Đi Cùng Nhau Nhé! Bà Cô
-
Chương 8
Mộc Anh tỉnh dậy mắt nhắm mắt mở sờ tìm điện thoại mở ra đã là 13giờ 30 phút cô mở to mắt bật dậy khỏi giường chạy thẳng vào nhà tắm rửa mặt mũi... thay quần áo. 2 giờ là bắt đầu công việc mới của cô, cô không thể để ngày đầu đi làm đã đến muộn, để bị khiển trách. Mộc Anh lại đi nhanh ra khỏi nhà, cũng may chỗ làm cũng chỉ cách nhà một đoạn không xa đi bộ chỉ mất 10 phút. Đến quán vừa may còn dư 3 phút, anh chàng quản lý đẹp trai nhìn cô bật cười
“sao thở hổn hển vậy cô gái”
Cô đứng cúi người ôm bụng thở nhanh, dưới thời tiết gần cuối hè như thế này trời vẫn còn nắng khá to, đi một lúc thôi mồ hôi đã nhễ nhại rồi
“cầm lấy lau mặt đi” Anh mỉm cười đưa cho cô mấy tờ khăn giấy
“cảm ơn ạ” Mộc Anh nhận lấy khăn giấy từ tay anh rồi lau mặt, trong quán có điều hòa nên vừa đứng ít phút đã bớt nóng hẳn. cô bắt đầu chỉnh lại quần áo cho thật gọn gàng rồi ngẩng mặt lên nhìn anh
“chào anh, em là Hàm Mộc Anh hôm qua đã đến đây xin làm ạ” mặt cô trở nên nghiêm túc, giọng nói rõ ràng rành mạch.
“ ừ. Anh đang đợi em đến nhận việc đây” anh cũng bắt chiếc cô đầy nghiêm túc
“anh là Lương Khắc Kỳ quản lý ở đây, bây giờ em vào trong lấy đồng phục ở quán thay rồi ra bắt đầu công việc nhé!” vừa nói anh vừa chỉ tay về phía hàng lang. Mộc Anh nhìn anh gật đầu ý chào anh rồi đi về hướng anh chỉ. Vào bên trong cũng có 2 người đang thay quần áo, cô mỉm cười rồi cúi đầu như lẽ tự nhiên
“ mới vào làm à em” một chị bên cạnh cất tiếng hỏi trước
“ Dạ. chào chị em là Hàm Mộc Anh có gì mong chị chỉ bảo thêm ạ” lúc nào cô cũng nghiêm túc như vậy, rõ ràng rành mạch còn cả thật thà nữa, ai tiếp xúc cũng cảm thấy yêu mến cô
“ chị là Hoa còn đây là chị Cúc” cô chỉ sang người bên cạnh, chị cúc đấy cũng nhìn Mộc Anh rồi nở nụ cười “em nhiêu tuổi rồi”
“em 23 ạ” cô không ngờ ngày đầu đã quen được với mấy người trong quán, có thể đây sẽ là tín hiệu tốt cho cô chăng
“vậy em ở lại làm việc nhé, bọn chị hết ca nên phải về đây” chị hoa vỗ vào vai cô “đồng phục để trong tủ ý em lấy mà mặc” nói rồi 2 cô đi ra ngoài
“chị về cẩn thận ạ” cô đang không biết nên lấy đồng phục ở đâu thật may là có người chỉ cho, mặc xong nhìn gương cô mới nhận ra rằng đồ của quán rất đẹp nha, bộ váy liền đến trên đầu gối màu xanh trắng, nhìn vừa giản dị, vừa thuận mắt.
Cô đi đến quầy thu ngân tìm anh Lương để hỏi về công việc phải làm, vừa lúc anh quay sang cũng nhìn thấy cô, nhìn cô thật đẹp từ trước đến nay làm quản lý ở đây cô là người trẻ nhất đến xin việc và với anh cô cũng là người xinh nhất. anh cứ thế chằm chằm nhìn cô làm Mộc Anh hơi xấu hổ
“quản lý giờ em làm gì ạ” việc thì vẫn phải làm nên cô chẳng quan tâm đến ánh mắt của anh nữa. Câu nói cô đưa anh về thực tại
“ à..ừ. nếu có khách em cầm menu đến hỏi xem họ có muốn ăn uống gì không rồi ghi lại vào tờ giấy đem xuống nhà bếp, xong em đem đồ lên cho khách là ok”
Vừa nghe anh nói xong đã có một đôi bạn trẻ bước vào quán, cô vui vẻ tiến lại gần nói những gì anh vừa chỉ bảo. Công việc chỉ có vậy thật dễ dàng, hỏi xong vị khách đó cô đem giấy xuống nhà bếp. “Trời” cô mở to mắt chưa bao giờ cô thấy bếp to như vậy chắc chủ quán ở đây là một người cực kì yêu thích nấu ăn nên mới thiết kế gian bếp đẹp như vậy.
“ này! Cô kia đem đồ khách gọi để đây” một ông chú nhìn chừng 40 tuổi quát
“dạ dạ” cô giật mình nhanh đưa tờ giấy lên bàn
Công việc tưởng là dễ dàng ai dè cứ đi đi lại lại cả 3,4h đồng hồ phục vụ khách thì không hề thích như lúc ban đầu cô thấy. chân tay Mộc Anh đã dã rời còn 15 phút nữa là cô hết ca, cô tự nhủ với lòng phải cố gắng vì ba. Nghĩ vậy cô lại mỉm cười vừa hay có một vị khách bước vào. Cô bước tới mỉm cười:
“ anh gọi đồ uống gì ạ” vừa nói cô vừa đưa menu cho khách, ‘gì đây’ cô đưa menu mà sao không có cầm vậy? cô tò mò nhìn thẳng vào người khách khó chịu này
“chào cô” Trời là Tô Tuấn Kiệt sao lại là cậu ta, trong cái thành phố này bao nhiêu quán mà cậu ta lại đến chỗ này cô nghĩ bụng, cậu ta vẫn nhìn cô mỉm cười lẫy giờ
“mấy giờ cô tan làm vậy”
“6 giờ” aaaaaa sao cô lại nói ra, tất cả là tại cậu ta, cậu ta biết cô đang bị bất ngờ mà còn hỏi, sao cô không suy nghĩ chút chứ, sao cô lại bị thành trẻ ranh này…. Haizz thật là
“sao thở hổn hển vậy cô gái”
Cô đứng cúi người ôm bụng thở nhanh, dưới thời tiết gần cuối hè như thế này trời vẫn còn nắng khá to, đi một lúc thôi mồ hôi đã nhễ nhại rồi
“cầm lấy lau mặt đi” Anh mỉm cười đưa cho cô mấy tờ khăn giấy
“cảm ơn ạ” Mộc Anh nhận lấy khăn giấy từ tay anh rồi lau mặt, trong quán có điều hòa nên vừa đứng ít phút đã bớt nóng hẳn. cô bắt đầu chỉnh lại quần áo cho thật gọn gàng rồi ngẩng mặt lên nhìn anh
“chào anh, em là Hàm Mộc Anh hôm qua đã đến đây xin làm ạ” mặt cô trở nên nghiêm túc, giọng nói rõ ràng rành mạch.
“ ừ. Anh đang đợi em đến nhận việc đây” anh cũng bắt chiếc cô đầy nghiêm túc
“anh là Lương Khắc Kỳ quản lý ở đây, bây giờ em vào trong lấy đồng phục ở quán thay rồi ra bắt đầu công việc nhé!” vừa nói anh vừa chỉ tay về phía hàng lang. Mộc Anh nhìn anh gật đầu ý chào anh rồi đi về hướng anh chỉ. Vào bên trong cũng có 2 người đang thay quần áo, cô mỉm cười rồi cúi đầu như lẽ tự nhiên
“ mới vào làm à em” một chị bên cạnh cất tiếng hỏi trước
“ Dạ. chào chị em là Hàm Mộc Anh có gì mong chị chỉ bảo thêm ạ” lúc nào cô cũng nghiêm túc như vậy, rõ ràng rành mạch còn cả thật thà nữa, ai tiếp xúc cũng cảm thấy yêu mến cô
“ chị là Hoa còn đây là chị Cúc” cô chỉ sang người bên cạnh, chị cúc đấy cũng nhìn Mộc Anh rồi nở nụ cười “em nhiêu tuổi rồi”
“em 23 ạ” cô không ngờ ngày đầu đã quen được với mấy người trong quán, có thể đây sẽ là tín hiệu tốt cho cô chăng
“vậy em ở lại làm việc nhé, bọn chị hết ca nên phải về đây” chị hoa vỗ vào vai cô “đồng phục để trong tủ ý em lấy mà mặc” nói rồi 2 cô đi ra ngoài
“chị về cẩn thận ạ” cô đang không biết nên lấy đồng phục ở đâu thật may là có người chỉ cho, mặc xong nhìn gương cô mới nhận ra rằng đồ của quán rất đẹp nha, bộ váy liền đến trên đầu gối màu xanh trắng, nhìn vừa giản dị, vừa thuận mắt.
Cô đi đến quầy thu ngân tìm anh Lương để hỏi về công việc phải làm, vừa lúc anh quay sang cũng nhìn thấy cô, nhìn cô thật đẹp từ trước đến nay làm quản lý ở đây cô là người trẻ nhất đến xin việc và với anh cô cũng là người xinh nhất. anh cứ thế chằm chằm nhìn cô làm Mộc Anh hơi xấu hổ
“quản lý giờ em làm gì ạ” việc thì vẫn phải làm nên cô chẳng quan tâm đến ánh mắt của anh nữa. Câu nói cô đưa anh về thực tại
“ à..ừ. nếu có khách em cầm menu đến hỏi xem họ có muốn ăn uống gì không rồi ghi lại vào tờ giấy đem xuống nhà bếp, xong em đem đồ lên cho khách là ok”
Vừa nghe anh nói xong đã có một đôi bạn trẻ bước vào quán, cô vui vẻ tiến lại gần nói những gì anh vừa chỉ bảo. Công việc chỉ có vậy thật dễ dàng, hỏi xong vị khách đó cô đem giấy xuống nhà bếp. “Trời” cô mở to mắt chưa bao giờ cô thấy bếp to như vậy chắc chủ quán ở đây là một người cực kì yêu thích nấu ăn nên mới thiết kế gian bếp đẹp như vậy.
“ này! Cô kia đem đồ khách gọi để đây” một ông chú nhìn chừng 40 tuổi quát
“dạ dạ” cô giật mình nhanh đưa tờ giấy lên bàn
Công việc tưởng là dễ dàng ai dè cứ đi đi lại lại cả 3,4h đồng hồ phục vụ khách thì không hề thích như lúc ban đầu cô thấy. chân tay Mộc Anh đã dã rời còn 15 phút nữa là cô hết ca, cô tự nhủ với lòng phải cố gắng vì ba. Nghĩ vậy cô lại mỉm cười vừa hay có một vị khách bước vào. Cô bước tới mỉm cười:
“ anh gọi đồ uống gì ạ” vừa nói cô vừa đưa menu cho khách, ‘gì đây’ cô đưa menu mà sao không có cầm vậy? cô tò mò nhìn thẳng vào người khách khó chịu này
“chào cô” Trời là Tô Tuấn Kiệt sao lại là cậu ta, trong cái thành phố này bao nhiêu quán mà cậu ta lại đến chỗ này cô nghĩ bụng, cậu ta vẫn nhìn cô mỉm cười lẫy giờ
“mấy giờ cô tan làm vậy”
“6 giờ” aaaaaa sao cô lại nói ra, tất cả là tại cậu ta, cậu ta biết cô đang bị bất ngờ mà còn hỏi, sao cô không suy nghĩ chút chứ, sao cô lại bị thành trẻ ranh này…. Haizz thật là
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook