Dị Giới Điền Viên Phong Tình
-
Chương 67
Buổi tối lửa trại Văn Khoan bọn họ quyết định mang nồi theo, không nướng trực tiếp trên lửa, Văn Quý cảm thấy như vậy cũng tốt, không cần phải mất thời gian làm xiên thịt. Bất quá, Văn Quý chỉ sợ Từ Lang muốn ăn đồ nướng, cho nên cũng đang chuẩn bị một ít, còn xiên thêm rau dưa vào, nhiều nhất là rau hẹ, rau hẹ nướng lên ăn ngon, màu sắc nhìn cũng đẹp! Còn có mấy loại rau khác có thể nướng lên ăn được, nếu kỹ thuật không tồi nói không chừng còn nướng ra hương vị thật đặc biệt nữa, về phần xiên thịt thì chờ Từ Lang săn thú về rồi làm tiếp.
Văn Quý nhìn nhìn, trong nhà đậu tương còn rất nhiều, sáng nay ngâm đậu xong, Văn Quý dùng làm thành đậu hũ, buổi tối mang theo một bình đậu hũ ngâm nước đi, có thể lấy làm đậu hũ thối ăn, xắt ít hành rắ lên trên, lại thêm xốt từ mứt trái cây, tuyệt đối mỹ vị!
Văn Quý chuẩn bị thức ăn vội đến xoay quanh, rất nhanh đã đến chạng vạng, Hạ Hoa Văn Khoan hai người đến tìm Văn Quý chuẩn bị đem đồ đạc dọn tới đại viện trong thôn. Văn Hổ hưng phấn nhất: “Văn ca ca, nhanh lên a, lúc nãy em mới cùng bọn họ đánh một trận cướp được hai chỗ, đêm nay nhất định có thật nhiều người đến chỗ chúng ta bên này giành ăn!”
Mấy đứa nhóc đòi chiếm địa bàn đòi đánh nhau chia cho công bằng, mà địa bàn càng lớn thì sẽ càng có nhiều người đến giành ăn, lúc này chính là thời điểm để á thú nhân triển lãm xem thủ pháp nấu nướng cao siêu của mình, hoặc là bán thú nhân triển lãm chỉ số vũ lực của mình, hoặc là khiêu chiến, hoặc biểu diễn, phi thường náo nhiệt.
Văn Quý cùng Văn Khoan Hạ Hoa ba nhà đi cùng nhau, Văn Hổ làm đại diện cho nên dĩ nhiên muốn đi chiếm địa bàn. Phải nói rằng Văn Hổ đã ăn qua rất nhiều rau dưa trong nhà Văn Quý, lâu lâu cũng đến nhà Văn Quý ăn ké, lượng năng lượng hắn hấp thu được so với những đứa trẻ khác hơn nhiều lắm, hắn bộ dạng béo tốt cường tráng, xông lên đánh nhau, hình thể chênh lệch cùng với lực lượng khác nhau để cho mấy đứa nhỏ nhà khác theo bản năng sợ hãi không thôi, cuối cùng Văn Hổ đánh thắng được hai nhóm người, nếu Hạ Hoa không ngăn lại thì phỏng chừng Văn Hổ không chỉ cướp được hai vị trí thôi đâu.
Văn hổ là chiến sĩ nhỏ thắng trận oanh liệt, hết sức phấn khởi chờ đợi khích lệ, Văn Quý cười sờ sờ đầu nó, “Rất lợi hại.”
Văn Quý mang theo một cái ba lô lớn, đem mọi thứ bỏ vào bên trong, đột nhiên nhớ một nhà Văn lão đại gia, “Bọn họ có đi không? Tôi muốn tặng bọn họ chút đồ.” Hạ Hoa lắc đầu, tươi cười có chút miễn cưỡng, “Bọn họ có tuổi, cho nên không đi.” Nói xong lại có chút cảm khái, “Ta tuổi cũng lớn rồi, những nơi náo nhiệt thế này về sau ta cũng chỉ đi thêm được mấy lần.”
Văn Quý nhíu mày, đây không phải là thời điểm toàn thôn tụ họp sao, lại còn có chuyện hạn chế tuổi!
Văn Khoan thần sắc lãnh đạm, thời điểm nói chuyện đều ẩn ẩn chút châm chọc, “Tuổi già sức yếu, tự nhiên không được đến, ý của thôn trưởng là muốn đem tài nguyên dùng ở chỗ tốt, sao có thể để người già chiếm tiện nghi.” Muốn nói cái vị Văn Hào này luôn khoan dung người trẻ tuổi, thì với người lớn tuổi lại không như vậy, trong thôn mỗi lần có sự kiện như vậy, ngoại trừ Văn lão thái gia ra thì những lão nhân hơn bốn trăm, năm trăm tuổi có bao nhiêu người dám đến ăn uống mà không trả tiền không? Văn Khoan cực kì chướng mắt Văn Hào, nếu như về sau Văn Hào không còn là thôn trưởng nữa, đến lúc xem coi khi lão ta già đi cuộc sống ra thành cái dạng gì, dù sao thì ai mà sẽ không già đi? Chính là thánh nhân cũng sẽ có một ngày già đi.
Văn Quý nhíu nhíu mày, thôn trưởng quyết định?
Văn Quý chính là một người vừa trẻ tuổi, lại còn là tiểu bối, chưa kể đến Văn Hào còn là ông nội ruột của hắn, hắn có ý kiến nhưng cũng không đến lượt hắn dị nghị Văn Hào. Văn Quý rẽ hướng sang nhà Văn lão đại gia, tặng cho họ không ít rau dưa cùng mấy hũ mứt trái cây.
Bạn lữ Văn lão đại gia không biết phải làm sao, ông giúp Văn Quý trồng thức ăn nhưng không giúp được bao nhiêu, mà Văn Quý lại luôn tặng đồ cho hai người bọn họ, “Văn Quý a, không cần tặng nhiều đồ như vậy, chúng ta hai lão già này cũng không ăn hết nhiều như vậy.” Văn Quý cứ khăng khăng muốn ông cùng, những thứ này với hắn thì không tính là gì, nhưng với gia đình Văn lão đại thì không phải vậy, huống hồ trong nhà Văn Quý có rất nhiều thảo mộc đều là của Văn lão đại gia đặc biệt tặng hắn.
Bạn lữ Văn lão đại gia từ chối không được vẫn là nhận, lát sau cầm thêm mấy cái bánh dày đưa cho Văn Quý, “Đêm nay mọi người tổ chức lửa trại, cháu lấy bánh dày này nấu lên, xem như là món khai vị cho tối nay.”
Văn Quý cười cảm ơn rồi rời đi bắt kịp Hạ Hoa bọn họ đến khu vực sân lửa trại.
Văn Khoan cười nhạo vài tiếng, “Không nghĩ tới thôn trưởng có người cháu trai tốt như anh lại là kẻ không biết tốt xấu như vậy.” Văn Quý đầy hắc tuyến, hắn có thể nói là hắn động lòng muốn giúp người sao, nhìn thấy hình ảnh của hai người họ lại nhớ về chính mình. Văn Quý bình thường cũng rất khó sinh ra lòng thương cảm với ai, hơn nữa, hai vị ấy làm người không tồi, hắn là tiểu bối tự nhiên cũng muốn tôn kính một chút.
Hạ Hoa ngược lại cười đến vui vẻ, nếu như không phải vì Văn Quý quá cao thì hắn đã sờ sờ đầu Văn Quý khích lệ một phen, bộ dáng Hạ Hoa lúc này cực kì kiêu ngạo, giống như ‘con trai mình đã trưởng thành rồi’ vậy.
Đến khu vực sân của họ, Hạ Hoa cùng Văn Khoan đặt nồi nước xuống, Văn Quý thì lấy đồ trong ba lô bày ra. Thời điểm cùng mọi người đi dọn bàn thì gặp Hạ Lan, Văn Quý thần sắc thản nhiên, cũng không muốn đi chào hỏi. Hạ Lan mặt âm u hung hăng trừng mắt nhìn Văn Quý liếc mắt một cái, cười quái dị hai tiếng, đứng chặn trước mặt Văn Quý châm chọc, “Văn Nhã bây giờ ở bên cạnh người giàu có rồi, như thế nào, có hối hận chưa?”
Văn Quý không để ý đến hắn, Hạ Lan không quan tâm, chỉ khinh thường ngẩng đầu nhìn Văn Quý, tự cho mình là đúng nói, “Nghĩ kĩ thì cũng thật là, một tên thôn dân khố rách áo ôm mà có thể lấy được Từ tướng quân giống như bắt được vàng vậy ha, không biết kiếp trước mày cầu xin thần thú đại nhân bao nhiêu lần mới được như ngày hôm nay đâu.”
Văn Quý không lời gì để nói chỉ cúi xuống nhìn Hạ Lan, sau đó trực tiếp đi ngang qua, khiêng cái bàn ăn bằng đá đã được mài nhẵn, lần thứ hai đi ngang qua người Hạ Lan, sau đó không cẩn thận đạp vỡ một tảng đá lớn. Vừa nhấc chân, tảng đá đã vỡ thành bột vụn, gió thổi qua đều bay mất, Văn Quý kinh ngạc nói: “Cư nhiên nát rồi, thật sự là đáng tiếc a.”
Ý vị sâu xa nhìn Hạ Lan liếc mắt một cái. Hạ Lan mặt trắng bệch, nhìn chăm chăm dấu chân in trên mặt đất, không dám thở mạnh, chỉ dám nhìn bóng dáng Văn Quý đã rời đi.
Văn Quý mang bàn đến, củi lửa đã nhặt khá nhiều rồi, rau dưa trái cây cũng đã chuẩn bị hết. Bóng đêm dần dần bao phủ không gian, các bán thú nhân đi săn cũng lục tục trở lại, nhất thời bầu không khí trở nên phi thường náo nhiệt, các á thú nhân hét chói tai sợ hãi nhìn mấy con mồi to lớn được săn về, vừa nghị luận vừa vui sướng, khiến buổi đêm bỗng chốc rực rỡ sắc màu hẳn lên.
Mà Từ Lang Triệu Báo bọn họ một chút bóng dáng cũng không có, những nhà khác đã bắt đầu nhập tiệc, người này cụng rượu mời người kia, người khác thì chạy đến nhà khác ăn ké mấy miếng, chỉ có vài cặp đôi thích yên tĩnh thì không có động tĩnh gì.
Mi tâm Văn Quý nhảy lên liên hồi, trong lòng bất an càng sâu.
Hạ Hoa cau mày, liên tục nhìn phía cửa thôn, buổi tối chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ, nhưng đúng thật là không còn ai. Văn Hổ chạy tới chạy lui với đám bạn của nó, lúc sau cũng phát giác bầu không khí không ổn, ngoan ngoãn ngồi bên bất động. Văn Khoan ngồi vào bàn ăn, gặm hoàng qua, trong lòng nổi lên vài tia gợn sóng.
Lúc này Lưu Tam thúc cười ha hả chạy tới, “Văn Quý, các ngươi còn chưa làm gì hết a? Từ tướng quân đâu?” Nói chưa được hai câu, tươi cười đã biến mất, “Xãy ra chuyện gì?”
Giống như trả lời cho câu hỏi của Lưu Tam thúc, từ xa xa có một người chạy lại, gấp gáp nói, “Văn Quý, nhanh đến phòng khám, Từ tướng quân hắn…” Văn Quý đã mãnh liệt hướng phòng khám mà chạy đi.
Đây là lần thứ hai rồi, Văn Quý thật hận thấu xương cảm giác bất lực này, nỗi sợ hãi lo lắng chồng chất trong ngực, hận không thể rống thật to, Từ Lang Từ Lang Từ Lang!!
Mới bước vào phòng khám, thầy thuốc mặt lạnh như tiền thường ngày đã mắng to một trận: “Ngươi làm bạn lữ kiểu gì vậy? Mang thai ba tháng cư nhiên còn dám sinh hoạt vợ chồng, không biết tiết chế! Hôm nay còn để hắn chạy đến trong rừng săn thú!! Các ngươi không muốn có con nữa hay sao, muốn ta trực tiếp đi kiện lên tòa án quốc tế hay không!”
Văn Quý ngơ ngác, cái gì gọi là ‘mang thai ba tháng’? Không phải là Từ Lang mang thai đó chứ?
Nhưng mà Từ Lang là bán thú nhân a, Văn Quý không khỏi lắp bắp, “Từ Lang, hắn hắn hắn không phải là bán thú nhân hay sao? Như thế nào sẽ mang thai?”
Thầy thuốc Văn ánh mắt sắc bén như muốn phanh thây Văn Quý một lần lại một lần, nhìn thấy hắn thật sự ngơ ngác không hiểu gì, mới ném sổ bệnh án vào mặt Văn Quý, Văn Quý luống cuống tay chân chụp được, hết nhìn lại nhìn, còn chưa kịp đọc. Hạ Hoa Văn Khoan bọn họ thở hồng hộc đuổi kịp tới, Văn Khoan rút văn kiện trên tay Văn Quý dùng tốc độ nhanh như gió đọc hết một lượt, trợn mắt há hốc mồm nhìn, “Từ tướng quân mang thai?!”
Còn chưa bước chân vào phòng khám, Triệu Báo cũng hóa đá tại chỗ.
…
Văn Quý hóa ngốc đứng sững đó không biết phải phản ứng thế nào, Từ Lang có con rồi, là có con đó!
Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua hắn sẽ có hài tử, thời điểm hắn trải qua cái thời kỳ khó khăn kia là đã định trước sẽ không có con nối dòng rồi.
Thế nhưng mà, hiện tại, Từ Lang của hắn đã mang thai rồi!
Thầy thuốc Văn nhìn Văn Quý nghệch mặt sửng sốt, thì ánh mắt thanh lãnh nhu hòa lại, thản nhiên cười cười, “Phụ thân cũng đã làm rồi, có thấy mình ngốc hay không?” Vỗ vỗ bả vai Văn Quý, không nhịn được trách cứ một tiếng: “Còn không mau đi nhìn bạn lữ ngươi một chút.” Kỳ thật Từ Lang so với Văn Quý còn ngốc hơn…
Văn Quý bừng tỉnh, bước nhanh đi vào sau màn che tìm được Từ Lang. Từ Lang ngồi yên trên giường bệnh, nhìn thấy Văn Quý ủy khuất không thôi, ôm Văn Quý hốc mắt đỏ hết lên.
Văn Quý đau lòng, ôm Từ Lang nhẹ nhàng dỗ hắn. Đột nhiên nhớ ra Từ Lang đột nhiên bị đưa vào bệnh viện, mình còn chưa biết Từ Lang bị thương chỗ nào, vội vàng hỏi: “Em bị thương sao? Cảm thấy sao rồi? Em có đau hay không, đứa bé thì sao?” Từ Lang giương mắt, hai mắt vẫn đầy nước, vội vội vàng vàng ôm Văn Quý hôn lên, lúc này hắn mới thật sự có cảm giác an toàn.
Hai người ở trong phòng khám hôn môi đến quên hết những chuyện phiền muộn, Văn Khoan bọn họ lặng lẽ đi ra ngoài.
Văn Khoan đứng ngay cửa nhìn Triệu Báo. Triệu Báo có chút bất an, hắn lúc trước đã đáp ứng Văn Khoan sẽ chiếu cố Từ tướng quân. Cũng vì chuyện này mà ăn dấm người ta, cho nên lúc đi cùng có chút không được tự nhiên, thời điểm Từ Lang tiến lên bắt lỗ lỗ thú, Triệu Báo chỉ đứng bất động thanh sắc nhìn xem bán thú nhân mà Văn Khoan thích là người thế nào, tuy rằng hắn biết Từ Lang chính là Đại tướng quân nổi tiếng đó, cho dù Từ Lang đã có những chiến tích khiến hắn phải bội phục kính ngưỡng, nhưng có liên quan đến người bạn lữ của mình thì khác, những ưu điểm của Từ Lang trở thành sự uy hiếp với hắn, Triệu Báo trong lòng ghen tị không thôi, lòng dạ hẹp hòi cũng nổi lên.
Bởi vì nhất thời lòng dạ hẹp hòi, khiến cho Từ Lang động thai khí…
Cuối cùng chân tướng được làm sáng tỏ hắn mới phát hiện chính mình ngu ngốc đến mức nào, không nghĩ tới Văn Quý cư nhiên là công! Có nôn ra máu hắn cũng không ngờ tới chuyện này đâu!
Ai mà nhìn ra được Văn Quý là công chứ! Thật sự là muốn 囧 chết người đó, Triệu Báo đồ mồ hôi liên tục, bị tin tức này oanh tạc đến chấn động, trong lòng nói nếu như người bên ngoài mà biết thì cũng không biết sẽ gây ra sóng gió mưa rền gì đâu.
Thời điểm đối mặt với Văn Khoan, Triệu Báo chột dạ, Văn Khoan còn chưa hoàn toàn tha thứ việc hắn tự ý trốn ra khỏi nhà, bây giờ lại còn cô phụ sự phó thác của Văn Khoan. Triệu Báo nhất thời cảm thấy buồn bực, thần thú a, ai mà nghĩ tới Văn Quý là công chứ! Cho nên mới nói, người hắn cần đề phòng không phải là Từ tướng quân, mà là Văn Quý a!
Văn Khoan nhìn Triệu Báo thần sắc biến ảo liên tục, cuối cùng hết kiên nhẫn với người này, cái tên này đầu óc lại đi đâu rồi, phỏng chừng cũng không phải chuyện gì tốt. Xoay người rời đi, tính toán để tên này ngày mai đến nhà Văn Quý chịu đòn nhận tội.
Triệu Báo thấy Văn Khoan bỏ đi liền bị dọa đến đứng cũng không vững, lão bà không đế ý tới hắn nữa kìa, liền hoảng sợ đuổi theo.
Hạ Hoa dắt tay Văn Hổ cũng yên lăng rời đi, tất cả mọi người đều giật mình, nguyên lai Văn Quý mới là công!
Văn Quý nhìn nhìn, trong nhà đậu tương còn rất nhiều, sáng nay ngâm đậu xong, Văn Quý dùng làm thành đậu hũ, buổi tối mang theo một bình đậu hũ ngâm nước đi, có thể lấy làm đậu hũ thối ăn, xắt ít hành rắ lên trên, lại thêm xốt từ mứt trái cây, tuyệt đối mỹ vị!
Văn Quý chuẩn bị thức ăn vội đến xoay quanh, rất nhanh đã đến chạng vạng, Hạ Hoa Văn Khoan hai người đến tìm Văn Quý chuẩn bị đem đồ đạc dọn tới đại viện trong thôn. Văn Hổ hưng phấn nhất: “Văn ca ca, nhanh lên a, lúc nãy em mới cùng bọn họ đánh một trận cướp được hai chỗ, đêm nay nhất định có thật nhiều người đến chỗ chúng ta bên này giành ăn!”
Mấy đứa nhóc đòi chiếm địa bàn đòi đánh nhau chia cho công bằng, mà địa bàn càng lớn thì sẽ càng có nhiều người đến giành ăn, lúc này chính là thời điểm để á thú nhân triển lãm xem thủ pháp nấu nướng cao siêu của mình, hoặc là bán thú nhân triển lãm chỉ số vũ lực của mình, hoặc là khiêu chiến, hoặc biểu diễn, phi thường náo nhiệt.
Văn Quý cùng Văn Khoan Hạ Hoa ba nhà đi cùng nhau, Văn Hổ làm đại diện cho nên dĩ nhiên muốn đi chiếm địa bàn. Phải nói rằng Văn Hổ đã ăn qua rất nhiều rau dưa trong nhà Văn Quý, lâu lâu cũng đến nhà Văn Quý ăn ké, lượng năng lượng hắn hấp thu được so với những đứa trẻ khác hơn nhiều lắm, hắn bộ dạng béo tốt cường tráng, xông lên đánh nhau, hình thể chênh lệch cùng với lực lượng khác nhau để cho mấy đứa nhỏ nhà khác theo bản năng sợ hãi không thôi, cuối cùng Văn Hổ đánh thắng được hai nhóm người, nếu Hạ Hoa không ngăn lại thì phỏng chừng Văn Hổ không chỉ cướp được hai vị trí thôi đâu.
Văn hổ là chiến sĩ nhỏ thắng trận oanh liệt, hết sức phấn khởi chờ đợi khích lệ, Văn Quý cười sờ sờ đầu nó, “Rất lợi hại.”
Văn Quý mang theo một cái ba lô lớn, đem mọi thứ bỏ vào bên trong, đột nhiên nhớ một nhà Văn lão đại gia, “Bọn họ có đi không? Tôi muốn tặng bọn họ chút đồ.” Hạ Hoa lắc đầu, tươi cười có chút miễn cưỡng, “Bọn họ có tuổi, cho nên không đi.” Nói xong lại có chút cảm khái, “Ta tuổi cũng lớn rồi, những nơi náo nhiệt thế này về sau ta cũng chỉ đi thêm được mấy lần.”
Văn Quý nhíu mày, đây không phải là thời điểm toàn thôn tụ họp sao, lại còn có chuyện hạn chế tuổi!
Văn Khoan thần sắc lãnh đạm, thời điểm nói chuyện đều ẩn ẩn chút châm chọc, “Tuổi già sức yếu, tự nhiên không được đến, ý của thôn trưởng là muốn đem tài nguyên dùng ở chỗ tốt, sao có thể để người già chiếm tiện nghi.” Muốn nói cái vị Văn Hào này luôn khoan dung người trẻ tuổi, thì với người lớn tuổi lại không như vậy, trong thôn mỗi lần có sự kiện như vậy, ngoại trừ Văn lão thái gia ra thì những lão nhân hơn bốn trăm, năm trăm tuổi có bao nhiêu người dám đến ăn uống mà không trả tiền không? Văn Khoan cực kì chướng mắt Văn Hào, nếu như về sau Văn Hào không còn là thôn trưởng nữa, đến lúc xem coi khi lão ta già đi cuộc sống ra thành cái dạng gì, dù sao thì ai mà sẽ không già đi? Chính là thánh nhân cũng sẽ có một ngày già đi.
Văn Quý nhíu nhíu mày, thôn trưởng quyết định?
Văn Quý chính là một người vừa trẻ tuổi, lại còn là tiểu bối, chưa kể đến Văn Hào còn là ông nội ruột của hắn, hắn có ý kiến nhưng cũng không đến lượt hắn dị nghị Văn Hào. Văn Quý rẽ hướng sang nhà Văn lão đại gia, tặng cho họ không ít rau dưa cùng mấy hũ mứt trái cây.
Bạn lữ Văn lão đại gia không biết phải làm sao, ông giúp Văn Quý trồng thức ăn nhưng không giúp được bao nhiêu, mà Văn Quý lại luôn tặng đồ cho hai người bọn họ, “Văn Quý a, không cần tặng nhiều đồ như vậy, chúng ta hai lão già này cũng không ăn hết nhiều như vậy.” Văn Quý cứ khăng khăng muốn ông cùng, những thứ này với hắn thì không tính là gì, nhưng với gia đình Văn lão đại thì không phải vậy, huống hồ trong nhà Văn Quý có rất nhiều thảo mộc đều là của Văn lão đại gia đặc biệt tặng hắn.
Bạn lữ Văn lão đại gia từ chối không được vẫn là nhận, lát sau cầm thêm mấy cái bánh dày đưa cho Văn Quý, “Đêm nay mọi người tổ chức lửa trại, cháu lấy bánh dày này nấu lên, xem như là món khai vị cho tối nay.”
Văn Quý cười cảm ơn rồi rời đi bắt kịp Hạ Hoa bọn họ đến khu vực sân lửa trại.
Văn Khoan cười nhạo vài tiếng, “Không nghĩ tới thôn trưởng có người cháu trai tốt như anh lại là kẻ không biết tốt xấu như vậy.” Văn Quý đầy hắc tuyến, hắn có thể nói là hắn động lòng muốn giúp người sao, nhìn thấy hình ảnh của hai người họ lại nhớ về chính mình. Văn Quý bình thường cũng rất khó sinh ra lòng thương cảm với ai, hơn nữa, hai vị ấy làm người không tồi, hắn là tiểu bối tự nhiên cũng muốn tôn kính một chút.
Hạ Hoa ngược lại cười đến vui vẻ, nếu như không phải vì Văn Quý quá cao thì hắn đã sờ sờ đầu Văn Quý khích lệ một phen, bộ dáng Hạ Hoa lúc này cực kì kiêu ngạo, giống như ‘con trai mình đã trưởng thành rồi’ vậy.
Đến khu vực sân của họ, Hạ Hoa cùng Văn Khoan đặt nồi nước xuống, Văn Quý thì lấy đồ trong ba lô bày ra. Thời điểm cùng mọi người đi dọn bàn thì gặp Hạ Lan, Văn Quý thần sắc thản nhiên, cũng không muốn đi chào hỏi. Hạ Lan mặt âm u hung hăng trừng mắt nhìn Văn Quý liếc mắt một cái, cười quái dị hai tiếng, đứng chặn trước mặt Văn Quý châm chọc, “Văn Nhã bây giờ ở bên cạnh người giàu có rồi, như thế nào, có hối hận chưa?”
Văn Quý không để ý đến hắn, Hạ Lan không quan tâm, chỉ khinh thường ngẩng đầu nhìn Văn Quý, tự cho mình là đúng nói, “Nghĩ kĩ thì cũng thật là, một tên thôn dân khố rách áo ôm mà có thể lấy được Từ tướng quân giống như bắt được vàng vậy ha, không biết kiếp trước mày cầu xin thần thú đại nhân bao nhiêu lần mới được như ngày hôm nay đâu.”
Văn Quý không lời gì để nói chỉ cúi xuống nhìn Hạ Lan, sau đó trực tiếp đi ngang qua, khiêng cái bàn ăn bằng đá đã được mài nhẵn, lần thứ hai đi ngang qua người Hạ Lan, sau đó không cẩn thận đạp vỡ một tảng đá lớn. Vừa nhấc chân, tảng đá đã vỡ thành bột vụn, gió thổi qua đều bay mất, Văn Quý kinh ngạc nói: “Cư nhiên nát rồi, thật sự là đáng tiếc a.”
Ý vị sâu xa nhìn Hạ Lan liếc mắt một cái. Hạ Lan mặt trắng bệch, nhìn chăm chăm dấu chân in trên mặt đất, không dám thở mạnh, chỉ dám nhìn bóng dáng Văn Quý đã rời đi.
Văn Quý mang bàn đến, củi lửa đã nhặt khá nhiều rồi, rau dưa trái cây cũng đã chuẩn bị hết. Bóng đêm dần dần bao phủ không gian, các bán thú nhân đi săn cũng lục tục trở lại, nhất thời bầu không khí trở nên phi thường náo nhiệt, các á thú nhân hét chói tai sợ hãi nhìn mấy con mồi to lớn được săn về, vừa nghị luận vừa vui sướng, khiến buổi đêm bỗng chốc rực rỡ sắc màu hẳn lên.
Mà Từ Lang Triệu Báo bọn họ một chút bóng dáng cũng không có, những nhà khác đã bắt đầu nhập tiệc, người này cụng rượu mời người kia, người khác thì chạy đến nhà khác ăn ké mấy miếng, chỉ có vài cặp đôi thích yên tĩnh thì không có động tĩnh gì.
Mi tâm Văn Quý nhảy lên liên hồi, trong lòng bất an càng sâu.
Hạ Hoa cau mày, liên tục nhìn phía cửa thôn, buổi tối chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ, nhưng đúng thật là không còn ai. Văn Hổ chạy tới chạy lui với đám bạn của nó, lúc sau cũng phát giác bầu không khí không ổn, ngoan ngoãn ngồi bên bất động. Văn Khoan ngồi vào bàn ăn, gặm hoàng qua, trong lòng nổi lên vài tia gợn sóng.
Lúc này Lưu Tam thúc cười ha hả chạy tới, “Văn Quý, các ngươi còn chưa làm gì hết a? Từ tướng quân đâu?” Nói chưa được hai câu, tươi cười đã biến mất, “Xãy ra chuyện gì?”
Giống như trả lời cho câu hỏi của Lưu Tam thúc, từ xa xa có một người chạy lại, gấp gáp nói, “Văn Quý, nhanh đến phòng khám, Từ tướng quân hắn…” Văn Quý đã mãnh liệt hướng phòng khám mà chạy đi.
Đây là lần thứ hai rồi, Văn Quý thật hận thấu xương cảm giác bất lực này, nỗi sợ hãi lo lắng chồng chất trong ngực, hận không thể rống thật to, Từ Lang Từ Lang Từ Lang!!
Mới bước vào phòng khám, thầy thuốc mặt lạnh như tiền thường ngày đã mắng to một trận: “Ngươi làm bạn lữ kiểu gì vậy? Mang thai ba tháng cư nhiên còn dám sinh hoạt vợ chồng, không biết tiết chế! Hôm nay còn để hắn chạy đến trong rừng săn thú!! Các ngươi không muốn có con nữa hay sao, muốn ta trực tiếp đi kiện lên tòa án quốc tế hay không!”
Văn Quý ngơ ngác, cái gì gọi là ‘mang thai ba tháng’? Không phải là Từ Lang mang thai đó chứ?
Nhưng mà Từ Lang là bán thú nhân a, Văn Quý không khỏi lắp bắp, “Từ Lang, hắn hắn hắn không phải là bán thú nhân hay sao? Như thế nào sẽ mang thai?”
Thầy thuốc Văn ánh mắt sắc bén như muốn phanh thây Văn Quý một lần lại một lần, nhìn thấy hắn thật sự ngơ ngác không hiểu gì, mới ném sổ bệnh án vào mặt Văn Quý, Văn Quý luống cuống tay chân chụp được, hết nhìn lại nhìn, còn chưa kịp đọc. Hạ Hoa Văn Khoan bọn họ thở hồng hộc đuổi kịp tới, Văn Khoan rút văn kiện trên tay Văn Quý dùng tốc độ nhanh như gió đọc hết một lượt, trợn mắt há hốc mồm nhìn, “Từ tướng quân mang thai?!”
Còn chưa bước chân vào phòng khám, Triệu Báo cũng hóa đá tại chỗ.
…
Văn Quý hóa ngốc đứng sững đó không biết phải phản ứng thế nào, Từ Lang có con rồi, là có con đó!
Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua hắn sẽ có hài tử, thời điểm hắn trải qua cái thời kỳ khó khăn kia là đã định trước sẽ không có con nối dòng rồi.
Thế nhưng mà, hiện tại, Từ Lang của hắn đã mang thai rồi!
Thầy thuốc Văn nhìn Văn Quý nghệch mặt sửng sốt, thì ánh mắt thanh lãnh nhu hòa lại, thản nhiên cười cười, “Phụ thân cũng đã làm rồi, có thấy mình ngốc hay không?” Vỗ vỗ bả vai Văn Quý, không nhịn được trách cứ một tiếng: “Còn không mau đi nhìn bạn lữ ngươi một chút.” Kỳ thật Từ Lang so với Văn Quý còn ngốc hơn…
Văn Quý bừng tỉnh, bước nhanh đi vào sau màn che tìm được Từ Lang. Từ Lang ngồi yên trên giường bệnh, nhìn thấy Văn Quý ủy khuất không thôi, ôm Văn Quý hốc mắt đỏ hết lên.
Văn Quý đau lòng, ôm Từ Lang nhẹ nhàng dỗ hắn. Đột nhiên nhớ ra Từ Lang đột nhiên bị đưa vào bệnh viện, mình còn chưa biết Từ Lang bị thương chỗ nào, vội vàng hỏi: “Em bị thương sao? Cảm thấy sao rồi? Em có đau hay không, đứa bé thì sao?” Từ Lang giương mắt, hai mắt vẫn đầy nước, vội vội vàng vàng ôm Văn Quý hôn lên, lúc này hắn mới thật sự có cảm giác an toàn.
Hai người ở trong phòng khám hôn môi đến quên hết những chuyện phiền muộn, Văn Khoan bọn họ lặng lẽ đi ra ngoài.
Văn Khoan đứng ngay cửa nhìn Triệu Báo. Triệu Báo có chút bất an, hắn lúc trước đã đáp ứng Văn Khoan sẽ chiếu cố Từ tướng quân. Cũng vì chuyện này mà ăn dấm người ta, cho nên lúc đi cùng có chút không được tự nhiên, thời điểm Từ Lang tiến lên bắt lỗ lỗ thú, Triệu Báo chỉ đứng bất động thanh sắc nhìn xem bán thú nhân mà Văn Khoan thích là người thế nào, tuy rằng hắn biết Từ Lang chính là Đại tướng quân nổi tiếng đó, cho dù Từ Lang đã có những chiến tích khiến hắn phải bội phục kính ngưỡng, nhưng có liên quan đến người bạn lữ của mình thì khác, những ưu điểm của Từ Lang trở thành sự uy hiếp với hắn, Triệu Báo trong lòng ghen tị không thôi, lòng dạ hẹp hòi cũng nổi lên.
Bởi vì nhất thời lòng dạ hẹp hòi, khiến cho Từ Lang động thai khí…
Cuối cùng chân tướng được làm sáng tỏ hắn mới phát hiện chính mình ngu ngốc đến mức nào, không nghĩ tới Văn Quý cư nhiên là công! Có nôn ra máu hắn cũng không ngờ tới chuyện này đâu!
Ai mà nhìn ra được Văn Quý là công chứ! Thật sự là muốn 囧 chết người đó, Triệu Báo đồ mồ hôi liên tục, bị tin tức này oanh tạc đến chấn động, trong lòng nói nếu như người bên ngoài mà biết thì cũng không biết sẽ gây ra sóng gió mưa rền gì đâu.
Thời điểm đối mặt với Văn Khoan, Triệu Báo chột dạ, Văn Khoan còn chưa hoàn toàn tha thứ việc hắn tự ý trốn ra khỏi nhà, bây giờ lại còn cô phụ sự phó thác của Văn Khoan. Triệu Báo nhất thời cảm thấy buồn bực, thần thú a, ai mà nghĩ tới Văn Quý là công chứ! Cho nên mới nói, người hắn cần đề phòng không phải là Từ tướng quân, mà là Văn Quý a!
Văn Khoan nhìn Triệu Báo thần sắc biến ảo liên tục, cuối cùng hết kiên nhẫn với người này, cái tên này đầu óc lại đi đâu rồi, phỏng chừng cũng không phải chuyện gì tốt. Xoay người rời đi, tính toán để tên này ngày mai đến nhà Văn Quý chịu đòn nhận tội.
Triệu Báo thấy Văn Khoan bỏ đi liền bị dọa đến đứng cũng không vững, lão bà không đế ý tới hắn nữa kìa, liền hoảng sợ đuổi theo.
Hạ Hoa dắt tay Văn Hổ cũng yên lăng rời đi, tất cả mọi người đều giật mình, nguyên lai Văn Quý mới là công!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook