Đi Cùng Nhau Nhé! Bà Cô
-
Chương 29
Mộc Anh về nhà sửa soạn đôi chút, dù sao đây cũng là lần đầu cô đi xem mắt của cô. Mở tủ quần áo nhìn một lượt chỉ vài chiếc quần bò, mấy chiếc áo sơ mi, áo phông đơn giản quen thuộc. Giờ cô mới cảm nhận được thực sự mình đã vô tâm với bản thân như thế nào, ngay cả một chiếc đầm bình thường mà cô cũng không sắm được. Mở cánh tủ còn lại, bên trong là ba bộ váy công sở tâm đắc nhất của cô khi đi đến trường hàng ngày mặc luân phiên thay đổi. Cô thở dài nằm xuống giường hai mắt nhìn lên trần nhà chẳng biết bản thân đang suy nghĩ gì nữa, những giọt nước mắt nóng hổi không biết từ đâu tuôn ra lăn trên gò má cô. Có phải cô đã quá vô tâm không..? Cô thiết đi một lúc khi tỉnh dậy thì đã là gần 2 giờ, người ngợm cũng thoải mái hơn. Vào phòng tắm một chút cho tỉnh táo thư thái đầu óc. Rồi ra ngoài...
Mộc Anh hòa mình vào ánh nắng chói chang của mùa hè, một cô gái trẻ với đầy nhiệt huyết trong mình, gương mặt tươi tắn, làn da trắng hồng với mái tóc đuôi sam rất nữ tính.
Mộc Anh dừng chân ở một cửa hàng thời trang, cô đã quyết định sẽ nghĩ cho bản thân chăm chút từ vẻ bề ngoài trở đi. Cô hít một hơi thật sâu bước vào.
" chào quý khách " một người trong quán cúi đầu khẽ cười với cô khuôn mặt thánh thiện
"..." cô cúi đầu cười mỉm.
" quý khách cứ tự nhiên "
Không phải lần đầu vào quán mà cô lại cảm thấy có gì đó hơi ngượng ngạo không quen, đi tới đi lui để chọn một chiếc đầm.
" quý khách cần giúp gì không ạ" Một cô gái khác lại gần hỏi
" chị có thể tư vấn cho em chút được không ạ" Cô cười trừ, bộ nào trong đây đều cũng rất đẹp, mà cô lại không có kinh nghiệm, không biết mình mặc cái nào sẽ ok nên đành..
" vầng" Nữ nhân viên dảo bước về chỗ treo đồ, nhìn một lượt rồi cầm lên chiếc đầm trắng khá đơn giản nhưng rất thanh lịch " Đây là mẫu mới nhập, thiết kế tuy đơn giản nhưng chắc chắn cô mặc vào sẽ rất hợp, lại trẻ trung lịch sự"
Mộc Anh cầm lấy theo lời bước vào phòng thay đồ, quả thực nó rất hợp với cô như thể nó được may riêng cho cô vậy rất vừa vặn, ưng ý. NHìn cô không khác là mấy lần đi cùng Tuấn Kiệt
" ồ, quý khách mặc rất đẹp đấy ạ" đó là một lời khen thật lòng chứ không phải là mấy lời ba hoa để lấy lòng mua. Nhìn cô như trở lại tuổi 18, một cô thiếu nữ xinh đẹp với mọi đường nét.
" thế ạ, vậy lấy bộ này đi"
" mời ra kia sẽ có người thanh toán ạ"
Cô vẫn mặc nguyên bộ đầm ra quầy thu vì đằng nào cũng gần đến giờ hẹn nên bớt được công đoạn nào thì bớt.
" Xin chào, cho hỏi bộ váy này bao nhiêu ạ"
" Bộ này là 570 tệ "
Cô sững người lại cô có nghe nhầm không là 570 tệ, một bộ váy đơn giản như vậy ư? chưa bao giờ cô mặc đồ nhiều tiền đến vậy, nhiều nhất cũng chỉ là mấy chục tệ thôi, mà giờ. Nhưng mà đây là lần đi xem mắt đầu nên cũng không thể sơ sài, váy cũng mặc rồi chẳng lẽ lại không mua. Cô bầy ra đủ lý do để tự thuyết phục bản thân. Từ trước đến giờ mọi thứ liên quan đến tiền cô đều có suy tính rất cẩn trọng, chi li từng chút một..zzz
" Qúy Khách " Tiếng gọi là cho cô thức tỉnh
" Dạ, đây ạ" đưa những đồ tiền mồ hôi xương máu của mình cô thật không nỡ, nhưng biết làm sao cô đã quyết định vậy rồi. Không sớm thì muộn cô cũng phải tiêu thôi.
Mộc Anh hòa mình vào ánh nắng chói chang của mùa hè, một cô gái trẻ với đầy nhiệt huyết trong mình, gương mặt tươi tắn, làn da trắng hồng với mái tóc đuôi sam rất nữ tính.
Mộc Anh dừng chân ở một cửa hàng thời trang, cô đã quyết định sẽ nghĩ cho bản thân chăm chút từ vẻ bề ngoài trở đi. Cô hít một hơi thật sâu bước vào.
" chào quý khách " một người trong quán cúi đầu khẽ cười với cô khuôn mặt thánh thiện
"..." cô cúi đầu cười mỉm.
" quý khách cứ tự nhiên "
Không phải lần đầu vào quán mà cô lại cảm thấy có gì đó hơi ngượng ngạo không quen, đi tới đi lui để chọn một chiếc đầm.
" quý khách cần giúp gì không ạ" Một cô gái khác lại gần hỏi
" chị có thể tư vấn cho em chút được không ạ" Cô cười trừ, bộ nào trong đây đều cũng rất đẹp, mà cô lại không có kinh nghiệm, không biết mình mặc cái nào sẽ ok nên đành..
" vầng" Nữ nhân viên dảo bước về chỗ treo đồ, nhìn một lượt rồi cầm lên chiếc đầm trắng khá đơn giản nhưng rất thanh lịch " Đây là mẫu mới nhập, thiết kế tuy đơn giản nhưng chắc chắn cô mặc vào sẽ rất hợp, lại trẻ trung lịch sự"
Mộc Anh cầm lấy theo lời bước vào phòng thay đồ, quả thực nó rất hợp với cô như thể nó được may riêng cho cô vậy rất vừa vặn, ưng ý. NHìn cô không khác là mấy lần đi cùng Tuấn Kiệt
" ồ, quý khách mặc rất đẹp đấy ạ" đó là một lời khen thật lòng chứ không phải là mấy lời ba hoa để lấy lòng mua. Nhìn cô như trở lại tuổi 18, một cô thiếu nữ xinh đẹp với mọi đường nét.
" thế ạ, vậy lấy bộ này đi"
" mời ra kia sẽ có người thanh toán ạ"
Cô vẫn mặc nguyên bộ đầm ra quầy thu vì đằng nào cũng gần đến giờ hẹn nên bớt được công đoạn nào thì bớt.
" Xin chào, cho hỏi bộ váy này bao nhiêu ạ"
" Bộ này là 570 tệ "
Cô sững người lại cô có nghe nhầm không là 570 tệ, một bộ váy đơn giản như vậy ư? chưa bao giờ cô mặc đồ nhiều tiền đến vậy, nhiều nhất cũng chỉ là mấy chục tệ thôi, mà giờ. Nhưng mà đây là lần đi xem mắt đầu nên cũng không thể sơ sài, váy cũng mặc rồi chẳng lẽ lại không mua. Cô bầy ra đủ lý do để tự thuyết phục bản thân. Từ trước đến giờ mọi thứ liên quan đến tiền cô đều có suy tính rất cẩn trọng, chi li từng chút một..zzz
" Qúy Khách " Tiếng gọi là cho cô thức tỉnh
" Dạ, đây ạ" đưa những đồ tiền mồ hôi xương máu của mình cô thật không nỡ, nhưng biết làm sao cô đã quyết định vậy rồi. Không sớm thì muộn cô cũng phải tiêu thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook