Dị Giới Điền Viên Phong Tình
-
Chương 7: Mời khách hỗ trợ
Xuân Thủy thôn gần biển, bên trong thôn có một con sông uốn quanh, nhưng rất khó để trực tiếp dẫn nước vào tưới ruộng của từng nhà, cho nên mỗi gia đình muốn lấy nước để tưới tiêu trồng trọt đều phải đào giếng nước hoặc dùng máy bơm nước trong nhà.
Văn Quý khi biết được việc này muốn trừng mắt, đành mượn thêm thùng nước của nhà Văn Hổ và nhà của Hạ Lan dùng tạm, máy bơm nước ở nhà Văn Quý không tốt lắm, hứng được một ít nước giếng thì Văn Quý lại bỏ thêm ít linh tuyền, cộng lại cũng chưa tới nửa thùng.
Mấy bán thú nhân đến hỗ trợ lục tục gánh hơn hai mươi thùng nước ra ngoài sông, bán thú nhân nhà Hạ Hoa cũng đến hỗ trợ. Nghe Văn Hổ nhỏ giọng kể là ba nó bị Hạ Hoa mẹ nó nhéo lỗ tai giáo huấn một hồi mới chịu tới. Văn Quý có chút lo ngại, người ta ban đầu không muốn tới, lại bị buộc tới nhà mình làm việc, có lẽ trong lòng họ sẽ rất không thoải mái.
Văn Quý hôm qua lên mạng mua hết một ngàn đồng tiền thịt, sau đó chi thêm không ít tiền để mua gia vị nấu, chưa đến hai ngày Văn Quý đã xài gần hết ba nghìn khối, cảm giác lúc này của hắn chính là giống như trái tim bị dao cứa qua, rỉ máu, tiền của hắn a! Hồi trước lúc hắn còn giàu có cũng chưa từng ăn bữa cơm nào giá lên tới ba nghìn khối đâu! Huống chi là bây giờ nhà nghèo rớt mồng tơi như vậy. Cũng không còn cách nào, trong thôn này, gia đình hắn chắc chắn sẽ không đến giúp, hắn cũng không muốn tìm tới bọn họ làm gì, dù sao nguyên chủ cũng rất oán hận họ, bản thân hắn cũng không muốn phải nợ nần với cái nhà đó. Chuyện quan trọng hắn cần làm bây giờ là tìm cách có một chỗ đứng vững chắc trong cái thôn này, nếu không ngày sau của hắn sẽ phải là những ngày tiếp tục chịu khổ như bây giờ đây.
Tạm chưa nói đến những chuyện tốn nhiều sức lực gì, chỉ cần nhìn xem chuyện lúc trước đi, ngươi chịu oan uổng, ủy khuất thì sao? Cũng chẳng có ai thay ngươi nói chuyện đâu! Văn Quý biết muốn tạo lập một mối quan hệ tốt, thì mời người ta đi ăn cơm là cách trực tiếp hữu dụng nhất. Văn Quý lúc này không ngừng an ủi chính mình, lúc trước hắn mời mấy vị khách lớn đến nhà hàng sang trọng giá tiền cũng đâu chỉ tốn có ba nghìn đâu…
Hạ Hoa lúc xuống nấu cơm thấy núi đồ ăn trong bếp của Văn Quý cảm thán: “Văn Quý, bọ họ tới giúp ngươi, ngươi mời họ ăn hai bó rau bọn họ cũng không nói gì đâu, sao mà phải mua nhiều thịt như vậy! Ngươi thật là ngốc quá! Mấy người trẽ tuổi các ngươi không biết làm sao mà còn sống được nữa, cứ tiêu tiền như nước vậy sao làm sao mà sống được…”
Văn Quý cười nghe Ha Họa giáo dục, Hạ Hoa thật tâm lo lắng cho hắn mới nói như vậy, hắn không tốt ở đâu thì thúc ấy sẽ nhắc nhở hắn. Mặc dù trong lòng đang xót tiền vô cùng, nhưng Văn Quý vẫn gật đầu nói giỡn: “Hạ thúc thúc đau lòng cho con, con biết mà, tại vì có nhiều người đến hỗ trợ nên con mới hào phóng vậy thôi, lần sau lại mời người đến thì sẽ cho bọn họ ăn chay hết.”
Hạ Hoa nghe vậy thì ha ha cười lớn, cười nói Văn Quý thật là đứa nhỏ xào quyệt v.v…cũng
Hạ Lan một lát sau cũng tới, hắn vừa từ trên núi hái thêm ít rau dại, cũng hái không ít nho dại để ăn, á thú nhân hay bán thú nhân nhà anh ta đều thích ăn loại quả này. Nhớ tới hôm nay nhà mình mọi người đều đã đến nhà Văn Quý hỗ trợ, nên hái thật nhiều đem về cho mọi người cùng ăn.
Nhiều người lực lượng hùng hậu, đó là chưa tính tới chuyện sức lực bán thú nhân hơn hằn thanh niên trai tráng gấp bội lần, hai mẫu đất nhỏ xinh nhà Văn Quý năm người bọn họ tốn chưa tới hai tiếng đã làm xong xuôi, hết nửa ngày đã gieo mạ xuống ruộng hết giùm cho Văn Quý. Làm xong còn dặn dò Văn Quý: “Mạ đã gieo xong cả rồi, cậu nhớ phải đi tụ khí ở các khu vực khác nhau, và dùng mộc khí đi nuôi dưỡng hạt thóc, đừng để chúng chết hết đấy!”
Văn Quý vội vàng lên tiếng trả lời, “Nhất định rồi, làm phiền các ca ca, thúc thúc hôm nay đã hỗ trợ ta, vất vả rồi, vất vả rồi!” Văn Quý nhanh chóng mang nho dại đã rửa sạch đến cho mọi người, lại pha thêm một ấm trà nóng đem qua, trong trà Văn Quý còn cho thêm ít linh tuyền vào nữa để bọn họ uống.
Cha của Văn Hổ – Văn Đạt, cũng là trưởng bối của Văn Quý, nhưng mà ngoài việc lâu lâu đến ăn cơm chung thì bình thường không thân cận lắm với cha của Văn Quý. Bình thường ông cũng có nghe chuyện Văn Quý bị đối xử tệ bạc trong nhà, nhưng cũng không quan tâm mấy, lâu lâu đến hỗ trợ nhưng cũng không nói giúp gì cho Văn Quý. Lúc này Văn Đạt vừa ăn nho dại và uống trà nóng do Văn Quý mang đến, cả người nhẹ nhàng hẳn lên, mệ mỏi cả buổi sáng như tan biến hết, ngạc nhiên một chốc sau đó ăn thêm vài quả nho dại nữa, lại uống thêm mấy ngụm trà, không biết mình khỏe khoắn hơn là do nước trà ấm trong bụng hay là nho dại thơm ngon tan trong miệng nữa.
Nhưng mà ông cảm thấy có hảo cảm hơn với người tên Văn Quý này, trên mặt đã có nét tươi cười. Mà sau khi nhìn thấy bàn cơm phong phú rau thịt vào buổi cơm trưa thì mọi bất mãn của ông về Văn Quý lúc đầu đều tan thành mây khói. Đồ ăn rồi thịt thà gì đó, trong nhà họ bình thường một bữa ăn rất nhiều, nạp vô cùng nhiều năng lượng vào người. Thịt của đạt lỗ thú này chứa năng lượng bên trong rất ôn hòa, rất tốt cho tiêu hóa của mấy vị bán thú nhân lão trung niên như ông. Có thể thấy được Văn Quý thật sự tốn không ít tâm tư, những chuyện khác lúc này không còn quan trọng nữa, người ta chỉ cần có lòng thành chính là quý nhất rồi!
Người có ý kiến lớn nhất với Văn Quý là Văn Đạt cũng rất vừa lòng rồi, huống chi là người nhà của Hạ Lan. Bọn họ bình thường đều ăn mấy loại thịt gần như là không có miếng năng lượng nào, chỉ cần có mấy loại có năng lượng chút chút đã là chiêu đãi họ lắm rồi, nhà Văn Quý lại còn đãi đến thịt đạt lỗ thú, bọn họ thật là có biết bao nhiêu kinh hỉ!
Phải biết rằng, trung bình một gia đình có bán thú nhân thì bữa ăn phải thật thịnh soạn bởi vì họ có sức ăn cực kì lớn, mà một cân (Một cân = 1/2 kg) thịt đạt lỗ thú giá lên tới năm mươi khối, dựa theo sức ăn của bán thú nhân mà tính, một phần cơm cho một người cũng lên tới một, hai ngàn, nhà phải có nhiều tiền mới có thể đủ chi trả cho nhiều người ăn như vậy. Tuy là có thể bán lương thực trong nhà để mua thêm thịt cho gia đình, nhưng một cân lương thực về giá cả so ra vẫn còn kém rất nhiều so với một cân thịt.
Tóm lại một bữa cơm rau thịt đầy đủ ở bất cứ gia đình nào cũng được coi là thứ xa xỉ, huống chi Văn Quý chỉ là một tiểu tử nghèo trong tay không có bao nhiêu tiền, vậy mà ra tay lại rất hào phóng.
Một bữa cơm này hai gia đình ăn cảm thấy mãn nguyện không thôi, ấn tượng không tốt gì về Văn Quý trước đây đều dần biến mất.
Sau khi bọn họ rời đi, Văn Quý đau lòng thu dọn chén dĩa, hy vọng lần này hắn ra tay hào phóng như vậy có thể thành công.
Không nghĩ tới bán thú nhân động tác lại nhanh như vậy, Văn Quý đi kiểm tra một vòng, nhìn thấy ruộng đã được tưới nước, mạ cũng đã được gieo, khoảng cách giữa các cây không lớn cũng không nhỏ, thẳng tắp đều, ngay hàng thẳng lối, những hàng mạ xanh mơn mởn nhìn rất đẹp mắt. Văn Quý lúc này mới cảm thấy thực ra ba nghìn khối kia bỏ ra cũng đáng giá đấy chứ.
Văn Quý sau đó lên núi hái nho dại, cuối cùng quyết định bứt luôn cả cây về đem ra sau nhà trồng. Văn Quý chậm rãi đào đất, tưới cho nó một ít nước giếng và nước suối, sau đó cũng không quản nó nữa. Mấy loại cây sống trong rừng kỳ quái lắm, hồng quả ba ngày kết trái, nho dại chắc cũng cỡ cỡ đó.
Văn Quý thực chờ mong, nếu có thể nuôi sống được cây này, Văn Quý tính toán một chút, nói không chừng có thể nâng giá nho dại lên cao cao một chút, về sau có thể đóng một cái băng ghế, mùa hè ngồi dưới tán cây hóng mát, nhưng mà cũng không biết có sâu lông rớt xuống hay không…
Văn Quý vừa nghĩ lung tung, vừa mang mười cân nho dại đem lên mạng bán. Vẫn như cũ một cân năm mươi khối bán cho Lỗ Đạt, sau đó đóng cửa hàng, lúc mở ra lần hai trực tiếp nâng giá lên một trăm.
Văn Quý đột nhiên cảm thấy mình thiệt là có tư chất của gian thương! Nhưng mà không ngờ giá cao như vậy ngược lại càng nhiều người đến hỏi mua. Rất nhiều người tò mò không biết đây là quả quý gì mà ban đầu năm mươi khối, mới có một ngày mà tăng đột biến như vậy!
Thật ra lúc Văn Quý ăn vào thì thấy cũng giống loại nho trước kia hắn từng ăn thôi, nhưng mà nho của Trái Đất thì không có mọng nước, mùi vị cũng không thơm ngon như nho dại ở đây. Nhưng mà khi hắn nhìn thấy biểu tình của Lỗ Đạt, giống như quả này rất là trân quý. Phải biết rằng một loại quả loại trung thượng đẳng cũng chỉ ba mươi ba mươi mấy khối một cân, hắn lại ra giá gấp hai tới năm mươi khối, vậy mà Lỗ Đạt mặt mày cũng không nhăn lấy một chút, biểu tình lại còn giống như được kiếm được lời vậy.
Văn Quý khẳng định trái này chắc chắn là thứ tốt, hơn nữa lại rất phù hợp với bán thú nhân hệ chiến đấu.
Bán thú nhân trong thôn phần lớn đều là hệ chủng điền, bình thường cũng chỉ là làm ruộng, trồng trọt, cùng lắm là ra phía sau núi đi săn thú thôi, cũng không tính là hệ chiến sĩ, nhưng bọn họ cũng rất thích ăn loại nho dại này còn gì. Lỗ Đạt tuy chỉ là bán thịt, nhưng mỗi lần mở sạp đều mặc chiến giáp bạc trên người, lý do người này có hứng thú với loại nho dại này, chắc chắn là có nguyên nhân.
Văn Quý cũng không định bỏ đi mối làm ăn này, dù sao hắn bán là để kiếm tiền, bán không được cũng không sao, người này bán không được thì hắn sẽ còn mối khác!
Đối với câu hỏi của mấy vị khách, Văn Quý không biết giải thích sao, chỉ nói đây là thú tốt, rất có ích với bán thú nhân hệ chiến đấu. Sau đó đưa mấy quả nho dại cho khách hàng ăn thử. Không còn cách nào khác, ai kêu bởi vì hắn không phải là bán thú nhân đâu, muốn biết có ích làm sao thì hắn cũng không có cách nào biết được.
Có mấy người là bán thú nhân hệ chiến đấu nghe vậy thì tò mò nếm qua một chút. Sau đó thấy Văn Quý treo bán đến mười cân thì những người đã nếm qua trực tiếp đặt hàng mua ngay, đỏ mắt tranh nhau giành giựt.
Từng có người nói, bản chất của mọi người khi sinh ra đều giống nhau. Văn Quý nhìn thấy khung cảnh trước mặt thật mới lạ, nhìn mấy bán thú nhân nhao nhao lên tranh nhau mua mà trong lòng cảm thấy thật khoan khoái!
Lúc này mấy vị bán thú nhân nhìn nhau trừng trừng, tranh nhau lên mua. Văn Quý bày bán mười cân nho dại chớp mắt đã bán sạch hết. Nho dại này hình như cũng đâu có thần kỳ như vậy, sao mà có ma lực dữ vậy chứ!
Văn Quý không biết, thật ra nho dại này chỉ có ích với một bộ phận bán thú nhân hệ chiến đấu thôi, đối với những bán thú nhân cấp bậc cao loại quả này trở nên vô dụng. Mà Văn Quý vận khí cực kì tốt, chỗ hắn mở sạp là nơi mua bán của toàn là bán thú nhân cấp bậc không cao. Dù sao bán thú nhân ba cấp trên cùng cũng không đi khắp nơi như các bán thú nhân cấp thấp khác, sau khi đạt tới ba cấp cao nhất thì đã trở thành chiến sĩ chân chính, có thể đầu nhập quân đội, hưởng đãi ngộ cơm nước nhà ở do nhà nước chu cấp.
Văn Quý không biết mấy chuyện này, hắn chỉ biết là nho dại bán rất được, hắn cũng có nguồn thu nhập từ đây. Rất nhiều bán thú nhân chưa kịp mua cũng đã đặt cọc trước tiền mua hàng, Văn Quý dự định ngày mai lại đến sau núi hái nho dại, phỏng chừng không tới mấy ngày nữa là hắn có thể mua áo vải để mặc rồi. Hiện tại lúc hắn mặc quần áo càng ngày càng cảm thấy khó chịu, da càng ngày càng mỏng hơn, quần áo mặc trên người suốt ngày giống như muốn xé rách da hắn vậy! Hắn muốn mau chóng kiếm thật nhiều tiền!
Văn Quý khi biết được việc này muốn trừng mắt, đành mượn thêm thùng nước của nhà Văn Hổ và nhà của Hạ Lan dùng tạm, máy bơm nước ở nhà Văn Quý không tốt lắm, hứng được một ít nước giếng thì Văn Quý lại bỏ thêm ít linh tuyền, cộng lại cũng chưa tới nửa thùng.
Mấy bán thú nhân đến hỗ trợ lục tục gánh hơn hai mươi thùng nước ra ngoài sông, bán thú nhân nhà Hạ Hoa cũng đến hỗ trợ. Nghe Văn Hổ nhỏ giọng kể là ba nó bị Hạ Hoa mẹ nó nhéo lỗ tai giáo huấn một hồi mới chịu tới. Văn Quý có chút lo ngại, người ta ban đầu không muốn tới, lại bị buộc tới nhà mình làm việc, có lẽ trong lòng họ sẽ rất không thoải mái.
Văn Quý hôm qua lên mạng mua hết một ngàn đồng tiền thịt, sau đó chi thêm không ít tiền để mua gia vị nấu, chưa đến hai ngày Văn Quý đã xài gần hết ba nghìn khối, cảm giác lúc này của hắn chính là giống như trái tim bị dao cứa qua, rỉ máu, tiền của hắn a! Hồi trước lúc hắn còn giàu có cũng chưa từng ăn bữa cơm nào giá lên tới ba nghìn khối đâu! Huống chi là bây giờ nhà nghèo rớt mồng tơi như vậy. Cũng không còn cách nào, trong thôn này, gia đình hắn chắc chắn sẽ không đến giúp, hắn cũng không muốn tìm tới bọn họ làm gì, dù sao nguyên chủ cũng rất oán hận họ, bản thân hắn cũng không muốn phải nợ nần với cái nhà đó. Chuyện quan trọng hắn cần làm bây giờ là tìm cách có một chỗ đứng vững chắc trong cái thôn này, nếu không ngày sau của hắn sẽ phải là những ngày tiếp tục chịu khổ như bây giờ đây.
Tạm chưa nói đến những chuyện tốn nhiều sức lực gì, chỉ cần nhìn xem chuyện lúc trước đi, ngươi chịu oan uổng, ủy khuất thì sao? Cũng chẳng có ai thay ngươi nói chuyện đâu! Văn Quý biết muốn tạo lập một mối quan hệ tốt, thì mời người ta đi ăn cơm là cách trực tiếp hữu dụng nhất. Văn Quý lúc này không ngừng an ủi chính mình, lúc trước hắn mời mấy vị khách lớn đến nhà hàng sang trọng giá tiền cũng đâu chỉ tốn có ba nghìn đâu…
Hạ Hoa lúc xuống nấu cơm thấy núi đồ ăn trong bếp của Văn Quý cảm thán: “Văn Quý, bọ họ tới giúp ngươi, ngươi mời họ ăn hai bó rau bọn họ cũng không nói gì đâu, sao mà phải mua nhiều thịt như vậy! Ngươi thật là ngốc quá! Mấy người trẽ tuổi các ngươi không biết làm sao mà còn sống được nữa, cứ tiêu tiền như nước vậy sao làm sao mà sống được…”
Văn Quý cười nghe Ha Họa giáo dục, Hạ Hoa thật tâm lo lắng cho hắn mới nói như vậy, hắn không tốt ở đâu thì thúc ấy sẽ nhắc nhở hắn. Mặc dù trong lòng đang xót tiền vô cùng, nhưng Văn Quý vẫn gật đầu nói giỡn: “Hạ thúc thúc đau lòng cho con, con biết mà, tại vì có nhiều người đến hỗ trợ nên con mới hào phóng vậy thôi, lần sau lại mời người đến thì sẽ cho bọn họ ăn chay hết.”
Hạ Hoa nghe vậy thì ha ha cười lớn, cười nói Văn Quý thật là đứa nhỏ xào quyệt v.v…cũng
Hạ Lan một lát sau cũng tới, hắn vừa từ trên núi hái thêm ít rau dại, cũng hái không ít nho dại để ăn, á thú nhân hay bán thú nhân nhà anh ta đều thích ăn loại quả này. Nhớ tới hôm nay nhà mình mọi người đều đã đến nhà Văn Quý hỗ trợ, nên hái thật nhiều đem về cho mọi người cùng ăn.
Nhiều người lực lượng hùng hậu, đó là chưa tính tới chuyện sức lực bán thú nhân hơn hằn thanh niên trai tráng gấp bội lần, hai mẫu đất nhỏ xinh nhà Văn Quý năm người bọn họ tốn chưa tới hai tiếng đã làm xong xuôi, hết nửa ngày đã gieo mạ xuống ruộng hết giùm cho Văn Quý. Làm xong còn dặn dò Văn Quý: “Mạ đã gieo xong cả rồi, cậu nhớ phải đi tụ khí ở các khu vực khác nhau, và dùng mộc khí đi nuôi dưỡng hạt thóc, đừng để chúng chết hết đấy!”
Văn Quý vội vàng lên tiếng trả lời, “Nhất định rồi, làm phiền các ca ca, thúc thúc hôm nay đã hỗ trợ ta, vất vả rồi, vất vả rồi!” Văn Quý nhanh chóng mang nho dại đã rửa sạch đến cho mọi người, lại pha thêm một ấm trà nóng đem qua, trong trà Văn Quý còn cho thêm ít linh tuyền vào nữa để bọn họ uống.
Cha của Văn Hổ – Văn Đạt, cũng là trưởng bối của Văn Quý, nhưng mà ngoài việc lâu lâu đến ăn cơm chung thì bình thường không thân cận lắm với cha của Văn Quý. Bình thường ông cũng có nghe chuyện Văn Quý bị đối xử tệ bạc trong nhà, nhưng cũng không quan tâm mấy, lâu lâu đến hỗ trợ nhưng cũng không nói giúp gì cho Văn Quý. Lúc này Văn Đạt vừa ăn nho dại và uống trà nóng do Văn Quý mang đến, cả người nhẹ nhàng hẳn lên, mệ mỏi cả buổi sáng như tan biến hết, ngạc nhiên một chốc sau đó ăn thêm vài quả nho dại nữa, lại uống thêm mấy ngụm trà, không biết mình khỏe khoắn hơn là do nước trà ấm trong bụng hay là nho dại thơm ngon tan trong miệng nữa.
Nhưng mà ông cảm thấy có hảo cảm hơn với người tên Văn Quý này, trên mặt đã có nét tươi cười. Mà sau khi nhìn thấy bàn cơm phong phú rau thịt vào buổi cơm trưa thì mọi bất mãn của ông về Văn Quý lúc đầu đều tan thành mây khói. Đồ ăn rồi thịt thà gì đó, trong nhà họ bình thường một bữa ăn rất nhiều, nạp vô cùng nhiều năng lượng vào người. Thịt của đạt lỗ thú này chứa năng lượng bên trong rất ôn hòa, rất tốt cho tiêu hóa của mấy vị bán thú nhân lão trung niên như ông. Có thể thấy được Văn Quý thật sự tốn không ít tâm tư, những chuyện khác lúc này không còn quan trọng nữa, người ta chỉ cần có lòng thành chính là quý nhất rồi!
Người có ý kiến lớn nhất với Văn Quý là Văn Đạt cũng rất vừa lòng rồi, huống chi là người nhà của Hạ Lan. Bọn họ bình thường đều ăn mấy loại thịt gần như là không có miếng năng lượng nào, chỉ cần có mấy loại có năng lượng chút chút đã là chiêu đãi họ lắm rồi, nhà Văn Quý lại còn đãi đến thịt đạt lỗ thú, bọn họ thật là có biết bao nhiêu kinh hỉ!
Phải biết rằng, trung bình một gia đình có bán thú nhân thì bữa ăn phải thật thịnh soạn bởi vì họ có sức ăn cực kì lớn, mà một cân (Một cân = 1/2 kg) thịt đạt lỗ thú giá lên tới năm mươi khối, dựa theo sức ăn của bán thú nhân mà tính, một phần cơm cho một người cũng lên tới một, hai ngàn, nhà phải có nhiều tiền mới có thể đủ chi trả cho nhiều người ăn như vậy. Tuy là có thể bán lương thực trong nhà để mua thêm thịt cho gia đình, nhưng một cân lương thực về giá cả so ra vẫn còn kém rất nhiều so với một cân thịt.
Tóm lại một bữa cơm rau thịt đầy đủ ở bất cứ gia đình nào cũng được coi là thứ xa xỉ, huống chi Văn Quý chỉ là một tiểu tử nghèo trong tay không có bao nhiêu tiền, vậy mà ra tay lại rất hào phóng.
Một bữa cơm này hai gia đình ăn cảm thấy mãn nguyện không thôi, ấn tượng không tốt gì về Văn Quý trước đây đều dần biến mất.
Sau khi bọn họ rời đi, Văn Quý đau lòng thu dọn chén dĩa, hy vọng lần này hắn ra tay hào phóng như vậy có thể thành công.
Không nghĩ tới bán thú nhân động tác lại nhanh như vậy, Văn Quý đi kiểm tra một vòng, nhìn thấy ruộng đã được tưới nước, mạ cũng đã được gieo, khoảng cách giữa các cây không lớn cũng không nhỏ, thẳng tắp đều, ngay hàng thẳng lối, những hàng mạ xanh mơn mởn nhìn rất đẹp mắt. Văn Quý lúc này mới cảm thấy thực ra ba nghìn khối kia bỏ ra cũng đáng giá đấy chứ.
Văn Quý sau đó lên núi hái nho dại, cuối cùng quyết định bứt luôn cả cây về đem ra sau nhà trồng. Văn Quý chậm rãi đào đất, tưới cho nó một ít nước giếng và nước suối, sau đó cũng không quản nó nữa. Mấy loại cây sống trong rừng kỳ quái lắm, hồng quả ba ngày kết trái, nho dại chắc cũng cỡ cỡ đó.
Văn Quý thực chờ mong, nếu có thể nuôi sống được cây này, Văn Quý tính toán một chút, nói không chừng có thể nâng giá nho dại lên cao cao một chút, về sau có thể đóng một cái băng ghế, mùa hè ngồi dưới tán cây hóng mát, nhưng mà cũng không biết có sâu lông rớt xuống hay không…
Văn Quý vừa nghĩ lung tung, vừa mang mười cân nho dại đem lên mạng bán. Vẫn như cũ một cân năm mươi khối bán cho Lỗ Đạt, sau đó đóng cửa hàng, lúc mở ra lần hai trực tiếp nâng giá lên một trăm.
Văn Quý đột nhiên cảm thấy mình thiệt là có tư chất của gian thương! Nhưng mà không ngờ giá cao như vậy ngược lại càng nhiều người đến hỏi mua. Rất nhiều người tò mò không biết đây là quả quý gì mà ban đầu năm mươi khối, mới có một ngày mà tăng đột biến như vậy!
Thật ra lúc Văn Quý ăn vào thì thấy cũng giống loại nho trước kia hắn từng ăn thôi, nhưng mà nho của Trái Đất thì không có mọng nước, mùi vị cũng không thơm ngon như nho dại ở đây. Nhưng mà khi hắn nhìn thấy biểu tình của Lỗ Đạt, giống như quả này rất là trân quý. Phải biết rằng một loại quả loại trung thượng đẳng cũng chỉ ba mươi ba mươi mấy khối một cân, hắn lại ra giá gấp hai tới năm mươi khối, vậy mà Lỗ Đạt mặt mày cũng không nhăn lấy một chút, biểu tình lại còn giống như được kiếm được lời vậy.
Văn Quý khẳng định trái này chắc chắn là thứ tốt, hơn nữa lại rất phù hợp với bán thú nhân hệ chiến đấu.
Bán thú nhân trong thôn phần lớn đều là hệ chủng điền, bình thường cũng chỉ là làm ruộng, trồng trọt, cùng lắm là ra phía sau núi đi săn thú thôi, cũng không tính là hệ chiến sĩ, nhưng bọn họ cũng rất thích ăn loại nho dại này còn gì. Lỗ Đạt tuy chỉ là bán thịt, nhưng mỗi lần mở sạp đều mặc chiến giáp bạc trên người, lý do người này có hứng thú với loại nho dại này, chắc chắn là có nguyên nhân.
Văn Quý cũng không định bỏ đi mối làm ăn này, dù sao hắn bán là để kiếm tiền, bán không được cũng không sao, người này bán không được thì hắn sẽ còn mối khác!
Đối với câu hỏi của mấy vị khách, Văn Quý không biết giải thích sao, chỉ nói đây là thú tốt, rất có ích với bán thú nhân hệ chiến đấu. Sau đó đưa mấy quả nho dại cho khách hàng ăn thử. Không còn cách nào khác, ai kêu bởi vì hắn không phải là bán thú nhân đâu, muốn biết có ích làm sao thì hắn cũng không có cách nào biết được.
Có mấy người là bán thú nhân hệ chiến đấu nghe vậy thì tò mò nếm qua một chút. Sau đó thấy Văn Quý treo bán đến mười cân thì những người đã nếm qua trực tiếp đặt hàng mua ngay, đỏ mắt tranh nhau giành giựt.
Từng có người nói, bản chất của mọi người khi sinh ra đều giống nhau. Văn Quý nhìn thấy khung cảnh trước mặt thật mới lạ, nhìn mấy bán thú nhân nhao nhao lên tranh nhau mua mà trong lòng cảm thấy thật khoan khoái!
Lúc này mấy vị bán thú nhân nhìn nhau trừng trừng, tranh nhau lên mua. Văn Quý bày bán mười cân nho dại chớp mắt đã bán sạch hết. Nho dại này hình như cũng đâu có thần kỳ như vậy, sao mà có ma lực dữ vậy chứ!
Văn Quý không biết, thật ra nho dại này chỉ có ích với một bộ phận bán thú nhân hệ chiến đấu thôi, đối với những bán thú nhân cấp bậc cao loại quả này trở nên vô dụng. Mà Văn Quý vận khí cực kì tốt, chỗ hắn mở sạp là nơi mua bán của toàn là bán thú nhân cấp bậc không cao. Dù sao bán thú nhân ba cấp trên cùng cũng không đi khắp nơi như các bán thú nhân cấp thấp khác, sau khi đạt tới ba cấp cao nhất thì đã trở thành chiến sĩ chân chính, có thể đầu nhập quân đội, hưởng đãi ngộ cơm nước nhà ở do nhà nước chu cấp.
Văn Quý không biết mấy chuyện này, hắn chỉ biết là nho dại bán rất được, hắn cũng có nguồn thu nhập từ đây. Rất nhiều bán thú nhân chưa kịp mua cũng đã đặt cọc trước tiền mua hàng, Văn Quý dự định ngày mai lại đến sau núi hái nho dại, phỏng chừng không tới mấy ngày nữa là hắn có thể mua áo vải để mặc rồi. Hiện tại lúc hắn mặc quần áo càng ngày càng cảm thấy khó chịu, da càng ngày càng mỏng hơn, quần áo mặc trên người suốt ngày giống như muốn xé rách da hắn vậy! Hắn muốn mau chóng kiếm thật nhiều tiền!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook