguyệt?
Mộ Dung Thiên kinh ngạc bật thốt. Trong lời của hắn có chút mùi vị như nhìn thấy sói đang đến gần. Trên thực tế, hắn đã ngờ tới việc này từ lâu, dù cho trong khi tĩnh tu có bị bế tắc tin tức đến đâu đi nữa.
- Đúng vậy, ngươi cũng không nên bất ngờ, bởi vì cơn sóng gió kinh tế đã làm suy yếu thực lực của các quốc gia đồng minh rất nghiêm trọng, kể cả Tát La của chúng ta ở trong đó. Cuộc diện chính trị nội bộ bất ổn, bạo động nổi lên khắp nơi, vì vậy mà ứng phó rất gian nan.
Mộ Dung Thiên thoáng hơi trầm tư:
- Nếu vậy, chúng ta có thể dẫn tiến thêm số lượng của quân Tây Bắc mà?
Long vương trầm giọng nói:
- Làm như vậy sẽ xảy ra kết quả thế nào, ngươi hẳn phải biết rất rõ ràng.
Một chú cừu mở rộng cửa lớn, rồi rước mãnh hổ vào nhà để chống lại sói dữ, đương nhiên đó không phải là một hành động thông minh.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ nói tới đây thì ngữ khí lại thay đổi, ông ta thở dài nói:
- Tuy nhiên, chúng ta cũng chỉ đành phải làm vậy thôi, bằng không nếu cứ tiếp tục thế này thì không lâu sau, chúng ta sẽ bị sụp đổ mất. Đó chính là mục đích mà ta gọi gấp ngươi đến đây. Chúng ta dẫn tiến thêm lực lượng của Tây Bắc, nhiều ít ra sao thì phải nhắm cho chính xác, nhất định phải để tai mắt của họ nằm ở trong phạm vi mà mình có thể khống chế được, còn địa phương mà viện quân đổ bộ sẽ là Mễ Kỳ Tư của ngươi. Có như vậy thì mới giảm bớt được sự uy hiếp của họ đối với Tát La.
Cho viện quân đổ bộ tại phạm vi mình quản hạt? Nếu là vậy thì chẳng phải càng khiến cho mình dễ làm việc hơn hay sao?
Trong lòng Mộ Dung Thiên cực kỳ mừng rỡ, nhưng ngoài mặt thì vẫn không thay đổi sắc mặt chút nào. Hắn nói:
- Nhạc phụ đại nhân, xin cứ yên tâm, hài nhi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này.
Sau lần tĩnh tu này, Mộ Dung Thiên cảm thấy rõ ràng Long vương đã tín nhiệm mình hơn nhiều, vì trước kia ông ta luôn luôn cảnh giác với mình.
Có lẽ đó là vì nhân tài có thể sử dụng được ở dưới tay ông ta quả thật rất ít, quốc lực càng yếu thì tác dụng của nhân tài lại càng hiện rõ. Do đó mà ông ta phải hoàn toàn tín nhiệm mình. Lại thêm sau khi thành hôn với Mâu Cơ và Tân Địch Á cùng với việc tiếp thu dòng họ, Mộ Dung Thiên đã triệt để trở thành người của Tát La, bao nhiêu vinh dự, thân nhân, bằng hữu, và sinh ý, vv...tất cả đều ở đây, vậy ai có thể ngờ được Mộ Dung Thiên lại còn có lòng khác chứ?
Mạch Khắc Tắc Nhĩ hơi nhíu mày rồi nói:
- Tốt, nhất định phải giám sát chặt chẽ tình huống ở bên kia của Mễ Kỳ Tư, rồi tùy thời mà báo lại tin tức cho ta. Nhất là ả hạt ngoài thành chủ của các ngươi, Khắc Lý Tư Đế. Lúc nào cũng phải chú ý nhất động nhất tĩnh của ả. Ả tuyệt đối không phải là một nữ nhân đơn giản đâu.
- Dạ, nhạc phụ đại nhân!
Mộ Dung Thiên cung kính đáp.
- Về chi tiết dẫn tiến thêm số lượng viện quân thì có thể từ từ cũng được, bởi vì chúng ta còn có thể chống đỡ được một thời gian, tạm thời sẽ chưa bị tan rã đâu. Vì vậy mà trong lúc này, ngươi cần tranh thủ để đi một chuyến đến nơi này, giải quyết vấn đề cần kíp trước mắt đã.
- Là nơi nào?
- Thủy Đô!
- Thủy Đô?
Khi Mạch Khắc Tắc Nhĩ vừa nhắc đến hai chữ đó thì Mộ Dung Thiên liền hiểu ngay vấn đề cần giải quyết là gì rồi - hải sủng.
Trên hải dương, tầm quan trọng của hải sủng cũng tương đương với chiến sủng ở trên lục địa vậy.
Mà Thủy Đô lại là căn cứ bồi dưỡng hải sủng lớn nhất trên hải dương. Trước đây khi Mộ Dung Thiên chấp hành mệnh lệnh đi tranh đoạt Thiên Ma hào, trên đường trở về thì hắn đã từng dừng lại Thủy Đô vài ngày, đồng thời cũng có một đoạn ân oán với ba tỷ muội Duy Đa Lợi Á, Toa Phỉ, và Cách Lôi Lâm của Thiên Lý mục trường, một thế lực lớn nhất tại Thủy Đô.
Trong một năm gần đây, danh tiếng của Thủy Đô đã như diều gặp gió. Nếu nhớ lại chuyện cũ thì công lao trong đó không thể thiếu phần Mộ Dung Thiên, bởi vì trước khi hắn rời khỏi Thủy Đô, hắn đã cố tình lưu lại dược sư bút ký cho nàng thiên tài dược sư Cách Lôi Lâm, mà nàng thì lại càng giỏi hơn về phương diện điều chế thuốc cho sủng thú.
Lúc này Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại nói:
- Đúng vậy, một năm trở lại đây, mức độ bồi dưỡng hải sủng của Thủy Đô lại được tăng trưởng cực nhanh, vô luận là chất lượng hay số lượng cũng đều phát triển mạnh. Thế nhưng tại Thủy Đô lại có hai thế lực cùng tồn tại, một là do Duy Đa Lợi Á dẫn đầu và đứng về phe liên minh hải dương, còn phe kia là do Toa Phỉ dẫn đầu, nữ nhân này có dã tâm bừng bừng, chỉ một lòng hướng về Lam Nguyệt. Và đó cũng chính là sự cản trở của chúng ta. Chính vì vậy mà Tát La vẫn không thể hoàn toàn nắm được Thủy Đô ở trong tay.
Ông ta thoáng dừng lại một chút rồi nói:
- Hẳn là ngươi cũng quen biết hai nữ nhân này chứ?
Mộ Dung Thiên gật đầu đáp:
- Hài nhi đã từng gặp họ đôi lần.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ hơi cười cười:
- Chỉ sợ là không đơn giản như vậy. Trong lần bị tập kích ở trên thuyền, ngươi đã từng không ngại nguy hiểm mà ra mặt thay cho Duy Đa Lợi Á, còn khi ở Thủy Đô thì cũng đã từng bí mật tiếp xúc với Cách Lôi Lâm không bình thường chút nào....
Quả thật là lão hồ ly tinh minh, chuyện gì cũng không qua mắt được ông ta. Mộ Dung Thiên thầm nghĩ như thế.
- Lúc đó chẳng qua hài nhi không quen nhìn đám hải tặc hung ác hạ thủ tàn nhẫn với một tiểu hài tử mà thôi. Còn về phần Cách Lôi Lâm thì là vì hài nhi đã vô ý tiết lộ một phương thức chế luyện thuốc trước kia ở Lam Nguyệt, nên mới bị nàng ta quấn lấy không tha. Nhạc phụ cũng biết đó, nàng ta là một dược sư đam mê chế thuốc, so với hài nhi còn điên cuồng hơn nhiều lắm.
Mộ Dung Thiên vốn không định giấu diếm chuyện này, bởi vì dù sao thì nó cũng không gây ảnh hưởng đến đại cuộc, trái lại điều đó càng tỏ ra hắn là người thẳng thắn nữa.
- Nói như vậy, sự phát triển của Thủy Đô cũng có liên quan đến ngươi?
Mộ Dung Thiên nhún nhún vai:
- Hài nhi cũng không rõ, có thể là nữ dược sư kia quả thật đã nhờ vào phương thuốc của hài nhi mà nghiên cứu ra được những phương thuốc khác bổ ích cho sủng thú cũng nên. Dù sao đi nữa, Thủy Đô được lớn mạnh thì cũng là một chuyện có lợi cho chúng ta kia mà, không phải sao?
Mạch Khắc Tắc Nhĩ gật đầu:
- Không sai, chuyện này ngươi làm rất tốt.
Thủy Đô tuy đang có hai thế lực phân tranh, nhưng dù sao cũng là một quốc gia đồng minh. Dù Toa Phỉ có ngưỡng mộ Lam Nguyệt đến đâu đi nữa thì cũng chỉ có thể ngấm ngầm mà thôi, còn ngoài mặt thì vẫn phải theo lệnh của Tát La.
- Vậy thì chuyến này hài nhi đến Thủy Đô để làm việc gì?
Mạch Khắc Tắc Nhĩ không đáp câu hỏi của hắn, mà hỏi lại:
- Giữa ngươi và Toa Phỉ tựa hồ vẫn còn chút thù oán cũ phải không?
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó thì hiểu ngay ý tứ của Mạch Khắc Tắc Nhĩ. Ông ta vừa nhắc đến thù oán cũ, đó chính là việc Toa Phỉ xúi giục một trong các tình lang của ả là Cuồng Sa kỵ sĩ Đạt Ni Tư của Sa chi gia tộc đến khiêu chiến với mình.
Trận chiến lần đó quả thật rất thảm liệt. Tại Sa bạo tuyệt thế, Đạt Ni Tư với thân phận của một Sa hệ chi phối giả đã phát huy hết lực lượng siêu cường của mình, tuy rằng cuối cùng Mộ Dung Thiên đã thắng, nhưng vẫn phải nằm liệt giường suốt mấy ngày, còn Đạt Ni Tư thì bị thảm hại hơn, e rằng khó có thể khôi phục lại tình trạng trước khi giao đấu với hắn.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại hỏi:
- Toa Phỉ là một mỹ nữ, đúng không?
Mộ Dung Thiên gật đầu đáp lại, song trong đầu cũng tràn đầy nghi hoặc. Vấn đề mà Long vương hỏi thì càng lúc càng thấy lạ, bởi vì câu thứ nhất thì còn liên quan đến mình, nhưng câu thứ hai thì dường như không ăn nhập vào đâu thì phải.
- Đúng vậy, điều đó thì ai cũng phải thừa nhận rồi.
Mộ Dung Thiên nói tới đây thì thoáng suy nghĩ một chút rồi nói thêm:
- Tuy nhiên, nghe nói cách sống của nàng ta hơi bừa bãi một chút.
Toa Phỉ là một nữ nhân rất có mỵ lực, nàng ta đã xây dựng được một mạng lưới thế lực như hôm nay thì đương nhiên dung mạo phải được xưng là tuyệt thế, nam nhân bám váy nàng thì đúng là đếm không xuể.
- Ha ha, La Địch.
Mỗi khi Long vương gọi thẳng tên của Mộ Dung Thiên khi còn dùng ở Lam Nguyệt, thông thường là muốn nhắc nhở điều gì đó. Lúc này ông ta lại lên tiếng tiếp:
- Ta biết ngươi là một người thương hương tiếc ngọc, nhưng lần này phải làm khó ngươi rồi, bởi vì nhiệm vụ của ngươi là.....
Nói đến đây, trong mắt của Mạch Khắc Tắc Nhĩ chợt lóe hàn quang, rồi ông ta nhấn mạnh:
- Ám sát Toa Phỉ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook