Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự
-
Chương 10: Thu hoạch vụ thu
Edit: Zổ
Beta: Yêu Tử Dương
Làm bánh hồng mười ngày, rừng quả hồng trong núi mới chuyển được gần hai phần ba. Hai người gọt vỏ phơi nắng, cũng làm gần hết, phần còn lại Phương Tằng không định lại lấy về. Lí do rất đơn giản, đã sắp tới lúc thu hoạch vụ thu, nhà anh có hai khối núi, làm gì cũng không quan trọng bằng lương thực.
Vào vụ mùa, nhà bình thường thích kết nhóm làm việc. Người nhiều lực lớn, đặc biệt lúc thu hoạch là cướp ngày làm việc, chỉ sợ trời đột nhiên đổ cơn mưa, vậy thu hoạch một năm coi như không có. Tất nhiên, nhà nào có gia súc thì công việc thoải mái hơn. Nhà Phương Tằng chỉ có hai khối núi, cũng không định kết nhóm với người khác. Mình nhanh chân nhanh tay một chút, ba bốn ngày liền làm xong, hơn nữa trong nhà có con la, cũng không quá mệt mỏi.
Phương Trí Viễn cũng muốn đi cùng, hắn tuy rằng mới có mười tuổi, nhưng ở đây cũng coi như một đứa bé lớn, có thể xuống ruộng làm việc. Phương Tằng lại không đồng ý, anh thấy mình thân thể khỏe mạnh, cũng không cần cháu ngoại trai tay nhỏ chân ngắn giúp đỡ.
Hai người tranh luận một lúc lâu, cuối cùng Phương Tằng dứt khoát quyết định cho Phương Trí Viễn trông nhà nấu cơm coi quả hồng khô, Phương Tằng thì ra đồng làm việc. Phương Trí Viễn nhìn một sân hồng khô đành đồng ý, trong lòng lại tính toán làm vài món ngon cho cữu cữu tẩm bổ.
Nhà Phương Tằng gần núi, lại có xe la chở đồ nên bớt được không ít việc. Ngày đầu tiên Phương Tằng đã thu xong hơn một nửa bắp ngô và khoai lang, cùng một số loại khác. Vì sân nhà đang phơi quả hồng, Phương Tằng liền phơi bắp ngô trên giá gỗ tự làm ngoài sân, bảo Phương Trí Viễn trông.
Lúc này Phương Trí Viễn lại thấy mình gây phiền toái cho cữu cữu, phơi quả hồng không phải là chiếm mất chỗ phơi thô lương sao. May mà nhà hắn nhỏ, thô lương thu về không cần chỗ quá lớn, tìm chỗ đất phẳng ở bên ngoài là có thể phơi. Nhưng việc này cũng làm cho Phương Trí Viễn âm thầm hạ quyết tâm về sau làm việc phải chu toàn, không thể thêm phiền toái cho cữu cữu.
Làm ba bốn ngày, thô lương trên ruộng đều thu xong. Phương Tằng thứ nào cần phơi thì phơi, cần bỏ vỏ thì bỏ, bận rộn đến bất diệc nhạc hồ. Mà con la thì Phương Tằng cho Lâm Chính chơi thân với anh mượn, nếu không, có con la ở nhà, có người liền muốn mượn. Không bằng cho nhà mình quen biết mượn trước, đỡ phải đắc tội với người.
Quả hồng phơi khô cũng khá tốt, Phương Trí Viễn liền cùng Phương Tằng mỗi ngày xoa bóp quả hồng, sớm đến tối, tay đều tê dại. Làm như vậy hơn mười ngày, quả hồng đã gần giống bánh hồng thành phẩm, Phương Trí Viễn và Phương Tằng liền bắt đầu cho hai quả hồng một vào bên trong chum. Tám chum lớn không đựng được hết, cuối cùng, Phương Trí Viễn tiếc tiền mua chum, dù sao một cái chum lớn cũng mất một trăm đồng tiền, tiền chum cũng gần hết một quán tiền, bánh hồng còn chưa bán được đồng nào đâu.
Nghĩ nghĩ, hắn liền đem đệm thô lương đặt trên mặt đất, để quả hồng trên lớp da hồng, dùng đệm che lên, để chắc ăn, hắn còn dùng chăn cũ trong nhà che kín. Vậy cũng coi như làm xong, chỉ còn chờ một tháng sau xem thành phẩm.
Cho hồng vào chum xong, việc trong nhà cũng coi như gần hết. Phương Tằng liền dẫn Phương Trí Viễn đi hái lê, táo hồng và các loại trái cây khác trên núi. Sọt trúc trong nhà tràn đầy lê, táo hồng, hạt dẻ. Nhìn những trái cây này, lông mày của Phương Trí Viễn cong cong, trẻ con có người lớn yêu chiều đúng là hạnh phúc.
Phương Tằng cũng đã thu xong cải trắng và củ cải ở ruộng rau về nhà. Ở đây nhà nào cũng có thói quen làm dưa chua và muối dưa, cả mùa đông đều nhờ vào hai ba dạng đồ ăn này, nhà ai cũng làm rất nhiều. Nhưng Phương Tằng và Phương Trí Viễn liền gặp vấn đề, muối dưa họ còn biết, thế nhưng dưa chua thì chịu.
Trước đây, Phương Tằng chỉ đi săn thú và làm ruộng, mọi việc trong nhà đã có Lâm a sao vạn năng lo. Phương Trí Viễn càng không cần nói, a sao hắn làm một người bằng hai người, lại thương con, tất nhiên là không bảo hắn giúp đỡ làm dưa chua. Hai cậu cháu mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, đều không biết xử lý đám rau cải trắng thế nào.
Lúc Phương Tằng quyết định đến nhà Lâm Tín và Lâm Chính học hỏi biện pháp làm dưa chua thì Phương Trí Viễn cũng quyết định, hắn không biết làm dưa chua nhưng hắn biết làm kim chi và củ cải muối chua nha. Nếu hai loại này mà làm tốt, biết đâu còn có thể trao đổi với những nhà khác, còn không chừng có thể vì hiếm nên quý, bán được tiền. Được rồi, trong mắt hắn bây giờ tất cả đều là tiền, nhìn cái gì cũng muốn biến thành bạc trắng.
Phương Tằng vừa nghe Phương Trí Viễn nói có biện pháp giải quyết đám cải trắng kia, cực kì vui mừng. Anh kỳ thật cũng không muốn cùng các ca nhi thảo luận làm dưa chua như thế nào, nhất định sẽ bị tên Lâm Chính lắm mồm chê cười. Bây giờ cháu ngoại đưa ra một loại phương pháp làm cải trắng khác, Phương Tằng cũng không nghi vấn, cứ làm theo là được.
Phương Trí Viễn thấy trong nhà có táo đỏ và lê, liền bắt đầu làm. Kỳ thật phần lớn công việc đều do Phương Tằng làm, Phương Trí Viễn chỉ nói mấy cây, giúp một chút. Hai người làm một ngày rốt cuộc xử lý xong cải trắng, còn tiện thể làm củ cải muối chua. Còn về hương vị như thế nào, Phương Trí Viễn chỉ nói: hắn còn chưa ăn, còn không biết.
Bận rộn xong vụ mùa, mọi người đều vui vẻ. Sau khi nộp thuế liền có hỏa kế của cửa hàng lương thực đến thôn, thu mua thóc. Đến nông thôn thu lương giá sẽ rẻ hơn mấy văn so với mang lên trấn trên bán, nhưng mà rất tiện. Nếu muốn mang thóc lên trấn trên, tiền mướn xe la cũng bằng giá chênh lệch một chuyến, còn không bằng trực tiếp bán cho bọn họ, bớt việc lại an toàn.
Phương Tằng không có thóc để bán, nhưng anh cũng đi. Phương Trí Viễn còn đang tuổi lớn, Phương Tằng muốn trực tiếp ở đó mua chút gạo cho Phương Trí Viễn ăn. Mua trong thôn cũng không phải không được, thế nhưng là hàng xóm láng giềng, mua giá cao anh không muốn, mua giá rẻ người ta không vui, không bằng nhân lúc hỏa kế đến thu lương, anh đi mua một chút. Người ta mua giá nào, anh mua giá ấy, cũng sẽ không làm mất lòng ai.
Lúc Phương Tằng trở về, mang hai thùng thóc. Phương Trí Viễn nhìn thóc vui vẻ trong lòng, nhưng sợ cữu cữu mua mất nhiều tiền, nói với Phương Tằng: “Cữu cữu, cữu không cần mua thóc. Chúng ta ăn thô lương cũng được. Bằng này thóc đổi được không ít thô lương đâu.”
Phương Tằng không để ý xua xua tay, cười nói: “Còn hai tháng nữa là Tết, chúng ta ăn đồ ngon chút. Bây giờ mua thóc thì lời hơn là mua gạo, chỉ là mất công xát vỏ. Nhân lúc cửa hàng lương thực thu mua giá rẻ, cữu mua nhiều chút cũng không lỗ. Được rồi, cữu cữu còn phải đi hai chuyến nữa, lần này cữu cữu mua không ít thóc đâu.”
Nói xong, đổ thóc vào chum lớn, lại đi ra ngoài.
Phương Trí Viễn nhìn thóc, mắt sáng rực, đồng thời cũng càng thêm quyết tâm kiếm thật nhiều tiền, sao này còn hiếu kính cữu cữu hắn.
Cơm chiều ăn canh xương và lòng xào. Từ sau khi Phương Trí Viễn lộ tay nghề, bình thường Phương Tằng lên trấn trên đều phải mua xương cốt và lòng lợn. Mấy thứ này tuy mất tiền mua, nhưng rẻ hơn thịt, ăn ngon lại không đắt, Phương Tằng cũng rất nguyện ý mua. Phương Trí Viễn còn ướp vài trái tim lợn, sau đó phơi khô, đến lúc ăn liền mang ra hầm, cũng rất ngon.
Hai cậu cháu vui vẻ ăn cơm chiều, còn chưa ăn xong Lâm Chính đã đến.
Lâm Chính là em ruột Lâm Tín, là bạn chơi với nhau từ nhỏ của Phương Tằng, chính là kiểu bạn nối khố. Bốn năm trước anh thành thân, nhờ cha mình là Lâm Thành phân gia, sợ cả nhà ở chung, mấy việc lông gà vỏ tỏi làm tình cảm phai nhạt. Bây giờ cuộc sống của anh cũng rất tốt, có một con trai đã ba tuổi.
Phương Tằng thấy Lâm Chính đến rất cao hứng, vội vàng bảo Phương Trí Viễn lấy thức ăn để phần trong nồi ra, lại lấy bình rượu quý của mình, bảo Lâm Chính ngồi xuống ăn cơm. Lâm Chính cũng không khách khí với Phương Tằng, anh vội chạy tới cũng chưa ăn cơm, bụng đúng là rất đói.
Ăn được một lúc, anh mới nói lí do đến cho Phương Tằng.
Thì ra, trước đó mấy ngày, Phương Tằng mang Phương Trí Viễn về nhà mình nuôi, mọi người trong thôn phần lớn đều biết, bọn họ nhìn Phương Thăng lớn lên, lại nghe ca nhi đỡ đẻ mà Phương Tằng dẫn theo hôm ấy nói, ai ai cũng mắng họ Lý không phải người, ngay cả con cháu mình cũng vứt bỏ, cũng rất đồng tình với Phương Trí Viễn, không ai trách móc gì.
Nhưng cũng không biết làm sao, sự tình nhà Lý Phú mới mấy ngày đã đồn đến mười dặm bát hương đều biết. Thanh danh Lý gia thôn bị hao tổn, có vài nhà thôn khác đã nói chuyện thành thân liền không muốn ca nhi hán tử nhà mình gả cưới, rất chướng mắt thôn phong của nhà họ Lý, liên tục mấy nhà họ Lý làm mai đều bị từ chối.
Người Lý gia thôn rất tức giận, đối với một nhà Lý Phú tất nhiên là không ôn hòa, nhưng đồng thời cũng đi rêu rao với người ngoài Phương Trí Viễn bất hiếu như thế nào, ngỗ nghịch như thế nào. Đem Phương Trí Viễn nói thành không đáng một đồng, giống như nói thế có thể làm cho bọn họ được bao nhiêu lợi ích.
Người Lâm gia thôn nghe ca nhi đỡ đẻ kể lại chân tướng, tuy thấy Phương Trí Viễn còn nhỏ, tính tình quật cường, nhưng đó là do hắn hiếu thuận với a sao, vậy nên không để ý đến lời đồn bên ngoài. Nhưng người thôn khác không biết nội tình thật sự, bây giờ đều mắng Phương Trí Viễn là đồ bất hiếu, ngay cả cha đẻ cũng không nhận.
Đợt trước Phương Tằng đã nhờ Lâm Tín ca anh, nhờ huynh ấy xin cho Phương Trí Viễn đến tư thục ở Triệu gia thôn đọc sách. Vốn đã nói xong xuôi, để Phương Trí Viễn sang năm cùng Đại Tráng đến Triệu gia thôn đi học, nhưng bây giờ tiên sinh dạy học ở tư thục lại không muốn, nói là phẩm hạnh của Phương Trí Viễn có vấn đề, hắn sợ nhận Phương Trí Viễn sẽ làm các gia trưởng khác của Triệu gia thôn có ý kiến, liền từ chối.
Phương Tằng càng nghe càng tức giận, sao lại như thế được. Rõ ràng là lỗi ở Lý Phú, sao lại thành lỗi của cháu ngoại anh Bây giờ ngay cả đến trường cũng không có cơ hội, Lý gia thôn đúng là chỉ biết hại người. Họ thật nghĩ rằng đổ lỗi cho một đứa bé, bọn họ liền vạn sự đại cát sao Mọi người cũng không mù, bọn họ đối đãi ca anh là ca nhi khác họ như thế nào, hỏi thăm liền biết, làm hỏng thanh danh của cháu anh cũng đâu có lợi cho họ.
Lâm Chính nói xong cũng không ăn nữa, vội vàng về nhà, người nhà còn đang đợi anh.
Còn Phương Trí Viễn nghe thì không nói được lời nào. Hắn đúng là đã quên đây là thời đại nào, ở hiện đại hắn là lưu manh, có tai tiếng trường học cũng sẽ khuyên nghỉ, huống chi là ở cổ đại phụ phụ tử tử này. Tội danh bất hiếu rất nặng, nếu là người có tâm lý thừa nhận thấp, một đời cũng không dám ngẩng mặt gặp người.
Hắn quên mất hoàn cảnh bất lợi, ở hiện đại, thanh danh của hắn không có cũng không sao, chỉ cần không giết người phóng hỏa, làm người người oán trách thì làm chút việc xấu cũng chẳng là gì, chỉ cần có tiền là có thể sống có tư có vị như người bình thường, chẳng ai dám nói gì.
Thế nhưng ở đây lại không được. Thanh danh của một người giống như giấy chứng minh. Người không có thanh danh muốn làm gì đều bị nghi ngờ. Lần đầu tiên Phương Trí Viễn cảm nhận được cái gì gọi là lời đồn hại chết người. Nhưng hắn không hối hận, dù cho thanh danh làm khó hắn nhất thời, nhưng không thể làm khó hắn nhất sinh.
Nếu muốn hắn vì thanh danh nhất thời mà nhường nhịn Lý Phú, để mặc hắn ta bài bố thì vạn vạn lần không thể.
Phương Tằng có chút xin lỗi nhìn Phương Trí Viễn, nếu lúc ấy anh không phải giận mất cả lý trí, ngăn cản Phương Trí Viễn nói những lời này thì tuy sau này vẫn còn quan hệ với tên Lý Phú đáng ghét, thế nhưng cháu ngoại cũng không hỏng mất thanh danh. Nghĩ như vậy, Phương Tằng càng cảm thấy có lỗi với Phương Trí Viễn, ánh mắt càng thêm áy náy.
Phương Trí Viễn nhìn ra, hắn vội vàng nói: “Cữu cữu, con là người thôn khác đến Triệu gia thôn học cũng chưa chắc đã học được tốt, con tuổi lớn, cũng chỉ có thể biết vài chữ mà thôi. Đợi Đại Tráng đi học về dạy con cũng được. Cữu cữu, con biết trong lòng cữu khó chịu, nhưng con không hối hận. Nếu con còn ở trong tay Phùng Mai còn không biết khốn khổ như thế nào đâu, nói không chừng bây giờ còn không được gặp cữu. Hiện tại so với những ngày kia, con đã là ở trong bình mật. Người sống phải biết đủ, con bây giờ ăn no mặc ấm, còn có cữu cữu che chở không ai dám bắt nạt, thực hạnh phúc. Còn có được đi tư thục hay không không ảnh hưởng gì tới con.”
Phương Tằng nhe Phương Trí Viễn an ủi, thấy thoải mái hơn, nhưng vẫn nói: “Ài, nếu lúc đó cữu cữu ngăn cản con nói những lời kia thì người khác cũng không nói gì được con. Tại cữu cữu tức đến mụ đầu, không cố kỵ việc này, xin lỗi con nha.”
Phương Trí Viễn lại không nghĩ thế, nói: “Cữu cữu, chẳng lẽ chỉ vì thanh danh mà chúng ta phải chịu để Lý Phú bài bố sao Hắn hại chết a sao con, nể hắn là cha đẻ nên con không làm gì, nhưng vạn vạn lần sẽ không dưỡng lão chăm sóc hắn đến lúc lâm chung, đặc biệt còn có cả tên giết người Phùng Mai. Nếu lúc ấy không nói rõ ràng, vì thanh danh mà làm trâu làm ngựa cho hắn, vậy không bằng cho con chết đuối trong sông, đỡ phải chịu nhịn. Thà con để bánh màn thầu cho chó ăn cũng không để cho kẻ giết a sao con một miếng cơm.”
Phương Trí Viễn bình tĩnh nói: “Kỳ thật bây giờ cũng rất tốt, dù sao mọi người đều biết con không nhận Lý Phú. Đến lúc hắn muốn dùng thân phận cha để áp con cũng vô dụng, thanh danh con đã không có, hắn còn cái gì để uy hiếp chúng ta chứ. Chỉ cần chúng ta không để ý tới, hắn cũng hết cách.”
Nghe Phương Trí Viễn nói, Phương Tằng trầm mặc thật lâu, sau đó thở dài nói: “Tạo nghiệt!”
Zổ: nói đến vụ mùa tui rất thấu hiểu (ღ˘⌣˘ღ) má tui là một người nông dân mà, nhất là vụ mùa hè, phơi thóc trong sân, mùa hè mưa nhiều lại mưa đột ngột, mỗi lần chạy thóc cũng gần tỏi (`_´)ゞ, dã man nhất là thấy mây đen nên thu vào, lát sau mây tan lại kéo ra, lại thu vào, lại kéo ra. Kỷ lục của tui là thu vào kéo ra 3 lần trong một buổi chiều, lại còn 15 phút cào thóc 1 lần, tui đen như trâu luôn (╬ ̄皿 ̄)凸
Beta: Yêu Tử Dương
Làm bánh hồng mười ngày, rừng quả hồng trong núi mới chuyển được gần hai phần ba. Hai người gọt vỏ phơi nắng, cũng làm gần hết, phần còn lại Phương Tằng không định lại lấy về. Lí do rất đơn giản, đã sắp tới lúc thu hoạch vụ thu, nhà anh có hai khối núi, làm gì cũng không quan trọng bằng lương thực.
Vào vụ mùa, nhà bình thường thích kết nhóm làm việc. Người nhiều lực lớn, đặc biệt lúc thu hoạch là cướp ngày làm việc, chỉ sợ trời đột nhiên đổ cơn mưa, vậy thu hoạch một năm coi như không có. Tất nhiên, nhà nào có gia súc thì công việc thoải mái hơn. Nhà Phương Tằng chỉ có hai khối núi, cũng không định kết nhóm với người khác. Mình nhanh chân nhanh tay một chút, ba bốn ngày liền làm xong, hơn nữa trong nhà có con la, cũng không quá mệt mỏi.
Phương Trí Viễn cũng muốn đi cùng, hắn tuy rằng mới có mười tuổi, nhưng ở đây cũng coi như một đứa bé lớn, có thể xuống ruộng làm việc. Phương Tằng lại không đồng ý, anh thấy mình thân thể khỏe mạnh, cũng không cần cháu ngoại trai tay nhỏ chân ngắn giúp đỡ.
Hai người tranh luận một lúc lâu, cuối cùng Phương Tằng dứt khoát quyết định cho Phương Trí Viễn trông nhà nấu cơm coi quả hồng khô, Phương Tằng thì ra đồng làm việc. Phương Trí Viễn nhìn một sân hồng khô đành đồng ý, trong lòng lại tính toán làm vài món ngon cho cữu cữu tẩm bổ.
Nhà Phương Tằng gần núi, lại có xe la chở đồ nên bớt được không ít việc. Ngày đầu tiên Phương Tằng đã thu xong hơn một nửa bắp ngô và khoai lang, cùng một số loại khác. Vì sân nhà đang phơi quả hồng, Phương Tằng liền phơi bắp ngô trên giá gỗ tự làm ngoài sân, bảo Phương Trí Viễn trông.
Lúc này Phương Trí Viễn lại thấy mình gây phiền toái cho cữu cữu, phơi quả hồng không phải là chiếm mất chỗ phơi thô lương sao. May mà nhà hắn nhỏ, thô lương thu về không cần chỗ quá lớn, tìm chỗ đất phẳng ở bên ngoài là có thể phơi. Nhưng việc này cũng làm cho Phương Trí Viễn âm thầm hạ quyết tâm về sau làm việc phải chu toàn, không thể thêm phiền toái cho cữu cữu.
Làm ba bốn ngày, thô lương trên ruộng đều thu xong. Phương Tằng thứ nào cần phơi thì phơi, cần bỏ vỏ thì bỏ, bận rộn đến bất diệc nhạc hồ. Mà con la thì Phương Tằng cho Lâm Chính chơi thân với anh mượn, nếu không, có con la ở nhà, có người liền muốn mượn. Không bằng cho nhà mình quen biết mượn trước, đỡ phải đắc tội với người.
Quả hồng phơi khô cũng khá tốt, Phương Trí Viễn liền cùng Phương Tằng mỗi ngày xoa bóp quả hồng, sớm đến tối, tay đều tê dại. Làm như vậy hơn mười ngày, quả hồng đã gần giống bánh hồng thành phẩm, Phương Trí Viễn và Phương Tằng liền bắt đầu cho hai quả hồng một vào bên trong chum. Tám chum lớn không đựng được hết, cuối cùng, Phương Trí Viễn tiếc tiền mua chum, dù sao một cái chum lớn cũng mất một trăm đồng tiền, tiền chum cũng gần hết một quán tiền, bánh hồng còn chưa bán được đồng nào đâu.
Nghĩ nghĩ, hắn liền đem đệm thô lương đặt trên mặt đất, để quả hồng trên lớp da hồng, dùng đệm che lên, để chắc ăn, hắn còn dùng chăn cũ trong nhà che kín. Vậy cũng coi như làm xong, chỉ còn chờ một tháng sau xem thành phẩm.
Cho hồng vào chum xong, việc trong nhà cũng coi như gần hết. Phương Tằng liền dẫn Phương Trí Viễn đi hái lê, táo hồng và các loại trái cây khác trên núi. Sọt trúc trong nhà tràn đầy lê, táo hồng, hạt dẻ. Nhìn những trái cây này, lông mày của Phương Trí Viễn cong cong, trẻ con có người lớn yêu chiều đúng là hạnh phúc.
Phương Tằng cũng đã thu xong cải trắng và củ cải ở ruộng rau về nhà. Ở đây nhà nào cũng có thói quen làm dưa chua và muối dưa, cả mùa đông đều nhờ vào hai ba dạng đồ ăn này, nhà ai cũng làm rất nhiều. Nhưng Phương Tằng và Phương Trí Viễn liền gặp vấn đề, muối dưa họ còn biết, thế nhưng dưa chua thì chịu.
Trước đây, Phương Tằng chỉ đi săn thú và làm ruộng, mọi việc trong nhà đã có Lâm a sao vạn năng lo. Phương Trí Viễn càng không cần nói, a sao hắn làm một người bằng hai người, lại thương con, tất nhiên là không bảo hắn giúp đỡ làm dưa chua. Hai cậu cháu mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, đều không biết xử lý đám rau cải trắng thế nào.
Lúc Phương Tằng quyết định đến nhà Lâm Tín và Lâm Chính học hỏi biện pháp làm dưa chua thì Phương Trí Viễn cũng quyết định, hắn không biết làm dưa chua nhưng hắn biết làm kim chi và củ cải muối chua nha. Nếu hai loại này mà làm tốt, biết đâu còn có thể trao đổi với những nhà khác, còn không chừng có thể vì hiếm nên quý, bán được tiền. Được rồi, trong mắt hắn bây giờ tất cả đều là tiền, nhìn cái gì cũng muốn biến thành bạc trắng.
Phương Tằng vừa nghe Phương Trí Viễn nói có biện pháp giải quyết đám cải trắng kia, cực kì vui mừng. Anh kỳ thật cũng không muốn cùng các ca nhi thảo luận làm dưa chua như thế nào, nhất định sẽ bị tên Lâm Chính lắm mồm chê cười. Bây giờ cháu ngoại đưa ra một loại phương pháp làm cải trắng khác, Phương Tằng cũng không nghi vấn, cứ làm theo là được.
Phương Trí Viễn thấy trong nhà có táo đỏ và lê, liền bắt đầu làm. Kỳ thật phần lớn công việc đều do Phương Tằng làm, Phương Trí Viễn chỉ nói mấy cây, giúp một chút. Hai người làm một ngày rốt cuộc xử lý xong cải trắng, còn tiện thể làm củ cải muối chua. Còn về hương vị như thế nào, Phương Trí Viễn chỉ nói: hắn còn chưa ăn, còn không biết.
Bận rộn xong vụ mùa, mọi người đều vui vẻ. Sau khi nộp thuế liền có hỏa kế của cửa hàng lương thực đến thôn, thu mua thóc. Đến nông thôn thu lương giá sẽ rẻ hơn mấy văn so với mang lên trấn trên bán, nhưng mà rất tiện. Nếu muốn mang thóc lên trấn trên, tiền mướn xe la cũng bằng giá chênh lệch một chuyến, còn không bằng trực tiếp bán cho bọn họ, bớt việc lại an toàn.
Phương Tằng không có thóc để bán, nhưng anh cũng đi. Phương Trí Viễn còn đang tuổi lớn, Phương Tằng muốn trực tiếp ở đó mua chút gạo cho Phương Trí Viễn ăn. Mua trong thôn cũng không phải không được, thế nhưng là hàng xóm láng giềng, mua giá cao anh không muốn, mua giá rẻ người ta không vui, không bằng nhân lúc hỏa kế đến thu lương, anh đi mua một chút. Người ta mua giá nào, anh mua giá ấy, cũng sẽ không làm mất lòng ai.
Lúc Phương Tằng trở về, mang hai thùng thóc. Phương Trí Viễn nhìn thóc vui vẻ trong lòng, nhưng sợ cữu cữu mua mất nhiều tiền, nói với Phương Tằng: “Cữu cữu, cữu không cần mua thóc. Chúng ta ăn thô lương cũng được. Bằng này thóc đổi được không ít thô lương đâu.”
Phương Tằng không để ý xua xua tay, cười nói: “Còn hai tháng nữa là Tết, chúng ta ăn đồ ngon chút. Bây giờ mua thóc thì lời hơn là mua gạo, chỉ là mất công xát vỏ. Nhân lúc cửa hàng lương thực thu mua giá rẻ, cữu mua nhiều chút cũng không lỗ. Được rồi, cữu cữu còn phải đi hai chuyến nữa, lần này cữu cữu mua không ít thóc đâu.”
Nói xong, đổ thóc vào chum lớn, lại đi ra ngoài.
Phương Trí Viễn nhìn thóc, mắt sáng rực, đồng thời cũng càng thêm quyết tâm kiếm thật nhiều tiền, sao này còn hiếu kính cữu cữu hắn.
Cơm chiều ăn canh xương và lòng xào. Từ sau khi Phương Trí Viễn lộ tay nghề, bình thường Phương Tằng lên trấn trên đều phải mua xương cốt và lòng lợn. Mấy thứ này tuy mất tiền mua, nhưng rẻ hơn thịt, ăn ngon lại không đắt, Phương Tằng cũng rất nguyện ý mua. Phương Trí Viễn còn ướp vài trái tim lợn, sau đó phơi khô, đến lúc ăn liền mang ra hầm, cũng rất ngon.
Hai cậu cháu vui vẻ ăn cơm chiều, còn chưa ăn xong Lâm Chính đã đến.
Lâm Chính là em ruột Lâm Tín, là bạn chơi với nhau từ nhỏ của Phương Tằng, chính là kiểu bạn nối khố. Bốn năm trước anh thành thân, nhờ cha mình là Lâm Thành phân gia, sợ cả nhà ở chung, mấy việc lông gà vỏ tỏi làm tình cảm phai nhạt. Bây giờ cuộc sống của anh cũng rất tốt, có một con trai đã ba tuổi.
Phương Tằng thấy Lâm Chính đến rất cao hứng, vội vàng bảo Phương Trí Viễn lấy thức ăn để phần trong nồi ra, lại lấy bình rượu quý của mình, bảo Lâm Chính ngồi xuống ăn cơm. Lâm Chính cũng không khách khí với Phương Tằng, anh vội chạy tới cũng chưa ăn cơm, bụng đúng là rất đói.
Ăn được một lúc, anh mới nói lí do đến cho Phương Tằng.
Thì ra, trước đó mấy ngày, Phương Tằng mang Phương Trí Viễn về nhà mình nuôi, mọi người trong thôn phần lớn đều biết, bọn họ nhìn Phương Thăng lớn lên, lại nghe ca nhi đỡ đẻ mà Phương Tằng dẫn theo hôm ấy nói, ai ai cũng mắng họ Lý không phải người, ngay cả con cháu mình cũng vứt bỏ, cũng rất đồng tình với Phương Trí Viễn, không ai trách móc gì.
Nhưng cũng không biết làm sao, sự tình nhà Lý Phú mới mấy ngày đã đồn đến mười dặm bát hương đều biết. Thanh danh Lý gia thôn bị hao tổn, có vài nhà thôn khác đã nói chuyện thành thân liền không muốn ca nhi hán tử nhà mình gả cưới, rất chướng mắt thôn phong của nhà họ Lý, liên tục mấy nhà họ Lý làm mai đều bị từ chối.
Người Lý gia thôn rất tức giận, đối với một nhà Lý Phú tất nhiên là không ôn hòa, nhưng đồng thời cũng đi rêu rao với người ngoài Phương Trí Viễn bất hiếu như thế nào, ngỗ nghịch như thế nào. Đem Phương Trí Viễn nói thành không đáng một đồng, giống như nói thế có thể làm cho bọn họ được bao nhiêu lợi ích.
Người Lâm gia thôn nghe ca nhi đỡ đẻ kể lại chân tướng, tuy thấy Phương Trí Viễn còn nhỏ, tính tình quật cường, nhưng đó là do hắn hiếu thuận với a sao, vậy nên không để ý đến lời đồn bên ngoài. Nhưng người thôn khác không biết nội tình thật sự, bây giờ đều mắng Phương Trí Viễn là đồ bất hiếu, ngay cả cha đẻ cũng không nhận.
Đợt trước Phương Tằng đã nhờ Lâm Tín ca anh, nhờ huynh ấy xin cho Phương Trí Viễn đến tư thục ở Triệu gia thôn đọc sách. Vốn đã nói xong xuôi, để Phương Trí Viễn sang năm cùng Đại Tráng đến Triệu gia thôn đi học, nhưng bây giờ tiên sinh dạy học ở tư thục lại không muốn, nói là phẩm hạnh của Phương Trí Viễn có vấn đề, hắn sợ nhận Phương Trí Viễn sẽ làm các gia trưởng khác của Triệu gia thôn có ý kiến, liền từ chối.
Phương Tằng càng nghe càng tức giận, sao lại như thế được. Rõ ràng là lỗi ở Lý Phú, sao lại thành lỗi của cháu ngoại anh Bây giờ ngay cả đến trường cũng không có cơ hội, Lý gia thôn đúng là chỉ biết hại người. Họ thật nghĩ rằng đổ lỗi cho một đứa bé, bọn họ liền vạn sự đại cát sao Mọi người cũng không mù, bọn họ đối đãi ca anh là ca nhi khác họ như thế nào, hỏi thăm liền biết, làm hỏng thanh danh của cháu anh cũng đâu có lợi cho họ.
Lâm Chính nói xong cũng không ăn nữa, vội vàng về nhà, người nhà còn đang đợi anh.
Còn Phương Trí Viễn nghe thì không nói được lời nào. Hắn đúng là đã quên đây là thời đại nào, ở hiện đại hắn là lưu manh, có tai tiếng trường học cũng sẽ khuyên nghỉ, huống chi là ở cổ đại phụ phụ tử tử này. Tội danh bất hiếu rất nặng, nếu là người có tâm lý thừa nhận thấp, một đời cũng không dám ngẩng mặt gặp người.
Hắn quên mất hoàn cảnh bất lợi, ở hiện đại, thanh danh của hắn không có cũng không sao, chỉ cần không giết người phóng hỏa, làm người người oán trách thì làm chút việc xấu cũng chẳng là gì, chỉ cần có tiền là có thể sống có tư có vị như người bình thường, chẳng ai dám nói gì.
Thế nhưng ở đây lại không được. Thanh danh của một người giống như giấy chứng minh. Người không có thanh danh muốn làm gì đều bị nghi ngờ. Lần đầu tiên Phương Trí Viễn cảm nhận được cái gì gọi là lời đồn hại chết người. Nhưng hắn không hối hận, dù cho thanh danh làm khó hắn nhất thời, nhưng không thể làm khó hắn nhất sinh.
Nếu muốn hắn vì thanh danh nhất thời mà nhường nhịn Lý Phú, để mặc hắn ta bài bố thì vạn vạn lần không thể.
Phương Tằng có chút xin lỗi nhìn Phương Trí Viễn, nếu lúc ấy anh không phải giận mất cả lý trí, ngăn cản Phương Trí Viễn nói những lời này thì tuy sau này vẫn còn quan hệ với tên Lý Phú đáng ghét, thế nhưng cháu ngoại cũng không hỏng mất thanh danh. Nghĩ như vậy, Phương Tằng càng cảm thấy có lỗi với Phương Trí Viễn, ánh mắt càng thêm áy náy.
Phương Trí Viễn nhìn ra, hắn vội vàng nói: “Cữu cữu, con là người thôn khác đến Triệu gia thôn học cũng chưa chắc đã học được tốt, con tuổi lớn, cũng chỉ có thể biết vài chữ mà thôi. Đợi Đại Tráng đi học về dạy con cũng được. Cữu cữu, con biết trong lòng cữu khó chịu, nhưng con không hối hận. Nếu con còn ở trong tay Phùng Mai còn không biết khốn khổ như thế nào đâu, nói không chừng bây giờ còn không được gặp cữu. Hiện tại so với những ngày kia, con đã là ở trong bình mật. Người sống phải biết đủ, con bây giờ ăn no mặc ấm, còn có cữu cữu che chở không ai dám bắt nạt, thực hạnh phúc. Còn có được đi tư thục hay không không ảnh hưởng gì tới con.”
Phương Tằng nhe Phương Trí Viễn an ủi, thấy thoải mái hơn, nhưng vẫn nói: “Ài, nếu lúc đó cữu cữu ngăn cản con nói những lời kia thì người khác cũng không nói gì được con. Tại cữu cữu tức đến mụ đầu, không cố kỵ việc này, xin lỗi con nha.”
Phương Trí Viễn lại không nghĩ thế, nói: “Cữu cữu, chẳng lẽ chỉ vì thanh danh mà chúng ta phải chịu để Lý Phú bài bố sao Hắn hại chết a sao con, nể hắn là cha đẻ nên con không làm gì, nhưng vạn vạn lần sẽ không dưỡng lão chăm sóc hắn đến lúc lâm chung, đặc biệt còn có cả tên giết người Phùng Mai. Nếu lúc ấy không nói rõ ràng, vì thanh danh mà làm trâu làm ngựa cho hắn, vậy không bằng cho con chết đuối trong sông, đỡ phải chịu nhịn. Thà con để bánh màn thầu cho chó ăn cũng không để cho kẻ giết a sao con một miếng cơm.”
Phương Trí Viễn bình tĩnh nói: “Kỳ thật bây giờ cũng rất tốt, dù sao mọi người đều biết con không nhận Lý Phú. Đến lúc hắn muốn dùng thân phận cha để áp con cũng vô dụng, thanh danh con đã không có, hắn còn cái gì để uy hiếp chúng ta chứ. Chỉ cần chúng ta không để ý tới, hắn cũng hết cách.”
Nghe Phương Trí Viễn nói, Phương Tằng trầm mặc thật lâu, sau đó thở dài nói: “Tạo nghiệt!”
Zổ: nói đến vụ mùa tui rất thấu hiểu (ღ˘⌣˘ღ) má tui là một người nông dân mà, nhất là vụ mùa hè, phơi thóc trong sân, mùa hè mưa nhiều lại mưa đột ngột, mỗi lần chạy thóc cũng gần tỏi (`_´)ゞ, dã man nhất là thấy mây đen nên thu vào, lát sau mây tan lại kéo ra, lại thu vào, lại kéo ra. Kỷ lục của tui là thu vào kéo ra 3 lần trong một buổi chiều, lại còn 15 phút cào thóc 1 lần, tui đen như trâu luôn (╬ ̄皿 ̄)凸
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook