Di Châu
Chương 122: Phiên Ngoại 3

Xe ngựa cuối cùng cũng vào thành. Lúc này bên ngoài cửa sổ xe tiếng người ồn ào không ngớt. Tiếng rao hàng, mới khách không dứt bên tai. Bên trong xe ngựa, hai người bọn họ vẫn duy trì tư thế hoan ái. Gậy thịt thô dài của hắn vẫn cắm vào huyệt nhỏ của nàng. Nàng tựa đầu vào vai hắn mơ màng ngủ. Lúc này xe ngựa đột nhiên dừng lại, theo quán tính gậy thịt của hắn lại càng cắm sâu vào hoa tâm nàng, “Ưm…” nước mắt nàng vừa mới ngừng lại lập tức trào lên.

“Thất ca, Thất ca…”, Lời còn chưa nói hết màn xe đã bị một đôi tay nhỏ vén lên. Tuân Du nhanh chóng chụp lấy áo choàng bên cạnh khoác lên người nàng. Cơ thể nàng căng thẳng nội bích lại co bóp càng chặt, lối nhỏ cái thêm vặn xoắn côn thịt của hắn. Hắn đột nhiên cảm thấy phía dưới đau nhức, gần như đem huyệt nhỏ của nàng cắm tới càng lúc càng đầy. Mà lúc này tiểu Tuân Lạc lê hai chân ngắn ngủn của mình gian nan trèo vào trong xe. Tuân Du mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào thằng nhóc mập đang bò tới, một bàn tay dưới áo choàng nhẹ vỗ lên lưng người trong ngực, không tiếng động trấn an.

Tuân Lạc khó khăn lắm mới bò lên xe, vỗ vỗ vai Dư bá, ra hiệu đánh xe đi tiếp, xe ngựa lại chậm rãi lăn bánh. Vỗ vỗ vạt áo trước, nhóc mập mới quay lại gọi người: “Thất ca….A…” Đợi nhìn rõ thần sắc của người trước mặt, nhóc mập cho chút bối rối.

“Hoàng tẩu ngươi vừa mới về kinh, bị cảm lạnh chút, cần phải nghỉ ngơi trước, ngươi đừng quấy rầy nàng.” Một cái tay khác của hắn nhéo nhéo tay ngọc của nàng, nhẹ nhàng xoa.

“À, thì ra là thế, đúng là ta nghe thấy hôm nay hoàng tẩu về kinh mới muốn đi tìm hoàng tẩu chơi. Hoàng tẩu vậy mà lại bị bệnh rồi, đã mời thái ý chưa? Có nghiêm trọng không thế?” trên mặt Tuân Lạc đầy lo lắng, hai lông mày đen nhánh nhíu chặt lại đến mức sắp chạm vào nhau đến nơi rồi. “Không sao, chắc là mệt mỏi quá, nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ khỏe thôi. Hôm nay ngươi ra phủ bằng cách nào, có người theo….”

Phía dưới hai người gắn liền một chỗ, chỉ hơi cọ sát cũng khiến người ta tiêu hồn thực cốt, huồng chi lúc này hai người đang ở trên xe ngựa. Hơn nữa hắn còn cắm sâu vào trong hoa tâm của nàng. Xe ngựa lắc lư làm dục vọng của hắn cũng nhẹ nhàng ma sát với huyệt động non mềm của nàng. Không bao lâu nàng liền cảm thấy hoa râm ngứa ngáy khó chịu. Lúc này tiểu thập tam lại đang ở trong xe ngựa trò chuyện với hắn, nàng chỉ có thể nằm im trong lòng hắn không dám động đậy.

Từ khe hở áo choàng, nàng ngước mắt nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, nói chuyện với người khác thần sắc cũng rất tự nhiên. Trong lòng nàng liền nổi giận, nàng khó chịu như thế, sao hắn lại không bị ảnh hưởng gì, lập tức trong lòng nàng nghĩ ra một kế nhỏ.

Động nhỏ đang ngậm lấy gậy thịt của hắn bỗng dưng co bóp lại, xoắn lấy phân thân của hắn. “Ưm…” Hắn không hề phòng bị, xém tí nữa liền bắn ra rồi. hắn bóp chặt eo nhỏ của nàng, sắc mặt ửng đỏ, mắt phượng nheo lại, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác sung sướng này.

“Thất ca, huynh sao thế, vết thương chưa lành hẳn sao?”

Hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt đầy đắc ý lại có nét xảo trá vì âm mưu thực hiện được, bỗng chốc không biết làm sao. Nha đầu bướng bỉnh này, nghĩ là làm thế có thể khiến hắn mất mặt hả? “Không sao, ta bỗng nhớ đến có một loại thuốc ở chỗ Chu tiên sinh ngoài thành chưa có lấy được. Ngươi cũng ở mãi trong kinh đến phát chán rồi, hay là đi cùng chúng ra đi. Ngươi nhân đó ra ngoại thành chơi một lần, thế nào?”

Vừa nghe thấy thế, ánh mắt thập tam liền sáng lên: “Được ạ… được ạ…. Lâu lắm rồi đệ không được ra ngoài thành chơi….”

Hắn nhìn thấy ánh mắt oán hận của lòng, trong lòng rất là hả hê. Nhân lúc thập tam không chú ý, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Một lúc nữa thôi A Di sẽ biết mình sai rồi….”



Bên trong thành đường xá đều là đường lát đá xanh, xe ngựa đi lại còn ổn định, đến lúc ra khỏi thành lại là đường đất đá, đặc biệt là chỗ nhà của Chu tiên sinh kia, hoang vắng hẻo lánh ít dầu chân người. Tuy phong cảnh mỹ lễ, nhưng đường xá hố lớn hố nhỏ rất khó đi.

Tuy Tuân Du đã nói xa phu đi chậm thôi, nhưng mặt đường thật là khó đi, xe ngựa xóc nảy kinh khủng khiếp, người bình thường ngồi trên xe phải vịn tay vào vách xe mới có thể giữ thăng bằng, bây giờ thập tam cũng chỉ chăm chăm bám lấy ván cửa, không để mình văng ra khỏi xe, nào còn tâm trí đâu mà quan tâm đến hai người kia.

Tuân Du vốn thiện võ nên xóc nảy như này với hắn chỉ là chuyện nhỏ. Hai chân hắn khẽ nhếch lên, khiến cho hai chân nàng đang khóa ngồi trên đùi hắn càng mở rộng hơn. Một tay nắm lấy eo nàng, một tay chui vào giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng xoa nắn lên hạt đậu nhỏ ngoài lối đi. hắn khẽ thì thầm vào tai nàng: “Nhớ giữ chặt áo choàng, đừng để nó rớt xuống không thập tam phát hiện đấy….”

Lúc này chả cần hắn phải làm gì, chỉ cần hắn ngồi vững, đỡ lấy nàng đừng để nàng ngã nhào là được. Xe ngựa xóc nảy, lối nhỏ của nàng sẽ tự động vuốt ve xoa nắn cây gậy thô to của hắn.

“Ưm…” Hạt đậu nhỏ phía trước của nàng bị hắn xoa nắn, lối nhỏ lại bị cây gậy lớn của hắn hung hăng đưa đẩy. Tuy tốc độ không có nhanh như lúc bình thường hắn làm nàng nhưng nhiều lần gần như rút ra toàn bộ rồi lại mãnh liệt cắm lút cán vào. Nàng còn thấp thoáng nghe được tiếng nước truyền đến từ chỗ hai người giao hợp. nàng cắn chặt răng, chỉ sợ mình kêu lên thành tiếng.

Lúc này hắn lại đâm vào, chậm rãi chọc lên một điểm nhô lên trong vách tường non mềm của nàng. “A” nàng nhịn không được kêu lên thành tiếng. thập tam nghe thấy bỗng nhiên quay đầu lại: “Thất hoàng tẩu tỉnh rồi sao? Đường này thật là khó đi….”

Đầu nàng từ trong áo choàng lộ ra, ra vẻ vừa mới tỉnh lại: “Thập tam đệ… Ngươi…sao …lại..ở..đây…” Dù là đã dùng hết sức lực khống chế nhưng vẫn bị hắn đâm đến không thở nổi. cũng may thập tam còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện nam nữ, cũng không nhìn ra chuyện gì khác thường. “Ta nghe nói hôm nay tẩu về kinh, định tới tìm hoàng tẩu chơi, không nghĩ tới hoàng tẩu lại bị bệnh, hoàng tẩu là mệt mỏi quá độ, giờ đã đỡ hơn chưa?”

“Ưm…thất hoàng tẩu hôm nay…ư…đúng là mệt mỏi thật….ư….không sao đâu….qua mấy ngày sẽ tốt hơn thôi….a…rồi sẽ đi tìm ngươi chơi….được không…” lúc này lực chú ý của Thập tam đã rời khỏi người Ân Ly, chỉ để tâm nói chuyện phiếm với nàng. Động tác dưới thân đâm chọt như muốn đưa nàng lên chín tầng mây, khiến câu trả lời của nàng với Thập tam chả khác gì ông nói gà bà nói vịt.

“Được rồi, thất hoàng tẩu ngươi đang mệt, đừng có hỏi nàng nữa…” Hắn cuối cùng cũng lên tiếng nói giúp nàng. Tuy vậy, cái tay vốn dĩ đang nắm lấy eo nàng lại di chuyển xuống hai cánh mông đầy đặn, nhẹ nhàng xoa nắn, rồi lại mon men đến cúc hoa của nàng, ngón tay cọ cọ. Một đợt cắm rút mãnh liệt khiến nàng xụi lơ ngã lên người hắn, chả còn hơi sức đâu mà nhúc nhích, chỉ có thể chịu đựng hắn đâm chọc.

“Ưm….a…” Mặt nàng đỏ bừng bừng, cả người rúc vào lồng ngực vững chãi của hắn, nước mắt phủ đầy, đôi chân nhỏ mang giày thêu lộ ra dưới áo choàng lại càng nhịn không được giang rộng ra. “Thất hoàng tẩu rất khó chịu sao? Hay là kêu Dư thúc chay xe nhanh hơn chút, sớm để Chu tiên sinh khám xem thế nào?” thập tam chỉ thấy dưới lớp áo choàng Ân Ly không ngừng run rẩy, hô hấp dồn dập, mặt mày đỏ bừng, lo lắng hỏi.

Tuân Du đem mũ áo choàng kéo lên, đội lên đầu Ân Ly, che đi tầm nhìn của thập tam. Bộ dáng động tình của nàng chỉ cho phép mình hắn nhìn thôi, cho dù là nhóc con cũng không được: “Không cần, đường không dễ đi, nếu đi nhanh quá, chỉ sợ hoàng tẩu ngươi càng khó chịu. bàn tay hắn tiến vào trong cổ áo của nàng, lau đi mồ hôi trên cần cổ, bàn tay ấm áp làm dịu đi cảm giác khô nóng của nàng, hắn cúi đầu chui vào trong mũ nàng, nhẹ chạm lên môi nàng, dựa sát vào nàng nói nhỏ: “Còn dám nghịch ngợm nữa không?”

Nàng trừng mắt nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ mị hoặc lại xinh đẹp, một cái liếc mắt cũng khiến cho lòng hắn ngứa ngáy cồn cào, côn thịt trong động nhỏ lại lớn thêm một vòng. Hắn liếc mắt nhìn thập tam đang ngồi một bên trong xe, giơ tay gõ nhẹ lên tường xe, xe ngựa dần dần ngừng lại. Vẻ mặt Thập tam mờ mịt, quay đầu hỏi Tuân Du: “Thất ca, sao vậy?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương