Dị Độ Hoang Trần
8: Mỹ Nhân Minh Y


Có vẻ như có rất nhiều cư dân bản địa trong Tuyệt Âm trấn, mỗi người trong số họ nhìn qua đều…rất khó để mô tả.

Ngô Ngân cảm giác được, họ không giống một người sống bình thường mà giống một NPC hơn!

Hành động đơn lẻ, thần sắc chất phác, tư duy hỗn loạn.

Họ đều là những người sống đang hành tẩu bên trong Dị Độ, nhưng khi càng đi, họ càng trở nên lạc lõng và mất đi linh hồn!

Rõ ràng ý thức của họ vẫn chưa quay trở lại nơi đây!

"Đây có thể coi là một khảo nghiệm đối với cậu.

Nếu cậu có thể bước vào Dị Độ thế giới lần thứ hai và tìm thấy Nữ Oa thần đoan thành công, chúng tôi sẽ thăng chức cho câu lên làm thành viên chính thức, như vậy gia đình cậu sẽ nhận được quyền bảo vệ, thậm chí có thể sinh sống ở đó trong thời gian bao nhiêu tùy ý, không cần đối mặt với những thứ hung dữ trong dị độ! "Người phụ nữ đội khăn trùm đầu màu tím nói.

"Ba người bọn họ có thể không phải đối mặt thế giới kia sao?" Ngô Ngân nghe được lời này, ánh mắt liền thay đổi.

“Tất cả chúng ta đều là con người đang cố gắng hết sức để cứu Nữ Oa thần đoan.

Nữ Oa thần đoan vẫn còn, thì nơi này vẫn còn.

Tất nhiên, một số người vẫn có thể tiếp tục cuộc sống yên bình.

Hơn nữa, chúng ta, những người ngoài cuộc, cần sự yên tâm.

Chúng ta không thể hành tẩu trong dị độ quá lâu, mỗi cách một đoạn thời gian nhất định phải trở về nơi đây gột rửa, nếu không..." Người phụ nữ mặc quần áo màu hoa oải hương và khăn trùm đầu màu tím nói.

"Nếu không, sẽ trở thành mê thất giả, linh hồn sẽ bị hủy diệt hoàn toàn?" Ngô Ngân nói.

“Đúng vậy, cậu hiểu rất rõ ràng.”

"Cảm tạ nữ Bồ Tát đã nói cho ta nhiều như vậy." Ngô ngấn nhẹ gật đầu.

Hắn thật may mắn, ít nhất hắn có thể thích ứng với những gì đang đến, nhanh hơn những người không có sự chuẩn bị trước.

Chắc hẳn bây giờ còn có vô số gia đình vẫn đang thắc mắc, gào thét và cảm thấy vô cùng đau đớn, bối rối về con đường phía trước!

"Nữ Bồ Tát nào? Cứ gọi tôi là Minh Y!" Minh Y mỉm cười rạng rỡ.

Cô ấy hẳn là một người sôi nổi, hoạt bát và vui vẻ ngay cả trong những tình huống bình thường.

"Được rồi, Minh Y mỹ nhân." Ngô Ngân không ngần ngại khen ngợi.

Vào lúc này, khi cười, đôi mắt của Minh Y biến thành vầng nguyệt nha trong sáng, cô quả thực xứng đáng được gọi là mỹ nhân.

"Tôi hy vọng cậu và tôi sẽ gặp nhau ở Hoang Trần."

"Được!" Ngô ngấn nhẹ gật đầu.

Bên cạnh bức tường trong sân ở tầng dưới, người đàn ông đi cùng Ming Y đang kiên nhẫn chờ đợi ở nơi đó.


Người đàn ông mặc áo da, hắn đang nghịch chiếc bật lửa cao cấp trên tay, ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng chưa châm lửa.

"Đội trưởng Tần." Ming Y gọi.

"Tiểu tử đó thế nào rồi, xác định là thông cảm sao? Người đàn ông ngậm điếu thuốc hỏi.

“Ừ, cậu ấy thông cảm thính giác,, khi nói chuyện với cậu ấy, tôi luôn dùng âm thanh như tiếng muỗi, cậu ấy vẫn nghe rõ từng lời tôi nói.” Minh Y nói.

"Các phương diện khác thì thế nào?" Đội trưởng Tần hỏi.

"Chắc là không có, cậu ấy khen tôi đẹp mắt, nghĩa là cậu ấy không thể nhìn thấy lớp trang điểm ẩn kiểu Khắc Tô Lỗ của tôi.

Trên người của tôi có rắc phấn túy phương để làm người say, cậu ấy cũng không có biểu hiện gì, hai hạng còn lại rất khó tra xét, chắc là đơn nhất cảm giác” Minh Y nói.

"Không tệ, thông cảm thính giác có thể tăng lên rất nhiều tỷ lệ sống sót.

Tôi hy vọng cậu ấy có thể tìm được Nữ Oa thần đoan."

“Anh chàng này khá thú vị, đội của chúng tôi cũng thiếu chuyên gia thính giác, nếu tìm được Nữ Oa thần đoan, anh ấy sẽ được tuyển vào đội của chúng tôi chứ.” Minh Y nói.

"Rất đẹp trai?" Đội trưởng Tần nhướng mày hỏi.
"Ừ, ừ! cậu ấy còn gọi ta mỹ nhân!" Minh Y hung hăng gật đầu, thay đổi vẻ mặt nghiêm túc và đoan trang trước đó.

"Sau khi biết sự thật, cậu ấy có phản ứng gạt bỏ sinh lý không?" Đội trưởng Tần hỏi.

"Không có, cậu ấy thoạt nhìn rất bình thường, suy nghĩ sáng suốt, cũng bình tĩnh như tôi trước đây vậy!"

"Có lẽ là phản ứng chậm." Tần đội trưởng nói.

“Hừ, không phải ai cũng thức tỉnh hoàn hảo như tôi, tôi vẫn cảm thấy tôi ở thế giới này mới là chân thực nhất, dễ thương, duyên dáng, trẻ trung, bảnh bao và xinh đẹp đến mức nổ tung cả hành tinh! "

"Đi tìm bạn trai đi, bộ dáng của cô giống như con mèo cái nửa đêm kêu gào vậy."

"Tần lão quái, anh không biết nam nhân tốt là như thế nào, cho nên một mực đẩy bọn họ về phía ta phải không?" Minh Y không cam lòng yếu thế đáp lại.

Đội trưởng Tần biết mình không thể nói Minh Y, nên đành phải giơ ngón tay cái lên, ngoan ngoãn im miệng.



Trong nhà.

Gia đình đều giữ vững trạng thái yên lặng một lát.

Cuối cùng, chính Ngô Ngân phải phá vỡ sự im lặng này.

"Cha, cha không cần lo lắng cho ta, nếu quan phương đã tìm được ta, vậy có nghĩa là ta có thiên phú, năng lực ở lĩnh vực này." Ngô Ngân nói.

“Con không chỉ bước vào thế giới đó một lần, con…” Ngô Anh Đình nói xong, nhưng lại có chút nghẹn ngào.

Suy cho cùng là ta đã già.


Giống như một cựu chiến binh phải chứng kiến ​​đứa con trai mới lớn của mình dấn thân vào một chiến trường, nơi sự sống hay cái chết là điều không chắc chắn.

Hiện tại, ông rất vui mừng vì con trai mình có khả năng sinh tồn và ứng phó ở đó, nhưng ông cũng lo lắng rằng hắn sẽ bị tra tấn không ngừng, mình đầy thương tích, trên hết nơi đó cũng không chỉ tra tấn con người trên thể xác.

“Cha có còn nhớ sáng sớm khi cha tuyên bố phá sản không? Nhiều người mặc vest đến nhà chúng ta để kiểm kê tài sản.

Khi con bước xuống nhà, thực sự lúc đó con đã rất sợ hãi khi thấy cha mẹ ngồi ở một bàn ăn nhỏ với một đám luật sư bên cạnh.

" Ngô Ngân nói.

Em gái Du Ngữ, mẹ Du Di và cha Ngô Anh Đình đều ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Ngô Ngân.

Kết quả, Ngô Ngân đột nhiên cười toe toét: “Ta còn tưởng rằng cha trở nên giàu có quyền thế sau này sẽ ly hôn mẹ, ta và em gái nhất định không được ở cùng nhau.”


"Kết quả chỉ là phá sản, không có tiền mà thôi."

“Thành thật mà nói, tin tức hôm nay không đáng sợ bằng ngày con tưởng rằng hai người sẽ ly hôn.”

"Vì vậy, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là một gia đình."

"Cha, gia đình là một chỉnh thể.

Ngày xưa cha thích hợp kinh doanh, mẹ thích hợp quản lý việc nhà, chăm sóc với con và em gái con rất tốt, hiện tại con là người thích hợp để tiến vào thế giới hiện thực kia, vậy nên nhiệm vụ này hãy giao cho con, tin tưởng con, ủng hộ con…”

Nước mắt của hai mẹ con Du Di và Du Ngữ không ngừng tuôn, nhưng họ vẫn nghiêm túc gật đầu.

Người không quyết đoán được nhất chính là Ngô Anh Đình.

Nhưng do dự một lát về sau, Ngô Anh Đình gật đầu nói: “Cha sẽ sắp xếp lại tất cả thông tin mà cha đã thu thập được, không thể để con đi vào chịu chết mà không có chuẩn bị trước được! "

"Được rồi! Còn nữa, sự an toàn ở đây sẽ được giao cho cha." Ngô Ngân gật đầu, một cách cố ý hay vô ý nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tất nhiên là Ngô Anh Đình hiểu rõ

Gần đây bên ngoài nhất định có hỗn loạn, cho dù có quan chức duy trì ổn định cũng không thể lo liệu hết mọi việc.

Hắn cần phải đảm bảo sự an toàn cho gia đình mình và ngăn chặn một số người lợi dụng ngày tận thế để bắt đầu điên cuồng trả thù!

"Yên tâm đi, ta đã chuẩn bị một số thứ." Ngô Anh Đình gật đầu, biểu thị chính ông đã ẩn giấu một số vũ khí, con trai có thể yên tâm đi đến Dị Độ Hoang Trần.

Nhìn thấy ánh mắt của cha mình, Ngô Ngân chợt nhận ra điều gì đó.

Một khi tận thế đến, nơi càng sang trọng, càng dễ dàng thành mục tiêu của một số người để trút giận.

Ngôi nhà đổ nát và khu phố đổ nát này thực ra còn an toàn hơn trang viên và dinh thự rộng lớn mà hắn từng ở!


“Vậy con sẽ không lãng phí thời gian nữa, chỉ là thích ứng với thế giới mới thôi.” Ngô Ngân không cần đi xuống tầng hầm nữa, mà đi vào phòng của mình.

Cha Ngô Anh Đình đã chuẩn bị chu đáo, những thùng hàng ở nửa căn phòng trông giống như hàng hóa nhưng thực chất lại chứa rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày.

Nhà bọn hắn cho dù không ra khỏi của một tháng cũng không sao.

Bên ngoài lúc này chắc hẳn rất hỗn loạn, tốt nhất không nên ra ngoài.

"Đúng rồi, con trai, ta từng thấy một số người kỳ quái." Ngô Anh Đình nói.

"Ở Hoang Trần à?" Ngô Ngân hỏi.

“Không, những người đặc biệt ở thế giới của chúng ta.

Sau khi tiến vào Dị Độ Hoang Trần sẽ thu được những khả năng đặc thù, đặc biệt là về mặt nhận thức, một số người sẽ trở nên mạnh mẽ hơn như thể họ đang tiến hóa.

" Ngô Anh Đình nói.

Sau khi nghe cha nói những lời này, Ngô Ngân đột nhiên cảm thấy cánh tay phải rất đau rát.

Ngô Ngân nghĩ đến vật chất thần kỳ màu đen trên bầu trời, vô thức cúi đầu nhìn vào tay phải của mình.

Xoay người sang một bên, Ngô Ngân kinh ngạc phát hiện trên da tay phải của mình có một vệt hắc hư dấu hiệu!

Khoảng trống bên trong hắc hư dấu hiệu này, là một tia sét phóng xạ đột nhiên xuất hiện như một thanh kiếm tử thần, từ mạch máu của chính hắn lan ra đến da thịt, phát sáng, tỏa ra một loại thần huy thánh khiết!

Ngô Ngân sửng sốt! !

Thứ vật chất thần kỳ màu đen này thực sự đã được đưa vào cơ thể hắn ta!

Nó chẳng lẽ có thể nhảy qua tê thể của chính mình, xuyên qua Nữ Oa thần đoan, sau đó chạm tới linh hồn độc lập hiện tại? ?

Lúc đầu, Ngô Ngân có chút khó tin về những gì Ngô Anh Đình vừa nói, nhưng khi nhìn thấy chất thần kỳ màu đen trên cánh tay phải của mình, cảm nhận được năng lượng huyền bí và bao la chứa đựng trong thánh văn thiêng liêng này, Ngô Ngân nhận ra rằng những gì cha mình nói đều là sự thật!

"Có chuyện gì vậy?" Ngô Anh Đình quan tâm hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Ngân.

"Không...!không có gì." Ngô Ngân ý thức được, cha hắn tựa hồ không thể nhìn thấy vật chất thần kỳ trên cánh tay của mình, hắn cũng không muốn để ông nhìn thấy mà càng thêm lo lắng hơn.

"Nơi này giao cho ta." Ngô Anh Đình nói.

"Vâng!"

Ngô Ngân nhẹ gật đầu, quay trở lại căn phòng nhỏ.

Kiểm tra tay phải của hắn một lần nữa.

Ngô Ngân phát hiện thánh văn hình thanh kiếm tử thần đen trên tay phải của mình lại im lặng xuống, điều này khiến Ngô Ngân càng bối rối hơn.

"Quên đi, phải nhanh chóng đi thăm dò Dị Độ, bên ngoài sẽ chỉ càng ngày càng hỗn loạn!"

Đeo cặp kính nhiều màu sắc lên, Ngô Ngân chớp mắt, thích ứng một thoáng.


"Xin chào, Ngô Ngân, bạn có chắc chắn muốn vào Hoang Trần không?" Giọng nói của AI vang lên trong đầu hắn ngay sau đó.

Hắn phải tìm ra lối thoát cho bản thân và gia đình!

"Xác nhận!" Ngô Ngân khẳng định trả lời.


Một cảm giác ấm áp nào đó quanh quẩn quanh đầu hắn, theo sau là cảm giác thoải mái dễ chịu lúc buồn ngủ, như thể nó đang đưa hắn vào một thế giới mộng cảnh tuyệt đẹp.

Những giấc mộng luôn bắt đầu mà không báo trước, và những người trong đó sẽ không bao giờ thắc mắc chúng đã bắt đầu như thế nào…



Ồn ào.

Xung quanh cực kỳ ồn ào.

Ngô Ngân mở mắt ra, phát hiện mình đang ngửa mặt lên trời, hắn nheo mắt lại có thể nhìn thấy một tia sáng chạng vạng.

Mặt trời đang dần lặn trên mặt biển.

Rõ ràng đây không phải là Tuyệt m trấn bên rừng nhiệt đới trước đây.

Đây là một thành phố bên bờ biển.

Thành phố với nhiều tòa nhà cao tầng và mặt biển lung linh trông đặc biệt lãng mạn.

“Được rồi, chúng ta đặt ở ngã tư này đi.” Lúc này, một người đàn ông bên cạnh lên tiếng.

lúc này Ngô Ngân mới chú ý tới, hắn đang nằm trên một chiếc xe đẩy, có hai người đang đẩy hắn đến con đường chữ "Đinh" dẫn ra bờ biển.

Con đường đại lộ rất rộng và được bao quanh bởi những tòa nhà cao tầng.

Nhưng điều kỳ lạ là trên đường không có xe cộ qua lại, rõ ràng là có rất ít người đi bộ.

Đây là một thành phố rất thịnh vượng và lộng lẫy, nhưng nó có một sự kỳ lạ không thể diễn tả được.

Ngô Ngân cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể lập tức phát ra tiếng "Lách cách".

Nhìn xuống xem xét, Ngô Ngân phát hiện mình đang bị trói bằng những sợi dây sắt rỉ sét, cố định vào chiếc xe ba gác hỏng!

Tình huống như thế nào?

Đay là tài khoản nữ sao? ?

Lão Tử là nữ vu, đây là muốn làm hiến tế sao!

"Các ngươi...!Đang làm gì?" Ngô Ngân thử hỏi.

Hiện tại những người này đang nói chuyện, ở đây hẳn là không có hai con quỷ trước kia.

"Trời tối ngươi sẽ biết, chúng ta đi thôi." Người đàn ông mặc áo đen nói với người bên cạnh.

Này, đừng đi!

Trời tối có zombie không vậy!

Sao mỗi lần vừa tiến vào đều gặp hoàn cảnh kích thích như vậy a?

Tin tốt là, hắn là một nam nhân.

Tin xấu là, may mắn của hắn dường như đã không còn nữa!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương