Đi Cùng Nhau Nhé! Bà Cô
-
Chương 4: Hết ngày
Hình như tiếng nói của Mộc Anh quả thực không có chút hiệu quả, 3 cậu ta vẫn thản nhiên đi xuống cuối lớp quăng cặp xuống bàn rồi ngồi xuống, họ cũng chẳng thèm nhìn xem mặt của giáo viên mới ra sao cả
“Lớp trưởng” cảm thấy bất lực cô chỉ thể nhờ đến lớp trưởng
“Dạ” Băng Tuyết nhỏ giọng, cô cũng không dám lên tiếng nhìn xuống cuối lớp
“ Đọc tên cho cô 3 bạn vừa vào lớp”
“Dạ..dạ…” như bị nghẹn lại trong cổ họng Băng Tuyết cũng không nói lên lời, cô bối rối xung quanh như một màu đen, chỉ mong có chút ánh sáng le lói
“ người ngồi giữa là Lục Thiếu Phong con trai chủ tịnh tập đoàn K nổi tiếng cả nước, bên trái là Lý Gia Long còn bên phải là Hàn Minh Hào” lại một giọng nói từ ngoài vào, cả lớp lại lần nữa rơi vào tĩnh lặng, chẳng ai dám nói một câu chỉ thấy ánh mắt của người tên Lục Thiếu Phong ấy lạnh lùng, sắc lại nhìn về hướng cửa.
“Em là ai vậy?” thấy không khí nặng nề bao trùm lớp học cô đành lên tiếng và cũng vì sự tò mò của cô
“em là Tô Tuấn Kiệt thưa cô” hắn nở nụ cười đáng iu nhìn cô, nói thật nhìn hắn rất đẹp trai làn da trắng trẻo, mái tóc màu vàng óng càng làm hắn thêm phần tuấn tú, khiến người khác nhìn vào là muốn lại gần. trở về hiện tại Mộc Anh lại phải giải quyết việc không đáng như thế này
“em vào lớp đi” cô nở nụ cười
“À.. cô ơi” đi được vài bước hắn lên tiếng quay lại nhìn cô “ Cô đừng để ý việc vừa rồi, đấy là chuyện như cơm bữa rồi” hắn nháy mắt với cô một cái rồi về chỗ ngồi
Đầu óc cô rối lại thêm rối, chẳng lẽ cô lại chịu bó tay với 3 thằng trẻ ranh này sao?? Hít một hơi thật sâu cô thầm nghĩ dù sao cũng là lần đầu đi làm mà coi như bỏ qua cho chúng lần này vậy, không cô cũng chẳng có thời gian mà hỏi tới hỏi lui bọn chúng cho mất thời giờ, ông bà ta có câu: một điều nhịn chín điều lành
“ Vậy cả lớp trật tự cô sẽ nói sơ qua về……” chưa kịp nói được hết câu tiếng trống đã vang lên học sinh lại bắt đầu nháo nhác ra ngoài. Khuôn mặt Mộc Anh tràn đầy sự thất vọng u sầu, ngày đầu đã không mấy suôn sẻ
Vừa ra đến cửa lớp cô đã bị đụng vào ai đó, nhìn lên ‘trời’ khuôn mặt của Lục Thiếu Phong cậu ta rất cao, cao hơn cô gần một cái đầu trong khi cô đã đi giày cao gót nữa
. Cái khuôn mặt lạnh lùng ấy nhìn cô với ánh mắt như muốn nuốt chửng cô vào bụng vậy làm cô lạnh cả sống lưng, cô chưa từng gặp người nào đáng sợ như vậy, từ thân thể cậu ta cô cũng cảm thấy được mùi hương khác lạ khác xa với những người mà cô từng gặp, tâm trí cô cứ quay cuồng như thế chỉ khi nghe thấy tiếng cười bên cạnh mình thì cô mới tỉnh lại. Lý Gia Long và Hàn Minh Hào đang cười cô
“cô định dính vào người tôi như này sao” giọng nói lạnh lùng của cậu ta làm cô thấy xấu hổ. Cô chẳng thể nói được gì cứ thế cúi mặt đi về phòng nghỉ của giáo viên. Vừa đi cô vừa cảm thấy mình thật ngu ngốc sao có thể để cho mấy thằng nhãi ranh ấy cười vào mặt như thế trời ơi…..
Nhiệm vụ đầu đến trường nhận công việc của cô coi như xong, giờ chắc ba cô đã ăn uống xong xuôi rồi đi làm cô cũng chưa muốn về nhà để nhìn thấy mặt của 2 mẹ con Dì. Trước khi về nước cô cũng đã tính sẽ dọn ra ngoài ở riêng vì trường cách nhà xa khó khăn cho việc đi lại, và cũng là để cô thỏai mái hơn. Cô đi một mình trên vỉa hè, mấy năm học ở đây mà cô cũng chẳng biết gì cả, không hề thân thuộc nơi này, lúc đó cô chỉ có biết đến học với học chẳng biết thế giới bên ngoài lại nhộn nhịp như thế này. Lang thang một lúc cũng mỏi chân vừa thấy quán nước bên đường cô vào uống nước cũng để tiện thể nghỉ ngơi luôn
“Mời vào” nhân viên bán hàng nở nụ cười tươi nhìn cô. Cô cũng đáp lại bằng một cái gật đầu cùng nụ cười thân thiện
Cô ngồi yên vị ở một chỗ, 3 năm học ở đây mà đây là lần đầu cô đi uống nước như vậy, cô ngắm nhìn quán ở đây theo phong cách hài hòa, lãng mạng rất hợp ý cô
“em dùng gì” người phục phụ đưa cho cho bảng menu
“cho em 1 cốc nước ép táo nha” cô mỉm cười
Lúc sau người phục vụ ấy lại mang cốc nước éo táo ra, cô vừa thưởng thức vừa chiêm ngưỡng nốt quán, cứ vu vơ cô bỗng nhiên nhìn thấy trong quán một tờ giấy nhỏ có ghi dòng chữ ‘tuyển nhân viên’ gần quầy thu ngân, mắt cô sáng lên cô cũng có thể làm mà cô chỉ đi làm buổi sáng buổi chiều và tối có thể đi làm sao cô không nghĩ ra lại có thêm một khoản thu nhập, đúng là thuận cả đôi đường
Cô đi tới quầy thu nhìn anh quản lí hỏi:
“chào anh, cho em hỏi ở đây còn tuyển nhân viên không ạ”
“à. Có em nhé” anh chẳng ngẩng đầu nhìn cô
“vậy anh xem em có thể không ạ” cô mở to mắt nhìn anh
“ok. Nhưng phải xem em có thể làm được không đã” anh vẫn có chút ngần ngại mặc dù khuôn mặt, ngoại hình cô đều ổn cả
“về thời gian em có thể làm buổi chiều và tối ạ. Em sẽ cố hết sức làm việc ạ”
nhìn cô gái xinh đẹp như vậy anh cũng không đành lòng từ chối, công việc của cô sẽ bắt đầu từ ngày mai 2h chiều đến 6h tối. cô vui vẻ bắt taxi đi về nhà.
“Lớp trưởng” cảm thấy bất lực cô chỉ thể nhờ đến lớp trưởng
“Dạ” Băng Tuyết nhỏ giọng, cô cũng không dám lên tiếng nhìn xuống cuối lớp
“ Đọc tên cho cô 3 bạn vừa vào lớp”
“Dạ..dạ…” như bị nghẹn lại trong cổ họng Băng Tuyết cũng không nói lên lời, cô bối rối xung quanh như một màu đen, chỉ mong có chút ánh sáng le lói
“ người ngồi giữa là Lục Thiếu Phong con trai chủ tịnh tập đoàn K nổi tiếng cả nước, bên trái là Lý Gia Long còn bên phải là Hàn Minh Hào” lại một giọng nói từ ngoài vào, cả lớp lại lần nữa rơi vào tĩnh lặng, chẳng ai dám nói một câu chỉ thấy ánh mắt của người tên Lục Thiếu Phong ấy lạnh lùng, sắc lại nhìn về hướng cửa.
“Em là ai vậy?” thấy không khí nặng nề bao trùm lớp học cô đành lên tiếng và cũng vì sự tò mò của cô
“em là Tô Tuấn Kiệt thưa cô” hắn nở nụ cười đáng iu nhìn cô, nói thật nhìn hắn rất đẹp trai làn da trắng trẻo, mái tóc màu vàng óng càng làm hắn thêm phần tuấn tú, khiến người khác nhìn vào là muốn lại gần. trở về hiện tại Mộc Anh lại phải giải quyết việc không đáng như thế này
“em vào lớp đi” cô nở nụ cười
“À.. cô ơi” đi được vài bước hắn lên tiếng quay lại nhìn cô “ Cô đừng để ý việc vừa rồi, đấy là chuyện như cơm bữa rồi” hắn nháy mắt với cô một cái rồi về chỗ ngồi
Đầu óc cô rối lại thêm rối, chẳng lẽ cô lại chịu bó tay với 3 thằng trẻ ranh này sao?? Hít một hơi thật sâu cô thầm nghĩ dù sao cũng là lần đầu đi làm mà coi như bỏ qua cho chúng lần này vậy, không cô cũng chẳng có thời gian mà hỏi tới hỏi lui bọn chúng cho mất thời giờ, ông bà ta có câu: một điều nhịn chín điều lành
“ Vậy cả lớp trật tự cô sẽ nói sơ qua về……” chưa kịp nói được hết câu tiếng trống đã vang lên học sinh lại bắt đầu nháo nhác ra ngoài. Khuôn mặt Mộc Anh tràn đầy sự thất vọng u sầu, ngày đầu đã không mấy suôn sẻ
Vừa ra đến cửa lớp cô đã bị đụng vào ai đó, nhìn lên ‘trời’ khuôn mặt của Lục Thiếu Phong cậu ta rất cao, cao hơn cô gần một cái đầu trong khi cô đã đi giày cao gót nữa
. Cái khuôn mặt lạnh lùng ấy nhìn cô với ánh mắt như muốn nuốt chửng cô vào bụng vậy làm cô lạnh cả sống lưng, cô chưa từng gặp người nào đáng sợ như vậy, từ thân thể cậu ta cô cũng cảm thấy được mùi hương khác lạ khác xa với những người mà cô từng gặp, tâm trí cô cứ quay cuồng như thế chỉ khi nghe thấy tiếng cười bên cạnh mình thì cô mới tỉnh lại. Lý Gia Long và Hàn Minh Hào đang cười cô
“cô định dính vào người tôi như này sao” giọng nói lạnh lùng của cậu ta làm cô thấy xấu hổ. Cô chẳng thể nói được gì cứ thế cúi mặt đi về phòng nghỉ của giáo viên. Vừa đi cô vừa cảm thấy mình thật ngu ngốc sao có thể để cho mấy thằng nhãi ranh ấy cười vào mặt như thế trời ơi…..
Nhiệm vụ đầu đến trường nhận công việc của cô coi như xong, giờ chắc ba cô đã ăn uống xong xuôi rồi đi làm cô cũng chưa muốn về nhà để nhìn thấy mặt của 2 mẹ con Dì. Trước khi về nước cô cũng đã tính sẽ dọn ra ngoài ở riêng vì trường cách nhà xa khó khăn cho việc đi lại, và cũng là để cô thỏai mái hơn. Cô đi một mình trên vỉa hè, mấy năm học ở đây mà cô cũng chẳng biết gì cả, không hề thân thuộc nơi này, lúc đó cô chỉ có biết đến học với học chẳng biết thế giới bên ngoài lại nhộn nhịp như thế này. Lang thang một lúc cũng mỏi chân vừa thấy quán nước bên đường cô vào uống nước cũng để tiện thể nghỉ ngơi luôn
“Mời vào” nhân viên bán hàng nở nụ cười tươi nhìn cô. Cô cũng đáp lại bằng một cái gật đầu cùng nụ cười thân thiện
Cô ngồi yên vị ở một chỗ, 3 năm học ở đây mà đây là lần đầu cô đi uống nước như vậy, cô ngắm nhìn quán ở đây theo phong cách hài hòa, lãng mạng rất hợp ý cô
“em dùng gì” người phục phụ đưa cho cho bảng menu
“cho em 1 cốc nước ép táo nha” cô mỉm cười
Lúc sau người phục vụ ấy lại mang cốc nước éo táo ra, cô vừa thưởng thức vừa chiêm ngưỡng nốt quán, cứ vu vơ cô bỗng nhiên nhìn thấy trong quán một tờ giấy nhỏ có ghi dòng chữ ‘tuyển nhân viên’ gần quầy thu ngân, mắt cô sáng lên cô cũng có thể làm mà cô chỉ đi làm buổi sáng buổi chiều và tối có thể đi làm sao cô không nghĩ ra lại có thêm một khoản thu nhập, đúng là thuận cả đôi đường
Cô đi tới quầy thu nhìn anh quản lí hỏi:
“chào anh, cho em hỏi ở đây còn tuyển nhân viên không ạ”
“à. Có em nhé” anh chẳng ngẩng đầu nhìn cô
“vậy anh xem em có thể không ạ” cô mở to mắt nhìn anh
“ok. Nhưng phải xem em có thể làm được không đã” anh vẫn có chút ngần ngại mặc dù khuôn mặt, ngoại hình cô đều ổn cả
“về thời gian em có thể làm buổi chiều và tối ạ. Em sẽ cố hết sức làm việc ạ”
nhìn cô gái xinh đẹp như vậy anh cũng không đành lòng từ chối, công việc của cô sẽ bắt đầu từ ngày mai 2h chiều đến 6h tối. cô vui vẻ bắt taxi đi về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook